*Bù thêm một chương ngắn

"Chi...chi..."

"Ta biết, thứ đó đúng là thứ tốt"

"Chi chi"

"Thứ đó quá đắt, chúng ta không cần đến nên bỏ qua"

"Chi...chi..."

"Ngươi quả nhiên là có mắt nhìn, mục tiêu của ta cũng là nó"

"Chi...chi..."

Vũ Linh đang cùng chuột nhỏ trốn trong áo choàng bàn tán sôi nổi về mấy linh thảo linh dược ở nơi đây.

Đôi khi có vài thứ thu hút chuột nhỏ đến mức, Vũ Linh lo lắng vật nhỏ này sẽ lao ra nhảy sổ vào thứ đó, mà bị lộ ra ngoài

Còn trùng nhỏ thì yên lặng hơn hẳn, cũng không tỏ ra năng động như chuột nhỏ, cứ như mấy loại linh thảo linh dược quý hiếm ở đây không thu hút được nó, ngẫm lại thì trùng nhỏ ăn khá tạp, nhưng ăn nhiều vẫn là linh thạch.

Lúc đầu Vũ Linh rất kính ngạc, dù sao là trùng loại thì nên ăn hoa cỏ thực vật hay gốc cây mà nhỉ?.

Nhưng nghe sư tổ nói, trùng nhỏ có lẻ là bị biến dị, mà mấy thứ biến dị đều rất khó đoán, không nên dùng quan niệm người thường để xem.

Vũ Linh nghe vậy không khỏi thầm nghĩ, bản thân làm nên tội gì mà đến cả nuôi trùng cũng không được bình thường thế này.

Có chuột nhỏ giúp giám định, Vũ Linh tìm đến không ít thứ tốt, nhất là khi đến nơi tập trung mấy loại linh thảo linh dược giá rẻ.

Tức là mấy loại đã mất gần hết linh khí, nên được bán xả với giá trao đổi không cao, một số trong đó là hàng tốt nên Vũ Linh kiếm lời không ít từ đống tạp nham này.

Trong đó có thứ giống như rễ cây đã chết héo, nhưng thực ra đó lại là Vạn Niên Khổ Mộc, rất dễ nhầm lẫn vì không có linh khí tiết ra, nên trông như thứ tầm thường ven đường.

Đến cả luyện đan sư luyện dược sư lâu năm cũng dễ bị qua mặt, thứ này là phải xem vận khí, hay có đặc thù thử pháp.

Nhưng Vũ Linh không cần đến mấy thứ đó, bởi bản thân Vũ Linh đã có BUG là chuột nhỏ, có chuột nhỏ nơi tay, thiên tài địa bảo đều là ta.

Lát sau Vũ Linh lại tỏ ra do dự khi đang suy xét chọn lựa giữa hai loại linh dược mà mình cần đến 

"Mật Thiên Phong ở bên này cần đến hai gốc Kim Tinh Thảo ba trăm năm, nhưng bên kia có Lam Ngân Thảo đổi một gốc Kim Tinh thảo bốn trăm năm. Nếu xét về lợi thì Lam Ngân Thảo sẽ lời hơn, nhưng xét về độ cần thiết thì Mật Thiên Phong có ứng dụng nhiều hơn"

"Chi...chi"

"Mật Thiên Phong của chủ sạp này không phải là loại tốt nhất, có ít tạp chất nên cần trở về tinh luyện, như vậy với cái giá đó thì không công bằng, còn Lam Ngân Thảo kia đã bị tổn hại nên linh khí không cao, giá đó thì khá phù hợp"

"Chi...chi..."

"Oh, ngươi nói đúng, thì ra Lam Ngân Thảo đó còn nhiễm phải độc khí nên linh khí mới hao mòn nhanh đến vậy, thế thì ta nên trao đổi với chủ sạp bên này vậy"

Vũ Linh đi tới sạp hàng bày Mật Thiên Phong, đây là loại mật của loài Thiên Phong, loài ong được gọi là vua của các loài ong, là loại linh dược tuyệt phẩm hiếm có, vì để lấy mật của Thiên Phong, chẳng khác gì phải đối đầu với một bầy yêu thú cấp cao.

