Chương 5: Thiên Kiếm Tông-Thử Luyện Cuối Cùng.
Không lâu sau mọi người được biết, những người không thông qua thử luyện thứ tư sẽ được giữ lại làm tạp dịch đệ tử, nếu không cũng có thể phân cho chút bạc trở về nhà.
Năm vị giám sát tế ra phi kiếm, nhìn năm thanh kiếm từ nhỏ biến thành to lớn, chúng vừa phát sáng còn trôi lửng trên không như không có sức nặng, đám trẻ mắt mở to kinh ngạc.
Ngay cả Lưu Thẩm Nhã than cho thế giới này thần kỳ, Vũ Linh thì cũng không khỏi cảm thán một phen, cảm giác so với coi trên phim ảnh thì thần kỳ hơn nhiều.
"Mọi người phân theo thứ tự đi lên" một vị giám sát lớn tiếng nói.
Vũ Linh cùng Lý Tâm Nhi và Lý Hồ cùng leo lên phi kiếm, người điều khiển là một vị nam tử có gương mặt bình thường, theo ba người họ còn có một người tên là Trần Dịch Sinh, mười tuổi.
"Nhớ đứng vững, không được nháo loạn"
Thấy hai mươi sáu đứa trẻ đã đi lên, năm vị giám sát mới khởi động phi kiếm bay lên, cảm giác đứng trên phi kiếm khác xa đứng trên phi chu, nếu ở trên phi chu cảm thấy vững vàng chắc chắn, như vậy trên phi kiếm lại có một chút thoáng đạt cùng kích thích, nhìn xuốngcó thể thấy toàn cảnh từ bên dưới, trải nghiệm khó quên a.
Đám trẻ lúc đầu cũng hoảng sợ, lo ngại mình sẽ té ngã xuống dưới, nên ai cũng bấu víu lẫn nhau.
Nhưng lát sau cũng dần thả tâm vì không có việc gì sảy ra cả, phi kiếm vẫn bay thẳng tắp, có lẽ cũng là vì một trong năm người kia đã nói rằng có thả ra kết giới phòng vệ, nên trừ khi liều lĩnh nhảy xuống bằng không thì rất an toàn.
Dùng phi kiếm bay lên khoảng nửa canh giờ, bọn họ dừng cho phi kiếm trôi lơ lửng trên không trung, dưới ánh mắt tò mò nghi hoặc của đám trẻ, năm người đồng loạt lấy ra một lệnh bài, tiếp đó bấm tay tạo một cái pháp quyết, năm lệnh bài như mọc ra cánh bay đi.
Lúc này dị biến phát sinh, năm lệnh bài trôi lơ lửng trên không phát ra ánh sáng mờ nhạt, lập tức trước mắt họ khu rừng rậm rạp liền như một bức màn nước rung động, từ từ tách rời lộ ra khung cảnh khác biệt bên trong.
Đám trẻ khó thể tin một màn vừa diễn ra trước mắt, rõ ràng họ đang bay trên một khu rừng, vậy mà giờ khu rừng biến mất, điều này thật thần kỳ, quả nhiên tiên nhân thủ đoạn thật kỳ diệu.
Sau này bọn họ đều có thể ngự không phi hành khắp nơi, lại còn tạo ra những thứ pháp thuật thế này, nghĩ thôi đã hưng phấn rồi.
Phi kiếm tiếp tục đi vào bên trong, khác với lúc nãy, nơi này là một nơi tràn đầy núi cao kỳ vỹ, những cột trụ đá cao ngất chỉ có đỉnh phía trên là mọc lên cây cỏ, phần thân xem như đất đá nhiều màu cắt lớp xếp chồng lên nhau, trông rất tráng lệ.
Phi kiếm hạ xuống một đỉnh núi đã được san bằng và xây dựng thành một trận đài với năm cây trụ dựng đứng, trung tâm có một đồ án âm dương, bao quanh còn có vô số phù văn đang ẩn ẩn chuyển động, đây là truyền tống trận.
Trận pháp này là trận pháp duy nhất trực tiếp đi vào Thiên Kiếm Tông, nối liền từ khu vực chuyên dành cho thử luyện tuyển chọn đệ tử, bình thường chỉ dùng cho vài trường hợp tiếp đón các phái hay có việc cần dùng.
Còn một lối đi dành cho bình thường xuất nhập, chỉ là lối đi này dài lại không vào thẳng Thiên Kiếm Tông như lối đi này, dù sao dùng truyền tống trận là cần dùng linh thạch vận hành.
