*2 chương cộng gộp.
"Chim nhỏ, tại sao ngươi không ăn gì hết? Hay là ngươi bị đau bụng?"
Tiểu cô nương chọc chọc tay vào con chim nhỏ màu xanh, mắt mở to hỏi.
Chim nhỏ vẫn không phản ứng, tiểu cô nương nhìn đám sâu nhỏ màu trắng đang lúc nhúc trên đĩa, cảm thấy khó hiểu, chẳng phải loài chim rất thích ăn sâu bọ sao?
Trước kia trong tộc, nàng thấy mấy tỷ muội kia cũng thường uy sủng vật ăn bằng sâu bọ, hay là chim nhỏ muốn ăn linh quả?
Không được, nàng từng nghe nói, linh sủng ấu tể còn là bậc thấp thì không nên ăn linh quả, nghe rằng linh lực to lớn trong linh quả sẽ có ảnh hưởng không tốt cho chúng.
Vậy nên linh trùng là thức ăn tốt nhất, lại rất bổ dưỡng, nhưng tại sao chim nhỏ lại không ăn dây? Thật kỳ quái!
Dẹp bỏ đĩa linh trùng, tiểu cô nương không để ý phản ứng chim nhỏ, ôm vào lòng vuốt ve lên thân chim.
"Chim nhỏ, ngươi nói xem đến bao giờ Kiều Ân mới trở về đây? Tên đó thật đáng ghét, lúc nào cũng để ta lại một mình"
Tiểu cô nương lại nói, mắt trở nên sáng rực.
"Chim nhỏ này, hay là chúng ta ra ngoài đi, lần trước Kiều Ân mang ta chạy đến Ám Huyễn Mê Lâm, ta còn chưa kịp tìm hiểu thì đã bị Kiều Ân mang đi rồi, ta rất muốn vào xem bên trong có gì hay không."
"Ngươi nói xem, Ám Huyễn Mê Lâm tại đây có giống với Trấn Thiên Tháp tại Yêu Vực không? Ah! Ta thật muốn vào xem"
Tiểu cô nương càng nói càng kích động, trong tay ôm chim nhỏ càng chặt, khiến chim nhỏ bị ôm đau đến trợn mắt dãy dụa.
"Tiểu thư, ta đã về"
Kiều Ân đẩy cửa bước vào, tiểu cô nương thấy thế liền thất vọng, bĩu môi nói thầm.
"Lúc nào không về lại về ngay lúc này. Thật xui xẻo"
"Lại nghĩ ra chủ ý gì nữa sao?"
Kiều Ân nghe lời tiểu cô nương nói, bước đên xoa đầu tiểu cô nương, cười nói.
"Ta mới không có. Hừ, không được xoa đầu bổn tiểu thư, sẽ không thể cao"
"Hahaha."
Kiều Ân thấp giọng mỉm cười, nhìn trong lòng tiểu cô nương, chim nhỏ đang rút lại tồn tại cảm.
"Tiểu thư, ngươi định nuôi dưỡng nó?"
Tiểu cô nương cúi đầu xuống xem chim nhỏ, lại nhướng mi gật đầu.
"Tất nhiên"
Kiều Ân liếc mắt ý vị sâu xa nhìn chim nhỏ, sau đó mới gật đầu.
"Cũng được, nhưng cẩn thận một chút vẫn nên, con chim này ta thấy rất kỳ quái"
"Gì chứ! Ngươi xem, Dù sao cũng chỉ là một con chim nhỏ ngay cả bay cũng không biết, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi"
Tiểu cô nương túm lấy chim nhỏ ném lên, chim nhỏ hoảng sợ liều mạng đập cánh, nhưng vẫn không thể bay, cuối cùng vẫn bị rớt mạnh xuống đất.
Tiểu cô nương ôm bụng tức cười, chỉ cho Kiều Ân nói, lại nhặt lên chim nhỏ ôm vào lòng.
"..."
Kiều Ân im lặng không nói, cảm thấy thay vì lo lắng cho tiểu thư, thì con chim này càng đáng thương hơn, rơi vào tay tiểu thư, không biết có thể sống trụ nổi mấy ngày đây.
Thôi vậy, như thế cũng tốt, đợi tiểu thư chơi chán cũng sẽ như mấy lần trước ném bỏ qua.
"Phải rồi, khi nãy ta nhận được truyền tin từ lão gia, ngài ấy đã xuất quan, cũng biết tiểu thư đã chạy trốn ra ngoài, lão gia chấp nhận cho ngài tiếp tục ở bên ngoài nhưng cũng dặn dò tiểu thư hai việc."
"Hửh? Gia gia thật sự đã xuất quan? Gia gia còn gửi tin đến ngươi? Thế gia gia dặn dò cái gì?"
Nghe đến gia gia, mắt tiểu cô nương liền trở lại vui vẻ.
"Thứ nhất, lão gia nói rằng tiểu thư có thể tiếp tục ra ngoài lịch lãm, nhưng phải trở về trước Nguyệt Tế. Thứ hai, lão gia có nói, vị hôn phu của tiểu thư sẽ đến gặp ngài trong thời gian tới."
"Cái gì!?!"
Tiểu cô nương nghe xong điều thứ nhất còn gật gù tỏ vẻ hài lòng, cách Nguyệt Tế còn bốn năm, như vậy cũng không gấp, thời gian còn rất dài, nhưng nghe đến điều thứ hai liền đứng bật dậy, tức giận trừng mắt.
"Ta không muốn gặp hắn. Ta không muốn!"
Nàng chạy trốn ra ngoài chủ yếu là vì tránh né tên đang ghét kia, giờ Kiều Ân lại nói tên đó sẽ đến tìm gặp nàng.
Điều này làm sao có thể!
"Tiểu thư, xin bình tĩnh, ta nghe nói gần đây gia tộc vị hôn phu của tiểu thư sảy ra vài vấn đề, nên trước mắt sẽ không có thời gian chạy đên tìm tiểu thư. Lại nói, nếu tiểu thư không muốn nhìn đến người đó, chỉ cần tránh mặt là được, lão gia cũng không nói là tiểu thư nhất định phải gặp người đó."
Kiều Ân nhìn tiểu cô nương tức giận, đưa qua một tách trà, thở dài nói.
