~ NHÓM CHẠY TRỐN KỲ LẠ ~

Những ngày tới họ phải đường sá xa xôi đến thành phố F, việc cấp bách lúc này là dự trữ đủ đồ ăn, nước uống và xăng dầu.

Tuy nhiên, cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa, Việt Tinh Văn nhìn quanh một lượt, không thấy cửa hàng tiện lợi hay siêu thị nào quanh đó, cậu dứt khoát quay đầu hỏi: "Giáo sư Đường, chú có biết siêu thị ở đâu không?"

Giáo sư Đường là nghiên cứu viên của viện Sinh học, ông từng sống tại thành phố này một thời gian, tất nhiên quen thuộc với đường sá xung quanh hơn Việt Tinh Văn nhiều. Nghe vậy, ông vươn ngón tay chỉ một lối rẽ phía trước, nói: "Đi thẳng rẽ trái, đi hết một con phố, bên cạnh trung tâm thương mại có một siêu thị tạp hóa lớn."

Việt Tinh Văn dứt khoát phân công: "Đàn anh Hứa, anh Trác Phong, đàn anh Lưu, chị Mạn La, bốn anh chị ở lại trên xe, những người khác theo em!"

Hứa Diệc Thâm lái xe buýt qua một góc rẽ, quả nhiên họ trông thấy một trung tâm thương mại bốn tầng.

Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều phải trợn trừng mắt.

Họ thấy rất nhiều xác người trên quảng trường rộng lớn!

Thi thể nằm la liệt, như những món rác rưởi bị vứt đi, chồng chất ở đó. Có người già, có nam nữ trẻ tuổi, còn có rất nhiều những đứa trẻ mắt vẫn trợn trừng, trên trán là những lỗ máu do bị súng bắn.

Những thi thể đó đã thối rữa, bốc mùi, không ít ruồi nhặng vây xung quanh.

Thi thể trải khắp quảng trường, nhìn mà đau lòng!

Kha Thiếu Bân buồn nôn đến suýt không nhịn được, cậu vội vã quay đầu, nhắm mắt hít thở sâu.

Tần Miểu lạnh mặt nói: "Chúng coi con người là rác sao? Giết người xong cũng không xử lý xác chết, cứ vứt vừa bãi như vậy?!"

Tần Lộ cắn môi, "Nhiều trẻ con quá, thê thảm quá đi mất..."

Giang Bình Sách trầm giọng nói: "Xem ra thành phố này đã bị người biến dị tàn sát một lần rồi, cư dân đều đã bị giết, hoặc chạy trốn, không còn bao nhiêu người sống."

Việt Tinh Văn siết chặt nắm đấm, "Đây chính là người biến dị, chúng coi con người như thứ rác rưởi nhỏ bé, chúng muốn hoàn toàn nắm giữ tiếng nói trên thế giới. Nếu con người không nghe lời, chúng sẽ thẳng tay giết chết?"

Sắc mặt giáo sư Đường trắng bệch, run giọng nói: "Tồi tệ hơn những gì cấp trên báo với tôi."

Vứt lá rau héo ngoài chợ cũng phải vứt đúng thùng rác, vứt xác người bừa bãi như vậy khiến họ còn không bằng lá rau héo.

Một cơn gió lạnh thổi qua, tấm áp phích dán trên quảng trường bay theo gió, phát ra âm thanh "xào xạc". Tấm bảng hiệu "Siêu thị tạp hóa" khổng lồ treo cạnh quảng trường cũng bị người khác đập phá, treo ngược trên đó, còn dính không ít vết máu chói mắt.

Hứa Diệc Thâm đạp phanh dừng xe buýt, Việt Tinh Văn dẫn các đồng đội rảo bước xuống xe.

Mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ thi thể lan tỏa trong không khí, xộc vào mũi khiến mọi người suýt nôn. Mọi người lập tức bịt miệng, bịt mũi, nhanh chóng vòng qua đống xác chết trên quảng trường, chạy thẳng vào siêu thị.

Siêu thị bị khóa từ bên trong, Việt Tinh Văn nhìn Chương Tiểu Niên, "Tiểu Niên, đào."

Cậu em nhỏ lập tức khởi động máy xúc cào nát cửa sắt, Việt Tinh Văn dẫn mọi người ập vào siêu thị...

Cảnh tượng bên trong vô cùng hỗn loạn, thực phẩm, rượu thuốc trên giá đã bị tranh mua bằng sạch, tôm cá ở khu hải sản tươi cũng rơi hết xuống đất trong cuộc tranh giành hỗn loạn, múi thối rữa bốc lên, cả siêu thị như thể vừa trải qua một cuộc đại nạn!

Việt Tinh Văn nhanh chóng nhìn quanh siêu thị, nói: "Xem ra người dân ở đây đã quét sạch siêu thị rồi, tìm xem còn thừa thứ gì không."

