Chương 12: Nam Phụ Xuất Hiện.

Hệ thống cấp bậc tu luyện của Tu chân giới khá giống với mấy tiểu thuyết Vũ Linh từng xem, coi ra cũng không phải là không có căn cứ.

Luyện khí- Trúc cơ- Kim đan- Nguyên anh- Xuất khiếu- Hóa thần- Đại thừa- Độ kiếp.

Trong đó luyện khí kỳ bình thường đều chia làm mười tầng cơ bản, hầu như đa số tu sĩ đều lấy mười tầng luyện khí thế này để tu luyện và tấn cấp.

Tuy nhiên đã nói là cơ bản thì tất nhiên sẽ có thêm cấp bậc khác, cho nên luyện khí kỳ thật ra có đến mười ba tầng, luyện khí mười ba tầng hay còn được gọi là cực hạn trúc cơ.

Bình thường chỉ cần luyện đến tầng thứ mười là có thể tấn cấp trúc cơ, muốn cực hạn trúc cơ đa số đều là người có linh căn tốt, tu chất xuất chúng, tài lực dồi dào mới may ra có thể tu thành

Bởi vì nếu tạp linh căn quá nhiều lại tu luyện cực hạn trúc cơ, như thế sẽ hao phí tư nguyên phí phạm thời gian, chỉ sợ chưa đạt tới cực hạn trúc cơ thì đã hao hết thọ nguyên mà chết

Cho nên dù là song linh căn cũng không dám chắc tu luyện thành cực hạn trúc cơ, ngay cả chính nữ chủ có được cơ duyên trùng trùng cùng không gian hỗ trợ, cũng mất hơn mười năm để đạt tới cực hạn trúc cơ.

Trước mắt nhất là Mộ Thần Hy, người này đã bắt đầu tu luyện từ khi năm tuổi, vậy mà cũng mất đến mười bốn năm sau mới tấn cấp trúc cơ, có thể thấy khó khăn thế nào.

Nhưng Mộ Thần Hy lại yêu cầu Vũ Linh đạt tới còn không chỉ là bình thường cực hạn trúc cơ, vì còn thêm một trường hợp hiếm gặp hơn, đó là trạng thái hoàn mỹ của cực hạn trúc cơ.

Trạng thái hoàn mỹ của cực hạn trúc cơ nghe có vẻ phức tạp mà thực ra nó khó vãi ra, từ hoàn mỹ đã nói hết điều đó rồi.

Cực hạn hoàn mỹ trúc cơ, ý nói là khi tu luyện không được phép dùng đan dược hay bất cứ thứ gì có thể tăng lên tu vi, mỗi tầng phải áp súc linh lực tới mức tận cùng mới được tăng cấp.

Linh lực phải đạt tới chín mươi độ tinh khiết trở lên mới xem như đạt yêu cầu, cả khi đạt tám mươi chín cũng xem như không phù hợp.

Chính vì yêu cầu khắc khe đến biến thái như thế, nên thời gian tu luyện cũng như tinh lực cùng tài lực vì thế tăng lên rất nhiều.

Huống chi không mấy người đủ kiên nhẫn và tư nguyên để duy trì đạt tới trạng thái hoàn mỹ này, nguyên nhân chủ yếu nhất là việc áp súc cùng tinh luyện vô cùng vô cùng mệt mỏi.

Mà tu sĩ bình thường lấy đâu ra tâm tư với công sức để làm điều tưởng như phí thời gian đó, linh khí còn ngại không đủ tăng lên nhanh để bảo vệ mình, đâu rảnh mà giữ nguyên tu vi để áp súc tinh luyện.

Người duy nhất đạt thành cực hạn hoàn mỹ trúc cơ mà Vũ Linh biết, chính là Mộ Thần Hy, với mấy yêu cầu như thế, người này chỉ dùng mười bốn năm để hoàn thành rồi tấn cấp trúc cơ.

Khi ấy Mộ Thần Hy chỉ còn hai tháng là tròn hai mươi tuổi, lấy mười chín tuổi tấn cấp trúc cơ, ở tu chân giới như vậy vốn không hiếm lạ thậm chí là chậm, nhưng đó là cực hạn hoàn mỹ trúc cơ, thế thì lại khác rồi.

Biết rõ hơn về chiến tích của Mộ Thần Hy thay vì chỉ hiểu qua loa qua mặt giấy lời kể, Vũ Linh mới hiểu được Mộ Thần Hy được gọi là thiên tài tuyệt thế, thật là không phải là gọi cho oai.

