" Phương Dã , làm sao rồi ? "
Lục Hiểu trên tay đã đeo nhẫn cưới , vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc , Phương Dã không dám tin nhìn chằm chằm vào Tiêu Sở Bắc , tại sao lại ngay vào cái thời điểm này lại để cho cái con ma quỷ này nhìn thấy Lục Hiểu ? !
" Không có gì , chân quỳ đến tê rần , tối về nhà , em là phải thay anh mát xa mát xa . "
Lời nói này Phương Dã là cố ý nói cho Tiêu Sở Bắc nghe .
Lục Hiểu cười ngại ngùng , không có phát hiện Phương Dã đi đến bên tai của người nào đó , khẽ giọng cảnh cáo hắn : " Hiểu Hiểu đời này cũng không muốn gặp lại ngươi , ngươi cái hung thủ giết người này ! "
" Tôi không phải … " Tiêu Sở Bắc xém chút nữa gào rú lên , giọng nói lại đột nhiên đều khàn khàn .
Anh nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của người phụ nữ nhỏ trước mắt này , giật mình nhớ tới hai năm trước , anh đã đối với cô ấy làm ra những cái chuyện ngu xuẩn táng tâm bệnh hoạn kia .
Đúng . . .
Anh là hung thủ giết người , anh không đáng Lục Hiểu tha thứ cho anh , càng không có tư cách can thiệp vào cuộc đời của cô ấy .
Thế nhưng Tiêu Sở Bắc không quản được lòng của mình , càng không quản được chân của mình .
Phương Dã mang Lục Hiểu rời khỏi nhà hàng quay trở lại biệt thự của họ ở bờ biển , anh suốt đường bám theo , ẩn núp ở bụi rậm thấp của ngoài cửa sổ sát đất , nhìn cô gái đang hạnh phúc mỉm cười trong phòng khách .
Em ấy cùng Phương Dã đã chung sống với nhau , được bao lâu rồi ?
Em ấy có phải đã có con với Phương Dã không ? !
Nam Nam . . .
Tiêu Sở Bắc nhở tới đứa con của anh và Lục Hiểu , Hiểu Hiểu , em có biết đứa con em đã sinh hạ cho anh còn sống không , cô bé đã hai tuổi rồi , gọi là Tiêu Hiểu Nam .
Phương Dã đã sớm chú ý tới Tiêu Sở Bắc bám theo suốt đường , còn đang đứng ở phía ngoài phòng nhìn họ .
Người đàn ông này giống như là cái đồ theo dõi điên cuồng biến thái , anh phải đi giáo huấn hắn , đem hắn đuổi đến thật xa .
Sau khi Phương Dã tiễn đưa Lục Hiểu lên lầu nghỉ ngơi , đi ra phòng , anh gọi dừng Tiêu Sở Bắc đang hướng đám bụi râm thấp ấy ẩn náu , " Đừng ẩn núp nữa , nếu người vẫn còn là đàn ông , xin người đời này cũng đừng đến quấy rầy Hiểu Hiểu . "
" Là người đã cứu Hiểu Hiểu sao ? " Tiêu Sở Bắc chỉ muốn biết cái này . . .
Không , thật ra trong lòng của anh đã ghen ghét đến mức điên rồi , hận không thể đi đến nắm lấy cổ áo của Phương Dã , đem hắn quật ngã xuống đất , nhưng mà
" Đương nhiên là tôi đã cứu cô ấy , bằng không thì cô ấy đã bị người vợ ma quỷ mà anh yêu thẩm thiết ấy sống đốt chết rồi . " Phương Dã một phát tóm lấy cổ áo của Tiêu Sở Bắc .
Anh luôn muốn tốt đánh người đàn ông này một trận , anh từ bỏ Lục Hiểu , đều là vì Lục Hiểu nói với anh , cô ấy yêu Tiêu Sở Bắc , yêu đến từng phút từng giây cũng không thể cùng hắn tách rời , nhưng mà người đàn ông này lại đem Hiểu Hiểu đối xử khăng khăng một mực với hắn hại đến hai mắt đều mù , mất đi tử cũng mất đi đứa con , thậm chí ngay cả mạng của cô ấy cũng chút nữa mất đi .
" Cảm ơn ngươi . "
" Câm mồm , tôi không cần người tên súc sinh này cảm tạ ! ! " Phương Dã một cú vung đến , Tiêu Sở Bắc không có đánh trả , mặt kệ hắn từng cú vung đến .
Anh đang bị đánh , So với anh cho Hiểu Hiểu đau thương , cho dù đánh chết anh , anh cũng cam tâm tình nguyện .
Tiêu Sở Bắc hoàn toàn không có ý đánh trả .
Cuối cùng bị Phương Dã đánh đến té trên mặt đất cười ngây ngô , " Cảm ơn người , cảm ơn ngươi đã cứu Hiểu Hiểu , cám ơn người . . . " Hắn lệ rơi đầy mặt , tim của Phương Dã cũng đau đớn mãnh liệt .
Người đàn ông này có phải đang đợi Lục Hiểu chết rồi , mới biết mình đối với người phụ nữ này làm bao nhiêu chuyện sai ?
Hai năm qua , anh cũng đang đau đớn , cũng đang sống không bằng chết ?
Phương Dã một mạch nói hết những chuyện trước trước sau sau của năm đó từ trong đám cháy lớn cứu ra Lục Hiểu cho hắn biết , hắn nói cho anh biết nếu như anh đã sám hối rồi , thì đừng lại đến tìm Lục Hiểu nữa , Lục Hiểu thật vất vả mới bình phục từ cơn đau mất đi đứa con , cô ấy thật sự không thể lại chịu đả kích nữa .
Tiêu Sở Bắc yên lặng nhắm mắt , đứa con không có chết , cô bé còn sống , " Hãy cho tôi vì Hiểu Hiểu làm chút gì đi ."
" Ngươi còn có thể vì cô ấy làm cái gì ? "
" Mắt , đưa mắt của tôi cho cô ấy . . . "