~ MÔN THI CUỐI CÙNG KHOA KIẾN TRÚC ~
Sau khi hung thủ bị cảnh sát dẫn đi, môn thi "Bí ẩn công trường" của khoa Kiến trúc cũng chính thức khép lại, thông tin qua môn đồng thời hiện lên trong khung nổi trước mắt mọi người...
Nhóm nghiên cứu: C-183
Chương trình học: Bí ẩn công trường
Học phần: 4
Thí sinh: Việt Tinh Văn
Điểm số: 95 điểm
Điểm tích lũy nhận được: 4×95=380 điểm
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1,5 điểm tích lũy, tổng điểm tích lũy 570 điểm
Tỷ lệ trượt môn: 45%
Việt Tinh Văn phát hiện thông tin tổng kết lần này khác môn "Thành phố sụp đổ" lần trước, môn thi trước không có dòng chữ "Thí sinh Việt Tinh Văn", mà là điểm tích lũy thống nhất của cả nhóm, điểm qua môn của mọi người đều như nhau.
Lần này liệt riêng tên thí sinh, chẳng lẽ tính điểm riêng sao?
Việt Tinh Văn nhìn các đồng đội, hỏi: "Tôi được 95 điểm, điểm qua môn của mọi người là bao nhiêu?"
Giang Bình Sách nói: "Tôi cũng 95."
Chương Tiểu Niên nói: "Em 92 điểm."
Kha Thiếu Bân nói: "Tớ giống Tiểu Niên, cũng 92 điểm."
Những người khác cũng lần lượt báo điểm của mình – Lưu Chiếu Thanh và Tần Lộ 90 điểm, còn lại là Trác Phong, Lâm Mạn La, Hứa Diệc Thâm, Tần Miểu, Tân Ngôn đều được 85 điểm.
"Xem ra môn học này không giới hạn cho nhóm nghiên cứu, không có chức năng chia sẻ điểm tích lũy nên điểm thi của mỗi thí sinh sẽ được tính riêng." Việt Tinh Văn dừng lại, cười nói: "Chỉ cần nhóm nghiên cứu thuận lợi qua môn, điểm số của mọi người đều không quá thấp. Không cần để ý vài điểm chênh lệch đâu."
Trác Phong phân tích cụ thể: "Hẳn là cho điểm dựa trên cống hiến trong quá trình thi. Việc suy luận chủ yếu nhờ Tinh Văn và Bình Sách, điểm của hai đứa cao nhất cũng rất công bằng. Tiểu Kha tra rất nhiều tài liệu, Tiểu Niên đo kiến trúc, đào tường xi măng, cống hiến cũng khá vượt trội, nên được 92 điểm. Đàn anh Lưu được 90 điểm vì ảnh hỏi được rất nhiều tin tức quan trọng từ Triệu Lượng, Tần Lộ di chuyển mảng kiến tạo nhiều lần giúp đỡ mọi người. Còn mấy đứa 85 điểm bọn mình như đi dự thính ấy nhỉ?"
Lâm Mạn Lạ cười, nói đùa: "Dự thính mà cũng được 85 điểm chứng tỏ nhóm của chúng ta quá giỏi, điểm sàn rất cao, mấy đứa bọn mình cũng được hưởng sái, 85 điểm nhân với 4 tín chỉ, còn được gấp rưỡi điểm cộng nhóm nghiên cứu, chúng ta có thể nhận được 510 điểm, đủ nâng cấp kỹ năng rồi."
Đây chính là lợi ích khi tham gia nhóm nghiên cứu mạnh, đi ké chút thôi cũng được quá trời điểm. Việt Tinh Văn thấy mọi người đều không có ý kiến gì với kết quả, bèn ấn chữ "rời khỏi trường thi" trên khung nổi, mọi người đồng loạt biến mất khỏi công trường, trở về thư viện.
Thời gian ở thư viện, thứ hai, 4 giờ chiều.
Sáng nay họ đã thi môn "Thành phố sụp đổ", buổi chiều thi "Bí ẩn công trường", sáng ngày mai thứ ba còn một môn bắt buộc cuối cùng của khoa Kiến trúc – "Cầu thang vô tận". Nếu có thể thuận lợi vượt qua môn thi ngày mai thì họ sẽ hoàn thành cả khoa Kiến trúc tầng 3, từ thứ tư đến thứ sáu có thể lên khoa khác trên tầng 4.
Kế hoạch của Việt Tinh Văn là tranh thủ thời gian học môn bắt buộc, một tuần đi học năm ngày, tốt nhất là hoàn thành được hai khoa.
Nhưng môn thi nối tiếp nhau khiến mọi người thấy rất áp lực. Cũng may, sau khi về thư viện họ có thể nghỉ ngơi, Việt Tinh Văn nhìn mấy đồng đội bên cạnh, phát hiện mọi người đều có vẻ mệt mỏi, cậu bèn nói: "7 giờ 40 sáng mai gặp nhau ở sảnh chọn lớp tầng 3. Tối nay không ăn tập trung nữa, ai không muốn đến nhà ăn thì có thể tự ăn trong phòng, mệt thì ngủ trước, nghỉ ngơi tử tế."