Hiển nhiên, mọi thứ đều có giá của nó, sau khi tu luyện đến hoàn mỹ trạng thái của cực hạn trúc cơ, không chỉ có thể tấn cấp trúc cơ mà không cần đến Trúc Cơ Đan.

Mà thành quả đáng chú ý nhất chính là kinh mạch dẻo dai rộng lớn, ít nhất là gấp ba lần cực hạn trúc cơ và gấp năm lần trúc cơ bình thường.

Bên trong kinh mạch là nguồn linh lực hùng hậu, đan điền mở rộng dung nạp nhiều hơn, linh khí tinh thuần sẽ khiến việc hấp thu nhanh chóng hơn, uy lực phát ra càng mạnh mẽ, thậm chí là có thể tùy thời vượt cấp chiến đấu.

Cho nên với lợi ích như thế, cực hạn trúc cơ hay hoàn mỹ cực hạn trúc cơ đều là ước vọng cơ bản nhất của tất cả tu sĩ cấp thấp, chỉ là để đạt thành thì không phải nói cố gắng là có thể cố gắng.

Tuy vẫn chưa được dạy cách hấp thụ vận chuyển linh lực, nhưng Vũ Linh vẫn có thể tập cảm nhận linh khí ở xung quanh.

Lăng Tiêu Phong là một trong số các ngọn núi có chủ mạch chạy qua, nguồn linh khí ở đây tất nhiên là vô cùng dồi dào.

Thỉnh thoảng linh khí sẽ tụ lại thành sương mù, nên có thể hiểu đây chẳng khác động thiên phúc địa là bao, bằng không sao đây có thể là nơi cư ngụ của một đại năng như Tử Dận được.

Ngồi ngay ngắn lại, Vũ Linh theo lời chỉ dẫn nhắm mắt, thả lỏng đầu óc không suy nghĩ bất cứ thứ gì, tận lực cảm nhận xung quanh.

Mắt nhắm lại thì cảm thấy mọi thứ xung quanh chợt tĩnh lặng đến lạ, Vũ Linh thấy mình như trở lại thời gian trước khi có được thân thể.

Nhưng ở đây không giống như trong đó, Vũ Linh có thể cảm nhận được hơi thở nhịp đập của cơ thể này, dù rất nhỏ Vũ Linh vẫn cảm nhận được làn gió thổi qua khe cửa chưa đóng kín.

Vũ Linh cũng không đóng lại kết giới, vì hiện tại chưa cần thiết, ở đây chỉ có hai người, Mộ Thần Hy chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đến làm phiền Vũ Linh, nên Vũ Linh vẫn để mở ra.

Nhờ vậy, Vũ Linh có thể nghe thấy tiếng chim hót, tiếng lá cây xào xạc, hay xa xa là tiếng thác nước vang vọng, những âm thanh đó không phải là trước kia có thể nghe thấy hay cảm nhận được.

Nghĩ như vậy với Vũ Linh mà nói là không hề đáng sợ, ngược lại Vũ Linh còn cố ý tận hưởng sự tĩnh lặng lại ồn ào này.

Nhẹ nhàng thả trôi chính mình, trong tầm mắt tối mịt của Vũ Linh như thắp lên hàng vạn ánh nến, nhưng khi chúng xuất hiện càng nhiều, Vũ Linh liền cảm thấy chúng như sao trời lấp lánh muôn màu hơn cả.

Đó là linh khí, Vũ Linh thấy linh khí trong môi trường bình sẽ không có thuộc tính, linh căn và tâm pháp chính là hai trạm trung chuyển để chuyển hóa thuộc tính của linh khí vào kinh mạch rồi chứa đựng trong đan điền.

Chỉ những nơi có linh khí chứa thuộc tính rõ ràng, như là núi lửa, mỏ quặng, băng tuyết, hay nơi có nhiều linh thảo linh dược, những nơi thế này linh khí sẽ có thuộc tính phù hợp với nơi đó.

Tu chân giới phân phẩm cấp của linh căn thành bốn bậc gồm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và tiên phẩm, tuy vậy dựa vào độ tinh thuần của linh căn có thể phán xét cấp bậc, phân thành như thế thật ra là muốn nói đến độ hòa hợp của thân thể đối với linh khí.

Chẳng hạn như Lưu Thẩm Nhã, có hai linh căn thủy và mộc chiếm chín thành mà kim chỉ có một phần, như thế linh khí thủy và mộc sẽ chiếm chủ yếu số linh khí Lưu Thẩm Nhã hấp thu, cũng xem như xếp vào phẩm cao nhất của tam linh căn, đan linh căn hầu như rất ít có tiên phẩm, ít ỏi tới có thể so với biến dị linh căn.

