~ THỜI TRUNG HỌC ~
Hôm ngay là ngày Kha Thiếu Bân trực nhật. Sau giờ học, cậu lên văn phòng hỏi giáo viên một bài, sau đó mới về lớp quét dọn, đến khi lau bảng xong đã là bảy rưỡi tối. Kha Thiếu Bân đói sôi bụng, vội vàng đeo cặp chuẩn bị về.
Trường trung học số mười bốn là trường ngoại trú, lúc này, học sinh trực nhật ở các lớp đã về hết, hành lang không một bóng người. Kha Thiếu Bân bước nhanh, vừa qua góc rẽ hành lang, cậu đã nghe thấy tiếng rên phát ra trong nhà vệ sinh nam.
Sau đó là hàng loạt âm thanh đấm đá...
"Hóa ra Lưu Giai Giai lại thích thằng ẻo lả như mày à?"
"Đệt mợ, trông y như đàn bà, rốt cuộc Lưu Giai Giai thích gì ở nó?"
"Chậc, mày mà cũng mơ tranh với anh Vinh tao à, sao không đái một bãi mà tự soi mình đi."
"Yếu như gì, sau này tránh xa Giai Giai của bọn tao ra. Mày dám nói với nhỏ câu nào, ông đây đánh gãy một cái răng mày có tin không?"
Kha Thiếu Bân vểnh tai nghe tiếng động trong nhà vệ sinh, hình như bên kia có ba, bốn người, có lẽ họ đánh nhau vì chuyện tình cảm. Nhưng mà lạ là bạn học bị đánh kia lại không kêu tiếng nào, từ đầu đến cuối không phản bác lấy một câu.
Bạo lực học đường rất đáng sợ, đám người này ỷ đông hiếp yếu, đáng ghét!
Có nên nói với thầy cô không?
Kha Thiếu Bân nhòm vào trong qua khe cửa...
Cậu bạn bị bao vây đang đứng cạnh bồn rửa tay, khóe miệng dính vết máu rõ rệt. Mặt cậu ấy trắng bệch, vóc dáng gầy gò, thoạt trông đúng là không phải đối thủ của mấy tên con trai cao to kia.
Nhưng khéo thay, người đánh và người bị đánh, hình như đều là học sinh lớp cậu!
Mới khai giảng nửa tháng, lớp cậu có 45 người, Kha Thiếu Bân vẫn chưa nhận mặt hết, có rất nhiều người cậu không biết tên. Nhưng cậu bạn da rất trắng kia thì cậu không thể nhớ nhầm được, là cán sự môn hóa lớp cậu, Tân Ngôn!
Cậu có ấn tượng rất tốt với Tân Ngôn. Thật ra Tân Ngôn không hề "trông đàn bà" như mấy người này nói. Có điều so với đám thô kệch mặt đầy mụn dậy thì trong lớp, da Tân Ngôn trắng hơn một chút, thường ngày cũng ăn mặc sạch sẽ phẳng phiu, lại thêm tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện, khiến người khác thấy cậu ấy không dễ gần.
Mấy bạn gái rất thích con trai như vậy, sạch sẽ gọn gàng, y như hoàng tử bạch mã.
Có lẽ cũng vì vậy mà Tân Ngôn mới bị ghen ghét nhỉ?
Mặc dù Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn không hay nói chuyện, nhưng cậu biết Tân Ngôn học rất giỏi, nhất là môn hóa, nghe nói thi lên cấp ba được điểm tối đa mới làm cán sự môn. Còn bốn người còn lại đều là học sinh cá biệt trong lớp. Mới khai giảng nửa tháng, chủ nhiệm đã phải mời phụ huynh của họ đến trường vì hút thuốc trong nhà vệ sinh.
Giúp hay không giúp đây?
Bản thân cậu còn chưa cao đến mét bảy, lại còn gầy gò, cậu nhập hội với Tân Ngôn cũng không đánh lại bốn người đối diện! Huống chi bây giờ cậu đột ngột lao quá đó cũng đâu có lý do gì? Không phải rước thêm chuyện vào người sao?"
Nếu báo cho giáo viên, lỡ bốn tên này biết cậu mách lẻo, trả thù cậu thì sao...
Tốt nhất là không lo chuyện bao đồng.
Nhưng, nhìn Tân Ngôn bị bao vây, đánh chảy máu miệng, cậu lại không nhẫn tâm mặc kệ.
Kha Thiếu Bân vắt óc suy nghĩ, một lát sau, mắt cậu sáng bừng, cậu đẩy kính trên mũi, nhanh chân chạy qua góc cua, tìm một chỗ kín rồi núp vào, bóp cổ nói: "Thầy Trương, hôm nay thầy trực sao?"
Sau đó, cậu lại đổi giọng khác, cố ý nói thật trầm: "Ừ. Lên tầng ba xem học sinh đã về hết chưa."
Trong nhà vệ sinh nam.