Chỉ có tư nguyên hùng hậu như Thiên Kiếm Tông mới chịu được việc sử dụng truyền tống trận, vào đón tiếp một nhóm nhỏ tân tuyển hài tử như thế này.
Kỳ thực đây cũng là Thiên Kiếm Tông thủ đoạn, trên đời này không gì là xác định, nếu như một trong số những hài tử này tương lai thành tựu cao, như thế chúng sẽ gắn bó với tông phái hơn.
Bởi vì tông phái từ đầu cũng không khinh thường chúng, mà dùng cách đón tiếp tiêu tốn trịnh trọng thế này, nên chúng sẽ thấy tông phái hùng mạnh lại không khinh thị mình, lòng trung thành sẽ cao hơn.
Có thể nói việc này tuy nhỏ nhưng có thể nắm trúng lòng người, Thiên Kiếm Tông có thể trở thành môn phái cũng là có lý do khiến người khâm phục.
Đứng trên đài có hai người cũng mặc màu trắng y phục, họ đi lên cùng năm người chấp tay, một người mỉm cười lên tiếng.
"Mọi việc thuận lợi chứ? Năm nay chỉ có bao nhiêu hài tử thôi sao?"
"Ân, dù sao cũng là thành trấn gần biên giới, kết quả thế này xem như tạm được đi"
Một trong năm người dẫn đầu trả lời.
"Được rồi, kêu bọn chúng vào truyền tống trận đi, ta sẽ khởi động đưa các ngươi vào bên trong"
Người kia gật đầu, chỉ vào bên trên trận đài nói.
Lúc này cũng có người giải thích cho đám Vũ Linh hiểu, dùng giọng điệu nghiêm túc dặn dò.
"Lát nữa các ngươi sẽ theo chúng ta đi qua truyền tống trận, truyền tống trận ở đây là một trong số ít, luôn được canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có vài trường hợp như hôm nay mới được sử dụng"
"Khi dùng truyền tống trận các ngươi có thể trực tiếp đi vào Thiên Kiếm Tông, các ngươi nhớ chú ý tập trung cùng một chỗ, tốt nhất đừng nháo loạn"
"Bằng không lỡ như bị tách ra khi truyền tống, lúc đó hậu họa khó lường, đến cả tiên nhân cũng chẳng thể cứu được các ngươi."
Người đó nói chủ yếu chỉ để hù dọa đám trẻ, vì muốn thoát khỏi vùng bảo hộ của truyền tống trận, không từ xuất khiếu kỳ tu sĩ, thì đừng nghĩ tới chuyện viễn vông ấy
"Vâng, đã biết, thưa tiên trưởng"
Đám trẻ cũng không dám sơ ý, đồng thanh đáp trả, mấy ngày nay chứng kiến tu sĩ bày ra thủ đoạn đã khiến chúng tin phục, lời họ nói hiển nhiên khiến chúng ngoan ngoãn nghe theo, càng không dám làm ra trái ý.
Đợi người đã đứng vào trong trận pháp, hai vị canh giữ mới thúc giục linh khí khởi động truyền tống trận, năm cây cột trụ lẫn trên đất phù văn đồng thời phát ra ánh sáng, ánh sáng ngày càng mạnh mẽ đến khi che phủ lên đám người, khoảng năm phút sau ánh yếu đi, cột trụ và phù văn dần dần ảm đạm đến khi tắt mất, đám người đứng bên trong cũng biến mất.
"Ai, lại thêm một nhóm đi đến, không biết lần này sẽ là bao nhiêu người thông qua" trung niên nhân nhìn truyền tống trận đã ngưng, thở dài nói.
"Sư huynh lo lắng điều gì, năm nào cũng có một nhóm nhỏ như thế đi vào, cuối cùng đều là không tới mấy người thông qua, chẳng phải đã quá quen thuộc rồi sao? Dù gì bọn chúng đều đến từ thành trấn nhỏ linh khí ít ỏi, linh căn không tốt hoặc không có là bình thường việc." người trẻ tuổi nam tử thản nhiên hồi đáp.
"Ta biết, nhưng nghe rằng nơi thành trấn lần này trước kia từng ra một nguyên anh chân quân, thật có chút chờ mong" trung niên nhân cười khẽ nói.
"Thật là thế à, nhưng đó cũng là năm xưa chuyện, chúng ta cũng không nên quá chờ mong, không phải lúc nào kỳ tích cũng hiện, huống chi một đám từ biên giới thành trấn đi ra hài tử, có mấy ai được như vị tiền bối kia cơ duyên?" Nam tử lắc đầu, nói ra suy nghĩ.
