Chương 65:

Trong truyền thuyết có một loại sinh vật mạnh mẽ, kết hợp giữa xà và long, thuộc tính thủy, là từ xà trải qua hàng trăm năm tu luyện độ kiếp tiến hóa mà thành.

Đó là giao long.

Xem qua cổ tịch có viết, xà trải qua năm trăm năm tu luyện mới thành giao long, ngàn năm thành giác long, năm ngàn năm nữa hóa thành ứng long, thêm vạn năm tu luyện trở thành chân long, lại qua hàng vạn năm chịu được trùng trùng lôi kiếp tẩy rửa mới đạt thành bất diệt thần long.

Trước mắt Vũ Linh bị Dung Bách gọi là con rắn nước kia, chính là truyền thuyết nhắc tới-giao long.

"Đó, đó là giao long?"

Còn là một đầu vô cùng to lớn giao long.

Vũ Linh nhìn cái đầu to lớn dữ tợn đầy vẫy kia chen vào khe hở, đôi mắt màu vàng với đồng tử dựng thẳng kia lộ ra sát khí khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác như muốn đông cứng, Vũ Linh nhịn không dược run lên, trong lòng lại như có thứ gì đó đang rục rịch muốn thoát ra, chỉ là sau đó Dung Bách đứng chắn trước mặt Vũ Linh, khiến cho Vũ Linh không nhìn thấy cũng không chịu bất cứ uy áp gì từ giao long, như thế Vũ Linh mới thở dài nhẹ nhõm, tâm trạng cũng hồi phục như thường.

Bỗng cảm giác nhìn sau lưng thế này, chợt thấy Dung Bách thật đáng tin cũng thật uy vũ !.

"Linh khí thật hỗn loạn"

Qua khe hở mà giao long tạo ra, linh khí bên ngoài tràn vào bên trong, từ đó xung quanh linh khí cũng trở nên hỗn loạn hơn, dù rất cố gắng bình tĩnh nhưng Vũ Linh vẫn cảm thấy khó tin thốt ra, kiểu này đừng nói là hấp thu, chỉ cần duy trì trong cơ thể linh khí không bị ảnh hưởng thôi đã rất khó khăn rồi, Dung Bách quay qua nhắc nhở.

"Không tệ a, con giao long này đã hóa giao từ tám mươi năm trước, trước kia nó chỉ là một con Bạch Giác Xà, nhờ vận may mà có thể độ kiếp hóa giao, ở nơi đây nó cũng được coi là một trong các yêu thú lĩnh chủ." Dung Bách gật đầu hiếm thấy khen ngợi, lại cười khẩy

"Còn có, ngươi không nên tránh xa ta, bằng không uy áp của con rắn nước này sẽ nghiền ép ngươi đến chết, hơn nữa, ngươi cũng nên cẩn thận thủ vững linh lực đừng bị xung quanh hỗn loạn mà ảnh hưởng, khi đó ta sẽ không rảnh cứu ngươi đâu"

"Yêu thú lĩnh chủ !"

Vũ Linh cũng không thấy ngạc nhiên mấy, có thể trở thành giao long thực lực tấ nhiên mạnh mẽ, thêm vào giao long có được một tia long huyết truyền thừa, đối với các yêu thú khác nhiều hơn một phần uy thế, bởi vì long tộc chính là thần thú đứng đầu.

Nói tới yêu thú lĩnh chủ, nếu Vũ Linh nhớ không lầm thì yêu thú một khi đạt tới cảnh giới đó, thì chúng đã có thể nói tiếng người, thậm chí là hóa thành nhân hình, vì có long tộc huyết thống, nên Vũ Linh đoán giao long phải tu luyện thêm năm trăm năm nữa mới có thể hóa hình chậm hơn nhiều so với cùng cấp yêu thú, đây là hạn chế khi sở hữu huyết thống mạnh mẽ.

Nhưng Vũ Linh buồn bực là một con giao long cường đại như thế lại bị Dung Bách gọi là rắn nước, bản thân nàng so con rắn nước đó còn nhược bạo, vậy thì nàng thành gì? Vũ Linh im lặng thông minh bỏ qua suy nghĩ ngu xuẩn này.

"Hừ, nha đầu, giờ nơi này không thích hợp ngươi ở lại, ta phải cùng vật nhỏ này chơi đùa một chút, mấy hôm nay xương cốt của ta đều kêu gào vận động đây"

Nghe lời Dung Bách nói Vũ Linh liền như nhìn thấy quỷ, đối đầu với giao long mà Dung Bách lại như đang đùa giỡn là thế nào?

