Chương 2
Sự thật đã chứng minh, ngọc bội mà chàng trai áo trắng kia đưa cho đúng thật là có chút hữu dụng.
Cậu cầm ngọc bội đi vào nhà, ấy thế mà dọc theo đường đi cũng không gặp phải chuyện xui xẻo gì, thậm chí cũng chưa từng vấp té, quả thực đúng là kỳ tích.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà Nguyễn Thu Bình cảm thấy khi mình cầm theo miếng ngọc bội kia vào nhà, đám hoa cỏ vốn héo rũ bẹp dí trong vườn bỗng trở nên có sức sống hơn hẳn.
Màn đêm buông xuống, sao treo đầy trời, cha mẹ đã ngủ nhưng Nguyễn Đông Đông lại thức giấc, đang bấu cửa sổ sát đất lè lưỡi với Nguyễn Thu Bình.
Nguyễn Thu Bình cẩn thận đeo miếng bạch ngọc mà người kia đưa cho lên cổ Nguyễn Đông Đông.
Nguyễn Đông Đông nhìn miếng ngọc bội đột nhiên xuất hiện trên cổ, tò mò nghịch trong chốc lát. Bàn tay nho nhỏ của cô bé cầm miếng ngọc bội, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình cười khanh khách, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, bập bẹ phát ra hai chữ: "Anh... anh..."
Nguyễn Thu Bình sững sờ đứng tại chỗ, gần như không thể tin được: "Đông Đông, em vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa đi nào!"
"Anh!"
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đông Đông gọi anh trai.
Nguyễn Thu Bình cảm thấy trái tim muốn tan chảy, nếu như cậu là một cây kẹo bông thì giờ phút này nhất định sẽ hóa thành vũng nước đường.
"Anh ơi... Ôm ôm!" Nguyễn Đông Đông dang hai tay ra, nói bằng chất giọng đặc mùi hơi sữa của trẻ nhỏ.
Nguyễn Thu Bình kìm lòng không đặng đi về phía trước một bước, rồi lại rất nhanh chóng hồi hồn lui nhanh về sau. Cậu buông thõng tay, lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Anh không thể ôm Đông Đông."
Cho dù trên người Nguyễn Đông Đông có ngọc bội của Thần May Mắn thì cũng không có nghĩa là cậu có thể không kiêng nể gì mà tiếp xúc với Nguyễn Đông Đông. Lỡ như xảy ra sai lầm gì thì phải làm sao, lỡ đâu vận xui của cậu xua tan vận may của ngọc bội thì làm thế nào? Lỡ đâu Đông Đông bị thương hoặc sinh bệnh?
Nguyễn Đông Đông có chút không hiểu nghiêng đầu, nhưng cô bé cũng không tiếp tục nghĩ đến chuyện này, chỉ cúi đầu tiếp tục đùa miếng ngọc bội của mình một hồi, chơi đến khi ngủ say mới thôi.
Nguyễn Thu Bình ngồi trên xích đu cách Nguyễn Đông Đông mười mét, lẳng lặng nhìn dáng vẻ say ngủ của em gái cưng.
Tối nay, lần đầu tiên cậu chạm vào người khác.
Tối nay, lần đầu tiên Nguyễn Đông Đông gọi cậu là anh.
Nguyễn Thu Bình khẽ nhón chân đẩy xích đu bay lên cao.
Thế mà cậu và xích đu vẫn bình yên vô sự.
Dây thừng không đứt, ván gỗ không gãy, ốc vít cũng không lỏng, càng không có con chim hung dữ nào đột nhiên bay ngang qua mổ lên tay cậu.
Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đầy sao xinh đẹp rực rỡ, lại dùng sức rung xích đu một chút, cười đến hai mắt đều cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Xem ra đây thực sự là một đêm tuyệt vời.