Mọi người tạm biệt nhau, vào thang máy về ký túc xá của mình.
Sau khi về phòng cùng Giang Bình Sách, Việt Tinh Văn cầm tablet lên lướt diễn đàn.
Giang Bình Sách hỏi: "Cậu có viết hướng dẫn không?"
Việt Tinh Văn chau mày suy nghĩ một hồi, nói: "Hướng dẫn môn này không dễ viết lắm, nói không chừng trường thi của mỗi nhóm nghiên cứu đều khác nhau, không thể có chuyện trường thi nào cũng là Nghiêm Khải báo thù cho người nhà, rồi đào hầm trong kho được. Tôi viết lại mấy điều cần chú ý là được, đỡ chỉ dẫn sai cho các bạn học khác."
Giang Bình Sách nói: "Ừ, viết mạch suy luận ra cho mọi người tham khảo, không cần nói thẳng đáp án. Vả lại, hẳn là hôm nay những nhóm nghiên cứu mạnh đã qua môn này cả rồi."
Việt Tinh Văn gật đầu, cầm tablet lên, mở một bài đăng mới rồi bắt đầu soạn bài viết.
Giang Bình Sách nhìn cậu nghiêm túc gõ chữ, đoạn nói: "Thay bộ cậu đang mặc ra đưa tôi."
Việt Tinh Văn ngơ ngác, ngước lên nhìn hắn: "Thay đồ? Làm gì?"
Giang Bình Sách nói: "Sáng nay học Thành phố sụp đổ, chúng ta mặc bộ thể thao này chạy cả đường, đổ rất nhiều mồ hôi, thay ra đây để giặt."
Việt Tinh Văn "giác ngộ", cười nói: "Cậu không nói tôi cũng quên mất! Hồi sáng học Thành phố sụp đổ chạy thục mạng, chiều đến công trường lại mặc đồ công nhân mấy ngày liền, lúc về thư viện lại biến về bộ đồ buổi sáng, thời gian địa điểm thay đổi xoành xoạch làm tôi loạn quá." Cậu cúi đầu nhìn bộ đồ ngắn tay trên người, cau mày nói: "Toàn mồ hôi, phải giặt thôi."
Việt Tinh Văn cầm đồ ngủ vào phòng tắm, thay bộ đồ đang mặc dở. Vừa bước ra ngoài, Giang Bình Sách rất tự nhiên nhận quần áo trong tay cậu, nói với tông giọng bằng bằng: "Cậu viết hướng dẫn đi, tôi cũng định giặt quần áo, tiện tay giặt giúp cậu luôn."
Việt Tinh Văn hết hồn chim én, "Đãi ngộ này cũng tốt quá đó? Cậu... giặt quần áo giúp tôi?"
Giang Bình Sách nói: "Không cần khách sáo, bạn cùng phòng nên làm."
Việt Tinh Văn cười bật hai ngón tay cái: "Nếu thư viện cho bình chọn bạn cùng phòng xuất sắc, chắc chắn cậu sẽ được hạng nhất."
Giang Bình Sách nhếch khóe miệng, "Nói ít thôi, mau viết hướng dẫn."
Việt Tinh Văn xoay người ngồi lên giường, nghiêm túc viết bài.
Giang Bình Sách ôm quần áo của hai người ra ban công, tìm một chiếc chậu rửa mặt, xắn tay áo lên bắt đầu giặt.
Thỉnh thoảng, Việt Tinh Văn sẽ ngoái đầu nhìn hắn, góc nghiêng của Giang Bình Sách vẫn lạnh lùng, không có biểu cảm gì, nhưng chàng trai xắn tay áo giặt đồ trên ban công, trút bớt vẻ ngoài lạnh lẽo, lại có thêm vẻ dịu dàng của người đàn ông có gia đình.
Trước đây cậu chưa từng sống cùng Giang Bình Sách, lần này ở cùng phòng, Việt Tinh Văn phát hiện trong cuộc sống, hắn cũng rất nghiêm chỉnh, cẩn thận, thật ra, học thần không hề lạnh lùng như mọi người vẫn nghĩ.
Việt Tinh Văn nhìn ngắm Giang Bình Sách hồi lâu, cuối cùng vẫn chưa viết được chữ nào.
Giang Bình Sách giặt quần áo xong quay lại, phát hiện Tinh Văn đang ngồi ngơ ngẩn cạnh giường, bèn ngồi xuống cạnh Việt Tinh Văn, nghiêng đầu nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Sao thế? Đã đăng hướng dẫn chưa?"
Việt Tinh Văn bừng tỉnh, cậu bỗng hỏi: "Cậu biết nấu ăn không?"