Mấy người nghe thấy cuộc nói chuyện nhìn nhau, chửi tục: "Mẹ kiếp, Trương Diêm Vương đến rồi, chạy mau!", "Dọn lại đầu mẩu thuốc đi, nhanh lên!"
Bốn người vội vàng chuồn khỏi nhà vệ sinh.
Danh tiếng của thầy Trương, ủy viên kỷ luật như sấm rền bên tai. Học sinh lớp mười gặp ông như gặp Diêm Vương, Kha Thiếu Bân giả giọng ông rất giống, quả nhiên đã dọa cho mấy người kia chạy té khói.
Kha Thiếu Bân dỏng tai nghe một lát.
Xác định không còn tiếng động nào trên hành lang, cậu mới thở phào, quay người chuẩn bị về.
Ngay sau đó, cậu nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng, Tân Ngôn ra khỏi nhà vệ sinh. Vết máu trên mặt đã được lau sạch sẽ, biểu cảm bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, như thể chưa có gì xảy ra.
Kha Thiếu Bân muốn hỏi "Không sao chứ?". Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lẽo như băng kia, Kha Thiếu Bân lại nuốt ngược trở lại, cười chào hắn: "Tân Ngôn, vẫn chưa về sao? Trùng hợp quá."
Tân Ngôn nhìn cậu, "Hôm nay cậu trực nhật?"
Kha Thiếu Bân nói: "Ừ, ừ, vừa mới quét lớp xong."
Tân Ngôn "Ừ" một tiếng, đeo cặp lên rồi xoay người đi luôn.
Kha Thiếu Bân nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, cùng với vết bầm không thể giấu trên cổ tay, cậu bỗng thấy Tân Ngôn rất đáng thương. Dù Tân Ngôn và Lưu Giai Giai có quan hệ gì thì bốn người vừa rồi cũng rất quá đáng, chặn người ta trong nhà vệ sinh, bốn đánh một thì có bản lĩnh gì chứ?
Kha Thiếu Bân hít sâu, rảo bước đuổi theo hắn, "Nhà cậu ở đâu? Đi cùng đi."
Tân Ngôn nói: "Không cần."
Kha Thiếu Bân đi theo sau hắn đến cổng trường, sau đó cậu thấy Tân Ngôn tìm xe đạp của mình trong bãi đỗ xe. Nào ngờ lại phát hiện xe đạp đã xịt lốp, chắc chắn là mấy người kia cố ý chọc thủng.
Tân Ngôn nhíu mày, dắt xe đi thẳng.
Kha Thiếu Bân không vạch trần hắn, tiếp tục đi bên cạnh, "Nghe nói cậu thi cấp ba được điểm tối đa môn hóa, giỏi quá đi! Thành tích môn hóa của tớ không ổn lắm, cậu giảng cho tớ bài giáo viên mới giao hôm nay được không?"
Tân Ngôn lạnh lùng đáp: "Không rảnh."
Kha Thiếu Bân sững sờ, bèn đổi ý, "Xe cậu hỏng rồi, đi bộ về chắc tới lúc trời tối luôn đó. Mà đúng lúc tớ đang đói nè, hay là tớ mời cậu ăn xiên nha?"
Tân Ngôn quay lại nhìn cậu.
Kha Thiếu Bân đoe một chiếc kính gọng đen, mắt kính rất to, gần như che khuất nửa khuôn mặt cậu. Mặt cậu vốn đã nhỏ, đeo thêm chiếc kính to nặng này lại càng có vẻ ngốc nghếch ngớ ngẩn hơn, chẳng khác nào mọt sách.
Lúc này, đôi mắt thiếu niên đong đầy ý cười, hai mắt híp lại.
Tân Ngôn im lặng một lát, "Cậu cố ý tiếp cận tôi, không phải muốn kết bạn với tôi đấy chứ?"
Kha Thiếu Bân sửng sốt, ngại ngùng gãi đầu, "Rõ lắm à?"
Tân Ngôn quay người, lạnh lùng nói: "Tôi không cần bạn bè."
Hắn bước rất nhanh, chỉ để cho Kha Thiếu Bân một bóng lưng cô độc, "Tránh xa tôi ra."
Kha Thiếu Bân: "..."
Đến khi bóng dáng Tân Ngôn đã khuất hẳn phía cuối đường, Kha Thiếu Bân mới hoàn hồn. Cậu tức tối mắng một câu: "Đệt, ai thèm cậu chứ, tôi thấy cậu đáng thương thôi! Cậu xấu tính quá đấy, bảo sao không ai chơi cùng."
Kha Thiếu Bân chịu đựng cơn đói cồn cào, vừa về nhà vừa mắng.
Về đến nhà, cơm canh thơm nức mũi đã bày sẵn trên bàn. Mẹ cậu đã nấu bữa tối xong, đang chờ cậu về. Kha Thiếu Bân vội vàng rửa tay, chạy đến cạnh bàn ăn lấy ăn để.
