~ BÀI THI TRINH THÁM BẮT ĐẦU ~
Việt Tinh Văn xem thời khóa biểu khoa Y, hôm nay, môn bắt buộc "Khu nội trú khoa tim mạch" của khoa Y cũng được xếp vào 8 giờ sáng. Giờ đã là 10 rưỡi, hẳn ba người Trác Phong đã thi xong. Cậu hỏi trong kênh nhóm: "Đàn anh đã về chưa?"
Kha Thiếu Bân nhanh chóng trả lời: "Vừa mới về, đàn anh nói họ qua môn này hiểm lắm, thành tích 70 điểm. Độ khó của bài thi lại lần này tăng lên rõ ràng, người chết, hung thủ đều thay đổi."
Việt Tinh Văn thầm thở phào, nói: "Dù sao học lại cũng không được điểm tích lũy, qua là được. Cùng đi ăn trưa đi."
Ngay lúc này, Việt Tinh Văn chợt nghe thông báo của hệ thống vang lên bên tai: "Bạn có tin nhắn mới, xin chú ý kiểm tra."
Việt Tinh Văn nghi hoặc mở ra xem, tin nhắn đến từ một cái tên quen thuộc – "Chương Tiểu Niên", nội dung là: "Anh ơi em ở F965". Do gửi tin nhắn trực tiếp đến một bạn học trong thư viện cần tốn điểm tích lũy, Chương Tiểu Niên bèn cố gửi ngắn gọn nhất có thể, chỉ báo số phòng, hiển nhiên là muốn bảo Việt Tinh Văn tìm cậu.
Việt Tinh Văn nhớ hôm 14 tuyết rất lớn, cậu dậy sớm đến thư viện chiếm chỗ, khi đi đến góc quẹo của ký túc xá liền trông thấy một bạn học lảo đảo ngã sấp mặt trong nền tuyết, cậu mới thuận tay dìu dậy, đó chính là Chương Tiểu Niên. Hai người cùng nhau đến thư viện, Việt Tinh Văn vào phòng đọc điện tử tầng 1, còn Chương Tiểu Niên lên tầng 4 tự học, sau đó hai người không liên hệ lại nữa.
Chương Tiểu Niên cũng ở đây sao?
Việt Tinh Văn không khỏi thấp giọng mắng: "Đệt, Chương Tiểu Niên cũng đến thư viện rồi, còn gửi tin nhắn cho tôi!"
Giang Bình Sách hỏi: "Là đàn em mù đường ở Thất Trung học ngành Xây dựng Dân dụng khoa Kiến Trúc đó à?"
Việt Tinh Văn cười bất lực: "Đúng là cậu ấy."
Chương Tiểu Niên học cùng trường trung học với họ, Việt Tinh Văn rất quan tâm đến cậu em này, tất nhiên Giang Bình Sách cũng biết.
Đàn em này của họ mù đường có tiếng. Có sáng nọ thầy đã vào tiết năm phút rồi, bạn nhỏ Chương Tiểu Niên đến muộn hoang mang lao vào phòng học, khi đó Việt Tinh Văn đang ngồi hàng đầu, Chương Tiểu Niên không trông thấy cậu, chỉ cúi người 90 độ với giảng viên rồi vội vàng ngồi xuống hàng dưới, nghe giảng suốt một phút, cậu ta mới phát hiện mình không hiểu gì hết.
Sao thầy lại giảng lịch sử văn học thế giới vậy!!
Cho đến khi Việt Tinh Văn dở khóc dở cười nhắn tin cho cậu ta: "Cậu đi nhầm phòng rồi, đây là F301."
Chương Tiểu Niên ngẩng đầu, thấy ánh mắt Việt Tinh Văn đang nhìn qua đây, mặt bỗng đỏ bừng, vội vã cúi người chuồn ra cửa sau.
Giảng viên nổi giận: "Bạn học vừa rồi học lớp nào thế? Đã vào muộn đi cửa trước, cúi đầu chào tôi xong lại chuồn từ cửa sau. Bạn học có thái độ thiếu nghiêm túc thế này khỏi phải thi luôn đi!"
Việt Tinh Văn đứng dậy giải thích: "Thưa thầy, cậu ấy là sinh viên mới khoa Kiến trúc, vừa đi nhầm phòng học."
Giảng viên thấp giọng nói: "Mù đường còn học Kiến trúc, sau này tính xây mê cung hả?"
Cả lớp cười ồ lên. Từ đó về sau, mọi người đều biết Việt Tinh Văn có một đàn em mù đường lơ mơ.
