Chương 21: Mộc U Cốc Bí Cảnh-Tụ Hợp.

Vũ Linh đứng cùng đám người Tiêu Lẫm, do thân hình nàng nhỏ nhắn nên không đưa tới nhiều chú ý, hơn nữa Vũ Linh gần như bị Tiêu Ngọc Nhan cố ý đứng gần cho che lấp đi.

Xem Tiêu Ngọc Nhan lợi dụng váy áo rộng rãi che khuất mình, Vũ Linh im lặng liếc mắt, Tiêu Lẫm không nhận ra bên này Tiêu Ngọc Nhan động tác nhỏ nên vẫn không tỏ vẻ gì.

Vũ Linh thở dài, nếu Tiêu Ngọc Nhan đã muốn như thế, vậy thì nàng sẵn tiện nương nhờ Tiêu Ngọc Nhan che chắn, mà lặng lẽ quan sát những người khác vậy.

Những người ở đây không hẳn đều là người tham gia vào bí cảnh, một số đến để đưa đi người quen, số khác đến để lấy tinh thần hoặc cố vớt vác chút niềm tin, chẳng hạn Lý Hồ đám người.

Sau lần này đến năm mươi năm sau mới có cơ hội, đến lúc đó chỉ sợ không mấy người có thể tiếp tục kiên trì chờ đợi, cho nên tranh thủ đến đây, tuy không thể tham gia nhưng ít đi chút tiếc nuối.

Sống trên đời, có nhiều thứ khiến ta tiếc nuối, nếu có thể giảm đi phần nào, khiến tâm trở nên nhẹ nhõm thì sao không làm, tu tiên chủ yếu tu tâm, tâm không thanh bình yên lặng thì đừng nói tu tiên, nói không chừng sẽ vì thế mà nhập ma.

Đúng như nguyên tác ghi lại, Lưu Thẩm Nhã tu vi đã là luyện khí năm tầng sơ kỳ, ba năm trôi qua Lưu Thẩm Nhã đã lột ra ít nhiều vẻ thanh sáp trở thành linh lung mạn điệu thiếu nữ, kết hợp với khí chất phóng khoáng tự do của người hiện đại cùng lạnh lùng của sát thủ, mấy loại mâu thuẫn khí chất kết hợp tạo nên đặc thù mà mới lạ hấp dẫn.

Tất nhiên trong mắt người khác, ngoại trừ thân hình thì Lưu Thẩm Nhã còn là cái đó có vết bớt trên mặt trông xấu xí ghê tợn nữ nhân, Vũ Linh biết Lưu Thẩm Nhã người này làm việc vô cùng cẩn thận, tâm tư tinh tế thâm sâu, nên nàng còn là vì an toàn mà không hiện ra chân thật dung mạo, nguyên tác có viết, người chứng kiến dung mạo chân thật của Lưu Thẩm Nhã đầu tiên chính là ma tộc thiếu chủ Dạ Triệt.

Hẳn là do kiếp trước làm kim bài sát thủ duyên cớ, cho nên bình thường dù không biểu hiện ra nhiều, nhưng có thể thấy Lưu Thẩm Nhã làm người cũng vô cùng cao ngạo, có rất ít đặt thứ gì có thể đặt vào mắt nàng, tất nhiên điều kiện tiên quyết là nàng phải đủ mạnh để xem thường người khác vốn liếng, tuy hiện tại chưa thể, nhưng với quang hoàn của nữ chủ thì sớm muộn gì đều có thể.

Đáng nói là với tính cách như thế Lưu Thẩm Nhã có thể tùy ý tiêu sái giết những kẻ muốn phạm nàng mà không chút lo lắng gì về nhân tính đạo đức, Vũ Linh ngược lại, tuy rằng kiếp trước có thể hờ hững vô tâm mà mổ xẻ xác chết, nhưng nói về giết người, nàng vẫn không thể hạ thủ, ít nhất là cho tới hiện tại vẫn chưa từng giết ai.