"Thật sự?"
"Thật"
"Như thế còn được, xem đến gia gia còn ủng hộ ta."
Tiểu cô nương nghe vậy mới tỏ ra thái độ hài lòng, vuốt lông chim nhỏ, tiểu cô nương chợt nói.
"Ngươi vẫn chưa tìm ra tung tích của ca ca?"
"Vẫn chưa, ta đang tiếp tục dò xét."
"Thật là, nếu không phải ca ca bất chợt biến mất không thấy tăm hơi, thì ta đâu phải chịu cái tên phiền phức kia đến quấy phá. Gì mà muốn ra ngoài xem xét nhân sinh bách thái, ta phi, rõ ràng là đang chạy trốn.
Giờ hay lắm, nữ nhân kia chờ không được đã theo người khác, huynh ấy xem như được giải thoát, nhưng mà ta mới khổ đây, bị đám lão già đó tự ý gán ghép thay cho ca ca. Mỗi lần nghĩ lại là muốn phát điên."
Kiều Ân bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương, cũng chỉ có thể im lặng nghe nàng lảm nhảm, lát sau Kiều Ân dặn dò tiểu cô nương vài câu liền trở về phòng mình.
Tiểu cô nương ôm chim nhỏ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ban đêm trên trời xuất hiện rất nhiều ánh sao lấp lánh, dưới lầu đèn đường thắp sáng nhộn nhịp, ánh sáng đèn lồng rực rỡ lấn áp cả sao trên trời.
Tiểu cô nương xem chim nhỏ bị gió đêm thổi qua làm lạnh run đến xù cả lông, nhìn y như một quả cầu, nhịn không được phì cười ra tiếng.
"Nhìn ngươi thật sự rất buồn cười, phải rồi, ta còn chưa đặt tên cho ngươi, trông ngươi thế này hay là cứ gọi ngươi là tiểu cầu cầu đi"
Chim nhỏ như nghe hiểu, mạnh ngẩn đầu lên, không ngừng kêu to.
"Thế hả, ngươi cũng thấy tên này rất hay đúng không? Được, vậy từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Cầu Cầu"
"..."
"Tiểu Cầu Cầu, ngươi biết không, thật ra ở gia tộc ta rất buồn chán, trước kia còn có ca ca bên cạnh, nhưng mười năm trước ca ca biến mất, ở gia tộc ngoài gia gia ra chẳng ai để ý đến ta. Đám lão gia kia lại cứ nhắm vào ta cùng ca ca, nếu không phải vẫn còn gia gia bảo vệ, hai huynh muội chúng ta đã bị bọn họ lợi dụng đến chết."
Tiểu cô nương lầm bầm, mặt hậm hực kể, nhưng khi nói tới ca ca cùng gia gia, thì vẻ mặt liền vui vẻ.
"Ca ca là một người rất tuyệt, huynh ấy không những là người nắm giữ huyết mạch tinh khiết nhất, thiên phú cũng rất đáng khen, nhưng vì vậy mà ca ca được chọn đính hôn với Lam Hồ tộc.
Ngươi không biết đâu, Lam Hồ tộc đám người kia rất đáng ghét, không những chuyên đi dụ dỗ tình nhân, còn luôn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đã vậy ai trong số bọn chúng cũng đều vênh váo đắc ý, chúng cho mình là gì chứ, ta thấy chúng cũng chỉ là một đám hồ ly tinh, toàn thân đều nồng nặc mùi hôi thối."
Tiểu cô nương cắn răng nghiến lợi, không ngừng mắng mỏ sỉ nhục tộc Lam Hồ, mắng xong mới thấy thư thỏa mà nở nụ cười.
"Mười năm trước, ca ca ra ngoài lịch lãm thì biến mất không thấy tin tức, mọi người ai cũng nói ca ca đã chết, ta mới không tin như thế, nhưng tại sao ngay cả gia gia cũng nói rằng ca ca đã chết! Thật là tức chết ta."
Nói tới đây sắc mặt của tiểu cô nương trở nên rất khó xem, đặc biệt là ánh mắt như vừa tức giận lại như muốn khóc.
Chim nhỏ nghiên đầu nhìn tiểu cô nương, chợt đưa ra cánh quẹt đi nước mắt trên má của tiểu cô nương, vỗ vỗ lên vai nàng như đang an ủi.
Tiểu cô nương thấy chim nhỏ làm ra bộ dạng như thế, liền phì cười thành tiếng.
"Ngươi đang an ủi ta sao? Thật thông minh. Tuy nhiên ta mới không yếu đuối đến cần người an ủi, còn là một con chim nhỏ béo ú như ngươi"
Chim nhỏ: Khi nãy thấy nha đầu này đáng thương, nhất định đó là ảo giác!
Tiểu cô nương dừng mắt tại trên đường, nơi đó một nữ nhân đang cầm tay một đứa trẻ dạo bước trên phố, trông rất vui vẻ hạnh phúc.
"Này Tiểu cầu Cầu, ngươi có phụ mẫu không? Ta từ nhỏ đã không biết phụ mẫu mình trông như thế nào, ca ca và gia gia lại chẳng bao giờ nói cho ta biết về họ, ta thật sự rất muốn gặp họ, nhưng không phải ta nhớ họ đâu đấy, ta chỉ muốn hỏi họ, tại sao bỏ đi để lại ta cùng ca ca ở lại nơi đáng ghét đó"
Chim nhỏ theo ánh mắt tiểu cô nương nhìn xuống, lại co đầu rụt trở về, nhắm mắt giả chết, tiểu cô nương cũng không thèm để ý, tiếp tục lẩm bẩm.
"Nữ nhân Lam Hồ tộc kia lúc đầu là người chọn ca ca làm vị hôn phu, nhưng khi biết tin ca ca đã chết liền trở mặt, không những đòi từ hôn mà còn đòi bồi thường, không lâu sau đó lại cùng Phong Lang tộc kết hôn. Thật là một nữ nhân đáng ghét! mỗi lần thấy ả, ta chỉ muốn bóp chết nàng, cào rách gương mặt diêm dúa lẳng lơ kia"
Nhắc tới nữ nhân Lam Hồ tộc kia, tiểu cô nương càng trở nên táo bạo.
