~ AO NƯỚC THẢI TRONG ĐÊM ~

Không lâu sau, Lưu Chiếu Thanh và Tân Ngôn đã tập trung tại phòng 415, Giang Bình Sách khởi động hệ tọa độ, đưa bốn người bay theo đường parabol qua cửa sổ, đáp thẳng xuống chỗ bóng râm cạnh ký túc xá.

Vì tốc độ bay quá nhanh, các thành viên khác đứng cạnh cửa sổ cũng chỉ thấy bốn bóng đen lướt qua. Tần Lộ và Lâm Mạn La hành động nhanh hơn, di chuyển mảng kiến tạo chưa tới 3 giây đã có mặt tại chỗ tập trung.

Sáu người đông đủ, lúc này Việt Tinh Văn kìm giọng, nói: "Mọi người có ý tưởng gì về chỗ giấu xác không?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "Giờ là mùa hè, để thi thể trong không khí không đến một ngày sẽ thối rữa, bốc mùi hôi thối, những nơi như trong xe, ký túc xá không thể giấu xác, cất trong tủ lạnh hẳn là có thể che mắt mọi người. Ngoài ao nước thải, chúng ta cũng không thể bỏ qua trường hợp giấu thi thể trong tủ lạnh nhỉ?"

Tân Ngôn nói: "Trong phòng thí nghiệm có mấy tủ cấp đông dùng để bảo quản thuốc, em và Kha Thiếu Bân đã lục rồi, không có gì đáng nghi. Chắc chắn trong kho cũng có tủ đông lớn để bảo quản vật liệu yêu cầu nhiệt độ thấp, hay là chúng ta tới kho trước?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Được, tìm trong kho trước rồi ra ao nước thải sau. Tiện đó xem tình trạng bảo quản vật liệu trong đó luôn."

Hôm nay khi Hứa Diệc Thâm và Chương Tiểu Niên điều tra đã xác định vị trí kho rồi, còn vẽ một bản đồ gửi vào trong nhóm, Giang Bình Sách nhanh chóng tính ra khoảng cách, rồi nói với Tần Lộ: "Bên phải, góc 35 độ, 50 mét."

Tần Lộ lập tức giơ tay phải, một quả địa cầu màu xanh lam xuất hiện trong tay cô, cô nhanh nhẹn định vị trên quả địa cầu, khởi động kỹ năng di chuyển mảng kiến tạo, khung cảnh trước mắt mọi người thay đổi, thoắt cái đã xuất hiện trong kho.

Người trực kho đêm nay là chú của ông chủ Lý Đại Cường, tiếng hệ thống đọc "Không đỡ được" "Bốn cây lẻ chất" cùng BGM quen thuộc vang lên không ngừng, xem ra ông cụ này lại đang chơi đấu địa chủ. Tiếng trò chơi át hết tiếng động xung quanh, ông ta hoàn toàn không nhận ra 6 người đột ngột xuất hiện trong kho.

Việt Tinh Văn ra dấu nhỏ tiếng, dẫn mọi người đi sâu vào trong kho.

Ánh sáng trong kho hàng lờ mờ, Tân Ngôn không dám trực tiếp đốt đèn cồn, dù sao cũng có rất nhiều hóa chất dễ cháy, dễ nổ, đốt đèn cồn khi không biết trong này bảo quản những thứ gì chẳng khác nào hại chết đồng đội.

Mọi người đành phải nương nhờ ánh đèn đường rọi vào từ ngoài cửa sổ, cẩn thận đi về phía trước.

Kho thuốc sạch sẽ lại rộng rãi, hai bên hành lang bày các loại vật liệu hóa học đều tăm tắp, sát tường là một tủ đông lớn, mọi người mở từng tủ ra xem, phát hiện trong tủ đông chất đầy thuốc, không có dấu vết của thi thể, cũng loại trừ khả năng quản lý kho bắt tay gây án với hung thu.