Nên đây là một trong các loại nguyên liệu hiếm, nhưng vì ứng dụng không nhiều nên ít người muốn tới, dù vậy nó là thứ vô cùng tốt để chế biến Sinh Tiên Đan, loại đan dược có thể mọc ra tay chân mới.

Tu Chân Giới không ít thứ có tác dụng này, nhưng Sinh Tiên Đan là tốt nhất, cũng phức tạp nhất, đổi lại nó có thể mọc ra tay chân tự nhiên không bị cản trở như mấy thứ khác, nói dễ hiểu thì mấy loại thuốc dù có mọc tay chân ra đầy đủ, cũng sẽ gặp trở ngại khi tu luyện hoặc chỉ dùng để làm cảnh.

Nhưng với Sinh Tiên Đan thì điều đó là không hề đáng lo, tay chân mọc ra hoàn toàn sử dụng tốt đẹp như thường, có người từng nói rằng đến cả mắt cũng có thể mọc ra được, nhưng chưa ai thử nên không biết có thật không.

Mật Tiên Phong còn có thể làm thuốc dẫn rất tốt, trung hòa được độc tính mạnh, ủ rượu thì là loại thượng đẳng đến tiên nhân cũng bị say mê.

Nhưng nó quá khó lấy, lại có nhiều thứ có thể thay thế công dụng, nên mọi người thường không quá chú trọng.

"Có thể đổi một gốc Kim Tinh Thảo bốn trăm năm mươi năm để lấy Mật Thiên Phòng này?"

Cách thức trao đổi với chủ sạp cũng được diễn ra bí mật mà chỉ khách hàng và chủ sạp biết, đó là viết ra giá trên tấm thẻ của bản thân, sau đó đặt tấm thẻ lên một trận pháp nhỏ bên cạnh, thì thông tin sẽ truyền đến chủ của sạp hàng.

"Xem hàng"

Trên thẻ bài màu đỏ của Vũ Linh nổi lên hai chữ, biết chủ sạp này có thể đồng ý với giá cả mình, Vũ Linh liền lấy ra Kim Tinh Thảo của mình, Vũ Linh mở ra cái hộp chứa Kim Tinh Thảo.

"Xem, tuy là đã hái được một thời gian, nhưng linh khí đã được giữ rất tốt, hơn nữa gốc này còn có nụ hoa, chứng tỏ nơi nó mọc có linh khí rất dày, vậy nên giá trị của nó không thua một gốc năm năm năm tuổi đâu"

Kim Tinh Thảo có tác dụng là điều chế Hồi Huyền Đan, lại đan dược có thể tăng tuổi thọ thêm hai trăm năm, hoặc dùng làm đan dược tăng lên Xuất Khiếu và một số loại đan dược thực dụng khác, tóm lại nó khá đa dụng nên thường rất hiếm hàng, có một gốc hơn ba trăm năm đã là rất quý.  

Bình thường Kim Tinh Thảo rất ít ra hoa, bởi nụ hoa của Kim Tinh Thảo thường chỉ nở khi có nguồn linh khí dồi dào, nụ hoa thậm chí có nhiều công dụng hơn cả cây.

Đây là thứ mà trước kia Vũ Linh đánh cướp được từ mấy tên tán tu ở Mộc U Cốc Bí Cảnh, lúc đầu Vũ Linh cũng không để ý, nhưng khi về xem lại thấy gia tài của mấy tên đó có được hai gốc Kim Tinh Thảo, ngoài gốc hơn bốn trăm năm này ra, còn một gốc đã sáu trăm năm.

