Chương 39: Mộc U Cốc Bí Cảnh-Trở Về.

Bên ngoài các vị trưởng lão dẫn đội ngước mắt nhìn về hướng cổng ra của bí cảnh.

Lưu Hà trưởng lão của Ngự Thú Tông đối với Thanh Đình trưởng lão đang đứng bên cạnh, than nhẹ.

"Không biết sẽ có bao nhiêu người trở ra, năm nay ta thấy rất nhiều tân tinh thiên tài có mặt, hi vọng rằng bọn họ có thể an toàn trở ra, ta thật không muốn Tu Chân Giới chúng ta phải hao tổn một thế hệ thiên tài mới."

Sau khi Đại Chiến Tiên Ma kết thúc, Tu Chân Giới bắt đầu xuống dốc, linh căn tốt thiên tài mầm non mỗi năm mỗi ít, tạp linh căn ngày càng nhiều, tư nguyên cũng dần mất đi vốn phong phú ban đầu, không biết kéo dài đi xuống sẽ sảy ra tình trạng gì.

"Đạo hữu nói phải, tuy rằng Mộc U Cốc bí cảnh là bí cảnh cho phép luyện khí kỳ tu sĩ đi vào, cho nên có thể chứa chấp rất nhiều người, tuy nhiên so với các bí cảnh khác thì Mộc U Cốc bí cảnh đào thải là cao nhất, ta cũng hi vọng sẽ có nhiều người còn sống đi ra."

Thanh Đình gật đầu, bên cạnh Phù Thiên Tông trưởng lão lại thở dài nói.

"Giờ lo lắng cũng vô ích, cơ duyên đánh đồng với nguy hiểm, năm xưa chúng ta cũng phải trải qua rất nhiều thử thách mới được như hiện tại, đám tiểu bối này cũng nên rèn luyện mới mong thành công trưởng thành"

"Thanh Đình đạo hữu nói đúng"

"Ta cũng cho là vậy"

"..."

Những vị trưởng lão khác cũng gật đầu tán đồng, bọn họ cũng không thể suốt ngày đi theo bảo vệ, phải cho tiểu bối gặp thử thách để tự mình trưởng thành mới là tốt nhất cho chúng.

Hình Liệt Phong đứng sau Kỳ Nguyên trưởng lão và đứng cạnh Ngọc Quan Hiên, mặt Hình Liệt Phong lúc này có vẻ khá phức tạp, lúc thở dài lúc lại phiền muộn nhăn mi.

Ngọc Quan Hiên thấy thế, không khỏi truyền âm hỏi.

"Là đang lo lắng cho Vũ Linh sao?"

Hình Liệt Phong quay đầu xem Ngọc Quan Hiên, lại xem phía trưởng lão nhóm, thấy không ai chú ý đến mới thả tâm, lắc đầu đáp trả.

"Không hẳn"

"Trông đệ có vẻ không yên, có chuyện gì sao?"

Ngọc Quan Hiên cười hỏi lại.

"Thật ra đệ có chôn hai vò rượu dưới gốc cây mai trong phủ, mà cái tên Tiêu Diễm kia lúc nào cũng dòm ngó chúng, giờ đệ ở đây không biết hắn có lén lấy đi hay không"

Hình Liệt Phong mặt khó chịu nói, Ngọc Quan Hiên nghe đầu hiện lên ba đạo hắc tuyến, thế nên Hình Liệt Phong vì chuyện này bức rức không yên cả tháng nay?

Sau khi những người tham gia bí cảnh đi vào trong, bọn họ cũng không quay về mà ở lại chờ đợi, đối với tu sĩ mà nói ngồi xuống bế quan một lần có thể kéo dài mấy năm thậm chí lâu hơn, ngồi đây một tháng cũng không là gì.

Chỉ là linh khí ít ỏi hơn so với trong động phủ mà thôi, các vị trưởng lão có vẻ không mấy thích ngồi xuống tu luyện nơi đây, cho nên phần lớn họ đều ngồi luận đạo.

Những người theo sau phụ trợ như Hình Liệt Phong và Ngọc Quan Hiên có thể ở đây lĩnh ngộ vài thứ, huống chi có thể đi theo phụ trợ thế này ai mà không phải đều là đệ tử trọng yếu.