Cuối hành lang còn có một cánh cửa, trên cửa gắn tấm bảng "Hóa chất được quản lý, không phận sự miễn vào", còn có hai ổ khóa sắt treo trên cửa. Việt Tinh Văn ra hiệu cho Tần Lộ, Tần Lộ lại dùng "di chuyển mảng kiến tạo" đưa mọi người vào trong.

Đây là một phòng kho cỡ nhỏ độc lập, nhiệt độ trong phòng khá thấp, có một cửa sổ để thông gió, cửa sổ được phong kín bằng lưới sắt, đừng nói là người, đến một con mèo cũng không vào được.

Cũng may có cửa sổ ở đây, họ có thể mượn ánh sáng từ đèn đường, nhìn lờ mờ cách bày biện trong phòng.

Tân Ngôn khẽ nhắc nhở: "Hẳn phòng này bảo quản hóa chất cực độc, mọi người cẩn thận, đừng đụng vào."

Việt Tinh Văn lập tức nói: "Mọi người đứng yên, để Tân Ngôn xác nhận trước đã."

Nghe vậy, mọi người đều dừng lại. Tân Ngôn bước lên, nheo mắt cẩn thận dò đọc nhãn các hóa chất trong tủ kính, sau đó, cậu ta nhíu mày nói: "Tủ bên trái toàn là natri xyanua, tôi còn phát hiện có Thiophenol ở tủ bên phải."

Lâm Mạn La tái mặt, "Natri xyanua, nghe nói chỉ cần mấy gram là đủ khiến một người trưởng thành chết một cách nhanh chóng. Cả một tủ đựng hóa chất cực độc thế này, cũng nguy hiểm quá! Nếu hung thủ có ý đồ xấu, chẳng phải chỉ cần vài phút có thể hạ độc giết toàn bộ người trong nhà máy sao?"

Tần Lộ hỏi nhỏ: "Thiophenol để làm gì thế?"

Tân Ngôn bình tĩnh giải thích: "Thiophenol dùng trong chế tạo y dược, nông dược, khi dùng trong y dược, chúng thường được dùng làm nguyên liệu sản xuất thuốc gây mê và kháng sinh, bản thân nó cũng chứa độc. Ban đầu nhà máy này không chỉ sản xuất thuốc chống ung thư, trước đây còn từng sản xuất kháng sinh Thiamphenicol nữa, có loại hóa chất này trong kho cũng không lạ."

Xem ra trong hai ngày nay, Tân Ngôn đã nghiên cứu toàn bộ sản phẩm nhà máy từng sản xuất.

Đây là lần đầu tiên Việt Tinh Văn chứng kiến trình độ chuyên môn của Tân Ngôn, có rất nhiều hóa chất dù cậu ta chưa nghe tên bao giờ, nhưng chỉ cần đọc tài liệu là có thể hiểu ngay tức khắc, có lẽ đây là năng khiếu trời phú nhỉ? Giống như tình cảm nồng nhiệt Giang Bình Sách dành cho toán học, khi nói đến hóa học, ánh mắt Tân Ngôn cũng khác bình thường.

Việt Tinh Văn bước lên, hỏi: "Kho hàng độc lập bảo quản nhiều hóa chất nguy hiểm như vậy, hẳn phải tương ứng với chế độ quản lý rất nghiêm khắc nhỉ? Trên tủ có hai ổ khóa, có phải cần hai chìa khóa mới mở được không?"

Tân Ngôn gật đầu, "Đúng vậy. Đối với hóa chất nguy hiểm, nhà nước có quy định quản lý nghiêm ngặt, buộc phải có hai người hai khóa, hai người phụ trách thu nhận, phát hóa chất, hai người ghi chép, hai người vận chuyển, sử dụng. Vừa rồi mọi người cũng thấy rồi, ngoài cửa có hai ổ hóa, tủ chứa hóa chất cũng có hai ổ hóa, bảo vệ hai lớp, nói cách khác, dù hung thủ lén đánh một chiếc chìa khóa cũng vẫn còn một ổ khóa nữa, vẫn rất khó mở tủ."