Kiếp trước Lưu Thẩm Nhã có thể bình ổn sinh sống và trở thành kim bài sát thủ ở một nơi đầy pháp chế như hiện đại, vậy thì càng không là gì khi đến nơi mà thực lực nói lên hết thảy như tu chân giới, mà Vũ Linh ở tương lai gần, nàng sẽ phải đối mặt với ranh giới đạo đức mà mấy năm qua nàng thủ vững.

Nhưng không thể phủ nhận rằng Lưu Thẩm Nhã tính cách đó rất dễ khiến người khác chú ý, đặc biệt nam nhân cảm thấy rất thú vị, hậu cung của nữ chủ theo đó mà ra, bù lại tính cách này cũng gây không ít phiền toái, tục xưng cừu hận trị giá, Vũ Linh nhún vai, bởi thế mới nói, nữ chủ trời sinh chính là chiêu tai thể chất.

Mà nam chủ, trời sinh chính là tai họa người khác.

Vũ Linh cảm nhận trên người đâu đâu cũng truyền tới ê ẩm đau nhức cảm giác, thầm hận đến cắn răng, hôm đó Mộ Thần Hy bắt nàng chặt hết năm trăm cây trúc trong vòng hai canh giờ, khiến nàng mệt thành chó.

Sau còn bắt nàng dùng dao trổ tự mình khắc lấy trúc kiếm, vì tránh bị nàng qua mặt, còn phong bế nàng linh lực, mỹ kỳ danh viết: cho nàng tự mình cảm ngộ.

Chưa kể đến hắn còn bắt nàng cùng hắn đấu kiếm, kết quả không cần nói, Vũ Linh đều bị hắn năm chiêu trong vòng đánh bay, một chút cũng không lưu tình, mà mỗi lần như thế Mộ Thần Hy lại như rắn độc ác tha nàng một phen, khiến Vũ Linh càng nghe càng tức điên, như đánh máu gà sống lại, liều mình nhào tới thề phải khi sư diệt tổ mới thôi.

Duy nhất một điều khiến Vũ Linh hận nhất đó là, Mộ Thần Hy, không bao giờ nhắm vào mặt mà đánh.

Giờ Vũ Linh mới biết tại sao hắn làm thế, tm, làm thế để che dấu a, nếu để người khác biết hắn hành nàng như bao tải, thanh danh của hắn sẽ quét rác, Vũ Linh chỉ cần mặc y phục vào dấu tích thành quả của hắn sẽ bị che lấp, Vũ Linh vẫn là cái đó trắng trẻo xinh đẹp oa nhi.

Tiêu Diễm còn đứng bên cạnh vỗ tay khen hay, cười vui vẻ khi gặp nàng đau khổ, đôi lúc còn cao hứng đứng lên ra tay, tên này xem nàng như con khỉ mà xoay chuyển không ngừng, ra chiêu đều kéo dài cho đến Vũ Linh cho rằng mình sắp thắng thì hắn ra chỉ một chiêu để hạ gục nàng, Vũ Linh hận tới muốn đâm Tiêu Diễm thành con nhím mới thôi, hắn rõ ràng là cố ý chơi nàng, may mắn Hình Liệt Phong tên cuồng chiến kia không tham gia, bằng không Vũ Linh nhất định sẽ chết mất.

Mấy ngày qua so một năm theo Mộ Thần Hy rèn luyện còn đau khổ, chỉ có bốn từ diễn tả nàng nước sôi lửa bỏng ngày.

Đánh và bị đánh.

Giống như học nữa học mãi, theo lời Mộ Thần Hy, bị đánh nhiều thân thể sẽ theo đó tiếp thu, đến khi trở thành bản năng thì xem như thông qua.

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bản năng cái rắm, Vũ Linh sắp bị hắn ngược thành chó.

