Chương 3: Hoa Niệm Vũ.

Lưu Thẩm Nhã cảm thấy nha đầu Nhị Nha có vấn đề, từ lúc nàng trở về Lưu Thẩm Nhã liền có một loại cảm giác vô cùng quỷ dị, rất khó để diễn tả thành lời.

Đặt biệt là đôi mắt kia, thanh minh thấu triệt như có thể nhìn thấu tất cả, tựa như đang trần chuồng trước mặt nàng, với cảm giác như thế Lưu Thẩm Nhã rất không thích.

Mặc dù lúc đó bản thân hành động là có lỗi, nhưng ở tình huống ấy nếu không làm vậy thì người chết sẽ là Lưu Thẩm Nhã.

Lưu Thẩm Nhã còn rất nhiều điều chưa làm, là người nhận ra được tầm quan trọng của thực lực và sức mạnh từ sớm, Lưu Thẩm Nhã muốn mình ngày càng mạnh mẽ để có thể đi lên đỉnh cao đại đạo, không còn ai dám khinh người, vì thế nàng không thể chết ở đây, ngay khi mới bắt đầu.

Nhưng sau khi đối mặt với Nhị Nha khi nãy, Lưu Thẩm Nhã còn có cảm giác sâu sắc hơn, tuy rằng Nhị Nha nói không khó xử nàng, nhưng lòng người khó đoán ai biết được đây, sau việc đó nàng mới không tin Nhị Nha lại dễ dàng bỏ qua.

Có lẽ nàng phải cẩn thận quan sát người này, biết đâu...

Một ngày nghỉ sức rất nhanh trôi qua, có lẽ do Vũ Linh diện cớ cần yên tĩnh dưỡng thương nên không ai tới quấy rầy.

Buổi tối, khi đã chỉnh chu lại bản thân, vết thương cũng không còn đáng ngại, Vũ Linh muốn thả bằng cách ra ngoài hít thở không khí một chút.

Để một đầu tóc dài tùy ý xõa tung đi ra ngoài, vốn không biết búi tóc cầu kỳ nên Vũ Linh chỉ có thể xõa ra như thế, cách nhà lá không xa có một bờ hồ, trong hồ mọc rất nhiều hoa sen, Vũ Linh rất thích hoa sen nên dừng lại ngồi nghỉ ngơi trên tảng đá cuội ven hồ.

Nhờ có vị nữ giám sát thử luyện chữa trị mà đau đớn trên người Vũ Linh đã tiêu tan hết, thầm nghĩ làm tu sĩ so với làm bác sĩ còn khỏe nhiều.

Nhìn lên bầu trời trăng sáng, Vũ Linh thấy nó không khác so với ở trái đất, nhưng không khí lại trong lành mát mẻ hơn nhiều, không như hiện đại đầy ô nhiễm bụi bẩn.

"Tại sao lại ra đây?"

Một giọng nam đột ngột vang lên phía sau, dọa Vũ Linh một phen giật mình.

Nhờ ánh trăng sáng mà Vũ Linh thấy rõ người tới, đó là một nam tử trẻ tuổi với diện mạo bình thường, nhưng người này tuyệt đối không phải là mấy vị giám sát mà Vũ Linh đã gặp.

"Ngài là...?"

Vũ Linh mở miệng, lòng dâng lên cảnh giác hỏi.

"Ta là giám sát thử luyện"

Nam nhân bình thản trả lời, quần áo cũng giống mấy người kia, nên chắc là không sai.

"Nhưng ta chưa từng thấy qua ngài, cả ba lần thử luyện đều không thấy"

"Bởi vì ta vừa tới, ngươi không thấy là tất nhiên"

Nam nhân thản nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Vũ Linh, thấy thế Vũ Linh không dấu vết cách xa, nam nhân nhìn trong mắt nhưng không phản ứng.

Tò mò xem người này, Vũ Linh nghiên đầu hỏi:

"Ngươi thật là giám sát sao?"

"Đúng vậy, không tin?"

"Ách, chỉ là hơi kinh ngạc"

Vũ Linh cười ngượng, có chút cứng ngác đáp trả, chợt nghĩ ra điều gì, liền hỏi.

"Chẳng lẽ ngài là giám sát cho thử luyện sắp tới?"

"Dù là như vậy, cũng không cho ngươi đi cửa sau""

Bị ánh nhìn của người đó làm cho nhục trí, Vũ Linh chỉ có thể bĩu môi.

"Ta có nói muốn đi cửa sau đâu chứ!"

