Chương 29: Mộc U Cốc Bí Cảnh-Thử Thách.
Năm tượng đá đồng loạt thoát khỏi trạng thái bất hoạt, mắt của chúng phát ra ánh sáng màu đỏ hung bạo, trên tay vũ khí dưới dạ minh châu phát ra ánh sáng sắc bén.
Nơi đây chỉ có một lối ra duy nhất, chính là cửa đá nằm sau năm tượng đá này, Vũ Linh nuốt xuống ngụm nước bọt, nàng quả nhiên là tác giả con ghẻ.
Hết rắc rối này đến rắc rối khác, theo đà này có ngày thăng thiên mất, màu trắng Lửa Tùng Thử ngoan ngoãn đứng trên vai Vũ Linh, mắt lom lom nhìn về năm thạch tượng nhân...đôi mắt.
Chi...chi... màu trắng Lửa Tùng Thử hưng phấn, nó cảm giác đôi mắt của thạch tượng nhân là bảo vật a, nhưng cũng biết giờ tình huống nguy cấp, không thể lấy được.
Rút ra Mạc Tà Kiếm, đây có lẽ là lần đầu Vũ Linh dùng Mạc Tà Kiếm cho chiến đấu, không phải các lần luyện kiếm như trước, mà chính là chân chính chiến đấu a.
Vũ Linh đề cao tinh thần xem năm tượng đá đồng loạt cử động, nhưng chỉ ba tượng đá đi lên phía trên, Vũ Linh khó hiểu, tại sao lại chỉ ba tượng đá?
Sa...sa...sa.
Trên tai trùng nhỏ tình giấc, nhảy xuống vai trái Vũ Linh, đầu nhỏ nhìn bên vai phải đang đứng màu trắng Lửa Tùng Thử, gọi lên vài âm thanh tiêm tế.
Àh...
Vũ Linh mặt đen, giờ đã hiểu tại sao chỉ có ba thạch đầu nhân, tiểu thuyết từng đề cập, nơi này chính là nơi thử thách, Lưu Thẩm Nhã phải đối mặt với một tượng đá có thể mô phỏng lại tu vi và cả chính chiêu thức của nàng, chưa kể dù là dùng chiêu gì tượng đá cũng có thể nhanh chóng tìm ra cách phá giải.
Đây chẳng khác nào tự mình đối chiến với với mình, mà cái này đối thủ còn là vô cùng khó đối phó, bởi vì nó không chỉ sao chép mà còn tự mình cường hóa, kể cả Lưu Thẩm Nhã cũng phải ăn không ít thiệt thòi từ thứ này.
Kẻ thù đáng sợ nhất không phải là ai khác, mà chính là bản thân mình.
Mà hiện tại Vũ Linh không chỉ đối một mà là ba a, nếu đoán không sai số lượng tượng đá sẽ đối ứng với số sinh vật sống trong căn phòng.
Sau khi thu lấy màu trắng Lửa Tùng Thử làm linh sủng, Lưu Thẩm Nhã đã thu nó vào linh thú đại, cho nên chỉ có một tượng đá phản ứng nàng, Vũ Linh che trán.
Thất sách a.
Cả trùng nhỏ lẫn màu trắng Lửa Tùng Thử đều không là linh sủng của Vũ Linh, cho nên căn bản không thể mang chúng vào linh thú đại, tất nhiên giờ Vũ Linh có thể khế ước chúng rồi thu vào linh thú đại.
Nhưng, Vũ Linh không muốn!
Một người, một trùng, một thử, hay thật giờ một mình Vũ Linh ôm hết, nàng hận a, nhất định Vũ Linh bước vào không đúng cách, bằng không tại sao luôn gặp xui xẻo còn phải gánh thêm hai của nợ này.
Là gánh a, đúng cả nghĩa bóng lẫn đen, xem hai tên tiểu tử phân biệt đứng hai bên vai mình, miệng không ngừng rít rào hướng đối phương thị uy, tai Vũ Linh vang lên ù ù thanh âm, trên đầu dày đặt hắc tuyết, ẩn ẩn có gân xanh đang co giật không ngừng.
