Phương Hiệt đi bộ một mình hơn một tiếng đồng hồ, đến khi biết rằng tiếng người và xe xung quanh đã dần thưa đi, cậu mới hoàn hồn và nhìn xung quanh.

Đi bộ lâu như vậy, đừng nói đi xe buýt, nửa tiếng là có thể về đến nhà.

Phương Hiệt cười chế giễu, sau đó khóe môi từ từ hạ xuống.

Khi rời đi, cậu liếc Phương Thừa Lâm, sắc mặt ông ta tái mét và sợ hãi, dường như ông ta muốn nói điều gì đó, nhưng có lẽ quá sốc nên không nói được lời nào.

Chả phải lời hay ho gì, quên nó đi.

Trời sắp tối, Phương Hiệt đang đi trên đường một mình, gió đêm thổi qua mái tóc dài ngang tai khiến cậu hơi ngứa ngáy.

Bây giờ nhìn lại, Phương Hiệt cũng biết rằng mình vừa come out.

Lúc này không nên nói, không nên nói chuyện này với Phương Thừa Lâm. Vừa mới chuyện ngoại tình xong đã đến chuyện này.

Nhưng không thể phủ nhận rằng khi nói xong, Phương Hiệt cảm thấy rất mát lòng.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy biểu cảm của Phương Thừa Lâm.

Tại sao khi còn nhỏ bố mẹ mình không hay ở cùng mình, khi lớn lên bạn sẽ hiểu; tại sao bố mẹ luôn cãi nhau, kết hôn sẽ hiểu; tại sao Phương Thừa Lâm muốn ngoại tình, có con sẽ biết…

Không cần chờ đợi.

Phương Hiệt mười tám tuổi, không phải tám tuổi, tất cả đều thành thật, không cần thiết phải tính toán trước với một lần nữa.

Cách nhà không xa, Phương Hiệt không đi xe nữa, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Trên đường, có một số người đang chạy bộ, một số người đang đi bộ, một số người đang dắt chó đi dạo, họ tiếp tục đi ngang qua Phương Hiệt.

Cậu không biết hôm nay Giang Tri Tân có ra ngoài đi dạo hay không. Trước đây, cậu có thể kéo anh ấy xuống lầu và đi lang thang trong chung cư hai vòng. Bây giờ một mình anh ấy có lẽ quá lười biếng đến cả cửa…. không đến nỗi, anh ấy vẫn đi đến Vân Thất…

Phương Hiệt vừa đi về phía trước vừa nghĩ, điện thoại đổ chuông đúng lúc này.

Cậu nghĩ là Chu Linh hỏi cậu khi nào thì về, nhưng khi lấy ra thì lại là Giang Tri Tân đã gửi một bức ảnh qua.

Là quán coffee mà họ đến cách đây rất lâu rồi, vẫn ở vị trí cũ. Vào mùa hè, trên núi không có tuyết, chỉ có những mảng màu xanh lục, trông rất yên tĩnh trong buổi chạng vạng.

Không do dự, Phương Hiệt gọi trực tiếp cho Giang Tri Tân.

Giang Tri Tân bắt máy, giọng nói nghe mờ mịt.

“Chào buổi tối, người yêu anh.”

Phương Hiệt cười: “Anh đang ở trên núi à?”

“Ừm” Giang Tri Tân trả lời. “Dù sao thì tôi cũng rảnh lắm, vào ngồi một lát.”

“Khá đẹp, bàn ghế ngoài đây đổi rồi, lần trước không phải bộ này.”

“Trí nhớ tốt thế, mùa hè nên không cần ghế sô pha lười mà đổi thành ghế tre, bên ngoài có võng nữa, chờ em về Thiệu Giang sẽ đưa em lên.”

Chờ em về Thiệu Giang.

Phương Hiệt khựng lại, muốn cười một tiếng: “Anh—”

Giang Tri Tân lập tức nói nửa câu sau: “Tôi nhớ em
rất nhiều.”

Phương Hiệt im lặng cười một tiếng, giọng điệu của Giang Tri Tân không hề háo hức cũng không chậm chạp. Nở nụ cười, anh nói: “Bánh trôi ở nhà cũng nhớ em nhiều lắm, giường của em sắp biến thành ổ mèo của nó rồi.”

“Chờ em về em sẽ đánh nó.” Phương Hiệt đáp

“Khi nào em gần về tôi sẽ đánh nó một trận trước.”

Câu hỏi này quanh co thật, Phương Hiệt ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: “Cuối tháng đi, gửi nguyện vọng rồi về.”

Giang Tri Tân “Ừm” một tiếng, anh nói thêm: “Vậy thì tôi với bánh trôi sẽ ngủ trên giường em thêm vài ngày nữa.”