Mỗi khoa thuộc đại học Hoa An đều có tòa nhà riêng, nhưng rất nhiều môn chung và tọa đàm đều được tổ chức trên khu giảng đường, khu giảng đường được chia thành sáu khu từ A đến F. Để giúp bạn nhỏ Chương Tiểu Niên làm quen với địa hình trong khu giảng đường, Việt Tinh Văn còn nhờ Giang Bình Sách vẽ cho cậu sơ đồ phòng học trong khu giảng đường, Chương Tiểu Niên phải mất nửa tháng mới nhớ được.
Giang Bình Sách nói: "Cậu ấy nhắn tin tìm cậu?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Phòng F965, chúng ta qua đó xem sao đi, có lẽ cậu ấy gặp rắc rối rồi."
Hai người cùng đến khu F, tìm phòng F965 rồi gõ cửa.
Cửa ký túc xá mở ra, quả nhiên Việt Tinh Văn trông thấy một gương mặt quen thuộc – Chương Tiểu Niên chỉ cao một mét bảy, người cũng gầy, mắt to tròn sáng rõ, gương mặt búp bê rất đáng yêu, khí chất vẫn còn vẻ ngây ngô non nớt của thiếu niên mới tốt nghiệp trung học.
Sau khi thấy Việt Tinh Văn, mắt cậu ta lập tức đỏ ửng, tủi thân nói: "Đàn anh ơi!"
Việt Tinh Văn kìm xúc động muốn xoa đầu cậu, dịu giọng hỏi: "Sao em cũng tới thư viện rồi?"
Chương Tiểu Niên giải thích: "Không phải hôm 14 em đến thư viện với anh sao? Lúc đó em tự học trên tầng 4, ở trong thư viện cả một ngày, mười giờ tối vô ý ngủ quên mất, khi ngủ dậy đã thấy xung quanh không còn ai rồi."
Nhớ lại chuyện tối hôm đó, mặt Chương Tiểu Niên hơi tái đi: "Cả thư viện im ắng như nhà ma vậy, em nhìn vào mới thấy đã qua thời gian đóng cửa rồi, gần mười một giờ đêm! Em bèn vội vàng chạy xuống, chạy đến tầng một lại phát hiện..."
Giang Bình Sách lạnh nhạt nói: "Không ra nổi nữa."
Chương Tiểu Niên gục đầu xuống, ủ rũ nói: "Dạ. Thư viện không cho em ra nữa, còn bắt em học môn của khoa Y nữa. Em mới thi 'Khu nội trú khoa tim mạch' xong, mở bảng thành tích ra xem liền thấy anh Tinh Văn và đàn anh Giang cùng xếp hạng một, em bèn gửi tin nhắn cho anh Tinh Văn."
Cũng tức là thời gian Chương Tiểu Niên vào thư viện là cùng ngày với Việt Tinh Văn, nhưng muộn hơn cậu hơn một tiếng. Hôm nay cậu ấy mới thi xong "Thoát khỏi phòng thí nghiệm" và "Khu nội trú khoa tim mạch", Việt Tinh Văn đã thi xong từ tuần trước rồi.
Xem ra thời gian trong thư viện và hiện thực hoàn toàn khác nhau.
Việt Tinh Văn bất đắc dĩ nhìn đàn em trước mặt mình, hỏi: "Em qua 'Khu nội trú khoa tim mạch' thế nào vậy?"
Chương Tiểu Niên nói: "Em gặp một đàn chị nghiên cứu sinh khoa Y đại học Tinh Châu, chị ấy giúp bọn em qua môn. Môn này em chỉ được 70 điểm thôi, em xem bảng thành tích rồi, thành tích của hai anh đều là 125 điểm, giỏi quá chừng!"
Giang Bình Sách nhìn Việt Tinh Văn, người sau sáp qua giải thích: "Môn này cậu thi sớm hơn tôi, tôi thi sau cậu, thành tích của hai chúng ta đúng là đồng hạng."
Giang Bình Sách không hỏi nhiều, Việt Tinh Văn bèn vỗ nhẹ lên vai Chương Tiểu Niên, nói: "Tiếp theo em tính thế nào?"
Chương Tiểu Niên nhìn Việt Tinh Văn, vẻ mặt thành khẩn: "Anh ơi, em mới mở khóa chức năng nhóm nghiên cứu, anh cho em nương tựa được không? Bây giờ em vẫn chưa có nhóm, không biết phải qua môn tiếp theo thế nào nữa?"
Cậu nói tới đây, mới lén lút nhìn Giang Bình Sách.
Giang Bình Sách không biểu cảm gì, đứng im lặng cạnh Việt Tinh Văn.
Việt Tinh Văn hơn Chương Tiểu Niên hai khóa, hồi cấp ba, mỗi lần Việt Tinh Văn tham gia thi diễn thuyết, Chương Tiểu Niên đều sẽ đến nghe, cũng cực kỳ ra sức vỗ tay cổ vũ. Cậu là fan cứng của Việt Tinh Văn. Sau khi lên đại học, cậu vừa vào trường đã tìm ngay Việt Tinh Văn kết bạn, sau đó cứ quấn quanh Việt Tinh Văn như một bé ấu trùng.