Quay trở lại, nhìn đến Lý Hồ Vũ Linh thấy hắn đã là luyện khí bốn tầng trung kỳ, Lý Hồ chỉ là ngũ linh căn, có thể tu luyện đến đây xem như đã rất cố gắng.

Bên cạnh hắn đứng là Trần Dịch Sinh và Chu Sơn, Vũ Linh mắt thấy Chu Sơn liền nhớ đến nguyên tác nói hắn sau này được cho là người mang đại khí vận, tuy linh căn kém cỏi nhưng không ngăn được hắn nhất phi trùng thiên, chỉ là hắn lại bị một ma tu phát hiện muốn tước đoạt hắn khí vận, sau đó được Lưu Thẩm Nhã cứu, từ đó cũng thầm thích Lưu Thẩm Nhã và thành hậu cung một thành viên, Chu Sơn rất giỏi về trận pháp cấm chế nên Lưu Thẩm Nhã thường nhờ hắn giải khai không ít cấm quan.

Sau khi giết ma tu kia, Lưu Thẩm Nhã cũng lấy được có thể xem khí vận cùng đoạt vận cấm thuật công pháp, nhờ có thể xem thấu khí vận mọi người mà Lưu Thẩm Nhã theo đó phân loại ra từng người đối đãi thái độ.

Nếu có đại khí vận lại có thể theo nàng như Chu Sơn, Lưu Thẩm Nhã sẽ lôi kéo người đó, là người thường sẽ lạnh nhạt bỏ qua, môi vận sẽ tránh. Nhưng nếu đã là đại khí vận lại muốn giết hại nàng, vậy thì Lưu Thẩm Nhã sẽ diệt trừ tận gốc.

Nguyên tác có nói Thiên Cơ Tông nữ phụ Tô Duyệt là một mang đại khí vận người, tuy so ra kém nữ chủ và nam chủ, nhưng đọ ngang với đám hậu cung của Lưu Thẩm Nhã.

Cũng chính vì thế khi Tô Duyệt đối chọi ngày càng gay gắt với Lưu Thẩm Nhã, khiến nàng bị Lưu Thẩm Nhã vì kiêng kỵ mà diệt trừ cả gia tộc nàng, điều này cũng đồng thời đẩy dồn Tô Duyệt phải thành ma tu, kết cục Vũ Linh tuy không biết, nhưng hẳn Tô Duyệt số mệnh cũng không chỗ nào.

Ai, chỉ trách Tô Duyệt là nữ phụ, mà nữ phụ mệnh số chính là làm đá kê chân cho nữ chủ.

Về Trần Dịch Sinh, người này không mấy được nhắc tới, là một qua đường nhân, tu vi luyện khí bốn tầng viên mãn, là tứ linh căn, không tệ.

Từ Huyền Lăng, người mà nguyên chủ thân thể của Lưu Thẩm Nhã từng thích, hắn giờ là luyện khí sáu tầng trung kỳ, tam linh căn của hắn xem ra tăng lên rất nhanh.

Tương tự Hạ gia song sinh tử Hạ Thuần và Hạ Tĩnh đều là luyện khí sáu tầng sơ kỳ, Lưu Thiến Thiến cũng là luyện khí sáu tầng sơ kỳ.

Đừng xem bọn họ tu vi tăng nhanh như thế mà xem thường, thật ra trong luyện khí kỳ từ tầng ba lên bốn là một bước ngoặc nhỏ mà thôi, từ sáu lên bảy mới là bước ngoặc quan trọng, vì khi đó linh khí bắt đầu tiến vào luyện tủy, lơ là một chút sẽ bị bạo thể mà chết.

Huống chi tu vi càng lên cao, tiến độ tăng lên sẽ giảm dần, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ sáu là dễ dàng tăng tu vi lên nhất, lên tầng thứ bảy thời gian cần sẽ cần gấp đôi sáu tầng dưới cộng lại, càng đừng nói các tầng sau.

Ở luyện khí kỳ, chênh lệch về linh căn không rõ ràng, nhưng càng lên cao khoảng cách sẽ càng lớn mạnh.