Thật ra biến dị linh căn tuy nói ngàn năm có một, đó là từ trung phẩm trở lên, vẫn có hạ phẩm biến dị linh căn xuất hiện nhưng cũng là vạn người có một, còn về tiên phẩm, chưa từng nghe qua.

Tu luyện tức là hấp thu trong không khí những đốm sáng linh khí bên ngoài vào cơ thể, sau đó dựa theo tâm pháp dẫn chúng đi đến kinh mạch rồi tiến vào tồn trữ ở đan điền.

"Tịnh tâm tĩnh khí, cẩn thận cảm thụ"

Mộ Thần Hy ngồi sau Vũ Linh, nghiêm túc nhắc nhở.

"Vâng"

Cảm nhật sau lưng có bàn tay đặt lên, tiếp đó một luồng mạnh mẽ bạo liệt nhưng nhu hòa dòng khí tiến vào cơ thể, theo bản năng Vũ Linh cảm thấy căng thẳng, thì lại bị Mộ Thần Hy nghiêm giọng lên tiếng.

"Thả lỏng "

Vũ Linh cũng không dám phản ứng gì thêm, thả lỏng cơ thể cố gắng chuyển hướng ý nghĩ của mình, tập trung cảm nhận dòng khí mà Mộ Thần Hy đưa vào kinh mạch.

Dọc theo đường kinh mạch, Mộ Thần Hy dẫn dắt linh lực đi qua những nơi cần đi, còn giúp Vũ Linh đã thông kinh mạch ở những chỗ bế tắc, điều này khá đau nhưng Vũ Linh vẫn phải cắn răng nhịn xuống.

Việc của Vũ Linh cần làm nhất chính là phải cảm thụ và ghi nhớ lại những đường linh lực đi qua, cho tới hoàn thành một vòng lớn kết thúc ở đan điền, thì Vũ Linh mới thấy Mộ Thần Hy thu tay đứng dậy.

"Đã nhớ?"

"Vâng, đã nhớ rõ. Đa tạ sư thúc chỉ điểm."

Vũ Linh mở mắt, quay đầu đối với Mộ Thần Hy nói lời cảm kích.

Mấy thứ kinh mạch, đan điền thế này thật sự làm khó Vũ Linh, quan niệm của y học hiện đại gần như là vô dụng, nhất là đan điền khí hải, nếu không thật sự cảm thụ qua, Vũ Linh còn cho nó là truyền thuyết đây.

"Không cần khách khí."

Bỏ lại một câu, Mộ Thần Hy liền xoay người rời đi.

Vũ Linh sửng người, chỉ là cảm ơn thôi nhưng sao trông Mộ Thần Hy có vẻ kỳ quặc đến thế?

Hình như...trông hơi giận?

Nhìn Mộ Thần Hy rời đi, hoàn toàn không thể hiểu được người này đang nghĩ gì.

Trầm mặt trở về nơi ở, Vũ Linh nhún vai, thật lòng Vũ Linh khá tệ trong việc suy đoán lòng người, ngàn người vạn mặt, làm sao có thể đoán biết được hết tất cả.

Huống hồ Mộ Thần Hy đã giúp đỡ Vũ Linh rất nhiều, cả khi là được Tử Dận nhờ cậy đi nữa, thì Mộ Thần Hy cũng đã tận lực hoàn thành trách nhiệm, Vũ Linh chỉ có thể thật cẩn thận mong là mình đừng có làm gì đắc tội với Mộ Thần Hy mà thôi.

Nam chủ là dành cho nữ chủ, trong mắt tất nhiên không tha kẻ khác, Vũ Linh thật không dám quá mức ngây thơ cho rằng, chỉ một năm tiếp xúc đã khiến cho Mộ Thần Hy lấy mắt khác mà đối xử với mình.

Cờ mà, chắc là tại vì vắng lạnh suốt bao năm, nay lại có người bên cạnh giúp đỡ, Vũ Linh nhém chút quên mất bản thân mà bất tri bất giác liền đối với Mộ Thần Hy tỏ ra thân cận ỷ lại.

Không được, tuyệt đối phải thanh tỉnh lại.

Vũ Linh vỗ má, bản thân Vũ Linh tỏ ý cảm kích bất quá là tự mình suy nghĩ mà thôi, giữa Vũ Linh và Mộ Thần Hy tốt nhất vẫn nên duy trì quan hệ đồng môn, thân cận với những người như thế thật không là ý kiến hay.