Sườn thơm phưng phức trôi xuống bụng, lúc này cậu mới thấy vui vẻ trở lại.
Mẹ dịu dàng nhìn cậu, nói: "Ăn nhiều vào. Con trai 16 tuổi đang là tuổi lớn, Thiếu Bân nhà chúng ta còn phải cao lên nữa!"
Đương nhiên Kha Thiếu Bân không khách sáo, sau một hồi càn quét, cậu đã ăn sạch cả bàn thức ăn.
Cậu vẫn luôn ăn nhiều, nhưng mãi chẳng thấy cao lên. Có lẽ là do gen nhỉ? Mẹ cậu một mét năm, bố cậu một mét bảy, Kha Thiếu Bân nghĩ, sau này mình cao một mét bảy là đủ rồi.
Cơm nước xong xuôi, cậu về phòng học, mở đèn bàn lên chuẩn bị làm bài tập.
Cậu vừa lại gần cửa sổ định kéo rèm, lại phát hiện trong sạp bán xiên nướng trong chợ đêm dưới tầng, có một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề đang bận rộn. Cạnh cô là một cậu trai mặc đồng phục trường trung học số mười bốn đang giúp việc.
Người đó trông rất quen.
Dưới ánh đèn đường, Kha Thiếu Bân nhìn rõ vết bầm trên cổ tay hắn.
Là Tân Ngôn.
Có một đôi tình nhân đi qua mua cánh gà nướng, Tân Ngôn mở mã QR ra thu tiền, sau đó hắn đeo găng tay, quen việc quết gia vị lên hai chiếc cánh gà rồi bắc lên vỉ nướng.
Người phụ nữ bên cạnh thì đang xử lý đơn thịt xiên nướng, mỳ căn nướng trước đó.
Quầy bán rất nhỏ, không đông khách lắm, chỉ có hai cặp khác.
Tân Ngôn nướng cánh gà cho đôi tình nhân kia xong, hắn đi sang bên cạnh, kéo khóa cặp sách, lấy sách hóa trong đó ra bắt đầu làm bài tập.
Kha Thiếu Bân ngây người nhìn, cảm xúc rối bời.
Khu nhà cậu ở nằm ở trung tâm thành phố, con phố sau nhà là chợ đêm, sống ở đây vô cùng tiện lợi, bố mẹ cậu thường xuyên ra đó mua đồ ăn sáng hoặc khuya.
Cậu chưa từng nghĩ rằng, nhà Tân Ngôn lại mở một quầy hàng nhỏ ở đây.
Người phụ nữ trông khắc khổ kia là mẹ cậu ấy nhỉ?
Kha Thiếu Bân đang nhìn xuống dưới, đột nhiên mẹ cậu bưng một khay hoa quả vào phòng. Thấy cậu đang ngơ ngẩn đứng cạnh cửa sổ, cô khó hiểu hỏi: "Thiếu Bân, con nhìn gì thế?"
Cô đi đến cạnh Kha Thiếu Bân, nhìn xuống bên dưới.
Nhìn theo ánh mắt của Kha Thiếu Bân, chẳng mấy chốc cô đã thấy thiếu niên đang ngồi phía sau sạp đồ nướng trong chợ đêm, mượn ánh đèn đường làm bài tập... Cậu ta mặc chiếc áo đồng phục giống hệt con trai mình.
Mẹ cậu mỉm cười, hỏi: "Đó là bạn con à?"
Kha Thiếu Bân hoàn hồn, cậu đẩy kính, nghiêm túc nói: "Vâng, cán sự môn hóa lớp bọn con ạ."
Mẹ cậu hỏi: "Thành tích học tập tốt lắm sao?"
Kha Thiếu Bân gật đầu, "Vâng ạ, thi hóa lên cấp ba được điểm tối đa đó. Đề hóa năm nay khó lắm, môn hóa con làm sai hai câu nhiều điểm cơ, cậu ấy giỏi lắm, đúng hết."
Mẹ cậu đăm chiêu nhìn xuống dưới.
Có thêm hai vị khách khác đến ăn, Tân Ngôn bỏ sách trên tay xuống, đứng lên ra bán giúp.
Mẹ cậu thở dài, nói: "Điều kiện gia đình cậu ấy có vẻ không tốt lắm."
Kha Thiếu Bân còn tưởng mẹ cậu coi thường gia cảnh Tân Ngôn, đang định bênh vực hắn, nào ngờ cậu lại nghe mẹ nói: "Con cái trong gia đình như vậy mà giữ được thành tích học xuất sắc đến thế, chắc chắn cậu ấy đã cố gắng hơn người khác gấp nhiều lần."
Cô nhìn sang Kha Thiếu Bân, dịu dàng nói: "Mẹ thấy được sự cứng cỏi trên con người cậu ấy, những gì cậu ấy đang đối mặt chỉ là khó khăn nhất thời thôi, tương lai nhất định sẽ có thể phát huy tài năng."
