Hạ Tiếu cười lạnh một tiếng, cô không nói lời nào nắm tay Tiêu Vi xoay người rời đi, cảm thấy có chút nực cười. Hóa ra Tống Thần từ chối cô vì gu cậu ta là người như Lâm Vy Vy à? Ài, dù sao cũng không liên quan đến cô nữa, ngày mai cậu ta có công khai thích đàn ông cũng không phải chuyện của cô.

Tiêu Vi ngoan ngoãn im lặng để Hạ Tiếu dắt đi, mặt mày tái nhợt, trong lòng đang hối hận như điên. Trường này rộng như thế, tại sao hai người đáng ghét kia lại trùng hợp xuất hiện ở đây cơ chứ? Lỡ Hạ Tiếu bị sang chấn tâm lý sau đó không muốn ra ngoài nữa thì phải làm sao? Tiêu Vi len lén quan sát khuôn mặt lạnh băng của Hạ Tiếu, huhu cậu nói gì đi Tiếu Tiếu ơi, đừng dọa tớ như vậy!!

***

Tống Thần vừa nâng mắt liền nhìn thấy bóng lưng của Hạ Tiếu và Tiêu Vi ở phía xa, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, cảm giác chột dạ khó hiểu đột nhiên dâng lên. Hắn rũ mi, quét sạch những cảm xúc dị thường kia, sau đó tiếp tục hờ hững nhìn cô gái trước mặt, sự mệt mỏi và mất kiên nhẫn sắp sửa áp chế không được mà tràn ra khỏi ánh mắt.

Dạo gần đây Lâm Vy Vy thường xuyên bám theo Tống Thần, tìm mọi cách lấy lòng cậu. Cô cảm thấy Tống Thần đã chia tay Hạ Tiếu rồi, cô chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ có cơ hội. Con bé Hạ gia kia ngoại trừ khuôn mặt với gia thế ra thì làm gì có cửa so với cô cơ chứ, rồi sẽ đến lúc Tống Thần nhận ra tình cảm của cô thôi.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Lâm Vy Vy dần bắt đầu cảm thấy có chút gấp gáp. Dù cô có làm cách nào, Tống Thần cũng không hề dao động. Cậu lúc nào cũng lịch sự mà xa cách, cự tuyệt mọi nhiệt tình của cô, khiến cô không biết làm sao cho phải. Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Là do cô không đủ tốt ư?

Cuối cùng, khi nhìn vào album ảnh trong máy Tống Thần, Lâm Vy Vy đã hiểu là vì sao. Cô không dám tin nhìn album gần 1000 tấm ảnh, tất cả đều liên quan đến Hạ Tiếu. Lâm Vy Vy run rẩy để điện thoại Tống Thần lại chỗ cũ, toàn thân như thể bị rút hết sức lực, vừa đau khổ vừa không cam lòng. Lại là Hạ Tiếu. Cái gì cũng Hạ Tiếu. Hóa ra từ đầu đến cuối, Tống Thần vẫn thích Hạ Tiếu. Nếu đã thích cô ta như vậy, vì sao hai người lại chia tay? Ah, không quan trọng, dù sao cũng đã chia tay, Lâm Vy Vy cô phải nắm cơ hội này cho tốt.

.

.

- Tống Thần...tớ thích cậu! Cậu có thể làm bạn trai tớ không?

Lâm Vy Vy cắn môi căng thẳng nhìn Tống Thần, trong lòng biết rõ mình sẽ bị từ chối, nhưng lại không kìm được mà sinh ra tia hy vọng.

Mặc dù Tống Thần hơi bất ngờ trước lời tỏ tình của Lâm Vy Vy, nhưng cậu cũng không ngạc nhiên quá nhiều. Cậu im lặng nhìn cô một lúc, sau đó mỉm cười:

- Cảm ơn cậu đã thích tôi.

Lâm Vy Vy như sợ cậu nói ra lời từ chối, vội vàng ngắt lời:

- Tống Thần, cậu có thể hẹn hò với tớ không?

Tống Thần không trả lời, cậu cho tay vào túi, lấy ra một viên kẹo, sau đó mỉm cười đưa cho Lâm Vy Vy, nhẹ nhàng nói:

- Lâm Vy Vy, tôi tặng cậu viên kẹo này xem như cảm ơn được không?

Một lời từ chối vô cùng hoàn mĩ, vừa giúp bảo vệ lòng tự ái cho cô gái, vừa thể hiện rõ được ý kiến của mình. Nhưng mà, Lâm Vy Vy lại cố tình không hiểu rõ.

Cô cố chấp ngẩng đầu lên nhìn Tống Thần, ép cậu phải có một câu trả lời rõ ràng:

- Tớ không muốn nhận kẹo, Tống Thần, cậu không thích tớ một chút nào sao?