Nhưng dù thế nào thì Mộ Thần Hy đã giúp đỡ Vũ Linh không ít, còn dạy Vũ Linh nhận thức chữ viết ở thế giới này, cũng như rèn luyện mài dũa kỹ năng, tính đến còn là Vũ Linh thiếu nợ Mộ Thần Hy.

Thôi thì đành chờ sau này có dịp Vũ Linh sẽ đáp trả lại, như thế giữa bọn họ nhân quả cũng xem như hòa, ít ra như vậy sẽ khiến cho Vũ Linh thấy nhẹ nhàng hơn.

Mộ Thần Hy người này lạnh lùng cô ngạo từ trong xương, đứng gần cũng đã thấy nhiệt độ giảm xuống hơn mười độ, lời nói ít tới khó tin, Vũ Linh tự nhận mình kiệm lời, nhưng so với vị sư thúc này thì chỉ có thể bái phục.

Một năm qua Vũ Linh cũng chỉ mơ hồ đoán biết được qua vài biểu lộ ít ỏi của Mộ Thần Hy, đôi khi thú vui của Vũ Linh chính là giả làm nhà tâm lý học để đọc biết tâm trạng người này.

Nhưng hôm nay, Vũ Linh hoàn toàn chịu thua, chẳng thể hiểu Mộ Thần Hy đang nghĩ gì trong đầu, dù vẻ mặt ngàn năm như một, vậy mà Vũ Linh có thể thấy Mộ Thần Hy đang khó chịu.

Đây là ngại phiền khi chỉ dạy cho Vũ Linh sao?

Xin lỗi nhé, ta không phải nữ chủ, làm ngài thất vọng rồi.

Ngồi trên giường, bỏ qua suy nghĩ lung tung về thái độ kỳ lạ của Mộ Thần Hy, Vũ Linh theo những gì mình nhớ sau khi được dẫn dắt, Vũ Linh tiến hành lần đầu tiên tu luyện.

Thu hút những hạt linh khí vào bên trong cơ thể, ấn theo chúng theo kinh mạch mà Dẫn Linh Quyết yêu cầu, biến linh khí thành những sợi tơ mỏng chạy dọc theo kinh mạch.

Từ từ để linh khí chạy qua đan điền, đan điền xoay chuyển biến linh khí trở thành linh lực, từ đó vận hành suốt một đại chu thiên.

Mất chừng nửa canh giờ, Vũ Linh cảm nhận một tia nhỏ bé như có như không linh lực, linh lực này chưa tinh luyện nên còn rất tạp, dù vậy từ ảnh hưởng của linh căn, Vũ Linh vẫn mơ hồ cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ linh lực của mình.

Biến dị thương phẩm băng linh căn không phải chỉ để làm cảnh, dù Vũ Linh tu luyện không thuộc tính tâm pháp, thì ảnh hưởng từ linh căn vẫn còn tác động lên linh lực mà Vũ Linh hấp thu.

Vũ Linh thu hồi cảm xúc háo hức, thuận nước đẩy thuyền Vũ Linh liền bắt đầu hấp thu linh khí, tiếp tục tu luyện vòng tiếp theo .

May mà nhờ có hai đời làm người cùng mấy năm bị nhốt ở thức hải, điều đó khiến Vũ Linh có thể chịu đựng được buồn chán, chuyên tâm tiến vào trạng thái tu luyện.

Bằng không dựa vào một đứa trẻ chín tuổi, đến ngồi xếp bằng một chỗ yên lặng cả giờ còn khó, nói chi đến hoài tập trung tu luyện như mấy lão tăng sắp độ hóa phi thiên.

Nháy mắt, nửa tháng trôi qua, Vũ Linh lần này nhập định tu luyện trực tiếp tiến vào luyện khí một tầng sơ kỳ, tu vi không chỉ ổn định mà linh lực cũng được tinh luyện rất sạch sẽ.

Chỉ là lượng linh lực bên trong đan điền sau khi tinh luyện, thì chỉ bằng một phần mười số linh khí hấp thụ, nhìn giống như tơ nhện, cực kỳ mỏng manh.

May mắn thay, trên Lăng Tiêu Phong linh khí dày đặc vô cùng, lại có Tử Dận ở ngọc lâu của Vũ Linh bày ra tụ linh trận, càng khiến cho linh lực dư thừa.