Việt Tinh Văn luôn coi cậu như em trai, quan tâm đến cuộc sống và học tập của cậu, bao gồm cả việc đưa cậu em nhỏ làm quen với hoàn cảnh trong trường, mượn tài liệu tham khảo của khoa Kiến Trúc cho em nhỏ...
Chương Tiểu Niên cũng cực kỳ ngoan, câu nào câu nấy "đàn anh ơi" vô cùng thân thiết.
Giang Bình Sách không thích cậu lắm, hắn cảm thấy đứa nhóc này như thiếu dây thần kinh nào trên não vậy, ngày nào cũng mơ màng như chưa tỉnh ngủ. Nhưng Việt Tinh Văn luôn chăm sóc đàn em này, Chương Tiểu Niên chủ động nhờ vả, với tính cách của Tinh Văn, cậu ấy không thể từ chối.
Nhìn ánh mắt lo lắng bồn chồn của cậu bé, Giang Bình Sách khẽ nói: "Hiện tại đội chúng ta đủ người rồi, chỉ có thể hỏi bên đàn anh Trác thôi. Có điều trước đây cậu đã hứa hẹn với Tân Ngôn, khi lên tầng 3 sẽ cho cậu ta vào nhóm."
Việt Tinh Văn cũng rất khó xử, nhóm nghiên cứu C-183 của họ đã đủ bốn người, không thể đổi người, bên Trác Phong vẫn còn một chỗ, nhưng trước kia đã nói khi lên tầng 3 họ sẽ thêm Tân Ngôn vào, không thể nói không giữ lời được.
Nhưng Chương Tiểu Niên lại là đàn em ruột thịt của Việt Tinh Văn, cậu ấy cũng rất nghe lời Việt Tinh Văn, cậu thật sự không nỡ bỏ rơi cậu nhóc này một mình. Với trình độ mù đường của Chương Tiểu Niên, đừng nói là mấy tầng sau này, chỉ mê cung ở tầng 2 thôi đã vần chết cậu được rồi.
Việt Tinh Văn suy nghĩ kỹ càng, nói: "Thế này đi, Tiểu Niên gia nhập nhóm đàn anh trước, sau khi qua khoa Toán tầng 2 với anh Trác xong, khi đến tầng 3 chúng ta sẽ điều chỉnh lại."
Giang Bình Sách nghĩ hồi, đồng ý đề nghị này: "Cũng được, nhóm Trác Phong đã học đến tầng 2 rồi, đằng nào họ cũng phải qua môn bắt buộc của khoa Toán, giờ để Chương Tiểu Niên vào nhóm, nằm chờ họ thắng là được."
Nếu không có người đưa cậu theo, chắc chắn Chương Tiểu Niên không thể ra khỏi mê cung.
Nhóm Trác Phong học lại khoa Toán, tiến độ cũng đang ở tầng 2, Chương Tiểu Niên có thể gia nhập.
Đợi khi nhóm Trác Phong tới tầng 3, mọi người góp điểm lại có lẽ sẽ đủ mở rộng nhóm nghiên cứu, đến lúc đó thêm cả Tân Ngôn vào cũng không mâu thuẫn gì. Vả lại, Chương Tiểu Niên học khoa Kiến Trúc, nói không chừng sẽ giúp được họ ở khoa Kiến Trúc tầng 3.
Chương Tiểu Niên nghe thấy Việt Tinh Văn đồng ý nhận cậu, lập tức cảm kích nói: "Cảm ơn đàn anh!!"
Việt Tinh Văn cười vỗ vai cậu: "Không có gì, anh không mặc kệ em đâu. Mà em học được kỹ năng gì thế?"
Chương Tiểu Niên méo mặt: "Giờ em mới chỉ có một kỹ năng thôi, thư viện cho em một cái máy xúc, có thể dỡ nhà dỡ cửa."
Việt Tinh Văn: "..."
Giang Bình Sách: "..."
Khoa Kiến Trúc mấy đứa gắt vậy hả?
Việt Tinh Văn hỏi: "Dỡ được tường luôn hả?"
Chương Tiểu Niên gật đầu, sắc mặt phức tạp, nói: "Ngoài không được dùng công cụ bên trong thư viện ra, những chỗ khác đều có thể đục được. Lúc em thi môn đầu tiên 'Thoát khỏi phòng thí nghiệm', em lái máy xúc xúc từ đầu tới cuối luôn..."
Quả thật khỉ và thỏ không làm gì được máy xúc, nó có thể húc sập cả phòng thí nghiệm luôn.