Nhìn Lý Hồ đứng nơi đó mắt đầy hâm mộ xem bọn họ, Vũ Linh trầm mặt, dù muốn dù không Lý Hồ và Vũ Linh thân phận đã trở nên bất đồng, nàng và hắn cũng không còn như trước vô tư đồng khởi điểm, mặc dù họ cùng một thôn đi ra hài tử, nhưng chỉ sau ba năm gặp lại hai người khoảng cách và địa vị đều không thể nào đánh đồng như trước.

Thời gian và số phận là hai lưỡi đao vô tình nhất, không ai có thể dừng lại càng không ai có thể thay đổi.

Vũ Linh bộ dạng không còn là năm đó gầy yếu khô vàng mới từ sơn thôn đi ra bé gái, mặc dù vẫn là tám chín tuổi bộ dáng, nhưng Lưu Thẩm Nhã đám người sẽ không đem ba năm trước quê mùa ốm yếu bé gái thành hiện tại nàng.

Khác biệt quá lớn, ngay cả khi Vũ Linh chính mình soi gương cũng không cách nào đem hai người nặng hợp thành một, so ở hiện đại đi thẩm mỹ viện còn khó tin.

Tuy nhiên nếu nhìn kỹ vẫn sẽ nhận ra trước kia mơ hồ bóng dáng, Vũ Linh cũng không lo lắng những người kia nhận ra mình, phần khác nàng cũng không trốn tránh họ, chưa kể Hình Liệt Phong trước kia từng đưa nàng một loại biến hình thuật, nhưng so với cây trâm của Lưu Thẩm Nhã thì thua xa, hơn nàng một cấp tu sĩ sẽ rất dễ nhận ra nàng đang dịch dung, nhưng vào bí cảnh đều là luyện khí kỳ, trừ khi trong cơ thể Vũ Linh linh khí khó duy trì biến hình thuật, hay có tu luyện công pháp đặc thù có thể nhìn thấy ảo ảnh, thì Vũ Linh vẫn có thể yên tâm không lo bị phát hiện chân thật dung mạo.

Lát sau trên trời bay đến hai đại hình phi chu, Vũ Linh thấy từ trên đó ngự không đi xuống mười sáu người, có hai người dẫn đầu tu vi đều rất thâm sâu, nghe Tiêu Lẫm nói hai người này đều là nguyên anh trưởng lão.

"Lần này Mộc U Cốc bí cảnh mở ra, Thiên Kiếm Tông chúng ta có một ngàn hai trăm danh ngạch, chắc hẳn các ngươi cũng biết, mỗi khi vào bí cảnh đều phải nhận tông môn nhiệm vụ.

Ta nhắc lại, khi vào bí cảnh mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau, cấm không được giết hại đồng môn, và nhất định phải hoàn thành tông môn nhiệm vụ.

Những người có lệnh bài thông hành hãy tranh thủ chuẩn bị đi lên phi chu, nửa canh giờ sau phi chu sẽ khởi hành"

Một âm thanh quen thuộc vang lên, Vũ Linh ngước mắt, thấy Hình Liệt Phong đang đứng hướng phía dưới tuyên bố, còn bên cạnh hắn Ngọc Quan Hiên chỉ mỉm cười không nói gì.

"Oa, đó là Ngọc sư thúc cùng Hình sư thúc."

"Ngọc sư thúc sẽ lĩnh đội chúng ta, thật tuyệt"

"Hình sư thúc còn có danh xưng là kiếm cuồng, nghe rằng rất mạnh, có ngài ấy đi cùng ta cũng yên tâm."

"..."

Phải rồi, đây cũng là lần đầu Lưu Thẩm Nhã đối mặt Ngọc Quan Hiên, nhưng đến hai năm sau khi được Mộ Thần Hy thu làm đệ tử, trong lúc tỷ thí thì Ngọc Quan Hiên mới bắt đầu chú ý Lưu Thẩm Nhã.