Người biến dị đã "dọn sạch" thành phố này, có người bị chúng giết, có người lại hoảng loạn chạy trốn, khi loạn lạc xảy ra, tranh giành thức ăn là phản ứng bản năng trước nhất của loài người. Dường như trong siêu thị không còn chỗ nào gọn gàng, kệ hàng bày sữa bò, nước suối đã bị quét sạch, những kệ đồ ăn vặt như bánh quy, chocolate cũng đều trống rỗng.

Kha Thiếu Bân hơi thất vọng nói: "Đồ ăn bị cướp hết rồi, không còn thừa gì hết..."

Chương Tiểu Niên đăm đăm nhìn quầy rượu, nhỏ giọng than: "Cả rượu vang, rượu trắng cũng bị cướp mất hơn nửa, đến lúc dầu sôi lửa bỏng vậy mà cũng cướp rượu về uống hả?"

Việt Tinh Văn nói: "Có thể lúc đó siêu thị quá hỗn loạn, có những người muốn chiếm chút lợi, tiện tay vơ cả rượu đi."

Cậu rảo bước vòng qua mấy kệ hàng trống không phía trước. Khu đồ ăn vặt chỉ còn lại vài gói lương khô vị khó ăn nhất, nhưng với bằng nay đồ ăn, không đủ cho 12 người họ ăn một bữa.

Khu đồ uống cũng đã sạch bách, chỉ còn đôi ba chai nước hoa quả nằm xiêu vẹo dưới đất.

Dân cư sống gần đây đã càn quét siêu thị một lượt, nhặt đồ còn thừa? Lấy đâu ra nhiều đồ thừa cho họ nhặt như vậy?!

Giang Bình Sách nói: "Tìm xem trong siêu thị có kho hàng không."

Việt Tinh Văn gật đầu, "Được, mọi người chia nhau ra tìm, chú ý an toàn."

Đồ đạc trên kệ đã bị quét sạch, nhưng chắc chắn siêu thị có kho trữ hàng, nói không chừng mọi người đã bỏ qua nó trong cơn hoảng loạn, họ vẫn có thể kiếm được một vài món đồ?

Mọi người ôm ấp hy vọng, phân công tìm kiếm khắp siêu thị.

Chẳng mấy chốc, Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn đã tìm thấy kho nằm trong một góc siêu thị.

Nhưng điều khiến hai người phải thất vọng là người dân đã cướp sạch cả kho hàng, dường như đồ đạc trong kho đều bị lấy hết, chỉ sót lại một vài thùng đồ rách nằm trong góc tường.

Việt Tinh Văn đi tới, nhấc chiếc thùng lên xem thử, cậu bất lực nói: "Ba thùng sữa đều đã hết hạn." Uống sữa quá hạn chắc chắn sẽ đau bụng, tất nhiên họ không thể mang theo thứ này trong lúc chạy trốn được. Cậu hỏi Giang Bình Sách: "Bên cậu thì sao?"

Giang Bình Sách nói: "Hai thùng nước vẫn còn hạn sử dụng, uống được."

Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ bê hai thùng nước ra ngoài.

Giọng Lam Á Dung vọng tới từ bên phải, "Chị tìm thấy vài chiếc cặp xách trong thùng dưới kệ hàng."

Hai người đi thêm vài bước, trông thấy đàn chị Lam đang cầm mấy chiếc cặp sách vẽ hình chuột Mickey, hầu hết là màu hồng và màu đỏ. Mấy cậu con trai cao hơn mét tám như họ đeo cặp sách thiếu nhi đáng yêu thế này, thoạt trông vô cùng quái gở.

Nhưng giờ không phải lúc xoắn xuýt chuyện mẫu mã cặp sách, dùng được là được.

Việt Tinh Văn nói: "Mang theo hết đi."

Đúng lúc này, Kha Thiếu Bân nói với ra từ góc siêu thị phía trước: "Ở đây có phòng chứa đồ này!"

Việt Tinh Văn đặt nước suối vào xe đẩy hàng đàn chị Lam đang đẩy, sau đó nhanh chóng đi về phía Kha Thiếu Bân.

Kha Thiếu Bân đang đứng tại quầy ngũ cốc trong siêu thị, bên cạnh có một cánh cửa nhỏ bị khóa.

Gạo, mỳ, dầu và các loại đậu bày bên ngoài đã bị cướp sạch, bột mỳ văng đầy đất. Bởi lẽ cánh cửa này bị khóa, hơn nữa còn có rèm che, mọi người mải tranh giành những thứ khác nên không phá khóa cướp hoa màu[91].

Giang Bình Sách nâng tay phải, ê ke sắc nhọn bắn ra khỏi tay hắn, tức thì cắt đứt khóa sắt.

Kha Thiếu Bân vội vã mở cửa, phát hiện trong kho chứa đầy những đậu đỏ, đậu xanh, đậu nành, đậu phộng, táo tàu... Đầy đủ các loại ngũ cốc, hoa màu!

Việt Tinh Văn bất lực nói: "Mấy loại hoa màu này cũng không tiện mang theo, nhưng chúng ta không tìm thấy đồ ăn nào khác trong siêu thị nữa, hay là cứ bỏ một ít vào ba lô đã? Chỉ cần ăn được, không chết đói là được."

