Có lẽ là bởi vì cái tát và những lời nói của Chu Linh quá rõ ràng nên Phương Thừa Lâm không dám tiếp tục tranh cãi với Chu Linh, chỉ nhìn Phương Hiệt với vẻ mặt phức tạp rồi rời đi, vẻ mặt như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì cả.

Trong phòng khách chỉ còn lại Phương Hiệt và Chu Linh.

Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có làn gió ban mai từ cửa sổ thổi vào, khiến những tấm bình phong khẽ lay động.

Sáng sớm tinh mơ còn hơi lạnh, Phương Hiệt cúi người nhặt con dao gọt hoa quả mà Chu Linh ném trên đất đặt lên bàn, lên lầu lấy một đôi dép cho Chu Linh.

Chu Linh đứng tại chỗ theo dõi động tác của Phương Hiệt, cơn tức giận và mệt mỏi thức trắng đêm tan biến bỗng chốc biến thành đau lòng và phiền muộn.

Phương Hiệt nhìn Chu Linh đi dép vào mới nói.

“Mẹ ăn trước đi.”

Phương Hiệt rửa tay bưng bữa sáng lên bàn, Chu Linh ngồi ở bàn ăn nhìn mấy thứ trước mặt. Bánh mì nướng, trứng chiên, hai bát cháo đặc vàng. Bà nếm thử, cũng khá ngon.

Chu Linh không biết tâm trạng của mình như thế nào, bà đặt thìa xuống, nhẹ nhàng nói: “Mẹ không biết là con biết làm mấy món này.”

“Con mới học thôi.” Phương Hiệt đáp.

Còn về việc học nó ở đâu và ai đã dạy nó thì không cần phải nói.

Chu Linh ngồi im lặng hồi lâu sau khi nghe xong, cuối cùng khẽ thở dài.

“Mẹ không phải bảo thủ, mẹ không kì thị, nhưng tại sao lại là con của mẹ, tại sao …”

Bà dừng lại một lúc, kìm nén nỗi buồn đang tuôn ra, rồi hỏi: “Là Giang Tri Tân ư?”

“Tối hôm qua mẹ suy nghĩ không ngừng, có phải là do mẹ gửi con đến Thiệu Giang nên mới xảy ra chuyện như vậy không?”

“Không phải” Phương Hiệt ngắt lời Chu Linh, ngẩng đầu nhìn Chu Linh.

Giang Tri Tân cảm thấy rằng đây là lỗi của anh ấy vì anh ấy là gay, vì vậy anh đã từ chối Phương Hiệt. Chu Linh cũng cảm thấy đó là lỗi của mình, vì bà đã gửi Phương Hiệt đến Thiệu Giang để hai chàng trai ở cùng nhau.

“Vì sao lại phải nghĩ xem là lỗi của ai?” Phương Hiệt hỏi.

“Không ai sai hết, chỉ là con thích anh ấy.”

Chuyện Phương Hiệt và Giang Tri Tân yêu nhau không phải lỗi của ai cả, lý do duy nhất là Phương Hiệt thích Giang Tri Tân.

Chu Linh im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Tối hôm qua mẹ không ngủ được. Mẹ xem lại những bức ảnh trước đây của con, nghĩ đến ngày đầu tiên con đi học mẫu giáo, tất cả bọn trẻ đều khóc, con cũng muốn khóc, nhưng mẹ đã nói rằng con đừng khóc, sau đó con cứ kìm nén mà mặt đỏ bừng. Sau này, hình như mẹ chưa từng thấy con khóc.”

Thấy Phương Hiệt nhìn mình, Chu Linh cười khổ: “Có phải do mẹ quá mạnh mẽ không?”

Từ nhỏ đến lớn, Chu Linh luôn tự hào về Phương Hiệt, nhưng bà không biết Phương Hiệt muốn cái gì.