Vì thế Vũ Linh có thể dễ dàng hấp thu linh khí mà không cần linh thạch, thậm chí nếu không phải được tu luyện ở nơi thế này, e rằng việc dùng nửa tháng mà tinh luyện ra linh lực mỏng như sợi tơ kia, chính là nằm mơ ban ngày.

Quả nhiên tu sĩ nhập định một lần sẽ không để ý tới thời gian, Vũ Linh xoa xoa bụng đói, từ túi trữ vật lấy ra hồng ngọc quả ăn vào.

Vì yêu cầu cực hạn trúc cơ, nên Vũ Linh không được dùng cả ích cốc đan, nên thức ăn bình thường thì khỏi nói tới nữa.

Hồng ngọc quả này có tác dụng tăng cường rèn luyện thể chất, là thứ rất tốt, năng lượng bên trong tinh thuần lại ôn hòa, rất thích hợp Vũ Linh dùng làm thực phẩm.

Này là do Tử Dận đặc biệt chuẩn bị cho Vũ Linh, vì trong động phủ của Tử Dận trồng không ít nên bên trong túi trữ vật của Vũ Linh cũng có rất nhiều.

Chỉ là linh quả này một tuần mới ăn được một hai quả, thân thể của Vũ Linh vẫn chưa tu luyện nên còn rất nhiều hạn chế, dù hồng ngọc quả có tốt cũng không dám cũng nhiều.

Để giải quyết bữa ăn, Vũ Linh sẽ chỉ uống nước thay cơm, so với ăn chay còn đáng sợ, mừng là thứ nước Vũ Linh uống là sữa ong hòa với nước tinh chế từ tử linh trúc.

Linh khí bên trong thứ nước này tuy không thể so với hồng ngọc quả, nhưng vị thơm của tử trúc hòa cùng vị ngọt chắc bụng của sữa ong thật là ngon miệng.

Nửa năm từ khi Mộ Thần Hy tiếp nhận dạy dỗ Vũ Linh, lại bắt buộc mỗi ngày Vũ Linh chỉ dùng được một túi nước, mấy ngày đầu không thích ứng làm Vũ Linh đói tới ngất xỉu

Trước kia Tử Dận còn cho phép Vũ Linh ăn cơm, đến Mộ Thần Hy thì đến một chén cháo còn chẳng thấy, đói tới mơ hồ, sau này thích ứng, Vũ Linh mới dần đỡ hơn phần nào.

Dù vậy, cái miệng thèm ăn luôn dày vò nên buổi tối khuya, Vũ Linh luôn lén chạy ra sau núi nơi không có ai ở, lặn xuống thác nước hay bắt chim trĩ để nướng lên ăn.

Lăng Tiêu Phong rất lớn lại có không ít động vật bình thường sinh sống, nơi này linh khí dày đặc nên thịt của chúng cũng ngon mềm to thịt hơn bên ngoài rất nhiều.

Đau khổ nhất là giữa chừng luôn bị Mộ Thần Hy phát hiện, mỗi lần như thế là Vũ Linh sẽ bị ngâm cả ngày vào hồ nước đen hôi thối kia để rút bỏ tạp chất.

Còn bị phạt bằng cách tăng lên gấp đôi sức nặng, hơn nữa còn phải chịu mấy thanh lôi kiếm của Mộ Thần Hy đánh xuống, Vũ Linh vì bụng nhỏ hết lần này tới lần khác vẫn liều mạng không bỏ.

Đừng trách Vũ Linh, thử một tháng ăn kiêng chỉ ăn rau củ với uống sữa đậu nành suốt ngày xem, không đói phát điên đã là tâm trí kiên cường, bụng đói cồn cào còn phải vận động không ngừng ai mà chịu nổi chứ!

Tu luyện đến luyện khí một tầng, Vũ Linh phải đi báo cáo với Mộ Thần Hy một tiếng, đến động phủ của Mộ Thần Hy, Vũ Linh điều chỉnh xong toàn thân, không có gì lôi thôi mới xúc động cấm chế đi vào.

Nhưng tựa hồ hôm nay Vũ Linh tới không đúng lúc, Vũ Linh nhìn Mộ Thần Hy đang cùng hai nam nhân khác trò chuyện, thầm nghĩ mình nên quay về hôm khác lại đến.

"Tới"

Mộ Thần Hy quét mắt, kêu lên, cắt đứt ý định lặng lẽ bỏ đi của Vũ Linh.

"Ồ, đây hẳn là nha đầu có thượng phẩm biến dị băng linh căn đi"

Một giọng nam hùng hậu vang lên, sau đó Vũ Linh liền thấy một người to lớn khôi ngô đứng trước mặt mình.

