Tối thứ năm Chu Duệ Quân gửi thời gian địa điểm ngày hôm sau đến. Bọn họ hẹn nhau lúc tám giờ rưỡi sáng ở mặt phía bắc của một quảng trường nổi tiếng đường Hoa Đông. Phương Duy đi sớm, cõng ba lô du lịch lớn, đội mũ lưỡi trai.
Trên quảng trường có một bầy bồ câu, cảnh tượng vô cùng sinh động.
Bọn Chu Duệ Quân đến chậm mười phút, gọi điện thoại bảo cậu đi đến một chiếc xe việt dã ven đường. Cậu lên xe, chỗ ngồi phía sau chỉ có một mình Chu Duệ Quân. Lái xe là một người đàn ông đầu đinh hơi cường tráng, ngồi ở ghế lái phụ là một cô gái mặc chân váy.
Phương Duy ngồi bên cạnh Chu Duệ Quân, cảm giác mình và cảnh tượng trước mắt không hợp nhau, rất bó tay bó chân.
"Hi~ cậu là bạn Chu Duệ Quân à?" Cô gái ngồi ở ghế lái phụ xoay đầu lại, "Tôi tên là Trần Nhiễm."
"Chào cô, tôi là Phương Duy." Phương Duy nắm quai đeo ba lô, ngại ngùng chào hỏi.
"Tên hay quá nhỉ." Trần Nhiễm khen.
Lái xe cũng quay đầu lại: "Tôi tên là Lưu Vũ Phong, là đồng nghiệp của Chu Duệ Quân."
"A, chào cậu." Phương Duy nói.
"Không phải ngại làm gì, mọi người tuổi xêm xêm nhau, chắc sẽ chơi được thôi." Trần Nhiễm cong mắt.
Phương Duy cười một lát: "Ừm."
"Cởi ba lô ra đi." Chu Duệ Quân bỗng nhiên mở miệng.
Phương Duy sững sờ, đặt ba lô sang bên cạnh, trên vai lập tức nhẹ bớt.
Hai người phía trước không ngừng nói cười vui vẻ, thoải mái. Phương Duy đứng ngồi không yên, cậu nghĩ mãi mà không rõ sao mình lại đồng ý đi du lịch tự túc chung với nhau, cảm thấy xấu hổ một cách khó hiểu khi ở chung với mọi người.
Hôm nay Chu Duệ Quân không có tinh thần, bọng mắt xanh xanh, hình như là rất buồn ngủ. Cậu lén nhìn trộm, người bị nhìn lén bỗng nhiên nghiêng đầu mở mắt ra.
Bị bắt tại trận, mắt Phương Duy cũng không kịp dời về.
"Trông cậu có vẻ hơi mệt." Phương Duy thành thật đáp, "Tối hôm qua ngủ không ngon à?"
"Ừm." Chu Duệ Quân trả lời ngắn gọn.
"Cậu ấy à, hai ngày nay cũng xui xẻo thật." Lưu Vũ Phong vừa lái xe vừa nói, "Mấy ngày trước bố cậu ấy uống nhiều nhập viện, mẹ thì đau chân, bệnh đĩa đệm đột nhiên trở nặng. Mấy ngày nay phải chạy qua chạy lại trong bệnh viện suốt."
"A..." Phương Duy không khỏi kêu lên rồi lập tức quay đầu lại nhìn Chu Duệ Quân, "Bây giờ sao rồi? Chú dì vẫn khỏe chứ?"
Chu Duệ Quân mắt đen như mực: "Ừm, không còn gì đáng ngại."
Chẳng bao lâu sau, xe lái đến một trạm xăng. Trần Nhiễm muốn xuống dưới mua nước, Lưu Vũ Phong đi cùng cô. Trên xe chỉ còn hai người bọn họ.
Phương Duy nghĩ thầm Chu Duệ Quân vì chuyện nhà nên mới cho cậu leo cây chăng?
Cậu còn đang tự đoán thì Chu Duệ Quân đã duỗi tay ra ấn vành nón cậu xuống, hỏi: "Sao không tháo mũ ra?"