Nhưng mà nghĩ tới Dung Bách có thể dễ dàng ngăn trở uy áp của giao long, nếu không có Dung Bách trợ giúp thì đừng nói là có thể đứng yên trò chuyện, nói không chừng ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, nhưng Dung Bách lại tỏ ra rất nhàn nhã, xem Dung Bách vừa cùng mình trò chuyện vừa dùng đại chùy đánh tan đòn tấn công của giao long, lại còn rất đắc ý ngoáy ngoáy lỗ mũi, Vũ Linh liền thấy lo lắng của mình thật dư thừa.

"Vậy ngài cứ thoải mái vui đùa đi, tạm biệt"

Vũ Linh vẫy tay, nếu Dung Bách có thể dễ dàng đối đầu với giao long, xem đến còn không phải một hai lần, thế nên thay vì tiếp tục ở đây cản trở, Vũ Linh sẽ nhường chỗ cho hai tên này chém giết nhau.

Đưa linh lực truyền vào truyền tống phù, Vũ Linh khởi động truyền tống, Dung Bách trắng mắt xem Vũ Linh lưu loát không chút lo lắng hành động, thầm phúc phỉ.

"Thật là một nha đầu vô ân"

Gràoo

"Dung Bách, hôm nay ta nhất định sẽ đánh bại ngươi-"

Giao long không kiên nhẫn giơ trảo đánh tới, Dung Bách không tiếp tục phân tâm, cầm lấy trọng chùy ngăn đón.

"Làm như ta cho con rắn nước nhà ngươi toại nguyện vậy, lão tử mới là người đánh gục ngươi"

Vậy ra nó thật sự đã thành tinh-Vũ Linh nghe tiếng giao long gầm lên giận giữ lại phát ra tiếng người, liền không khỏi nảy ra ý nghĩ

Truyền tống phù bắt đầu khởi động, Vũ Linh xem một người một giao đánh nhau hăng say, thật sự muốn nói một tiếng muốn chém giết gì thì cách xa chút đừng làm liên lụy người qua đường, truyền tống phù cần một thời gian để hoàn thành truyền tống, thế nên Vũ Linh thật sợ hai vị đại nhân này lơ là khiến mình nằm trúng đạn, dẫn đến việc truyền tống sảy ra biến cố làm Vũ Linh rơi vào không gian lưu vực thì muốn khóc cũng không kịp.

Ở bản thân sắp được truyền tống đi Vũ Linh vừa thở dài nhẹ nhõm, nhìn bóng dáng Dung Bách đang chiến đấu vẫn không quên giúp mình ngăn trở để hoàn thành truyền tống, suy nghĩ một chút Vũ Linh liền nhanh tay từ bên hông ném một túi trữ vật cho Dung Bách.

"Dung Thúc, thứ này là ta cảm tạ ngài mấy ngày qua chiếu cố, à, ta có chôn một vò tửu sâm dưới gầm giường, xem như quà đa tạ đã cứu ta, bảo trọng"

Nói xong thân hình liền bị màu trắng ánh sáng bao phủ, Dung Bách nhìn lại chỉ thấy một tia sáng nhỏ tiêu tán trong không khí, cười nhạt một tiếng.

"Nha đầu, xem như ngươi còn có lương tâm"

Nhét kỹ túi trữ vật vào áo trong, trong này có chứa thứ trong miệng nha đầu đó nói là gia vị còn có hai vò linh tửu mà nha đầu đó nói là một người quen cho mình, trước nha đầu đó chỉ đưa ra một vò nhưng giờ lại tặng thêm hai vò, hừ xem như lão tử không nhìn nhầm người.

Chậc, còn có vò tửu sâm kia, dám chắc nha đầu đó đã đào đám nhân sâm ở sau núi của hắn, hừ, dùng đồ của hắn trả lại hắn, nha đầu gian xảo.

Giờ bỏ qua một bên, Dung Bách phải thật tốt chơi đùa với con rắn nhỏ này, không có lo lắng Vũ Linh ở lại cản trở, Dung Bách có thể thoải mái đánh một trận.

Dung Bách ở lại đây hơn bốn mươi năm, nguyên nhân chủ yếu là vì con giao long này, năm xưa Dung Bách tìm thấy một loại linh thảo quý giá, ai ngờ đã bị con giao long này ăn mất, sau đó Dung Bách tìm đến động của giao long ăn luôn trứng của nó đang ấp.