Việt Tinh Văn dở khóc dở cười: "Cậu học khoa Kiến Trúc hay làm phá dỡ công trình thế."
Chương Tiểu Niên nhỏ giọng nói: "Hiện tại em mới chỉ có kỹ năng này thôi, đã nâng lên cấp 2 rồi. Mấy cái khác như bản vẽ thi công, vậy liệu xây dựng gì đó cần nhiều điểm lắm, em có muốn đổi cũng không đủ điểm, giờ trong tay em còn 20 điểm thôi..."
Thảm quá chừng luôn.
Việt Tinh Văn vươn tay vỗ vai đàn em, nói: "Không sao, anh mời em ăn cơm."
Giờ cũng đã sắp trưa, Việt Tinh Văn lên kênh nhóm gọi đám Lưu Chiếu Thanh, cùng đến nhà ăn số một tụ họp.
Lâm Mạn La cười chọc cậu: "Chương Tiểu Niên? Cưng là nhóc mù đường chạy nhầm vào khoa văn, cúi đầu chào giảng viên xong chạy bằng cửa sau trong truyền thuyết đấy à?"
Chương Tiểu Niên đỏ bừng mặt: "...Em nổi tiếng vậy sao?"
Trác Phong nói: "Cửa kính trên khu giảng đường trường chúng ta cũng là em đụng vỡ nhỉ?"
Chương Tiểu Niên: "..."
Việt Tinh Văn nhịn cười nói: "Lúc đó Tiểu Niên còn ngái ngủ, cửa kính thì đóng, cậu ấy tưởng không có gì nên mới lao thẳng tới đụng vỡ cửa luôn, suýt nữa còn bị mảnh thủy tinh rạch rách mặt." Lúc đó Việt Tinh Văn ở ngay gần cậu, mắt thấy tai nghe thảm án đó, sau đó cậu đưa Chương Tiểu Niên vẫn còn ngơ ngác đến bệnh viện.
Đứa nhóc này hấp ta hấp tấp, nếu Việt Tinh Văn muốn cho cậu vào nhóm, có lẽ các đồng đội sẽ có ý kiến.
Nghĩ vậy, Việt Tinh Văn bèn nói nhỏ: "Tiểu Niên, thư viện không thể so với hiện thực, có sai sót gì trong quá trình học có lẽ sẽ khiến cả nhóm bị loại, nếu em muốn theo bọn anh thì phải nghe chỉ huy. Không cho em đi lung tung thì không được lộn xộn, biết chưa?"
Chương Tiểu Niên ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, em không kéo chân mọi người đâu."
Trác Phong nói: "Bọn anh có thể đưa em qua khoa Toán, đến khoa Kiến Trúc tầng 3, cái máy xúc kia của em hình như cũng không dùng tới nhỉ?"
Lâm Mạn La nói: "Không dùng trong môn 'Thành phố sụp đổ', nhưng khoa Kiến Trúc có rất nhiều kỹ năng ghê gớm, em nghe nói học bá khoa Kiến trúc đại học Kinh Đô nâng bản thi công lên cấp cao nhất, có thể nói là đụng núi đục hầm, gặp nước xây cầu, cực kỳ đỉnh."
Trác Phong nghĩ hồi, "Đúng vậy, nhóc này vẫn rất có tiềm lực, chỉ cần em chịu nghe lời thì bọn anh có thể đưa em theo."
Kha Thiếu Bân nâng kính, khẽ hỏi: "Vậy Tân Ngôn thì sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Gần đây mọi người học môn gì thì giữ lại điểm tích lũy, đừng thăng cấp kỹ năng vội, đợi tới lúc đó xem có thể mở rộng nhóm nghiên cứu không, em nhớ nhóm nghiên cứu cấp hai được nhiều nhất 8 người, nếu là cấp 3 có lẽ sẽ được 12 người."
Trác Phong nói: "Nhóm nghiên cứu cấp 3 cần rất nhiều điểm tích lũy, hiện tại trong thư viện chưa có nhóm nghiên cứu nào qua cấp 3 hết. Ba người bọn anh học lại, thành tích có thế nào cũng không được cho điểm nữa, chuyện kiếm điểm phải dựa vào mấy đứa rồi."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Mỗi người bọn em được hơn 500 trong mê cung số nguyên tố, còn chưa kịp tiêu gì, sáng mai học môn còn lại của khoa Toán, rồi để dành cả điểm đó luôn."
Mọi người bàn bạc đối sách xong, Chương Tiểu Niên cũng gia nhập nhóm Trác Phong.
Ngày mai là thứ tư, sáng mai có một môn bắt buộc "Mật mã chết chóc" của khoa Toán, đến tận 6 tín chỉ.
Bốn người Việt Tinh Văn đến đại sảnh khoa Toán, chọn lớp trên hệ thống.
