Hạ Tiếu để im cho Tống Thần dắt ra ngoài, cậu gọi taxi, ý định đưa cô về tận nhà.

Thái độ của Hạ Tiếu đã hòa hoãn rất nhiều, cô thở dài nhìn Tống Thần:

- Cậu không cần phải đưa tôi về đâu, nhà tôi cách đây khá xa, bây giờ cũng muộn rồi, cậu gọi xe về đi.

Tống Thần chỉ mỉm cười, nói nhẹ nhàng:

- Bởi vì cậu ở xa nên tớ mới đi cùng cậu, muộn như vậy, con gái đi một mình rất dễ gặp nguy hiểm.

Hạ Tiếu biết Tống Thần nói có lý, cô cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng ngầm cho phép cậu đưa về.

Suốt cả quãng đường, hai người không nói với nhau một câu nào. Hạ Tiếu mệt mỏi ghé đầu vào cửa kính, lơ đãng nhìn đèn đường và các tòa cao ốc lướt nhanh qua tầm mắt, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Trong xe, tiếng nhạc dìu dịu vang lên, không gian kín đáo mà ấm áp, cảm giác an tâm đến kỳ lạ mà người bên cạnh mang đến khiến Hạ Tiếu vô thức thả lỏng, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, khiến cho mí mắt cô nặng trĩu.

Đột nhiên Hạ Tiếu nhớ ra một chuyện, cô không kìm được quay đầu sang nhìn Tống Thần, thắc mắc:

- Tại sao hôm nay cậu lại xuất hiện ở Lush bar?

Tống Thần rũ mắt, thản nhiên trả lời:

- Tớ có chút việc ở đấy, lúc ra ngoài thì vô tình nhìn thấy cậu.

- À.

Hạ Tiếu à một tiếng, sau đó liền không hỏi gì thêm gì nữa. Cô tiếp tục ghé đầu vào kính xe, hơi ngồi cuộn lại, mí mắt từng chút một hạ xuống.

Tống Thần nhận ra Hạ Tiếu đã mệt mỏi đến không chịu được, hắn do dự một chút, sau đó dịu dàng nói:

- Hạ Tiếu, cậu tựa đầu vào vai tớ sẽ thoải mái hơn đấy.

Hạ Tiếu nhắm mắt, khe khẽ lắc đầu, sau đó liền im lặng, hơi thở dần trở nên đều đều.

Lúc này, trong bóng đêm dày đặc, cô gái xinh đẹp mĩ lệ, mái tóc đen dài xõa tung, khuôn mặt vốn sắc sảo quyến rũ trở nên mềm mại nhu hòa, lông mi cong lên như cánh bướm khẽ run rẩy, mí mắt rũ xuống. Ánh đèn đường vàng cam chiếu lên gò má trắng nõn, da thịt óng ánh trong suốt nhẵn nhụi như trẻ con, đẹp đến mức khiến lòng người rung động.

Tống Thần im lặng ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô, toàn bộ tình cảm mãnh liệt không thể che giấu tràn ra khỏi ánh mắt, dường như mỗi giây phút trôi qua đều vô cùng quý giá.

Hôm nay hắn phải đến Pull de Carter gặp Hồng Chính để giải quyết việc liên quan đến Hạ Thẩm Niên, vừa xong việc, hắn liền nhận được tin nhắn của Tử Lẫm.

Tin nhắn không có nội dung, chỉ là một bức ảnh. Tống Thần lơ đãng nhìn vào tấm ảnh kia, đột nhiên hắn khựng lại, nhìn kĩ một lần nữa, sau đó hắn liền cảm thấy cả người đều không ổn.

Ảnh được chụp lén nên chất lượng khá thấp, nhưng dựa vào khung cảnh và ánh đèn mờ, Tống Thần vẫn có thể nhận ra đây là ở trong quán bar. Trong ảnh, người con gái xinh đẹp đang lười biếng dựa vào ghế, bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi, hai người ngồi ghé sát vào nhau, cử chỉ vô cùng thân mật. Cô gái chỉ mặc chiếc váy ngắn bó sát, đường cong lung linh được phác họa trọn vẹn, đôi chân thon dài tinh tế hoàn toàn bại lộ trong không khí, trắng đến lóa mắt. Trên tay cô gái là ly rượu* chỉ còn hơn nửa, môi mọng khẽ nhếch, ánh mắt hờ hững quyến rũ, cả người tràn ngập mị hoặc. Chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy cô liền không kìm được mà có những suy nghĩ bậy bạ.

Cô gái kia, chính là Hạ Tiếu.

(*rượu Tequila và nước táo nguyên chất có màu sắc rất giống nhau)

Bàn tay Tống Thần nắm chặt điện thoại đến mức khớp xương trắng bệch, hắn im lặng nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ánh mắt âm trầm u ám đến đáng sợ. Qua một lúc, Tống Thần điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng nhắn lại:

[Cô ấy đang ở đâu?]

Ngay lập tức có tin nhắn gửi đến.

[Bọn em đang ở Lush bar]

[Ai đưa cô ấy đến?]

[Anh Bạc Vũ]

Tống Thần nhíu mày, đồng thời cũng cảm thấy không bất ngờ lắm.

