~ NGỦ MỘT GIẤC TỚI ĐÍCH ~

Sau khi rời khỏi trấn nhỏ kỳ quái, họ chạy xe suốt một ngày, khi trời chập tối, họ chạy tới một lối lẽ, cạnh lối rẽ là biển báo đường cao tốc.

Hứa Diệc Thâm dừng xe lại ven đường, quay lại hỏi mọi người: "Chúng ta tiếp tục đi đường nhỏ hay lên cao tốc?"

Việt Tinh Văn chau mày suy nghĩ một hồi.

Nếu lên đường cao tốc, có thể họ sẽ bị người biến dị chặn đường, giống như khi ở thành phố C, người biến dị đã chặn trước ở trạm thu phí, nếu họ đụng phải người biến dị sẽ rất nguy hiểm. Nhưng nếu tiếp tục đi đường nhỏ, đường sá ngoằn ngoèo, lại nhiều đường đèo, hơn nữa đường đi cũng không rộng rãi bằng phẳng, luôn phải kiểm soát tốc độ xe dưới 60km/h, đến thành phố F muộn hơn hai ngày so với đi cao tốc.

Việt Tinh Văn quay đầu hỏi ý Giang Bình Sách: "Cậu thấy sao?"

Giang Bình Sách nói: "Đêm qua đám người dơi bất chợt tấn công chúng ta, hành động của chúng thất bại, chắc chắn tổ chức người biến dị cũng đã biết tin này, vậy nên hành động của chúng ta đã không còn bí mật nữa."

Việt Tinh Văn gật đầu, "Nói cách khác, dù chúng ta đi cao tốc hay đường nhỏ đều có thể bị người biến dị chặn đường. Vậy không bằng cứ lên cao tốc, ít nhất là tốc độ nhanh hơn nhiều, có thể đến thành phố F nhanh hơn hai ngày."

Trác Phong tán thành: "Anh cũng nghĩ vậy, đường sá nông thôn khó đi quá, nếu sắp tới lại đụng phải sạt lở đất, mưa bão gì đó, vậy cũng rất nguy hiểm. Ít nhất là đường cao tốc dễ đi hơn nhiều, có thể lái trên 80km/h."

Hứa Diệc Thâm nhắc nhở: "Nếu lái con xe sắt vụn này của bọn mình đến 80 cây thì ồn ghê lắm đó."

Vì cửa kính hai bên xe đều đã vỡ hết, phải dùng vải gạc quấn tạm, nếu vận tốc xe vượt 80 cây một giờ, tiếng xe lăn bánh, tiếng gió lùa sẽ rất ồn, Việt Tinh Văn nhìn các bạn học: "Mọi người chịu được tiếng ồn không?"

Lâm Mạn La nói: "Chị không sao."

Kha Thiếu Bân nghiêm túc nói: "Ồn xíu cũng không sao, nghe nhiều rồi quen."

Việt Tinh Văn nói: "Được, vậy thì lên cao tốc, tranh thủ thời gian đến đích."

Các thành viên nhất trí tán thành, Hứa Diệc Thâm bèn rẽ trái, lái xe trên đường cao tốc.

Quả nhiên đường cao tốc với ba làn đường rộng rãi hơn nhiều, tầm nhìn cũng thoáng hơn, Hứa Diệc Thâm đạp chân ga, lập tức đẩy vận tốc lên tới 80km/h.

Không biết có phải do thế lực của người biến dị vẫn chưa bành trướng tới đây, thỉnh thoảng họ vẫn bắt gặp vài chiếc xe con chạy trên đường cao tốc, mấy tài xế trông thấy chiếc "xe tang" vừa đi vừa phát ra âm thanh lẻng xẻng này, đều có vẻ vô cùng kinh hoảng.

Có một tài xế nọ chạy ngay cạnh xe họ, nhìn thấy chiếc xe quấn đầy vải gạc, suýt chút nữa đã hết hồn va vào gờ giao thông.

Tiếng ồn trong xe khiến tai mọi người ong ong.

Nhưng đúng như Kha Thiếu Bân nói – Nghe nhiều là quen.

Nửa tiếng sau, mọi người đã có thể bình tĩnh gào lên nói chuyện.

Việt Tinh Văn nói với ra sau: "Xem xem giáo sư Đường sao rồi?"

Lưu Chiếu Thanh lớn tiếng nói: "Vẫn chưa tỉnh, ổng đã xỉu một ngày một đêm rồi, xem ra lần này ổng bị kích thích dữ lắm!"

Việt Tinh Văn thấy giáo sư Đường nhắm tịt hai mắt, mê man dựa vào ghế, cậu bèn không đánh thức đối phương nữa, cười nói: "Cứ kệ chú ấy đi, để chú ấy ngủ tới nơi luôn cũng được."