Tống Thần vừa nâng mắt liền vô tình nhìn thấy Hạ Tiếu và Tiêu Vi ở phía xa, hắn cảm thấy cả người đều không ổn, nhìn Lâm Vy Vy trước mắt lại càng thêm mất kiên nhẫn. Rốt cuộc, Tống Thần buộc phải dẹp đi vẻ mặt ôn hòa, hắn hơi nâng cằm từ trên cao nhìn xuống, hờ hững hỏi:

- Vì sao cậu lại thích tôi?

Lâm Vy Vy trả lời như lẽ đương nhiên:

- Bởi vì cậu vô cùng ưu tú, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo.

Tống Thần bật cười, như thể vừa nghe thấy chuyện gì vô cùng hài hước, hắn tiến lên một chút, nhìn thẳng vào mắt Lâm Vy Vy:

- Cậu hiểu rõ về tôi thế cơ à?

Lâm Vy Vy bị ánh nhìn giễu cợt của Tống Thần làm cho cả người cứng lại, không đợi cô trả lời, Tống Thần đã nói tiếp:

- Nếu tôi nói, tất cả chỉ là giả vờ, thực ra tôi chỉ là một thằng khốn nạn, cậu tin không?

Lâm Vy Vy nuốt nước bọt, gian nan lắc đầu:

- Tớ...tớ không tin!

Tống Thần lại bước về phía trước nửa bước, hắn dùng một tay nâng cằm Lâm Vy Vy, ánh mắt lạnh băng đầy châm chọc, giọng nói lại vẫn dịu dàng:

- Có biết vì sao tôi lại từ chối cậu không?

Lâm Vy Vy căng thẳng lắc đầu, trái tim lại vì sự tiếp xúc gần gũi đột ngột của 2 người mà bắt đầu tăng tốc.

Tống Thần hờ hững nhìn hai gò má ửng hồng của Lâm Vy Vy, ngón tay khẽ bóp chặt cằm của cô:

- Vì khuôn mặt này không đủ xinh đẹp.

Ngón tay từ cằm lướt dần xuống dưới, như chiếc lông vũ phất qua da thịt, giọng nói dịu dàng từ tính nhưng đầy châm chọc:

- Ngực không đủ lớn.

Cả người Lâm Vy Vy khe khẽ run rẩy.

Ánh mắt Tống Thần theo ngón tay dừng lại ở eo của cô:

- Eo cũng không đủ thon.

Sau đó, cậu chợt thu tay lại, ánh mắt ngả ngớn đánh giá cô như một món đồ, mỉm cười:

- Chân không đủ dài.

Sắc mặt Lâm Vy Vy tái nhợt, kinh hoàng nhìn Tống Thần.

- Và đầu óc cũng không đủ thông minh.

Cậu lùi lại 2 bước, đánh thêm một đòn cuối cùng.

Lâm Vy Vy chịu không nổi òa khóc.

Tống Thần xoay người rời đi, toàn bộ ý cười giễu cợt trên mặt đều rũ bỏ, chỉ còn vẻ hờ hững lạnh nhạt. Tống Thần vừa bước được vài bước thì Lâm Vy Vy ở phía sau vẫn chưa từ bỏ ý định mà kêu lên:

- Cậu không được đi! Tớ không tin cậu là người như vậy! Có phải là vì cậu vẫn còn thích Hạ Tiếu không?

Tống Thần hơi cứng người lại, hắn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh quay người lại nhìn Lâm Vy Vy:

- Tôi chính là người như vậy. Còn chuyện giữa tôi và Hạ Tiếu, cậu không cần phải quan tâm.

Lâm Vy Vy cắn môi nhìn cậu qua làn nước mắt:

- Tớ đã nhìn thấy album ảnh của cậu rồi! Cậu với Hạ Tiếu đã kết thúc rồi, cậu có níu kéo cũng không có kết quả đâu!

Ánh mắt Tống Thần nhanh chóng lạnh xuống, biểu tình u ám nhìn chằm chằm vào Lâm Vy Vy, khiến cô không tự chủ được mà run rẩy lùi lại vài bước, cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Tống Thần mở miệng, từng lời nói tàn nhẫn như lưỡi dao cứa vào trái tim:

- Phải, tôi vẫn còn thương Hạ Tiếu, nhưng đấy không phải lý do tôi từ chối cậu. Lâm Vy Vy, cậu là loại con gái mà tôi chán ghét nhất, bây giờ tôi không thích cậu, vĩnh viễn cũng không.

Bị nhục nhã như vậy, làm sao Lâm Vy Vy còn có thể ở lại thêm, cô vội xoay người chạy thẳng, dường như không thể đối mặt với Tống Thần thêm một giây phút nào nữa.

-----------

Chương này tớ đã tham khảo màn từ chối đỉnh cao của Tư Vũ trong "Đinh Nam Ti Vũ", nếu các cậu có thời gian có thể đọc thử, nhưng đọc xong đừng chửi tớ đạo nhé huhu :

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play