"Tớ đi theo không ổn lắm đúng không? Cảm thấy hơi kì." Phương Duy không nhịn được hỏi.
"Kì thế nào?"
Phương Duy hé miệng nhưng cũng không biết nên nói như thế nào. Cậu dùng thân phận bạn bè Chu Duệ Quân để đi ké chuyến du lịch tự túc lần này, nhưng trên thực tế thì cậu có được xem như là bạn của đối phương không?
"Cảm thấy không ổn lắm thôi, cũng không biết tại sao."
Cách cửa sổ xe, cậu trông thấy hai người đi ra ngoài mua nước đã trở về, tay trong tay, thân mật không có kẽ hở.
Phương Duy lập tức nhận ra, hiểu rõ cảm giác luống cuống tự nhiên sinh ra từ lúc mình ngồi lên xe từ đâu mà đến.
Lưu Vũ Phong dẫn bạn gái mình đi chơi, mà mình đi ké xe, chia phí với người ta thì là thân phận gì đây?
"Hình như tôi không nên tới..." Phương Duy không kìm nổi mà nói thật, "Có lẽ khi ấy cậu chỉ khách sáo với tôi chút, tôi đồng ý có phải đã làm cậu khó xử không?"
Ban đầu Chu Duệ Quân đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ bù, nghe cậu nói thế thì mở mắt ra, nhíu mày: "Tôi gọi cậu đại khái là vì cũng có chút tư tâm."
Phương Duy nhìn hắn chằm chằm.
Chu Duệ Quân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đồng nghiệp hắn và bạn gái đang vừa đi đường vừa anh anh em em.
"Tình huống thế này nếu như chỉ có mình tôi thì sẽ rất lúng túng."
Một đôi yêu nhau và một tên FA. Xấu hổ thật.
"Cậu không có bạn gái à?" Phương Duy thốt lên.
Chu Duệ Quân cười nhẹ: "Không có."
Phương Duy cắn môi, cảm giác mặt mình nóng lên.
"Đừng suy nghĩ nhiều, thả lỏng chơi mấy ngày đi." Chu Duệ Quân cầm mũ lưỡi trai Phương Duy đặt trên chân, "Cho tôi mượn dùng một chút."
Phương Duy không để ý, nhưng vẫn vô ý thức gật nhẹ đầu.
Chu Duệ Quân cầm mũ qua, đặt lên đầu che mắt: "Ánh sáng chói quá, tôi ngủ một lát."
"A, được." Phương Duy nói.
Suốt khoảng thời gian sau khi lên đường lại, không còn ai nói nữa. Chu Duệ Quân đã ngủ thiếp đi, Trần Nhiễm cũng đang chợp mắt, Lưu Vũ Phong tắt nhạc trên xe, trong xe tĩnh mịch im ắng.
Phương Duy vẫn còn đang căng thẳng, nhưng trước đó quá thoải mái, hai ngày nay vì hưng phấn do sắp được đi du lịch với Chu Duệ Quân mà cậu chưa ngủ ngon được giấc nào. Lúc này,cậu lờ đờ ráng mở mắt ra mấy lần rồi cũng ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này không được yên ổn, ngực khó chịu, cổ thì đau nhức, cảnh tượng trong mơ kì cục. Còn đang mơ hồ thì trong xe bỗng hơi ngừng lại một chút, cậu nghiêng sang bên cạnh, đụng phải một thứ cưng cứng.
"Xin lỗi..." Phương Duy lau trán tỉnh lại. Cậu đã đụng trúng bả vai người bên cạnh, đưa tay muốn bóp cho người ta một chút nhưng lại không dám, đành rụt lại.
Chu Duệ Quân bị tiếng động này đánh thức, nói: "Không sao."
Trần Nhiễm đụng phải kính, kêu ầm lên: "Lão Lưu anh lái xe kiểu gì vậy?"
Lưu Vũ Phong khởi động xe lần nữa: "Ai ngờ đột nhiên có con chó ở ven đường xông ra, làm anh hết hồn."
"Đâm trúng không?" Trần Nhiễm hỏi.