Cả đêm này mọi người đều căng thẳng tập trung, đến khi trời gần sáng, thậm chí ba tài xế còn cùng nhau để ý đường sá cho an toàn, nhưng sau đó lại không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.

Sau khi trời sáng, xe con chạy trên cao tốc càng lúc càng nhiều.

Việt Tinh Văn kéo vải gạc trên cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu phát hiện họ đang chạy trong một thành phố hiện đại. Trong thành phố, xe chạy nườm nượp, các cửa hàng ven đường vẫn hoạt động như thường, so với thành phố C như địa ngục trần gian, dường như thành phố cách đó 1000 cây số này hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Việt Tinh Văn khó hiểu: "Thành phố C đã hoàn toàn thất thủ, nhiều người chết như vậy hẳn là phải có rất nhiều thông tin trên mạng mới phải, sao người ở những thành phố khác lại bình tĩnh như vậy?"

Giang Bình Sách nói: "Rất có thể tin tức trên mạng đã bị người biến dị xóa mất, người dân ở thành phố khác sẽ nghĩ đó là tin đồn, nếu không tận mắt nhìn thấy sẽ rất khó tin rằng người biến dị tồn tại."

Nơi thành phố sầm uất, mọi người tươi cười vui vẻ, hoàn toàn không biết thảm họa sắp ập tới.

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng hỏi: "Hiện giờ người biến dị mới chỉ chiếm một cứ điểm ở thành phố C, và những thôn trấn nhỏ vắng vẻ xung quanh làm khu thí nghiệm, chúng không bành trướng đến những thành phố gần đó sao?"

Việt Tinh Văn đã đưa giáo sư Đường rời khỏi thành phố C tròn ba ngày, đã vậy họ còn đi đường quê quanh co khúc khuỷu, nếu người biến dị đi đường cao tốc, hẳn là chúng phải tới đây từ lâu rồi.

Xét tốc độ của thảm họa tận thế, tốc độ bành trướng của người biến dị quả thật có hơi chậm.

Chúng bận xử lý việc khác ở thành phố C, hay là chúng đã gặp phải phiền phức gì khi tấn công vào thành phố này?

Việt Tinh Văn không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng cậu không dám lơ là cảnh giác.

Sau khi trời sáng, chiếc xe buýt "chắp vá" của họ quả giống như một phong cảnh "tuyệt đẹp", rất nhiều chiếc ô tô chạy ngang qua họ đều tò mò ngó qua cửa kính nhìn họ mấy lần.

Việt Tinh Văn nhắc nhở: "Mọi người đừng lơi là cảnh giác, để dành hết kỹ năng."

Mọi người tập trung cao độ, chịu đựng tiếng ồn chạy cả sáng trên đường cao tốc, ngoài ánh nhìn tò mò từ người trong những chiếc xe xung quanh, thì không có gì xảy ra hết.

Càng lúc càng tới gần thành phố F, Việt Tinh Văn vẫn không dám thả lỏng.

Đến chiều, mọi người tới một điểm dừng chân trên đường cao tốc.

Trạm dừng vô cùng đông đúc, có mấy chiếc xe con, xe khách đang đỗ ở đây, mọi người xuống xe ăn gì đó, uống nước, có người đang dựa vào lan can hút thuốc. Việt Tinh Văn quan sát hồi lâu, phát hiện trạm dừng chân không có gì khác lạ, bèn nói: "Dừng lại nghỉ 10 phút đi, giải quyết bữa trưa, ai muốn đi vệ sinh thì tranh thủ, đi cùng nhau đi."

Tần Lộ nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, đi vệ sinh không?"

Tần Miểu đáp: "Chị đi với em."

Lâm Mạn La và Lam Á Dung cũng đi theo.

Bốn cô gái cùng đi vệ sinh, Tân Ngôn lo rằng mọi người xung quanh sẽ nghĩ mình là quái vật, bèn biến cho bình chưng nhỏ lại, trực tiếp nấu cháo trên xe.

Ngay lúc này, bỗng một giọng nói già nua vang lên bên ngoài: "Bán lương bì đây, ai mua lương bì không?"

Hai mắt Kha Thiếu Bân sáng rực, cậu vô thức lần mò trong túi áo, kết quả phát hiện mình không mang theo tiền, cũng không có điện thoại. Cậu đành phải nuốt nước miếng, cố gắng tập trung nhìn bình cháo của Tân Ngôn.

Bà cụ ra sức tiếp thị: "5 đồng một bát, lương bì ngon lắm đó!"