Câu hỏi này đến quá đột ngột, khiến Giang Bình Sách sững sờ một lát mới đáp: "Biết. Tiếc là ký túc xá thư viện không cho dùng đồ điện, không thì chúng ta có thể tự nấu ăn. Sườn xào chua ngọt, gà sốt coca mà cậu thích, tôi đều biết làm."
Việt Tinh Văn nuốt nước bọt, cười nói: "Trước đây, tôi thật sự chưa từng nghĩ cậu biết nấu ăn, giặt quần áo đó."
Giang Bình Sách khẽ nhướn mày, "Vậy cậu thấy tôi là người thế nào?"
Việt Tinh Văn chọc hắn: "Là thiên tài toán học không cần ăn vẫn sống, không có vui buồn hờn giận. Sau này nhất định cậu sẽ thành nhà khoa học, ngồi trong văn phòng nghiên cứu mấy bài toán mà người khác đọc không hiểu. Khi mọi người thấy cậu đều sẽ kính trọng gọi 'Giáo sư Giang'. Cậu sẽ dồn hết tâm sức vào việc nghiên cứu, chứ không phải xắn tay áo nấu cơm giặt quần áo ở nhà."
"..." Giang Bình Sách khẽ chau mày, "Nghe cậu nói, tôi giống một người máy không có cảm xúc?"
Việt Tinh Văn cuống cuồng giải thích: "Không, không, đó là ấn tượng với cậu hồi cấp ba thôi. Sau khi lên đại học, thân với cậu rồi, tôi phát hiện cậu chỉ hơi kín đáo một chút, không thích thể hiện cảm xúc thôi. Thật ra cậu là người rất chu đáo, rất dịu dàng."
Giang Bình Sách giương khóe miệng – Chu đáo, dịu dàng? Mấy người khoa Toán mà nghe được bình luận này của Việt Tinh Văn, chắc sẽ sợ đến rớt cằm mất. Suy cho cùng, trong mắt rất nhiều đàn em, đàn anh Giang Bình Sách là một núi băng cực kỳ khó gần.
Dịu dàng của hắn, chỉ dành cho cậu.
Giang Bình Sách hỏi: "Cậu chưa viết chữ hướng dẫn nào hết? Kẹt ý tưởng à?" Dứt lời, hắn bèn đứng dậy, lấy một gói khoai tây trong hộp đồ ăn vặt dưới gầm giường đưa Việt Tinh Văn: "Bổ sung năng lượng."
Việt Tinh Văn cười hớn hở, lập tức xé gói khoai, vừa ăn vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc chữ nghĩa lại tuôn ra như suối, viết một mạch rồi đăng bài hướng dẫn lên diễn đàn.
Điểm mấu chốt trong môn Bí ẩn công trường là suy luận quan hệ các nhân vật và xâu chuỗi các sự kiện. Chỉ cần chú ý đến những công nhân xuất hiện cạnh mình, điều tra rõ ràng quá khứ, xuất thân của họ, sau đó xâu chuỗi lại những sự kiện quan trọng đã xảy ra trong những năm gần đây, phân tích từ động cơ gây án, làm vậy sẽ không khó để tìm ra hung thủ.
Việt Tinh Văn không viết thẳng những câu mang tính định hướng quá rõ ràng như "hung thủ là ông cậu", có thể nội dung trong mỗi trường thi sẽ thay đổi, cậu chỉ hướng dẫn mọi người cách suy luận, giống như khi giảng bài không nói đáp án, chỉ giảng lối giải.
Cậu tin rằng, một bài hướng dẫn như vậy mới thật sự giúp được mọi người.
Sáng hôm sau, 7 giờ 30, mọi người tập trung trước cửa nhà ăn. Họ giải quyết nhanh bữa sáng trong 10 phút, sau đó đến sảnh chọn lớp khoa Kiến trúc tầng 3, chuẩn bị thi môn tiếp theo.
Môn bắt buộc cuối cùng của khoa Kiến trúc: Cầu thang vô tận.
Việt Tinh Văn quen tay ấn nút chọn lớp trong tablet, thông tin về chương trình học lập tức xuất hiện trên màn hình...
[Môn bắt buộc: Cầu thang vô tận]
[Học phần: 4]
[Quy tắc trường thi: Chương trình học giới hạn cho nhóm nghiên cứu, buộc phải đăng ký dưới hình thức nhóm nghiên cứu, có thể dùng chức năng chung học phần.]
[Mô tả chương trình học: Một kiến trúc sư nổi tiếng họ Triệu đã thiết kế ra một tòa mê cung, các nấc thang trong mê cung là vô cùng vô tận, nghe nói, không một ai có thể ra khỏi tòa nhà này]
[Yêu cầu: Rời khỏi mê cung trong một tiếng]
[Ghi chú: Chức năng chung học phần có thể giảm số người tham gia thi, có ích cho việc qua môn, xin hãy sử dụng có chọn lọc]
[Xác nhận chọn lớp: Có/Không]
Kha Thiếu Bân thấy vậy, không nhịn được nói: "Kiến trúc sư họ Triệu, không phải là Triệu Lượng đó chứ!"