Từ đó Dung Bách cùng giao long kết thù, cứ cách hai đến ba tháng là cả hai liền tìm nhau phiền toái, hôm nay vừa vặn đúng ngày giao long tìm đến gây rối, mỗi lần cả hai giao đấu thì y như rằng khắp nơi đều bị tai họa, xung quanh các yêu thú khác cũng không dám tới gần hai tên sát tinh này.

Không ngừng tranh đấu giằng co suốt bốn mươi mấy năm, mãi đến hiện tại vẫn chưa phân rõ thắng bại, đối với Dung Bách mà nói thắng bại đã không còn quan trọng, giờ hắn chỉ muốn đánh cho con giao long ngoan cố đó một trận để thoải mái gân cốt, tất nhiên giao long cũng chỉ suy nghĩ làm sao khiến cho tên tu sĩ đáng ghét này chết nhanh đi cho khỏe.

Kế tiếp liền là âm thanh giao chiến kịch liệt oanh động cả ngọn núi, đám yêu thú nhao nhao tránh xa để không bị ảnh hưởng, số khác đã dự tính trước mà tìm chỗ trú ẩn, dù bên ngoài có oanh động ra sao vẫn điềm nhiên như không, dù gì đây cũng không là lần đầu tiên, xem như bình thường động đất là được, tất nhiên bọn họ hai người cũng chỉ dám là oanh tạc khu vực giới hạn, bằng không chọc tới mấy tên ở sâu bên trong thì vô cùng phiền phức.

--- --- ---

Vũ Linh chống tay lên thân cây, nhịn không được cúi đầu nôn ra, dù đã qua bao nhiêu lần Vũ Linh vẫn không chịu nổi cảm giác choáng váng khi dùng truyền tống.

Hơn nữa, Vũ Linh lại không ngờ dùng truyền tống phù lại lắc lư đến thế, khiến cho Vũ Linh vẫn phải chịu không được mà nôn ra, đợi cảm thấy thoải mái hơn, Vũ Linh vuốt vuốt khó chịu cổ họng, đứng dậy thở dài một hơi.

Giờ thì vấn đề là, nàng đang ở đâu?

Vũ Linh nhìn quanh khắp nơi, suy xét mình đang tại nơi nào, nhìn đi nhìn lại, Vũ Linh hoàn toàn bó tay chịu thua.

Vũ Linh quyết định đi vòng quanh dò xét để tìm xem có ai khác quanh đây, chỉ như thế mới có hy vọng tìm thấy giải pháp.

Vũ Linh rút từ bên hông một thanh kiếm, thứ này là khi nãy Dung Bách nhét vào tay Vũ Linh, xem thanh kiếm này phẩm cấp còn là cực phẩm linh khí, so với Mạc Tà còn cao hơn, nhưng thanh kiếm này bị gia hạn phong ấn nên dù là cấp thấp tu sĩ như Vũ Linh cũng có thể dùng, chỉ là uy lực rất thấp lại đủ để Vũ Linh có thứ phòng thân.

Vũ Linh cười khẩy tra kiếm vào vỏ:"Xem đến còn là Dung Thúc tinh ý. Thật là, lại mắc nợ người khác, lần sau gặp còn trả ơn rồi."

Không một cuộc gặp gỡ nào không kết thúc, chỉ cần không phải nói lời tạm biệt thì vẫn còn gặp lại.

Hữu duyên nhân, tất tương phùng.

Hôm nay tuy mới sáng sớm gặp chuyện không may, nhưng ra ngoài này vận khí cũng không kém, Vũ Linh đi chừng hai canh giờ thì gặp một nhóm năm người.

Tất nhiên, nếu bỏ qua việc Vũ Linh gặp phải hai con yêu thú muốn ăn mình, nếu không phải mấy hôm nay kiếm thuật có tiến bộ, yêu thú cấp bậc cũng không cao, bằng không thật là phải ăn không ít mệt.

Nhưng Vũ Linh không dám đại ý đi ra xin gia nhập, ai mà biết mấy người này có phải người tốt hay không, Vũ Linh chỉ có một người tu vi lại thấp, lỡ có chuyện gì Vũ Linh muốn đấu lại năm người thì cũng không thể phản kháng.

Thở dài, Vũ Linh nghĩ bản thân trước tiên cứ đi theo năm người họ, duy trì khoảng cách để họ không nhận ra mình, nghe bọn họ xa xa thảo luận cùng hành động, Vũ Linh đoán những người này là tán tu tụ lại thành một đội đi vào đây đánh giết yêu thú, hơn nữa bọn họ có vẻ đang trên đường trở về.