"Câm miệng hết cho ta"
Vũ Linh bạo phát hét lên, hai tên tiểu tử thức thời im miệng, Vũ Linh mở miệng muốn nói thêm điều gì thì thấy một tượng đá vung búa đánh tới, Vũ Linh hốt hoảng nhảy ra.
"Uy, đánh phải nói trước..." Còn định càu nhào thì một tượng đá khác đâm thương hướng ngực Vũ Linh, nghiên người lộn ngược ra sau, Vũ Linh lau đi trên trán mồ hôi lạnh, nhìn bao quanh mình ba thạch tượng nhân, khẽ nhếch môi.
"Nhém chút là toi luôn cả mạng nhỏ, mà giờ...nên đối phó thế nào đây?"
Rầm...rầm...
Vũ Linh quay đầu lại, vừa thấy cửa đá lần nửa mở ra, thấy Lưu Thẩm Nhã trong bộ dạng nam tu đang bước vào, Vũ Linh thầm hô hỏng bét, quả nhiên Lưu Thẩm Nhã vừa vào một tượng đá liền phản ứng hướng Lưu Thẩm Nhã tấn công.
Chết tiệt!
Vũ Linh tránh thoát một đường kiếm của thạch tượng nhân, trong đầu không ngừng vận chuyển lo lắng thế nào đối phó với ba thạch đầu nhân, còn phải cảnh giác Lưu Thẩm Nhã
Hết ý là khi nãy Lưu Thẩm Nhã vừa đến, màu trắng Lửa Tùng Thử đã tự động chui vào ngực áo Vũ Linh, như đang trốn Lưu Thẩm Nhã, Vũ Linh thấy màu trắng Lửa Tùng Thử hành động như thế không khỏi kinh ngạc.
Theo nguyên tác, màu trắng Lửa Tùng Thử được Lưu Thẩm Nhã cứu thoát khỏi nham tương, sau đó liền đi theo Lưu Thẩm Nhã, nhưng giờ có vẻ nó khá bài xích Lưu Thẩm Nhã.
Vũ Linh không biết, khi nãy cả Lưu Thẩm Nhã và Tô Duyệt đều thả ra sát ý, hơn nữa cả hai đều quyết tâm tranh giành màu trắng Lửa Tùng Thử làm linh sủng, tiểu tử này tuy còn là ấu tể nhưng linh trí rất cao, mà làm yêu thú lại rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, nhất là những gì có ác ý với nó.
Hiện tại do Tô Duyệt tham dự, Lưu Thẩm Nhã không gặp màu trắng Lửa Tùng Thử ở hồ nham tương, cũng không cứu nó nên màu trắng Lửa Tùng Thử không hề có ấn tượng gì với Lưu Thẩm Nhã, thêm sau Lưu Thẩm Nhã cùng Tô Duyệt tranh giành muốn nó làm linh sủng, cho nên màu trắng Lửa Tùng Thử càng không ấn tượng tốt gì với Lưu Thẩm Nhã.
Thay vì đi theo Tô Duyệt và Lưu Thẩm Nhã, màu trắng Lửa Tùng Thử lại quyết định chạy theo Vũ Linh cái này người qua đường, ít ra người này không hề có ác ý với nó, không, thậm chí là ghét bỏ nó.
Nhưng trên người nhân loại tu sĩ này có hơi thở làm màu trắng Lửa Tùng Thử rất thích, cảm giác rất thoải mái, cho nên nó mới lén chạy theo sau Vũ Linh vào đây.
Trùng hợp là trùng nhỏ đang ngủ say kia cũng vì trên người Vũ Linh hơi thở mà đi theo nàng, chỉ là Vũ Linh không biết mà thôi.
Bởi thế ở góc độ nào đó mà nói, Vũ Linh thành công lấy mất cơ duyên của Lưu Thẩm Nhã, mặc dù đó là trùng hợp.
Mãi lo suy nghĩ Vũ Linh lại bị một thạch tượng nhân đâm trúng tay phải, Vũ Linh xoay người cầm Mạc Tà Kiếm chặn lại một búa của thạch tượng nhân.
Màu trắng Lửa Tùng Thử và tiểu trùng đều là yêu thú ấu tể, cho nên hai thạch tượng nhân cầm thương và búa sức lực mô phỏng theo chúng nên khá yếu, còn nhờ hai tên này đều là yêu thú vì vậy không như Vũ Linh nhân loại có nhiều chiêu thức để mô phỏng, Vũ Linh thầm may mắn ông trời còn không ép chết mình.