Lưu Chiếu Thanh gãi ót: "Nội dung của mấy chương trình học khoa Kiến trúc còn móc nối với nhau nữa à?"
Hứa Diệc Thâm cười nói: "Không nói rõ là Triệu Lượng, chỉ ghi là họ Triệu, có lẽ vì trong môn 'Bí ẩn công trình' có rất nhiều nhân vật họ Triệu."
Trác Phong hỏi: "Có dùng chức năng chung học phần không? 7 người đi thi, giống lúc thi Thành phố sụp đổ?"
Việt Tinh Văn đăm chiêu nhìn mô tả chương trình học.
Càng ít người càng dễ qua? Vậy rất có thể đây là mê cung chuyển động, nhiều người dễ phân tán.
Môn "Thành phố sụp đổ" lần trước thuộc dạng chạy thoát, cần nhiều kỹ năng di chuyển, môn học này là mê cung, cần người có trí nhớ và khả năng định hướng tốt, chắc chắn không thể dùng luôn đội hình của môn học trước.
Việt Tinh Văn đưa mắt nhìn mọi người, sau đó nhìn cậu em nhỏ, hỏi: "Chương Tiểu Niên, em có tham gia môn này không?"
Chương Tiểu Niên hơi xoắn xuýt: "Em định hướng không giỏi, nhưng nói không chừng trong tòa mê cung này có cơ quan gì thì sao? Từ nhỏ em đã nghiên cứu các bản vẽ công trình rồi, có lẽ sẽ giúp được mọi người." Cậu không muốn kéo chân mọi người, vả lại giờ họ đang ở khoa Kiến trúc, cậu cũng muốn góp sức.
Việt Tinh Văn hiểu suy nghĩ của cậu, bèn cười vỗ vai Chương Tiểu Niên: "Mù đường cũng không sao, có phải em đi trong mê cung một mình đâu, bám sát bọn anh là được. Em tham gia đi, vụ thiết kế công trình em chuyên nghiệp hơn bọn anh."
Chương Tiểu Niên lập tức gật đầu, "Được ạ, em sẽ theo sát mọi người!"
Việt Tinh Văn nói tiếp: "Vậy tôi, Bình Sách, Chương Tiểu Niên, Kha Thiếu Bân, Tần Lộ, anh Trác Phong và chị Mạn La sẽ cùng tham gia chương trình học này."
Băng gạc và dao phẫu thuật của Lưu Chiếu Thanh không có nhiều tác dụng trong mê cung, phân bào nguyên nhiễm của Hứa Diệc Thâm, tước vũ khí của Tần Miểu, đèn cồn và nước cường toan của Tân Ngôn, những kỹ năng này quả thật cũng không dùng đến trong mê cung.
Môn lần trước Trác Phong và Lâm Mạn La không tham gia, lần này để họ tham gia, thay phiên nhau.
Tần Lộ nhìn sang chị mình, thể như đang lo lắng cô sẽ không vui sau hai môn liền không được tham gia. Ngược lại, Tần Miểu vẫn không hề gì: "Đến chương trình mấy môn xã hội chị đi sau vậy. Em vào mê cung sẽ có tác dụng hơn."
Tần Lộ gật đầu, khẽ nói: "Chị, chắc chắn chúng ta sẽ qua môn."
Vẻ mặt Tân Ngôn cũng rất bình tĩnh, Kha Thiếu Bân nhỏ giọng an ủi cậu ta: "Sau này đến mấy môn sinh tồn, chắc chắn kỹ năng của cậu rất hữu dụng, quả thật nước cường toan cũng không dùng được trong mê cung..."
Tân Ngôn nói: "Tôi biết, cũng không thể dùng nước cường toan dung hòa cầu thang được."
Kha Thiếu Bân thấy cậu ta không để bụng mới yên tâm.
Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Mọi người cố lên, mấy đứa bọn anh nằm chờ thắng."
Trác Phong dứt khoát nói: "Tinh Văn, sau này gặp chương trình học được chung học phần, em cứ trực tiếp bố trí là được. Có nhiều chương trình học vậy mà, tìm ra đội hình hợp lý nhất để qua môn cũng vì suy nghĩ cho tập thể, mọi người tin em."
Hứa Diệc Thâm cười híp mắt nói: "Đúng vậy, em là nhóm trưởng, em nói sao thì là vậy, bọn anh không ý kiến gì đâu. Không cần thi môn này, anh còn đang vui vì được rảnh đây."
Điểm mấu chốt trong chức năng chung học phần là nếu một nửa số thành viên đi thi trượt môn, nửa còn lại không thi cũng sẽ trượt theo. Nếu như mấy môn liền đều chỉ ăn không ngồi rồi, khó tránh khỏi có người oán thán.