[Cậu ta đang ở đâu?]

Hai phút sau, có tin nhắn gửi đến, là một bức ảnh. Trong ảnh, Bạc Vũ đang thân mật ôm ấp một cô gái xinh đẹp, có lẽ là người yêu mới của cậu ta.

Tống Thần nhếch môi nhắn cảm ơn Tử Lẫm, sau đó liền gửi thẳng ảnh chụp Bạc Vũ và địa chỉ quán bar cho Hứa Giai Kỳ.

Tống Thần dặn trợ lý của Dụ Ngôn trở về trước, do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn quyết định gọi xe đến Lush bar. Vừa đến nơi, đập vào mắt Tống Thần là hình ảnh một tên con trai lạ mặt đang mỉm cười nói chuyện với Hạ Tiếu. Cô gái xinh đẹp yêu kiều, chàng trai anh tuấn bất phàm, quả thật rất xứng đôi.

Mạch nước ngầm trong con ngươi Tống Thần dao động dữ dội, trong lòng khó chịu như thể có một cây gai đâm trúng. Đêm hôm khuya khoắt như vậy, Hạ Tiếu thân là con gái, lại còn ở nơi quán bar tốt xấu hỗn tạp, hắn lo cho cô đến điên rồi, chỉ sợ cô bị ai đó bắt nạt. Thế mà không ngờ....

Điện thoại trong tay chịu không nổi lực nắm của Tống Thần, "cạch" một tiếng, màn hình vỡ nát.

Thời gian gần đây, hắn càng ngày càng trở nên không giống chính mình.

Chỉ cần đầu óc có thời gian rảnh rỗi, hắn liền không kìm được mà nhớ Hạ Tiếu, nhớ cô đến phát điên. Mỗi khi nhắm mắt lại, toàn bộ hình ảnh của Hạ Tiếu đều có thể tái hiện hoàn hảo trong tâm trí hắn, hắn nhớ từng ánh mắt, từng cái nhăn mày của cô. Hắn khao khát được nghe giọng nói ngọt ngào của cô mỗi khi gọi tên hắn, cứ như kẻ nghiện thuốc cần heroin để duy trì sự sống.

Dù vậy, hắn không có dũng khí, cũng không cho phép mình tới gặp Hạ Tiếu, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm nhìn cô, ngày nào cũng nghĩ về cô, nhớ cô tới tận tâm can.

Nhưng mà, có lẽ cô đã sớm quên hắn, cũng xóa sạch toàn bộ tình cảm với hắn rồi.

Tống Thần sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm hai người, đến khi chàng trai kia cúi đầu châm thuốc cho cô, rốt cuộc hắn vẫn kìm chế không được xông đến kéo cô vào lòng, nhanh chóng muốn tuyên bố chủ quyền với kẻ trước mắt. Người này trông không đáng tin như vậy, nhất định là chuyên dùng vẻ ngoài để lừa gạt con gái nhà người ta, hắn chỉ không muốn Hạ Tiếu bị kẻ xấu lợi dụng. Tống Thần tự động tìm một lý do sứt sẹo cho bản thân, sau đó liền yên tâm diễn vai bạn trai của cô, cấp bách muốn đuổi kẻ muốn tiếp cận Hạ Tiếu đi càng sớm càng tốt.

Dù có tự lừa mình dối người, trong thâm tâm, hắn biết rõ, hắn vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc thân mật của hai người. Hắn lại càng hiểu rõ, hắn khao khát việc được ôm Hạ Tiếu vào lòng âu yếm cô đến thế nào.

.

.

Hạ Tiếu mơ màng mở mắt ra, cô mất vài giây để định hình xem bản thân đang ở đâu, sau đó liền kinh ngạc phát hiện ra mình thế mà đang nằm ghé vào vai Tống Thần, xe taxi đã dừng trước cửa nhà cô từ khi nào.

Cô bối rối ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn chàng trai đang bình tĩnh cử động một bên vai vừa bị cô dựa đến tê cứng, lời trách cứ không làm sao thốt ra được, chỉ có thể khẽ thở dài:

- Sao đến nơi mà cậu không gọi tôi dậy?

Tống Thần mỉm cười vô tội nhìn cô, nhẹ nhàng nói:

- Tớ thấy cậu ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy.

Hạ Tiếu:...

Muốn mắng cũng không mắng nổi.

-----------

Ưattpad_arthan_

Giải thích một chút, Tống Thần không tự làm mọi việc, mà trước đấy Dụ Ngôn (cậu của Tống Thần) đã đàm phán và sắp xếp xong hết rồi, Tống Thần chỉ là người đại diện cho Dụ Ngôn đến giải quyết nốt phần còn lại, và tất nhiên là có trợ lý của Dụ Ngôn đi theo hỗ trợ, chứ mình thằng bé 18 tuổi dù giỏi đến đâu cũng làm sao mà lo được những chuyện liên quan đến vấn đề tài chính, kinh doanh, luật pháp,...được, tớ có buff cũng không buff quá đà thế đâu.

Tống Thần đã trả thêm tiền taxi để được ngắm Hạ Tiếu ngủ thêm một lát, nhất quyết không gọi con bé dậy :>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play