Việt Tinh Văn đăm chiêu nhìn hai ổ khóa, "Nói vậy thì khả năng một người trộm hóa chất vô cùng thấp... Vậy hung thủ lấy hóa chất bằng cách nào?"

Tân Ngôn im lặng một lát, rồi nói: "Trừ phi chúng ta đã sai ở đâu đó."

Lưu Chiếu Thanh cũng đi lên quan sát tủ thuốc, nói: "Hai ổ khóa không có dấu vết bị cạy, xem ra là mở bình thường bằng chìa khóa. Muốn vào căn phòng này, lấy được thuốc, hung thủ cần đánh ít nhất năm chiếc chìa khóa?"

Tần Lộ nói: "Thế thì khó khăn quá? Chìa khóa kho, chìa khóa hai ổ mở cửa vào kho độc lập, hai chìa khóa nữa để mở tủ thuốc, sao có thể đánh đủ từng đó chiếc chìa khóa chứ?"

Mọi người im lặng vài giây, Giang Bình Sách bèn nói: "Chuyện chìa khóa mai hẵng điều tra, chúng ta phải xác định người giữ chìa khóa trước, mới có thể tra tìm tận gốc, điều tra rõ quá trình mất thuốc. Chưa chắc hung thủ đã lấy thuốc trong kho, hoàn toàn có thể lấy ở khâu vận chuyển, hoặc sử dụng."

Tân Ngôn gật đầu tán thành, "Đúng vậy. Chúng ta tìm thi thể trước đi."

Phát hiện trong nhà kho khiến Việt Tinh Văn hoàn toàn gạt bỏ suy đoán "hung thủ trộm chìa khóa lẻn vào kho lấy thuốc khi ông Lý đang ngủ", quy định quản lý hóa chất cực độc của nhà máy này còn nghiêm ngặt hơn cậu tưởng tượng.

Đúng như Bình Sách nói, họ phải dò lại quá trình mất thuốc từ đầu, có lẽ có thể phát hiện hung thủ thật sự trong khi điều tra.

Việc quan trọng trước mắt là tranh thủ trời tối tìm thi thể, nghĩ vậy, Việt Tinh Văn lập tức khoát tay, "Tần Lộ, đi."

Tần Lộ nhanh chóng ấn hai lần lên quả địa cầu, 6 người dịch chuyển ra khỏi nhà kho.

Ông Lý ngoài cửa vẫn đang chơi đấu địa chủ, có lẽ ông ta cảm thấy nửa đêm không có ai đến kho, cực kỳ "phóng khoáng" vừa chơi vừa chửi. Sáu người lén lút vòng qua sau lưng ông ta, Giang Bình Sách khởi động kỹ năng hệ tọa độ, đưa các thành viên bay lên không, đến phân xưởng xử lý nước thải.

Hôm nay Hứa Diệc Thâm và Chương Tiểu Niên đã tuần tra một vòng quanh nhà máy, Hứa Diệc Thâm linh hoạt thoắt biến, lại thêm máy định tầm hồng ngoại của Chương Tiểu Niên giúp đỡ, hai người đo vẽ toàn bộ nhà máy, bản đồ gửi vào trong nhóm vừa hoàn chỉnh vừa chính xác.

Giang Bình Sách đưa mọi người đáp thẳng trước cửa phân xưởng xử lý nước thải theo khoảng cách trên bản đồ.

Phân xưởng quản lý nước thải nằm ở góc đông nam nhà máy, khá gần con sông, nước bẩn thải ra từ các phân xưởng trước sẽ được tập trung xử lý tại đây, sau khi xử lý xong, nước thải không ô nhiễm sẽ được xả ra con sông gần đó, đây cũng là hình thức thường thấy tại rất nhiều nhà máy ở ngoại thành. Còn chuyện rốt cuộc nhà máy này có tuân thủ quy tắc bảo vệ môi trường, nước thải ra sông có thật sự "không ô nhiễm" hay không, hiện vẫn chưa thể xác định.