Lại thấy khó hiểu hỏi.

"Sao một giám sát thử luyện như ngài lại có thời gian ngồi ở đây tán gẫu nha?"

"Đi ra hít thở không khí"

Nam nhân mắt nhìn trên hồ hoa sen, ánh trăng chiếu rọi khiến chúng thêm sinh động đẹp đẽ.

"Nga, vậy thì ta không làm phiền ngài nữa, ta sẽ trở về"

Vũ Linh đứng dậy, không muốn tiếp tục ở lại, bản thân Vũ Linh đối với tu sĩ tuy không như mọi người ở đây tràn đầy kính sợ, nhưng cảm thấy mình còn là cách xa chút, như thế mới tốt, dù sao bản thân còn là người thường.

"Ngươi tại sao ra đây?"

Nam nhân không quay đầu, chợt hỏi.

"Vì ngủ không được, cho nên ra đây hóng gió một chút"

Vũ Linh nhỏ giọng đáp, lòng thầm nghĩ phải mau về phòng thôi, biết thế sẽ không phải đi ra ngoài như vậy.

Hơn nữa tình huống cẩu huyết này vốn không nên sảy ra với Vũ Linh, hoàn cảnh thích hợp, đáng tiếc nhân vật không đúng.

Nam nhân chợt nhíu lại chân mày, nâng mắt quan sát Vũ Linh, làm Vũ Linh thoáng giật mình, nhìn một lúc nam nhân mới nói.

"Ngươi bị thương?"

"À, là một chút thương tích trong khi thử luyện mà thôi, không đáng ngại"

Vội vàng lắc đầu, Vũ Linh tùy tiện trả lời.

"Thử luyện thế này mà vẫn bị thương?"

"Chuyện này---"

"Để ta xem" Nam nhân muốn bắt lại tay Vũ Linh, lại bị Vũ Linh theo bản năng tránh thoát, tay giơ lên giữa không trung một lúc mới không sao cả thả tay trở về.

"Ngươi sợ ta?"

Nam nhân thâm thúy như trời đêm ánh mắt nhìn thẳng Vũ Linh, lại đạm mạt hỏi.

"Cái này...cái này chỉ là theo bản năng."

Vũ Linh ngượng ngùng cười, áy náy nói, tuy người này không cho cảm giác nguy hiểm, nhưng Vũ Linh vẫn lo lắng lỡ tiếp xúc gần sẽ nhận ra bản thân khác thường, dù sao đây cũng là ti sĩ, còn chỉ vừa gặp mặt.

"Ta chỉ xem thương thế của ngươi"

Vũ Linh muốn nói không cần, đã có người xem xét rồi, nhưng chưa nói ra khỏi miệng, thì bị ánh mắt kiên trì kia làm câm nín.

Sao vậy nhỉ? Bằng cách nào đó, Vũ Linh thấy mình không thể từ chối được người này, lý trí gào thét không nên, nhưng Vũ Linh lại như bị thúc đẩy chủ động đưa tay ra.

Nam nhân thấy thế mới hơi nhếch môi cười, nụ cười này khiến bình thường dung mạo cũng trở nên có một loại mị lực hấp dẫn, lạnh lẽo hơi thở cũng hòa hoãn không ít.

Nam nhân đặt thon dài ngón tay lên cổ tay Vũ Linh, nhìn ngón tay đó trong đầu Vũ Linh lại nghĩ, chà, đôi tay này nếu đánh đàn hẳn là rất đẹp.

Rồi khi cảm nhận trên tay truyền tới lạnh lẽo xúc cảm, Vũ Linh bối rối rời mắt, lát sau Vũ Linh nhận ra so với lúc sáng thì luồng khí đang đảo quanh trong cơ thể càng mạnh mẽ, lại càng nhẹ nhàng chăm sóc giúp Vũ Linh xua tan cảm giác ứ nghẹn khó chịu.

Người này, có lẽ là người tốt

"Thân thể ngươi đã không đáng ngại, ngày mai thử luyện ngươi có thể tham gia, nhưng đừng quá cố sức, tốt nhất nên ngủ một giấc thật sâu để tinh thần tốt hơn"

Nam nhân thu hồi tay, gật đầu nói.

"Vâng, cảm ơn"

Vũ Linh nghĩ người này tuy hơi lạnh nhạt lại khó hiểu, nhưng so với các giám sát thử luyện kia thì không có tỏ ra cao ngạo, đối với người này Vũ Linh trong vô hình có một loại cảm giác quen thuộc, như thể...đã quen biết từ lâu?