Nhưng vì bí cảnh này mỗi năm mươi năm sẽ diễn ra một lần, lại chỉ dành cho luyện khí kỳ, cho nên dần dà ít ai tình nguyện đi theo, thay vì đi đến đây họ tình nguyện ở lại tu luyện, tuy có các trưởng lão luận đạo, nhưng cũng không nói sâu xa gì vì hoàn cảnh không thích hợp, thứ có thể lĩnh ngộ lại càng ít, mà lần này là vì Vũ Linh tham gia, thế nên Hình Liệt Phong mới chủ động đi theo.

Còn Ngọc Quan Hiên, lần này là đến lượt Ngọc Quan Hiên đi vì vậy cũng không kỳ lạ, nhưng hai người Hình Liệt Phong và Ngọc Quan Hiên đều là thiên tài đứng bảng, cùng nhau đi thế này cũng gây không ít chú ý.

Bọn họ đã phải chịu các vị trưởng lão dò xét đánh giá, tuy các trưởng lão chỉ là nguyên anh kỳ, nhưng thật sự mà nói bọn họ cũng rất nghi kỵ những thiên tài như Hình Liệt Phong và Ngọc Quan Hiên.

Bởi vì cả Hình Liệt Phong cùng Ngọc Quan Hiên tu vi đều là kim đan, sẽ rất nhanh thôi Hình Liệt Phong và Ngọc Quan Hiên tu vi sẽ đuổi kịp bọn họ, đến khi đó địa vị sẽ lớn hơn họ rất nhiều.

Phải biết những người ở nguyên anh kỳ như bọn họ được phong cho chức vụ trưởng lão, không phải là vinh quang mà là một giới hạn, có thể bọn họ cả đời đều phải dừng lại ở nguyên anh do bình cảnh cùng linh căn hạn chế.

Không như Ngọc Quan Hiên và Hình Liệt Phong đám người, từ khi sinh ra đã có linh căn ưu việt, gia tộc hùng hậu, tư nguyên phong phú, mà bọn họ lại không may mắn như thế, nếu may mắn có thể đột phá thì không còn gì để nói, còn hiện tại bọn họ tuy vị thế lớn hơn nhưng vẫn phải nể mặt hậu bối thiên tài này.

Dù vậy có thể lên đến đây đã là rất tốt rồi, dù có nghi kỵ nhưng thân phận tiềm năng đặt đó, bọn họ cũng không tiện làm gì, mà dù làm cũng không thể gánh nổi đại họa, cho nên vẫn là khách khí mới tốt.

Sở dĩ Hình Liệt Phong chán ghét đến theo phụ trợ những dịp thế này chính là vì thế, thấy những vị trưởng lão dẫn đội đối với mình khác khí cùng khen ngợi hết lời, cảm giác khó chịu theo đó càng ngày càng tăng, nếu có thể hắn thật muốn bay về vừa uống rượu vừa luyện kiếm, so với việc ở đây đối phó đám người này, còn thoải mái nhẹ nhàng hơn.

"Hai người đang nói gì thế?"

Hình Liệt Phong cùng Ngọc Quan Hiên nhìn lại, thấy người đến là một nữ tử mặt lam y, mặt mang nhu hòa mỉm cười bước đến, theo sau nàng là một hoàng y nữ tử, khác với nữ tử ôn nhu đi trước, hoàng y nữ tử có vẻ hào phóng mạnh dạn hơn.

"Hóa ra là Mễ Tuyết cùng Triệu Hoàng Anh đạo hữu, chúng ta chỉ bàn luận một ít chuyện vặt mà thôi"
Hình Liệt Phong cất đi trên tay hồ lô, cười sảng khoái nói.

Hai người này là đệ tử của Thủy Linh Tông, cũng là hai trong số những thiên tài như Hình Liệt Phong.

Tuy rằng Thủy Linh Tông truyền dạy công pháp đặc thù, nhưng Mễ Tuyết và Triệu Hoàng Anh không mấy gì bị ảnh hưởng, bọn họ vẫn giữ được nguyên vẹn tính cách.

Nghe rằng công pháp của Thủy Linh Tông chỉ có tác dụng phụ đến kim đan là có thể hóa giải, cho nên tuy rằng nhìn đệ tử của Thủy Linh Tông mặt ai cũng đều lãnh nhược băng sương, nhưng chỉ cần vượt đến kim đan là sẽ quay về biểu cảm như thường.