Khó khăn là tên thạch tượng nhân cầm kiếm, tên này là hoàn toàn sao chép Vũ Linh kỹ năng, đáng chết hơn là từ khi vào phòng này hoàn toàn không thể sử dụng linh lực, muốn đánh cũng chỉ có thể đơn thuần dùng chiêu thức mà đánh.
Vũ Linh nhếch môi cười khẩy, nếu là hai năm trước Vũ Linh còn sợ hãi, nhưng đừng quên Vũ Linh khi ở trên Lăng Tiêu Phong bị chà đạp thế nào.
Huống hồ, sao chép chính là sao chép, dù có thể tự cường hóa đến đâu chúng cũng chỉ là một con rối, nhân loại sỡ dĩ có thể tồn tại lâu dài, không phải vì họ mạnh mẽ thế nào, đáng sợ ra sao, mà nhân loại có tiềm năng.
Vũ Linh nắm chặc Mạc Tà Kiếm, dùng các kiếm thức cơ bản như ổ, đâm, chọc, quét, trảm, điểm, xoắn, băng , khung, chọn, gẩy, treo, cắt ra, hàng ngày hàng giờ hàng ngàn lần tập luyện, giờ Vũ Linh đã có thể tự nhiên lưu sướng dùng các kiếm thức này.
Tất cả các kiếm pháp đều có thể bị sao chép và phá giải, nhưng nếu dùng kiếm thức cơ bản vậy thì khó mà nói trước, vì các kiếm thức này đều là khởi nguyên của tất cả kiếm pháp, muốn sao chép thì rất dễ mà muốn tự phá giải thì rất rất khó, dù là đại tông sư cũng chưa chắc làm được.
Chưa kể thạch tượng nhân này là sao chép tu vi của Vũ Linh, cho nên vì thế bị hạn chế, Vũ Linh có thể vượt cấp khiêu chiến sức chiến đấu vượt xa tu vi, mà thạch tượng nhân lại bị tu vi yếu kém kiềm hãm, Vũ Linh nhờ thế mới có thể đối đầu.
Nhưng ba thạch tượng nhân vây quanh Vũ Linh đồng loạt ra chiêu, tuy đã nói có thể đối đầu, nhưng điều kiện tiên quyết là một đối một, hai thạch tượng nhân kia dù mô phỏng hai tiểu tử kia, nhưng cũng không thể lơ là, Vũ Linh mặt bị cây thương cắt phá hai đường.
Thôi chết, mặt nạ lại bị hư hại ngay lúc, chưa kể do không thể sử dụng linh lực, biến hình thuật chỉ có thể duy trì thêm hai mươi phút, nếu để Lưu Thẩm Nhã bắt gặp bộ dạng thật của mình, tuy nhất thời chưa nhận ra nhưng nếu nhìn kỹ hẳn là sẽ rất nhanh nhớ lại, đến đó mới thật là không xong.
Nhất định phải mau chóng rời khỏi đây, Vũ Linh nắm chặc Mạc Tà Kiếm, ra chiêu càng thêm mạnh mẽ.
Bên này Lưu Thẩm Nhã gặp rắc rối không kém, khó khăn lắm mới cắt đuôi được Tô Duyệt để đến đây, không ngờ lại bắt gặp tên tán tu khi nãy, hơn nữa hắn còn bị ba tên thạch tượng nhân đồng loạt bao vây.
Nhưng rất nhanh Lưu Thẩm Nhã cũng gặp một tên thạch tượng nhân hướng mình tấn công, lúc này Lưu Thẩm Nhã mới nhận ra việc mình không thể sử dụng linh lực.
Khó khăn hơn khi thạch tượng nhân kia hoàn toàn sao chép Lưu Thẩm Nhã tất cả chiêu thức, dùng những chiêu thức đó đánh ngược lại Lưu Thẩm Nhã.
Khó tin hơn chính là ngoài việc sao chép, thạch tượng nhân còn có thể tự cường hóa chiêu thức tìm ra cách phá giải chiêu thức của Lưu Thẩm Nhã.