Trái tim Kha Thiếu Bân ấm áp, cười nói: "Đúng vậy! Con cũng nghĩ cậu ấy sẽ thành công."
Cuối cùng cậu cũng hiểu, Tân Ngôn không muốn kết bạn với cậu là vì hắn tự ti. Tân Ngôn xa cách mọi người cũng không phải vì cậu ấy không muốn giao lưu với bạn bè, mà cậu ấy thật sự không có thời gian chơi với bạn bè khác.
Đúng như mẹ cậu nói, cậu ấy cần cố gắng hơn người khác rất nhiều mới giữ được thành tích xuất sắc như vậy.
Nhớ lại cảnh Tân Ngôn bị người ta chặn đánh trong nhà vệ sinh đến rách miệng, Kha Thiếu Bân không khỏi đau lòng... Không ai có quyền lựa chọn bố mẹ, cuộc sống của Tân Ngôn đã vất vả lắm rồi.
Hắn lười tranh cãi với những người kia, chỉ vì không muốn mình vướng vào nhiều rắc rối hơn.
Kha Thiếu Bân khẽ thở dài, kéo rèm lại ngồi nghiêm túc làm bài tập.
Hoàn cảnh của Tân Ngôn như vậy mà cậu ấy vẫn rất nghiêm túc cố gắng, cậu có tư cách gì để không cố gắng đây? Hiện giờ thành tích của cậu chỉ ở tầm trung, chưa chắc đã thi được đại học trọng điểm.
Bố cậu là lập trình viên, cậu muốn thi vào khoa Máy tính đại học Hoa An.
Nhưng điểm đầu vào của khoa Máy tính ở Hoa An cực kỳ, cực kỳ cao. Hiện giờ cậu mới lớp mười, còn ba năm nữa, cố gắng hết sức, chắc chắn cậu làm được!
———–
Dưới tầng.
Mẹ Tân Ngôn phát hiện vết thương trên cổ tay con mình, đau lòng hỏi: "Con đánh nhau với bạn à?"
Tân Ngôn bình tĩnh đáp: "Đám Lâm Vinh ghét con từ cấp hai rồi. Cậu ta thích bạn gái xinh đẹp nhất lớp Lưu Giai Giai, hôm qua lúc thu bài hóa con có nói với Lưu Giai Giai vài câu, vậy nên cậu ta chặn con trong nhà vệ sinh."
Mẹ Tân Ngôn tức giận nắm tay, "Ngày mai mẹ đến gặp giáo viên các con!"
"Không cần đâu." Hắn lau khóe miệng đã rách da, vẻ mặt lạnh lùng, "Chỉ rách da nhẹ thôi, mẹ gặp giáo viên chủ nhiệm chúng sẽ càng để bụng, con tự có cách giải quyết chúng."
"Con bị mấy đứa quây lại đánh còn nói chỉ bị nhẹ!"
"Không sao thật." Tân Ngôn xắn tay áo, cho mẹ xem vết thương trên tay, "Con biết cách bảo vệ bản thân. Thật ra họ chưa kịp đánh đã có người cứu con rồi."
"Thầy giáo đến cứu con à?" Mẹ Tân Ngôn ngạc nhiên nhìn hắn.
"Không phải." Tân Ngôn nhớ lại cảnh tượng đó, hắn cười rất khẽ, "Một bạn cùng lớp con, cậu ta bóp cổ giả giọng thầy trực ban, giống đến 80%, dọa mấy đứa kia bỏ chạy rồi."
"Vậy à? Cậu bạn đó của con thông minh quá!" Lúc này mẹ Tân Ngôn mới yên tâm.
"Vâng, trông cậu ta ngớ ngẩn vậy thôi, thật ra rất thông minh." Tân Ngôn đặt vở vài tập vừa làm xong xuống, vừa dọn hàng giúp mẹ, vừa nghĩ thầm...
Cảm ơn cậu, Kha Thiếu Bân.
Nhưng tôi không muốn kéo cậu vào chuyện này.
Chuyện của riêng tôi, tôi sẽ tự giải quyết.
~ RA TAY GIÚP ĐỠ MỘT LẦN NỮA ~
Hôm sau khi đến cổng trường, Kha Thiếu Bân gặp Tân Ngôn. Hai người nhìn nhau, Kha Thiếu Bân vội vàng nhìn ra chỗ khác, cúi đầu bước nhanh qua chỗ Tân Ngôn, khỏi phải nghe bạn Tân Ngôn nói "Tránh xa tôi ra."
Hôm qua cậu nghĩa khí giúp đỡ chỉ vì cậu không chịu nổi cảnh mấy học sinh hư hỏng kia bốn người đánh một bắt nạt Tân Ngôn thôi, dù là bạn học nào bị bạo lực học đường, bị bao vây bắt nạt, cậu cũng sẽ âm thầm giúp đỡ.
Cậu không có hứng mặt dày lấy lòng người ta mãi.
Thời gian sau đó, Kha Thiếu Bân chỉ tập trung vào việc học tập.