"Không có, chó còn phản ứng nhanh hơn anh, vọt đi không còn bóng dáng rồi." Lưu Vũ Phong nói, "Mọi người dậy cũng vừa rồi đấy, sắp đến giờ ăn trưa rồi."
Bên ngoài cửa sổ xe, ánh mặt trời chói chang, nắng như thiêu đốt. Xe dừng lại nghỉ ngơi khi đi qua một thị trấn nhỏ.
Trần Nhiễm tìm đồ ăn trên app: "Nhà hàng này không tệ lắm, đồ ăn ngon, muốn đi ăn thử không?"
"Anh xem thử xem có món gì." Lưu Vũ Phong tiến tới nhìn.
Chu Duệ Quân không quá thích việc ăn uống nên không có ý kiến gì về chuyện ăn uống. Bọn họ lại hỏi Phương Duy, Phương Duy nói gì cũng được.
Trong tiệm trang trí rất đậm phong cách địa phương, Phương Duy quay đầu nhìn một vòng.
Trần Nhiễm trêu ghẹo: "Làm gì đấy, tìm xem có gái đẹp không à?"
Nếu là Tạ Hành, hẳn gã sẽ nói: "Chẳng phải gái đẹp đang ở trước mắt đấy sao?"
Nhưng Phương Duy không mặt dày và miệng lưỡi trơn tru như vậy, chỉ cười cười. Trần Nhiễm thấy dáng vẻ cậu như vậy thì càng muốn đùa, vô cùng muốn gãi cằm cậu như gãi cằm chó, mèo con.
Mọi người ung dung nói chuyện phiếm chờ đồ ăn, Trần Nhiễm trụng bộ đồ ăn cho mọi người.
"Kém quá, hai cậu ai cũng đẹp trai, sao độc thân hết vậy? Đi chơi còn phải đi với nhau." Trần Nhiễm vừa khuấy nước nóng trong bát vừa nói.
"Hay là em giới thiệu cho họ đi?" Lưu Vũ Phong đề nghị.
"Giới thiệu cho Phương Duy thì cũng được, Chu Duệ Quân thì chắc không cần. Lúc em ở trường nghe thấy không ít tin đồn về nhân vật này." Trần Nhiễm hứng thú nhìn về phía Chu Duệ Quân, "Cậu không thiếu bạn gái đâu nhỉ."
Phương Duy dựng lên lỗ tai.
Chu Duệ Quân nhướng mi với vẻ mệt mỏi: "Cậu biết tôi à?"
Lưu Vũ Phong đấm một cú sang: "Nói rồi mà cậu lại quên, Nhiễm Nhiễm là bạn học của cậu nhưng lớn hơn cậu hai khóa. Tính ra cậu còn phải gọi là đàn chị."
"Thôi khỏi đi." Trần Nhiễm nói, "Cái đại học chui hạng ba của bọn em cũng không dùng kiểu xưng hô đàn anh đàn chị tao nhã như thế."
Chu Duệ Quân nói: "Không ngờ rằng lại là bạn học."
"Đúng thế, lúc lão Lưu một nói với tôi anh ấy có một đồng nghiệp tên là Chu Duệ Quân tôi sửng sốt lắm, còn nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy." Trần Nhiễm nói.
"Các cậu học trường nào?" Phương Duy nhịn không được xen vào một câu.
Trần Nhiễm: "Chắc chắn cậu chưa từng nghe thấy đâu, một trường đại học hạng ba không có tiếng tăm."
Phương Duy lặng lẽ dời mắt qua Chu Duệ Quân, đối phương cũng đang theo dõi cậu. Mắt Chu Duệ Quân rất đen, lúc tập trung nhìn chằm chằm không khỏi làm cho người ta hoảng loạn.
"Cậu ta rất nổi tiếng trong trường chúng tôi, tôi lớn hơn hắn hai khóa mà còn nghe nói đến cậu đàn em này. Vẻ bề ngoài đẹp trai, tính cách lạnh lùng, đổi mấy cô bạn gái, cô nào cũng đẹp." Trần Nhiễm nói.
Chu Duệ Quân cong môi cười, liếc mắt nhìn Phương Duy đang cúi đầu xem hoa văn trên chén đĩa.