May thay, các bạn học trong nhóm đều không phải người nhỏ nhen, hơn nữa đều sẵn lòng tin tưởng quyết định của trưởng nhóm Việt Tinh Văn. Nhiều người như vậy vừa mới lập nhóm, vẫn đang trong thời gian cọ sát, hai lần xếp đội hình đều không ai tranh luận, Việt Tinh Văn cũng thấy yên tâm phần nào.
Cậu gật đầu với mọi người: "Bảy người chúng tôi đi thi, cố gắng đưa mọi người qua môn."
Dứt lời, cậu ấn nút "chọn lớp" trên tablet trước mặt.
Tiếng thông báo đồng loạt vang lên bên tai mọi người: "Nhóm nghiên cứu C-183 chọn lớp thành công, trường thi môn bắt buộc 'Cầu thang vô tận' khoa Kiến trúc sắp mở, vui lòng đợi..."
~ NẤC THANG VÔ TẬN? ~
Đúng 8 giờ sáng, chương trình học "Cầu thang vô tận" chính thức bắt đầu.
Khung cảnh trước mắt Việt Tinh Văn tối sầm, đến khi tầm nhìn trở lại, cậu phát hiện mọi người đang đứng trong một tòa nhà lớn.
Phía trước là một chiếc cầu thang nghiêng góc 45 độ dẫn lên trên, tận cuối cầu thang lại nối liền với một cầu thang khác, cầu thang trong tòa nhà tạo thành kết cấu hình chữ 回 rỗng giữa, ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy mái kính trong suốt ở nơi cao nhất trong tòa nhà.
Nhắc nhở về chương trình học hiện lên trong khung nổi: "Bài thi bắt đầu, hãy lên sân thượng trên nóc tòa nhà trong vòng một tiếng."
Cũng tức là, mê cung này được tạo thành từ rất nhiều đoạn cầu thang, chỉ cần đi dọc theo cầu thang lên sân thượng sẽ tính là hoàn thành bài thi. Nghe chừng rất đơn giản, chỉ cần leo thẳng lên là có thể ra ngoài rồi? Song, môn học lần này là mê cung của khoa Kiến trúc, chắc chắn không dễ hơn mê cung số nguyên tố của khoa Toán!
Mê cung của khoa Toán phức tạp ở chỗ phải tính toán số nguyên tố, nếu nhìn vào kết cấu bên trong mê cung, chỉ có ba tầng trên, giữa, dưới, chỉ cần vừa đi vừa vẽ, kiểu gì cũng thoát ra được.
Nhưng hiện giờ họ vẫn chưa biết tòa nhà của khoa Kiến trúc này có bao nhiêu tầng. Việt Tinh Văn không dám chủ quan, nhìn sang các đồng đội bên cạnh, nói: "Mê cung 3D, không biết có bao nhiêu cầu thang, mọi người đừng phân tán vội, lỡ như mê cung có biến động gì, tách nhau ra sẽ không tìm được."
Chương Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn lên mái kính trong suốt, thuận tay lấy máy định tầm laser ra đo thử, chiều cao của tòa nhà này lên đến ba mươi mét, tính theo một tầng lầu thông thường khoảng 2 mét 5 đến 3 mét, có lẽ tòa nhà này cao khoảng 10 đến 15 tầng.
Cấu tạo bên trong tòa nhà giống những trung tâm thượng mại thông thường, khi mọi người đứng ở tầng một, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy mái kính trên trần nhà. Khoảng trống nằm giữa chữ 回 thường dùng để treo bóng bay vào lễ Tết, hoặc quảng cáo các hoạt động, thang cuốn vòng quanh hướng lên trên, đứng ở tầng một có thể nhìn thẳng lên tầng thượng.
Vị trí lúc này họ đang đứng, có thể nhìn thẳng lên sân thượng tầng cao nhất.
Tuy nhiên, chương trình 3 tín chỉ của khoa Kiến trúc không thể để họ đi mấy tầng là có thể ra ngoài như đi mua sắm được, chắc chắn nơi này có bí ẩn gì đó.
Việt Tinh Văn quay lại nhìn Chương Tiểu Niên: "Tiểu Niên, có nhìn ra tòa nhà này có gì khác thường không?"
Chương Tiểu Niên lắc đầu: "Giờ thì chưa ạ, thiết kế bên trong tòa nhà không có gì đặc biệt, giống hệt trung tâm thương mại bình thường, chúng ta đi thử vài tầng xem có cơ quan gì không đã?"
Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Đi thôi, lên một tầng thử xem, Kha Thiếu nhớ dựng mô hình, Tiểu Niên đo đạc."
Kha Thiếu Bân lập tức mở máy tính, mở một tệp mới, bảo Tiểu Đồ ghi hình, đồng thời vẽ lại mô hình cầu thang.