Tin tức Thần May Mắn Úc Hoàn hạ phàm thành công đã nhanh chóng lan truyền khắp thiên giới. Hôm nay Nguyễn Thu Bình đã nghe thấy ba bốn bạn học quanh co lòng vòng hỏi giáo viên tọa độ hạ phàm của Úc Hoàn, vọng tưởng đợi hai hôm nữa mình có thể hạ phàm, chạy tới gặp hắn một lần.
Thật ra, số mệnh của Thần May Mắn sau khi hạ phàm cũng không khác người bình thường là bao. Do đó mấy thần tiên này muốn hạ phàm để gặp Thần May Mắn cũng không phải là muốn cọ vận may gì, mà là muốn tiện tay giúp Thần May Mắn ở dưới nhân gian một hai việc nhỏ, đợi khi hắn lịch kiếp trở về cũng có thể vịn cớ này xin ít vận may.
Chờ đến khi có học sinh thứ tám muốn hỏi tọa độ dưới trần gian của Úc Hoàn, cuối cùng Ti Mệnh cũng chịu không được.
Ti Mệnh vuốt râu của mình, ý bảo tất cả học sinh đều im lặng, sau đó ông cất cao giọng: "Tất cả mọi người đều im lặng, thầy có chuyện cần phải nói rõ một chút. Chắc là các trò còn nhớ, Học viện Tư Mệnh trừ quản số mệnh nhân gian thì còn phải ghi chép tóm tắt quỹ tích vận mệnh của tiên nhân hạ phàm. Cho nên nội dung thực tập hạ phàm tháng này của mọi người là đi theo bên cạnh thần tiên hạ phàm, ghi chép tóm tắt tất cả những chuyện lớn phát sinh trong cuộc đời họ..."
Ti Mệnh còn chưa dứt lời, trong lớp học đã vang lên một trận hoan hô, không ít người vừa vỗ bàn vừa hô to tên Thần May Mắn.
"Trật tự!" Tư Mệnh cầm tấm bảng biểu màu đen vỗ bàn, "Im lặng!"
Sau khi lớp học im lặng, Ti Mệnh mới tiếp tục nói: "Nhưng mà! Trong khoảng thời gian này có tổng cộng tám vị thần tiên lịch kiếp hạ phàm. Mà lớp chúng ta có tổng cộng hai mươi bốn bạn học, cho nên, thật ra đây chính là nhiệm vụ làm theo nhóm, ba người một nhóm, phụ trách một vị thần tiên hạ phàm..."
Nhóm?
Nguyễn Thu Bình cúi đầu xoay bút.
Quả nhiên phòng học lập tức lại sôi trào, có người nhỏ giọng thảo luận cùng đồng bọn, có người nhìn trái nhìn phải, có người thỉnh thoảng nhìn về phía Nguyễn Thu Bình.
Cuối cùng một người mạnh dạn giơ tay: "Thầy ơi, chia nhóm thế nào ạ?"
Ti Mệnh lắc ống rút thăm, cười ha ha nói: "Tất nhiên là Học viện Ti Mệnh sẽ rút thăm, rút được ai thì là người đó."
Các bạn học lập tức hai mặt nhìn nhau, vẻ thấp thỏm bất an tức thì hiện lên trên mặt.
Buổi rút thăm kết thúc vào ba phút sau đó.
Vẻ mặt hai bạn cùng lớp rút được cùng nhóm với Nguyễn Thu Bình như tro tàn.
Một người hơi thấp bé, tên là Cảnh Dương sắp khóc đến nơi.
Cậu ta rút một tấm bùa đuổi vận đen nhăn nhúm từ trong ngực, giọng nói mang theo nức nở: "Có ai có thể đổi bùa với tôi không, hôm qua vì không cẩn thận nên tôi làm rơi bùa xuống nước, xảy ra chút vấn đề, nếu có ai đồng ý đổi thì bao nhiêu tiền tôi cũng trả."
Mọi người nhao nhao lui về phía sau, không ai nguyện đồng ý đổi cùng cậu ta.