Có một đứa trẻ khác giơ xiên kẹo hồ lô trong tay lên: "Anh mua kẹo hồ lô không ạ? Một đồng một xiên kẹo hồ lô!"

Việt Tinh Văn mỉm cười, khách sáo nói: "Không cần, cảm ơn em."

Ngay lúc này, Giang Bình Sách vẫn luôn quan sát ngoài cửa sổ bỗng thấp giọng nói: "Trạm dừng chân này không bình thường!"

Sở dĩ hắn lên tiếng nhắc nhở là vì hắn bỗng chú ý đến một cô gái đang ăn ngô, khi cô ta há miệng, chiếc răng nanh nhọn hoắt chợt lộ ra. Việt Tinh Văn hé vải gạc nhìn ra ngoài, phát hiện tư thế đứng của một đứa trẻ vô cùng kỳ lạ.

Là người biến dị!

Việt Tinh Văn vội vàng gõ vào kênh nhóm: "Quay về mau!"

Bốn cô gái trong nhà vệ sinh đang rửa tay trước bồn rửa, chợt một bé gái đáng yêu nói: "Chị ơi, mua một bông hoa đi?" Lâm Mạn La vô thức trả lời: "Không mua."

Cô gái kia vẫn không từ bỏ, dụ cô mua hoa: "Mua một bông đi chị!"

Sau khi thấy tin nhắn trong kênh nhóm, Lâm Mạn La lập tức nói: "Đi thôi!"

Bốn người nhanh chóng quay người chạy về phía xe buýt, song, ngay khi họ chạy ra khỏi nhà vệ sinh đã bị một đám nhóc vây quanh, hai tay hai chân chúng chạm đất, tựa như một con sói con, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Thoáng chốc, chúng đã hung tợn lao về phía bốn người!

Tần Lộ lấy quả địa cầu, nhanh nhẹn ấn lên hai điểm, "Thay đổi vị trí, đi!"

Bốn người di chuyển đến cạnh chiếc xe, nhưng xe buýt cũng đã bị người sói vây kín, Lâm Mạn La hét lớn: "Trác Phong!" Ngay sau đó, cô vươn tay ném một sợi dây leo dài ra, dòng điện của Trác Phong lập tức chạy dọc lên dây leo từ trong cửa sổ, dây leo mang theo dòng điện quét qua xung quanh, bầy sói bị điện giật, con nào con nấy co giật bỏ chạy.

Các cô tranh thủ thời gian chạy lên xe.

Trác Phong vội vàng đi tới, nhìn Lâm Mạn La, nói: "Không sao chứ?"

Lâm Mạn La lắc đầu, "Không sao, bọn em bị bao vây."

Giang Bình Sách nghiêm túc nói: "Trạm dừng chân này nơi nơi là người biến dị, chúng phục kích sẵn ở đây chờ chúng ta."

Lưu Chiếu Thanh không khỏi kêu than: "Nào là uống nước, hút thuốc, ăn ngô, thậm chí còn bán lương bì bán kẹo hồ lô nữa! Đám người biến dị khoác da sói này đứa nào đứa nấy nhận tượng vàng Oscar hết cả rồi!"

Chắc chắn chúng hành động theo mệnh lệnh của cấp trên. Chỉ có điều dù thế nào người biến dị vẫn là người biến dị, dù hành vi có giống con người, vẫn khó che giấu được bản tính động vật.

Kế hoạch của chúng hẳn là nhanh chóng bao vây xe buýt trong thời gian nhóm Việt Tinh Văn nghỉ ngơi, đi vệ sinh, bắt cả giáo sư Đường và nhóm nghiên cứu 183 về. Có điều chúng không ngờ rằng, một người biến dị trong đó đã bất cẩn để lộ răng nanh trong lúc diễn cảnh ăn ngô, bị Giang Bình Sách tinh mắt phát hiện.

Chúng còn chưa kịp hành động đã bị nhóm Việt Tinh Văn vạch trần.

Đã bị vạch trần, đám người biến dị không giả vờ nữa, con sói đầu đàn tru lên một tiếng, mấy người sói xung quanh lập tức vồ lên với tốc độ đáng kinh ngạc...

Tiếc là chúng chỉ vồ được khoảng không!

Tần Lộ di chuyển mảng kiến tạo, đưa xe buýt quay lại đường cao tốc trong tíc tắc.

Hứa Diệc Thâm đạp ga, chiếc xe buýt vọt đi như bay, song, tốc độ chạy của bầy sói rất nhanh, hàng trăm con sói điên cuồng đuổi sau xe họ, Kha Thiếu Bân tái mặt, "Lần này là sói hả? Chúng chạy nhanh ghê!"