Trường trung học số mười bốn của cậu không hẳn là trường cấp ba trọng điểm ở địa phương, tỷ lệ thi đỗ các trường đại học tuyến đầu hằng năm chỉ khoảng 30%. Vậy nên muốn thi đỗ trường trọng điểm, cậu buộc phải đứng trong 30% xếp hạng đầu khối. Nếu muốn thi đỗ trường nổi tiếng như đại học Hoa An, vậy thì cậu phải đứng trong tốp ba toàn khối mới có cơ hội.
Mà hiện giờ đừng nói tới thứ hạng toàn khối, chỉ lớp họ thôi cậu đã khoảng hạng 20 rồi.
Mới khai giải lớp mười nửa tháng, còn ba năm nữa mới thi đại học, cậu vẫn kịp.
Kha Thiếu Bân bắt đầu tập trung nghe giảng, tiết nào cũng nghiêm túc ghi bài.
Chiều cao của cậu khá thấp trong đám con trai trong lớp, vậy nên giáo viên xếp cậu ngồi hàng đầu. Lại thêm đôi mắt cận thị nặng, còn đeo kiểu kính giọng đen khá cũ kỹ, thoạt trông càng giống mọt sách.
Rất nhiều bạn bè trong lớp âm thầm gọi cậu là Kha Mọt Sách.
Kha Thiếu Bân cũng không đôi co, cả ngày cười tít mắt, trong giờ học lúc nào cũng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn bảng... Mặc dù mọi người đều biết thành tích thi cấp ba của cậu rất bình thường, nhưng giáo viên đều rất thích kiểu học sinh nghiêm túc chịu cố gắng này.
Vậy nên, có rất nhiều thầy cô thích gọi Kha Thiếu Bân lên trả lời câu hỏi.
Nghĩ mà xem, học sinh ngồi bàn giữa hàng đầu, nghiêm túc nhìn bạn nghe giảng, bạn cứ nhìn xuống dưới sẽ thấy đôi mắt nghiêm túc của bạn học đeo kính này... Không hỏi một câu mà được sao?
Có lần nọ, cô hóa gọi Kha Thiếu Bân lên bảng viết một phương trình, Kha Thiếu Bân ngơ ngác bỏ sót mất một sản phẩm phản ứng, giáo viên bất lực nhìn cậu, "Phản ứng này của em phản ứng xong, sao nguyên tố còn giảm bớt vậy?" Học sinh bên dưới cười ầm lên.
Kha Thiếu Bân mặt đỏ tía tai, "Em, em quên mất..."
Giáo viên bất đắc dĩ nói: "Sau giờ học đến văn phòng tôi."
Kha Thiếu Bân lo lắng thấp thỏm, vừa học xong đã ôm sách đến tìm giáo viên hóa. Trong số các môn cậu học, cậu kém môn hóa nhất, cậu cứ nghĩ lần này cô giáo sẽ mắng cậu to đầu, nào ngờ thái độ của cô hóa rất dịu dàng, còn cho cậu một viên kẹo, nói: "Kha Thiếu Bân, thật ra em rất thông minh, nhưng em biết khuyết điểm lớn nhất của em là gì không?"
Kha Thiếu Bân đẩy kính, "Không... không cẩn thận?"
Cô giáo gật đầu, "Đúng, em cẩu thả quá. Rõ ràng em biết kiến thức đó, nhưng cứ thi lại điền sai. Thật ra bản chất của việc cẩu thả là em chưa đủ chắc chắn với kiến thức đó. Từ hôm nay, em viết lại mỗi phương trình học trong lớp mười ba lần..."
Đúng lúc này, có người gõ cửa vào phòng. Kha Thiếu Bân quay lại nhìn, hóa ra là Tân Ngôn.
Hai người nhìn nhau, Kha Thiếu Bân vội vàng cúi đầu, sợ Tân Ngôn cười nhạo cậu. Nhưng Tân Ngôn lại không nói gì, chỉ đến cạnh bàn cô hóa, đưa chìa khóa phòng thí nghiệm cho cô rồi quay người đi ngay.
Cô giáo hóa nói: "Tôi nghe các thầy cô nói môn toán, sinh, lý của em đều rất tốt, theo lý mà nói môn hóa không nên tệ như vậy. Tân Ngôn là cán sự hóa lớp chúng ta, em có gì không hiểu thì hỏi em ấy."
Kha Thiếu Bân thầm nghĩ, lỡ như em hỏi xong, cậu ấy lại nói "Tránh xa tôi ra", vậy không phải quê lắm sao?
Nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn đồng ý, "Em biết rồi ạ, nếu có gì không hiểu em sẽ hỏi cán sự."
Một thời gian sau, khối mười bước vào kỳ thi giữa kỳ.
Tối nào Kha Thiếu Bân cũng ôn tập đến mười hai giờ, cậu cũng thường xuyên nhìn qua cửa sổ, thấy Tân Ngôn ngồi trước sạp đồ nướng, mượn ánh sáng đèn đường để ôn tập.
