Chương 15: Động Hàn Thiên.
Một năm sau...
Thiên Vân Tông.
Nội môn.
Lăng Tiêu Phong.
Đùng-
Một bóng đen lấy tốc độ nhanh chóng bay ra, quăng mình lên tảng đá phát ra tiếng va chạm mạnh mẽ, tiếp đó ba bóng đen to lớn khác đứng thành tam giác, bao vây lại thân ảnh nhỏ nhắn ở giữa.
Tê----
Ba bóng đen là sinh vật hình dạng như trâu, lông dài rậm rạp phía trên còn có rêu xanh phủ kín, sừng nhọn cứng cáp, mũi phì phì ra hơi thở hôi nồng.
Chắc rằng nếu để cặp sừng này tấn công vào người, nhất định không chết cũng bị thương nặng.
Sinh vật này là cấp một yêu thú Thanh Tê Ngưu, da dày thịt thô mạnh về phòng ngự và sức bền, tuy là cấp thấp yêu thú nhưng sống quen thành đàn, là đối thủ đáng e ngại với tu sĩ nhập môn.
Hiện tại Vũ Linh đang phải đối mặt với ba con Thanh Tê Ngưu, tay cầm chặt thiết kiếm, Vũ Linh cảnh giác xem chúng đang thở phì phì nhìn mình.
Giờ phút này cả người Vũ Linh đang căng chặt như dây đàn, toàn thân ê ẩm đau đớn, nhưng Vũ Linh vẫn cố nén xuống đau đớn, dùng tay lau đi vết máu, chống tay đứng dậy.
Tê Thanh Ngưu rống to lên một tiếng, cả ba liền đồng loạt nhào tới tấn công Vũ Linh, lợi dụng thân hình nhỏ nhắn Vũ Linh luồn lách qua các kẻ hở.
Nhớ tới trong một cuốn sách tên [Vạn Yêu Lục] mà Mộ Thần Hy đưa, có nhắc đến Tê Thanh Ngưu, điểm yếu là ở phần bụng phải gần eo.
Chỉ là nơi đó xung quanh có lớp lông dầy bao phủ, muốn đâm chính xác vị trí đòi hỏi phải có nhãn lực cùng phán đoán tốt.
Rồi có một Tê Thanh Ngưu mạnh mẽ dùng sừng đánh lén từ phía sau, từ ảnh phản chiếu trên thanh kiếm, Vũ Linh có thể thấy và nhanh chóng làm ra động tác xoay người tránh né.
Thanh Tê Ngưu đánh lén thất bại, ngược lại còn để lộ ra điểm yếu khi nhảy lên tấn công, Vũ Linh mắt liền sáng lên, nắm bắt cơ hội, nhanh chóng cúi người dùng thiết kiếm đâm vào chính xác vị trí yếu hại.
Bị đâm vào chỗ yếu hại, Thanh Tê Ngưu đau đớn kêu rên, nhân lúc này Vũ Linh dùng hết sức đánh con Thanh Tê Ngưu đó bay thẳng hướng hai con còn lại, Thanh Tê Ngưu hình thể to lớn nên sức va chạm không hề nhẹ, Vũ Linh có rèn luyện thân thể, đẩy Thanh Tê Ngưu cũng dùng gần hết sức lực mới thành công.
Vũ Linh đánh xong ước lượng bản thân còn lại bao nhiêu sức để duy trì chiến đấu, tuy vẫn còn nhưng chắc chắn không nhiều, nếu không nhanh kết thúc, kiệt sức trước chắc chắn là Vũ Linh
Khi nãy con Thanh Tê Ngưu bị Vũ Linh đánh ra đã va mạnh vào người hai con Thanh Tê Ngưu khác, vì thế chúng cũng theo đó té bậc ra sau rồi đè lên chồng nhau.
Âm thanh đau đớn tê rống lên của chúng làm cho lỗ tai của Vũ Linh thấy lùng bùng chấn động, nhưng Vũ Linh không màng tới điều đó, chỉ dứt khoát nhanh chân phóng tới, cuối cùng cả ba chỉ có thể dứt thở trước đường kiếm của Vũ Linh.
Thở dốc xem thi thể ba con Thanh Tê Ngưu, đây là Mộ Thần Hy bắt tới thả vào trọng lực trận pháp cho Vũ Linh luyện tập, Vũ Linh không còn động lực để đứng vững, liền ngã người nằm xuống dưới đất.
Khi nãy vừa phải chém giết yêu thú còn chống đỡ trọng lực trong trọng lực trận, Vũ Linh mệt tới không muốn động, mặc cho trên người đều là thương, bụi bẩn làm y phục biến đổi cả màu, trông còn tệ hơn cả ăn mày.
"Có thể ngừng."
Không ngừng là chết người đấy- Vũ Linh thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng lại mệt quá, nên cả liếc mắt cũng lười.
Mộ Thần Hy bước tới, nhìn Vũ Linh nằm la liệt như cá mắc cạn trên đất, đạm nhiên bắt ra một tẩy trần quyết, lập tức trên người Vũ Linh bụi bặm đều biến mất.
"Đứng lên"
"Vâng---"
Vũ Linh ủ rũ đứng dậy, động tới trên người vết thương, không khỏi nhe răng, Mộ Thần Hy ném cho Vũ Linh một lọ sứ, bỏ lại một câu.
"Trị xong, ra ngoài"
Vũ Linh trong đầu tự động dịch nghĩa, dùng lấy lọ thuốc này chữa trị vết thương, sau đó ra tới tìm ta có việc.
Đừng hỏi tại sao Vũ Linh có thể hiểu được Mộ Thần Hy muốn nói gì từ mấy câu ít ỏi đó, từ khi gặp Mộ Thần Hy, não của Vũ Linh vận động với công suất còn lớn hơn cả tàu cao tốc.
Có thể đạt tới trình độ đọc hiểu lợi hại như vậy cũng đội ơn Mộ Thần Hy, năm xưa thi mấy môn ngoại ngữ Vũ Linh còn chưa liều mạng tới thế này.
Mộ Thần Hy người này mỗi câu nói ra đều không quá bốn từ, đáng sợ nhất là chỉ với mấy từ ít ỏi đó, lại hoàn toàn ngay trọng tâm, không dư thừa nhưng vẫn làm người khác hiểu rõ ý nghĩ của mình.