"Thành giao"

Chủ sạp suy nghĩ một lúc cũng đồng ý, Vũ Linh vui vẻ đưa ra Kim Tinh Thảo để đổi lấy hai bình Mật Thiên Phong

Thật ra Vũ Linh đã hái mất vài nụ trên gốc cây này, nên giá trị thực tế có khi bằng với gốc sáu trăm năm, nhưng quá nổi bật cũng là điều không tốt, huống chi bản thân vẫn phải giữ lại thứ tốt cho mình dùng, đúng chứ?  

Sau đó Vũ Linh cất lên một bình, dùng một bình khác chia đôi bình còn để lại, sau đó Vũ Linh lại chạy đến một sạp hàng khác dùng bình Mật Thiên Phong đó đổi lấy một gốc Hương Chi Hoa hai trăm năm và hai mảnh Mặc Mộc đã ba trăm năm

Hương Chi Hoa có thể điều chế thuốc tăng lên tu vi, thậm chí là nguyên liệu không thể thiếu để tăng lên nguyên anh kỳ, còn Mặc Mộc là loại nguyên liệu để tạo ra nước thuốc luyện thể và giải độc.

Vũ Linh lại lấy một mảnh Mặc Mộc, mảnh nhỏ nhất, để đổi lấy những thứ khác, rồi lại lấy mấy thứ đó đổi về vài thứ khác, cứ thế liên tục không ngừng, mà giá trị những thứ mà Vũ Linh đổi lấy lại cứ không ngừng tăng.

Mộ Thần Hy lúc đầu còn kiên trì đi theo Vũ Linh xoay quanh, cuối cùng dứt khoát đưa cho Vũ linh một con rối nhỏ có chứa thần thức của Mộ Thần Hy, bản thân thì im lặng đứng một bên nhìn Vũ Linh chạy ngược chạy xuôi.

Mộ Thần Hy cũng thuận tay cho Vũ Linh đổi vài thứ mình cần, đổi lại Mộ Thần Hy lại cho Vũ Linh mượn vài món Vũ Linh không có để trao đổi, cuối cùng Mộ Thần Hy không thể không phủ nhận, Vũ Linh theo Tiêu Diễm học được một tay tính toán của gian thương rất tốt.

Mãi đến khi Vũ Linh lấy tới thứ mà Vũ Linh thèm muốn nhất, cũng là thứ mà Xuất Khiếu Kỳ tu sĩ đều ham muốn có được như Kim Vũ Nguyệt Chi, thì Mộ Thần Hy đã phải nhanh tay tóm lấy Vũ Linh chạy đi, cả hai còn phải thay đổi hình dáng bằng không sẽ bị một đám người truy sát.

Vũ Linh nhìn Mộ Thần Hy biến thành bộ dáng to con đầy cơ bắp, liền nhịn không được phụt cười ra tiếng, kết quả lại bị Mộ Thần Hy liếc một cái sắt lẹm, Vũ Linh cứng ngắc cười ngượng.

Cả hai dù đã biến đổi hình dáng cũng phải vô cùng cẩn thận để quay về khách sạn, vì phải cẩn thận đề phòng nên cả hai về khách sạn ở khu trung tâm trễ hơn dự kiến.

Tiêu Diễm đã dọn quán từ nửa canh giờ trước, có vẻ chẳng làm ăn được gì nên Tiêu Diễm tỏ ra khá bất mãn, miệng không ngừng càu nhào trách mắng, mà Hình Liệt Phong lại ngáp dài ngồi ở một bên lắng nghe, nhưng chỉ vừa ngáp lại bị Tiêu Diễm cho một quạt gõ vào đầu, trông thật tội.

Vũ Linh và Mộ Thần Hy vừa vào phòng trọ thì đã thấy cảnh Tiêu Diễm gõ mạnh vào Hình Liệt Phong, la lên.