Bóng dáng thiếu niên cao gầy càng có vẻ mong manh giữa đêm đen, nhưng lại giúp Kha Thiếu Bân có thêm sức mạnh... Người khác có hoàn cảnh như vậy vẫn đang cố gắng, mình ngồi trong phòng điều hòa, có tư cách gì để không cố gắng?
Nhưng có những lúc, cố gắng thế nào cũng không bì được năng khiếu.
Không bao lâu đã có kết quả thi. Kha Thiếu Bân cũng có tiến bộ, từ hạng 20 toàn lớp trong kỳ thi cấp ba, cậu đã lên hạng 10. Tân Ngôn lại thi được hạng nhất, đề hóa khó như vậy mà cậu ấy cũng được điểm tối đa. Hơn nữa, thành tích của Tân Ngôn cũng đứng trong tốp mười toàn khối, Kha Thiếu Bân lại "not found" trong 100 hạng đầu tiên.
Kha Thiếu Bân cực kỳ hâm mộ, ghen tị, hận!
Cậu cố gắng hơn nữa, cũng càng giống "mọt sách" trong mắt bạn bè.
Nhưng cậu hoàn toàn không quan tâm người khác đánh giá cậu thế nào. Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, thi đỗ khoa Máy tính đại học Hoa An, dù trong mắt rất nhiều bạn bè, cậu chẳng khác nào đang kể chuyện chiêm bao.
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng chốc đã hết lớp mười, bắt đầu chia lớp theo khối tự nhiên, xã hội.
Khi đó, kỳ thi đại học vẫn theo hình thức 3+3, thi ba môn chính toán, văn, ngoại ngữ, học sinh khối tự nhiên thi thêm lý, hóa, sinh, khối xã hội thi chính trị, lịch sử, địa lý. Kha Thiếu Bân không chút do dự đăng ký lớp tự nhiên. Không ngờ vừa chia lớp xong, cậu đến lớp mới báo cáo, vừa tới nơi đã thấy Tân Ngôn lạnh lùng ngồi nơi góc lớp.
Kha Thiếu Bân sửng sốt, "Cậu cũng đăng ký lớp tự nhiên à?"
Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Thành tích hóa của tôi tốt nhất, chẳng lẽ lại đăng ký lớp xã hội?"
Mặt Kha Thiếu Bân đỏ bừng, nhận ra mình vừa hỏi một câu thừa thãi, cậu vội vàng sửa lại: "Khụ, ý tớ là cậu cũng được chia vào lớp Tự nhiên 3 à..."
Tân Ngôn không trả lời.
Bầu không khí hơi gượng gạo, nhưng ngay sau đó, Tân Ngôn bỗng ném một cuốn vở cho cậu. Kha Thiếu Bân mở ra nhìn, là vở ghi hóa mà cậu ấy đã soạn lại.
Bắt đầu từ cấp hai...
Kha Thiếu Bân trố mắt há miệng, "Vở ghi hồi cấp hai? Để làm gì vậy?!"
Tân Ngôn đứng lên đi ra ngoài.
Kha Thiếu Bân ôm vở chạy theo, "Này, tại sao cậu lại cho tớ vở?"
Tân Ngôn lạnh lùng nói: "Cô Chu bảo tôi đưa cậu. Cô ấy nói gốc hóa của cậu không vững, phải ôn tập lại kiến thức từ cấp hai, vẫn còn cứu được."
Lúc này Kha Thiếu Bân mới nhớ ra, đúng là khi đó cô Chu có nói nếu có gì không hiểu có thể hỏi Tân Ngôn. Học sinh cô Chu thích nhất là Tân Ngôn, cô bảo Tân Ngôn cho cậu mượn vở, có thể thấy cô cũng coi trọng cậu.
Cậu thấy ấm lòng, bèn cười nói: "Cảm ơn cô Chu."
Tân Ngôn không đáp lại, Kha Thiếu Bân dừng một lát, nói tiếp: "Cảm ơn cậu nữa."
Tân Ngôn bỗng khựng lại, sau đó bước nhanh hơn, "Không cần cảm ơn."
Kha Thiếu Bân về lớp, cậu mở vở ghi của Tân Ngôn ra như đang xem bảo bối. Tân Ngôn ghi lại những điểm quan trọng vô cùng rõ ràng, dễ hiểu, hơn nữa cậu ấy sắp xếp lại từ kiến thức cơ bản nhất thời cấp hai. Chỉ số IQ của cậu không có vấn đề, nếu học theo cuốn vở này, chắc chắn thành tích môn hóa sẽ tốt hơn!
Kha Thiếu Bân hào hứng mắt sáng bừng, hoàn toàn không nhận ra ngoài phòng học, Tân Ngôn đang nhìn cậu qua lớp cửa kính, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ngốc.
Cô hóa có nhiều học sinh như vậy, sao có thể bảo tôi chỉ đưa vở cho cậu.