Này so với việc đọc hiểu của Vũ Linh còn lợi hại, sống hai đời Vũ Linh mới lần đầu gặp được người có tài năng trong thiếu ngữ thế này.
Vũ Linh mở ra lọ sứ, bên trong lọ sứ là mười viên hồi xuân đan, trong các thuốc hồi phục thì nó chỉ ở tầm trung, dược lực dịu nhẹ ít tạp chất.
Tuy không phải thuốc hồi phục tốt nhất, nhưng với tình trạng của Vũ Linh cũng đã là thích hợp, xem đến Mộ Thần Hy thật sự đã cất công suy xét.
Vũ Linh lấy ra một viên nuốt vào miệng, dùng linh khí vận chuyển để hấp thu dược lực, tuy vết thương không lành hẳn, nhưng đã giảm đau và dịu đi rất nhiều.
Thấy Mộ Thần Hy thay mình dọn dẹp sạch sẽ, thầm gật đầu người này còn có chút lương tâm, sửa sang lại một phen Vũ Linh mới đi ra ngoài.
Cách đó không xa dưới tán cây tử đằng, Mộ Thần Hy đứng ngẩn đầu nhìn lên những dải hoa màu tím đầu tiên đang lắc lư nhẹ nhàng trước gió.
Thấy Vũ Linh đi ra, Mộ Thần Hy chậm rãi nói.
"Ta sẽ đưa ngươi đến gặp sư phụ cũa ngươi".
Đây là lần đầu tiên, Vũ Linh từ miệng Mộ Thần Hy nghe đến Băng Cơ.
Phải biết Băng Cơ đã ngủ say ngàn năm, ngay cả Mộ Thần Hy cũng chưa từng chân chính đối mặt vị sư tỷ này, cả Mộ Thần Hy lẫn Vũ Linh đối với Băng Cơ gọi là hữu danh vô thực cũng chẳng sai.
Mộ Thần Hy tuổi đời còn chưa quá trăm tuổi cho nên dù biết mình có sư tỷ, nhưng hai người cũng chưa từng chung đụng, trong ấn tượng vị này sư tỷ có lẽ chỉ là một người xa lạ đang ngủ say trong băng tòa.
"Ah! Ý sư thúc là...ta có thể đi gặp Băng Cơ sư phụ?"
Hai năm qua Vũ Linh cũng chưa từng đi đến nơi Băng Cơ ngủ say, vốn Tử Dận nói sẽ dẫn nàng đi gặp, nhưng chưa kịp đi thì Tử Dận đã bế quan.
Sau lại thành Mộ Thần Hy, nhưng vì nghĩ Mộ Thần Hy chưa chắc biết về Băn Cơ nhiều hơn Vũ Linh, nên Vũ Linh cũng dần bỏ qua.
Những gì Vũ Linh biết về Băng Cơ đều thông qua tiểu thuyết, vì không là nhân vật chủ tuyến, nên tiểu thuyết nhắc đến không nhiều.
Chỉ biết Băng Cơ là đệ tử thứ nhất của Tử Dận, lại là trung phẩm biến dị băng linh căn, sau này lại thành đạo lữ của Tử Hà, rồi không biết lý do gì khiến Băng Cơ phải lâm vào ngủ say.
Vũ Linh có thời gian trực tiếp ở đây cũng có một lần gặp được người trong cuộc là Tử Hà, cùng với thái độ không hài lòng của Tử Dận mỗi khi nhắc đến Tử Hà.
Nên Vũ Linh mạnh dạn suy đoán nguyên nhân nhất định là có khởi nguồn từ Tử Hà, bằng không Tử Dận sẽ không đối xử lạnh bạc thậm chí là đối địch với Tử Hà như thế.
Đáng tiếc, ngay cả tiểu thuyết cũng không nhắc gì đến việc Băng Cơ ngủ say, chỉ viết vài ba câu rồi cho qua.
Dẫu vậy Vũ Linh có một thắc mắc nhỏ, nhớ không lầm Tử Hà có một đứa con gái, thứ lỗi cho Vũ Linh quên mất tên rồi, người này chính là dạng nữ phụ tiểu sư muội trong truyền thuyết.
Không biết rằng vị tiểu sư muội ấy có phải là con gái của Tử Hà cùng Băng Cơ hay không?
Nhưng nếu tiểu thuyết viết đúng, thì hình như vị tiểu sư muội này cũng chẳng lớn hơn Vũ Linh bao nhiêu tuổi, mà Băng Cơ thì đã ngủ say trước cả khi Mộ Thần Hy vào môn hạ của Tử Dận.
Vũ Linh:"..."
Quả nhiên là thế giới có hố, không chỉ một mà là vô số hố cần điền, Vũ Linh cảm thấy chỉ riêng cốt truyện của nhân vật phụ thôi đã rối não thế này, cốt truyện chính còn mệt tới chừng nào nữa đây?
"Hôm nay đến đây, ngày mai sáng sớm, ta đưa ngươi đi"
Mộ Thần Hy gật đầu, cùng Vũ Linh bàn giao thời gian, rồi quay người trở về nhà trúc của mình
"..."
Vũ Linh cũng mang theo tâm trạng mà trở lại ngọc lâu, ngồi vào phòng của mình, Vũ Linh cũng không thèm thay đổi trang phục mà ngồi xuống suy nghĩ.
Mộ Thần Hy để Vũ Linh đi gặp Băng Cơ phải chăng có dụng ý gì trong đó? Không phải là Vũ Linh suy nghĩ nhiều, mà chính là có cảm giác không thích hợp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Linh ngoại trừ linh căn ra, thì hầu như chẳng có gì để Mộ Thần Hy phải suy xét lợi dụng cả, mà Mộ Thần Hy cũng chẳng có lý do để lợi dụng một người chẳng có gì như Vũ Linh, không chướng mắt đã là vạn hạnh.
Thôi kệ vậy, dù sao chỉ là đi gặp một người ngủ say trong băng tòa, cũng không phải là đi gặp người sống sờ sờ.