Phương Duy đang nghĩ hồi cấp ba Chu Duệ Quân học tốt như vậy, sao chỉ học trường đại học hạng ba. Đến cuối cùng thì trong mấy tháng mình ra nước ngoài chữa bệnh kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao sau khi trở về thì mọi thứ đều thay đổi như vậy.
Hơn nữa... thì ra mấy năm nay hắn sống rất tốt, yêu đương thôi mà cũng thành câu chuyện truyền kì cho người ta thảo luận. Mình thì lại không chiếm một phân nào trong chuyện xưa của hắn.
Cơm nước xong xuôi quay lại xe, Trần Nhiễm la hét đòi lái xe, Lưu Vũ Phong cho cô lái. Phương Duy và Chu Duệ Quân vẫn ngồi ở ghế phía sau.
Phương Duy xuống tinh thần, chỉ ngồi nhìn cây cối và cảnh đường phố lao vùn vụt qua ngoài cửa sổ. Chu Duệ Quân vừa lên xe đã trùm đầu ngủ, cũng không nói chuyện.
Lưu Vũ Phong cũng ngủ thiếp đi, kết quả khi tỉnh lại thì phát hiện Trần Nhiễm đã đi nhầm đường. Bốn phía là bãi cỏ mênh mông, xa thêm chút nữa là lùm cây và rừng cây lưa thưa, xung quanh không hề có dấu chân người, rất là yên tĩnh.
"Em đi đâu rồi vậy?" Lưu Vũ Phong trở mình một cái ngồi thẳng dậy, xem bản đồ.
Trần Nhiễm không nhanh không chậm nói: "Em xem hướng dẫn rồi, hơi đi lệch chút thôi, không sao."
Lưu Vũ Phong bất đắc dĩ nói: "Đây là đi lệch một chút của em đấy hả?"
"Vội cái gì, du lịch tự túc không phải là tự lái à? Xem phong cảnh nhiều chút."
"Anh đã nói em đừng lái rồi, phụ nữ lái xe cái gì, cảm nhận phương hướng kém như vậy. Bây giờ thì hay rồi, trời tối cũng chưa đến được khách sạn chúng ta đặt."
"Chỉ có đàn ông là giỏi thôi đúng không?" Trần Nhiễm tức giận, ngừng xe lại, "Cút, bây giờ anh cút xuống xe ngay cho em, tự đi đến khách sạn đi."
Lưu Vũ Phong thở ra một hơi, nói: "Em đừng ồn ào với anh, xuống đi, để anh lái."
Trần Nhiễm bất động, Lưu Vũ Phong kéo cô cũng vẫn nắm chặt tay lái, ngồi vững như bàn thạch.
Phương Duy thấy hai người giương cung bạt kiếm thì vội vàng kéo cánh tay Lưu Vũ Phong: "Anh... anh Lưu, chị Nhiễm nói cũng đúng, vòng đường xa chút cũng không sao, xem được nhiều phong cảnh hơn."
Lưu Vũ Phong vẫn kéo cánh tay Trần Nhiễm nói: "Em xuống cho anh lái."
Trần Nhiễm cũng bướng bỉnh nói: "Cút."
Cuối cùng Chu Duệ Quân ra tay kéo Lưu Vũ Phong xuống xe. Trần Nhiễm ngồi ở ghế lái, giận đến mức ngực phập phồng lên xuống.
Chu Duệ Quân gõ lên cửa kính xe, chỉ vào rừng cây hai bên đường, nói: "Chúng tôi đi qua kia hút điếu thuốc, nói chuyện với lão Lưu. Cô cũng đừng giận quá."
Mấy giây sau, Trần Nhiễm mới gật đầu.
Ba người đàn ông tiến vào rừng cây. Lưu Vũ Phong vẫn còn đang giận, Chu Duệ Quân đưa điếu thuốc cho hắn. Hai người vừa hút thuốc vừa nhỏ giọng nói mấy câu.
Lưu Vũ Phong gẩy tàn thuốc, hỏi: "Sao thế, Phương Duy không hút à?"