"Nhưng vì ca ca đã biến mất, nên Lam Hồ tộc buộc tộc chúng ta chọn người thay thế, ta đã được các lão già chọn làm người thay thế cho ca ca hứa hôn với Lam Hồ tộc.
Hừ, ta không ngờ tới tộc Thiên Vân Hổ ta lại phải dùng phương thức thông hôn thế này để duy trì gia tộc hưng thịnh, thật đáng buồn cười. Còn nữa cái tên vị hôn phu kia cũng thật chán ghét, không những ẻo lả như nữ nhân, miệng lưỡi lại lẻo mép như đám ruồi bọ, cứ nhìn đến hắn là ta muốn tát cho mấy cái"
Chim nhỏ: Ngươi tát hắn đi, đừng túm lông ta!
"Hôm nay ta nhất định bị Kiều Ân đưa đến tin tức làm choáng váng đầu óc, vậy mà ta lại đi cùng một con chim nói chuyện thế này. Thật ngu ngốc."
Tiểu cô nương phát tiết xong, như nhận ra mình đang làm điều ngu ngốc, cười nhạo bản thân một tiếng, lắc lắc đầu đứng lên, tiểu cô nương bắt chim nhỏ thả vào lồng, đóng lại cửa sổ rồi mới lên giường đi ngủ.
Chim nhỏ nhìn tiểu cô nương ngủ say, chuyển mắt nhìn ra cánh cửa đóng chặt, mắt híp lại trầm ngâm suy tư, chốc lát liền thu hồi tầm mắt, phiền muộn cuộn người nhắm lại ngủ say.
--- --- ---
Vũ Linh buồn bực nhìn bản thân bị khóa kín trong lồng sắt, đáng giận hai tên kia, lại thật sự xem nàng như chim cảnh mà nuôi nhốt.
Mấy lồng sắt này chủ yếu ngăn cách yêu thú phá lồng mà chạy, loại lồng này có đặt cấm chế ngăn chặn yêu lực của yêu thú, nói đến tên nam nhân kia thật là giết gà dùng dao mổ trâu, cái lồng này có thể ngăn cấm được cả kim đan yêu thú, dùng thứ này đối với một con chim nhỏ vô hại như Vũ Linh, đúng là hơi làm quá.
Về độ bền chắc của chiếc lồng này, đừng nói là kim đan kỳ yêu thú, ngay cả nguyên anh kỳ tu sĩ muốn phá bỏ chiếc lồng này cũng không dễ dàng, nói gì đến Vũ Linh, ai, thật là đau đầu.
Lát sau Vũ Linh nhìn thấy Nghê Hồng, Nghê Hồng chính là tiểu cô nương chưa thoát khỏi yêu thú hình dáng kia, lúc này Nghê Hồng chỉ một người vào phòng sau khi cùng tên Kiều Ân kia ra ngoài.
Với hình dáng hiện tại, hai người họ nói chuyện cũng không cố kỵ nhiều đến Vũ Linh, thế nên Vũ Linh biết mục đích hai người đến nơi xa xôi thế này, tóm lại nguyên nhân một phần vì Nghê Hồng tự mình chạy ra ngoài, phần khác là vì bọn họ muốn tìm kiếm một người, nghe rằng đó là ca ca của Nghê Hồng-Nghê Tường.
Tiếp xúc với Nghê Hồng, Vũ Linh cảm thấy tiểu cô nương này thật sự vừa đáng thương vừa khiến Vũ Linh chỉ muốn đạp mấy cái, đáng thương là bởi vì tình cảnh của Nghê Hồng, muốn đánh là vì nha đầu này thường dày vò Vũ Linh, rất thích ném Vũ Linh lên cao dù biết rõ Vũ Linh không thể bay, lài còn hay túm lông vo tròn vũ Linh như quả cầu mà đá.
Hai ngày này trôi qua, thực sự là ám ảnh!
Đến đây Vũ Linh mới biết mình vì sao cảm thấy Nghê Hồng quen thuộc, hố a, Nghê Hồng được lấy theo tính cách em gái của tác giả, Vũ Linh cũng từng gặp cô gái đó ngoài đời.
Theo nhận xét của Vũ Linh, cả cô gái kia lẫn Nghê Hồng đều có bệnh, còn là bệnh nan y khó chữa cũng khó hầu hạ nhất, tục xưng công chúa bệnh.
Nói luôn, tộc của Nghê Hồng là Thiên Vân Hổ, mang trong mình huyết mạch của thần thú Bạch Hổ, còn Kiều Ân là Hoàng Kim Hổ là một tộc chi của Thiên Vân Hổ, cũng sở hữu huyết mạch thần thú, nhưng mỏng manh hơn.
Hơn nữa có một việc mà Vũ Linh hưng phấn khi biết thân phận của Nghê Hồng, đó là tương lai Nghê Hồng sẽ là lão bà của Hình Liệt Phong, chỉ là...
Vũ Linh đang nghĩ mình có nên ngăn cản hai người này đến với nhau hay không đây?
Bởi vì tương lai của Hình Liệt Phong và Nghê Hồng thật sự phải nói là không mấy được thuận lợi, Nghê Hồng tuy thành đôi với Hình Liệt Phong, nhưng vì Nghê Hồng mà Hình Liệt Phong ăn rất nhiều đau khổ, cuối cùng cả hai cũng không thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi, Hình Liệt Phong cũng từ danh hiệu kiếm cuồng biến thành tự sát cuồng, nghĩ mà đau lòng.
Kỳ thực đối với nhân vật Nghê Hồng này, Vũ Linh từng có thắc mắt, theo lý Nghê Hồng lấy hình tượng từ em gái của tác giả, như vậy cũng nên có kết thúc tốt đẹp đi, nhưng hoàn toàn trái ngược, Nghê Hồng là một trong số nữ phụ có kết thúc đau lòng nhất, Vũ Linh từng ác thú vị hoài nghi, vị bạn học này thật ra đối với em gái mình có rất lớn thù hận đi.
Vũ Linh không có nhiều cảm tình với Nghê Hồng, nhưng Hình Liệt Phong thì khác, Vũ Linh tiếp xúc với Hình Liệt Phong đã lâu, thật không muốn chứng kiến một người vui tính hào sảng như Hình Liệt Phong bị hành hạ trở thành như tiểu thuyết đã viết.