Kha Thiếu Bân đẩy kính, xoắn xuýt chau mày, "Nhưng ngoài táo đỏ và đậu phộng có thể ăn trực tiếp, những món khác không thể ăn sống chứ? Cũng ta cũng không thể ngày ngày nhai đậu sống được mà?"

Tân Ngôn bỗng nói: "Tôi có thể nấu những thứ đó bằng bình chưng cất."

Mọi người đồng loạt nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu.

Tân Ngôn giải thích: "Yên tâm, mỗi lần lấy bình chưng ra đều là cái mới, có thể thay đổi kích cỡ bình theo ý muốn, sau khi làm nóng bằng đèn cồn, nhiệt độ trong bình sẽ lên tới 100 độ, có thể dùng thay nồi chưng. Chỉ cần có nước, có thể nấu những loại hoa màu này thành đậu nành, cháo đậu xanh, cháo đậu đỏ, cháo bát bảo long nhãn..."

Hai mắt Kha Thiếu Bân sáng lên, "Đỉnh của chóp!" Cậu kích động nói với Tân Ngôn: "Dụng cụ thí nghiệm của khoa Hóa mấy cậu còn dùng thay đồ bếp được à?"

Tân Ngôn nói: "Vậy nên tôi mới đổi bộ thiết bị chưng cất."

Việt Tinh Văn cười, bật ngón cái: "Tân Ngôn nhìn xa trông rộng thật đó."

Mang theo ngũ cốc, hoa màu lên đường sẽ không cần lo chuyện ăn uống nữa. Tiện lợi hơn cả mấy món ăn vặt như bánh quy, mỗi ngày Tân Ngôn nấu một loại cháo khác nhau bằng bình chưng, còn có thể ăn cháo nóng nấu tại chỗ, vô cùng quý giá!

Mọi người hào hứng xác ba lô, bắt đầu điên cuồng đổ ngũ cốc và trong túi.

Kha Thiếu Bân đứng bên cạnh chỉ huy: "Mọi người để riêng từng túi nha, mỗi loại hoa màu một ba lô riêng, đừng quên mang theo táo đỏ và long nhãn, mấy bạn nữ ăn táo nhỏ với long nhãn tốt lắm đó."

Lam Á Dung khẽ cười: "Em cũng rành quá nhỉ?"

Kha Thiếu Bân đỏ mặt, nói: "Em, em mang ba lô đường phèn."

Chương Tiểu Niên đứng bên cạnh, há hốc miệng nhìn các đồng đội nhanh chân nhanh tay chất đầy 7 ba lô đồ ăn, sau đó Việt Tinh Văn khoát tay, "Lượn thôi!"

Mỗi người đeo một chiếc cặp sách thiếu nhi, dùng xe đẩy hàng đẩy hai thùng nước suối, nhanh chóng quay lại xe buýt.

Lâm Mạn La đứng từ xa trông thấy ai nấy đều đeo một chiếc cặp xách thiếu nhi, thoạt trông rất buồn cười, nhưng cô lại không cười nổi, đợi Việt Tinh Văn lên xe, cô lập tức lo lắng hỏi: "Sao rồi, có tìm được đồ ăn không?"

Trác Phong cũng bước lên, nói: "Hai thùng nước suối? Cũng được, uống tiết kiệm cũng đủ cho chúng ta uống trong một tuần."

Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Chất đầy nhiều ba lô vậy sao? Trong siêu thị có bánh quy, chocolate không?"

Việt Tinh Văn đi tới trước mặt Lưu Chiếu Thanh, kéo khóa một chiếc ba lô trong số đó, rồi chỉ vào đậu đỏ chất đầy trong ba lô, nói: "Đồ ăn vặt trong siêu thị bị cuỗm đi hết rồi, bọn em chỉ tìm được chút ngũ cốc, hoa màu thôi."

Lưu Chiếu Thanh ngớ ra, "Mấy thứ đậu đỏ đậu xanh này, răng có khỏe cũng không thể ăn sống được chứ?"

Lâm Mạn La sững sờ, "Mấy cặp sách đều chứa hoa màu sao?"

Việt Tinh Văn cười nói: "Yên tâm, Tân Ngôn nói cậu ấy có thể nấu cháo cho mọi người."

Mọi người: "...."

Cái nhóm chạy trốn này không có bao giờ bình thường đâu!

Bạn học Tân Ngôn khoa Hóa hóa thân thành "master chef", sau này phải dùng bình chưng cất nấu cháo cho họ mỗi ngày sao?

Lưu Chiếu Thanh gãi đầu, cười nói: "Mỗi ngày một loại cháo, cũng hay mà."

Lâm Mạn La nói đùa: "Bọn mình nhập hội dưỡng sinh sớm đấy à? Ăn cháo đậu ấm bụng, tốt cho sức khỏe hơn mỳ ăn liền nhiều!"