Giang Bình Sách trầm giọng nói: "Mọi người bám chắc, chúng ta bay."

Tốc độ của bầy sói có nhanh cũng chỉ có thể chạy trên mặt đất. Nhưng hệ tọa độ của Giang Bình Sách có điểu điều khiển mục tiêu bay trên trời.

Giang Bình Sách thiết lập tọa độ cho xe buýt, nhanh chóng viết ra một phương trình đồ thị hình sin...

Xe buýt vọt lên không như tên rời cung, bắt đầu nhanh chóng di chuyển lên xuống theo đồ thị hình sin.

Chiếc xe bay về phía trước, Giang Bình Sách vừa đi vừa sửa công thức phía sau, cứ như vậy, chỉ cần tầm nhìn của Giang Bình Sách không gặp cản trở, xe buýt có thể bay liên tục trên trời 30 phút.

Bầy sói tru tréo chạy theo bên dưới, nhưng vì xe lơ lửng trên không, chúng không thể tấn công mọi người, chỉ có thể phẫn uất nhìn chiếc xe bay trên đầu, vắt chân lên chạy theo.

Hầu hết mọi người trong nhóm đã quen với vận động hình sin của Giang Bình Sách, không còn say xe như lần đầu đi nữa.

Lam Á Dung vừa mới vào nhóm, lần đầu được ngồi "tàu lượn siêu tốc" bay lên bay xuống thế này, cô bất lực vịn lưng ghế, thầm nghĩ, đây đúng là rạp xiếc à?

Ngay lúc này, giáo sư Đường bỗng nhiên tỉnh lại.

Cơ thể không ngừng nhấp nhô lên xuống, lắc lư khiến ông thấy buồn nôn, lúc này ông mới dần dần tỉnh lại. Vừa mở mắt đã phát hiện mình đang ngồi trên.... tàu lượn siêu tốc hả?

Giáo sư Đường hết hồn: "Gì thế này!"

Ông ta bất chợt lên tiếng khiến mọi người đều sững sờ, Việt Tinh Văn quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Giáo sư Đường đã tỉnh rồi đấy à?"

Nhìn đôi mắt quen thuộc của Việt Tinh Văn, giáo sư Đường không khỏi xanh mặt – Ông ta chết rồi nên xuống địa ngục à? Vì sao vẫn gặp mấy đứa này nữa vậy? Không phải cậu nói đi mua quýt cho tôi sao?!

Như thể hiểu được suy nghĩ của giáo sư Đường, Việt Tinh Văn mỉm cười lấy quýt ra, "Ăn miếng quýt cho đỡ sợ này chú, để dành cho chú mãi đó."

Giáo sư Đường: "..."

Ăn cái búa ấy!

Cơ thể bay lên bay xuống, nhấp nha nhấp nhô khiến ông choáng váng hơn cả khi ngồi tàu lượn siêu tốc.

Giáo sư Đường kìm nén cơn buồn nôn, nhìn xuống qua khe hở cửa sổ – Ông trông thấy chiếc xe đang nhấp nhô gữa không trung như gợn sóng, mà bên dưới chiếc xe là một đàn... sói biến dị?

Giáo sư Đường lập tức đơ mặt, "Có, có chuyện gì thế?"

Việt Tinh Văn giải thích: "Chú chưa chết, chúng tôi cũng không bỏ mặc chú. Chú nhìn đằng trước đi, có phải trông quen lắm không?"

Giáo sư Đường nhìn theo hướng cậu chỉ.

Thành phố sầm uất, nhà cao tầng mọc lên san sát, biển báo trên đường cao tốc viết vô cùng rõ ràng: "Thành phố F".

Giáo sư Đường ngạc nhiên hỏi: "Đến thành phố F rồi sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Đúng vậy đó. Ngủ một giấc là tới nơi ngay, không ngờ tới phải không?"

Giáo sư Đường: "..."

Chiếc xe rơi "bịch" xuống đất, Chương Tiểu Niên dựng một vách tường sau lưng cản bầy sói lại, Hứa Diệc Thâm lái ra khỏi đường cao tốc, chạy vào trong nội thành.

Giáo sư Đường nhìn mấy tấm rèm bị gió thổi sột soạt, chiếc xe buýt quen thuộc, còn rách nát hơn trước khi ông ta ngất xỉu. Sau đó nhìn sang những người xung quanh, từng gương mặt quen thuộc, hệt như ác ma, lại đang mỉm cười thân thiện với ông.

Khóe miệng giáo sư Đường giần giật, mặt lúc xanh lúc trắng – Vậy mà ông ta vẫn sống tới thành phố F? Không thể tin nổi.

[Chương 98 đọc tại WP]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play