Hôm nay Reto đưa Bảo Bình qua một quán cà phê nói chuyện, phong cảnh hữu tình thơ mộng ấm áp. Đôi trai gái cười nói trên nền phong cảnh ấy tạo ra bức tranh tinh xảo, đẹp đẽ, quả đúng với câu "trai tài gái sắc", "xứng đôi vừa lứa".

      - Ma pháp của tớ hệ thuỷ, của cậu là gì? - Bảo Bình gợi hỏi

      - Nói ra chắc cậu không biết! - Reto tự tin nói

      - Hử? Ma pháp của cậu màu đen trông huyền bí thế kia, tớ cũng không cả biết, lẽ nào là ma pháp hắc ám ư? - Bảo Bình nói đùa

      - Cậu có hứng thú với ma pháp hắc ám? - Reto hỏi lại

      - Đúng vậy! Thực sự rất hứng thú đó, cả về hắc hội... - Bảo Bình cười thích thú, nói được nửa liền nhìn chằm chằm đôi con ngươi đang loé sáng của Reto - ...nghĩ đến hắc hội cũng thật cao hứng, tớ chưa tìm hiểu nên thấy rất bí ẩn!

      - Vậy cậu lẽ nào cũng muốn làm pháp sư, tham gia hắc hội? - Reto cúi xuống nhìn ly cà phê trong tay, đôi mắt đăm chiêu suy tính, miệng vẫn hỏi.

      - Trúng phóc! - Bảo Bình nhẹ cười. Mấy ngày nay gợi chuyện mãi, cuối cùng nội dung trung tâm cũng đạt gần đến rồi. Hừ, mấy ngày không tiến triển được đơn giản là hắn đang suy tính vô cùng kĩ lưỡng, để rồi hôm nay hẹn cô ra chốn này nói chuyện đâu phải tuỳ hứng, vốn là đã có chủ ý, bây giờ đã là lúc thích hợp dùng đến cô đây mà! Nghĩ là thế nhưng bao nhiêu vui thú đều phơi bày hết trên bản mặt xinh đẹp của cô.

      - Vấn đề này cũng dễ thôi... - Reto ngước mắt lên nhìn cô với dáng vẻ mong chờ một cái, trong con mắt xanh thâm sâu gợn chút tình cảm, vươn tay ra vuốt ve gò má trắng mịn đỏ hồng của cô.

     Bảo Bình khẽ nhướn mày khó chịu rồi ngay lập tức thay đổi sang kiểu trạng thái ngại ngùng đỏ mặt, song cũng mạnh dạn đưa tay lên nắm lấy đôi tay ấm áp của người con trai trước mặt, giọng nói dịu dàng quyến rũ:

      - Giờ tớ cũng đã là người của cậu, cùng trên một chiếc thuyền, còn lo ngại điều gì?

     Reto cong môi, nở nụ cười khẽ, cả người cũng rướn lên, tay còn lại luôn sau gáy cô toan đẩy cô gần về mặt hắn. Bảo Bình cả kinh, thầm than không ổn trong lòng, cứ thế này cô hôn hắn mất. Định bụng sẽ đưa tay lên che môi thì thấy Reto dừng lại.

       "Rầm!" Một người con trai mái tóc trắng với khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ khí phách oai nghiêm vừa đạp mạnh vào chiếc bàn của cô và Reto khiến nó lay chuyển dữ dội. Cô đầy bất ngờ nhìn anh, tuy anh hành xử thật thô bạo nhưng cũng phải cảm kích, nhờ cú đạp ấy mà cô thoát khỏi tình huống khó xử. Nhận thấy cô đang nhìn, anh liếc cô một cái rồi lại đưa ánh mắt lên Reto. Chỉ một ánh nhìn ngắn ngủi, đôi mắt màu đỏ của anh còn tĩnh lặng hơn màn đêm ngoài kia, lại có thể khiến trái tim bình tĩnh của Bảo Bình như bị chất lỏng lạnh lẽo nào đó phủ lên làm cho nghẹt thở. Lần đầu thấy vẻ xa lạ của anh, cô không khỏi đau đầu, anh đang rất chán ghét cô. Nhưng cô đã làm gì anh? Mấy ngày nay đâu bắt anh thử thuốc mà anh lại gay gắt như thế?

     Bạch Dương lạnh nhạt đặt lon nước cam mới mua trên tay mình xuống trước mặt cô, không nhìn cô mà hờ hững nói:

      - Tôi nhớ cô không thích uống nhiều cà phê.

      - Đột ngột xuất hiện như thế này, không phá đám khiến hai người bỏ lỡ điều gì chứ? - Bạch Dương vẫn lạnh nhạt nhìn Reto,nở nụ cười trống rỗng.

      - Đúng là có chút phiền phức, chúng tôi cần không gian riêng tư! - Reto cười nhạt, thủng thẳng đáp trả

      - Ồ? Vậy tôi cũng không quấy rầy!