Wao, tốc độ thật nhanh, Vũ Linh rõ ràng vừa mới thấy người này ngồi ở đằng kia, chớp mắt một cái liền đã tới đây, đáng sợ thật.

"Tiểu nha đầu, ngươi tên gì?"

Người tới ghé mặt xuống, mỉm cười hỏi.

Vũ Linh nhất thời cảm thấy trước mắt ánh sáng bị che khuất, chân không khỏi lùi về một bước, nếu không phải kiềm chế vì biết người này không có ác ý, bằng không Vũ Linh thật sẽ theo bản năng đánh bay khuông mặt đang áp sát mình.

"Ta..."

"Phong Tử, đừng dọa tiểu cô nương người ta như thế."

Lại một giọng nam dễ nghe khác vang lên, cắt đứt lời Vũ Linh muốn nói, người đó đưa quạt xếp kéo ra khoảng cách hai người Vũ Linh, động tác nhẹ nhàng không chút cản trở.

"Tiêu Diễm, ngươi làm gì đấy! Ta chỉ hỏi tên thôi mà"

Hình Liệt Phong buồn bực, bất mãn kêu lên.

"Chào hỏi? Ha, xem bộ dạng của ngươi còn tưởng là đang hù dọa trẻ con đây."

Tiêu Diễm phe phẩy quạt, cười cợt chế nhạo, hoàn toàn không cho Hình Liệt Phong mặt mũi.

Tiêu Diễm? Phong Tử?!

Hóa ra hai vị này là nam phụ, Vũ Linh vừa nghe liền biết đến hai vị đang tranh cãi trước mắt mình, họ đều là nhân vật xuất hiện trong nguyên tác, nhưng là những người hiếm hoi không thuộc về hậu cung của nữ chủ.

Nếu nhớ không lầm Tiêu Diễm là Tiêu gia gia chủ con trai thứ hai, người này mới thật là một con hồ ly hóa thân, bộ dạng yêu nghiệt bất nam bất nữ.

Có niềm đam mê lớn với thanh y và quạt xếp, là thiên tài trẻ tuổi đứng hàng thứ tư, đồng thời là đệ tử thứ ba của chưởng môn nhân-Tử Hà.

Tiêu Diễm cực kỳ giỏi luyện chế đan dược, tài năng còn chẳng hề thua kém đệ tử thân truyền của Dược Dương Tông.

Phong Tử, hẳn là Hình Liệt Phong, người này như tên gọi là một kiếm người điên, đặc biệt rất ham chiến đấu, đứng hàng thứ sáu trong thế hệ thiên tài

Là một con sâu rượu chính hiệu, tính cách rất tiêu sái hào sảng, là biểu huynh của Mộ Thần Hy, tiểu thuyết tiết lộ Hình Liệt Phong thân thế cũng rất thú vị, cái này tạm thời không nói tới.

"Ngươi tên Vũ Linh đúng chứ? Ta là Tiêu Diễm còn tên đằng kia là Hình Liệt Phong, ngươi phải gọi chúng ta là sư thúc nga."

Tiêu Diễm nhìn Vũ Linh, nháy mỉm cười, là Vũ Linh tưởng tượng hay sao mà thấy sau lưng Tiêu Diễm rực rỡ ánh sáng cùng hoa tươi?

Cái gọi là một nụ cười làm mù mắt chó, chính là vậy đi, phải không?

Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Vũ Linh hơi lùi về sau, nghiêm chỉnh hành lễ.

"Lần đầu gặp mặt hai vị tiền bối, ta đúng thật tên là Vũ Linh"

Vũ Linh lễ phép vấn an, hai người này đều là có quan hệ rất tốt với Mộ Thần Hy, bọn họ cũng đều là thân truyền đệ tử, địa vị cực cao.

Chỉ bằng việc đọc nguyên tác, thì điều khiến Vũ Linh thích nhất là bọn họ đều không phải lòng nữ chủ, như thế Vũ Linh cũng dễ dàng hơn khi tiếp xúc với họ.

"Xem nha đầu này cũng rất vừa mắt ta, nói xem, có phải thời gian qua bị tên mặt than kia dạy, chắc hẳn là rất buồn bực đúng không?"

Tiêu Diễm vui vẻ bóp gò má Vũ Linh, lại than thở:

"Da mặt thật tốt sao-"

Vũ Linh: Cảm giác nghe như đang châm chọc là thế nào? Hơn nữa đừng có tự tiện bóp mặt như thế, chúng ta không quen.