Nên chắc là không có việc gì to tát lắm, nhất là nơi Băng Cơ ngủ say, cũng chẳng hề rời khỏi Lăng Tiêu Phong này.
Ngày hôm sau sáng sớm, Vũ Linh phá lệ chuẩn bị tranh phục chỉnh chu, bình thường thì còn tùy ý qua loa, nhưng nay dù sao cũng ra mắt sư phụ thật sự của mình, cả khi đối phương đã ngủ say, nhưng Vũ Linh cũng không muốn có lệ cho qua.
Đi tới nhà trúc của Mộ Thần Hy, thì đã thấy Mộ Thần Hy chờ sẵn dưới tán cây, nhìn đến Vũ Linh liền nói.
"Đi thôi"
Mộ Thần Hy tế ra phi kiếm, mắt nhìn ý bảo Vũ Linh mau đến, Vũ Linh ngoan ngoãn trèo lên, lần đầu ngồi lên phi kiếm, dù là do Mộ Thần Hy điều khiển Vũ Linh vẫn thấy hồi hộp.
Kiếm của Mộ Thần Hy đang điều khiển tên là Lôi Hoa, Mộ Thần Hy chính là dùng thanh kiếm này thành danh.
Nhưng nếu không nhầm thì trong nguyên tác có nói đây là thanh kiếm chính thức thứ hai của Mộ Thần Hy, còn thanh kiếm thứ nhất thì chưa bao giờ nghe nhắc đến.
Mộ Thần Hy điều khiển phi kiếm rất nhanh cùng ổn định, còn tạo ra một sợi chỉ tuyến buộc chặt Vũ Linh lại để ổn định, Vũ Linh tuy rất muốn cảm ơn nhưng nhìn thế nào cũng giống dây buộc chó?
Chắc là Vũ Linh nghĩ nhiều
Vũ Linh ngồi một lúc liền thả tâm tận hưởng không khí mát lạnh của buổi sớm từ trên cao, Lăng Tiêu Phong nói nhỏ không nhỏ, nói lớn lại không lớn.
Dù vậy cũng là một trong các ngọn núi gần linh mạch nhất, nên địa thế vô cùng tốt, gọi là sơn thanh thủy tú, động thiên phúc địa cũng chẳng sai.
Mộ Thần Hy cho kiếm bay tới phía sau Lăng Tiêu Phong, hạ xuống nên cạnh một thác nước lớn, tiếng thác ồn ào làm chấn động cả một vùng.
Trước chỗ của Vũ Linh có thác, nhưng so với ngọn thác này thì như sông lớn với khe suối, chỉ là ngọn thác lớn như vậy mà Vũ Linh lại chẳng nghe thấy tiếng thác chảy.
Mặc dù con thác chỗ Vũ Linh cũng phát ra âm thanh khá ồn, nhưng chắc chắn sẽ không bị nhầm lẫn với con thác này, vì một cái như tiếng kèn thổi, một cái lại như tiếng rầm vang, muốn nhận ra là rất dễ.
Con thác chảy xuống một hồ nước lớn, nước trong hồ có màu ngọc bích thông thấu đến đáy, hoa sen đỏ tươi diễm lệ, hơi nước trắng xóa tạo ra cầu vồng như ẩn như hiện.
Tay lật ra một quả thanh ngọc lệnh bài đặt vào một hốc đá nằm ở gần thác nước, nếu không phải Mộ Thần Hy đưa vào, Vũ Linh căn sẽ không chú ý tới cái hôc đá hình tròn méo mó trông không có gì đáng chú ý kia, vì xung quanh đều có rất nhiều cái hốc đá tương tự do nước chảy sói mòn mà thành.
Mộ Thần Hy đưa linh khí truyền vào lệnh bài, ngay lập tức thác nước tựa như một bức rèm từ từ kéo nhẹ nhàng sang hai bên, để lộ ra bên trong một hang động.
Chợt từ dưới đáy hồ chợt dâng lên những bậc thềm bằng đá hình hoa sen nở rộ bắt dài từ bờ đến hang động, tạo thành một con đường đi xuyên qua hờ nước và thác nước.
Vũ Linh to mắt, không khỏi lấy làm kỳ, quả không hổ là tu chân giới, mấy kiểu thế này chỉ thấy trên phim ảnh hay các công viên giải trí lớn, nhưng dù là thế thì thủ thuật thế này đặt vào hiện đại cũng cần rất nhiều thiết bị mới hỗ trợ làm được.
Mà ở đây thì không cần nhiều thiết bị hỗ trợ như thế, đôi khi chỉ cần đến vài loại trận pháp kết nối với nhau là được, cực kỳ tiện lợi độ bảo mật cũng rất cao.
Xem đến Vũ Linh phải thử học về trận pháp xem sao, dù sao có một tay phụ cũng là tốt, nhất là trận pháp cũng rất đa dụng trong phụ trợ lẫn chiến đấu.
Mộ Thần Hy dẫn đầu đi trước, Vũ Linh chậm chạp theo sau, men theo bật thềm đá giữa hồ, Vũ Linh đưa mắt nhìn xuống dưới nước, vừa vặn gặp phải một con mắt to lồi tràn ngập tơ máu.
Vũ Linh:?!?!?!!!!!!
Dọa cho Vũ Linh suýt nữa trượt chân té xuống nước, may mắn Mộ Thần Hy nhanh tay bắt được, Vũ Linh hoảng hốt chỉ tay xuống nước.
"Sư thúc, đó...dưới đó..."
Mộ Thần Hy chỉ nhàn nhạt đáp.
"Là Kính Lư Ngư, canh chừng nơi này"
Lời ích ý nhiều, Vũ Linh từng xem qua thông tin về Kính Lư Ngư, là một yêu thú cấp cao hệ thủy, tuy tên có chữ 'Ngư' nhưng không có hình dạng như cá.
Ngược lại giống cóc, tính tình quái dị, chất độc của nó thuộc vào hàng ngũ hai mươi loại độc mạnh nhất, số lượng còn tồn tại trên tu chân giới cũng rất ít, vì điều kiện sống của chúng rất hà khắc.
"Hồ này là băng đàm?"
Vũ Linh do dự hỏi, vì Kính Lư Ngư chỉ sống ở băng đàm, còn là vạn năm băng đàm trở lên, mà băng đàm này nhất định phải gần linh mạch, bằng không thì sẽ không chịu đến sống.