May mắn a, Vũ Linh vui sướng đến muốn khóc, chỉ cần theo họ đến thành trấn gần nhất, như thế nàng có thể biết được vị trí cụ thể của mình, còn mua được y phục cùng tư nguyên cần thiết.

Vũ Linh rất cẩn thận, nàng thậm chí còn vận dụng liễm tức thuật để lén theo sau, không dám đi quá gần cũng không dám bỏ quá xa, Vũ Linh cảm thấy bản thân năng lực bám đuôi theo dõi của mình đang tăng mạnh, trình độ cỡ này rất có thiên phú làm trinh thám.

Xoa xoa bụng đói, Vũ Linh đau khổ xem năm người đốt lửa nướng thịt, buồn bực cắn một trái táo dại, nhăn mặt khi phát hiện trái táo này quá chua, Vũ Linh bỏ qua trái táo, Vũ Linh lấy ra một cái ống trúc, mở nắp thấy bên trong có mười con sâu đang nhút nhích, đóng nắp lại, Vũ Linh quyết định khoanh tay nhịn đói chờ đợi trời sáng.

Sáng hôm sau, Vũ Linh nhờ đi theo năm người mà đã đi tới một thành thị nhỏ, Vũ Linh mừng muốn khóc.

Hỏi đến thì Vũ Linh mới biết mình đây là ở phía tây cách Nguyệt Minh Thành không xa một thành thị nhỏ tên Dung Thành, nhưng khiến Vũ Linh hết ý là nơi này rất gần tứ đại cấm địa một trong.

Ám Huyễn Mê Lâm, hẳn là Vũ Linh chưa nói, Ám Huyễn Mê Lâm nằm liên thông với Ma Vực, nơi đây quanh năm sương mù dày đặt, hơn nữa cũng vô cùng hung hiểm, muốn đi vào cũng không dễ dàng gì, vì linh khí quanh đó cực kỳ hỗn loạn khó mà thích ứng.

Nghĩ mà xem, nếu như dùng hết linh lực lại không thể phục hồi, như vậy nếu gặp tập kích thì rất nguy hiểm, nên Ám Huyễn Mê Lâm trở thành một trong tứ đại cấm địa, đó là chưa nói đến bên trong còn có vô số dị thú khát máu cùng bẫy rập từ thời thượng cổ còn lưu trữ, hiển nhiên bên trong có rất nhiều tài bảo linh dược quý giả, chỉ là muốn lấy thì phải xem bản lĩnh đến đâu, vì đã được gọi là cấm địa thì nào có dễ dàng thông qua.

Vũ Linh xoa cằm suy tư, trong lòng dâng lên to gan suy đoán, cảm thấy hình như mình vừa từ Ám Huyễn Mê Lâm đi ra, mấy con thú mà Dung Bách mang về đều không phải yêu thú, như thế chỉ có thể là dị thú, Vũ Linh cũng ấn tượng rất sâu khi mà giao long phá vỡ kết giới kia một khắc, khi đó xung quanh linh khí vô cùng hỗn loạn, Vũ Linh còn cho đó là do giao long tạo thành dư chấn, nhưng xem ra không đơn giản là thế.

Tạm bỏ qua vấn đề này, trước khi vào Dung Thành, Vũ Linh cúi người từ trong giày rút ra một túi trữ vật, tuy chỗ để có chút khiếm nhã nhưng được cái an toàn a, bằng không thì Vũ Linh sẽ thành tên khất cái thật quá.

Chỉ là...lỡ làm mất truyền tống phù, Vũ Linh sợ phải gặp Hàn Tư Viễn xin lại tấm khác, trời mới biết tại sao lại thế này, rõ ràng Tử Dận hào phóng sản khoái thế quái nào phân thân Hàn Tư Viễn lại keo kiệt bủn xỉn, lần trước Vũ Linh chỉ vô ý làm nổ tung nóc nhà cùng dùng lỡ tay dùng hết một phần mười kho dược liệu, thì đã bị Hàn Tư Viễn đá đít ra ngoài còn ngăn cấm không cho nàng bước vào dược khố, chưa hết suốt ngày Vũ Linh lại phải thấy Hàn Tư Viễn như bóng ma kè kè bên mình cầm bàn tính không ngừng lẩm nhẩm, đúng là rất đáng sợ.