“Mẹ muốn trở nên mạnh mẽ, vì vậy mẹ hy vọng con trai mình có thể ngoan ngoãn, hy vọng con có thể lớn lên thật tốt … đó là lỗi của mẹ.”

Chu Linh nhìn Phương Hiệt qua bàn ăn, lưng thẳng vai rộng, sạch sẽ và gọn gàng như một cây bạch dương trắng.

Từ “hãy lớn lên thật tốt” này quá bao la. Trong suy nghĩ của Chu Linh trước đây, vẫn luôn nghỉ học tập tốt, mọi chuyện thuận lợi, thoải mái hơn một chút so với bản thân …

Bà luôn muốn Phương Hiệt sống như thế nào, nhưng bà lại quên hỏi Phương Hiệt. Con muốn trở thành người như thế nào?

Bây giờ nghĩ lại, hầu hết chúng đều không quan trọng.

“Chỉ cần con vui là được.” Chu Linh nói nhỏ.

Phương Hiệt giật mình, sau đó lập tức cúi đầu xuống, hơi nóng của cháo kê làm cho hốc mắt nóng lên, suýt nữa rơi lệ.

Yết hầu lên xuống, cố gắng bóp nghẹt cơn nóng trong mắt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Chu Linh, nghiêm túc gật đầu.

“Con biết rồi.”

Hơn 7 giờ chiều, mặt trời cũng đã lặn, Giang Tri Tân tranh thủ lúc này ra ngoài gọi một tô mì lát trước cổng chung cư, nhân tiện gọi một cốc Coca ăn xong thì đi Vân Thất.

TV trong tiệm mở, bản tin thời sự đã kết thúc, tiếp theo đến dự báo thời tiết. Chủ cửa hàng đưa Giang Tri Tân một lon Coca, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào TV, mồm thì nói chuyện với Giang Tri Tân.

“Không phải nói tuần này có bão qua biên giới à? Sao chả chuẩn gì cả.”

“Đài nói là cuối tuần.” Giang Tri Tân cũng thuận miệng nói.

“Tháng 8,9 năm ngoái bão chưa đến, sao năm nay lại đến sớm thế nhỉ?”

Một vị khách khác ở bàn đối diện nói: “Này, hỏi mặt ông trời đi, ông trời sẽ trả lời chính xác cho đằng ấy nghe đấy.” [2]

Giang Tri Tân phì cười, cúi đầu nhanh chóng ăn xong bát mì, điện thoại reo trong lúc anh đang thanh toán. Anh tưởng Vân Thất nhiều khách, Cố Tuần gọi giục anh tới, nhưng mở điện thoại ra lại là Phương Hiệt.

Giang Tri Tân ngạc nhiên, nhanh chóng thanh toán hóa đơn, vừa trả lời điện thoại vừa rời khỏi cửa hàng, giọng Phương Hiệt rất vui vẻ,

“Ăn chưa?”

“Vừa ăn.”

“Ăn gì đấy?”

“Mì cắt lát.”

“Ăn một mình à?”

“Ừm” Giang Tri Tân: “Xa như vậy còn gọi kiểm tra người ta.”

“Ai kiểm tra cơ?”

Hôm nay Chu Linh ra ngoài vẫn chưa về, Phương Hiệt ngồi ở bàn làm việc, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, có một vài cậu bé đang chơi bóng rổ trong khu dân cư, tiếng bóng vào rổ vang lên.

“Chờ em về giáp mặt kiểm tra.”

Giang Tri Tân nghe ra ý khác, hỏi: “Khi nào em về?”

“Mấy ngày nữa” Tâm trạng Phương Hiệt thoải mái, “Điền giấy nguyện vọng rồi về.”

“Mẹ em đồng ý hửm?”

“Đồng ý.”

Phương Hiệt ngập ngừng, đóng cửa sổ, chặn tiếng tiếng bóng rổ, sau khi căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, cậu tiếp tục: “Em nói với mẹ chuyện của hai chúng mình rồi.”

