Chương 50: Lần Đầu Đến Phường Thị.

Hàn Tư Viễn nhìn Mộ Thần Hy đang ngồi tu luyện, hồ ly mắt khẽ nháy hai cái, sau đó mới nhàm chán ngã mình lên mỹ nhân tháp nằm dài.

Nhớ đến hôm đó, khi mà Hàn Tư Viễn nhận được Hình Liệt Phong truyền tin, vì đang lúc rảnh rỗi nên khi nghe xong Hình Liệt Phong tin nhắn, trong đó nói rằng Mộ Thần Hy mang Vũ Linh ra ngoài lịch lãm.

Chuyện này cũng chẳng là gì đặc biệt, năm xưa nguyên thân ở lại Lăng Tiêu Phong bế quan giao Mộ Thần Hy cho hắn, Hàn Tư Viễn cũng là như thế hắn đã lên đường tìm đến vị trí hai người.

Hàn Tư Viễn cũng muốn xem, bản thể thay Băng Cơ thu đồ đệ là hình dáng gì, vì thế Hàn Tư Viễn sau khi xác nhận vị trí của Mộ Thần Hy không xa liền bay nhanh đến đó

Nhưng thẳng đến lúc hắn chạy tới, quang cảnh hắn chứng kiến chính là khu rừng rậm rạm xuất hiện một hố lõm to lớn, xung quanh cây cối đỗ ngã tứ phía, trong không khí còn chưa tiêu tán hết linh lực chấn động, hàn khí lạnh lẽo còn quanh quẩn trong bụi mù.

"Đây là..."

Hàn Tư Viễn vô cùng kinh ngạc, sức phá hoại này không thua nguyên anh tu sĩ đối chiến, Hàn Tư Viễn chợt thấy trung tâm hố đất, trong bụi mù che kín Mộ Thần Hy một thân tràn đầy vết thương đang vác một đứa trẻ đi ra.

Đáp phi chu hạ xuống mặt đất, Hàn Tư Viễn kinh dị xem Mộ Thần Hy rách nát y phục cùng tràn đầy thương tích thân thể, xem ra tên đồ đệ này vừa có một cuộc ác chiến a, hơn nữa đối phương còn rất mạnh mẽ mới khiến Mộ Thần Hy thành ra cái dạng này.

Mộ Thần Hy cảnh giác, mắt sắt lạnh như lợi kiếm xem người mới tới, thấy đó là Hàn Tư Viễn thì Mộ Thần Hy mới thu hồi sát ý, lãnh đạm gật đầu.

"Sư phụ"

Sau đó Mộ Thần Hy leo lên Hàn Tư Viễn tiểu phi chu, Hàn Tư Viễn muốn hỏi rõ mọi chuyện là thế nào, nhưng xem còn là để sau, hiện tại Hàn Tư Viễn vẫn chưa hỏi tới, nhưng hắn muốn hôm nay phải hỏi rõ, làm thế nào cả hai người họ lại thương tích nặng nề thế này, nếu có người giống như lần trước dám ra tay đánh lên đệ tử môn hạ của hắn, vậy thì hắn sẽ không khách khí cho qua nữa.

Mộ Thần Hy ngồi trên bồ đoàn, vận lực cuối cùng một đạo kinh mạch mới từ từ mở mắt, thấy Hàn Tư Viễn ngồi cách đó không xa giúp mình thủ hộ, Mộ Thần Hy lên tiếng.

"Sư phụ"

"Ngươi đã tỉnh, thần hồn thế nào?"

Hàn Tư Viễn nghe tiếng quay đầu, quan tâm hỏi.

"Tạm thời chưa thể hồi phục"

Mộ Thần Hy chậm rãi nói, Hàn Tư Viễn thở dài gật đầu.

"Ngươi thần hồn vốn dùng để áp chế Tịch Tà Kiếm, nay thần hồn thương tổn e là càng khó hồi phục, chỗ ta cũng không có Dịch Hồn Thảo, ta sẽ nhờ người để ý một chút, để an toàn thì tốt nhất sau khi chợ đen giao dịch hội kết thúc, ngươi nên trở về bế quan"

"Ân"

Mộ Thần Hy gật đầu, thương thế của hắn quả thật cần bế quan trị thương, nhưng ít nhất cũng phải đợi chợ đen giao dịch hội kết thúc, hắn phải lấy được thứ đó trước khi bị người khác phát hiện.

Hơn nữa, nơi đó hẳn là có linh dược giúp thương thế của sư phụ và hắn có thể mau chóng hồi phục, chậm trễ một lúc sẽ không sao.