"Ngươi nói cũng là"
----
Lại là một trận choáng váng buồn nôn, Vũ Linh che miệng nén xuống cảm giác cả mật xanh cũng muốn trào ra ngoài, chờ ổn định lại Vũ Linh mới thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Tong không khí chứa nồng nặc linh khí, khiến cho là người phàm không biết linh khí là gì, nhưng khi hít vào cũng cảm thấy trong lành mát mẻ, tinh thần sảng khoái nhẹ nhàng.
Linh khí có tác dụng tẩm bổ thân thể, cả khi không thể trở thành đệ tử ở đây, thì chỉ cần đi một chuyến thế này, trong vòng nửa năm, đám trẻ sẽ không bị các bệnh vặt vãnh ảnh hưởng.
Bọn họ hiện đang đứng trên một quảng trường rộng lớn, kiến trúc với các tòa nhà cổ kính nguy nga, một cổng vào được xây dựng bằng đá hoa cương rắn chắc, phía trên điêu khắc hoa văn tinh mĩ trang nghiêm, ẩn ẩn có phù văn ba động càng thêm uy nghi khó thể chạm.
Trên tấm biển bằng ngọc thạch có viết lên ba từ-Thiên Kiếm Tông, nét bút hữu lực tiêu sái ẩn chứa hàm vận đạo ý, tựa như một thanh kiếm sắt bén tùy thời đều phá vỡ ngọc thạch xông thẳng ra ngoài.
"Đừng nhìn lên trên tấm biển, chữ viết trên đó là do khai phái tổ sư viết ra, các ngươi còn là người phàm chưa thể chịu nổi kiếm ý trên đó, ngay cả chính chúng ta cũng không dám nhìn lâu, đi thôi, các ngươi còn một thử luyện cuối cùng"
Cô gái quay đầu nhắc nhở.
Có vài hài tử không tin nhìn lên, ngay cả Lưu Thẩm Nhã cũng ngước nhìn, vừa nhìn bọn họ liền thấy đầu đau như có kim châm, mặt tái nhợt nhanh chóng cúi đầu quay đi.
Cô gái thấy thế cũng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, đám trẻ càng thêm hoảng sợ không dám ngẩn đầu, Lưu Thẩm Nhã nuốt xuống trong miệng huyết khí, phía dưới tay áo nắm thành quả đấm, mắt mang lạnh lùng.
Vũ Linh vì trong nguyên tác đã biết tấm biển này huyền diệu khó thể nhìn thấu, lúc nãy lơ đãng quét mắt cũng khiến Vũ Linh cảm nhận được kinh thiên kiếm ý ẩn chứa bên trong.
Nghe rằng năm xưa khai phái tổ sư trước khi phi thăng đã dùng năm vạn năm Ngọc Linh Mộc để làm tấm biển này, dùng máu của cấp cao yêu thú cùng vài loại quý hiếm nguyên liệu luyện chế thành mực viết.
Lại còn tự tay viết chữ đề bảng, bên trong chứa đựng cả đời cảm ngộ kiếm ý nên vô cùng thâm ảo, chữ viết cũng là chữ kiểu cổ, nhìn càng thêm xa xưa.
Đi vào bên trong, bọn họ được đưa tới một nơi gọi là Thiên Tâm Điện, nơi đó có rất nhiều người đang đứng nhìn bọn họ, năm người dẫn bọn họ đến đây liền tới trước mặt lão giả, chấp tay cúi chào cực quy cũ.
"Trưởng lão, đệ tử đã mang những hài tử đến từ Tây Phong Thành, họ đều đã hoàn thành bốn thử luyện, tất cả là hai mươi bốn người"
"Rất tốt, các ngươi cũng vất vả rồi, trở về nhận thưởng rồi nghỉ ngơi đi"
Lại cúi đầu chấp tay chào rồi những người đó mới quay ra rời đi, sau đó lão giả được gọi là trưởng lão đi ra, quét mắt xem hai mươi bốn người, lão giả nói.
"Các ngươi đã vượt qua bốn thử luyện, có thể đứng ở đây chứng tỏ các ngươi là những người ưu tú, ở thử luyện thứ nhất chính là xem sự chống chịu của các ngươi, thử luyện thứ hai là sự kiên trì"
"Thử luyện thứ ba tính bình tĩnh lý trí cùng khả năng sinh tồn khi đối mặt kẻ thù, thử luyện thứ tư là xem như thử thách tâm trí kiên định có thích hợp tu tiên, còn thử luyện cuối cùng này là xem các ngươi có linh căn hay không."