Thông báo quen thuộc hiện ra trên màn hình...
[Môn bắt buộc khoa Toán: Mật mã chết chóc]
[Tín chỉ: 6]
[Quy tắc thi: Có thể đăng ký theo hình thức cá nhân hoặc nhóm nghiên cứu]
[Số người/lớp: 12]
[Mô tả chương trình học: Đây là một khách sạn nằm ở ngoại ô, nghe nói, chủ nhân của khách sạn này từng viết một dãy số mật mã vào từng căn phòng, khách trọ đến nơi đây, nếu không thể phá giải mật mã này sẽ chết một cách ly kỳ trong đêm. Những năm gần đây, rất nhiều thảm án từng xảy ra tại nơi này, người chết nhiều vô số kể. Bạn, là người tiếp theo?]
[Yêu cầu môn thi: Phá giải mật mã chết chóc, sinh tồn 6 ngày]
[Câu hỏi phụ: Không]
[Xác nhận chọn lớp: Có hay không]
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, thấp giọng nói: "Sao tôi thấy chương trình học này như kiểu thần quái nhỉ? Rất nhiều người chết ở đây một cách ly kỳ, nếu chúng ta giải mã sai cũng sẽ chết?"
Lưu Chiếu Thanh chà xát cánh tay đã nổi hết da gà, "Cho chúng ta ở nhà ma đó hả?"
Kha Thiếu Bân nói nhỏ: "Quá trời người chết kỳ lạ, nghe thôi đã thấy lạnh cả người rồi."
Việt Tinh Văn nói: "Hiện tại vẫn chưa có hướng dẫn qua môn này, chúng ta chỉ có thể cắn răng mà học thôi." Cậu nhìn sang Giang Bình Sách, người sau bình tĩnh gật đầu, "Vào đi, môn học này thế nào, vào trường thi là biết."
~ KHÁCH ĐIẾM CHỐN HOANG VU ~
Việt Tinh Văn ấn nút "Xác nhận chọn lớp", tiếng máy móc quen thuộc cùng lúc vang lên bên tai bốn người: "Chúc mừng nhóm nghiên cứu C-183 chọn lớp thành công, vì trường thi 'Mật mã chết chóc' tối đa 12 sinh viên tham gia, chúng tôi đang ghép lớp cho ngài, xin hãy đợi. Nếu không đủ 12 người ghép lớp, trên 4 người cũng có thể khởi động trường thi."
Lớp 12 người, rất có thể là ghép 3 nhóm nghiên cứu. Phần lớn các bạn học khi học tới môn "Mật mã chết chóc" này đều đã có hội nhóm, mong rằng các nhóm sinh viên họ gặp được trong bài thi này không bóp team quá, dù không giúp được gì, ít ra cũng đừng kéo chân.
Ngay khi đồng hồ điểm 8 giờ, cảnh tượng trước mắt bốn người chợt thay đổi...
Vừa rồi khi họ ở thư viện vẫn đang là buổi sáng, khi tới trường thi đã thành ban đêm rồi.
Mặt trời đã xuống núi, xung quanh tối tăm vô cùng, họ có thể trông thấy lờ mờ một khu rừng rậm rạp phía trước, có một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu chạy vào sâu trong rừng. Xung quanh yên lặng như tờ, không thấy một bóng người. Khu rừng thăm thẳm như một con thú đang há to miệng, muốn nuốt chửng lấy họ.
Rừng cây giữa chốn hoang vắng, rất dễ gợi người liên tưởng đến những chuyện ma quái.
Lưu Chiếu Thanh nổi hết da gà, không nhịn được nói: "Sao chỗ này âm u thế nhỉ?"
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, sóng vai đi vào trong rừng cây.
Kha Thiếu Bân thầm nhủ một câu "Tin vào khoa học", sau đó theo sát sau Việt Tinh Văn.
Vầng trăng khuyết mọc lên ở đằng xa, ánh trăng sáng trong dịu dàng trải xuống, như tấm lụa mỏng bao trùm khắp rừng cây, xung quanh yên tĩnh vô cùng, đừng nói là tiếng người, đến tiếng côn trùng, tiếng chim kêu còn không có, dường như đây là một góc hoang vu bị thế giới bỏ quên.
Một cơn gió lạnh chợt thoảng qua, lá cây vang lên tiếng "xào xạc", bóng cây màu đen đổ xuống loang lổ trên mặt đất, tựa như lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt. Kha Thiếu Bân rùng mình, cậu siết chặt nắm tay, nhỏ giọng nói: "Bài thi này cũng không có thông báo gì về nhiệm vụ, chúng ta phải đi tiếp vào trong sao...?"
Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Trăng bán nguyệt tiêu chuẩn, nếu tính theo ngày âm, chắc hẳn hôm nay là mùng tám, chúng ta đang đi thẳng về hướng Bắc."
Giang Bình Sách nói: "Ừ, tôi nhớ rồi."
Hai người vào trạng thái rất nhanh, đã bắt đầu quan sát những chi tiết xung quanh, phân tích thời gian và phương hướng.
Đi một đoạn, họ phát hiện có một tòa nhà ở phía xa, tòa khách điếm mờ ảo hiện ra dưới ánh trăng.
Bốn người bước nhanh hơn, sau khi đi qua vài lối rẽ, một tòa nhà ba tầng xuất hiện trước mặt họ.
Ngay trước tòa nhà treo một tấm biển cũ nát, trên đó viết "Khách điếm số Bảy", Việt Tinh Văn cũng không vội vàng đi vào, mà cậu nương theo ánh trăng quan sát khung cảnh xung quanh...
Bên cạnh khách điếm có một đầm sen, diện tích lớn cỡ một sân bóng, hoa sen trong đầm nở rộ, đua nhau khoe sắc dưới ánh trăng. Nếu bỏ qua tòa khách điếm kỳ quái trong rừng sâu, thì quang cảnh của đầm sen này lại rất tráng lệ.
Trên đầm sen còn có một cây cầu gỗ, có thể đi ra giữa hồ ngắm sen ở cự ly gần.
Ngay lúc này, tiếng bước chân rất nhẹ chợt vang lên sau lưng họ, Việt Tinh Văn quay phắt lại, nhìn thấy một đôi mắt nghiêm túc chính trực – Cô gái để tóc ngắn ngang tai, đội một chiếc mũ lưỡi trai, cô mặc một bộ quần bò xanh phối với áo phông đen đơn giản và giày thể thao đen, cực kỳ ngầu, mặt cô không biểu cảm, dáng người cao gầy, làn da bị ánh trăng rọi xuống hơi tái nhợt.
Việt Tinh Văn lên tiếng chào: "Tần... Miểu."
Hẳn là chị gái trong cặp sinh đôi, sắc mặt Tần Lộ không lạnh như vậy.
Cậu vừa dứt lời, một gương mặt giống y hệt bỗng xuất hiện bên cạnh cô gái, có điều, người mới xuất hiện không đội mũ, cô ấy mặc quần bò giống cô gái kia cùng áo phông trắng, đi giày thể thao trắng, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn nhiều. Sau khi thấy Việt Tinh Văn, cô ấy bỗng mỉm cười ngại ngùng, bước lên một bước nói: "Tinh Văn? Đàn anh Lưu, cả bạn học Kha nữa, lại gặp các cậu rồi!"
Xem ra đây là em gái – Tần Lộ, là nữ sinh chuyên ngành quy hoạch địa lý mà họ từng hợp tác ở khu nội trú khoa tim mạch lúc trước.
Không ngờ cặp sinh đôi này lại cùng một nhóm?
Tần Miểu vốn đang lạnh mặt, ánh mắt lạnh lẽo như sắp đóng băng, nhưng ngay lúc quan trọng trong môn tự chọn "Chạy định hướng", cánh tay của cô bị sói cắn bị thương, Lưu Chiếu Thanh đã dùng băng gạc chữa trị cho cô, ơn này cô vẫn nhớ. Sau khi nhận ra bốn người, sắc mặt của Tần Miểu dịu đi nhiều, cô bước lên, lễ phép gật đầu, "Chào mọi người. Trùng hợp quá, được xếp vào cùng trường thi."
Việt Tinh Văn hỏi: "Chị em các cậu cùng nhóm à?"
Tần Miểu nhìn sang em gái bên cạnh, nói: "Ừ, môn chung lần trước các cậu nhận nhầm tôi thành Tần Lộ, gọi tên nó, lúc đó tôi mới biết nó cũng đến thư viện, sau khi ra ngoài bèn gửi tin nhắn cho nó luôn."
Sắc mặt của Tần Lộ hơi thẹn thùng. Không biết hai chị em họ có vấn đề gì, hai gương mặt giống nhau như đúc, nhưng biểu cảm, thần thái và trang phục lại rất khác biệt, chị gái là kiểu lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ, còn cô em lại hay ngại, hướng nội.
Việt Tinh Văn nhìn ra sau lưng hai người, khó hiểu hỏi: "Sao chỉ có hai người? Đồng đội của các cậu đâu?"
Tần Miểu kéo vành mũ xuống, thấp giọng nói: "Tôi cũng không thân với ba nữ sinh trong nhóm lúc trước, qua môn xong là giải tán. Tôi tìm thấy Tần Lộ, sau đó hai chúng tôi lập một nhóm trước."
Việt Tinh Văn quan tâm nói: "Vậy các cậu qua môn 'Mê cung số nguyên tố' chưa?