Tâm trạng Giang Tri Tân đang tốt, lúc này, bước chân đột ngột dừng lại, đứng ở giữa đường.

Anh cau mày hỏi: “Gì nhỉ?”

Phương Hiệt hắng giọng: “Em nói với mẹ chuyện của hai chúng mình rồi.”

Giang Tri Tân im lặng một lúc.

Sự im lặng này lâu đến nỗi tâm trạng đang cao trào của Phương Hiệt mới từ từ bình tĩnh trở lại, khi Phương Hiệt gần như có chút căng thẳng, Giang Tri Tân ở bên kia điện thoại đột nhiên thở dài.

“Em quá đỉnh.”

“Anh…” Phương Hiệt dừng lại,

“Anh có tức giận không?”

“Em đoán xem” Giang Tri Tân nói, “Nếu giờ em ở trước mặt tôi thì tôi sẽ đánh em.”

Cậu không nghe được bất cứ cảm xúc nào, Phương Hiệt thả lỏng một chút, sau đó kể chuyện ngày hôm đó, cậu thì thầm: “Em chỉ nghĩ, nếu như anh nói thì áp lực rất lớn, em tự nói tốt hơn.”

Giang Tri Tân làm sao có thể không hiểu được.

Trong lòng anh đã đoán trước rất nhiều lần rằng lên nói Chu Linh kiểu gì để không làm tổn thương Chu Linh, cũng không ảnh hưởng đến Phương Hiệt, huống chi Phương Hiệt còn chưa giải quyết xong mấy chuyện ở nhà. Đối mặt với một rắc rối lớn hơn một lần nữa …

Nhưng anh không ngờ Phương Hiệt lại thẳng thắn đến vậy, cậu kể chuyện như thể cậu đang chém gió.

Anh đã đánh giá thấp Phương Hiệt.

“Em …” Giang Tri Tân ngập ngừng, lúc sau vẫn chỉ thở dài.

Anh cảm thấy đau lòng hơn là tức giận.

Mấy chuyện linh tinh trong nhà vừa mới giải quyết xong đã tự mình gánh trách nhiệm, vừa rồi Phương Hiệt nói ngắn gọn, nhưng Giang Tri Tân vẫn có thể cảm nhận cậu đã áp lực như thế nào.

“Thương lượng một chút được không Phương Tiểu Hiệt, nếu sau này có những chuyện tương tự như thế này, em có thể nói với anh trước được không?”

“Nếu em nói với anh trước chắc anh lập tức bay từ Thiệu Giang đến Triều Thành quỳ trước mặt mẹ em mất” Phương Hiệt mỉm cười “Em có thể tự mình trách nhiệm, không sao cả.”

“Không quan trọng là em có thể trách nhiệm hay không, đây là việc của hai chúng ta. Em lại phải đối mặt với Phương Thừa Lâm và Chu Linh một mình … “

Giang Tri Tân dựa theo lời Phương Hiệt kể tưởng tượng cảnh tượng cảnh lúc đó, trong lòng phát đổ từng lớp.

Cuối cùng Phương Hiệt cũng nhận ra: “Anh không tức giận…đau lòng à? Đúng không?”

“Em nghĩ thế nào?” Giang Tri Tân hỏi. “Làm tôi đau lòng chết đi được.”

Phương Hiệt cười một lúc, gục đầu xuống bàn đáp lại: “Em không sao cả.”

“Hôm nào về phải gửi tin nhắn cho tôi trước, tôi sẽ đón em.” Giang Tri Tân không cười theo cậu, “Đến lúc ấy đánh cho trận”

Phương Hiệt trả lời rất nhanh: “Ôi, em biết rồi.”

Khi anh cúp máy, anh cũng không đi thêm nữa.

Anh đứng đó, nhắm mắt vài phút, giải tỏa suy nghĩ, sau đó tìm số điện thoại của Chu Linh, gọi cho Chu Linh.

Chu Linh nghe máy rất nhanh, hơi ngạc nhiên gọi “Tiểu Tân?”