Việt Tinh Văn nhắc nhở: "Mọi người bám sát nhau, em với Bình Sách, Tiểu Niên một nhóm, 4 người còn lại một nhóm, giữ khoảng cách với nhau không quá một bậc thang, đề phòng cầu thang đột ngột đứt đoạn hoặc đổi hướng."
Cầu thang bỗng dưng đổi hướng? Chuyện này không thể xảy ra trong hiện thực được.
Nhưng thư viện là một đại học phép thuật, ai biết được tòa nhà này có bất chợt biến thành lâu đài trong Harry Potter hay không, cứ đi mãi đi mãi, cầu thang bỗng nhiên đứt đoạn, hoặc đổi sang hướng khác? Việt Tinh Văn cẩn thận một chút cũng không thiệt.
7 người chia thành hai nhóm theo chỉ huy của Việt Tinh Văn, chân trước chân sau bước lên từng bậc thang.
Họ nhanh chóng leo xong một tầng, Giang Bình Sách nói: "Cầu thang tầng 1 có 13 bậc."
Chương Tiểu Niên nói: "Chiều cao tầng một là 2 mét 5, nghiêng góc 45 độ."
Kha Thiếu Bân nhanh chóng nhập số liệu vào máy tính, xây dựng mô hình, cậu nói: "Tầng 1 có 13 bậc thang, vị trí chúng ta đang đứng là tầng 2?"
Trác Phong nói: "Có cần đánh dấu lên cầu thang không, đỡ cho lát nữa lại nhầm lẫn?"
Việt Tinh Văn: "Đàn anh có cách đánh dấu ạ?"
Trác Phong khẽ nâng tay phải, một dòng điện màu vàng kim chợt xuất hiện trong tay anh, dòng điện bắn ra mang theo âm thanh "rẹt rẹt", anh điều khiển dòng điện vàng kim, như thể đang nắm trong tay chiếc roi da màu vàng. Dòng điện chạm lên cầu thang, Trác Phong di chuyển ngón tay viết số "1", dòng điện vàng kim cũng di chuyển theo ngón tay anh, đốt ra số "1" cháy xém trên cầu thang.
Sau đó, anh lại khắc số "2" lên cầu thang tầng tiếp theo.
Mọi người: "..."
Dùng dòng điện đốt ra ký hiệu, có lau cũng không được.
Việt Tinh Văn dở khóc dở cười: "Dòng điện của anh còn có tác dụng này hả?"
Trác Phong thu tay về, khẽ ho một tiếng, "Sau khi cường hóa, luồng điện này thiêu được mọi thứ."
Việt Tinh Văn khen ngợi: "Có ký hiệu của đàn anh, chúng ta sẽ không đi lạc đâu, mọi người tiếp tục bám sát nhau."
Đi hết cầu thang tầng hai, Giang Bình Sách thông báo: "Tầng hai cũng có 13 bậc thang."
Chương Tiểu Niên: "Số liệu cũng giống vừa rồi."
Việt Tinh Văn nói: "Tiếp tục."
Mọi người theo sát Việt Tinh Văn, chẳng mấy chốc đã đi hết tầng ba.
Giang Bình Sách khẽ chau mày, "Vẫn giống trước."
Trác Phong khắc một số "3" màu đen lên bậc thang, đại diện cho tầng ba.
Việt Tinh Văn thấy khó hiểu: "Cầu thang nào cũng giống nhau, kéo dài tuốt lên trên? Khoa Kiến trúc không nhạt nhẽo vậy chứ? Chúng ta leo lên tiếp xem sao."
Mọi người đi hết tầng bốn, Giang Bình Sách nói: "13 bậc thang."
Kha Thiếu Bân ghi lại số liệu, sau đó, mọi người rẽ theo Việt Tinh Văn, ngay khi sắp sửa lên tiếp, họ kinh ngạc phát hiện – Con số "1" cháy đen bỗng xuất hiện trên cầu thang trước mắt.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: "Thế là thế nào?"
Lâm Mạn La khó hiểu nhìn sang Trác Phong: "Đây không phải dấu vết anh vừa mới khắc dưới tầng 1 sao?"
Trác Phong cũng ngơ ngác, "Rõ ràng chúng ta đã leo 4 tầng rồi, sao lại quay về tầng 1?!"
Việt Tinh Văn cũng không nghĩ ra, nãy giờ họ vẫn luôn leo lên cầu thang, trèo liên tục 4 tầng, kết quả số "1" này lại xuất hiện trước mắt, đây là ký hiệu đàn anh Trác Phong vừa để lại dưới tầng 1, chắc chắn mọi người không nhìn nhầm.
Rõ ràng vẫn luôn tiến lên, tại sao lại quay về tầng 1?
Giang Bình Sách ngẩng đầu nhìn mái kính trên nóc nhà, hắn khẽ nhíu mày, "Leo 4 tầng, quay về tầng 1, chúng ta có lên tiếp vẫn sẽ quay lại tầng 1, cứ lặp đi lặp lại không ngừng, mãi mãi không ra được."