Cực kỳ kiêu ngạo, dù nó xấu!
"Bên trong"
Mộ Thần Hy chỉ vào bên trong thác nước, Vũ Linh hiểu, ý nói bên trong mới là băng đàm, còn hồ nước bên ngoài này bất quá chỉ là đi thông với băng đàm bên trong.
Kính Lư Ngư có vẻ thường chạy ra ngoài hồ hóng nắng, dù luôn sống trong băng đàm, nhưng Kính Lư Ngư cũng cần hấp thụ ánh mặt trời.
Vũ Linh hết nói nổi với cái gu thẩm mỹ cùng sở thích của Tử Dận, Kính Lư Ngư được xếp vào hàng yêu thú cấp cao, nhưng dám cá là chẳng ai muốn nuôi nó cả, Tử Dận là dị loại.
Tính tình quái dị thất thường, dù là chủ nuôi từ khi còn trong trứng, nhưng nó nổi hứng lên thì một ngụm ăn luôn chủ là chuyện thường, chưa kể kịch độc đủ giết cả rồng, hình dạng còn cực kỳ xấu xí
Ngự Thú Tông chắc chắn xếp Kính Lư Ngư vào danh sách đen của yêu thú có thể thu phục làm linh thú, chẳng hiểu tại sao Tử Dận lại mang về nuôi một con, còn cho nó canh giữ chỗ ngủ của Băng Cơ, tính làm Băng Cơ dọa tỉnh sao?
"Nó không tấn công chúng ta chứ?"
"Không rớt là được"
Vậy rớt xuống là chết sao?!?!
Vũ Linh lau mồ hôi lạnh, may mà Mộ Thần Hy nhanh mắt túm lại, bằng không Vũ Linh sẽ bị ăn luôn vào bụng của Kính Lư Ngư, Vũ Linh mới không muốn bị Tử Dận hố thảm.
Các bước chân sau đó, Vũ Linh đều thực cẩn thận bước đi, mắt cũng tận lực né tránh nhìn xuống dưới, dù Vũ Linh vẫn có thể dùng khóe mắt nhìn thấy con mắt lồi kia vẫn đang trừng trừng nhìn Vũ Linh, cứ như đang trù cho Vũ Linh mau rớt xuống vậy.
Đại ca, tha cho trái tim yếu ớt bé nhỏ này đi, thân xác này gầy lắm, ăn sẽ bị xương đâm rách họng đấy- Vũ Linh thầm cười khổ nghĩ.
Vừa bước chân vào hang động Vũ Linh liền thở hắc ra một hơi, sau đó đã thấy bóng đen dưới nước lượn lờ gần quanh một chút liền lặn sâu mất hút xuống tận dưới đáy.
Mất đi sự chú ý từ Kính Lư Ngư, Vũ Linh nhanh nhạy cảm giác được xung quanh thay đổi, so với bên ngoài thì nơi này nhiệt độ thấp hơn nhiều.
Càng đi sâu vào trong nhiệt độ càng thấp, vì là băng linh căn nên Vũ Linh thật là không hề thấy lạnh cho lắm, ngược lại do tràn ngập băng linh khí, càng khiến Vũ Linh cảm giác thêm phần thoải mái thư thích.
Vũ Linh tự hỏi nếu được tu luyện ở đây, phải chăng tốc độ sẽ có đề cao?
Hơn nữa dù không cố ý tu luyện, cơ thể Vũ Linh cũng nhờ linh căn mà có lực hấp dẫn rất lớn với băng linh khí xung quanh, nên khi linh khí hấp thu vào kinh mạch đã tự động vận chuyển.
Vũ Linh dùng thần thức nhìn lại bên trong cơ thể, thấy băng linh khí bị nàng vô thức hấp thu đang vòng quanh kinh mạch, cuối cùng là đi xuống đan điền.
Ở linh khí sắp vận chuyển xong, thì một luồng sương mù xám tạo cho Vũ Linh cảm giác khá quen thuộc từ sâu trong đan điền thình lình nhảy ra.
Băng linh khí bị màu xám sương mù chỉ có kích thước nhỏ như hạt tiêu cắn nuốt, lúc nhả ra đã là không thuộc tính linh khí.
Vũ Linh:!?!?
Gì đấy? Thứ đó rốt cuộc là gì?
"Thế nào?"
Đang đi phía trước Mộ Thần Hy quay đầu nhìn Vũ Linh bất ngờ dừng lại, giật mình thu hồi thần thức Vũ Linh theo bản năng lắc đầu, nhanh chân đuổi theo, Mộ Thần Hy thấy thế chỉ hơi nhíu mi.
Không biết đã rẽ qua bao nhiêu đường, ngay cả có trí nhớ tốt thì Vũ Linh cũng bị hoa mắt, nơi này giống như một mê cung ngoằn nghèo phức tạp, chỗ nào cũng giống như nhau, chưa kể còn có rất nhiều ảo trận cùng kẹt trận vây quanh.
Nếu sơ ý đi lạc, sẽ bị vây khốn mãi nơi đây, không ngờ dưới Lăng Tiêu Phong lại có một nơi thế này tồn tại, quả không hổ là ngọn núi thần bí nhất của Thiên Kiếm Tông.
Mộ Thần Hy nghiêm túc mở miệng.
"Cấm địa tuyệt mật, không thể truyền lưu."
"Vũ Linh xin thề, tuyệt không tiết lộ ra bên ngoài"
Vũ Linh vội vàng đưa tay lên phát thề, thấy Vũ Linh như thế Mộ Thần Hy mới hài lòng gật đầu.
Vũ Linh thầm thở dài, cho dù không nói nàng cũng không nhiều chuyện rêu rao, dám chắc nơi này dù là Tử Hà cũng không biết, không, ngay cả thái thượng trưởng lão cũng không biết đến nơi này tồn tại.
Vũ Linh không là kẻ ngu, đây nhất định là trong tiểu thuyết nhắc tới Lăng Tiêu Phong cấm địa, trước lúc thành hố văn, tác giả có đề cập trong này có rất lớn bí mật, Vũ Linh không dại dột gì đi tuyên truyền, hắc, nơi này dù là nữ chủ cũng chưa từng vào đây.