"Sở thích uống rượu của huynh vẫn không thay đổi nhỉ" Mễ Tuyết cũng là mặc lam y nữ tử che miệng cười nói.

"Haha, không có rượu thì làm sao còn là Hình Liệt Phong ta" Hình Liệt Phong cười to nói.

"Phì, hơn mười năm không gặp, huynh chẳng thay đổi chút nào"

"Haha, vậy sao."

"Hừ, ngươi vẫn chỉ một con sâu rượu" Triệu Hoàng Anh quay mặt, hừ lạnh nói.

Mễ Tuyết kéo tay Triệu Hoàng Anh, đối với Hình Liệt Phong áy náy cười.

"Xin đừng để tâm, là ta quá sủng nàng nên mới quán thành hôm nay tính cách, xin huynh nể tình tha thứ"

"Haha, không sao, ta không để ý"

Hình Liệt Phong lắc đầu đáp, lại liếc mắt xem Triệu Hoàng Anh đang trừng mắt xem mình, Hình Liệt Phong xoa mũi, người này và hắn vẫn luôn không hợp khí tràng.

"Ngọc sư huynh, đã lâu không gặp" Mễ Tuyết nhắc nhở Triệu Hoàng Anh vài câu, lại nhìn đứng cạnh Hình Liệt Phong là Ngọc Quan Hiên nói.

"Đã lâu không gặp, hai người có việc gì sao?"

Ngọc Quan Hiên khách khí cười đáp trả, Mễ Tuyết lắc đầu cười trả lời.

" Không, chỉ là Anh Nhi nói muốn ra ngoài hít thở không khí, muội ấy không thích trốn trong phi chu tu luyện, vừa đúng thấy hai vị ở đây nên qua chào hỏi"

"Ân, ra ngoài cũng tốt"

"Ta thật kinh ngạc khi thấy hai người cùng đến nơi này"

Mễ Tuyết nhìn Hình Liệt Phong và Ngọc Quan Hiên nói.

"Ah, chỉ là được tông môn chỉ định phái đi mà thôi" Hình Liệt Phong cười đáp, bên cạnh Ngọc Quan Hiên nhém chút duy trì không xong nụ cười.

Đừng tưởng hắn không biết, tên này vì muốn tham gia mà tìm đến người đợt này được chỉ định tham gia dẫn đội, mà người kia tính cách có phần nghiêm túc bình thường lại cùng Hình Liệt Phong không hợp, nên tất nhiên không đồng ý nhường lại cho.

Thế là Hình Liệt Phong liền kéo người kia lên lôi đài tỷ thí, khỏi phải nói tên này làm gì, mục đích duy nhất của hắn là đánh cho đến người kia đồng ý mới thôi.

Tên kiếm cuồng này làm đến như thế, người kia dù ngoan cố đến mấy cũng khó mà trụ nổi, giờ hẳn là còn đang nằm bẹp trên giường dưỡng thương.

Vậy mà Hình Liệt Phong lại mặt không đổi sắc trắng trợn nói ra như thế, Ngọc Quan Hiên thật sự không còn gì để nói.

Lát sau một vài người cũng đến góp mặt, vì cùng là đồng lứa nên trò chuyện lên cũng không cách ngại, hiển nhiên đồng lứa ở đây là chỉ tu vi, có thể giống như Hình Liệt Phong thiên tài nhóm người không có mấy, nhưng tán gẫu lên cũng không thành vấn đề dù sao cũng đều là kim đan kỳ tu sĩ, khách khí nói vài câu cũng không sao.

Lại nói bên các vị trưởng lão tụ hợp không phải chỉ gồm các môn phái trưởng lão, mà cả bên Tán Tu Liên Minh cũng đến góp mặt.

Tán Tu Liên Minh là một tổ chức không thuộc quyền hạn như tông phái, mà là một tổ chức tự do nhằm đảm bảo địa vị ở Tu Chân Giới cho các tán tu mà thành lập, hệ thống phân chia về cơ bản khá giống một môn phái nên có, nhưng lại không nghiêm ngặc nhiều quy chế, tự do là tiêu chí của Tán Tu Liên Minh.