Nhưng Vũ Linh chỉ nghĩ thoáng qua ý định đó liền bị dập tắt, thế giới này đã không thể dùng tiểu thuyết đến phán đoán, dù tương lai có thế nào thì đó cũng là do chính Hình Liệt Phong lựa chọn, dù có là bi kịch thì đã làm sao, con người luôn phải trải qua khó khăn mài dũa mới trưởng thành, không ai có thể giúp đỡ, nên chỉ cần quan sát là được.
Hửh? Cảm giác lời này sao thấy quen thế nhỉ?
Bất quá, nếu Hình Liệt Phong thật sự giống như tiểu thuyết viết, trở thành một tên tự sát cuồng, Vũ Linh chỉ cần đứng ra thông não cho hắn là được, nếu đánh không lại, thì còn có Mộ Thần Hy củng Tiêu Diễm, huống hồ sự việc chưa phát sinh, cả Nghê Hồng và Hình Liệt Phong còn chưa biết đối phương là ai nữa là.
Lại nói, vì tiểu thuyết chưa hoàn, nên kết cục của Hình Liệt Phong cũng bị bỏ dở, ít ra thì Hình Liệt Phong vẫn sống đến cuối, cho nên không cần lo lắng làm gì, còn quá sớm.
Quay trở lại vấn đề, từ Yêu Vực tiến đến gần Ma Vực khoảng cách như nửa vòng trái đất, hai người Kiều Ân và Nghê Hồng phải không ngừng trải qua truyền tống trận mới đến được đây, hơn nữa vì là yêu thú nên không thể bộc lộ thân phận, Kiều Ân đã là phân thần kỳ nên thu liễm hơi thở cùng che dấu đi trên người yêu thú hoa văn là có thể dễ dàng hòa nhập, nhưng Nghê Hồng thì khác, trên người Nghê Hồng có bảo bối giúp nàng che dấu đi hơi thở lẫn những bộ phận chưa thoát khỏi lớp thú của mình.
Chỉ là khi tiến vào khu vực hỗn loạn này, nơi mà ngay cả ma tộc cũng có thể ngang nhiên xuất hiện, bọn họ cũng không cần che giấu thân phận như trước, dù sao Kiều Ân có tu vi là phân thần kỳ, ngay cả Nghê Hồng tuy ít tiếp xúc bên ngoài cũng có bản lĩnh tự bảo vệ mình, bọn họ thực không cần lo lắng gặp phiền toái.
Ở chỗ này tu sĩ tu vi cũng không cao, cho nên Kiều Ân cũng thả tâm cho Nghê Hồng tự do hoạt động, miễn sao đừng chạy đến cấm địa là được.
Thấy Nghê Hồng một người từ bên ngoài đi vào, Kiều Ân chắc đã ra ngoài làm việc, Vũ Linh biết đây là cơ hội của mình, còn định hao phí một phen chất xám để khiến tiểu cô nương này mở lồng cho mình, ai ngờ Vũ Linh chưa tìm ra cách thì Nghê Hồng đã chạy đến mở lồng sắt ra cho Vũ Linh.
"Tiểu Cầu Cầu, ngươi lại chảy máu rồi,! Thật là, ngươi lúc nào cũng làm miệng vết thương bị vỡ, nếu ngươi cứ không chịu ngoan ngoãn, thì đôi cánh này xem như bị hủy. Mà, dù sao ngươi cũng có dùng tới đâu!"
Tiểu Cầu Cầu là cái tên ác tục mà Nghê Hồng đặt cho Vũ Linh, khiến Vũ Linh mỗi lần nghe xong đều tức đến muốn hộc máu.
Đừng thấy tiểu cô nương kia mở miệng ra dùng ngây thơ đồng âm mà thấy vô hại, người ta so đám kim đan kỳ tu sĩ còn muốn sống lâu, dù sao yêu thú cùng nhân loại tuổi thọ có rất lớn chênh lệch, quan trọng hơn, vị này nhìn nhỏ nhắn thế thôi, nhưng độ hung tàn không thua kém ai đâu, thế nên dù bất mãn Nghê Hồng luôn miệng gọi mình là Tiểu Cầu Cầu, Vũ Linh cũng chỉ có nhịn.
Vết thương trên cánh Vũ Linh là do lúc cố trốn thoát bị Nghê Hồng mạnh mẽ bắt giữ mà vô ý làm tổn thương Vũ Linh, không tính nặng nhưng khá đau, có máu chảy ra làm ướt cả lông vũ, trước Nghê Hồng có giúp Vũ Linh trị thương, vết thương đã khép miệng nhưng do khi nãy Vũ Linh cố tìm cách thoát ra, lỡ cử động mạnh nên vết thương lại rách.
Khứu giác yêu thú rất nhạy, Nghê Hồng vừa vào phòng thì đã dễ dàng ngửi được mùi máu, thế nên mới nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy chim nhỏ ỉu xìu nằm ngay đơ trong lồng, Nghê Hồng vội vàng mở cửa xem xét.
Trong mắt Nghê Hồng, Vũ Linh rất yếu, đến nỗi một chút mạnh tay cũng có thể chết mất, thế nên khi thấy trên cánh Vũ Linh bị gỉ máu, liền cảm thấy rất lo lắng, nhanh tay từ túi trữ vật lấy ra lọ thuốc, muốn mau chóng rắc lên trị thương cho chim nhỏ.
Vừa thoát ra ngoài, mắt Vũ Linh liền sáng lên, bộ dạng ủ rũ mệt mỏi khi nãy cũng hoàn toàn biến mất, ở Nghê Hồng lơ là không phòng bị, Vũ Linh đập cánh thoát khỏi vòng tay của Nghê Hồng.
"Tiều Cầu Cầu, không được chạy-"
Nghê Hồng rút ra bên hông một đoạn hồng lăng, Vũ Linh thấy hồng lăng hướng mình quấn tới liền nghiên mình tránh thoát, hồng lăng không ngừng đuổi theo bắt lấy Vũ Linh, nhưng Vũ Linh đều lẹ mắt tránh được.