Phương Duy lắc đầu, cầm một viên kẹo bạc hà vào trong miệng nhai.
Ba người dựa vào thân cây nói chuyện phiếm, khuyên nhủ vài câu, Lưu Vũ Phong cũng dần hết giận, muốn quay về xin lỗi Trần Nhiễm.
Xin lỗi xong hẳn còn phải nói vài câu thân mật, chắc cũng phải mất một lát. Phương Duy và Chu Duệ Quân không vội đi mà đứng lại trong rừng cây.
"Cậu hút thuốc nhiều quá." Ánh chiều tà le lói, trong rừng cây tia sáng lờ mờ, Phương Duy đánh giá người đàn ông có thân hình thon dài đối diện.
"Ừm, lúc trước có định cai nhưng không cai được." Chu Duệ Quân nói, "Sao thế, mùi khói hắc quá à?"
Phương Duy lắc đầu, thấy hắn đã hút xong một điếu thì lập tức đưa kẹo bạc hà trong tay tới: "Hút nhiều quá không tốt cho cơ thể."
Chu Duệ Quân cười, không phản đối. Hắn nhận viên kẹo từ trong tay cậu, bỏ vào miệng nhai.
May là trong rừng cây thường hay có chim hót nên dù bọn họ không nói gì cũng không quá xấu hổ. Nhai kẹo xong, Chu Duệ Quân phủi phủi quần áo, nói: "Đi vệ sinh không?"
"Hả?" Phương Duy ngạc nhiên.
"Giải quyết chút đi." Chu Duệ Quân chỉ vào con dốc núi đằng trước.
Đến trưa rồi vẫn chưa đi toilet, đúng là đã nhịn lâu lắm rồi. Nhưng Phương Duy cũng không tiện đi giữa ban ngày, huống chi đứng bên cạnh cậu chính là Chu Duệ Quân.
Nhưng cậu vẫn đi theo hắn đến dốc núi.
Cũng may là đưa lưng vào nhau. Phương Duy nhẹ nhàng thở ra rồi cởi quần giải quyết, cậu hơi căng thẳng nên tiểu đứt quãng. Đồng thời không nén nổi tò mò trong lòng nên hơi xoay cổ, quay đầu lại nhìn Chu Duệ Quân.
Trời đã tối dần nên không đủ ánh sáng, Phương Duy chỉ liếc thấy một chút, hình như là rất lớn... kích thước đáng kiêu ngạo.
Phương Duy cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, nghe thấy hình như Chu Duệ Quân sắp tiểu xong rồi thì vội quay đầu lại, cũng chuẩn bị kéo quần mình lên.
Kết quả lúc này vai đột nhiên bị vỗ một cái. Cậu kêu "A" một tiếng, suýt nữa thì kéo khóa quần kẹt luôn hạ thân của mình.
"Ồi, làm cậu giật mình hả?" Giọng Lưu Vũ Phong vang lên sau lưng.
Phương Duy hết hồn xoay người lại: "Sao cậu lại tới đây?"
"Cũng muốn giải quyết ấy mà." Lưu Vũ Phong liếc nhìn hạ thân cậu rồi đưa nước khoáng trong tay cho Chu Duệ Quân, "Chỉ có cậu phiền phức như vậy, tiểu xong còn đòi rửa tay."
"Dỗ xong chưa?" Chu Duệ Quân cầm nước khoáng rửa tay, hỏi.
"Xong rồi." Lưu Vũ Phong đi về phía trước hai bước, quay về cái dốc cởi thắt lưng.
Chu Duệ Quân rửa tay xong thì ra hiệu cho Phương Duy đi tới: "Rửa không?"
"Ừm." Phương Duy gật đầu, chuẩn bị cầm bình nước khoáng qua.
"Để tôi đổ cho cậu rửa."
"A, được. Cảm ơn."
Nước chảy xuống rồi bị thấm vào đất, để lại một mảng nước đọng đậm màu.
Rửa tay xong quay lại xe, Trần Nhiễm đã khôi phục khuôn mặt tươi cười. Cô cười mắng bọn họ toàn là mùi khói, vô cùng khó ngửi.