Mà cũng chính vì vậy các chức vụ ờ Tán Tu Liên Minh không tồn tại lâu dài, thường rất nhanh có người thay thế và cũng khá loạn, nhưng không thể phủ nhận rằng người càng leo cao thực lực càng mạnh, ở một nơi đạp người khác leo lên thế này, những người đó đôi khi so với tông môn đệ tử còn mạnh mẽ.

Tán Tu Liên Minh vị thế ở Tu Chân Giới không hề kém cạnh các siêu cấp đại tông phái, bởi vì nó trải rộng khắp Tu Chân Giới cùng to lớn số lượng tu sĩ, đủ để các con quái vật như siêu cấp đại môn phái phải nể mặt.

Hơn nữa trong thế hệ thiên tài, không phải chỉ là đệ tử của các môn phái, mà có cả Tán Tu Liên Minh và ma tộc.

Nhắc đến ma tộc, tuy không quan minh chính đại tham gia, nhưng vì thân phận đặc thù, nên dù có tham gia cũng là trộn lẫn vào bên Tán Tu Liên Minh, dù sao Tán Tu Liên Minh danh ngạch là công khai lập lôi đài tỷ thí để lấy, người của ma tộc chỉ cần đi lên đánh vài trận và đừng bị nhận ra thân phận là được.

Tiết Hoài Lâm cùng vài ma tộc đệ tử chính là dùng cách như thế đi vào bên trong, các môn phái cùng Tán Tu Liên Minh cũng biết điều này nhưng không ngăn cản, đây xem như một hiệp nghị ngầm giữa họ và ma tộc, chỉ cần đừng đi quá giới hạn bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Các vị đạo hữu, cổng bí cảnh đã mở ra" Thủy Linh Tông trưởng lão đúng lúc lên tiếng.

Mọi người lập tức ngừng tán gẫu, đồng loạt ngẩn đầu lên nhìn về phía nơi cổng bí cảnh sẽ mở ra.

Hình Liệt Phong mi tâm hơi nhíu, thật ra lúc trước hắn nhận được từ Tiêu Diễm nói rằng Vũ Linh gặp nạn, sau tuy nghe rằng nha đầu đó may mắn thoát hiểm, nhưng Tiêu Diễm lại nói hồn bài nha đầu này lại xuất hiện vết rách.

Tuy đã ổn định lại nhưng hắn vẫn lo lắng a, hắn dám chắc nếu nha đầu đó trở về, không chỉ là Mộ Thần Hy cùng Tiêu Diễm mà hắn cũng sẽ đi ra dạy dỗ nàng một phen.

Cho nên ở Vũ Linh còn không biết, tương lai tràn ngập bi kịch của mình đã được khởi động, rất dài thời gian sau Vũ Linh mỗi lần nghĩ đến đều thấy đau mông.

"Liệt Phong"

Chợt bên tai vang lên quen thuộc thanh âm, Hình Liệt Phong mạnh quay đầu, thấy người đi tới kinh ngạc đến nhém chút thất thanh kêu lên.

Cánh cổng xuất hiện, từ nơi đó bắt đầu có bóng người đi ra, và lần lượt có những người khác theo sau đi ra.

Vũ Linh chạm chân xuống đất, lắc lắc đầu xua đi chóng mặt cảm giác, bên cạnh đã mất đi Tiết Hoài Lâm thân ảnh, hẳn là do bí cảnh truyền tống làm hai người tách ra.

Cũng không nhiều tỏ vẻ, Vũ Linh lợi dụng lúc đông người không ai chú ý mà biến đổi trở về thành bản thân nguyên vốn bộ dáng, sau đó mới lần mò đi tới Thiên Kiếm Tông đội ngũ.

Tiết Hoài Lâm bên này đang cảm thấy rất khó xử, hắn dĩ nhiên mất đi liên lạc với Vũ Linh, bọn hắn đã cố gắng liên hệ với Vũ Linh nhưng kết quả lại chỉ thấy Thông Linh Phù bị hư hại lẫn khuất trong bụi cây, mà Vũ Linh thì lại không thấy đâu, sống chết thế nào hắn cũng không rõ.

Trước khi gặp Tiêu Lẫm nhóm người Vũ Linh đã tự bóp nát Thông Linh Phù vứt đi thật xa, như thế Tiêu Lẫm sẽ không kinh ngạc nếu thấy dấu hiệu trên Thông Linh Phù khi Vũ Linh đến gần.