"Phải biết, linh căn là thứ quyết định các ngươi có thể tu tiên hay không, nếu như không có linh căn cho dù ở bốn thử luyện khác có biểu hiện tốt thế nào, thì trắc ra không có linh căn, các ngươi cũng xem như bị loại"
"Linh căn quyết định tư chất, linh căn càng tốt thì tương lai thành tựu càng cao."
"Giờ thì hãy đứng xếp thành một hàng dài, không được chen lấn, rồi ta sẽ bắt đầu thử luyện cuối cùng chính là trắc nghiệm linh căn."
Nghe lão giả nói thế, đám trẻ mặt cũng lo lắng e sợ, đi đến đây khiến chúng đã rất cố gắng, nếu thất bại ở đây chỉ sợ rằng khó mà chấp nhận nổi, nhưng dù thế nào cũng phải tiến hành trắc nghiệm, chưa biết kết quả thì chưa được mất hi vọng.
Lão giả chức vị hẳn là rất cao Vũ Linh để ý thấy xung quanh đệ tử nhìn lão đều rất cung kính, y phục của lão cũng là màu vàng, bên trên đồ án đám mây phù văn chuyển động, bộ dạng tuy lão nhưng da vẻ còn hồng hào phấn chấn, rất có dáng vẻ của một tiên nhân ở ẩn.
Lão giả lấy ra một quả cầu thủy tinh to bằng nắm đấm, dưới ánh sáng mặt trời khiến nó khúc xạ ra bảy sắc ánh sáng, rực rỡ sáng chói.
Đám trẻ đứng xếp thành một hàng, Lý Tâm Nhi kéo tay Vũ Linh đứng xếp vào gần cuối hàng ngũ, Lưu Thẩm Nhã đứng phía trước cách Vũ Linh sáu người, đám người Lưu Thiến Thiến vì thân phận mà đứng đầu hàng.
Ở đây không ai dám dị nghị tại sao Lưu Thẩm Nhã và tỷ đệ Lưu Thiến Thiến không đứng gần nhau, cả trước khi cùng trải qua bốn thử luyện, mọi người đều biết ba người họ là chống đối lẫn nhau, nào có như là chị em cùng cha mà ra.
Lưu Thiến Thiến hận không thể cho Lưu Thẩm Nhã chết nhanh một chút, còn Lưu Thẩm Nhã thì chẳng thèm để vào mắt, nhìn vào ai cũng chẳng muốn dính dáng tới ân oán của nhà mấy người này.
Lưu Thiến Thiến thích nhất là được chèn ép Lưu Thẩm Nhã, tất nhiên làm sao để Lưu Thẩm Nhã đứng gần lại còn đứng trước mình, nên đã nhanh chóng chen chân đẩy Lưu Thẩm Nhã ra sau thế này.
Tây Phong Thành vốn có ba gia tộc, lấy Lưu gia đứng đầu, ngoài ra còn có Hạ gia và Từ gia, hiện tại trong hai mươi bốn người có năm người là Lưu gia, bốn người Hạ gia và bốn người Từ gia, mười ba người còn lại đều là từ năm thôn xung quanh Tây Phong Thành, trong đó Hà Thụ Thôn và Thạch Gia Thôn đều có ít nhất ba người.
Dẫn đầu là mười hai tuổi Từ Huyền Lăng, lão giả chỉ vào trắc linh thạch mà nói.
"Đặt tay lên trên trắc linh thạch, ngưng thần tĩnh tâm, không nên suy nghĩ lung tung."
Từ Huyền Lăng vâng lời làm theo, tay nhỏ đặt lên trắc linh thạch, nháy chốc bên trong trắc linh thạch liền dâng lên vàng lam vàng nâu ba màu sắc, biểu hiện ra kim thủy thổ tam linh căn.
"Từ Huyền Lăng, mười hai tuổi, Tây Phong Thành, kim thủy thổ tam linh căn, thông qua"
Lão giả vuốt râu, nhìn vào danh sách ghi chép lại của Từ Huyền Lăng, mỉm cười gật đầu, gia thế tâm tính cùng thái độ đều rất ổn, người đầu tiên ra tam linh căn, xem như không tệ.
Tiếp theo là Từ Xảo Nhi, mười tuổi, biểu muội của Từ Huyền Lăng, trắc ra tứ linh căn, hai người khác của Từ gia thuộc về hệ thứ nên có một là tứ linh căn, người còn lại không có linh căn.