Sắc mặt của một bạn học khác tên Thần Hải cũng không dễ nhìn. Cậu ta do dự một hồi, rốt cuộc cắn răng ngẩng đầu nhìn về phía giáo viên: "Thưa thầy, em không muốn cùng nhóm với Nguyễn Thu Bình."
Ti Mệnh có chút khó xử: "Sau khi các trò hạ phàm sẽ tự phong bế vận khí và số mệnh, cho dù là Nguyễn Thu Bình thì phỏng chừng cũng chỉ còn một phần mười xui xẻo. Huống chi các trò còn có bùa đuổi vận đen của Thần May Mắn, sẽ không có chuyện gì..."
"Nhưng dù là như vậy đi chăng nữa em cũng không muốn ở cùng một nhóm với Nguyễn Thu Bình. Thầy à, nếu không đổi nhóm em sẽ không làm, bởi vì em cảm thấy tính mạng còn quan trọng hơn việc học tập."
Nguyễn Thu Bình giơ tay phải lên, thờ ơ nói: "Thầy ơi, mình em một nhóm cũng được. Tuy nhiên em có điều kiện là thầy phải cho em phụ trách ghi chép quỹ tích vận mệnh của Úc Hoàn."
Ti Mệnh liếc mắt nhìn Cảnh Dương nước mắt lưng tròng cùng với Thần Hải tuyên bố muốn bỏ học, thở dài thườn thượt đáp: "Mình trò một tổ cùng được, nhưng việc muốn ghi chép vận mệnh quỹ tích của Úc Hoàn là không thể, cái này cũng phải rút thăm, dù sao chúng ta cũng nên công bằng với mọi người."
Rút thăm nữa à, thế là xong luôn rồi còn gì.
Nếu cậu có thể rút được cây thăm tốt thì gà trống cũng biết đẻ trứng.
Nguyễn Thu Bình thở dài ngao ngán.
Nhưng sau khi nghe giáo viên nói Nguyễn Thu Bình có thể một mình một nhóm, cuối cùng hai bạn học một khóc một quậy cũng im lặng.
Ti Mệnh sắp xếp hai người bọn họ vào các nhóm khác, sau đó bắt đầu rút thăm thần tiên hạ phàm do các nhóm phụ trách.
Nguyễn Thu Bình lấy được lá thăm cũng không mở ra, trong đầu đầy chỉ nghĩ sau khi hạ phàm nên lén tìm Úc Hoàn như thế nào.
Sau khi các nhóm trưởng mở thăm, từng tiếng thở dài não lòng vang lên, tất cả mọi người đều châu đầu ghé tai.
"Tôi không rút được Thần May Mắn, cậu rút được ai?"
"Hoằng Dương tiên quân..."
"Ai rút được Thần May Mắn thế?"
"Tổ 7 rút được đúng không? Hình như tối nghe thấy vậy!"
"Tổ 7 không có rút được Thần May Mắn, mấy cậu nghe lầm rồi, tổ 7 rút được Khải Thịnh..."
"Thầy ơi, lá thăm xảy ra vấn đề, không có nhóm nào rút được Úc Hoàn cả!"
"Xảy ra lỗi à?" Ti Mệnh nhíu mày nói, "Cái này không đúng... Mọi người nhìn kỹ lại xem lá thăm của mình có phải là Úc Hoàn hay không?"
Các học sinh đồng loạt cúi đầu nhìn lá thăm, lại đồng loạt lắc đầu: "Không phải ạ!"
Chuyện này quái thật... Chẳng lẽ lá thăm xảy ra sai sót? Nhưng nói không chừng có người rút được thăm mà không nói, tuy nhiên chuyện này cũng không hợp lý, rốt cuộc xảy ra chuyện gì...
Nguyễn Thu Bình vuốt cằm khổ sở suy nghĩ.
Đột nhiên, ánh mắt cậu nhìn vào lá thăm trong tay mình.
"Rầm!" Nguyễn Thu Bình bỗng đứng bật dậy, cơ thể vì quá kích động mà làm đổ ghế.