"Vũ Linh nha đầu kia thân thể đã tốt lên rất nhiều, theo ngươi nói nha đầu đó còn chưa từng đến phường thị đi, ta định cho nàng ra ngoài mở mang một chút, ngươi cứ ở lại trị thương cho tốt"

Hàn Tư Viễn nhàn nhã nói, lại liếc mắt xem Mộ Thần Hy, thấy hắn không biểu lộ gì Hàn Tư Viễn mới hỏi.

"Ngươi chung đụng cùng nàng một khoảng thời gian, ngươi thấy nha đầu đó thế nào?"

"Khá tốt"

Chậm dừng một chút, Mộ Thần Hy mới trả lời, nếu bỏ đi tính hay gây họa thì rất tốt.

"Không cảm thấy nàng có gì không đúng sao?"

Hàn Tư Viễn thiêu mi, mở miệng hỏi thêm.

Mộ Thần Hy trầm mặt, trong đầu nhớ đến hôm đó Vũ Linh quỷ dị hành động, nếu không phải đúng lúc linh lực của Vũ Linh cạn kiệt, thì uy lực của băng kiếm không phải chỉ là phá hủy một mảnh rừng rậm, nhờ thế Mộ Thần Hy mới có thể dễ dàng tránh thoát, Vũ Linh sau khi phóng ra băng kiếm nhắm đến hắn thì cũng ngã xuống ngất sỉu, Mộ Thần Hy xác định nàng còn sống nhưng hơi thở quá yếu ớt, thế nên đã lấy Hồi Huyền Đan cho Vũ Linh nuốt vào.

Nhờ có Hồi Huyền Đan mà kinh mạch Vũ Linh mới có thể được bảo vệ, bằng không với tình trạng hiện tại nàng đã là phế nhân.

"Ta cảm thấy thân thể nha đầu Vũ Linh có chút kỳ quái, ta xem không đến nàng khí vận"

Mộ Thần Hy dời mắt, phân thân sư phụ nhờ cơ duyên may mắn nên có học được một môn đoán khí vận thuật, dù không phải là bản hoàn chỉnh nhưng ít ra cũng xem tới khí vận màu sắc.

Trong khí vận, màu xám tro là môi vận, tiếp đến là vàng nhạt, vàng, chanh, hồng nhạt, hồng, hồng sậm, tím, thâm tím, cuối cùng là hóa thành màu bạch ngân, từ màu hồng trở đi đã xem như mang khí vận thêm thân, khỏi phải nói đến màu tím, đó là đại khí vận người mới có, còn màu bạch ngân, e là phải tu hành tích đức trên bảy kiếp mới có thể nhận lấy bực này tiên nhân cũng xem đỏ mắt khí vận.

Hàn Tư Viễn từng nói khí vận của Mộ Thần Hy ở lần đầu hắn gặp là màu hồng sậm phớt tím, bây giờ đã là màu tím nhạt, Hàn Tư Viễn cũng dặn dò Mộ Thần Hy cẩn thận, nếu để người khác biết Mộ Thần Hy là màu tím khí vận, như thế sẽ rất nguy hiểm.

Xưa nay Hàn Tư Viễn đoán vận thuật xem đến khí vận chưa từng sai lầm, trừ khi đối phương giống hắn là một phân thân, bằng không dù là một cọng cỏ hắn cũng xem ra khí vận màu sắc.

Vậy mà nha đầu Vũ Linh kia, nàng không những là một tu sĩ yếu ớt, lại càng không phải là một phân thân, thế tại sao Hàn Tư Viễn hắn không thể xem đến nàng khí vận đây?

Cảm giác nha đầu đó mang tới khi hắn dùng đoán vận thuật dò xét cũng rất kỳ lạ, giống như hắn đang rơi vào một vùng sương mù không nhìn đến tận cùng, lại làm người khác cảm thấy lạnh lẽo bi thương.

Chậc, chậc, tiểu nha đầu đó xem ra không đơn giản như vẻ ngoài, nguyên thân làm thế nào lấy đến một nha đầu như thế a, coi ra hắn phải tra xét kỹ lại một phen.

"Vậy thì đã sao"

Mộ Thần Hy đạm mạt nói, Hàn Tư Viễn trắng liếc mắt.

"Ngươi không cảm thấy lạ sao? Bất cứ ai tồn tại chỉ cần có sinh mạng đều mang trong mình khí vận hay nói đúng hơn là mệnh số, trừ khi trường hợp giống ta hay kẻ đó đã chết, bằng không đoán vận thuật của ta đều xem tới đối phương khí vận, nha đầu đó ta không xem thấy nàng khí vận, ngươi không cảm thấy bất thường?"