     Bạch Dương lườm Bảo Bình với ý tứ 'cấm làm mấy trò không đúng mực' rồi đứng dậy bỏ ra khỏi quán. Bảo Bình không khỏi ấm áp, hóa ra anh giận cô vì cô suýt nữa bị chiếm tiện nghi, không biết bảo vệ mình, giận cô vì rõ ràng bản thân ghét cà phê mà còn cố uống hại sức khỏe. Cô vui vẻ mở lon nước cam của anh uống. Còn Reto trong lòng khó chịu nên cũng không tiếp tục việc vừa rồi:

      - Nếu cậu đã có hứng thú như vậy, có muốn tham gia hội của mình?

      - Cứ thế mà thuận lợi nhập hội làm pháp sư ư?

      - Đương nhiên cũng có chút trao đổi!

      - Là gì vậy?

      - Khi cậu đến hội rồi sẽ biết!

      - Vậy khi nào cậu đưa mình đi?

      - Khi cậu chuẩn bị sẵn sàng.

      - Mình sẵn sàng từ lâu rồi. Ngay bây giờ cậu dẫn mình đến liệu có quá vội vàng?

      - Không hề! Vậy ta đi thôi!

     Hai người vấn đáp một hồi rồi cùng nhau rời khỏi quán cà phê. 11 sao giám sát bên ngoài cũng dõi theo từng nơi hai người đặt chân đến. Nhờ bộ đàm của Bảo Bình mang theo mà các sao cũng nắm bắt được toàn bộ cuộc hội thoại. Vừa rồi với hành động xốc nổi của Bạch Dương không khỏi khiến mọi người giật mình, lo sợ kế hoạch không thành. Cũng may, Reto giống các sao, hắn không đủ kiên nhẫn nấn ná nhiều, mau chóng lôi kéo Bảo Bình tham gia hắc hội.

     Reto dẫn cô vào một tiệm pháp thuật. Lúc này tiệm đang rất đông khách, ai cũng thích thú xem các món đồ pháp thuật.

      - Tất cả khách chỗ này đều là pháp sư sao? - Bảo Bình hỏi

      - Chỉ có một phần là pháp sư thôi, còn lại hầu như là người thường. Khi bản thân họ không sử dụng được phép thuật thì họ sẽ tìm đến những món có thể tạo ra những phép thuật thú vị. Ví dụ như các cô gái đằng kia, trên tay họ đang cầm món Color Magic, đó là hàng mới nhập về gần đây và được cái cô gái ưa chuộng! - Reto chỉ tay về một nhóm các cô gái nói

      - Color Magic? Là món có tác dụng gì vậy? - Bảo Bình tò mò

      - Đó là món đồ thay đổi màu sắc, nó giúp cậu có thể thay đổi màu sắc cho trang phục của mình. - Reto giải thích

      - Ồ, cậu có vẻ rất am hiểu tiệm này. Khách quen sao?

     Reto không trả lời, cứ dẫn cô đi vào gian đằng sau của tiệm. Tiệm khá là rộng, Reto lại rất thuần thục dẫn cô đi vòng vo. Cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn, anh quay sang trả lời cô:

       - Đây chính là hắc hội Hideous!

     Anh đẩy cánh cửa gỗ hiện ra trước mắt một căn phòng rộng bao la. Nghe thấy tiếng động tất cả người trong căn phòng đều đồng loạt nhìn về phía này. Bảo Binh thoáng bất ngờ. Cả căn phòng rộng lớn tầm chứa hơn 60 tên. Gần nửa toàn là những kẻ đô con to lớn, mặt dữ tợn như hung thần, trên cơ thể là đủ các vết xẹo cùng những vết thương man rợ nhìn thật ghê tởm. Đám còn lại thì mặt mày bình thường nhưng toàn những biểu hiện quái dị, sát khí tỏa ra nồng đậm. Bên trong căn phòng ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.

      - Ồ? Nhanh vậy đã có thêm rồi! - Một kẻ nhìn Reto cười điên cuồng nghe mà rùng mình.

     Phóng tầm mắt nhìn vào nơi kẻ vừa lên tiếng, vừa rồi thấy hắn còn đang tụ tập với mấy tên nữa làm gì đó, chỉ thấy thấp thoáng có thân hình thon thả nằm dưới đất, gần đấy nơi có ánh sáng lờ mờ nhẹ hắt vào, có thứ nước nóng ẩm đang chảy ra... Bảo Bình nhận ra thứ nước ấy liền nhăn mặt lùi đằng sau vài bước đầy cảnh giác. Người con trai đằng sau liền túm lấy eo cô, dịu dàng an ủi:

      - Họ đều là người tốt, không cần sợ!

     Bảo Bình vẫn luôn bình tĩnh, nghe thấy thế không khỏi chửi bậy trong lòng. Coi cô là đứa ngu mà không nhận ra tính vấn đề sao? Người tốt sao? Vậy cái đống máu đặc sệt đang loang lổ nồng nặc mùi tanh trên sàn nhà kia là gì? Nhìn bộ dạng đang hưởng thụ, thoải mái hít hà cái mùi máu tanh của bọn chúng, mí mắt cô giật liên tục, cười khổ, thật đúng là đủ thứ rắc rối mà, cô thực sự đã dấn thân mình vào ổ rắn độc mất rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play