"Tên miệng quạ, ngươi quả nhiên là khắc tinh của bổn thiếu gia. Vì cái miệng thúi của ngươi mà bổn thiếu gia không kiếm được đồng nào! Tức chết ta mà"

"Tch, đó là do ngươi ra giá cao quá, có tên ngu mới vào"

"Ngươi còn dám nói!"

"Ối! ta im được chưa. Đại gia, ngài đánh ta cũng nhiều rồi, chẳng lẽ còn chưa hả giận sao? Cùng lắm ngày mai ta cùng ngươi bày sạp là được. Ngươi cũng biết là từ nhỏ ta rất hút khách mà, có ta cùng ngươi bảo đảm sẽ có nhiều người bị thu hút tới"

Hình như bản thân vừa nghe được cái gì đó rất lạ, Vũ Linh nhìn Hình Liệt Phong, không khỏi thầm nghĩ.

Tiêu Diễm thấy trán mình nổi lên gân xanh, dù biết Hình Liệt Phong nói không sai, nhớ năm xưa bản thân từng bày ra một sạp hàng như thế này, nhưng ngồi gần hai ngày mà chẳng có một vị khách đến, vậy mà Hình Liệt Liệt Phong vừa lại thì đã có khách đến.

Tiêu Diễm lúc đầu không tin tà, nhưng sau vài lần thì đúng là tên này quả thật có thể thu hút khách hàng đến dù không biết tại sao lại như thế, mà chẳng lẽ bản thân lại là kẻ không thu hút nổi một khách hàng?!

Đường đường là thiếu gia của Tiêu gia, còn là đệ tử của chưởng môn của Thiên Kiếm Tông, nhất là bản thân lại là một trong số siêu cấp mỹ nam tử của Tu Chân Giới, vậy mà không thu hút nổi một vị khách?! 

Đáng chết! Tại sao bản thân lại thua một tên vừa điên vừa thô bỉ như thế chứ!

"Gặp quỷ đi! Ngươi nghĩ mình là hoa khôi sao mà ở đó hút khách! Có tên mắt mù mới bị ngươi thu hút."

Tiêu Diễm hừ lạnh quăng vào mặt Hình Liệt Phong tách trà đang cầm trong tay, sau đó cũng  không thèm nhìn hai người Vũ Linh đang đứng mà đi thẳng vào phòng bên trong của mình.

Hình Liệt Phong bắt lại tách trà, nhưng lại bị nước trà văng một ít vào mặt, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lại thấy Vũ Linh và Mộ Thần Hy đang đứng ở cửa, liền nói.

"Hai ngươi trở về rồi à."

Mộ Thần Hy thản nhiên ngồi xuống trước mặt Hình Liệt Phong, lấy một tách trà ra uống, Vũ Linh cũng ngồi xuống bên cạnh, nói.

"Vừa về. Vừa rồi là có chuyện gì sao?"

"Hắn bày sạp mà không có người đến trao đổi nên trở về tức giận một chút thôi, giống như trẻ con ấy mà"

"Tên khốn! Ngươi nói ai là trẻ con hả?!"

Vũ Linh vội vàng tránh né ra vật thể lạ từ sau lưng đang lao nhanh tới với tốc độ kinh hoàng, nhưng may mà Mộ Thần Hy kéo tay lại Vũ Linh mới tránh kịp, bằng không sẽ sẽ giúp Hình Liệt Phong đỡ đạn.

"Hự"

"May thật"

Vũ Linh nhìn vật thể lạ chọi thẳng vào trán của Hình Liệt Phong, đủ mạnh để khiến Hình Liệt Phong ngã ngửa ra sau, phải biết Hình Liệt Phong còn là thể tu, nên không phải muốn đẩy ngã là có thể đẩy ngã.

Vũ Linh quay sang Tiêu Diễm, người không chút do dự ném thẳng về mình dù bản thân không là mục tiêu(?), Vũ Linh trừng trừng nhìn Tiêu Diễm đang đứng ở cửa bằng ánh mắt rực lửa, sau đó nhịn không được...giơ lên ngón tay cái.