Cuốn vở này được soạn riêng nhắm vào điểm yếu của cậu, hy vọng cậu sẽ học hỏi được, thi đỗ đại học trọng điểm.
Tân Ngôn xoay người rời khỏi lớp, cưỡi xe đạp đến tiệm bánh ngọt làm thêm.
Cuộc sống trung học của hắn trôi qua trong bận rộn. Từ nhỏ hắn đã không có bố, thu nhập của mẹ cũng không cao, sau khi sinh con lại bệnh tật đầy mình, vậy nên từ nhỏ hắn đã gánh trên vai gánh nặng sinh hoạt.
Hắn khác những học sinh không lo chuyện cơm áo trong lớp.
Mỗi ngày tan học, những học sinh đó sẽ về nhà, ăn bữa tối bố mẹ đã làm sẵn, tháng nào cũng có tiền tiêu vặt bố mẹ cho để mua đồ ăn vặt.
Hắn không có tiền tiêu vặt, muốn mua gì đều phải tự lo liệu.
Mỗi ngày, hắn dậy từ 6 giờ sáng tự chuẩn bị bữa sáng, buổi trưa ăn cơm bụi ngoài cổng trường cho qua bữa, đến tối về nhà nấu cơm ăn cùng mẹ, còn phải giúp mẹ chăm nom quầy đồ nướng trong chợ đêm.
Thời gian học quá ít.
Có những lúc chạy xe trên đường, hắn đều nhẩm lại bài trong đầu.
Nhưng thành tích của hắn vẫn luôn dẫn đầu, có lẽ ông trời thấy hắn vất vả quá mới cho hắn một cái đầu cũng khá thông minh, cùng trí nhớ xuất sắc đọc xong là nhớ mãi.
***
Thi giữa kỳ năm hai, thành tích của Kha Thiếu Bân nhảy vọt. Nhất là môn hóa, đề thi giữa kỳ 100 điểm, đây lần đầu tiên cậu thi được trên 95 điểm.
Mỗi dịp họp phụ huynh, Kha Thiếu Bân đều là học sinh được các thầy cô tuyên dương, dù sao cậu cũng là điển hình tiến bộ nhờ cố gắng. Từ hạng 20 năm lớp mười, đến hạng 15, thi cuối kỳ lên đến hạng 10...
Thi giữa kỳ năm lớp mười một, cậu đứng thứ 4 lớp Tự nhiên 3, lần đầu tiên vào Top50 toàn khối!
Thật sự vô cùng chăm chỉ.
Bố Kha Thiếu Bân đi họp về cực kỳ vui vẻ, còn hứa với cậu chỉ cần cậu thi đỗ trường trọng điểm sẽ tặng cậu một chiếc laptop gaming xịn nhất mà cậu vẫn ao ước.
Kha Thiếu Bân càng có động lực.
Kỳ này, Tân Ngôn vẫn thi được hạng nhất. Vì tính cách việc tôi tôi làm, lạnh lùng không thích nói chuyện với người khác, nên hắn không được bạn bè trong lớp yêu thích. Dù là ai đến hỏi bài hắn, hắn đều nói "Tôi không rảnh", có bạn học muốn mượn vở chép bài tập, hắn cũng từ chối ngay.
Vậy nên, mọi người trong lớp bắt đầu cô lập hắn, "Nhìn cái tướng kiêu căng của cậu ta kìa, có gì hay ho chứ!", "Đúng thế, mắt sắp gắn lên đầu rồi kia, học giỏi là có quyền coi thường người khác sao?"
"Nghe nói Tân Ngôn làm thuê cho cửa hàng đồ ăn nhanh đối diện trường đó!", "Đúng vậy đúng vậy, cuối tuần trước tớ đi mua đồ ăn, thấy cậu ta làm phục vụ ở đó mà!"
"Nhà cậu ta nghèo vậy hả?"
"Tao còn từng thấy buổi tối nó bán xiên xướng cơ."
"Vậy đúng là tã thật, chúng ta có cần quyên góp cho nó không?"
Những lời bàn tán, cười đùa này, nghe thôi cũng thấy chối tai.
Lời đồn về Tân Ngôn vẫn truyền tai nhau trong trường, nhưng Tân Ngôn lại không hề để ý.
Ngoài mặt Kha Thiếu Bân không qua lại gì với hắn, nhưng vẫn không khỏi đau lòng khi hắn bị bạn bè chĩa mũi nhọn như vậy.
Câu "Tránh xa tôi ra" của Tân Ngôn hồi lớp mười vẫn khiến Kha Thiếu Bân canh cánh trong lòng. Nhưng sau này Tân Ngôn cho cậu vở ghi hóa, đã giúp cậu rất nhiều, khiến thành tích môn hóa của cậu có bước nhảy vọt về chất!
Có qua có lại, coi như hòa vậy.