Đi thêm vài ngã rẽ, Vũ Linh đã thấy trên tường và cả dưới đất đều có băng kết, đi sâu hơn không khí càng thêm giá rét.
Mộ Thần Hy là lôi linh căn lại là kim đan kỳ, chống chịu với không khí giá rét ở đây cũng không khó, thấy Vũ Linh còn có thể chống đỡ được nên Mộ Thần Hy không bày cho nàng kết giới, ý muốn xem giới hạn của Vũ Linh đến đâu.
Cho đến hai người đi tới cuối đường, Vũ Linh thấy trước mắt mình là một cánh cổng bằng đá trông rất cổ xưa, hai bên có tượng đá hình tiên hạc, phía trên có một tấm biển đề tên-Động Hàn Thiên.
Mộ Thần Hy vẫn dùng lúc trước lệnh bài, sau đó đặt vào một chỗ lõm trên tường đá, nhưng lại là mặt trái với mặt lệnh bài khi tiến vào.
Cánh cửa dần mở phát ra ồ ồ tiếng vang, hơi lạnh từ đó thoát ra tạo thành làn sương mù bay tới, Vũ Linh không khỏi rùng mình, thật lạnh, so với người kế bên không kém cạnh chút nào.
Chờ sương mù tản hết, Vũ Linh mới thấy bên trong đều là băng và băng, dạ minh châu khảm lên vách đá khiến những khối băng phát ánh sáng lấp lánh, hơi lạnh tạo thành màu trắng sương khí, nhìn trông rất huyền ảo.
Theo sau Mộ Thần Hy bước vào, đến lúc này dù là Vũ Linh cũng đã thấy lạnh lẽo đến tận xương, môi sắc tái nhợt đến đánh run run không ngừng, mi tóc đều phủ lên một tầng băng vụn.
Dù vậy Vũ Linh vẫn ngoan cố không muốn tỏ ra yếu đuối hướng Mộ Thần Hy giúp đỡ, vẫn còn trụ được, đây chưa là giới hạn của Vũ Linh, trong đan điền màu xám sương mù có phần tan rã.
Mộ Thần Hy biết Vũ Linh đã gần đến giới hạn, dù sao tu vi cũng còn quá kém, có thể tới đây đã là rất cố gắng, thế nên cũng không tiếp tục thử.
Tay vung lên tạo ra cho Vũ Linh một tầng kết giới do linh lực cấu thành, mơ hồ có tia sét chớp động xóa tan hàn khí lan đến.
Nhờ vậy Vũ Linh mới thấy ấp ám trở lại, màu xám sương mù trong đan điền theo đó lần nữa trở lại như thường, nhưng Vũ Linh đã không chú ý đến.
Hai người đi thêm mười phút nữa mới đến nơi, có một hồ nước nhỏ bên trong động, hồ nước đó không phải gì khác chính là hàn đàm.
Trung tâm hồ nước là một khối băng to, Vũ Linh xem khối băng to lớn trước mắt, nó có hình như một búp hoa sen chưa nở, xung quanh có rất nhiều băng trụ bao vây.
Bên trong khối băng mơ hồ có in lên một bóng người, từ hình dáng cũng như Vũ Linh đã biết trước, thì đó chắc chắn chính là sư phụ trên danh nghĩa của Vũ Linh- Băng Cơ tiên tử.
Nghe Tử Dận nói, trước kia Băng Cơ được cho là đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân Giới, thanh lệ vô song, khuynh quốc khuynh thành, thiên tư đứng đầu đồng lứa, là tất cả nam tu trong lòng nữ thần.
Nghe Tử Dận diễn tả, Vũ Linh rất muốn nhìn một phen, mặc dù rất có thể Vũ Linh sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng ai biết được, có khi sẽ để lại ấn tượng thì sao?
Chỉ là giờ đã đứng trước mặt, Vũ Linh lại thầm thất vọng vì băng dày bao phủ, nên gương mặt của Băng Cơ đã mơ hồ không còn nhìn rõ được nữa, Vũ Linh có phần tiếc nuối.
Sau Vũ Linh liền nhận ra, trước mặt mình khối băng to kia là mười vạn năm hàn băng, hiếm còn hơn cả chữ hiếm.
"Sư thúc, đây là sư phụ Băng Cơ sao?"
Vũ Linh tiến lên một bước, nhìn chằm chằm bên trong khối băng bóng người, tuy là hỏi như đã là xác định.
"Ân."
"Sư thúc, sư phụ Băng Cơ đã ở đây bao lâu rồi?"
"Ba trăm năm"
Ba trăm năm, xem như ba đời người, thật dài.
Trầm mặt một lúc, Vũ Linh mới do dự mở miệng hỏi.
"Vậy...tại sao sư phụ lại lâm vào hôn mê?"
"..."
Mộ Thần Hy không nói, ở Vũ Linh cho rằng hắn sẽ không trả lời thì Mộ Thần Hy lại mở miệng.
"Chuyện xưa phức tạp, không cần để tâm ."
Mộ Thần Hy nói thế tức là vẫn không muốn cho Vũ Linh biết nguyên do, nhưng cũng nói không sai, là người ngoài cũng đã hơn ba trăm năm, Vũ Linh thật chẳng nên để tâm vào ân oán xưa cũ.
"Tiến lên đi, làm tròn nghi thức"
Mộ Thần Hy nhắc nhở, Vũ Linh mới nhớ mình dù nói Băng Cơ là sư phụ, nhưng vẫn chưa váy lạy làm thầy, xem như chưa làm tròn nghi thức.
Vũ Linh nghe vậy liền bước lên phía trên gần với mép hàn đàm, Mộ Thần Hy cũng rút đi kết giới bảo hộ, Vũ Linh bị hàn khí đột ngột xâm nhập khiến cho lung lay, giá rét như hàng vạn cây kim đâm xuyên da thịt xương cốt.
Cương cứng người chống đỡ, Vũ Linh nhẹ quỳ xuống mặt đất đã bị băng dày bao phủ, trước mặt là hàn đàm với sương giá lượn lờ, nước hồ rét buốt nhưng không đông thành băng.