Hình Liệt Phong nhún vai, lấy ra một bình hồ lô to hai bàn tay, đưa cho Vũ Linh.

"Đây là thối thể linh tửu, cho ngươi xem như quà ra mắt"

"Phong Tử, ngươi đưa một bình nhỏ như thế cũng quá keo kiệt, đừng tưởng ta không biết ngươi còn hai vò thượng phẩm thối thể linh tửu đã năm mươi năm, mau mau, lấy ra lấy ra"

Tiêu Diễm bĩu môi trước bình hồ lô của Hình Liệt Phong, lại nhướng mày, miệng thúc giục nói.

"Không được, đứa trẻ này chỉ vừa luyện khí một tầng sơ kỳ, trung phẩm thối thể linh tửu đã là quá sức thừa nhận, đưa thượng phẩm thối thể linh tửu nàng còn chưa luyện hóa thì đã bị bên trong linh khí bạo thể"

"Ngươi chớ mà ở đó lớn giọng với ta, đừng tưởng ta không biết mục đích thật sự của ngươi, hừ"

Hình Liệt Phong trắng mắt xem Tiêu Diễm, tên này lại muốn cướp rượu của hắn, hừ, đừng mơ.

"Xì, tên hẹp hòi."

Tiêu Diễm phì mũi khinh thường, lại nhìn Vũ Linh.

"Nếu tên đó đã đưa ngươi thối thế tửu, vậy thì ta sẽ đưa ngươi cái này vậy"

Lật tay lấy ra một bình ngọc, Tiêu Diễm nhếch môi nói:

"Đây là thượng phẩm Định Nhan Đan, không những duy trì dung mạo trẻ trung còn có tác dụng mỹ dung, nha đầu đây là thứ rất quý giá bên ngoài không có đâu"

Hình Liệt Phong trợn mắt

"Nàng mới bao nhiêu tuổi, ngươi đưa Định Nhan Đan làm gì?!"

"Ngươi thì biết gì mà ở đó kêu gào, nữ nhân tất nhiên chú ý dung mạo, ta có kêu nàng dùng ngay đâu, tặng nàng xem như đưa trước, dù sao cũng không cho ngươi."

Tiêu Diễm khinh thường bĩu môi, nhét bình ngọc vào tay Vũ Linh.

"Lão tử mới không cần, nam tử hán đại trượng phu, cần Định Nhan Đan làm gì chứ!"

"Vậy thì cho ngươi xấu chết đi thôi"

Vũ Linh: chắc đây là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết!

Vũ Linh tiếp nhận hồ lô cùng bình ngọc, mắt liếc xem Mộ Thần Hy vẫn luôn im lặng ngồi một bên, Tiêu Diễm lại nhéo gương mặt Vũ Linh qua, nói.

"Không cần xem hắn, đồ là ta đưa ngươi, hắn không liên hệ, xem làn gì!"

"Đúng đấy, đừng ngại, cứ nhận đi. Chúng ta và sư thúc ngươi được xem là chỗ huynh đệ tốt, đưa ngươi lễ vật ra mắt cũng là chuyện thường tình"

Hình Liệt Phong khoác tay, không sao cả nói.

Mộ Thần Hy vẫn nhàn nhạt không lên tiếng, xem như ngầm cho phép.

"Đa tạ hai vị sư thúc thưởng lễ, Vũ Linh sẽ cẩn thận sử dụng"

Vũ Linh khéo léo tránh thoát ma trảo của Tiêu Diễm, nghe thế cũng chỉ chấp nhận thu lấy, nói tạ.

Tiểu Diễm mắt hồ ly vẫn duy trì mỉm cười nhìn Vũ Linh, tay cũng thu hồi cầm lấy cây quạt tiếp tục phe phẩy.

Ôi chà, phản ứng tốt đấy có thể tránh thoát hắn, xem ra thời gian qua Mộ Thần Hy rèn luyện cho nha đầu này còn rất có hiệu quả.

Tiêu Diễm lại không dấu vết quan sát Vũ Linh một lần, nhìn qua không tệ, đối mặt hắn cũng không bị mê hoặc, hơn nữa hắn xem ánh mắt nha đầu này linh động sáng ngời không chút tạp niệm, lúc nhìn Mộ Thần Hy cũng bình thản như thường, thậm chí mang điểm bài xích?