“Chị Linh, vừa nãy Phương Hiệt gọi điện cho em bảo, em ấy nói chuyện bọn em cho chị nghe rồi.”

Đầu dây bên Chu Linh lập tức yên tĩnh hẳn, không nói nữa. Giang Tri Tân không do dự, tiếp theo nói câu “Em xin lỗi.”

Lúc trước Chu Linh vì tin tưởng anh nên mới gửi Phương Hiệt đến Thiệu Giang, bây giờ anh phải nói lời xin lỗi với Chu Linh.

“Em không biết Phương Hiệt đã nói với chị như thế nào, nhưng đây là chuyện của cả hai, em chịu trách nhiệm.”

Giang Tri Tân nhìn xuống những viên gạch lát đường màu vàng và trắng dưới chân mình, cố gắng tự mình giải quyết vấn đề.

“Dù sao thì em cũng lớn hơn Phương Hiệt mười tuổi. Em không xử lý tốt nhiều việc, lỗi của em.”

Cuối cùng Chu Linh cũng lên tiếng, giọng nói bất lực:

“Phương Hiệt nói là vấn đề của nó, em nói là vấn đề của em, chị nghe ai đây?”

Giang Tri Tân cười đáp: “Em đi, em lớn hơn nhiều, nên có trách nhiệm.”

Chu Linh ở đầu dây bên kia thở dài.

“Chị không phản đối em Giang Tri Tân à, chị không phải đồ cổ hủ, nhưng chị lo lắng hai đứa sau này sẽ như thế nào?”

“Phương Hiệt mới thi đại học xong, bước vào xã hội quá sớm, em hơn con chị 10 năm, em biết đồng tính trong xã hội này có nhiều chuyện không dễ dàng, đến lúc đó hai đứa…”

Chu Linh không tiếp tục, Giang Tri Tân đã hiểu ý.

Khoảng cách tuổi tác, khoảng cách môi trường sống và khoảng cách về nhận thức xã hội là những tồn tại không thể không nhắc đến giữa Phương Hiệt và Giang Tri Tân.

Giang Tri Tân lại nói, “Em xin lỗi.”

So với giọng nói bình thường của anh ấy khi nói với người khác hoặc Phương Hiệt, tông giọng khi xin lỗi của anh rất thấp, nghe rất chân thành.

“Lúc em quyết định ở bên Phương Hiệt, em đã rất do dự. Em luôn cảm thấy rằng mình đã hủy hoại Phương Hiệt, em…em xin lỗi. Nhưng nếu chị bảo em từ chối hay từ bỏ, thì em không thể làm được đâu, chị ơi.”

Rất lâu sau Chu Linh mới mở miệng: “Hai đứa thật là……”

Giang Tri Tân nhắm mắt và nói lần nữa: “Em xin lỗi.”

Chỉ trong vài phút, Giang Tri Tân đã nói em xin lỗi tận ba lần.

Anh thật sự cảm thấy có lỗi với Chu Linh, Phương Hiệt nói đúng, nếu anh biết chuyện này từ lúc đầu, có lẽ anh sẽ bay thẳng đến Triều Thành quỳ gối xin lỗi Chu Linh.

“Hay em đến Triều Thành nói chuyện với chị nhé? chị hỏi em câu gì cũng được.”

“Không cần đâu.” Chu Linh sửng sốt “Không nghiêm trọng như vậy. Mấy ngày nữa chắc Phương Hiệt sẽ về Thiệu Giang, chị chỉ lo… bây giờ hai đứa thích nhau, có thể kiên trì được bao lâu?”

“Được bao lâu thì được.” Giang Tri Tân hơi thả lỏng một chút, nhỏ giọng đáp: “Chỉ cần em ấy còn kiên trì, em nguyện kiên trì cùng em ấy.”

Không cần biết tương lai như thế nào, ít nhất là bây giờ …

Giang Tri Tân yêu Phương Hiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play