Cậu giơ lá thăm trong tay lên, lắp bắp nói: "Thầy ơi, em... em... Úc Hoàn!"
Cả lớp học lập tức im như thóc.
"Ý của trò là, trò rút được Úc Hoàn?" Ti Mệnh có chút không thể tin hỏi.
Nguyễn Thu Bình cứng đờ gật đầu.
Vì phòng cho Ti Mệnh không tin, Nguyễn Thu Bình dùng pháp thuật chuyển tờ thăm trong tay mình đến trước mặt Ti Mệnh.
Ti Mệnh cầm tờ thăm nhìn mấy lần mới tin: "Đúng rồi... Vậy là chỉ có một mình Nguyễn Thu Bình phụ trách Úc Hoàn..."
Cả lớp ồ lên.
"Sao lại thế nhỉ? Cậu ta không phải là Thần Xui Xẻo à, sao cậu ta có thể rút được Thần May Mắn?"
"Khoan đã, mọi người nghĩ ngược lại xem, có phải thật ra rút được lá thăm Thần May Mắn là một điềm gở không?"
"Làm gì có, cậu đừng tự lừa mình dối người..."
"Vậy thì chuyện này cũng khó mà tưởng được, vận may Nguyễn Thu Bình tốt cứ như kiểu được Thần May Mắn chạm vào ấy."
"Không có khả năng được Thần May Mắn chạm vào đâu, nhưng có thể là vì cậu ta thật sự mua được hàng 'real' của Thần May Mắn..."
Nguyễn Thu Bình sực tỉnh.
Bảo sao cậu lại rút được lá thăm tốt thế này, hóa ra là bởi vì miếng ngọc bội đêm qua.
Xem ra miếng ngọc bội kia thật sự không đơn giản, chỉ để trong ngực cậu một lúc thôi mà đã làm cho cậu rút được lá thăm tốt... Có phải cậu nên đi cảm ơn chàng trai áo trắng hôm qua đã đưa ngọc bội cho mình? Nhưng cậu không biết tên của người đó... Thôi quên đi, chỉ cần cậu không gặp người ta đã chính là lời cảm ơn tốt nhất với vị thần tiên tốt bụng...
Đúng lúc này, một mẩu giấy nhỏ được ném lên bàn của Nguyễn Thu Bình.
Nguyễn Thu Bình tò mò mở tờ giấy ra.
Trên đó viết mấy dòng.
"...Xin lỗi, nếu như không phải bùa của tôi bị hư hại thì tôi nhất định sẽ cùng cậu chung một nhóm, thật sự xin lỗi!!! – Cảnh Dương"
Phía dưới còn vẽ một nhóc chibi cúi đầu.
Nguyễn Thu Bình sững người một lát, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bạn học tên Cảnh Dương kia đang ngượng ngùng cười với cậu.
Đây có phải là mẩu giấy nhỏ trong truyền thuyết không?
Nguyễn Thu Bình xé một tờ giấy, giương nanh múa vuốt viết không sao, ném cho cậu bạn.
Cậu cẩn thận gấp tờ giấy nhỏ vừa nhận được rồi kẹp vào trong trang sách, vui vẻ rung chân.
Hôm nay cậu vừa rút được một lá thăm siêu cấp vô địch tốt, lại còn nhận được mẩu giấy nhỏ mà chỉ có bạn học quan hệ tốt mới truyền cho nhau trong truyền thuyết.
Thật sự là một ngày tuyệt vời!
Chớp mắt đã đến ngày mỗi người bọn họ hạ phàm thực hành.
Tính toán ngày tháng, Úc Hoàn cũng đã hạ phàm được năm ngày, cũng rơi vào khoảng 4, 5 tuổi, đúng lúc thích hợp bắt đầu bồi dưỡng tình cảm thanh mai trúc mã.
Nguyễn Thu Bình vừa nhẩm tính vừa ổn định vượt qua Phù Hoa Môn.
Đạo Phù Hoa Môn thứ nhất vượt qua, trước mặt lại có hai cánh cửa. Một cánh cửa gọi là "Nhập Thế Môn", chuyên quản phàm nhân lịch kiếp. Trước cửa có ba nhân viên công tác đang ngồi, cần phải làm xong thủ tục mới có thể đi vào. Mà nơi Nguyễn Thu Bình đi qua là một cánh cửa nhỏ tên "Quan Trần Môn", do một nhân viên công tác trông coi. Thấy là học sinh do Ti Mệnh dẫn dắt, nhân viên chỉ để cho bọn họ ký tên đeo vòng tay là có thể vào trong.
Vòng tay kia không thể tự mình đeo lên cũng không thể tự mình lấy xuống, đây là pháp khí đặc chế của thiên đình. Nó sẽ tự động niêm phong tất cả pháp thuật và vận khí của những thần tiên hạ phàm, đối với sinh viên Học viện Ti Mệnh bọn họ mà nói, nó còn có tác dụng tự động truyền tống họ đến nơi thần tiên mà mình phụ trách.
Nguyễn Thu Bình đeo vòng tay đi vào Quan Trần Môn, trong nháy mắt, cậu như rơi xuống vạn dặm, hoa mắt chóng mặt, lỗ tai cũng vì trấn động mà phát ù.
Sau khi hai chân chạm đất, cậu đứng khoảng hơn một phút mới mở mắt ra.
Vòng tay lóe ánh sáng xanh nhàn nhạt, bây giờ cậu đang ở trong một trăm mét bán kính xung quanh Úc Hoàn, cùng lúc đó, phía trên bắt đầu hiển thị ba mươi giờ đếm ngược.
Nguyễn Thu Bình quan sát hoàn cảnh xung quanh, khẽ nhíu mày.
Đây là một nhà xưởng bị bỏ hoang, phóng tầm mắt nhìn, trống trải lại rách nát, không giống như có người ở.
Tại sao một đứa trẻ 4, 5 tuổi lại xuất hiện ở chỗ này?
Nhưng vì cẩn thận không để cho người khác phát hiện, Nguyễn Thu Bình vẫn chuẩn bị dán bùa tàng hình. Bọn họ hạ phàm chỉ là vì để ghi chép quỹ tích vận mệnh của tiên giả lịch kiếp, tốt nhất không nên để cho lịch kiếp giả nhìn thấy bọn họ, cho dù nhìn thấy cũng phải cố gắng ngụy trang thân phận, giả bộ như là phàm nhân.
Vì để thuận tiện cho hành động, trước khi hạ phàm, đàn anh trợ giảng đã phát cho mỗi người bọn họ một tấm bùa tàng hình.
Khoan đã... Bùa của cậu đâu?!
Nguyễn Thu Bình lục tung hết đống túi trên người mà vẫn không tìm thấy lá bùa kia.
Nguyễn Thu Bình thở dài, xem ra vận xui của cậu lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Nguyễn Thu Bình còn chưa kịp trầm ngâm suy tư xem rốt cuộc cái bùa kia bị mình vứt ở nơi nào thì đã bị tiếng dao băm chặt cắt đứt dòng suy nghĩ.
Tiếng động này là gì? Chẳng lẽ Úc Hoàn gặp chuyện?
Nguyễn Thu Bình lần theo âm thanh kia, rón rén đi sâu vào trong tòa nhà.
Vòng qua thùng sơn xếp chồng lên nhau, Nguyễn Thu Bình phát hiện một cánh cửa khép hờ. Nhìn qua khe cửa, Nguyễn Thu Bình chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết lên.
Một người đàn ông vai trần đang cầm một con dao phay to tổ chảng, khắp người dính đầy máu tươi, máu bắn cả lên người Nguyễn Thu Bình, cứ như thể đang giải phẫu thi thể.
Hiện trường giết người? Hiện trường một vụ phanh thây?