Chà chà, hắn như thấy một thứ cực kỳ thú vị, trên đời vẫn còn một người không bị Mộ Thần Hy mê hoặc, ngược lại trở nên bài xích, chậc chậc, xem ra hắn có thú vui mới nữa rồi.

Lát nữa phải hỏi Mộ Thần Hy xem đã làm gì khiến nha đầu này biểu hiện như thế, lại nói trên đây chỉ có hai người họ, còn sớm chiều chung đụng, hắn thật muốn biết tình cảnh chung sống giữa hai người sẽ đặc sắc thế nào.

Xưa nay Mộ Thần Hy đều lạnh lùng hờ hững, đối với mọi thứ xung quanh chính là khó dụng tâm, lại còn đặc biệt không thích nữ nhân tới gần.

Tiêu Diễm nhướng mày, chính hắn cũng rất bất ngờ khi nghe Mộ Thần Hy đang chỉ dạy một người, chính là nha đầu đang thành chủ đề bàn tán khắp Thiên Kiếm Tông.

Thượng phẩm biến dị băng linh căn, một thiên tài có tư chất không thua kém Mộ Thần Hy, còn được Tử Dận chân quân đích thân ra mặt cướp người từ tay sư phụ hắn, thật sự rất đặc sắc, còn làm người ta tò mò muốn chết.

Vậy nên Tiêu Diễm mới tới xem thử, vốn định đến từ đầu, nhưng lại bận bế quan, Hình Liệt Phong thì lịch lãm bên ngoài vừa về, nên mới thả tới bây giờ mới đến.

Hắn và Hình Liệt Phong vừa ngồi không bao lâu thì người trong tin đồn đã tới, nhìn xem, quả nhiên lời đồn không sai, tuy còn chưa hiện rõ, nhưng thượng phẩm biến dị băng linh căn đúng là đã xuất hiện.

Tiêu Diễm có thể thấy nguồn linh khí xoay quanh đứa trẻ ấy ẩn ẩn hơi thở giá rét, mà gương mặt của đứa trẻ đó có vẻ cũng không chịu ảnh hưởng của linh căn cho mấy.

Bằng trên Lăng Tiêu Phong này lại thêm một tảng băng trôi, Tử Dận chân quân chắc sẽ gào thét than thở mấy năm trời nữa mất.

Chỉ là hắn phải tìm hiểu nha đầu này kỹ thêm một chút cho rõ ràng, lại nói sư phụ của hắn còn vì nha đầu này mà buồn bực khó chịu đây

Chậc chậc, cuộc sống nhàm chán biết bao, nếu không có chút gì làm tiêu khiển, Tiêu Diễm hắn nhất định sẽ lên móc meo lên mất, vừa hay, cần việc thú vị thì đã có việc thú vị để làm rồi.

"Thế nào?"

Ngồi im lặng nãy giờ Mộ Thần Hy đi tới Vũ Linh, cúi đầu nhìn xuống hỏi.

Một năm qua Vũ Linh cũng chỉ cao hơn một chút, nên khi đứng giữa ba người trưởng thành này, mỗi người vóc dáng ít nhất đều từ mét tám trở lên, Hình Liệt Phong thì nói hai mét còn chẳng nói chơi

Vũ Linh đứng vẫn là chưa quá eo của họ, muốn nói chuyện hoặc là ngẩn đầu hoặc là người đối diện cúi xuống, Vũ Linh có chút bất mãn với chiều cao mình phát triển còn rất chậm chạp của mình.

Đối với Mộ Thần Hy, Vũ Linh chấp tay hành lễ, mở miệng trả lời:

"Thưa sư thúc, theo lời của ngài, ta đã đạt tới luyện khí một tầng sơ kỳ, nên đến thông báo cho ngài xem xét"

"..."

Mộ Thần Hy đưa tay cầm lấy cổ tay của Vũ Linh, Tiêu Diễm hơi hí mắt nhưng không nói gì, đợi Mộ Thần Hy kiểm tra một vòng, Mộ Thần Hy mới gật đầu.

"Tiếp tục tập luyện"

"Vâng, ta sẽ chăm chỉ tu luyện"

Nói thế xem như đã thuận lợi thông qua, Vũ Linh liền theo đó tiếp tục.

"Thật ra ngoài việc đó, Vũ Linh còn có một chuyện muốn xin sư thúc cho phép"

"Nói"

Vũ Linh ngẩn đầu lên, hứng khởi tràn ngập mong chờ nhìn Mộ Thần Hy.

"Sư thúc, ta muốn xuống núi."

(Chưa xong còn tiếp)

---Hết Chương---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play