"Ta chỉ tin chính mình, mặc kệ mệnh số thế nào, ta chỉ đi theo tâm của mình hành sự, xem đến khí vận thì sao, không xem đến khí vận thì thế nào, ta không quan tâm, chỉ cần việc ta làm con đường ta đi không phụ với bản tâm, khí vận hay số mệnh đều không quan trọng"

Mộ Thần Hy lạnh nhạt nhìn Hàn Tư Viễn, nói ra một câu dài hiếm hoi, Hàn Tư Viễn nghe thế gật đầu cười hài lòng.

"Ngươi có thể nghĩ như thế là rất tốt, tuy đoán vận thuật có thể xem đến khí vận nhưng dù sao cũng là không trọn vẹn pháp quyết, ta cũng không dám tin tưởng quá nhiều vào nó, vốn ta định truyền lại cho ngươi, nhưng xem ra là không cần thiết"

Mộ Thần Hy im lặng không nói gì, Hàn Tư Viễn lại đứng dậy che miệng ngáp dài nói.

"Đã ngươi tu luyện xong, ta cũng nên trở về, đám lão gia hỏa kia lại đến phiền ta, làm trận pháp sư cấp cao cũng thật là mệt a~"

Nếu để mọi người nghe thấy nhất định sẽ liếc mắt khinh bĩ xem Hàn Tư Viễn, ở tu chân giới trận pháp sư cấp tám chỉ có năm người, tên này được bảo mà còn khoe mẻ, quả là muốn ăn gạch.

Mộ Thần Hy không phản ứng, đi đến bàn đá cầm lên Lôi Hoa Kiếm, sau đó lại ngồi xuống nhẹ nhàng lau kiếm, Hàn Tư Viễn thấy thế không thú vị bĩu môi đi ra ngoài.

Hàn Tư Viễn vừa đi ra liền kêu gọi Tuyết Phàm, Tuyết Dao đến, đợi hai người xuất hiện Hàn Tư Viễn mới nói.

"Tuyết Dao, ngày mai ngươi hãy mang Vũ Linh ra ngoài phường thị, Tuyết Phàm, ngươi đi theo bảo hộ nha đầu đó, đừng để kẻ không có mắt nào đụng tới nàng"

"Vâng, thưa chủ nhân"

--- --- ---

Vũ Linh chống cằm, mắt nhìn chằm chằm treo trên cao nguyệt ngân.

Gió đêm thổi qua nàng ngắn gọn mái tóc, đến giờ Vũ Linh cũng không dám nhắm mắt đi ngủ, mỗi lần nhắm mắt lại Vũ Linh liền nhớ đến lúc mình mất đi khống chế giết người.

Khi ấy Vũ Linh cảm giác như bị thứ gì đó khống chế, cho dù mơ mơ hồ hồ Vũ Linh vẫn nhớ rõ việc mình đang làm, chính vì nhớ rõ Vũ Linh mới càng thêm sợ hãi.

Bỏ qua việc tấn công Mộ Thần Hy, Vũ Linh nghĩ đến bản thân lại như lúc trước bị vây trong thức hải, vô pháp khống chế thân thể hành động, nghĩ thôi đã rùng mình.

Vũ Linh thầm cười khổ, tại sao người ta xuyên qua thuận lợi trưởng thành, mà nàng xuyên qua chỉ riêng thân thể thôi đã gặp không ít rắc rối.

Chẳng lẽ thân thể này và linh hồn của nàng vốn xung đột, hay là màu xám sương mù điều khiển Vũ Linh?

Vũ Linh không chắc chắn, nhưng nàng đã dò xét thân thể này hoàn toàn không thấy bất thường, có lẽ người đó, người mà Vũ Linh đã gặp trong lúc đi vào ngộ hiểu mới có thể trả lời, đáng tiếc là Vũ Linh không biết làm sao mới có thể gặp lại người đó.

Mà, mọi chuyện ngày càng thêm rắc rối, trước mắt càng nghĩ càng thêm phiền, tuy chỉ là trực giác mách bảo nhưng Vũ Linh nhận ra rằng, khả năng mình bị mất khống chế là do bản thân nhất thời kích động, nếu Vũ Linh bình ổn tâm thần hơn thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa như trước.