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng than: "Em xem bao nhiêu tiểu thuyết tận thế rồi, nhóm nhân vật chính chạy thoát luôn mang theo rất nhiều chocolate, bánh quy, mỳ ăn liền, chắc chắn chúng ta là nhóm đầu tiên mang theo đậu đỏ và đậu xanh."

Mọi người: "..."

Chứ muốn sao nữa? Không phải vì bọn mình đến muộn, không tìm thấy bánh quy và chocolate sao?

Việt Tinh Văn khẽ ho một tiếng, nói: "Mọi người ngồi xuống đi, tranh thủ thời gian lên cao tốc."

Hứa Diệc Thâm ngồi trên ghế lái cũng ngoái đầu nói: "Giáo sư Đường vừa vẽ bản đồ lộ trình cho anh, đi thêm hai con phố nữa, từ đại lộ Kim Lĩnh lên cao tốc vành đai, ở đó có một cây xăng, sau khi lên cao tốc cứ đi thẳng tới thành phố F là được."

Giang Bình Sách đi tới hỏi: "Đàn anh lái tiếp à? Có cần đổi người không?"

Hứa Diệc Thâm khoát tay, "Không cần, giờ anh vẫn chưa mệt. Sau khi trời tối để em lái đêm cho, em có kinh nghiệm lái đêm hơn hai người, hai người ngồi cạnh em học cách điều khiển cần số trước đi."

Trác Phong nói: "Được, em lái nửa đêm trước, đến nửa sau anh với Bình Sách thay em."

Mọi người yên vị xong xuôi, Hứa Diệc Thâm lái xe buýt chạy qua hai con phố, quả nhiên ở đó có một cây xăng.

Cây xăng vẫn vắng vẻ như trước, Hứa Diệc Thâm, Trác Phong và Giang Bình Sách xuống xe, tìm mấy chiếc thùng sắt bỏ rỗng, bèn xách theo mấy thùng xăng lên xe, đóng lại cẩn thận.

Cuối cùng Việt Tinh Văn cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Hai thùng nước suối, bảy ba lô lương thực, bốn thùng xăng, những vật tư này đủ cho họ kiên trì đến thành phố F.

Điều kiện tiên quyết là hành trình này thuận lợi.

-o0o-

Chú thích:

91, Hoa màu: là một thuật ngữ tổng quát chỉ nhóm các sản phẩm nông nghiệp, hàng hoá nông sản được trồng trọt, canh tác, thu hoạch để sử dụng, mua bán, mà không phải là các loại cây lương thực, ngũ cốc như các loại trái cây và rau quả, hay các loại nấm như nấm rơm, nấm hương, mộc nhĩ...

~ TRẠM THU PHÍ TRÊN ĐƯỜNG CAO TỐC ~

Giáo sư Đường đã vẽ bản đồ lộ trình đến cao tốc cho Hứa Diệc Thâm, quả nhiên Hứa Diệc Thâm trông thấy lối vào cao tốc vành đai, anh lái xe lên đường cao tốc, biển chỉ đường trên cao tốc vô cùng rõ ràng, mỗi khi đến ngã rẽ đều có mũi tên chỉ hướng đến thành phố F. Hứa Diệc Thâm nhiều kinh nghiệm lái xe, đi theo chỉ dẫn cũng không sợ lạc đường.

Trác Phong ngồi hàng ghế trước nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi nghi hoặc: "Người biến dị đã công chiếm cả thành phố, chẳng lẽ không có người dân nào chạy đi sao? Sao trên đường không thấy nổi một chiếc xe nào vậy?"

Hứa Diệc Thâm nói: "Dân số thành phố này ít ra cũng tới hàng triệu người, không thể bị giết sạch trong mấy ngày chứ nhỉ?"

Việt Tinh Văn đăm chiêu nhìn ra ngoài, sắc trời dần tối, cả thành phố chìm vào trong bóng đêm, thậm chí không có một tia sáng nào le lói từ ngọn đèn đường. Hứa Diệc Thâm mở đèn pha, trời đã tối hẳn, anh không dám lái xe quá nhanh, vẫn giữ tốc độ khoảng 70km/h.

Từng giây từng phút trôi qua, các bạn học trong xe đều không lên tiếng, im lặng nhìn ra bên ngoài tối đen, như thể sẽ có thứ gì đó trong bóng tối bất chợt tấn công họ, mọi người đều vô cùng cảnh giác, không dám lơi là một chút nào.

Song, không có gì xảy ra hết.

Họ vẫn thuận lợi chạy trên cao tốc hơn nửa tiếng.

Bụng giáo sư Đường bỗng kêu vang rồn rột, ông ta khẽ ho một tiếng, hỏi: "Các cậu có gì ăn không? Tôi đã không ăn gì ba ngày rồi." Ông ta trốn trong thùng sắt trên sân thượng, sống qua ba ngày nhờ mấy chai sữa, lúc này bụng ông ta trống rỗng, sắp không gượng được nữa rồi.