Việt Tinh Văn nói: "Kiểm chứng thử xem, anh Trác Phong với mọi người chờ ở đây, Tần Lộ đi với tôi một chuyến, nhớ định vị chỗ này. Nếu không đúng, Tần Lộ vẫn có thể di chuyển mảng kiến tạo để quay lại."
Tần Lộ gật đầu, đi theo Việt Tinh Văn.
Hai người nhanh nhẹn leo lên, đi liên tục bốn tầng...
Quả nhiên, họ gặp lại các đồng đội.
Nhìn Việt Tinh Văn và Tần Lộ tiếp tục leo lên, không lâu sau đã quay lại cạnh mình, mọi người khó hiểu nhìn nhau. Tần Lộ nhỏ giọng nói: "Đi một vòng lại quay về chỗ cũ, không phải giống quỷ đập tường trong mấy phim kinh dị sao?"
Kha Thiếu Bân nâng kính, nói: "Trong phim kinh dị, rất hay có cảnh nhân vật chính bị vây trên cầu thang vào buổi đêm, liều mạng chạy lên hoặc chạy xuống, kết quả chạy liền mấy tầng xong lại quay về chỗ cũ..." Cậu lo lắng nhìn Việt Tinh Văn, "Chẳng lẽ chúng ta cũng gặp quỷ đập tường, không bao giờ ra ngoài được sao?"
Việt Tinh Văn quay sang nhìn Chương Tiểu Niên, người sau đang im lặng quan sát màn hình laptop của Kha Thiếu Bân. Cậu nhìn theo Chương Tiểu Niên, vừa vặn trông thấy sơ đồ 3D Kha Thiếu Bân dựng trong máy tính.
Vừa rồi khi mọi người leo lên cầu thang, Chương Tiểu Niên đã đo số liệu, nên mô hình 3D Kha Thiếu Bân vẽ ra vô cùng sát với cầu thang mà mọi người trông thấy, dường như là y xì đúc. Nhìn vào hình vẽ, góc nằm giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai là 90 độ; giữa tầng hai và tầng ba, tầng ba và tầng bốn cũng vuông góc 90 độ.
Việt Tinh Văn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, không nhịn được khẽ hỏi: "Tiểu Niên, có phát hiện gì sao?"
Chương Tiểu Niên hồi thần, chỉ vào mô hình nói: "Giả dụ thẳng phía trước là phía bắc, hướng cầu thang tầng một là từ tây sang đông, tầng hai từ đông sang nam, tầng ba từ nam đến tây, tầng bốn từ tây sang bắc, vừa vặn tạo thành kết cấu vòng tròn."
Giang Bình Sách cẩn thận quan sát, quả đúng là vậy.
Hướng cầu thang mà họ đã đi vừa đúng là →↓←↑, tạo thành kết cấu vòng tròn.
Chương Tiểu Niên nghiêm túc nói: "Đây chắc hẳn là cầu thang Penrose[83]."
Trác Phong khó hiểu nhướn mày, "Cầu thang Penrose? Là gì thế?"
Chương Tiểu Niên giơ một tay, mô tả đơn giản trong không khí, "Trong không gian ba chiều, nếu chúng ta vẫn luôn đi thẳng, không thể xuất hiện tình trạng đi liên tục bốn tầng lại quay về tầng một được. Nhưng nếu nơi này không phải không gian ba chiều, không gian bị bóp méo nối liền điểm cuối cùng của tầng bốn với điểm xuất phát tại tầng một, lúc này, một cầu thang hình chữ 回 lập thể, khép kín sẽ được hình thành, dù chúng ta có đi bao nhiêu lần, vẫn sẽ lượn vòng quanh cầu thang chữ 回 này."
Giang Bình Sách bỗng nói: "Giống như dải Mobius[84]?"
Những người khác mặt ngơ mày ngác nhìn họ, mấy thuật ngữ chuyên ngành này, sinh viên xã hội thật sự không hiểu.
Giang Bình Sách giải thích đơn giản: "Dải Mobius là uốn cong một tờ giấy 180 độ, nối điểm đầu và điểm cuối lại với nhau, một tờ giấy vốn có hai mặt sẽ biến thành chỉ có một mặt cong. Giả dụ, dải Mobius được phóng đại thành kiến trúc, chúng ta đi thẳng trên tờ giấy này, dù có đi bao lâu cũng không thể thoát ra được, rất giống cầu thang Penrose mà đàn em nói."
Chương Tiểu Niên gật đầu: "Đúng ạ, mấu chốt của 'dải Mobius' là uốn tờ giấy 180 độ, nhưng kiến trúc trong không gian ba chiều lại không thể làm ra cầu thang vặn vẹo như vậy, vậy nên 'cầu thang Penrose' vẫn luôn là giả thuyết kiến trúc không thể thực hiện. Nhưng không gian trong thư viện có thể bị bóp méo, tầng bốn và tầng một nối liền đầu đuôi, chiếc cầu thang vòng tròn khép kín đi thế nào cũng không thoát ra được sẽ xuất hiện."