Thân thể này thật sự không đơn giản như vẻ ngoài, Vũ Linh cảm giác, nếu nàng muốn tìm hiểu rõ hơn mọi thứ, vậy thì nàng phải mạnh mẽ hơn, như thế mới có thể tìm đến câu trả lời.

Lắc lắc đầu, không nên suy nghĩ quá nhiều, trước mắt cứ tịnh dưỡng trị thương, sau đó bắt đầu tu luyện trở lại, Hàn Tư Viễn nói dù Vũ Linh linh lực khô kiệt, nhưng xem xét tu vi thì đã đột phá đến luyện khí năm tầng sơ kỳ, này coi như trong nguy hiểm có may mắn.

Hàn Tư Viễn cũng đã nói chờ thêm một tháng nữa, tới khi đó kinh mạch dưới tác dụng của Hồi Huyền Đan xem như hồi phục.

Trong luyện khí tầng thứ nhất tới tầng thứ hai là luyện da, tầng thứ ba đến tầng thứ tư là luyện thịt, tầng thứ năm đến tầng thứ sáu là luyện cốt, tầng thứ bảy đến thứ tám là luyện tủy và từ tầng thứ chín đến tầng thứ mười là thay máu.

Vũ Linh đã đến luyện cốt giai đoạn, bình thường bắt đầu từ đây cơ thể sẽ dần chậm phát triển và khi lên tới kim đan kỳ thì tướng mạo hoàn toàn định hình, đó là lý do tu chân giới trẻ hóa dân số, kỳ thật ai ai cũng là lão quái vật.

Lúc trước thân thể bị thương nhờ có Hồi Huyền Đan ân cần săn sóc xoa dịu cho nên Vũ Linh không mấy cảm giác tấn cấp đau đớn, nhưng Hàn Tư Viễn nói lần sau khi tăng lên trung kỳ, cảm giác không chừng sẽ tăng lên gấp đôi.

Trong số các giai đoạn, luyện tủy và thay máu mới là đau đớn nhất, tư chất càng cao độ đau đớn càng lớn, Vũ Linh từng nghe Tiêu Diễm nói đa số mọi người đều sợ hãi giai đoạn này nên đã dùng ngoại lực giảm bớt đau đớn.

Nhưng thành tựu sau này sẽ thua một bước so với người có thể kiên trì chịu đựng mà không dùng ngoại lực, Hình Liệt Phong sử dụng là cự kiếm, để có thể phát huy sức mạnh, Hình Liệt Phong còn tu luyện một bộ thể tu công pháp, nghe nói lúc tiến vào luyện tủy cứng đầu như Hình Liệt Phong cũng muốn bỏ cuộc đầu hàng.

Vũ Linh tuy chưa đến luyện tủy giai đoạn, nhưng mấy lần trước nàng tu vi tăng tiến không ấn lẽ thường, Vũ Linh không chịu nhiều đau đớn để rèn luyện, coi ra chờ sau khi hồi phục Vũ Linh phải nâng cao khả năng chịu đựng của mình, thông qua vài trận đấu gần đây, Vũ Linh nhận ra mình yếu ớt lại có quá nhiều sơ hở, mỗi lần đều có thể sống sót là nhờ may mắn, nhưng tiếp tục bỏ qua như thế Vũ Linh sẽ chết vì quá chủ quan.

Vũ Linh hiểu được thế giới này cường giả vi tôn, nàng may mắn từ đầu có được linh căn tốt tư nguyên hùng hậu so bao người, gặp mặt cũng là các nhân vật lớn đối nàng xem như hòa hảo, lại không ngờ chính vì điều đó khiến Vũ Linh chủ quan còn vô thức trốn tránh sự thật.

Nàng vẫn luôn sợ hãi đối mặt thực tế của thế giới cá lớn nuốt cá bé này, ỷ y mình có chỗ dựa an toàn, lại quên mất con đường của mình sẽ đi không hề bằng phẳng không phải lúc nào cũng có người bên cạnh giúp đỡ, dù không muốn chấp nhận nhưng Vũ Linh còn là âm thầm đắc ý khi mình hơn người khác hai thế làm người, nhưng thực ra người nơi đây tùy tiện tìm một đều so nàng lớn tuổi cùng lịch duyệt, ai cũng có thể dễ dàng giết nàng như giết một con kiến.

Kiểm điểm lại bản thân một phen, Vũ Linh càng ủ rũ, quả nhiên mình tâm cảnh còn quá yếu ớt chưa thể vững chắc dù đã qua ngộ đạo, nếu so với Lưu Thẩm Nhã cường đại thích ứng lực, Vũ Linh còn quá non.