Việt Tinh Văn quay đầu nói: "Bây giờ chúng ta vẫn đang trong thành phố C, nơi này là doanh trại của người biến dị, không thể buông lỏng cảnh giác, đợi ra khỏi thành phố C rồi mọi người cùng ăn đi. Giáo sư Đường, hay là chú uống nước trước, ăn thêm chút đậu phộng, táo đỏ lót dạ?" Cậu lấy một chai nước suối trong thùng ra, đưa cho đối phương, sau đó mở ba lô, vốc một vốc đậu phộng đưa ông ta.

Giáo sư Đường: "..."

Đang chạy trốn lại mang cả đống đậu phộng táo đỏ, vừng mè đậu xanh, mấy người này cũng sáng tạo ghê. Giáo sư Đường giật khóe miệng, nhận nước suối với một nắm đậu phộng, lặng lẽ ngồi nhai.

Xe chạy băng băng trên đường cao tốc, Tân Ngôn cũng không tiện nấu cơm. Họ lại không tìm thấy những món đồ ăn dễ mang theo như bánh quy, chocolate trong siêu thị, Việt Tinh Văn cũng bó tay, cậu hỏi các đồng đội xung quanh: "Mọi người có đói không? Ai ăn đậu phộng không?"

Kha Thiếu Bân giơ tay: "Tớ ạ."

Những người khác đều không đói, họ đã ăn sáng trước khi đến trường thi, nên đều gật đầu tỏ ý không muốn ăn.

Kha Thiếu Bân phát hiện ngoài giáo sư Đường sắp chết đói vì ba ngày không ăn, chỉ có mình cậu giơ tay đòi ăn, tai cậu bất giác đỏ lên, nhỏ giọng nói thêm: "Cho tớ mấy viên ăn thử thôi."

Việt Tinh Văn cười nói: "Có gì đâu, vừa rồi lấy nhiều lắm, cho cậu ăn đã đời luôn." Cậu vốc một nắm lớn đậu phộng cho Kha Thiếu Bân, hỏi tiếp: "Cắn hạt dưa không?"

Mọi người: "..."

Đang chạy trốn đó, ăn đậu phộng nhai hạt dưa có ra gì không?

Kha Thiếu Bân ho một tiếng, nhận hạt dưa Việt Tinh Văn đưa cho, sau đó cúi đầu im lặng cắn hạt dưa.

Trong buồng xe yên tĩnh, chỉ có tiếng giáo sư Đường nhai đậu phộng và Kha Thiếu Bân cắn hạt dưa. Âm thanh vang lên được vài giây, Tân Ngôn đã không chịu nổi nữa, cậu ta nói: "Lát nữa tìm chỗ nào an toàn, tôi nấu cháo cho mấy cậu. Dùng đèn cồn đun bình chưng, bên cạnh còn có xăng, lỡ như xe xóc nảy dẫn tới hỏa hoạn sẽ rất nguy hiểm."

Việt Tinh Văn nói: "Ừ, rời khỏi thành phố C đã rồi tính."

Ngay khi mọi người đang nói chuyện, Hứa Diệc Thâm bỗng phanh gấp!

Dừng lại quá đột ngột khiến mọi người nhào về trước theo quán tính, ai nấy vội vàng bám chặt vào ghế ngồi vững lại. Kha Thiếu Bân suýt nữa ngã lộn cổ, hạt dưa trong tay đều văng hết ra đất, cậu vội vàng ngồi lại, căng thẳng hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"

Hứa Diệc Thâm chau mày nói: "Đằng trước có trạm thu phí, kẹt xe rồi."

Việt Tinh Văn nhanh chân đến gần ghế lái, nhìn ra phía trước, cậu trông thấy những chiếc xe con dày đặc nối thành hàng dài trên đường cao tốc, khiến cả con đường tắc nghẽn, chật như nêm cối. Hầu hết các xe đều đang mở đèn pha, tiếng còi xe đinh tai nhức óc vang lên từ phía trước.

Bíp bíp bíp....

Tiếng còi xe chói tai khiến mọi người đều phải chau mày.

Trác Phong đi tới cạnh Hứa Diệc Thâm, anh nhìn đằng trước, đoạn nhíu mày nói: "Sao tắc đường ghê thế? Tai nạn xe liên hoàn à?"

Việt Tinh Văn nói: "Chúng ta đang đụng phải đại quân chạy trốn à?"

Vừa rồi không thấy chiếc xe nào trên cao tốc, mọi người còn tò mò vì sao cư dân thành phố không chạy trốn? Giờ thì xem ra họ đã chạy từ lâu rồi, chỉ có điều khi họ lái xe lên cao tốc, muốn ra khỏi thành phố lại bị kẹt ở trạm thu phí.

Trùng hợp khúc đường này là một đoạn đường cong, nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe tắc nghẽn tựa như dây xích vàng kim, đoàn xe nối đuôi nhau nhìn không thấy đuôi, cũng không biết họ đã kẹt ở đây bao lâu rồi.