Tân Ngôn nhắc nhở: "Có thể trong này sẽ có khí độc, khi vào phân xưởng buộc phải thực hiện biện pháp bảo hộ, chắc ngoài cửa sẽ có đồ bảo hộ của công nhân. Cho em mượn băng gạc của đàn anh Lưu, Tần Lộ vào trong cùng tôi, lấy đồ bảo hộ ra trước, các thành viên khác thì mặc xong hẵng vào."

Việt Tinh Văn rất tán thưởng sự cẩn thận của Tân Ngôn, trong chương trình học môn hóa, họ rất khó đề phòng nước, không khí có độc, cần phải cẩn thận gấp bội, cậu nhìn sang Lưu Chiếu Thanh và Tần Lộ, bảo hai người phối hợp với Tân Ngôn. Lưu Chiếu Thanh lập tức rút một cuộn băng gạc ra, gạc y tế có thể lọc không khí có hại trong một thời gian ngắn. Tân Ngôn và Tần Lộ bịt miệng, nín thở dịch chuyển vào trong, không tới 10 giây, hai người đã ra ngoài, Tân Ngôn ôm mấy bộ đồ bảo hộ, chia cho mọi người mặc.

Khi họ vào lại phân xưởng, quả nhiên Việt Tinh Văn ngửi được một mùi hương vô cùng gay mũi.

Mặt nạ phòng hộ có thể lọc khí độc, nhưng mùi hương này thật sự rất hắc mũi, Việt Tinh Văn nhíu mày, dẫn mọi người rảo bước tiến lên. Họ phát hiện một ao nước thải cách đó không xa, ao nước lớn cỡ bể bơi, nước trong ao có màu nâu trầm khó nhìn, còn có vài tạp chất kỳ lạ nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Nước ao tối màu, không nhìn thấy đáy, họ cũng không thể tự lội xuống vớt, vậy nên đã đến lúc Lâm Mạn La "thể hiện".

Việt Tinh Văn nói với Lâm Mạn La: "Đàn chị, nhờ chị cả đó."

Lâm Mạn La giơ tay phải, một sợi dây leo xanh biếc vọt vào trong hồ nước như con rắn thành tinh! Song, dây leo vừa xuống nước đã phát ra tiếng "kít kít" khiến người ta ê răng, nước ao có tính ăn mòn cực mạnh, không tới mấy giây, đã ăn mòn khiến mấy chiếc lá xanh mơn mởn trên dây leo biến thành màu đen xém!

Mặt Tân Ngôn biến sắc, "Cẩn thẩn, trong nước có axit mạnh!"

Lâm Mạn La tức tốc lùi lại, giữ khoảng cách ba mét với ao nước. Cô phóng liên tục mấy sợi dây leo xuống mò ở những chỗ khác nhau, các thành viên khác căng thẳng đứng cạnh chờ đợi.

Không gian yên tĩnh, chỉ còn âm thanh kinh dị khi dây leo bị ăn mòn vang vọng.

Không biết bao lâu sau, Lâm Mạn La bỗng thốt lên, đoạn nói: "Hình như chỗ này có thứ gì đó!"

Cô rụt mạnh tay phải, dây leo cuốn theo một thứ gì đó bay tới cạnh chân họ, Lưu Chiếu Thanh cúi đầu nhìn, buột miệng chửi: "ĐM, đầu lâu người chết!"

Mặc dù đã đoán trước, nhưng khi thật sự vớt được xương người trong ao nước thải, mọi người vẫn tái mặt.

Việt Tinh Văn nhanh chóng ổn định cảm xúc, nói nhỏ: "Chị ơi, vớt tiếp đi."

Lâm Mạn La: "..."