"Đồ nhi Vũ Linh, hôm nay mới chậm trễ đến đây ra mắt sư phụ, xin sư nhận lấy ba lạy còn thiếu này của đồ nhi"
Vũ Linh nói xong liền lập đầu ba cái, xem như làm tròn nghi thức, cho dù Băng Cơ đang ngủ say không thể phản ứng, nhưng như thế cũng đủ rồi, những thứ khác chờ sau này trực tiếp đối mặt liền tính.
Vũ Linh vừa ngẩn đầu lên từ cái lạy thứ ba, liền trực diện với một đôi mắt lòi cùng cái đầu to.
Vũ Linh:"!!!!"
Vũ Linh còn chưa kịp phản ứng Kính Lư Ngư đã gật gù ba cái với Vũ Linh, cái đầu to của nó mỗi khi gật gù khiến Vũ Linh sợ rằng đôi mắt lòi kia sẽ rớt xuống.
Gật gù xong, Kính Lư Ngư còn giơ lên cái vẫy như chân ếch của mình phe phẩy trên đầu Vũ Linh thêm ba cái, cái miệng rộng của nó còn tẹt ra hai bên lộ cả hàm răng cưa bén nhọn.
Vũ Linh:"...."
Đại ca, ngài có thù oán gì với ta sao?
Nhưng Kính Lư Ngư không làm gì nữa, ít ra nó không dùng cái miệng rộng đó ăn luôn Vũ Linh, mà phe phẩy với Mộ Thần Hy ở phía sau rồi lại lặn người xuống nước.
Mặt nước cũng không vì Kính Lư Ngư mà rung động, nước trong hàn đàm luôn tĩnh lặng, dù có ném vào cả hòn đá cũng chẳng làm dậy lên một gợn sóng.
Nhưng cũng chỉ có Kính Lư Ngư mới dám bơi thoải mái trong đây, còn Vũ Linh đừng nói bơi, đến cả việc ngồi ở gần cũng đã phải chống đỡ hết sức khổ sở.
Lạy rồi nghi thức cũng đã xong, chỉ Vũ Linh bị băng lạnh cả chân không thể đứng lên nổi, lòng lại thầm nghĩ sẽ không cước lạnh tới phế cả chân đi?
Mộ Thần Hy đi tới vỗ nhẹ lên đầu Vũ Linh, một luồng linh lực chạy quanh xua đi giá lạnh đang bao vây lấy Vũ Linh, lôi linh lực chải chuốt trấn áp lại linh lực đang bị cộng hưởng của Vũ Linh.
Đến khi Vũ Linh thấy cơ thể ấm áp lại, Mộ Thần Hy mới túm Vũ Linh đứng lên.
"Ra ngoài"
Nơi này không thích hợp ở lâu, nhất là Vũ Linh có tu vi quá thấp, dù là băng linh căn cũng chẳng gánh chịu nổi cực hàn chi khí ở đây
Mộ Thần Hy cùng Vũ Linh đi ra ngoài, nhưng đã dừng lại sau khi đi được một khoảng, nhiệt độ ở đây vẫn còn lạnh, nhưng còn là trong giới hạn chịu đựng của Vũ Linh.
"Đưa ngươi đến đây, còn một điều khác"
Mộ Thần Hy chợt nói.
"Ah? Còn lý do khác sao?"
Vũ Linh ngạc nhiên hỏi lại.
Cứ nghĩ chỉ đến xem Băng Cơ, nhưng xem ra còn mục đích khác, hơn nữa đây có thể mới là mục đích chính của chuyến đi này.
"Hai năm sau, Mộc U Cốc bí cảnh"
Vũ Linh sửng sốt, Mộ Thần Hy không nói Vũ Linh còn suýt quên mất chuyện này, theo tuyến thời gian thì đúng là sắp đến thời điểm nữ chủ lần đầu đi vào bí cảnh thử luyện.
Mộc U Cốc chính là phó bản chinh phục đầu tiên của nữ chủ, vào bên trong nữ chủ không chỉ nhận được truyền thừa, mà còn lấy đến rất nhiều thứ tốt.
"Ý ngài là cho phép ta tham gia vào Mộc U Cốc bí cảnh đó?"
Mộ Thần Hy chẳng tự dưng lại nói như thế, nên chắc chắn là có nguyên do.
Mộ Thần Hy không đáp nhưng không phủ nhận, tức là Vũ Linh có khả năng rất lớn sẽ được Mộ Thần Hy cho phép tham gia vào Mộc U Cốc bí cảnh.
"Ngươi muốn tham gia?"
Mộ Thần Hy dù hỏi nhưng ngữ điệu là chắc chắn, Vũ Linh chỉ cười ngượng.
"Nếu sư thúc cho phép, Vũ Linh tất nhiên cũng muốn thử tham gia một lần"
Không nói đến tranh đoạt cơ duyên với nữ chủ, chỉ riêng việc tham gia vào bí cảnh cũng đã làm Vũ Linh thấy hứng thú rồi.
Mộc U Cốc còn có giới hạn thời gian mở ra, không phải mỗi năm đều mở, hơn nữa chỉ cho tu sĩ dưới trúc cơ đi vào, nếu bỏ lỡ e là khó có thể vào lại.
Lần trước Vũ Linh có hỏi Trần Thanh về việc danh ngạch của Mộc U Cốc bí cảnh, có lẽ đã khiến Mộ Thần Hy chú ý
"Một năm, luyện khí bốn tầng, ta cho phép"
Mộ Thần Hy lạnh nhạt nói ra điều kiện.
Mặt Vũ Linh tức thì liền biến thành khổ qua, giờ Vũ Linh chỉ là luyện khí hai tầng trung kỳ, bắt nàng một năm nhảy lên luyện khí bốn tầng, chẳng khác nào kêu Vũ Linh đừng đi.
"Sư thúc, có thể nương tình hạ xuống được không?"
Vũ Linh kham ưu xem Mộ Thần Hy, mắt mang chờ mong.
"Không"
Quả nhiên, Vũ Linh dù đoán trước nhưng vẫn cảm giác mình như bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt, thầm cắn răng phẫn hận, tên này nếu làm hoàng đế nhất định là hôn quân bất luận nhân tình, cũng may Vũ Linh không hi vọng quá nhiều.