Khoảng thời gian hắc ám này Vũ Linh đều bị Nghê Hồng sử dụng hồng lăng chơi đùa đến muốn nửa cái mạng, thế nên sau nhiều lần ăn khổ, Vũ Linh cũng học được bản lĩnh tránh đòn từ hồng lăng của Nghê Hồng.
Nghê Hồng có vẻ tức giận, trên người khí thế cũng không giữ lại hướng Vũ Linh đè ép, Vũ Linh hơi lảo đảo nhưng không chịu ảnh hưởng nhiều, dù sao Vũ Linh không phải là yêu thú thật sự, hơi thở của yêu thú cấp cao không ảnh hưởng lớn đến nàng, trải qua không ít người dùng khí thế ép nàng, Vũ Linh bày tỏ mình đối với điều này đã có một phần miễn dịch, thêm vào thần hồn có bước tăng mạnh, khả năng chịu áp lực theo đó tăng cao.
Trừ khi cấp bậc đáng sợ như Mộ Thần Hy hay Kiều Ân, những người này trải qua sát phạt rất nhiều, khí thế sắt bén chèn ép mà không non nớt tinh thuần như Nghê Hồng, thế nên Vũ Linh mới thoải mái trụ vững, bằng không dùng nàng yếu kém tu vi, đối mặt trúc cơ kỳ yêu thú như Nghê Hồng là cực kỳ khó khăn.
"Ngươi lại có thể không khuất phục?"
Nghê Hồng kinh ngạc cực kỳ, phải biết, ở yêu thú trong mắt, những yêu thú nhỏ yếu luôn phải chịu áp lực từ yêu thú cấp cao, đặc biệt là yêu thú có tia huyết mạch , đây là nỗi sợ hãi ẩn sâu trong huyết mạch, cũng là quy tắc sinh tồn của yêu thú, nhưng con chim nhỏ này vẫn không bị khí thế của nàng run sợ, điều này làm Nghê Hồng rất ngạc nhiên.
Tất nhiên, đó là vì Vũ Linh là nhân loại tu sĩ, trên người có hơi thở yêu thú chẳng qua là do dùng đan dược mà dính lên, nên không chịu áp lực từ huyết mạch mà Nghê Hồng nói đến.
"Phù, nhém chết!"
Vũ Linh thở dốc nói ra, vừa thốt ra Vũ Linh liền ngây người, Nghê Hồng cũng sửng sốt.
Nàng nói được?
Tiểu Cầu Cầu có thể nói?
"A! Nói được rồi!"
Vũ Linh mở miệng vui sướng kêu lên, trời ạ, rốt cuộc đã có thể nói được tiếng người mà không phải mấy tiếng 'Kle Kle' chói tai kia, như vậy nàng cũng sắp biến được thành người rồi.
"Ngươi...ngươi có thể nói?"
Nghê Hồng kinh dị lên tiếng, mắt to trừng Vũ Linh, đôi tai thú trên đầu run run tỏ vẻ kinh hách.
Nàng có thể cảm nhận được trên người tiểu cầu cầu là hơi thở của cấp một thanh yến điểu, nhìn thế nào tiểu cầu cầu cũng giống một ấu tể không có chút tính công kích, nhưng cho dù có trưởng thành là cấp một yêu thú thì làm sao lại có thể nói ra tiếng người?
(P/s: yêu thú phân theo cấp độ.
Cấp 0 = đa số không có tính công kích, số ít cũng chỉ là luyện khí 1-3 tầng.
Cấp 1 = luyện khí 4-10 tầng
Cấp 2 = trúc cơ
Cấp 3 = kim đan
Cấp 4 = nguyên anh
Cấp 5 = phân thần
Cấp 6 = xuất khiếu
Cấp 7 = hợp thể
Cấp 8 = đại thừa
Cấp 9 = độ kiếp
Cấp 10 = thăng tiên.)
"Ách"
Vũ Linh cứng đơ, quên mất còn có Nghê Hồng ở trước mặt, thầm đổ mồ hôi, chết thật, bị lộ hàng rồi.
"Khách quan, điểm tâm của ngài đã mang lên."
Bên ngoài vừa vặn vang lên tiếng của tiểu nhị, cửa sổ cũng không khóa, thừa dịp Nghê Hồng bị phân tâm, Vũ Linh lao nhanh bay ra cửa sổ, lạy trời, sau khi bị Nghê Hồng hàng ngàn lần ném lên ném xuống như trái bóng, cuối cùng Vũ Linh cũng học được khả năng cơ bản của một con chim.
"Chờ đã---"
Tiếng của Nghê Hồng vang lên, theo sau là hồng lăng mạnh mẽ đuổi theo, Vũ Linh lợi dụng xung quanh có không ít dải băng cùng dây thừng căng màng che nắng, Vũ Linh lướt bay uốn lượn không ngừng để hông lăng mắt phải dải băng ngăn cản, dù mấy lần do cánh bị thương mà nhém chút bị tóm, nhưng ơn trời là cuối cùng cũng thoát khỏi.
Hồng lăng của Nghê Hồng quấn vào vải màn, khi Nghê Hồng muốn rút ra thì lại làm vải màn bị đứt rời, làm đổ ngã khắp nơi khiến bên dưới lâm vào hỗn loạn, Vũ Linh cũng có thể nhân lúc này tranh thủ chạy trốn.
Vũ Linh dừng chân trên nóc của một tiệm bán trang phục, xác định không thấy Nghê Hồng đuổi theo mới thầm thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thấy năm chiếc xe đẩy chở hàng đang kéo ra ngoài thành, xung quanh còn có vài tên linh đánh thuê đi theo bảo vệ.
Suy nghĩ một chút, Vũ Linh cảm thấy mình nên ra ngoài thành trốn vào rừng, chờ khi biến trở lại thành người mới chạy đi tìm Tiêu Diễm đám người
Bay đáp xuống nóc xe, vì hình dạng vô hại nên không ai xua đuổi Vũ Linh, trốn vào một góc ngồi nghĩ, Vũ Linh thầm quan sát xung quanh, đám người này đang vận chuyển hàng hóa đi tới một trấn nhỏ cách đây không xa.
Để an toàn ra khỏi thành, Vũ Linh phải đi nhờ đám người này, bằng không khi bay tới tường thành, Vũ Linh sẽ bị thủ vệ thành giơ cung bắn chết.