~ PHÁT HIỆN MỚI Ở AO NƯỚC THẢI ~

Lâm Mạn La là nữ sinh khoa Môi trường, đừng nói là thi thể người, trước đây cô còn chưa thấy xác chó mèo bao giờ. Từ khi đến thư viện, khả năng chịu đựng của tâm lý không ngừng được "cập nhật", bây giờ, lại còn phải tự tay vớt xương dưới ao nước thải nữa! Cảnh tượng này đúng là nhớ mãi đến già, sơ sẩy chút thôi là thành ác mộng.

Tần Lộ cũng tái mặt, nhưng cô không thể lùi bước, cô khẽ vươn tay, nhéo bàn tay trái của Lâm Mạn La, cổ vũ đàn chị.

Lâm Mạn La cắn răng tiếp tục triệu hồi dây leo.

Ao nước thải có tính ăn mòn rất mạnh, may mà dây leo của cô sinh trưởng không ngừng, kéo dài, cô tiếp tục lần tìm theo vị trí vừa vớt được đầu lâu, không lâu sau đã vớt được một khúc xương khác.

Giang Bình Sách nhìn mấy khúc xương càng lúc càng nhiều dưới chân, hỏi Lưu Chiếu Thanh: "Đàn anh, anh có thể ghép mấy mẩu xương vụn này vào nhau không?"

Lưu Chiếu Thanh bước lên, nhanh nhẹn bọc thêm mấy lớp gạc dày cộp bên ngoài găng tay, bới đống xương dưới đất, nói: "Tất nhiên là được, mấy khúc Mạn La vừa vớt được đều là xương cẳng chân, xương cánh tay, cũng tức là tứ chi. Không phát hiện xương sống... chẳng lẽ hung thủ giết người xong còn chặt xác?"

Tân Ngôn lạnh lùng nói: "Dù hóa chất có thể ăn mòn thi thể, cũng không thể hoàn toàn chặt đứt xương, hẳn là sau khi giết người hung thủ đã chặt thi thể thành mấy phần rồi mới ném vào ao nước thải, tiện cho thi thể bị ăn mòn nhanh chóng."

Việt Tinh Văn nhịn cơn buồn nôn, nhíu mày nói: "Xem ra hung thủ không chỉ giết người vì thù hận, mà còn là kẻ tâm lý biến thái nữa. Tôi cảm thấy Châu Kỳ Kỳ bớt khả nghi hơn rồi, một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, hẳn là không đủ sức để di chuyển thi thể đàn ông trưởng thành, còn chặt thi thể thành mấy khúc ném vào ao nước thải nữa."

Đúng lúc này, Lưu Chiếu Thanh bỗng "ấy" một tiếng, anh ngồi xổm xuống, đưa bàn tay quấn gạc tỉ mỉ sờ đầu xương bị gãy, sau đó kết luận: "Chỗ gãy trên xương không có tình trạng bị dập, đường cắt vô cùng gọn gàng dứt khoát, hẳn là được cắt nhanh bằng dụng cụ sắc bén." Anh đứng dậy, nhìn Việt Tinh Văn rồi giải thích: "Nói cách khác, hung thủ không hề xiên bừa vào thi thể như ông bán thịt lợn, mà đã chọn dụng cụ vô cùng sắc bén để chặt xác."

Việt Tinh Văn khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ hung thủ biết về y học?"

Lưu Chiếu Thanh lắc đầu, "Vậy lại không phải, nếu hung thủ có học y thì hẳn không cắt thế này, rất nhiều đoạn xương bị cắt ngay giữa, hẳn là người ngoài ngành. Anh thiên về trường hợp hung thủ có dụng cụ có thể chặt xác một cách nhanh chóng hơn. Dao búa bình thường không thể chém xương ngọt như vậy được, anh thấy giống cưa điện dùng trong phẫu thuật ngoại khoa bọn anh hơn, có thể cắt xương rất nhanh."

Tay Tần Lộ run lên, run rẩy nói: "Lưỡi, lưỡi cưa kinh hoàng? Biến thành phim kinh dị rồi à?"