"Không ngại. Ngươi tên gì?"

Nam nhân đặt tay lên đầu Vũ Linh, nhẹ giọng hỏi.

"Nhị Nha"

Vũ Linh nhíu mi đáp, không hiểu tại sao mình lại không tránh bàn tay đang đặt trên đầu kia, Vũ Linh thầm buồn bực hôm nay quá không phòng bị, rõ ràng người này là người lạ.

Xem ra Vũ Linh phải cảnh giác cao hơn mới được, bằng không chết khi nào còn không hay.

"Nhị Nha? Đó là nhũ danh, ngươi có tên chữ không?"

Nam nhân nhướng mi, cũng không chê bai hỏi lại.

"Không có, nhưng ta định sẽ tự đặt tên cho mình"

Vũ Linh lắc đầu, vì lúc đầu ở thử luyện thứ nhất Nhị Nha đã ghi danh nên giờ đổi lại hơi khó, Vũ Linh định chờ có cơ hội mới thông báo mình đổi tên, dùng tên Nhị Nha đi xuống là không tốt.

"Tự lấy? Cha mẹ ngươi không lấy cho ngươi sao?"

"A a, bọn họ đều không biết chữ nên không biết lấy tên gì cho tốt, ở thôn lại chỉ có một hai người biết chữ, huống chi trong thôn có tập tục hài tử phải đến mười tuổi mới có được tên chữ."

Vũ Linh nhún vai, đây là chuyện bình thường, ở một nơi nghèo khó xa xôi như Hà Thụ Thôn, ngay cả sống qua ngày còn khó khăn làm sao có người chịu đến dạy chữ cho bọn họ , Vũ Linh còn thầm mừng, như thế đỡ cho bản thân dính lên cái tên tục đại.

Hà Thụ Thôn quả thật có tập tục như thế, ngoại trừ hài tử của trưởng thôn được phép đặt tên từ nhỏ, những hài tử khác đều là mười tuổi mới có, nhưng cho dù có thì tên cũng không mấy gì dễ nghe.

Trước kia trưởng thôn lên tận thành trên để mời một vị tú tài đặt tên cho hài tử của mình, nghe rằng tốn không ít bạc.

"Vậy ngươi chọn tên gì?"

Nam nhân hứng thú hỏi, cũng không trách Vũ Linh tự tiện đặt tên cho mình, đã đến đây chẳng lẽ kêu nàng quay về xin cha mẹ đặt tên, nhưng nếu vẫn giữ lấy tên Nhị Nha đối nàng lớn lên không tiện, sẽ bị chê cười.

Trong tình huống này, việc nàng tự lấy tên cũng là có thể hiểu, tương lai nếu nàng có bất mãn cũng không thể trách ai, cái tên một khi định ra là theo người đó suốt đời, thiên đạo đã công nhận nên muốn đổi cũng khó khăn.

"Cha ta họ Vũ, nên tên ta sẽ là Vũ Linh"

"Vũ Linh, Vũ Linh...đó là cái tên rất đẹp."

Nam nhân nhẹ giọng lặp lại, giọng nói mang theo phức tạp ngữ điệu, nếu để ý sẽ thấy ánh mắt nhìn Vũ Linh mang theo thầm quang.

"Còn ngươi?" Vũ Linh hỏi lại, hiếm thấy cùng người trò chuyện lâu như thế, có lẽ do thời gian dài không được nói với ai, nên giờ tâm trạng thả lỏng lại có người chịu phụng bồi, Vũ Linh cũng buông ra phòng bị.

"Ta tên Hoa Niệm Vũ"

Nam nhân đáp lại.

"Tên ngươi cũng rất đẹp"

Vũ Linh to mắt nói, không ngờ một người có gương mặt bình thường thế này lại có tên tốt như thế, trong đầu lại hồi tưởng kịch tình có ai tên như thế hay không, suy xét vài lần vẫn là không có, có lẽ là người qua đường đi.

"Không đẹp"

Nam nhân nhanh chóng phủ nhận, Vũ Linh hơi kinh ngạc nhìn qua, nam nhân lại chuyển sang đề tài khác.

"Ngày mai sẽ đến thử luyện thứ tư, thử luyện này tuy không nguy hiểm nhưng cũng là khó khăn nhất trong năm phần, ngươi nên cẩn thận."

Hoa Niệm Vũ hiếm thấy mở miệng nhiều lời nhắc nhở.

"Ah, vậy ta sẽ cố hết sức"

Vũ Linh mặt kiên quyết nói, nàng tất nhiên nhờ kịch tình nên biết thử luyện thứ tư là gì, cũng biết nó khó khăn thế nào, nhưng dù thế nào đi nữa thì nhất định nàng sẽ vượt qua.

Nàng thay thế Nhị Nha sống tiếp, trong sách vốn đã hết phân diễn của nàng, nhưng mà, Vũ Linh tin mình có thể tiếp tục kiên trì đi xuống, Nhị Nha thật sự đã chết, giờ chỉ còn Vũ Linh người này.

Nghe rằng chỉ cần vượt qua ba thử thách đầu, thì dù hai thử thách cuối không hoàn thành, như thế cũng có thể ở lại Thiên Kiếm Tông làm tạp dịch đệ tử.

Nếu sau này có cơ duyên đột phá, may ra thì có thể tiến vào bên trong, dĩ nhiên điều này là vô cùng hiếm gặp, muốn nhờ cơ duyên đột phá, còn khó hơn cả kỳ tích.

Phải biết tạp dịch đệ tử cơ hồ đều là phàm nhân không có linh căn, tu luyện miễn cưỡng cũng sống lâu hơn vài năm và khỏe mạnh tới chết mà thôi.

"Ta tin ngươi có thể làm được"

Hoa Niệm Vũ gật đầu, mắt lướt nhẹ ý cười nhìn Vũ Linh.

"Ngày mai ngươi sẽ tới giám sát thử luyện sao?"

"Có lẽ"

Trầm ngâm nhìn Vũ Linh một lúc, Hoa Niệm Vũ mới nhàn nhạt trả lời.

Thấy trời đã khuya, cũng không tiện ở lâu, phải dành tinh thần cho ngày mai tiến hành thử luyện, Vũ Linh quay sang Hoa Niệm Vũ.

"Ta phải về ngủ, ngươi..."

"Về đi."

"Vậy, tạm biệt"

"Ân"

Vừa đứng lên vỗ vỗ váy dài, Vũ Linh liền thấy đau, hóa ra tóc dài bị gió thổi vướn vào cành cây.

Vũ Linh cố lấy tay gỡ ra thì càng rối, Vũ Linh thật muốn khóc thành tiếng, kiếp trước muốn để tóc dài nhưng vì nhiều lí do nên tóc luôn ngắn ngang vai, giờ có tóc dài lại thấy thật phiền.

"Để ta tới"

Hoa Niệm Vũ thấy Vũ Linh giày vò gần nửa ngày vẫn không xong, thở dài một tiếng, vẫn là nhịn không được tiến lên.

"Ách, vậy làm phiền rồi"

Bất đắc dĩ Vũ Linh đành ngại ngùng buông tha, nhường lại cho Hoa Niệm Vũ xử lý, dù rất muốn đào hố chôn mình xúc động.

Hoa Niệm Vũ kéo ra tóc dài vướn trên cành cây, động tác nhẹ nhàng nhưng lại không làm đau Vũ Linh.

Tuy nhiên tư thế có chút gần, Vũ Linh bị người áp sát có điểm không thích ứng, mùi hương thanh đạm thoáng qua bên mũi làm Vũ Linh nhém chút đã hắt hơi ra tiếng.

"Được rồi"

Tháo xuống phần tóc cuối cùng vướn lên cành cây, Hoa Niệm Vũ thả tay và lùi ra cách Vũ Linh hai bước.

"Cảm ơn"

Vũ Linh muốn khẽ gật đầu cảm ơn, lại bị Hoa Niệm Vũ ngăn lại.

"Chờ đã"

"A?"

Trống rỗng lấy ra một thanh mộc trâm, Hoa Niệm Vũ đi tới bắt một phần tóc Vũ Linh quấn lại thành một búi tóc gọn gàng, dùng mộc trâm cố định lại, làm xong mới thỏa mãn gật đầu.

" Ân, tốt rồi"

Vũ Linh đỏ mặt, người này cũng quá tùy tiện đi, bản thân còn chưa đồng ý đã động tay búi tóc của nàng, không biết việc này chỉ có thân thuộc nhân mới làm sao?

Không, từ trước đến nay đây là lần đầu có người khác giới buộc tóc cho Vũ Linh, thấy thế nào cũng quái dị.

Bọn họ quen nhau còn chưa đến một canh giờ nữa là.

"Cây trâm này..."

Vũ Linh sờ trên đầu mộc trâm, vừa chạm vào liền thấy mát lạnh dễ chịu, còn thoang thoảng mùi hương, ngửi vào mũi thấy rất thoải mái, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh mĩ không cầu kỳ, vừa xem là biết không phải vật tầm thường.