Việt Tinh Văn nhìn Giang Bình Sách, hỏi ý hắn có nên xuống xe không, Giang Bình Sách gật đầu, Việt Tinh Văn bèn quay đầu nói: "Mọi người đợi trên xe, em với Bình Sách xuống xem thử."

Hai người cùng xuống xe, đi lên trước mười mấy bước.

Giữa dòng xe chật như nêm, rất nhiều tài xế hoảng sợ khóa chặt cửa xe, cũng có không ít người xuống xe nói chuyện với mọi người xung quanh, Việt Tinh Văn nghe thấy có người thấp giọng chửi, "Đệt, đã tắc đến mấy tiếng rồi, rốt cuộc đằng trước có chuyện gì, có ai xử lý không đây!" "Không biết nữa, chẳng lẽ là tai nạn liên hoàn?"

"Chỗ này kẹt cứng rồi, giờ phải làm sao đây? Hay là quay lại tìm đường khác?"

"Anh điên à! Về để bị mấy quái vật kia bắt đi làm thí nghiệm chắc?"

Thí nghiệm? Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, hai người rảo bước về phía trước, Việt Tinh Văn hỏi một chú tài xế đang đứng hút thuốc cạnh xe: "Chú ơi, thí nghiệm là sao thế ạ? Có người bị bắt đi làm thí nghiệm rồi sao?"

Người đàn ông trung niên mặt lún phún râu bực dọc nhả một ngụm khói, nói: "Mấy cậu không biết hả? Thành phố này đã rối tung lên rồi! Chẳng hiểu sao có một đám người áo đen kỳ quặc xuất hiện trên phố, thấy người là bắt, đã thế còn có súng!"

Một anh chàng trẻ tuổi mặc đồ thể thao bên cạnh nói: "Cháu cũng nghe nói mấy người áo đen đó sẽ hỏi có tình nguyện đi làm thí nghiệm với họ không trước, không tình nguyện thì bắn luôn!"

Cô gái tóc xoăn siết chặt nắm đấm, giọng nói run rẩy: "Ban đầu tôi cứ tưởng là cảnh sát đang làm nhiệm vụ, kết quả, có một đứa trẻ xoay người bỏ chạy, bị chúng ta nổ đầu ngay... Đáng, đáng sợ quá!"

Người đàn ông trầm mặt nói: "Lấy đâu ra chuyện ép người làm thí nghiệm, không đồng ý thì giết chứ! Mấy kẻ áo đen đó là phần tử khủng bố mới đúng! Chỗ này không ở được nữa rồi, chúng tôi muốn đến nhà họ hàng ở thành phố F tị nạn một thời gian."

Giang Bình Sách thấp giọng hỏi: "Họ lên phố bắt người lúc nào thế?"

Người phụ nữ đáp: "Từ, từ hôm qua."

Việt Tinh Văn nói: "Mọi người kẹt ở đây cả ngày rồi à?"

Ông chú để râu dụi tàn thuốc, bực dọc ném đầu mẩu xuống đất, nghiền nát bằng mũi giày, đoạn nói: "Hôm qua mấy kẻ áo đen kia xuấy hiện gần sở nghiên cứu ở khu tây thành phố, giết nhiều người lắm. Sau khi thấy tin tức trên mạng, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc chạy từ chiều nay, kết quả bị kẹt cứng trên đường cao tốc."

Người đàn ông trẻ tuổi nói: "Chiều nay chúng cháu cũng mới chạy!"

Người phụ nữ lo lắng nhìn xung quanh: "Cứ tắc đường thế này, lỡ mấy kẻ kia đuổi kịp thì sao?"

Nỗi sợ hãi nhanh chóng lan tỏa trong đám đông, tiếng khóc lớn, xen lẫn tiếng mắng chửi và giận dữ truyền tới từ phía trước, đặc biệt là những chiếc xe bị kẹp ở giữa, không đi được, cũng không thể lùi lại, chẳng khác nào ngồi chờ chết.

Một lát sau, bỗng có một đoàn người chạy ngược lại từ đoàn xe đằng trước như sói đuổi, mấy tài xế đang kẹt trên đường thấy vậy, đồng loạt hạ cửa kính xe, hỏi: "Chuyện gì thế?"

Có người đang chạy trong đám đông hét lớn bằng chất giọng khàn khàn, "Đằng trước có quái vật, quái vật!"

Nghe vậy, có người lập tức sợ hãi khóa cửa xe, còn có những tài xế dứt khoát bỏ xe chạy.

Cả đoạn đường cao tốc bỗng chốc trở nên hỗn loạn, một người phụ nữ đi giày cao gót cách đó không xa bị trẹo chân, không cẩn thận ngã xuống, bị đám đông phía sau ập tới dẫm thẳng lên người, phát ra tiếng thét thê thảm.

Tiếng khóc của trẻ con, tiếng than thở của người già và tiếng còi xe hòa vào nhau, đinh tai nhức óc. Dòng người như thủy triều ập đến từ phía xa, mặt Giang Bình Sách biến sắc, vội vàng bắt lấy cổ tay Việt Tinh Văn, "Đi!"