Lưu Thẩm Nhã thở dốc, có chút hưng phấn, chỉ cần đánh hạ được thạch tượng nhân này, chẳng khác nào đánh hạ được chính bản thân mình, khiến bản thân có thể nâng bước đột phá.
Khẽ liếc mắt, Lưu Thẩm Nhã có phần kinh ngạc khi thấy tên tán tu kia còn có thể duy trì trước ba thạch tượng nhân, hắn đến trước cả Lưu Thẩm Nhã, còn bị ba tên thạch tượng nhân bao vây, tu vi chỉ là luyện khí ba tầng, Lưu Thẩm Nhã không khỏi nhìn người này bằng ánh mắt khác.
Tuy nhiên, khi mắt nhìn thấy thạch tượng nhân đang đấu với tên tán tu kia, Lưu Thẩm Nhã mắt tránh qua đạo ánh sáng, là thượng phẩm pháp khí dạng kiếm, giống với thạch tượng nhân đang đấu với nàng dùng côn, đều là thượng phẩm pháp khí.
Lưu Thẩm Nhã đang thiếu một vũ khí vừa tay, so với côn, Lưu Thẩm Nhã càng thích dùng kiếm để chiến đấu, trên tay nàng thiết kiếm nếu đặc ở Phàm Giới có thể cho là thần khí chém sắt như chém bùn, nhưng đặt ở Tu Chân Giới thì chỉ là hàng không có phẩm cấp, Lưu Thẩm Nhã đang rất cần một vũ khí mới để tăng cao năng lực chiến đấu.
Nhưng nếu nói đến kiếm, có lẽ trên tay tên tán tu kia thanh kiếm càng khiến Lưu Thẩm Nhã chú ý, tuy không rõ phẩm cấp thế nào nhưng Lưu Thẩm Nhã dám chắc rằng nó so đám pháp khí trong này còn cao bậc.
Điều này nói rõ, tên tán tu kia vốn không phải là bình thường như vẻ ngoài, xem cách hắn chiến đấu tuy rằng còn chút non tay nhưng mỗi chiêu đều chuẩn xác nhanh nhẹn, chỉ cần thêm một thời gian rèn luyện nhất định sẽ là một tay kiếm mạnh.
Lưu Thẩm Nhã thầm ghi nhớ dung mạo Vũ Linh, lòng cũng dâng lên đề phòng, người thế này nếu có thể giao hảo thì tốt, nếu là địch nhân, nhất định phải bóp chết trước khi hắn lớn lên.
Một nơi khác, Tô Duyệt lại có phần may mắn hơn hai người Vũ Linh và Lưu Thẩm Nhã, tuy không giống Vũ Linh và Lưu Thẩm Nhã gặp phải thạch tượng nhân, nhưng Tô Duyệt lại gặp phải một hồ nham tương.
Tô Duyệt nhíu lại hàng mi thanh tú, nham tương này có gì đó không ổn.
Tô Duyệt sau khi cùng Lưu Thẩm Nhã đình chiến, liền nhận ra màu trắng Lửa Tùng Thử không thấy bóng dáng, tiếp đó Lưu Thẩm Nhã ném một pháo sáng, Tô Duyệt nhất thời sơ ý nên để Lưu Thẩm Nhã thành công chạy thoát.
Tuy có chút tiếc hận để Lưu Thẩm Nhã nhanh như thế rời đi, nhưng giờ cũng chưa thể làm gì được Lưu Thẩm Nhã, Tô Duyệt dù trọng sinh trở về nhưng địa vị, thân thể và tu vi còn quá yếu ớt, làm hạn chế Tô Duyệt rất nhiều kế hoạch.
Giống như ngươi có tài sản thừa kế cực kỳ khổng lồ, nhưng rồi ngươi lại nhận ra số tài sản này không thể sử dụng vì ngươi chưa đủ tuổi.
Là vậy đấy.
Sau khi Lưu Thẩm Nhã rời đi, Tô Duyệt cũng bước vào lối đi kia, nhưng khi nàng tới hoàn toàn không thấy cánh cổng bằng đá mà Vũ Linh và Lưu Thẩm Nhã đã vào, mà là thấy một địa đạo khác, cho đến cuối địa đạo, Tô Duyệt đã đến đây.