Trên đường Vũ Linh còn gặp được Kiều Ân, may mắn nàng trốn nhanh vào góc khuất, bằng không thì bị Kiều Ân nhận ra bắt tóm về thì khổ.
"Thật là, không chỉ ma tộc mà giờ cả yêu tộc cũng ngang nhiên xuất hiện ở đây, nơi này chẳng an toàn chút nào"
Một tên linh đánh thuê liếc mắt nhìn bóng lưng Kiều Ân đi xa, nhỏ giọng nói.
"Huynh đệ a, ăn nói cũng nên cẩn thận một chút đi, nơi này xưa này không phải chốn an lành gì, không khéo có ngày vì vô ý một câu mà rước phải họa sát thân"
Một người nghe thế, thiện tâm nhắc nhở.
"Ta biết chứ, nhưng nơi này vốn là khu vực của nhân tộc chúng ta, bình thường có ma tộc xuất hiện đã đủ rồi, nay ngay cả ở xa xôi yêu tộc cũng đến, nhìn họ khiến ta cảm thấy thật khó chịu"
Người lính đánh thuê khi nãy bực dọc đáp, một người khác lại nhún vai
"Đành chịu thôi, ai bảo nơi đây không những gần với ma vực mà còn gần với cấm địa, hơn nữa chỉ cần chúng ta an phận không đụng chạm đến đám người đó, thì vẫn an ổn mà sống, ta nhìn đến ngươi thật là non lắm, chúng ta lúc trước cũng cảm thấy giống như ngươi vậy, nhưng ngươi biết đám ma tộc đó đáng sợ thế nào mà, yên tâm đi, chỉ cần nơi này còn là địa bàn của nhân tộc chúng ta, bọn họ chẳng dám làm gì quá đáng đâu."
"Nhưng chẳng phải dạo này đám người ma tộc xuất hiện hơi nhiều sao? Ta còn nghe nói tháng trước có một thôn bị ma tộc sát hại hơn một trăm mạng, còn có lần gây náo loạn ở Nguyệt Minh Thành khiến cho kinh động đến Tán Tu Liên Minh, phải rồi, hai mươi ngày trước còn có vụ chấn động ở biên giới, nghe rằng cũng là do ma tộc gây ra."
Vũ Linh đứng trên nóc xe nghe đám người ở dưới bàn tán, vừa nghe nhắc đến ma tộc, Vũ Linh liền liên tưởng đến Lý Tâm Nhi cùng Hồng Điệp, hơn nữa bọn họ nói đến vụ chấn động ở Nguyệt Minh Thành và hai mươi ngày trước tại biên giới, hình như đều có liên quan tới nàng đi?
Chắc là không đâu!
"Dạo này ma tộc có vẻ xao động thật đấy, không biết bọn họ đang âm mưu gì đây"
Một người ưu tư nói ra, một người khác chợt mở miệng.
"Ta không rõ ma tộc thế nào, nhưng việc bọn họ xuất hiện nhiều hơn còn có cả yêu tộc bóng dáng, ta đoán chắc là bọn họ đang hướng đến chợ đen giao dịch hội"
"Chợ đen giao dịch hội?"
"Ah, ta biết. Nghe rằng đó là một nơi diễn ra rất bí mật, ở đó có cả đạo quân đến tọa trấn, hơn nữa bảo vật ở đó rất có giá trị, phải mất một trăm năm mươi năm mới diễn ra một lần, nơi tổ chức cũng rất thần bí, đáng tiếc, muốn tham gia phải có thiệp mời, ta nói người có thể vào đó hầu như đều là đại nhân vật, chỉ nghĩ thôi đã tuyệt rồi. "
"Thật sao?"
"Tất nhiên, ta nghe được từ một vị đại nhân từng đi vào chỗ đó"
"Thật tuyệt"
"Giá mà chúng ta có thể vào thì tốt quá. Mà, có lẽ cả đời cũng khó mà đi tới, haha"
Vũ Linh híp mắt lặng yên nghe ngóng, nghe nói đến chợ đen giao dịch hội, Vũ Linh cười cười, theo lời Mộ Thần Hy, Vũ Linh được phép đi theo Mộ Thần Hy tham gia chợ đen giao dịch hội, thật là đáng mong chờ.
Đợi xe an toàn vượt ra tòa thành, Vũ Linh mới đập cánh hướng trong rừng sâu bay đi.
Vũ Linh đáp lên nhánh cây, từ túi trữ vật lấy ra một viên ích cốc đan, nuốt vào cho chắc bụng, may là Kiều Ân cùng Nghê Hồng không ra tay đoạt lấy túi trữ vật trên cổ Vũ Linh, nói đúng hơn hai người họ khinh thường đoạt đồ của một con cấp thấp yêu thú.
Nhưng dù thế nào thì, bên trong túi trữ vật cũng chỉ toàn đồ vật linh tinh không có giá trị, thế nên bọn họ cũng lười liếc mắt, đành chịu, dù sao một phần đồ tốt đặt trong túi trữ vật mà Hồng Điệp lấy, những thứ khác quý giá hơn đều thả ở Lạc Mai Sơn Trang, thế nên Vũ Linh nghèo thật.
Túi dùng hiện tại là túi dự bị nên đồ vật không nhiều, ngoại trừ vài món Vũ Linh từ phường thị đào được, các món còn lại chẳng khác gì rác thải, linh thạch sau mấy ngày tiêu dùng cũng không còn bao nhiêu, ngay cả thanh kiếm mà Dung Bách tặng cũng đặt ở khách sạn, Vũ Linh đã trả một tháng tiền thuê nên trong thời gian đó phải quay về lấy thanh kiếm, bằng không thì sẽ bị lấy mất.
Lấy ra một lọ cấp thấp cầm máu thuốc nước, Vũ Linh dùng thuốc thoa lên chỗ bị thương, dùng bộ dạng này cử động rất bất tiện, nhưng đành vậy, Vũ Linh cố nhướng người thoa thuốc, vừa ngẩn đầu lên đã thấy một truyền tin phù bay tới trước mắt, Vũ Linh liền mở ra.