Vậy nên trong một hoạt động ngoại khóa nọ, Tân Ngôn bị mấy bạn nam chặn đánh trong nhà vệ sinh, Kha Thiếu Bân đi ngang qua lại ra tay giúp đỡ. Cậu dùng lại trò cũ, bóp cổ giả giọng thầy chủ nhiệm, "Có thấy mấy đứa Lâm Vinh đâu không? Tôi tìm chúng nó cả buổi rồi, có phải đám hỗn đấy lại hút thuốc trong nhà vệ sinh không?"
Mấy người kia sợ hãi chạy mất dép!
Lúc này Kha Thiếu Bân mới thở phào, một lát sau, cậu giả vờ đi ngang qua, vào nhà vệ sinh nam xem thử.
Tân Ngôn không bị thương nặng, chỉ hơi rách khóe miệng. Kha Thiếu Bân giả vờ ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Sao cậu lại bị thương thế, có cần đến phòng y tế không?"
Tân Ngôn: "..."
Drama King này, không làm diễn viên thì phí thật.
Nhìn ánh mắt quan tâm của Kha Thiếu Bân sau lớp kính dày, Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Không sao, sơ sẩy bị quệt qua thôi." Hắn xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, khi ra ngoài hắn đi cà nhắc, hiển nhiên cũng bị thương ở đùi.
Từ nhỏ Tân Ngôn đã sống trong hẻm nhỏ, đánh nhau với đám côn đồ đã là chuyện cơm bữa, bị thương nhiều rồi cũng quen, hắn cũng biết cách bảo vệ mình không bị thương nặng khi bị đánh.
Không phải hắn không muốn đánh trả, hắn chỉ không muốn giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh.
Mẹ hắn đã vất vả lắm rồi, hắn không hy vọng mẹ mình phải đến trường xử lý những tranh chấp này. Phụ huynh của mấy kẻ đốn mạt kia đều không dễ chơi, hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ những người kia dùng lời lẽ, sắc mặt ghê tởm để chì chiết mẹ hắn.
Vậy nên, tạm thời hắn nhịn.
Sau khi về lớp, Tân Ngôn lấy thuốc đỏ và băng gạc trong cặp ra, nhanh nhẹn lau sạch vết thương trên đùi, sát trùng, băng bó, một loáng đã xong.
Kha Thiếu Bân đứng ngoài cửa sổ, nhìn động tác nhuần nhuyễn của hắn, câu không khỏi đau lòng... Hắn chuẩn bị sẵn những thứ thuốc này trong cặp, xem ra, mấy năm nay, bạo lực học đường nhắm vào hắn vẫn chưa từng dừng lại.
Những kẻ tồi tệ này, chắc chắn sau này sẽ gặp quả báo!
Kha Thiếu Bân hùng hổ nghĩ vậy, nhưng cậu cũng không dám chủ động lại gần Tân Ngôn lạnh lùng. Suy nghĩ một lát, cậu xé một tờ giấy, lén lút viết mấy dòng...
"Những người tầm thường mới không ai đố kỵ.
Họ cô lập cậu, bắt nạt cậu, chung quy cũng vì ghen tị với cậu thôi.
Bởi vì cậu quá xuất sắc, họ chỉ có thể nghĩ cách tìm ra khuyết điểm của cậu để an ủi bản thân. Họ không muốn thừa nhận dù mình sống trong gia đình hạnh phúc như vậy cũng không bằng cậu.
Trong cuộc đời cậu, họ chỉ là những tên hề nhảy múa chẳng liên quan gì.
Rồi đến một ngày, cậu sẽ vươn cánh bay cao, đạp những người tâm hồn xấu xí đó xa tít phía sau.
Họ không xứng cản bước chân cậu tiến lên.
Tân Ngôn cố lên."
Sau khi về nhà, Tân Ngôn mở sách hóa, thấy đoạn văn ngắn trên miếng giấy được kẹp ngay ngắn trong sách, im lặng hồi lâu.
Đêm mùa đông, trời lạnh thấu xương.
Áo lông của hắn đã cũ từ lâu, không giữ ấm được, đạp xe hai cây số, hắn đã lạnh đến hàm răng run cầm cập. Nhưng khi thấy miếng giấy này, lại có một dòng nước ấm chảy vào tim hắn.
Tựa như ánh mặt trời ấm áp bỗng chiếu sáng góc khuất tối tăm, ẩm mốc.
Hắn nhếch môi, hai mắt cay cay, đọc đi đọc lại miếng giấy. Sau đó, hắn khẽ cười, nói: "Tên ngốc Kha Thiếu Bân này, cậu tưởng cậu đổi kiểu chữ tôi sẽ không nhận ra sao?"
Bạn bè trong lớp đều nói Kha Thiếu Bân ngờ nghệch, y như mọt sách.
Nhưng trong mắt Tân Ngôn, Kha Thiếu Bân là người lương thiện nhất, đáng yêu nhất trong các bạn học.
Là mặt trời nhỏ trong tim hắn.