Hình Liệt Phong lớn tiếng la lên:"Thời gian đã đến, những người đủ danh ngạch tham gia bí cảnh lập tức đi lên phi chu"

Vũ Linh theo Tiêu Lẫm đám người đi lên phi chu, lơ đãng thấy ánh mắt hâm mộ của Lý Hồ và đám người không thể tham gia, thầm thở dài, bọn họ có lẽ là hâm mộ, nhưng đi vào bí cảnh là vào một chiến trường thử luyện vô cùng tàn khốc, ranh giới sống chết treo lên từng phút từng giây, nhìn hơn ngàn người ở đây, khi trở về sẽ còn mấy ai?

Những người tham gia như họ, nên nói là may mắn hay nói là tự tìm chết đây?

Ngay chính Vũ Linh cũng đã nghĩ, tại sao năm xưa mình lại muốn tham gia vào Mộc U Cốc bí cảnh? Nàng không muốn tranh giành cơ duyên với Lưu Thẩm Nhã, vậy nào vào đó là vì điều gì?

Cuối cùng Vũ Linh chỉ có thể trầm mặt, nhưng nàng vẫn như cũ tham gia, Vũ Linh biết bản thân không phải chỉ riêng kiếm đạo gặp bình cảnh, mà trong lòng Vũ Linh cũng đang mắc phải tâm kết.

Lý do vì sao nàng vô duyên vô cớ đi đến thế giới này? Tại sao nàng lại bị nhốt vào màu xám không gian? Màu xám sương mù trong đan điền kia là gì? Đây thật sự chỉ là một quyển sách diễn sinh thế giới?

Những chuyện này luôn là khúc mắt của Vũ Linh, chỉ là muốn giải quyết nhanh chóng e là không thể, Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong đều nhận ra nàng tình huống, tuy là không nói gì, nhưng ánh mắt họ xem Vũ Linh mang theo phức tạp, Mộ Thần Hy cho Vũ Linh bế quan trong Động Hàn Thiên phần lớn là vì lý do này.

Nếu Vũ Linh không tự mình giải khai, tâm kết sẽ biến thành tâm ma, khi đó Vũ Linh sẽ đọa ma, tới đó thì đã quá trễ, bọn họ muốn cứu cũng không thể nào.

Có thể lần này vào bí cảnh Vũ Linh sẽ tìm ra câu trả lời, đó hẳn là lý do nàng muốn vào mà Mộ Thần Hy ba người không phản đối nguyên nhân.

Vũ Linh không lên cùng phi chu với Lưu Thẩm Nhã nhóm người, sau khi mọi người ổn định, tìm một góc ngồi xuống Vũ Linh nhắm mắt yên lặng điều tức, từ trước đến giờ khi đến thế giới này Vũ Linh tiếp xúc nhiều nhất là Tử Dận, Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong, nhất thời gặp và đứng gần nhiều người thế này, Vũ Linh vẫn không thói quen.

Cho nên, mắt không thấy, tâm vi tịnh.

Mỗi phi chu đều do nguyên anh chân quân trưởng lão điều khiển, phi chu Vũ Linh lên là Hình Liệt Phong quản lí, vị nguyên anh trưởng lão điều khiển phi chu có tên gọi là Thanh Đình, phi chu còn lại Lưu Thẩm Nhã lên là Ngọc Quan Hiên quản lí, Kỳ Nguyên trưởng lão là người điều khiển.

Chậc, nữ chủ với nam xứng lực hấp dẫn còn là vô cùng mạnh mẽ a.

Phi chu bay đến Mộc U Cốc phải mất năm ngày, vì tránh gây chú ý phi chu bay lên rất cao, ngang ngửa độ cao mà hiện đại máy bay đạt tới, không, có thể cao hơn.

Tu chân giới xưa kia có truyền lưu câu nói ' Nhất lục, nhị hà, tam cốc, tứ tuyệt, ngũ châu, lục tông, thất sơn, bát đảo, cửu mạch, thập tộc."