Không thể để như thế này, Vũ Linh nghĩ nếu muốn mạnh mẽ hơn nàng phải tiếp xúc nhiều hơn, cách duy nhất là một mình đi lịch lãm, nếu Mộ Thần Hy đi cùng như trước Vũ Linh sẽ lại không có ý thức nguy hiểm cũng như hòa nhập với thế giới này sẽ bị hạn chế do e ngại có người bên cạnh.

"Tiểu thư"

Tuyết Dao chợt hướng đến Vũ Linh, Vũ Linh sửng sốt quay đầu lại, thấy đứng sau mình là Tuyết Dao, Vũ Linh ninh mi không hiểu tại sao hôm nay Tuyết Dao lại chủ động tiến lên cùng mình trò chuyện, bình thường Tuyết Dao cùng Tuyết Phàm đều xem mình như không khí, đôi lúc theo lễ nói hai ba câu, hôm nay chủ động tiến lên thế này chắc là có vấn đề, dù vậy Vũ Linh vẫn mỉm cười hỏi

"Tuyết Dao, có việc gì sao?"

Vốn Vũ Linh sẽ gọi thêm từ tiền bối sau tên do tu vi Tuyết Dao cao hơn nàng, nhưng Tuyết Dao và cả Tuyết Phàm đều từ chối, nói rằng thân phận Vũ Linh là sư chất của chủ nhân, cũng là tiểu chủ nhân của họ, cho nên từ tiền bối kia không thể nhận, bằng không đó là bất kính.

Vũ Linh đối với quy củ xưng hô giai cấp này đã hoàn toàn im lặng, nàng chỉ thấy nó thật rắc rối và phiền phức, nhưng nếu Tuyết Dao và Tuyết Phàm đều đã nói thế, Vũ Linh cũng chỉ đành gọi thẳng tên họ.

"Chủ nhân đã cho phép ta mang tiểu thư đi đến phường thị, ngày mai chúng ta sẽ đi đến Nguyệt Minh Thành, xin tiểu thư hãy chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm chúng ta sẽ lên đường"

Vũ Linh im lặng, dù được đi ra ngoài nàng rất vui, nhưng sao có cảm giác như mọi thứ diễn ra quá đột ngột cũng quá nhanh, nàng thậm chí còn không được hỏi ý kiến là có muốn đi hay không.

Nhưng thôi, chỉ cần được ra ngoài là tốt rồi, mấy tiểu tiết kia xem như không thấy là được.

Nói tới thì ngày mai Vũ Linh sẽ đến phường thị, nghĩ đến thì xuyên qua mấy năm nay đây là lần đầu Vũ Linh đến phường thị, không biết nó là như thế nào?

Hừm, Nguyệt Minh Thành sao? Nói tới Nguyệt Minh Thành còn phải nói đến Tán Tu Liên minh, vì Nguyệt Minh Thành là một trong năm cứ điểm quan trọng của Tán Tu Liên Minh.

Nguyệt Minh Thành, là một trong các thành thị lớn nhất tại tu chân giới, nơi này nằm ở khu vực trung lập nên hoàn toàn không có môn phái kiểm soát, tuy nhiên lại khá gần với Ma Vực cho nên rất hỗn tạp, nhưng chính vì hỗn tạp thế này cho nên phường thị ở đây hẳn là có không ít thứ tốt.

Vũ Linh mắt sáng rực, nàng muốn đi, lần đầu đến phường thị lại là một nơi thú vị thế này, Vũ Linh rất hưng phấn, biết đâu nàng sẽ giống như mấy nữ chính trong tiểu thuyết tìm được bảo thì sao?

Ân, rất đáng mong đợi.

(Chưa xong còn tiếp)

---End chap---

Lời ngoài lề:

Cảm giác dạo này viết không tốt, có lẽ do áp lực thi cử, cũng có lẽ do vài lý do cá nhân, nên ý tưởng không liền mạch, cảm giác hay bị nhầm lẫn tình tiết khiến mạch truyện không thông suốt, chờ qua thi và hoàn thành xong phần ba, mình sẽ sửa lại toàn bộ lỗi của truyện nên sẽ có chút thay đổi nhỏ.

Để chắc ăn mạch chuyện không bị nhầm lẫn cùng với thời gian học tập cho qua tết thi cử, sau này hai tuần sẽ up một lần, mỗi lần khoảng 2-5 chương tùy hứng.

Mong mọi người thông cảm, não mình giờ sắp quá tải, nhưng nhất định sẽ không bỏ hố.

Thanks.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play