"Vũ Linh!!!! Rốt cuộc thì ngươi đang ở đâu? Ngươi có biết ta đã đưa biết bao tờ truyền tin phù hay không? Tại sao lại dám không hồi âm, nha đầu thối, sao ngươi dám cho bổn thiếu gia chờ đại, ngươi...bla...bla...."
Vũ Linh bị âm thanh khủng bố oanh tạc của Tiêu Diễm làm chấn kinh đến từ trên cây ngã xuống, sau đó là một tiếng 'Rắc', ngóc đầu từ bụi cỏ đứng lên, mặt Vũ Linh như nuốt phải phân lợn.
Tiêu Diễm đáng chết! Lại lần nữa hại lão nương gãy cánh!!!
Mười phút sau.
Tiêu Diễm, Hình Liệt Phong, Tuyết Phàm, Tuyết Dao bốn người xuất hiện ngay tại vị trí của Vũ Linh.
"Không thấy nàng"
Tuyết Phàm cau mi, rõ ràng truyền tin phù là Vũ Linh gọi họ đến địa điểm này, vậy mà lại giống lần trước không thấy người đâu.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự bị người đùa giỡn?
"Tuyết Phàm, chúng ta phải làm sao đây?"
Tuyết Dao cũng thấy bất ổn nên mở lời hỏi, thời gian qua bọn họ dùng để tìm kiếm Vũ Linh đã hao phí rất nhiều, còn nhiều việc cần họ giải quyết, thật không tốt chút nào nếu cứ phí thời gian ở đây.
"Trước xem xét rồi nói"
Dù rất phiền muộn, nhưng cũng không thể bỏ mặt Vũ Linh mất tích, dù đây có lẽ là một cái bẫy cũng không thể làm ngơ.
"Nha đầu chết tiệt, sao bao nhiêu ngày rốt cuộc mới đưa ra hồi âm, bảo chúng ta đến đây mà người lại chẳng thấy đâu, nha đầu thối đó lại muốn chơi xỏ lần nữa sao?"
Tiêu Diễm chống hông, mắt đảo quanh tức giận nói, Hình Liệt Phong liền không nói nhiều mà lớn giọng la to.
"Vũ Linh! Ngươi có ở dây không?"
"Ở...đây"
"Hửm? Ngươi có nghe thấy gì không?"
Tiêu Diễm đưa tay ngăn lại Hình Liệt Phong, lắng tai nghe ngóng.
"Ở đây này!!!"
"Hình như là tiếng của Vũ Linh"
"Đúng rồi, ta cũng nghe thấy"
Tuyết Dao cùng Hình Liệt Phong im lặng một chút, mới lên tiếng xác nhận, còn định tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, Hình Liệt Phong liền theo phản xạ tránh lui khiến ba người còn lại cũng giật mình tránh thoát.
Một cục đá nhỏ lăn tròn trên đất, mọi người mới thở nhẹ một hơi, hóa ra là một cục đá văng đến, còn tưởng có người tập kích đây.
"Hửm, mọi người nhìn kìa"
Tuyết Dao nhìn lại, đưa tay chỉ về phía trước.
"Một con chim?"
Hình Liệt Phong nhìn con nhỏ màu xanh đang đứng trước mặt, kinh ngạc mở miệng.
"Ah, ta biết con chim này. Nó là chim đã va vào mặt Tiêu Diễm"
"Ô hô~, là nó sao? Vừa vặn ta đang muốn ăn chim cút nướng đây"
Tiêu Diễm nghe thế mặt liền đen, cười khẩy nhìn con chim nhỏ, bẻ khớp ngón tay một bộ sắp xăn tay áo vào vặt lông con chim đáng ghét kia.
"Chờ, chờ đã. Là ta đây, Vũ Linh đây."
Vũ Linh thấy Tiêu Diễm áp sát, biết tên này tính xử lí mình, liền vội vàng mở miệng lên tiếng.
"Hửh? Ngươi có thể nói?"
"Tất nhiên"
Tiêu Diễm dừng chân, mắt mang kinh ngạc khi thấy con chim màu xanh lòe loẹt kia gật đầu, Hình Liệt Phong cũng hiếu kỳ tiến đến.
"Oh, nó thật sự có thể nói"
"Ân, còn tự gọi mình là Vũ Linh"
Tiêu Diễm nhìm đăm đăm vào con chim trước mắt, nói ra.
"..."
Đùa đi!
Thấy bốn người dùng đôi mắt cá chết nhìn mình, Vũ Linh buồn bực, đành phải mở miệng chứng minh.
"Ta thật sự là Vũ Linh, bởi vì dùng đan dược nên mới biến thành thế này"
Thấy bốn người còn dùng ánh mắt hoài nghi xem mình, Vũ Linh liền nói.
"Vậy để ta nói ra chứng minh đi"
"Tốt, ngươi nói xem, nếu ngươi không thuyết phục được ta, ta sẽ mang ngươi đi hầm canh"
Tiêu Diễm hừ lạnh, liếc mắt nhìn con chim béo ú lòe loẹt kia, mở giọng hâm dọa.
Kỳ thực khi bọn họ chứng kiến con chim đó có hơi thở của Vũ Linh, thì đã tin tưởng phần nào, dù sao cũng quen nha đầu đó một thời gian, bọn họ vẫn là phân biệt được thật giả.
Nhất là khi nghe con chim đó nói về việc dùng đan dược, độ thuyết phục càng cao, ít nhất Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong cũng đã quá rõ tài năng luyện đan chết người của Vũ Linh, xem đến Vũ Linh bị đan dược biến thành động vật thế này, thật sự cũng rất lớn khả năng.
Nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu này lại bị đan dược của mình biến thành bộ dạng thế này, không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ, so với việc tăng lên tu vi còn thoải mái hả hê.
Vũ Linh thấy bọn họ chịu nghe mình nói, thầm thở dài một hơi, như vậy vẫn còn đường sống, nhưng nếu nói ra mấy thứ tầm thường như tên gọi cùng thân phận chưa chắc thuyết phục được họ, suy nghĩ một chút, mắt Vũ Linh sáng lên, liền nói.