Đổi sang Lưu Vũ Phong lái xe, bảy giờ tối thì đến khách sạn đã đặt trước. Lúc này, Phương Duy mới nhớ đến chuyện ở khách sạn.
Bọn họ đi đến khách sạn cất hành lý trước, Trần Nhiễm nói: "Tôi đặt hai phòng, các cậu có thể ngủ chung."
Chu Duệ Quân và Phương Duy còn chưa nói gì, Lưu Vũ Phong liền hỏi: "Em đặt phòng giường lớn hả?"
"Em đặt phòng tiêu chuẩn cho bọn họ." Trần Nhiễm nói, "Sao đặt phòng giường lớn được, Phương Duy nai tơ như thế, ai biết đến tối Chu Duệ Quân có nảy sinh thú tính, không thèm phân biệt nam nữ mà làm loạn không."
Phương Duy đỏ mặt.
Trần Nhiễm nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc: "Phương Duy cậu cũng quá... tùy tiện trêu một câu thôi mà cũng đỏ mặt đến như vậy."
"Sốt cao nguyên đó mà." Lưu Vũ Phong nói, "Hiện tại chúng ta cũng đang ở trên cao hai ngàn mét, bị phản ứng cao nguyên rồi."
Cặp tình nhân cãi vã dữ dội, sau khi hòa nhau thì lại gắn bó như keo sơn, anh hát em bè. Phương Duy vừa nhìn bọn họ nói chuyện vừa đi theo vào khách sạn.
Bọn họ làm thủ tục vào ở xong, lấy được thẻ phòng. Phương Duy hít một hơi thật sâu, theo sau Chu Duệ Quân đi xuyên qua hành lang khách sạn, vào phòng.
Đúng là phòng tiêu chuẩn, hai giường. Tim Phương Duy đập thật mạnh, Chu Duệ Quân buông hành lý xuống nói: "Cậu ngủ giường nào?"
"Giường nào cũng được." Phương Duy trả lời ngay.
"Vậy tôi ngủ gần cửa sổ."
"Ừm, được."
Chu Duệ Quân tìm một bộ đồ: "Tắm trước rồi đi ăn cơm."
"Vậy tôi nói một tiếng với hai người bọn họ."
"Ừm."
Chu Duệ Quân tiến vào phòng tắm. Còn Phương Duy thì đi gõ cửa căn phòng sát vách, một lát sau nó mới mở, bờ môi Trần Nhiễm đỏ bừng, quần áo hơi lộn xộn.
"Sao thế?"
"Bọn tôi định tắm rửa xong rồi đi ăn cơm, hai người..." Phương Duy xem xét, liền hiểu rõ đại khái là hai người này không khống chế được tình cảm.
Mới vào phòng được có mấy phút, Phương Duy nghĩ.
Trần Nhiễm sửa lại tóc, nói: "Ừm, được, vậy tám giờ đi ăn cơm đi."
"Được." Phương Duy nói xong thì đi thật nhanh, không làm phiền tình nhân người ta ân ái nữa.
Cậu quay lại phòng mình, phòng tắm cách âm kém, tiếng nước vang lên ào ào. Không biết tại sao mà nhất thời trong đầu Phương Duy lại lóe lên cảnh buổi chiều cậu thoáng nhìn chỗ đó của Chu Duệ Quân ở dốc núi... Còn có dấu hôn ẩn hiện giữa cổ áo của Trần Nhiễm khi nãy...
A! Chết mất thôi! Cậu nhào lên tấm trải giường mềm mại, vùi mặt vào trong gối.
Mặt liên tục nóng lên, tim cũng phồng lên, cơ bản là không có cách khắc chế.
Cậu nhìn về cái giường ở bên cạnh, ba lô và quần áo của Chu Duệ Quân ở bên trên. Trên bàn trong phòng còn đặt hộp thuốc lá, chìa khoá và bật lửa của hắn. Dù bọn họ vừa mới đi vào căn phòng này chưa đến mười phút nhưng dường như khắp nơi toàn là dấu vết của Chu Duệ Quân để lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT