Lục Hiểu bắt đầu sợ .
Mắt của cô nhìn không thấy , căn bản không phòng bị được Lục Hạ , và cô ấy lòng dạ độc ác , nói được ra liền nhất định sẽ làm được .
Lục Hiểu suốt nhiều đêm qua đều nằm cùng một cơn ác mộng.
Cô mơ thấy mình đứng ở đầu bậc thang , bị Lục Hạ từ phía sau đẩy mạnh xuống dưới , cô té vào vũng máu , mắt nhìn huyết dịch đỏ thẫm từ giữa hai chân của mình chảy xuôi xuống .
Cô bất lực kêu ré lấy , van xin khổ sở . Nhưng không có ai đến cứu cô . . .
Cho đến khi thân thể cô dần dần trở nên lạnh lẽo , đồng tử hoán tán , mãi không tỉnh lại được nữa , cũng không có ai tới cứu cô . . . " Đừng ! "
Buổi sáng , Lục Hiểu giật mình réo lên , thêm lần nữa từ cùng một cơn ác mộng giật mình tỉnh dậy .
Khắp người mồ hôi lạnh , thấm ướt váy ngủ của cô , ngoài cửa đi qua một tiếng bước chân , tim của Lục Hiểu thoáng cái nhấc tới cuống họng .
Là Lục Hạ sao ? !
Cô ấy cuối cùng cũng đến hại cô và đứa con rồi sao ? !
Không được , cô không thể ở thêm trong căn nhà này nữa . . .
Lục Hiểu mò mẫm lấy điện thoại ra , không biết gọi điện thoại tới cho ai .
Ngày hôm nay Tiêu Sở Bắc dẫn cùng Lục Hạ ra cửa , chờ đến lúc họ trở về , toàn bộ đèn trong phòng khách đều tối , Tiêu Sở Bắc theo tiềm thức của mình hô lên một tiếng " Lục Hiểu . "
Không ai đáp lại anh , anh cảm thấy bất thường , anh chạy lên lầu , đẩy cửa ra đi vào phòng của Lục Hiểu .
" Lục Hiểu , cô trốn trong phòng làm cái gì ? ! " Hắn đang hồ xoạt , bỗng phát hiện trong phòng cũng không có người .
Cô ấy . . . không thấy rồi . . . ? !
" Lục Hiểu , con mẹ nó cô đã trốn đi chỗ nào rồi ? " Sau khi Tiêu Sở Bắc lục soát tất cả các căn phòng trong biệt thự vẫn không trông thấy được bóng dáng của Lục Hiểu , người đàn ông này đột nhiên bộc phát lên .
Anh giống như điên lên vậy , hốc mắt đỏ bừng . Ngay cả bản thân mình cũng không biết mình bị gì .
Từ nhỏ đến lớn Lục Hiểu chưa bao giờ xa anh qua một ngày , lòng của anh giải thích không rõ từng cơn nóng nảy khó chịu . . .
" Sở Bắc , cô ấy đi rồi , thì cho cô ấy đi đi , đây chẳng phải là cuộc sống mà chúng ta muốn có sao ? "
Lục Hạ từ phía sau thoáng cái ôm lấy anh . Thật sự là sáng hôm nay cô ấy đã nhìn thấy Lục Hiểu đang lén lén lút lút chỉnh đốn hành lý trong phòng , vì thế cố ý lừa Tiêu Sở Bắc dẫn cô ấy ra ngoài giải sầu .
Tiêu Sở Bắc ấn định lại .
Đúng vậy , đây không phải là kết quả mà anh rất muốn sao ?
Anh chán ghét Lục Hiểu , từ lâu đã không muốn nhìn thấy bản mặt kia của cô rồi , không phải sao ?
" Tiểu Hạ , cô nói rất đúng , cuối cùng cô cũng đã biết điều mà rời khỏi đây , không ai có thể quấy rối cuộc sống của chúng ta nữa , và cũng không có ai có thể tổn thương em nữa . "
Anh quay người cuối đầu xuống hôn lên trán của Lục Hạ cái trán .
Nhưng chỗ ngực lại như bị một thứ gì đó đục ra một lỗ trống , càng lúc càng lớn , càng lúc càng lớn . . .
Khoảng thời gian ba tháng , đủ khiến cho Lục Hiểu thích nghi với cuộc sống của một kẻ đui .
Từ sau khi chạy trốn khỏi biệt thự của Tiêu Sở Bắc .
Cô thuê một nhà trọ gian nhỏ ở ngoại ô , nhà trọ ở lầu hai , dựa vào cây quái trượng cô đã có thể thuần thục mà lên xuống lầu , trông nom cuộc sống hằng ngày của mình chẳng có vấn đề gì .
Vào buổi chiều , cô thích đi đến vườn hoa nhỏ của bên đường đối diện , phơi nắng phơi nắng , bụng của nàng đã rất lớn rồi , tính tính toán toán thời gian , còn hai tháng nữa là đến ngày dự sinh của cô rồi .
Chỉ cần nghĩ đến đứa con có thể bình an vô sự mà sinh ra , đây chính là tất cả sức mạnh ủng hộ cô tiếp tục sống .
Cô trở về lại căn phòng , bật ti vi lên .
Trên TV vừa lúc đang chiếu một tin tức giải trí : " Nhân vật lớn ở Tân Thành Tiêu Sở Bắc , hôm nay cùng với bạn gái tình đầu Lục Hạ yêu nhau nhiều năm , nay chính thức thành hôn . "
Hôn lễ của Tiêu Sở Bắc náo động cả Tân Thành . Lục Hiểu cái gì cũng nhìn không thấy , nhưng âm thanh xôn xao trên TV đủ khiến cô có thể tưởng tượng ra một khuôn cảnh long trọng .
Yêu nhau nhiều năm . . .
Còn là mối tình đầu ? A , vậy mối tình đầu trước đó thì lại bị coi thành tình cảm gì ? !
Lục Hiểu cười một tiếng cho qua , tắt đi TV , dường như mọi thứ về người đàn ông ấy đều không còn liên quan tới cô nữa . . .