Nguyễn Thu Bình cả thở cũng không dám thở mạnh, tim đập thình thịch cả người phát lạnh. Mặc dù cậu là một vị thần tiên sống hơn hai trăm năm, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường giết người hàng thật giá thật.
Đúng lúc này, thùng sơn bên cạnh vang lên chút tiếng động nhỏ.
Tim Nguyễn Thu Bình gần như nhảy vọt lên trên cuống họng, cậu cẩn thận quay đầu, bỗng nhìn thấy một đứa trẻ mặc quần áo đen đang ôm đầu gối ngồi trong thùng sơn.
Đồng thời, ánh sáng xanh nhấp nháy trên vòng đeo tay của Nguyễn Thu Bình dừng lại.
Hóa ra đứa nhỏ này chính là Úc Hoàn hạ phàm.
Nhưng tại sao cậu ta lại ở đây? Cậu ta trốn ở đây để làm gì?
Nhóc Úc Hoàn ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt làm nổi bật đôi mắt to tròn đen láy. Ngoài ra, trên má, cổ, cánh tay và quần áo đều dính sơn màu xám đen, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Vốn dĩ dáng vẻ trẻ con như này khiến Nguyễn Thu Bình không có cách nào coi hắn như là đối thủ một sống một còn của mình, chỉ có thể coi hắn là một đứa trẻ phàm nhân lớn hơn Nguyễn Đông Đông hai tuổi.
Thấy Nguyễn Thu Bình, đứa nhóc chống người đứng lên, lui về phía sau một bước, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác.
"Ai?!" Bỗng nhiên bên trong cửa vang lên tiếng quát lớn của gã đàn ông cao to. Dường như gã đã nghe thấy tiếng động bên này nên xoay thẳng người bước về đây.
Thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần, trong lòng Nguyễn Thu Bình cũng cảm thấy bồn chồn thấp thỏm.
"Chạy mau!" Nguyễn Thu Bình hét lên với đứa trẻ, nhưng thằng nhóc lại làm vẻ nghe không hiểu, đứng im không nhúc nhích.
"Rầm!" Người đàn ông đạp một phát vào cửa.
Hai tay dính máu chảy tòng tòng cùng khuôn mặt bị máu tươi bắn tung tóe che gần hết của gã đàn ông đập vào mắt Nguyễn Thu Bình, thậm chí khóe mắt cậu còn nhìn thấy một cánh tay trắng hếu khẽ đung đưa theo động tác của gã...
Nguyễn Thu Bình ngừng thở một hồi.
Không có cách nào suy nghĩ, Nguyễn Thu Bình lập tức giơ tay chắn trước mắt đứa nhỏ, che khuất tầm mắt nó.
Ngay sau đó, cánh tay dính đầy máu tươi đặt lên mu bàn tay nguyễn Thu Bình.
Nguyễn Thu Bình run lên vì ghê tởm.
Tay Nguyễn Thu Bình cũng không đụng vào đứa bé, cũng không che mắt nó nữa, cậu chỉ nhanh chóng chắn người trước nó, ngăn cản tầm mắt của đứa nhỏ.
Bởi vậy khi Nguyễn Thu Bình cúi đầu, cậu rõ ràng nhìn thấy đứa nhỏ này đang chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Đôi mắt đen trắng sáng ngời của đứa bé giao nhau với nguyễn Thu Bình, trong lòng Nguyễn Thu Bình bỗng giật thót, đột nhiên nhớ tới thể chất xui xẻo của bản thân, cậu cuống quít rút tay xuống đứng cách đứa nhỏ này một chút.
Nhưng con ngươi đen láy của đứa nhỏ kia vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Bình, dường như muốn nhìn thủng một lỗ trên người cậu.
"Là lợn."
Đứa trẻ bỗng nhiên lên tiếng.
Nguyễn Thu Bình trợn tròn mắt.
Sao thằng nhóc này còn biết chửi người?