Việt Tinh Văn còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Bình Sách bỗng giơ tay phải vẽ hệ tọa độ, kéo Việt tinh Văn bay lên không trung, hai người di chuyển theo đường parabol rất dài, bay thẳng tới gần trạm thu phí.

Nhìn từ trên cao, cuối cùng Việt Tinh Văn cũng thấy rõ những gì đang diễn ra phía trước...

Ngay trước lối ra cao tốc thành phố C là vài chiếc xe tải lớn, mấy kẻ mặc đồ đen lăm lăm khẩu súng tiểu liên, canh trước trạm thu phí, chặn hỏi từng chiếc xe đi qua. Giọng nói lạnh lẽo vọng lên từ bên dưới: "Đồng ý làm tình nguyện viên không?"

Ai đồng ý thì cho qua, sau đó bị trói tay chân áp giải vào trong xe tải. Kẻ nào không tình nguyện thì giết ngay tại chỗ.

Sở dĩ đoàn người bỗng điên cuồng chạy ngược lại như vậy, là vì có mấy người đàn ông phản kháng khi bị áp giải, kết quả bị người áo đen đang áp giải họ cắn đứt cổ ngay tức thì!

Hàm răng của những kẻ ấy sắc nhọn hơn thú dữ, những người bị cắn đứt cổ sợ hãi ngã xuống vũng máu, còn những người trông thấy cảnh tượng này thì lập tức bỏ xe chạy trốn!

Tốc độ chạy của người không thể bì với súng đạn phía sau.

Đám người áo đen lập tức tấn công những người bỏ chạy, tiếng súng đùng đoàng vang vọng trong đêm...

Đoàn người nối nhau ngã xuống, máu tươi chảy khắp nơi! Chẳng mấy chốc, cả đoạn đường cao tốc đã nhuộm đỏ máu, trước đám người biến dị có tổ chức, có vũ khí, nhân loại bình thường nhỏ bé đến vậy, dường như không thể phản kháng.

Việt Tinh Văn nhìn cảnh tượng thể như địa ngục, sắc mặt vô cùng tệ.

Giang Bình Sách nói: "Quá nhiều người biến dị, chúng ta phải đi ngay lập tức."

Mấy kẻ biến dị cầm súng tiểu liên càn quét dọc đường, dù xe buýt của họ đang dừng cuối đoàn xe, nhưng họ không thể đứng yên chờ chết được, Việt Tinh Văn cắn răng, nói: "Đi thôi!"

Hai người quay lại xe, Lâm Mạn La căng thẳng đón hai người, "Sao rồi? Chị nghe thấy tiếng súng ở ngoài!"

Việt Tinh Văn nói: "Người biến dị chặn ở trạm thu phí đằng trước, người dân muốn chạy khỏi thành phố đều bị chặn lại hết, chúng cầm súng, hỏi từng người có đồng ý làm tình nguyện viên không. Ai đồng ý thì bị bắt lên xe tải, không đồng ý thì giết luôn!"

Nghe Việt Tinh Văn tường thuật đơn giản, các bạn học trong xe đều kinh ngạc.

Hứa Diệc Thâm trầm mặt, nói: "Tình nguyện viên? Những người đồng ý làm tình nguyện viên chẳng khác nào bị ép tham gia tập đoàn biến dị, họ sẽ bị đưa đi làm nghiên cứu, đồng thời cải tạo gen?"

Vẻ mặt Trác Phong trầm trọng, "Nếu vậy không phải người biến dị sẽ càng lúc càng lớn mạnh sao?"

Giang Bình Sách nói: "Người muốn sống buộc phải về phe người biến dị, bằng không sẽ bị xử ngay tại chỗ. Những thi thể hôm nay chúng ta thấy trên quảng trường, hẳn là những người đã phản kháng, sau đó bị chúng bắn chết tại đó..."

Những người chống đối đều chết thê thảm. Nhưng ai biết được sau khi đến bản doanh của người biến dị, những "tình nguyện viên" sẽ bị mang đi làm thí nghiệm gì?

Trong mắt những dị nhân đã được cường hóa đủ mọi mặt từ thể lực, tốc độ, sức chịu đựng, người bình thường chỉ là những chú chuột bạch trong phòng thí nghiệm, không có nhân quyền, không có tự do, có thể bị "hành hình" bởi một ống tiêm thuốc bất cứ lúc nào.

Lưu Chiếu Thanh siết chặt nắm tay, nói: "Cục diện này đúng là ngày tàn của thế giới! Liệu con người có thay đổi được không?"

Việt Tinh Văn bỗng nhìn sang giáo sư Đường ngồi hàng ghế sau, "Tôi nhớ chú có nói trong số tài liệu chú mang theo, có nhược điểm của người biến dị, vậy nên chúng mới vội vàng muốn bắt chú? Nếu chúng đều là sản phẩm sau khi cải tạo gen, chắc hẳn thứ giáo sư Đường đang nắm trong tay là trình tự gen hoàn chỉnh, có thể giải quyết vấn đề dị nhân từ gốc rễ, đúng không?"