Tần Lộ ngại ngùng cào tóc, nói: "Tớ học địa lý mà, kỹ năng phân tích bản đồ cũng ổn. Bọn tớ không làm câu hỏi phụ, chỉ thoát khỏi mê cung thôi, cuối cùng qua môn với 70 điểm."
Tần Miểu hỏi: "Nhóm nghiên cứu C-183 được điểm tuyệt đối trên bảng thành tích là các cậu phải không?"
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, cười nói: "Đúng vậy, bọn tớ có học bá Giang cân team."
Giang Bình Sách hờ hững hỏi: "Các cậu có hai người thôi mà cũng dám học luôn môn này?"
"Tìm nhóm tạm thời dễ bị hố lắm, thành tích còn bị phụ thuộc vào đồng đội, chẳng thà ghép bừa với các bạn học khác, ít nhất nếu hai chúng tôi thể hiện tốt thì thành tích cũng không tệ quá. Trường thi lần này có 12 người, chắc chắn có 10 người chúng tôi không quen. Ghép bừa trường thi phải dựa vào may mắn, cùng lắm trượt môn thì học lại từ đầu thôi." Tần Lộ lại rất bình tĩnh, dường như cô không để ý tới chuyện trượt môn chút nào.
Tần Lộ nhìn sang chị mình, kề sát cô nói thầm: "Lần này mình may lắm luôn, có Tinh Văn, chúng ta nằm đợi thắng thôi." Tần Miểu nhướn mày, không đáp lại.
Nói tới đây, tiếng bước chân lại vang lên sau lưng họ. Có bốn người đang đi về phía khách điếm, hai nam hai nữ. Một cậu trai nọ đang dắt tay một cô gái, hành động thân mật, trông có vẻ như đang hẹn hò. Hai nữ sinh một để tóc xoăn màu hạt dẻ, một để tóc dài thẳng, ai nấy đều xinh đẹp, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, có vẻ họ hơi căng thẳng.
Bốn người họ vừa tới, tiếng máy móc quen thuộc liền vang lên: "Trường thi này đã ghép 3 nhóm nghiên cứu, tổng cộng 10 người. Kỳ thi sắp bắt đầu, mời vào khách điếm phía trước."
Nam sinh vóc người cao to trong nhóm họ chửi ngay một câu "Đệt". Cô gái tóc thẳng nắm chặt tay cậu ta: "Cái khách điếm âm u giữa nơi rừng rú thế này, nhìn kiểu gì cũng giống nhà ma, nói không chừng bên trong còn có thứ bẩn thỉu ghê gớm gì đó nữa, chúng ta phải ở đây thật sao?"
Việt Tinh Văn quét mắt nhìn bốn người, hỏi: "Xin chào, các cậu học ngành gì thế?"
Bốn người đề phòng nhìn cậu, cô gái tóc xoăn nói: "Sao phải nói cho cậu?"
Tần Miểu hơi bực mình, "Mấy cậu chưa thấy yêu cầu bài thi hả? Phá giải mật mã chết chóc đồng thời sống ở đây 6 ngày thì mới qua môn. Phó bản kiểu giải mã bí ẩn thế này chắc chắn phải cùng chia sẻ manh mối, mọi người hợp tác mới suy luận được đáp án chính xác. Đừng có lằng nhằng nữa, mau tự giới thiệu đi."
Hai nữ sinh bị cô nạt ngơ cả người, một trong hai người cau mày nói: "Bạn kia, nói chuyện kiểu gì thế?" Người còn lại lập tức hùa theo: "Phải đó, cậu dữ cái gì..."
Tần Lộ đứng ra giảng hòa: "Chúng tớ cũng hy vọng có thể qua môn thuận lợi chút thôi mà. Anh đẹp trai vừa mới hỏi mọi người là học bá khoa Tiếng Trung đó, suy luận giỏi lắm luôn, ban đầu học khoa Y tớ ôm chân cậu ấy ngồi không cũng thắng đó. Môn này các cậu phải nghe cậu ấy chỉ huy, đừng làm loạn, cứ theo suy nghĩ của cậu ấy là môn này qua chắc rồi."
Việt Tinh Văn: "..."
Không phải, bạn học này, cậu có niềm tin với tôi tới vậy à?
Bốn người kia nghi ngờ nhìn Việt Tinh Văn: "Thật hả?"
Giang Bình Sách lạnh lùng nói: "Đừng có phí thời gian."
Chàng trai vóc người cao nhất đội khá biết điều, nghĩ là mình gặp được đại thần rồi, bèn tiến lên một bước, thân thiện vươn tay nói: "Chào cậu, tôi là Cao Vĩnh Cường khoa Kiến trúc đại học giao thông Nam Dương, đây là bạn gái tôi, Cao Tiểu Hân học khoa Tiếng Trung."