Như thế không tốt, Vũ Linh làm sao có thể lấy cây trâm này, huống hồ không thể lấy đồ của người mình vừa mới gặp, nói thế nào đi nữa Vũ Linh không thể để cây trâm này tiếp tục ở trên tóc mình.

"Đừng động, chỉ là một vật nhỏ không dùng, ta không thiếu."

Hoa Niệm Vũ nhíu mi ngăn lại, vẻ mặt không còn đường phản đối.

"Nhưng..."

"Không cần nói nhiều, đồ ta đã đưa sẽ không thu hồi, ngươi cũng trở về đi "

Không để Vũ Linh nói xong thì Hoa Niệm Vũ đã cắt lời, quăng lại một câu liền phẩy tay áo rời đi.

Vũ Linh chỉ có thể định hình đứng tại chỗ trơ mắt nhìn người rời đi, đợi không thấy bóng dáng mới thu hồi tầm mắt, giơ tay chạm trên đầu mộc trâm, lại cúi đầu soi ảnh dưới nước, Vũ Linh chớp mắt.

Dưới nước phản chiếu ảnh ngược một tiểu cô nương, không tính xinh đẹp chỉ có thể xem là thanh tú, thân hình gầy gò làn da cũng hơi đen sạm, nhưng trên đầu tóc nửa búi nửa thả cùng mộc trâm tinh mĩ, dưới ánh trăng trông phá lệ linh động sáng ngời.

Không ngờ một nam nhân như thế lại có thể búi ra kiểu tóc được gọn gàng như vậy, chưa kể nhìn hành động còn rất thành thạo, tựa như đã làm qua rất nhiều lần, người này thật kỳ lạ.

Trở về nhà lá, Vũ Linh nằm xuống giường, nếu nhớ không lầm ngày mai thử luyện thứ tư sẽ là đi qua Vấn Tâm Kiều, Vũ Linh có chút lo lắng, vì Vấn Tâm Kiều này rất đặc biệt nó có thể khiến người đi lên chìm vào ảo cảnh.

Thật sự thấy có phần e ngại, kể từ biết mình đi vào tu chân giới, Vũ Linh không vui vẻ vì có thể tu tiên trường sinh, ngược lại càng thêm phiền muộn không yên.

Tu tiên là cùng trời cao tranh mệnh, tu chân giới lại là nơi đầy rẫy nguy hiểm, nào là đoạt xá chém giết đoạt bảo hay bị bắt thành lô đỉnh, tùy thời tùy khắc nếu không bảo vệ tốt bản thân, thì không biết sẽ gặp phải bất trắc gì.

Chưa kể sau lưng còn một sát thủ nữ chủ đang âm thầm chú ý mình, Vũ Linh xoa xoa mi tâm, ai nói xuyên qua tiểu thuyết làm nữ phụ là tốt, Vũ Linh chỉ thấy vô cùng tốn chất xám.

Nguyên thân vốn đã tận mạng, giờ Vũ Linh thay thế sống sót, nói cách khác kịch tình bước đầu đã thoát khỏi quỹ tích, giờ Vũ Linh không biết tương lai mình sẽ thế nào.

Thử luyện cuối cùng là trắc linh căn, nếu như vậy lỡ thân thể này không có linh căn thì sao? Chẳng lẽ phải loay hoay làm tạp dịch đệ tử?

Thở dài một tiếng, Vũ Linh che mắt không muốn tiếp tục suy nghĩ, giờ bản thân có quá nhiều khúc mắt, ngay cả việc Vũ Linh vô cớ xuyên qua còn bị lâu dài nhốt vào màu xám không gian, những điều này cũng khiến Vũ Linh trăm lần không thể giải ra.

Cảm thấy mọi thứ trước mắt đều là một mảnh sương mù, mà bản thân như đang đứng trước một bàn cờ vô hình của vận mệnh, trở thành một con cờ chỉ có thể bất lực vô pháp phản kháng.

Vũ Linh mắt thoáng qua màu ánh trăng ngoài cửa sổ, giờ Vũ Linh đã hiểu tại sao mỗi xuyên không vào tiểu thuyết hay trọng sinh nữ phụ đều nói câu này, mệnh do ta không do trời, phải, vận mệnh là do bản thân tự mình lựa chọn mà thành, bất kỳ ai cũng đều không thể sắp đặt.

(Chưa xong còn tiếp)

---End Chap---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play