Giờ mà lại xin thêm một tờ truyền tống phù, thế nào Hàn Tư Viễn cũng ám Vũ Linh kêu ca suốt đời, bởi vì tấm truyền tống phù đó bán ra đến tận mười hai viên thượng phẩm linh thạch, nghĩ lại còn là vì mạng nhỏ nên bỏ qua đi, giờ yên thân mới nghĩ đến, khi nãy Dung Bách đưa cho Vũ Linh truyền tống phù rất giống với cái Vũ Linh làm mất, Dung Bách có thể lấy ra một thứ như thế tùy tiện cho nàng, Vũ Linh không khỏi muốn xưng một tiếng thổ hào, nhưng trường hợp đó nếu không có truyền tống phù của Dung Bách để nàng rời đi, thì nhất định sẽ rất phiền phức.

May mắn trong túi này còn một ít linh thạch phòng hờ, Vũ Linh vào Dung Thành nộp ra hai viên hạ phẩm linh thạch liền chạy nhanh đến nơi bán y phục, sau đó tìm đến một quán trọ kêu lên thức ăn và thuê lấy một gian phòng.

Sáng hôm sau, sau khi đánh một giấc ngủ sâu thoải mái trên giường, Vũ Linh mới xuống phố mua vài tờ truyền tin phù, dùng truyền tin cho Tuyết Dao xong, thì trong lúc chờ đợi Vũ Linh sẽ đi vòng quanh nơi đây dạo một chút, truyền tin ngọc giản lẫn truyền tin phù trong túi của Vũ Linh không biết bị gì mà đã không thể sử dụng, vốn tưởng rằng do kết giới, nhưng không ngờ lại hư luôn.

Từ đây tới Nguyệt Minh Thành mất ít nhất năm ngày dùng phi chu bay không ngừng nghỉ, Vũ Linh cũng thật khó tin mình lại đi xa đến thế, nhưng đành vậy giờ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ người đến đón mà thôi.

Bên này Vũ Linh thoải mái đi dạo, thì bên kia đám người Tuyết Dao Tuyết Phàm cùng Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm lại phải mệt mỏi tìm kiếm tung tích Vũ Linh.

Lạc Mai Sơn Trang.

Mộ Thần Hy ngồi im lặng trong phòng, tay dùng khăn lau sạch Lôi Hoa kiếm, mặt không chút cảm xúc.

Hàn Tư Viễn xa xa đứng bên ngoài từ cửa sổ nhìn vào, thấy thế liền nhìn lên trời đêm thở dài.

"Hai tên này, tên nào tên nấy đều thật phiền, thế quái nào ta phải rước hết mấy của nợ này vào thân đây?"

Lại híp mắt nhìn Mộ Thần Hy một lúc mới trầm ngâm nghĩ.

"Ta thật không hiểu tên đồ đệ này đang nghĩ gì, rốt cuộc thì nó đang suy tính điều gì?"

Mộ Thần Hy nâng Lôi Hoa kiếm lên trên, thấy Lôi Kiếm dưới ánh trăng sáng phát ra ánh sáng sắt lạnh, mới hài lòng tra kiếm vào vỏ.

Đặt Lôi Hoa kiếm sang bên, Mộ Thần Hy quay đầu nhìn ra cửa sổ, không thấy bóng dáng ai khác bên ngoài, khẽ nhíu mi, Mộ Thần Hy phất tay đóng lại cửa sổ.

Ánh trăng bị che khuất khiến căn phòng phút chốc chìm trong bóng tối, mở ra dạ đăng, căn phòng lại được chiếu rọi bởi ánh sáng dịu nhẹ của dạ minh châu được đặt bên trong.

Mộ Thần Hy cởi ra áo khoác treo lên giá đỡ, bước đến bàn ngồi xuống, tầm mắt chợt rơi vào tượng đất được đặt trên kệ gỗ, hơi lộ ra hiếm thấy cười nhạt, chợt mắt lại dời vào tay trái, nhìn chằm chằm vào điểm đen trong lòng bàn tay, Mộ Thần Hy nắm chặt tay lại.

"Đây là lần cuối cùng-"

(Chưa xong còn tiếp)

---End chap---

Ảnh Minh Họa Nhân Vật (tt)

Nguồn: Internet

Từ Xảo Nhi

Tô Duyệt

Tử Hà

Băng Cơ

Tiết Hoài Lâm

Tiết Mặc

Tiết Minh Trì

Dạ Triệt


Ngọc Quan Hiên

Bạch Thanh Tiêu

Hình Liệt Phong

Tiêu Diễm

Tử Dận(áo trắng) - Hàn Tư Viễn(áo đỏ)

Lưu Thẩm Nhã

Nhị Nha-Vũ Linh

Vũ Linh khi lớn

Mộ Thần Hy (Black&White ^v^)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play