Cậu ta an ủi nhìn cô bạn gái tóc thẳng bên cạnh mình, sau đó giới thiệu tiếp: "Em họ tôi, Lục Khải khoa Vật lý, kia là bạn gái nó, Lạc Giai Giai học khoa Sinh."
Việt Tinh Văn: "..."
Nhóm nghiên cứu này toàn anh chị em họ hàng hết à?
Lưu Chiếu Thanh đùa họ: "Các cậu vào thư viện còn đưa cả người nhà vào à?"
Cao Vĩnh Cường bất lực nói: "Hôm đó bốn người bọn tôi hẹn cùng đi xem phim, lúc về trường thì phát hiện cửa thư viện đang mở, thấy tò mò nên vào xem sao, kết quả không ra được nữa. Hầy, đừng nói nữa, toang hết cả đám."
Mọi người: "..."
Vậy các cậu đúng là bi kịch nhân N.
Việt Tinh Văn nhìn sang Cao Tiểu Hân cũng học khoa Tiếng Trung, hỏi: "Anh cũng học khoa tiếng Trung, em nhận được sách đạo cụ gì thế?"
Cao Tiểu Hân nhìn sang bạn trai mình, người sau nói nhỏ: "Mọi người phải ở cùng trường thi 6 ngày, dù sao dị năng của em cũng không giấu được họ, nói ra cũng không sao. Không phải giờ thư viện đã có quy ước rồi sao? Họ không dám tùy tiện hại người đâu."
Lúc này Cao Tiểu Hân mới yên tâm, nói: "Em nhận được 'Bách khoa toàn thư dấu câu', dấu ngắt (、) và dấu phẩy có thể tạm dừng động tác vài giây, dấu chấm có thể khiến ai đó đang nói lập tức dừng lại, dấu ngoặc kép có thể cố định một mục tiêu nhất định, dấu ba chấm có thể kéo dài thời gian, kéo chậm động tác, nhiều dấu chấm than liên tục có thể tấn công vào tinh thần."
Việt Tinh Văn không nhịn được nói: "Vậy chấm hỏi thì sao?"
Cao Tiểu Hân hơi ngại ngùng: "Khiến đối phương hỏi chấm đầy đầu, hoàn toàn ngơ ngác."
Mọi người: "?"
Dị năng của khoa Tiếng Trung đúng là kỳ lạ.
Cao Vĩnh Cường ho khan một tiếng, nói: "Bọn tôi giới thiệu xong rồi, các cậu thì sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Bốn chúng tôi lần lượt là khoa Tiếng Trung, khoa Toán, khoa Y học và khoa Máy tính."
Cao Vĩnh Cường gật đầu, nhìn sang hai cô gái tóc ngắn: "Ấy? Hai cậu giống nhau quá... sinh đôi hả?"
Tần Lộ nói: "Ừ, chị tớ học khoa Lịch sử, tớ học Địa lý, mong mọi người giúp đỡ."
Thí sinh đã đông đủ.
Việt Tinh Văn hỏi rõ chuyên ngành của mọi người trước, cũng vì lo nhỡ đêm nay có chuyện ma quỷ gì thật, nếu họ phải chạy trốn thì biết trước chuyên ngành và dị năng của mọi người, phối hợp nhau sẽ tiện hơn.
Giang Bình Sách thản nhiên nói: "Vào trong đi."
Hắn bước lên một bước, đẩy cửa ra.
Trong khu rừng hoang vu, giữa đêm tối, tiếng "kẽo kẹt" vang lên khi cửa gỗ bị đẩy ra khiến người ta nghe mà rùng mình.
Ngay khi đẩy cánh cửa gỗ đã cũ nát ra, một luồng gió mạnh từ trong phòng phả vào mặt họ, không biết đã bao nhiêu năm không có ai ở đây rồi, phòng ốc tỏa ra mùi mốc ẩm ướt, Giang Bình Sách chau mày bịt mũi, ngẩng đầu lên quan sát kỹ càng...
Sàn nhà được lát gạch đá xanh đơn giản, khách điếm được xây theo kiến trúc phỏng cổ, cầu thang lên tầng cũng được làm bằng gỗ.
Dưới tầng một là vài chiếc bàn và ghế gỗ, sau đó là quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng. Vì đã lâu không ai dọn dẹp, cây cỏ trong phòng đều sinh trưởng nhanh chóng, dây leo xanh biếc đã leo đến tận trần nhà.
Việt Tinh Văn quét mắt nhìn các bạn học sau lưng, bình tĩnh nói: "Mọi người nhanh chóng đi một vòng quanh khách điếm, làm rõ cấu trúc trong này trước đã, sau đó chia nhau tìm manh mối."