Nhất lục, tức là cả phàm giới và tu chân giới hợp lại gọi chung là Thiên Nguyên Đại Lục.

Nhị hà, là hai con sông lớn nhất Tu Chân giới, điểm chung là chúng đều đổ ra Hải Vực

Tam cốc, trong đây có một nằm tại Ma Vực.

Tứ tuyệt là tứ đại cấm địa, hay gọi là tuyệt địa.

Ngũ châu gồm: Đông-Tây-Nam-Bắc-Trung năm châu.

Lục tông chính là lục đại tông phái hiện tại.

Thất sơn, bảy ngọn núi nổi danh nhất Tu Chân Giới.

Bát đảo, tám hòn đảo nằm ở Hải Vực, chúng là do tự nhiên hình thành, vì vị trí địa lý mà khiến chúng tạo thành một vô cùng đáng sợ trận pháp.

Cửu mạch, nghe rằng thời thái cổ Tu Chân Giới do chín linh mạch bao phủ chạy dài, nhưng sau đại chiến Tiên Ma đã phá hủy mất ba mạch, hiện tại hai mạch khác cũng đang lâm vào suy thoái, Tu Chân Giới dần suy kiệt linh khí cũng vì thế.

Thập tộc là mười đại gia tộc đứng đầu, ví dụ như Thương Viêm Hoàng Triều có Hiên Viên nhất tộc, ngoài ra còn hai gia tộc ẩn cư, họ rất ít xuất hiện bên ngoài cũng nằm trong số đó.

Mà nơi đám người Vũ Linh đang tiến đến chính là tam cốc một trong Mộc U Cốc, chợt Vũ Linh lại nghĩ đến tứ đại cấm địa, nàng mơ hồ nhớ Lưu Thẩm Nhã từng đi vào tứ đại cấm địa, còn gặp không ít phiền phức, nhưng qua đã lâu, muốn cũng không nhớ rõ, dạo gần đây trí nhớ về kiếp trước dần trở nên lẫn lộn, Vũ Linh nghĩ mình có lẽ đang dần dung hợp với thế giới này.

Nhưng vì dung hợp với thế giới này lại bỏ đi ký ức kiếp trước, Vũ Linh thật lòng không muốn, tuy kiếp trước có nhiều chuyện không vui vẻ gì, nhưng đó là nàng nhân sinh trải nghiệm, không có hai mươi mấy năm kiếp trước sẽ không có hiện tại Vũ Linh.

Cho nên, vì an toàn Vũ Linh đã ghi chép lại, tránh thời gian lâu quên mất.

Năm ngày rất nhanh trôi qua, Hình Liệt Phong cùng Vũ Linh giao phó vài câu, sau đó dẫn đầu đi xuống phi chu.

Đến Mộc U Cốc đã thấy phía dưới có ba đội ngũ người tới trước, trong đó có Dược Dương Tông, Ngự Thú Tông và một nhóm do tán tu gọp thành.

Hai vị nguyên anh chân quân trưởng lão đi đến cùng Dược Dương Tông, Ngự Thú Tông chào hỏi, không lâu sau lần lượt phi chu của Thiên Cơ Tông, Phù Linh Tông đến, vì nhiều nguyên nhân Vạn Phật Tông đệ tử rất ít tham gia bí cảnh thử luyện, tựa như lần này Mộc U Cốc bí cảnh.

Vũ Linh hứng thú xem năm tông đoàn người, chưa kể còn có không ít các nhị lưu tam lưu môn phái đệ tử, nhất thời nơi đây tụ tập chừng hơn mười ngàn người.

Kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu Vũ Linh chứng kiến tràng diện nhiều người đến thế, thậm chí Vũ Linh nghe thấy tên của không ít nam nữ xứng xuất hiện, hôm nay đúng là ngày mà mọi người đại tụ hợp a.

(Chưa xong còn tiếp)

---End Chap---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play