Nghĩ cảnh một người ẩn nấp trong nhà máy, đêm hôm khuya khoắt kéo thi thể tới đây cưa nhỏ, Lâm Mạn La không khỏi thót tim, cô khẽ thở ra, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục cắn răng tìm xương người rải rác quanh ao nước thải.

Bỗng nhiên, dây leo của cô quấn phải một vật nặng có thể tích khá lớn, Lâm Mạn La kéo nhẹ, nhận ra điều không bình thường, bèn lập tức nói với Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, không biết chỗ kia có thứ gì, sức nặng không giống xương."

Việt Tinh Văn lập tức cẩn thận giơ tay phải triệu hồi từ điển thành ngữ, chăm chú nhìn mặt ao nước thải màu nâu sẫm, "Đàn chị cẩn thận, từ từ kéo qua đây."

Dây leo của Lâm Mạn La có thể kéo dài, thu lại hoặc quấn quanh con mồi theo mệnh lệnh của cô, vậy nên cô không cần phí sức đã kéo được vật thể đó lên cạnh ao.

Tần Lộ lại gần xem, suýt nữa đã hôn mê tại chỗ!

Mặt Tân Ngôn trầm xuống, dời mắt đi, Lưu Chiếu Thanh lại phun tục lần nữa: "Đệt! Thi thể mới chưa ăn mòn hết!"

Giang Bình Sách vẫn luôn bình tĩnh, hắn nhanh chóng vượt qua trở ngại tâm lý, ngồi xổm xuống quan sát thứ máu thịt lẫn lộn kia.

Lưu Chiếu Thanh thấy hắn nghiêm túc quan sát, không nhịn được hỏi: "Giang Bình Sách, em không thấy ghê à?"

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Rất ghê mới đúng, nhưng chúng ta phải tranh thủ thời gian phá giải vụ án."

Việt Tinh Văn cũng bước lên, ngồi xổm cạnh Giang Bình Sách, cậu cẩn thận quan sát, nghiêm túc phân tích: "Nhìn có vẻ người này mới chết chưa lâu, hóa chất trong ao nước thải mới chỉ ăn mòn được phần ngoài thi thể, chưa ăn mòn đến tận xương. Phần đàn chị vớt lên là nửa thân trên."

Giang Bình Sách hỏi nhỏ: "Có thể xác nhận thân phận không? Có khi nào là Trần Tú Mai mới từ chức hôm nay?"

Thật ra Việt Tinh Văn cũng đã lờ mờ có linh cảm, nếu ba người từ chức trước đều đã bị giết, liệu bà cô Trần Tú Mai mới từ chức hôm nay có bị giết luôn không? Lúc này phát hiện thi thể mới trong ao nước thải, cậu rất dễ liên tưởng đến Trần Tú Mai mới rời khỏi nhà máy hôm nay.

Có điều thi thể đã bị ăn mòn, máu thịt lẫn lộn, không còn mấy mảng da lành lặn trên cơ thể, căn bản không thể nhìn rõ mặt mũi.

Việt Tinh Văn quan sát một lát, bỗng nhiên, cậu chăm chú nhìn vùng cổ thi thể, Giang Bình Sách nhạy bén nhận ra ánh mắt của Việt Tinh Văn, vươn tay chỉ lên cổ, "Đây là trang sức?"

Việt Tinh Văn nhíu mày nói: "Đàn anh Lưu, cho em xin chút gạc."

Lưu Chiếu Thanh nhanh chóng quấn mấy vòng băng gạc ngoài găng tay của Việt Tinh Văn, lúc này Việt Tinh Văn mới vươn tay, cầm thứ trên cổ lên quan sát tỉ mỉ, ánh sáng trong phân xưởng mờ tối, nhìn không rõ, Tân Ngôn lại không thể đốt đèn cồn, Việt Tinh Văn nheo mắt nhìn hồi lâu, một hình ảnh bỗng xẹt qua trong đầu cậu...

Sáng nay ở nhà ăn công nhân, khi Trần Tú Mai bưng khay đồ ăn đi ngang qua cậu, đúng là có đeo một chiếc vòng cổ.