Chợt Tô Duyệt thấy dưới nham tương trồi lên một thứ, Tô Duyệt biết thứ này, nó gọi là Nham Quy, có thể sánh ngang trúc cơ hậu kỳ, Tô Duyệt cầm chặt roi, nhìn con nham quy đang hướng về mình phun lửa, châm chọc cười.
"Hỏa lốc? Hừ, muốn chơi lửa với ta, ngươi đây rõ ràng là muốn tìm chết"
Thân mang thượng phẩm linh căn, lại có hai ngàn năm lịch duyệt, kiếp trước Tô Duyệt sau khi nhập ma, được đám người xưng là 'Liệt Diễm Ma Nữ ', có thể thấy nàng đối với hỏa diễm khống chế rất có thành tựu, không phải là sau nhập ma mới thế này, chỉ là trước kia có quá nhiều ràng buộc không dám tỏ vẻ hết mình mà thôi.
Đôi lúc Tô Duyệt cũng nghĩ, nàng thật sự cảm thấy làm ma tu so tu sĩ còn tiêu sái nhiều, nhưng kiếp này có lẽ Tô Duyệt với ma tu con đường là vô duyên.
Vừa nghĩ, Tô Duyệt tiến lên tấn công, tay vừa truyền linh lực vào thân roi, khiến dây roi phát ra màu đỏ như máu ánh sáng, rực rỡ như một ngọn lửa đang bừng bừng thêu đốt, so với xung quanh nham tương hoàn cảnh cũng không bị đồng hóa.
--- --- --- ---
Một năm trước
Tiêu gia đại trạch.
Đình nghỉ mát.
Tiêu Diễm nâng lên chun trà được làm từ thượng phẩm hàn ngọc, bên trong là trà được pha từ Ngọc Linh Lộ và thượng phẩm Bạch Hương Trà, một sự kết hợp hoàn hảo.
Mắt khẽ nâng nhìn hai người đang ngồi đối diện, Tiêu Diễm nhẹ nhấp một ngụm nhỏ, hương thơm dịu mát lan tỏa trong miệng, mùi vị tuy thanh đạm lại khiến bất kỳ ai có thể cưỡng lại được uống thêm một ngụm lại một ngụm.
"Hai người các ngươi đến đây để làm tượng gỗ bài trí sao?" Tiêu Diễm đặt xuống chun trà, chống tay nói.
Hình Liệt Phong thở dài, mặt lộ vẻ chán chường, còn Mộ Thần Hy mặt vẫn là tê liệt mặt, nhưng vẫn nhận ra tâm trạng xuống thấp, Tiêu Diễm thấy mà không khỏi theo đó phiền chán.
Mộ Thần Hy vốn ở Vũ Linh đi vào Động Hàn Thiên cũng sẽ bế quan, lại không ngờ ở trước ngày bế quan thì Mộ Huyền Vân lại tìm đến, còn thay mặt gia tộc đến gọi về Mộ Thần Hy.
Bất đắc dĩ Mộ Thần Hy đành dời lại ngày bế quan, cùng Mộ Huyền Vân trở về Mộ gia một chuyến, tiếp đó Hình Liệt Phong sau khi trở về biết tin Mộ Thần Hy về Mộ gia, cũng chạy nhanh đi tới, cho nên mới có hôm nay cảnh tượng.
"Lại có chuyện gì nữa sao? Hai người các ngươi đến đây đã nửa ngày mà cứ im lặng như thế, ta xem cũng phát chán" Tiêu Diễm cau có nói.
Trả lời Tiêu Diễm là cái thở dài chán nản của Hình Liệt Phong, Tiêu Diễm thấy trán mình gân xanh sắp độn ra ngoài vì hai tên này, lúc này Hình Liệt Phong mới nói.
"Huyền Vân lại tìm đến chúng ta, cứ mỗi lần thấy hắn ra vẻ không có gì cùng chúng ta thân thiết như xưa, ta lại cảm thấy buồn nôn, mệt nhất là hắn tuy vẫn cười cười nói nói, nhưng câu nào cũng mang ý dò xét gài bẫy chúng ta, ta thấy mà hận không thể rửa mắt ra cho sạch, làm thế nào mấy năm qua ta lại lấy tên này làm như thân huynh đệ đối đãi đây, nhất định mắt ta bị mù"
Hình Liệt Phong nắm chặc quả đấm, nói với vẻ chán ghét cùng tức giận, Tiêu Diễm không khách khí gật đầu:
"Mắt ngươi vốn là có bệnh."
Hình Liệt Phong:"..." Tên thù dai.
Tiêu Diễm phe phẩy chiếc phiến, liếc mắt nói:" Thế nên, hai người các ngươi vì tên Mộ Huyền Vân đó tìm tới cửa nên trốn đến ta chỗ này?"
Hình Liệt Phong cười khan, uống một ngụm trà thật to, Tiêu Diễm thấy không khỏi nhíu mi, thầm mắng tên thô tử, hỏng hết trà vị.
"Ta cũng không muốn a, nhưng giờ biết mặt thật của hắn, bắt ta phải làm như không có gì cùng hắn xưng huynh gọi đệ, ta thật khó mà chịu nổi, haha, huynh đệ a, ngươi cũng không thể đuổi chúng ta đi a"
Hình Liệt Phong nhúng vai lại cười hắc hắc nói, Tiêu Diễm quăng cho hắn ánh mắt khinh thường, kẻ mà Mộ Huyền Vân tìm là Thần Hy, chính ngươi tự tới tìm tra thì trách ai.
Tiêu Diễm bỏ qua Hình Liệt Phong, lại nhìn Mộ Thần Hy, cười hỏi:" Còn ngươi? Nhìn ngươi có vẻ còn bận tâm thứ khác hơn là Mộ Huyền Vân"
Mộ Thần Hy liếc mắt nhìn Tiêu Diễm, lại nhìn xuống trên tay chun trà, lá trà màu bích ngọc lay đọng trong màu thanh nhạt nước trà, Mộ Thần Hy nói:
"Ta đang suy nghĩ về lời hứa năm xưa với ngươi"
Tiêu Diễm nhướng mi, hứng thú xem Mộ Thần Hy, Hình Liệt Phong cũng quay mắt tập trung nghe Mộ Thần Hy câu nói tiếp theo.
"Về lời hứa sẽ thu đồ đệ kia sao, ta cho là ngươi sẽ không thực hiện" Tiêu Diễm nhếch môi, mở ra thiết phiến, hí mắt xem Mộ Thần Hy.
Lần trước Tiêu Diễm đề cập đến, kết quả là Mộ Thần Hy trực tiếp chỉ kiếm vào hắn, tên này nhất định còn nhớ năm xưa Tiêu Diễm hố hắn thế nào, sau đó hai người đánh lên một lần, kết quả Tiêu Diễm thua, chuyện thu đồ đệ cũng bị bỏ qua.
Giờ Mỗ Thần Hy tự mình đệ cập, thật khiến Tiêu Diễm lẫn Hình Liệt Phong kinh ngạc, Tiêu Diễm tà cười hỏi.
"Vậy, ngươi sẽ quyết định thế nào ?"
Mộ Thần Hy trầm mặt không nói, ngẩn đầu nhìn ra ngoài, dưới đình nghỉ là một hồ sen rộng lớn, mặt hồ đầy hoa sen nở rộ trông rất tươi đẹp.
Thỉnh thoảng vài con cá chép trồi lên mặt nước lại nhanh chóng lặn xuống, xa xa hai con uyên ương đang nhàn nhã bơi lội, chuồn chuồn bay là là trên mặt nước, nhẹ nhàng đậu trên lá sen, khung cảnh này đẹp như một bức tranh thủy mặt.
"Câu trả lời của ta, ngươi hẳn đã rõ" Mộ Thần Hy trầm mặt một lúc lâu, ở Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong cho là Mộ Thần Hy sẽ im lặng cho qua, thì Mộ Thần Hy mới mở miệng.
Tiêu Diễm miệng cười thêm dương, thu hồi chiếc phiến, Tiêu Diễm dùng chiếc phiến chỉ vào Mộ Thần Hy, cười đến yêu nghiệt.
"Thần Hy, quân tử nhất ngôn a--."
(Chưa xong còn tiếp)
---End Chap---