Bảo sao môn này lại tên là "Cầu thang vô tận", hóa ra là thiết kế cầu thang vòng tròn dạng "Quỷ Đập Tường", đừng nói là ra khỏi mê cung trong một tiếng, dù họ có leo 10 tiếng cũng sẽ không ngừng từ tầng 4 quay lại tầng 1, không thể đến đích.
Việt Tinh Văn day huyệt Thái Dương, "Kiến trúc trong không gian bị bóp méo, chúng ta phải ra ngoài kiểu gì đây?"
Chương Tiểu Niên bối rối: "Cứ leo mãi cũng không được, như vậy chúng ta sẽ chỉ quay đi quay lại tầng 4, tầng 1. Muốn phá giải cầu thang Penrose, chúng ta buộc phải tìm ra phần bị bóp méo nằm ở đâu, rồi điều chỉnh lại không gian ở đó."
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Tách nút liên kết điểm đầu và cuối là có thể phá giải vòng tròn khép kín."
Trác Phong nói: "Ý hai đứa là điểm nối liền giữa tầng 1 và 4?"
Chương Tiểu Niên vội vàng lắc đầu: "Chưa chắc ạ, cũng có thể điểm nối liền giữa tầng 2 và 3, tầng 3 và 4 mới là phần bị bóp méo. Cầu thang bốn tầng tựa như bốn miếng gỗ độc lập, ban đầu, bốn miếng gỗ đều hướng lên trên, nhưng một miếng trong đó lại bị vặn ngược, nối liền với một miếng khác. Vì chúng ta không thể nhìn mô hình ngoài không gian ba chiều từ góc nhìn thứ ba, rốt cuộc điểm bị bóp méo nằm ở đâu, chúng ta không thể nhận định một cách đại khái được."
Trác Phong hiểu ý cậu, "Ý em là '1' mà anh đánh dấu chưa chắc là tầng 1? Có thể vị trí chúng ta xuất hiện lúc đầu là tầng 2 hoặc tầng 3? Dù gì bốn tầng lầu cũng y hệt nhau, cái nào cái nấy đều hướng lên trên, thật ra chúng ta không thể xác định đâu là tầng 1, đầu là tầng 4, phải không?"
Chương Tiểu Niên nói: "Đúng thế ạ."
Mọi người nhìn nhau, nhất thời ai cũng mờ mịt.
Kha Thiếu Bân cẩn thận quan sát mô hình, gãi đầu nói: "Cầu thang bốn tầng đúng là y hệt nhau, bao gồm cả góc độ, số bậc thang, cả số liệu dài ngắn nữa, sau khi nối liền với nhau, nó giống như một hình vuông bị bóp méo vậy."
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách: "Tôi không hiểu mấy vụ này đâu, mấy cậu nói xem, phải tìm lối ra kiểu gì?"
Giang Bình Sách quyết đoán nói: "Tiểu Niên, thử đi từng tầng một đo số liệu, xem khoảng cách từ cầu thang lên nóc nhà là bao nhiêu, có gì khác nhau không?"
Chương Tiểu Niên nhanh chóng thông báo kết quả: "Chiều cao đến đỉnh của cầu thang bốn tầng giống hệt nhau."
Việt Tinh Văn nhức đầu nói: "Vậy tức là chúng ta nhìn như đang leo lên, nhưng thật ra vẫn luôn ở một mặt phẳng, độ cao không thay đổi gì?"
Chương Tiểu Niên gật đầu: "Đây chính là điểm kỳ lạ của 'cầu thang Penrose', thoạt trông chúng ta không ngừng hướng lên trên, nhưng thật ra lại đang đi vòng quanh một mặt phẳng. Không gian ba chiều không thể giải thích được hiện tượng này, phải ở một chiều không gian cao hơn nó mới có thể xuất hiện."
Giang Bình Sách nói: "Bốn tầng như nhau, vậy chỉ có thể thử từng tầng một thôi."
Chương Tiểu Niên triệu hồi máy xúc.
Mọi người: "..."
Túm quần lại, mê cung lần này phải dùng máy xúc để vượt qua sao?
Chương Tiểu Niên nhìn sang, hỏi ý nhóm trưởng: "Anh ơi, em xúc bay điểm liên kết nhé?"
Việt Tinh Văn bất lực đỡ trán: "Rồi, đào đi."
-o0o-
Chú thích:
83, Cầu thang penrose: Cầu thang Penrose một vật thể bất khả thi được Lionel Penrose và con trai Roger Penrose tạo ra. Có thể thấy ngay cấu trúc của nó là bất khả trong không gian 3 chiều với độ cao của cả bốn điểm tương ứng của 4 lối đi cầu thang đều như nhau.
84, Dải mobius: Về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần. Về sau các nhà toán học nâng lên thành lý thuyết, lập công thức tính toán.