Hơn nữa nó cũng lớn gan thật đấy, thấy cảnh giết người cũng không sợ.
"Con mẹ nó ai cho chúng mày đi vào?! Không thấy bên ngoài treo biển cấm vào sao? Khoan đã, cậu là phóng viên đúng không..." Người đàn ông chỉ vào mũi Nguyễn Thu Bình, thô lỗ hỏi.
Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn về phía gã.
Cậu là một người lớn, cậu đã sống hơn hai trăm năm, cậu là một vị thần, cậu không thể hoảng sợ!
Cậu lấy hết can đảm lớn giọng nói: "Anh muốn làm gì..."
Khoan đã khoan đã.
Tầm mắt Nguyễn Thu Bình dừng lại trên tay người đàn ông cao to.
Rõ ràng ban nãy khóe mắt cậu nhìn thấy một cánh tay trắng hếu, sao giờ lại biến thành một cái... Móng giò?
Như vậy thì anh giai này...
Nguyễn Thu Bình nghiêng người nhìn về căn phòng sau lưng người đàn ông.
Nhìn thấy một đống lợn chết bị vứt xuống đất.
Hóa ra là một lò mổ bất hợp pháp...
"Mẹ nó mày còn dám nhìn! Nhìn cái đéo gì?! Có phải là phóng viên không? Để lại máy ảnh cho bố!" Người đàn ông cao lớn kia lại lớn tiếng quát một, xoay người định lấy gậy gỗ đặt phía sau cửa.
Nguyễn Thu Bình sợ xui xẻo trên người mình dính vào đứa bé, không dám trực tiếp ôm nó bỏ chạy. May mà phía trên thùng sơn kia phủ một lớp vải nhựa, Nguyễn Thu Bình nhanh chóng kéo tấm vải nhựa xuống, quấn hai vòng trên người đứa bé, sau đó bế nó lên, vắt chân lên cổ chạy về phía trước.
Nhưng mà cho dù động tác này của cậu có nhanh đến đâu cũng chậm mất một ít thời gian. Khi cậu vừa xoay người chạy hai bước, thanh gỗ trong tay gã kia liền đã nện lên lưng Nguyễn Thu Bình.
Nguyễn Thu Bình bị đánh khiến bước chân cậu loạng choạng, sau đó lại nhanh chóng lao đi.
"Rầm!" Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, người đàn ông đang đuổi theo cậu bị vấp thùng sơn ngã lăn quay ra đất.
Nguyễn Thu Bình khẽ nhướng mày, rốt cuộc trong lòng cũng thấy cân bằng đôi chút.
Dám đánh Thần Xui Xẻo, nguyền rủa ngươi dính xui xẻo liên tiếp!
Nguyễn Thu Bình vừa nguyền rủa tên mổ lợn trong lòng, vừa cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong ngực.
Sau khi cậu hạ phàm, vận xui trên người vốn đã giảm bớt chín phần mười, bây giờ lấy vải nhựa thật dày bọc lại cũng có thể ngăn cách không ít vận xui.
Nhưng cho dù là như thế thì đứa nhỏ cũng bị cậu đụng vào rồi, chắc chắn cũng dính chút xui xẻo. Nghĩ đến đây, cậu bỗng cảm thấy hơi áy náy.
Nguyễn Thu Bình vừa chạy vừa thở hồng hộc nói: "Xin lỗi nhóc con, anh không cố ý đụng vào nhóc, có thể em sẽ xui xẻo một chút... Anh sẽ ngay lập tức... lập tức buông em xuống..."
Đúng lúc này, đứa trẻ đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vòng qua cổ Nguyễn Thu Bình, sau đó vùi đầu vào cổ cậu.
Cơ thể Nguyễn Thu Bình cứng đờ, đồng tử hơi phóng đại, một giọt mồ hôi lăn theo gò má rơi xuống, cậu cũng quên lau.
Ngay cả động tác chạy bộ cũng chậm lại một chút.
...Đó là một cái ôm.