Đúng rồi, là Phật ngọc!

Dân gian thường nói "nam đeo Quan Âm nữ đeo Phật", người đeo Phật ngọc có thể vốn đã tin Phật, cũng có thể là gặp chuyện gì đó, muốn đeo Phật ngọc xua đuổi tà ma.

Lúc đó cậu còn nghĩ, có phải Trần Tú Mai chột dạ, thường mơ ác mộng nên mới xin Phật ngọc bảo đảm bình an?

Sợi dây đỏ treo ngọc Phật rất giống sợi dây đỏ còn sót lại lúc này; mà hình dạng của thứ trong lòng bàn tay cũng rất giống miếng ngọc Phật kia, có điều miếng ngọc đã bị ăn mòn hơn nửa, chỉ còn lại một miếng to cỡ móng tay.

Việt Tinh Văn nói chắc nịch: "Đây là thi thể Trần Tú Mai! Sáng nay em tận mắt nhìn thấy chiếc dây chuyền ngọc hình Phật trên cổ bà ta, mặc dù bây giờ bị ăn mòn một phần rồi, nhưng hình dạng mặt dây chuyền vẫn còn, hoàn toàn khớp với trí nhớ của em."

Giang Bình Sách tán thành gật đầu, "Ừ, tôi cũng thấy sợi dây Phật ngọc bà ta đeo. Vậy tức là sau khi Trần Tú Mai rời khỏi nhà máy đã bị hung thủ giết hại, hung thủ kéo xác bà ta vào phân xưởng xử lý nước thải, chặt thành mấy phần rồi ném vào ao. Vì thi thể mới được ném vào ao nước chưa lâu, vẫn chưa hoàn toàn bị ăn mòn nên chúng ta mới vớt lên được."

Lâm Mạn La nhớ lại cảnh Trần Tú Mai cầm đơn xin từ chức lên nói với sếp "Tôi muốn về nhà tìm một công việc nhẹ nhàng", khi đó bà ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, vội vàng thu dọn đồ rồi rời đi...

Không ngờ vẫn không tránh được bị hung thủ hạ độc!

Một người đang sống sờ sờ, lúc này lại biến thành thi thể máu thịt lẫn lộn, Lâm Mạn La nhịn cơn buồn nôn, tiếp tục vớt trong ao nước thải, không lâu sau đã vớt được những bộ phận còn lại của bà ta.

Lưu Chiếu Thanh lắp ghép cạnh cô, không ngờ lại ghép được bốn thi thể thật.

Anh vừa ghép vừa chửi: "Anh cmn học y nhiều năm thế này rồi, lần đầu ghép thi thể bị chặt đấy, cũng may vẫn tìm đủ linh kiện thi thể của bốn người chết. Mạn La vất vả rồi, vớt mãi mới xong."

Lâm Mạn La dở khóc dở cười, "Đàn anh, anh đừng đùa nữa, em không muốn đi ngủ cũng mơ thấy mình vớt xác đâu."

Giang Bình Sách hỏi: "Anh chắc chắn đủ hết rồi chứ?"

Lưu Chiếu Thanh gật đầu, "Ừ, bốn thi thể hoàn chỉnh, hẳn chính là bốn người mất tích sau khi từ chức. Bây giờ không đủ ánh sáng, nếu ban ngày đưa ra ngoài, anh còn phân tích được là ai dựa trên chiều cao, dáng người."

Đúng lúc này, Tân Ngôn bỗng đi đến bên cạnh Việt Tinh Văn, nói nhỏ: "Cho tôi xem chiếc dây chuyền Phật ngọc được không?"

Việt Tinh Văn xòe tay, đưa Phật ngọc cho cậu ta.

Tân Ngôn bọc vải gạc rồi nhận Phật ngọc, cậu ta cúi đầu quan sát một lát rồi nói: "Chỉ cần Trần Tú Mai không mua phải sản phẩm làm từ đá giả, vậy chắc hẳn ngọc Phật được mài từ ngọc tự nhiên ra, hóa chất có thể ăn mòn ngọc cũng không nhiều..."