Ở Tiêu Lẫm còn không biết nên giao phó thế nào co Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm và đặc biệt là Mộ Thần Hy, thì Tiêu Doãn lại hừ lạnh.

"Nha đầu đó có gì tốt, sau tất cả nàng chỉ gây rắc rối cho chúng ta, không chừng đã chết..."

"Tiêu Doãn, câm miệng"

Tiêu Lẫm nghiêm mặt cắt đứt lời Tiêu Doãn định nói, mắt mang cảnh cáo, Tiêu Doãn mím môi cúi đầu, thấp giọng nói.

"Xin lỗi, là ta lỡ lời"

"Đừng để ta tiếp tục nghe mấy lời như thế"

Tiêu Lẫm trầm mặt quay đi, nhìn Tiêu Ngọc Nhan còn đang hôn mê, nói với mọi người.

"Chuyện của người kia ta sẽ tự mình đến gặp Hình sư thúc giao phó, các ngươi đưa Ngọc Nhan lên phi chu nghỉ ngơi đi"

"Sư huynh"

"Lẫm ca"

"Chuyện này không phải là do huynh, huynh không cần đến nhận lỗi" Tiêu Thịnh Bân mặt lo lắng nói.

"Không, là ta từ Tiêu Diễm biểu cả nhận lời mang nàng, nàng mất tích thế này ta phải chịu trách nhiệm, dù cho có phải bồi bằng mạng của mình, ta cũng nguyện ý"

Vũ Linh là thiên tài biến dị băng linh căn, còn là Lăng Tiêu Phong thân truyền đệ tử, ý nghĩ tồn tại to lớn thế nào khỏi phải bàn, so Tiêu Lẫm hắn càng đáng giá, chỉ e sợ là dù bồi cả mạng hắn cũng không đủ mà thôi.

"Không, Lẫm đại ca, huynh không thể"

"Nếu huynh đi, ta cũng muốn đi"

"Đúng vậy, chúng ta là một đội, ta không thể để huynh một mình chịu tội"

"Phải, có chịu thì cùng chịu"

"Có chết ta cũng không sợ"

Thấy mọi người ai cũng lên tiếng, mắt nhìn mình đầy quyết tâm, trong lòng Tiêu Lẫm dâng lên dòng nước ấm.

"Mọi người..."

Vũ Linh đứng cách Tiêu Lẫm đám người không xa, vốn định tiến lên tụ họp, nghe thế miệng không khỏi co rút.

Xin nhờ, ta còn sống sờ sờ đây, đừng có trù ta đến thế a, còn có tiết mục cẩu huyết huynh đệ tình thâm này, nhìn thật...rợn tóc gáy.

Vũ Linh thu hồi bước chân, dứt khoát chuyển hướng đi đến Hình Liệt Phong, tất nhiên để tránh bị chú ý Vũ Linh lại đổi thành nam tử bộ dáng.

Nhưng khi Vũ Linh thấy đứng bên cạnh Hình Liệt Phong nam tử, da gà Vũ Linh nổi lên từng đợt, trong đầu hiện lên hai từ.

Xong rồi.

Lưu Thẩm Nhã nhìn đứng ở Thiên Cơ Tông đội ngũ Tô Duyệt, vừa vặn Tô Duyệt cũng quay sang nhìn lại, dù đứng cách xa nhưng hai người đều thấy trong mắt đối phương ám chỉ.

Bọn họ ân oán, chỉ vừa bắt đầu.

Tiết Hoài Lâm đánh mắt tìm Vũ Linh thân ảnh nhưng đông người cản trở hắn tầm mắt, cuối cùng Tiết Hoài Lâm đành buông tha, cùng người của ma tộc lên đường rời, tên đó, nhất định sẽ còn gặp lại hắn, vì Tiết Hoài Lâm tin rằng tên đó không là vật trong ao.

Bọn hắn không vội trở về Ma Vực, không lâu sau trăm năm mươi năm một lần đại hình chợ đêm giao dịch hội sẽ mở ra, Tiết Hoài Lâm sẽ tham gia, còn có của hắn hai vị ca ca.

Bên này, ở Tiêu Lẫm đám người tiểu tâm dực dực đi đến chỗ Hình Liệt Phong, Tiêu Lẫm tiến lên, hít sâu một hơi nói.

"Hình sư thúc, xin sư thúc trách phạt, là ta..."