Hạ gia có Hạ Thuần và Hạ Tĩnh, chín tuổi, đây là hai anh em song sinh, trùng hợp là cả hai đều trắc ra song linh căn.
Hạ Thuần là mộc thổ thuộc tính, Hạ Tĩnh là kim hỏa thuộc tính, lão giả thấy ra một lần hai cái song linh căn, mặt cũng vui cười hẳn ra, xem ra năm nay hài tử linh căn không tệ a, so với mấy năm trở lại đây, Tây Phong Thành cho ra hài tử tốt hơn nhiều.
Hạ gia còn có hai người nữa, nhưng cả hai người còn lại ấy, đều không có linh căn.
Lưu gia có Lưu Thiến Thiến hỏa kim song linh căn, Lưu Vĩnh thổ hỏa mộc thủy tứ linh căn, một người khác ở hệ thứ đồng thời là tứ linh căn, người còn lại là ngũ linh căn.
Vốn trước kia Lưu gia thành chủ tìm người trắc ra linh căn cho hài tử, nên có không ít người của Lưu gia có linh căn tham gia thử luyện, đáng tiếc đa số đều bị loại ở bốn vòng trước, mà Lưu Thẩm Nhã khi đó chưa xuyên, nguyên chủ lại bị bệnh nên không tham gia trắc thử.
Đến lượt của Lưu Thẩm Nhã, đúng như nguyên tác ghi lại, linh căn của Lưu Thẩm Nhã là kim thủy mộc tam linh căn.
"Lưu Thẩm Nhã, Tây Phong Thành, mười hai tuổi, kim mộc thủy tam linh căn, thông qua"
Tuy không được như Lưu Thẩm Nhã muốn, ít nhất là song linh căn, nhưng so với không có linh căn nào, thì tam linh căn cũng còn tốt hơn nhiều.
Lưu Thiến Thiến thấy Lưu Thẩm Nhã có được linh căn so Lưu Vĩnh còn tốt, lòng dâng lên thêm chán ghét cùng căm hận.
Đã là thứ nữ còn là một tiện nhân như Lưu Thẩm Nhã mà cũng có linh căn tốt hơn Lưu Vĩnh, đúng ra Lưu Vĩnh mới là tam linh căn, dựa vào cái gì chứ, đáng chết.
Lưu Thẩm Nhã biết mình có linh căn thầm nhẹ nhàng thở dài, chỉ cần có linh căn là được, dù tốt hay xấu nàng đều có thể dùng nó đi lên đại đạo, nàng không tin với bản lãnh của nàng, nàng không thể thay đổi nó.
Đến hài tử của năm thôn, so với tam đại gia tộc ở Tây Phong Thành thì số hài tử có được linh căn càng ít ỏi hơn.
Vừa mới năm người thì đã có bốn người không có linh căn, một người ngũ linh căn.
Đến phiên Lý Hồ, hắn đặt tay lên trắc linh thạch, đợi thấy trắc linh thạch hiện lên trắng xanh đỏ vàng, lão giả mới nói Lý Hồ là kim, mộc hỏa thổ tứ linh căn.
"Nhị Nha, à không, Vũ Linh, cố gắng lên"
Lý Tâm Nhi cùng Lý Hồ đồng loạt re tiếng động viên tinh thần cho Vũ Linh, Vũ Linh chỉ cười cười rồi đi lên phía trước.
Giờ đến lượt của Vũ Linh, vừa đặt tay lên trắc linh thạch, chợt trong lòng dâng lên cảm giác có chút thấp thỏm.
Vũ Linh sợ rằng bản thân vì thay Nhị Nha sống, mà không có trong nguyên tác khống chết nên sẽ không có linh căn, chờ mãi không thấy trắc linh thạch phát sáng, Vũ Linh thầm than một tiếng.
Quả nhiên, dù vậy Vũ Linh cũng không có hối tiếc nhiều lắm, như thế cũng tốt, tu chân giới nguy hiểm trùng trùng,nếu có thể làm một người phàm ung dung sống đến già cũng tốt.
Nghĩ thế Vũ Linh mặt bình thản rút tay lại, Lưu Thẩm Nhã khóe miệng nâng lên rất nhỏ độ cong, Lý Tâm Nhi nhìn Vũ Linh có chút đáng tiếc cùng vui mừng xen lẫn, Lý Hồ chỉ đồng tình xem Vũ Linh.
Lão giả lạnh nhạt xem Vũ Linh, lại thản nhiên mở miệng:
"Không thông qua".
Lời vừa dứt, dị biến liền phát sinh.
(Chưa xong còn tiếp)
---End Chap---