Giang Bình Sách đứng dậy hỏi Tân Ngôn: "Cậu có thể xác định là hóa chất gì không?"

Tân Ngôn suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói với mọi người: "Chắc là axit flohydric."

Thấy mọi người khó hiểu ra mặt, Tân Ngôn bèn giải thích: "Là một loại axit có tính ăn mòn rất mạnh, có thề ăn mòn kim loại, thủy tinh và các vật thể chứa silic, thành phần chính của ngọc thạch là silic dioxit. Bản thân silic dioxit cũng là một loại axit, thông thường 'axit' rất khó phản ứng với 'axit', nhưng nó lại có thể phản ứng với axit flohydric, tạo ra chất khí silic tetraflorua."

Giang Bình Sách cũng là sinh viên ngành tự nhiên, nghe vậy lập tức hiểu, "Hầu hết các trường hợp đều là 'axit' phản ứng với 'kiềm', tạo ra 'muối' và 'nước'. Axit và axit phản ứng với nhau đúng là không thường thấy. Xem ra ao nước thảo này đã được cho thêm hóa chất có tính ăn mòn, rất có thể còn có cả axit flohydric, nếu không cũng không ăn mòn được cả ngọc thạch."

Tân Ngôn gật đầu, "Đúng vậy. Hôm nay tôi vừa mới chế tạo axit flohydric."

Mắt Việt Tinh Văn sáng lên, "Chẳng lẽ là nhiệm vụ Lâm Tự Sâm giao cho cậu mà cậu nói sao? Ông ta yêu cầu cậu làm thí nghiệm chế tạo axit flohydric, rồi nộp số liệu thí nghiệm cho ông ta?"

Tân Ngôn nói: "Khi đó Kha Thiếu Bân phân tích đây có thể là nhiệm vụ phụ do NPC giao, nếu làm đúng sẽ có điểm thưởng khi qua môn, làm sai cũng không ảnh hưởng gì. Giờ xem ra đây không phải nhiệm vụ phụ."

Cậu ta dừng một lát, hơi nheo mắt nói: "Mà là nhiệm vụ chính."

Việt Tinh Văn khẽ nắm tay, "Lâm Tự Sâm là sinh viên xuất sắc khoa Hóa học, ông ta biết cách chế tạo các loại hóa chất, ông ta bảo cậu chế tạo axit flohydric, rốt cuộc là vì ông ta đã phát hiện chuyện gì, hay... ông ta chính là hung thủ?!"

Việt Tinh Văn vừa dứt lời, đột nhiên, tiếng cảnh báo chói tai vang lên.

Tít tít, tít tít...

Tiếng cảnh báo có decibel cực cao, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ đâm sâu vào não, tiếng ồn khiến sáu người đau đầu như muốn nút ra, lúc này, nhóm Kha Thiếu Bân ở ký túc xá cách đó rất xa cũng nghe thấy tiếng chuông báo, Kha Thiếu Bân lo lắng lên kênh nhóm hỏi thăm: "Các cậu không sao chứ? Tiếng chuông báo ở đâu thế?"

Hứa Diệc Thâm cũng nói: "Hình như là ở hướng ao nước thải?"

Mặt Tân Ngôn bỗng biến sắc, "Chết rồi, Tần Lộ, mau rút lui!"

Cậu ta vừa dứt lời, Tần Lộ lập tức lấy quả địa cầu, di chuyển mọi người ra xa.

Ngay sau đó, tiếng nổ vang dội chợt vang lên...

Ao nước thải nổ tung trong giây lát!

Ánh lửa ngút trời tôn lên bầu trời đen thẳm, ngọn lửa tung hoành, khói bốc cuồn cuộn.

Nếu họ chạy chậm một giây thôi, lúc này cũng đã bị thiêu thành tro rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play