"Từ hôm nay ngươi ở đây tu luyện, thời hạn một năm, không được phép rời đi."
Mộ Thần Hy tiếp tục quăng bom.
Vũ Linh trố mắt, đùa nhau đi, tuy nơi này rất dày đặc băng linh khí, nhưng giờ Vũ Linh chỉ là luyện khí hai tầng trung kỳ, công pháp luyện ra là không thuộc tính linh khí, Mộ Thần Hy cho Vũ Linh vào đây tu luyện một hai tháng còn tốt.
Đằng này lại một năm, thế chẳng khác nói ra không cho Vũ Linh ra ngoài tham gia Mộc U Cốc thử luyện, chưa nói đến Vũ Linh còn chưa thể ích cốc nữa là.
Không thèm tiếp thu ánh mắt khó tin của Vũ Linh, Mộ Thần Hy đưa ra một túi trữ vật rồi quay người rời đi, làm Vũ Linh nhảy dựng chạy theo.
"Sư thúc đợi đã, ít ra phải cho ta ra ngoài chuẩn bị đồ rồi mới vào tu luyện chứ "
Trả lời Vũ Linh là tiếng cánh cửa đá đóng sầm lại, cùng với tiếng của Mộ Thần Hy vang vọng.
"Không cần, trong túi đều có"
"Ách, này..."
Xem Mộ Thần Hy tuyệt tình đóng lại cơ quan, thác nước quay về dòng chảy cũ che lấp đi lối vào, Vũ Linh khóc không ra nước mắt
Xem đến thời gian trước còn thoải mái vô cùng, giờ có lẽ mới thật là cấm bế!
Huống hồ, Mộ Thần Hy rời đi trên người Vũ Linh phòng ngự kết giới liền mất, Vũ Linh run lên cầm cập, thầm mắng tên vô lương tâm Mộ Thần Hy, muốn Vũ Linh tu luyện hay muốn nàng chết cóng đây.
Vũ Linh yên lặng thở dài, chấp nhận sự thật mình bị Mộ Thần Hy đào hố, Vũ Linh buồn bực tìm chỗ ngồi xuống, dù vẫn còn lạnh tới run rẫy, nhưng một lúc cũng dần thích ứng.
Vũ Linh từ túi trữ vật của mình lấy ra tấm thảm ngồi xuống, cùng với một viên hỏa thạch, thứ thường dùng cho lò sưởi, tuy chẳng ấm lên là bao, nhưng cũng đủ cho Vũ Linh thấy an tâm.
Thay vì tiếp tục than vãn, Vũ Linh quyết định ngồi tu luyện để chống lạnh đi, Vũ Linh cũng không dám đi đến chỗ Băng Cơ, nơi đó là nơi có băng linh khí dày đặc nhất, thậm chí mơ hồ có thể kết thành sương, lúc nãy có Mộ Thần Hy kết giới bảo vệ nên không sao, giờ tự nàng đi qua nhất định sẽ chết rét.
Phải không ngừng vận chuyển linh khí để chống đỡ hàn khí, Vũ Linh kiên trì vận chuyển mười vòng chu thiên mới thấy ấm áp hơn chút, nơi này chỉ là bên ngoài cùng của Động Hàn Thiên, Vũ Linh phải từ từ thích ứng mới có thể đi vào sâu hơn.
Cảm thấy tốt hơn đôi chút, Vũ Linh mới mở ra túi trữ vật mà Mộ Thần Hy đưa, xem bên trong vật phẩm, khóe miệng Vũ Linh không khỏi co quắp.
Bởi vì bên trong tất cả đều là linh quả, hơn nữa số lượng cũng rất có hạn, ngay cả một miếng thịt cũng không có, Vũ Linh mặt từ xanh biến tím rồi đổi thành đen, cảm thấy tên này nhất định là đang trả thù mình
Nửa năm trước, Vũ Linh bắt được một con cá dưới hồ gần nơi nàng tập luyện, vừa vặn đúng lúc đói bụng, Vũ Linh đã bắt con cá đó lên làm súp, Mộ Thần Hy thấy nàng trốn tập liền tìm tới đòi nợ, à, là khuyên dạy.
Bị Mộ Thần Hy phát hiện, Vũ Linh đành cam đoan sẽ chịu phạt còn than vãn mình quá đói, nhờ Mộ Thần Hy khủng bố huấn luyện, làm Vũ Linh suốt hai ngày chưa ăn gì vào bụng, mặt mày cũng tái mét vô lực, mà, nhờ thế Mộ Thần Hy mới tạm cho phép nàng ăn bổ sung thể lực.
Nhưng khi thấy trong nồi súp nổi lên đầu cá, lập tức mặt liền tối khí lạnh thả ra vèo vèo, hóa ra con cá Vũ Linh ăn là Kim Lân Ngư vô cùng quý giá.
Chúng cũng giống Kính Lư Ngư sống ở nơi cực hàn sâu trong lòng đất, một con Kim Lân Ngư có thể bằng với bốn món thượng phẩm pháp khí, tương đương ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch.
Bán Vũ Linh đi cũng không bằng nửa con cá, mặc dù nó chỉ to bằng bàn tay.
Kim Lân Ngư này là trước kia Băng Cơ từ cực bắc của Băng Tuyết Thiên Địa tìm tới nuôi dưỡng, dù ở tu chân giới cũng vô cùng hiếm gặp.
Ngàn năm qua trong hồ cũng chỉ có chưa tới mười con, giờ bị Vũ Linh con này tham trùng ăn mất một, Mộ Thần Hy không tối mặt mới là kỳ.
Kim Lân Ngư ăn vào có thể tăng cường tu vi, gia tăng thể chất cường độ, đặc biệt tim của nó có thể giải độc, nhưng Vũ Linh tu vi còn quá yếu nàng ăn vào chỉ cảm thấy toàn thân lúc như lửa đốt lúc thì lại lạnh như băng, cảm giác ở giữa băng hỏa lưỡng trọng thật có khổ mà không thể tả.