"Tiêu sư thúc ngươi nhớ chứ, ngươi từng dụ dỗ ta lén trộm đi ngọc quan của sư thúc để đem bán, nói rằng sẽ được rất nhiều người tranh mua, ngươi còn dặn ta trộm thêm áo lót, nhưng ta không trộm được. Còn Hình sư thúc, lúc trước ngươi đã đạt thành hiệp nghị với ta, nói là khi nào tuyết mai hoa ở động phủ Tiêu sư thúc nở hoa sẽ hái đến tặng ta một vò tuyết mai tửu."
Vũ Linh căn cứ vào vài bí mật khó nói mà mình biết mà dùng làm chứng minh, nói ra mấy điều này chỉ có Vũ Linh cùng bọn họ biết, độ thuyết phục càng cao.
Chỉ là nghe xong lời nàng nói, cả Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong đồng loạt hóa đá, còn Tuyết Dao cùng Tuyết Phàm sắc mặt đều trở nên quái dị.
"Này, nếu để Thần Hy biết ngươi dám kêu Vũ Linh đi trộm đồ, lại còn đánh chủ ý lên áo lót của hắn mang ra ngoài bán, ngươi chết chắc!"
Đưa tay làm ra bộ dáng cắt cổ, Hình Liệt Phong quay đầu nhìn Tiêu Diễm, thấp giọng nói.
"Còn ngươi dám đánh chủ ý lên tuyết mai hoa của ta, ngươi muốn chết"
Tiêu Diễm cũng liếc mắt nhìn lại, giọng kiềm nén tức giận phát ra. Tuyết Mai Hoa là bảo bối của hắn, khó khăn lắm mới dưỡng được năm gốc, Tiêu Diễm hao tốn rất nhiều tâm huyết mới khiến năm gốc cây sống sót, nhưng cây còn chưa trưởng thành, vậy mà tên này lại dám đánh lên bảo bối của hắn, tìm chết!
"Khụ, hai vị, giờ đã tin ta chưa? Nếu chưa đủ thì ta sẽ nói thêm, ta còn biết mấy năm trước, hai người các ngươi từng thua cược bởi sư thúc, sau đó còn bị bắt giả trang thành nữ nhân, thực ra, hai người còn có tên trong trên Vạn Hoa Bảng*."
Vũ Linh ho khan, mở miệng phá vỡ bầu không khí nặng nề đang tồn tại, lại lo lắng mình đưa ra chứng cứ chưa đủ nên nói thêm không ít chuyện mình biết vào cho thuyết phục, thực ra chuyện về Vạn Hoa Bảng, là Vũ Linh từ tiểu thuyết biết, lại vô tình được Mộ Thần Hy xác nhận.
Thực ra Vũ Linh còn muốn nói hai vị này tuy rất được nữ nhân yêu thích, nhưng lại chưa từng kết giao với bất cứ nữ nhân nào, nói trắng ra bọn họ vẫn là trai tân, nhưng thấy nói ra việc này hệ số nguy hiểm quá lớn, vẫn là không nói.
Vũ Linh cũng sẽ không nói, trong khu bình luận tiểu thuyết, từng có một nhóm lớn độc giả ủng hai người thành CP, nếu không phải sau này hai người đều có CP riêng, Vũ Linh còn thấy kỳ thực vẫn rất hợp.
"Phong Tử, chúng ta giết người, không, giết chim diệt khẩu đi"
Tiêu Diễm nhìn chằm chằm con chim lòe loẹt trước mặt, lấy ra chiếc phiến, trên người tỏa ra mãnh liệt sát khí, Hình Liệt Phong cũng đồng dạng rút ra cự kiếm sau lưng, trầm trọng gật đầu.
"Tán thành"
Vũ Linh: Chết! Hăng quá hóa dở.
Cứu mạng a!!!!!!!!! Ta chỉ muốn chứng minh thân phận thôi mà!!!!!
Tuyết Phàm: ಠ_ಠ.
Có vẻ hôm nay nghe được những thứ không nên biết.
Tuyết Dao: ╮(╯^╰)╭
Đây gọi là tự làm bậy không thể sống!
Họa là từ miệng mà ra!!!
Vũ Linh! Chúc toàn mạng.
*Vạn Hoa Bảng là nơi đề danh xếp hạng những mỹ nhân tài hoa nổi danh ở tu chân giới, Tiêu Diễm đứng hạng thứ hai mươi, Hình Liệt Phong đứng hạn thứ ba trăm sáu mươi tám.
(Chưa xong còn tiếp)
---Hết chương---
Tính tách ra hai chương, nhưng lười quá để luôn vậy.
Có bạn nói mình viết như máy phiên dịch, thực ra từ trước tới giờ mình luôn đọc truyện covert, rất hiếm khi đọc edit, dạo này mình có đọc mấy truyện đã edit nhưng thực sự rất khó thay đổi cách viết dù mình đã cố, mình cảm thấy viết theo covert sẽ giữ được nét cổ phong mượt mà của truyện tiên hiệp hơn là cứ edit cho thuần việt, cho nên các bạn chịu khó thông cảm.
Mình viết truyện ra chậm là vì mình muốn tìm những tình tiết vui vẻ lồng vào truyện, hơn nữa, khả năng viết cảnh chiến đấu của mình hơi tệ nên phải đọc nhiều truyện khác để lấy kinh nghiệm, vì sắp tới sẽ có nhiều cảnh chiến đấu hơn là đối đáp, thực chất mình rất chán khi viết mấy cảnh đối đáp, vẫn thích viết cảnh chiến đấu kích thích hơn.
Thực ra dạo này mình cũng bị bạn dụ dỗ cho xem vài bộ đam mỹ, trùng hợp là cứ mỗi lần mò mẫm lên mạng xem phim giải trí, thì dù không muốn nhưng vẫn cứ thấy hint đập thẳng vào mặt, phong trào đam mỹ đang lan tràn khắp nơi khiến mình muốn tránh cũng khó, thế nên mình cũng đang suy xét cho đam mỹ vào, nhưng hẳn sẽ không là mấy nhân vật quan trọng.
Hủ hóa thật đáng sợ!!!!
Sắp đến đoạn các nhân vật tham gia vào chợ đen giao dịch hội, nay mình đang cần một số tên bảo vật linh thảo để đưa vào trong truyện, các bạn có thể góp ý mấy cái tên cùng chức năng cho mình, mình thật sự không giỏi ở khoảng này.
Thanks!