Người này nhàm chán thật, Phương Hiệt bật cười, Giang Tri Tân ở đầu dây hỏi: “Đang bên ngoài à?”

“Ừm, em vừa đi ăn tối với bạn lớp cũ.” Phương Hiệt đáp.

Cuối cùng thì cậu vẫn không kể cho Giang Tri Tân chuyện vừa rồi.

“Bạn nam hay nữ?”

“…..Chậc, bạn nam, được chưa?”

Kỳ Hướng thi đại học thì quay lại với bạn gái, cả người trông rất rạng rỡ.

“Được rồi” Giang Tri Tân cười đáp: “Về nhà sớm đi em, đừng để mẹ ở nhà đợi”

“Vâng” Phương Hiệt tươi cười đáp lại, “Anh cũng về sớm đi, lái xe chậm thôi, trước khi ngủ nhớ điều chỉnh điều hoà.”

Khi xa nhau, chỉ số huyên thuyên của Phương Hiệt tăng vọt, với lại cậu biết Giang Tri Tân mấy bữa cơm còn lười ăn, nằm điều hoà cũng để bị ốm…..

Cậu vẫn muốn về Thiều Giang sớm một tí.

Phương Hiệt cúp máy, nhìn giao diện điện thoại, vẫn sạch sẽ như cũ.

Chu Linh không gửi tin nhắn hay gọi cho cậu, không biết đang tăng ca hay về nhà rồi.

Nếu tăng ca thì quên gọi cho cậu thì bình thường, nhưng nếu đã về nhà thì Chu Linh thường nhắn tin hỏi Phương Hiệt.

Phương Hiệt cất điện thoại, hít thở từ từ.

Mặc kệ vậy.

Về đến nhà thì trời đã tối hẳn, Phương Hiệt đi tới cửa, đưa tay ra định đẩy cửa nhưng cửa không khóa, cửa đang mở.

Phương Hiệt khựng lại, mở cửa bước vào.

Phòng khách chưa bật đèn, ánh sáng rất nhợt nhạt. Phương Hiệt bước vào phòng khác, đôi mắt cậu lướt qua ghế sofa, dừng lại ở nơi ấy.

Chu Linh đang ngồi trên ghế sofa.

Mẹ chưa thay quần áo, vẫn mặc bộ váy đi làm đó, tóc chưa buông xuống, dường như đang ngồi đợi cậu.

Nghe thấy tiếng Phương Hiệt đi vào, Chu Linh liếc mắt, hỏi: “Về rồi à?”

Trong bóng tối tăm, Phương Hiệt không thể nhìn thấy biểu cảm của mẹ mình, chỉ nghe thấy giọng nói.

Giọng nói bình tĩnh khàn khô. Đây là cố ép giọng bình tĩnh, giống như là đã trải qua cảm giác thay đổi cảm xúc mạnh mẽ, cảm giác bất lực tràn ngập khắp cơ thể.

Phương Hiệt đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng đáp: “Vâng”

“Lúc mới tan sở, Phương Thừa Lâm gọi điện cho mẹ.” Chu Linh nghỉ ngơi một chốc sau đó hỏi: “Hôm nay có gặp Phương Thừa Lâm không?”

“Có.”

Giữa hai người lại im lặng.

Không ai bật đèn, không ai di chuyển. Chu Linh ngồi trên sô pha một mình, Phương Hiệt đứng cách đó không xa, phòng khách vắng lặng như một vũng nước đọng.

Rất lâu sau, vũng nước đọng này mới bị giọng nói khàn khàn của Chu Linh phá vỡ.

“Con nói gì với ông ta?”

Phương Hiệt không trả lời ngay.

Lúc nhận được cuộc gọi, Chu Linh cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

Lúc đó bà đang lái xe về nhà, muốn gọi cho Phương Hiệt hỏi xem có muốn bà đón không. Phương Thừa Lâm gọi cú đầu tiên đến, bà cúp máy, nhưng ông ta vẫn tiếp tục nháy ba bốn cuộc nữa.

Chu Linh không biết ông ta đang nổi điên vì điều gì nữa, bà chỉ còn cách bắt máy, giọng nói hung dữ của Phương Thừa Lâm lập tức truyền đến.

Đoạn đường tiếp theo, Chu Linh không biết mình lái xe trở về như thế nào, đậu xe như thế nào, đi vào như nào, ngồi ở phòng khách như nào.

Bây giờ Phương Hiệt lại im lặng, cảm giác đó lại quay trở lại.

“Phương Hiệt!” Chu Linh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm con trai mình, lồng ngực nhấp nhô mạnh mẽ không ngừng, giọng nói run rẩy.

“Nói đi! Hôm nay con đã nói gì với ông ta?!”

“Con nói con là gay.”

Rất lâu sau, Phương Hiệt mới nhẹ nhàng nói.

“Con nói con thích đàn ông.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play