Lần đó Vũ Linh hôn mê suốt mười ngày, Mộ Thần Hy cũng vì điều này thường thả ra khí lạnh, còn tăng lên gấp đôi rèn luyện chương trình, Vũ Linh thật sự cảm thấy vô cùng ủy khuất, này là do Mộ Thần Hy không nói trước, huống chi Vũ Linh chỉ thả câu ngồi chơi, ai kêu con cá đó ngu xuẩn cắn câu.
Trách nàng à!
Nhưng cũng nhờ Kim Lân Ngư mà Vũ Linh từ luyện khí một tầng sơ kỳ tăng lên luyện khí hai tầng trung kỳ, đó là lý do mà Vũ Linh tăng nhanh đến thế dù đang theo đuổi cực hạn hoàn mỹ trúc cơ.
Cũng may nàng tu vi còn thấp có thể dễ dàng ổn định cảnh giới, Kim Lân Ngư linh khí tinh thuần ôn hòa, bằng không Vũ Linh sẽ không thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ của cực hạn trúc cơ, do tu vi không vững chắc, linh khí đầy tạp chất.
Vũ Linh còn không biết một điều, Mộ Thần Hy thay nàng rút bớt phần lớn linh khí ra khỏi cơ thể, bằng không với linh khí mạnh mẽ dồn dập bên trong Kim Lân Ngư, nó sẽ khiến nàng bạo thể mà chết.
Nên nhớ, đám Kim Lân Ngư này có thể giúp nguyên anh tu sĩ trực tiếp tăng lên một tiểu cảnh giới, có thể thấy nó lợi hại thế nào.
Chỉ là điều này Mộ Thần Hy không nói, Vũ Linh tất nhiên sẽ không biết, nàng còn nghĩ thầm Kim Lân Ngư không giống như tin đồn lợi hại đây.
----
Nửa năm trước.
Tiêu Diễm xem đang say ngủ bất động Vũ Linh, cảm thấy rất muốn cười, nhà đầu này thật ham ăn, bị lần này giáo huấn, xem như cảnh tỉnh nàng.
Tu sĩ vốn không nặng việc ăn thực, tu vi lên tới luyện khí sáu tầng là dần có thể ích cốc, tu vi càng cao nhu cầu ăn uống càng có thể xem nhẹ bất kể, có linh khí tẩm bổ họ không lo suy yếu vì không ăn uống đầy đủ.
Tuy rằng hắn thực thông cảm nha đầu khó chịu do không quen nhịn đói, nhưng thật không ngờ nàng dám dùng Kim Lân Ngư nấu súp, lúc nghe tin này hắn thật muốn cười chết.
Ai mà không biết đám Kim Lân Ngư này là do Băng Cơ tiền bối tìm về, mấy năm nay đều là do Mộ Thần Hy đích thân chăm sóc, vậy mà nha đầu này lại dám bắt lên ăn, quả đúng là...hả dạ.
Hắn xem như hâm mộ nha đầu này, chính hắn ngay cả vảy cá còn không được đụng tới nữa là, Tiêu Diễm tuyệt đối không nhận là mình đang ghen tỵ nha đầu này vì ăn được Kim Lân Ngư.
Lại nói Kim Lân Ngư linh khí dồi dào ôn hòa, nhưng Vũ Linh tu vi chưa đủ nhất thời nhận nhiều như thế linh khí, không bạo thể mới lạ đây.
May mắn Mộ Thần Hy kịp thời thu hồi phần lớn linh khí, bằng không hậu họa khó lường.
Hình Liệt Phong đi đến, nhướng mi
"Tiêu Diễm, Vũ Linh thế nào rồi?"
"Tạm thời vẫn ổn, thân thể tự động tiến vào ngủ say luyện hóa linh khí còn sót lại, không lâu sau sẽ tỉnh, vô ngại"
Tiêu Diễm phe phẩy quạt, cười trả lời.
Hình Liệt Phong nghĩ lại liền bật cười
"Nha đầu này cũng thật hết nói, Kim Lân Ngư mà cũng dám thẳng tay nấu súp, nghĩ cũng là, ngay cả chưởng môn nàng còn dám chống đối, nói gì đến một con Kim Lân Ngư."
Tiêu Diễm khinh xuy cười không thèm quan tâm.
"A a, ta lại thấy ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nha đầu này cũng không khác gì đám người trên Lăng Tiêu Phong này, một cái so một cái cứng đầu, lại đều thích làm chuyện không giống người thường."
Hình Liệt Phong rất tán đồng gật đầu, đừng xem hắn luôn bị gọi là kiếm cuồng, nhưng Mộ Thần Hy mà tức giận lên so với hắn còn đáng sợ, hắn nhớ ba mươi năm trước, cái đó ban đêm, thật là khiến người ta sởn tóc gáy, cho nên hắn rất đồng ý với Tiêu Diễm.
"Nhưng mà, đây là lần đầu tiên ta thấy Mộ Thần Hy chịu cho nữ nhân đi vào động phủ của mình qua đêm, ngươi nói xem có lạ hay không?"
Tiêu Diễm giọng quái lạ, dùng quạt che miệng cười, hoa đào mắt khẽ híp.
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá, bọn họ còn là sư thúc sư điệt đây, Vũ Linh nàng cũng chỉ là một nha đầu chưa hiểu chuyện, ngươi thôi chọc họa đi"
Hình Liệt Phong trắng mắt xem Tiêu Diễm, người này trong đầu đều là mấy ý nghĩ kỳ quái, Mộ Thần Hy có quan hệ rất bình thường với Vũ Linh, nhiều nhất là trách nhiệm lấy đâu ra ái muội.
Quen nhau bao năm hắn tất nhiên biết Mộ Thần Hy là người ít hứa hẹn ai, nhưng khi đã hứa là rất có trách nhiệm, Tử Dận bế quan giao Vũ Linh cho Mộ Thần Hy, thế nên quan tâm một chút đến hậu bối cũng không lạ gì.
Chưa kể Mộ Thần Hy cũng xem như nửa sư nửa phụ của Vũ Linh, hắn thấy Tiêu Diễm còn là quá dư hơi rỗi rảnh mà đi đoán già đoán non.
"Ta chỉ nói sự thật thôi"
Tiêu Diễm nhếch môi, nhún vai nói, vẻ mặt cười tới gian xảo.
(Chưa xong còn tiếp)
---Hết chương---