Tiêu sư thúc, GOOD JOD! 

"Một cục gạch?"

Hình Liệt Phong cầm lên một thứ giống như cục gạch, nhưng có màu đen, lát sau Hình Liệt Phong nhận ra thứ này là thứ mà trước đó Tiêu Diễm mãnh liệt yêu cầu Mộ Thần Hy luyện chế, còn vì thứ này mà từ chỗ HÌnh Liệt Phong lấy đây không ít Trọng Thạch.

Trọng Thạch là loại đá thoạt nhìn rất nhỏ nhưng có sức nặng hơn ngàn cân, nên nó là thứ mà Hình liệt Phong luôn dùng để rèn luyện thân thể, Vũ Linh cũng chỉ dám dùng một ít trọng thạch luyện chế với thiết thạch để rèn luyện.

Mà khối Hình Liệt Phong đang cầm là Trọng Thạch tinh chế, nên nó còn nặng gấp mười lần bình thường, hơn nữa với kích cỡ đó Vũ Linh dám chắc mình mà chịu thứ đó quăng vào người là sẽ chết chắc!

Cơ mà làm sao mà Hình Liệt Phong không những không bị gì ngoài một khối u to đùng trên trán, mà lại còn có thể cầm lên thoải mái như thế! Tên này là quái vật hả?

"Tiêu Diễm! Hóa ra ngươi kêu Thần Hy luyện chế thứ này là dùng để chọi ta đấy hả!!!"

Hình Liệt Phong bất mãn kêu to, Tiêu Diễm lại chậc lưỡi nói.

"Vẫn chưa chết à"

"Này!"

Vũ Linh nhìn thân thể văn nhược như bình hoa của Tiêu Diễm, khó mà tin nổi người như thế này lại cũng có thể ném cục gạch đó đi một cách mạnh mẽ, chuẩn xác như thế.

Lại nhìn bản thân gầy yếu của mình, thầm nghĩ, khi nào mình cũng có thể ném gạch chọi người thoải mái như thế a.

Vũ Linh đáng thương, cùng đám quái vật sống chung nên giờ đây tư duy cũng lệch với bình thường ngày càng xa, ngẫm lại là một chuyện hết sức bi tráng.

(Chưa xong còn tiếp)

---Hết chương---

*~Merry Chrismas ~*


Giáng sinh ấm áp nhoa~

Có ai đi chơi hông? Tác giả thì vẫn FA nên đã ở nhà trồng nấm, cơ mà nhìn tấm hình này thì cũng đủ ấm rồi~

Nhưng mà nơi mình đang sống có bão về, mình sống ở miền nam nên rất ít có bão lớn như hiện tại, thế nên tác giả hiện đang rất nhàn nhã vừa chơi điện thoại vừa nghĩ, ôi thật nhộn nhịp nha~

(Đây là thanh niên không có chút ý thức về tình cảnh của mình, xin đừng học theo)

Có lẽ vì tuần sau kiểm tra rồi còn thi quá trời, nên tác giả đã nguyền rủa nhiều đến khiến ông trời hiển linh, tục xưng miệng quạ lại phát huy tác dụng

Thế nên được nghỉ thêm 2 ngày vì bão, giờ có thể nằm ở nhà chờ chết được rồi! Thực ra mình càng muốn bão thổi cái trường bay luôn thì tốt, tốt nhất là thổi luôn ông thầy cho khỏe, ổng không mập nên chắc bay được.

Còn giáng sinh gì đó, chắc đợi lúc thăng thiên thì chặn đường ông già noel đòi quà quá! Hahaha

Cơ mà nếu thấy mình không ngoi lên, thì hãy tin là bão quét tác giả vốn mỏng như tờ giấy này bị gió thổi đi luôn rồi nhá! Bye~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play