"Nếu là chuyện của Vũ Linh ngươi không cần nói, nha đầu đó vẫn an toàn." Không đợi Tiêu Lẫm nói hết, Hình Liệt Phong truyền âm cắt ngang.

"Thật sự? Giờ nàng ở đâu? Tại sao lại không tìm đến chúng ta? Ý ta là của nàng Thông Linh Phù..."

Tiêu Lẫm nghe được Hình Liệt Phong nói, vội vàng hỏi, giờ không chỉ Tiêu Lẫm mà cả những người theo sau đều mang tâm trạng vừa mừng vừa sợ.

Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần để đền tội, vậy mà lại biết Vũ Linh vẫn an toàn trở về, tâm trạng khó mà diễn tả thành lời.

"Chuyện này để sau hãy nói, các ngươi lên phi chu đi, chúng ta sẽ khởi hành trở về"

Hình Liệt Phong không vội trả lời, phất tay nói.

Biết đây là nơi đông người không thích hợp ở lại tán gẫu, đám người Tiêu Lẫm như trút được gánh nặng vui mừng gật đầu tiến lên phi chu.

Hình Liệt Phong nốc vào một ngụm rượu to, nhìn lên phi chu, nhún vai.

Nha đầu đó, giờ nhất định đang rất an toàn, hắn đoán vậy.

"Hình sư đệ, đi thôi" Ngọc Quan Hiên vỗ vai Hình Liệt Phong, kêu gọi nói.

"Ân"

Thu hồ lô vào giới chỉ, Hình Liệt Phong gật đầu bước lên phi chu.

Sau khi cánh cổng đóng lại, mọi người bắt đầu di chuyển trở về bản thân tông môn đội ngũ, các vị trưởng lão xem xét lại, thấy năm nay giống với mấy năm trước tổn thất cũng không chênh lệch nhiều.

Những mầm móng thiên tài đệ tử đại đa số đều an toàn đi ra, tất nhiên cũng có vài người biến mất, đây cũng không thể trách ai, có trách thì trách họ tài không bằng người.

Nhưng năm nay như thế là tốt rồi, nhớ có lần số người đi ra chưa đến hai phần năm, đó là lần thảm sát đáng sợ.

Cho nên tuy có tổn thất hơn phân nửa so với số lượng ban đầu, nhưng vẫn tốt hơn lần đó, các vị trưởng lão xem xét xong lại cùng nhau hướng từ biệt, mọi người đi lên phi chu, lần lượt khởi động rời đi.

Chỉ mấy chốc, vốn còn nhộn nhịp sơn cốc đã quay về yên tĩnh trạng thái, để đến năm mươi năm sau, nó sẽ lần nửa trở nên nhộn nhịp.

Mộc U Cốc bí cảnh chính thức khép màn kết thúc.

Vũ Linh lén hí mắt xem người trước mặt đang thả khí lạnh, cả người cũng đều không xong, trong lòng tiểu nhân không ngừng rơi hai cọng mì sợi nước mắt.

Dù đã biết trước điều này sẽ diễn ra, nhưng không nghĩ là nhanh đến thế a, nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần đây, vậy mà đã đến rồi.

Xong rồi, lần này thật sự là xong rồi.

Vũ Linh bi phẫn cúi đầu, trù trừ một lúc mới lên tiếng.

"Sư thúc..."

(Chưa xong còn tiếp)

---End chap---

Hồi II: Mộc U Cốc Bí Cảnh(Hoàn)

Đây là bản chưa qua chỉnh sửa, mọi người đọc tạm, ngày mai mình sẽ chỉnh sửa lại cho mượt hơn.

Ở chương 29 có phân cảnh ba người Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm, Hình Liệt Phong đàm luận, đó là ở khoảng thời gian Vũ Linh bế quan ở Động Hàn Thiên và Mộ Thần Hy vì vài lý do dời lại ngày bế quan nên mới có lần đó đàm luận.

Vì vài thiếu sót nên không đề cập đến, mình sẽ chỉnh sửa lại ở chương 29 cho hợp lý thời gian, mong mọi người thông cảm cho tác giả mau quên trí nhớ, ngày mai mình cũng sẽ sửa lại.

Tuần sau có thể ra chậm vì có hai môn kiểm tra.

Thanks đã ủng hộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play