Kha Thiếu Bân nhanh chóng hiểu ý cậu, bèn đưa ra ví dụ: "Nếu như người biến dị là một chuỗi trình tự gen, vậy thứ giáo sư Đường đang có là mã gen gốc của chúng? Có số liệu này trong tay, con người có thể tìm được cách tối ưu nhất để tấn công người biến dị, phá tan trình tự gen của chúng!"

Giáo sư Đường nghiêm túc gật đầu, "Các cậu hiểu đúng rồi. Số tài liệu này vô cùng quý giá, vậy nên dù tôi có chết, cũng sẽ không giao nó cho bất kỳ ai, tôi nhất định phải mang nó tới trung tâm gen."

Việt Tinh Văn hít sâu, "Yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ chú!"

Lúc này, đường cao tốc đã bị chặn đứng hoàn toàn, đường tắc dài hơn ba cây số, họ không thể đi thẳng được.

Hứa Diệc Thâm nói: "Cao tốc này hết đi nổi rồi, đằng sau lại là nơi người biến dị đóng quân, chúng ta cũng không thể đi ngược lại. Thử nghĩ xem còn đường nào khác không?"

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Không đi cao tốc, đi tỉnh lộ[92]."

Hứa Diệc Thâm quay đầu nhìn hắn: "Cậu biết đường à?"

Giang Bình Sách nói: "Vừa nãy em vẫn luôn quan sát, dưới đường cao tốc có một con đường chạy song song, trên đó đánh dấu là tỉnh lộ 106, đi về hướng bắc, hẳn là lối ra tỉnh. Người biến dị tức tốc chặn đứng trạm thu phí trên đường cao tốc, nhưng đường bên dưới hẳn là vẫn chưa bị chặn. Chúng ta có thể tắt đèn, tranh thủ thời gian vòng qua đoạn này."

Mặt giáo sư Đường biến sắc, "Nhưng nếu đi tỉnh lộ, chúng ta phải quay đầu trước, ra ngoài lối vào cao tốc vừa rồi, sau đó đi vài kilomet trong thành phố nữa..."

Việt Tinh Văn nói: "Không cần lo, chúng tôi có cách."

Cậu nhìn sang Giang Bình Sách, người sau lập tức gật đầu, hắn vươn tay phải tạo thành hệ tọa độ xyz, sau đó đặt cho chiếc xe một tọa độ, nhanh tay viết một dãy phương trình.

Giang Bình Sách trầm giọng nói: "Mọi người bám chặt!"

Mọi người nhanh chóng nắm chặt tay vịn, cả chiếc xe bay lên không trung, bay thẳng sang bên mé đường cao tốc...

Giáo sư Đường nhắm chặt mắt, ông tưởng rằng lần này họ sẽ xe nát người tan!

Tuy nhiên, sau khi chiếc xe buýt khổng lồ bay ra khỏi đường cao tốc lại không hề vỡ tung, ngược lại, nó vững vàng đáp xuống một con đường nhỏ cách đường cao tốc hơn trăm mét.

Giáo sư Đường kinh hồn bạt vía: "Chuyện này..."

Việt Tinh Văn nói: "Chú cứ nghĩ chúng tôi có năng lực đặc biệt có thể bay đi."

Giang Bình Sách bước lên, "Đàn anh Hứa tắt đèn đi, ánh đèn sẽ khiến người biến dị chú ý."

Xung quanh con đường này tối đen, nếu họ mở đèn, ngang nhiên chạy về phía trước, đám người biến dị trên cao tốc cách đó không xa nhìn thấy ánh đèn, chắc chắn sẽ phát hiện ra họ, lập tức đuổi theo.

Hứa Diệc Thâm tắt đèn pha, nói: "Lái xe trong bóng tối rất nguy hiểm, gọi Kha Thiếu Bân qua đây!"

Kha Thiếu Bân nhanh nhẹn chạy lên ghế lái, triệu hồi người máy Tiểu Đồ, nói: "Em nhờ Tiểu Đồ dùng radar quan sát, nếu phía trước có chướng ngại gì nó có thể cảnh báo."

Tiểu Đồ khởi động chứng năng radar quan sát, con đường sau khi được quét xuất hiện trên màn hình.

Hứa Diệc Thâm lái xe chầm chậm, men theo tuyến đường Tiểu Đồ hiển thị, lái xe trong bóng tối.

Trên đường cao tốc đằng xa, tiếng khóc than và la hét xé toạc tâm can bất chợt vọng tới.

Trong xe, không một ai lên tiếng, bầu không khí áp lực đến cực điểm.

Việt Tinh Văn chau mày, với họ mà nói đây chỉ là một bài thi, nhưng với những người trong thế giới này, mọi người đang phải đối mặt với sự tồn vong của cả giống loài.

-o0o-

Chú thích:

92, Tỉnh lộ: đường nối các huyện trong tỉnh, do địa phương quản lí; phân biệt với hương lộ, quốc lộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play