Phương Hiệt nói xong thì lại im lặng hồi lâu, Giang Tri Tân cũng không sốt ruột, xoay người đi vào phòng bếp, lúc đi ra trên tay cầm một lon Coca đưa cho Phương Hiệt.
Phương Hiệt cảm ơn anh, mở lon rồi uống một hớp rồi cầm lon trong tay.
“Hồi còn nhỏ bố mẹ tôi rất bận, lúc đó mới lập nghiệp, đi công tác xa, có lúc trực tiếp ở lại công ty hoặc là chạy đến công trường ở vài ngày.”
Giọng Phương Hiệt rất trầm và khàn, ngữ điệu bình thường, nhưng nói chuyện cứ ngập ngừng. Giang Tri Tân không sốt ruột, anh ngồi thẳng trên ghế sofa, tay cầm lon bia lặng lẽ chờ Phương Hiệt nói tiếp.
“Sau này khi tôi khoảng 12 tuổi, công ty ổn định hơn. Công ty nhận nhiều công trình nhiều người biết tới, người ta đồn nhau: Có một công ty tên Hành Vân ở Triều Thành, trong đó có nữ giám đốc tên Chu Linh cực kỳ giỏi giang.”
Nói đến mẹ mình, Phương Hiệt khựng lại rồi mới bảo: “Mẹ tôi thật sự rất giỏi, mới bắt đầu không có việc gì, liên tục đi đàm phán với từng hộ, vì đấu thầu mà mất ngủ mấy ngày liền, công trường có vấn đề gì thì chạy qua, nhiều người nói mẹ tôi còn giỏi hơn cả đàn ông.”
Trong ngành kiến trúc xây dựng, phụ nữ nói chung phải chiến đấu nhiều hơn nam giới gấp nhiều lần mới có được chỗ đứng.
“Bố tôi là bạn cùng lớp đại học, học hành cao hơn mẹ tôi. Mặc dù công ty do hai người đứng tên, nhưng ông ấy thực sự lại không quan tâm đến kinh doanh. Ở trường học mang danh thầy giáo, giúp học sinh giỏi ôn bài chuyên ngành, đào tạo một số gì đó.”
Sau khi nói xong đoạn này, là một khoảng lặng dài.
Coca vừa lấy từ tủ ra nên có một lượng nhỏ hơi nước đọng lại trên lon làm ướt tay Phương Hiệt. Cậu đặt Coca lên bàn, ngả người ra sau và nhìn lên trần nhà.
“Người đàn bà đó … Chắc là học trò của ông ấy. Theo như người phụ nữ đó nói, họ nên đã ở bên nhau bảy hay tám năm gì đấy.”
“Sinh một đứa con trai gần 6 tuổi, tôi nghe người phụ nữ đó gọi là An An, tôi không hỏi tên đầy đủ của nó —— mẹ tôi còn chẳng biết, mẹ bận quá, Phương Thừa Lâm cũng bận, hai người họ một tuần gặp nhau một lần là vui rồi.”
Phương Hiệt cười: “Thật ra việc này có thể giấu lâu được hơn tý nhưng tại năm nay đứa trẻ kia chuẩn đoán bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính, cần ghép tủy. Phương Thừa Lâm và người phụ nữ kia đều không hợp, chắc là phát điên rồi mới kéo sang nhà tôi.”
Giang Tri Tân nhìn chằm chằm Phương Hiệt, một lát sau chửi một câu “đệch.”
Mới nãy Phương Hiệt còn đang ở trong một tâm trạng phức tạp, nhưng cậu nghe thấy câu chửi thề thì lại nhếch môi cười, Cậu vẫn dựa vào ghế sofa, chỉ nghiêng đầu nhìn Giang Tri Tân: “Đáng nhẽ hôm nay anh phải chửi Phương Thừa Lâm câu này.”
“Nếu biết sớm hơn thì nay tôi đã chửi.” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt và hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó mẹ tôi biết, vì lúc đó tôi không có ở nhà nên người phụ nữ đã đến trường tìm tôi một lần nữa, sau đó cả trường đều biết chuyện.”
Phương Hiệt cười giễu cợt: “Không đúng, không chỉ toàn trường mà diễn đàn ăn dưa của phố Triều Thành cũng biết, tôi đã nhìn thấy một tài khoản công khai buôn chuyện —— dù sao thời gian đó cũng gà bay chó sủa, tôi không nhớ rõ.”
Cuối cùng Giang Tri Tân cũng đã hiểu lý do Phương Hiệt chuyển trường. Anh uống xong hớp bia cuối cùng, không biết phải làm gì. Không biết khuyên từ câu nào để khuyên Phương Hiệt, sau một lúc do dự, cuối cùng anh hỏi: “Chu Linh không định ly hôn à?”
“Không.” Phương Hiệt thở dài.
Phương Hiệt có thể nhớ được mớ hỗn độn mà cậu đã thấy khi về nhà, Phương Thừa Lâm dựa lưng vào ghế sô pha trong phòng khách, che mặt không biết là có ngủ hay không. Chu Linh nhốt mình trong phòng làm việc và mãi đến hơn mười giờ tối mới ra ngoài. Bà vẫn mặc bộ quần áo như khi đi làm, một bộ váy màu đen, lớp trang điểm như bị bị nước mắt làm nhoè, nhưng nét mặt và giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi.
“Nếu ông muốn ly hôn thì ký một thỏa thuận. Đừng hòng lấy tiền trong công ty hay nhà cửa, xe hơi, tài khoản. Dọn sạch rồi cút.”
Bà nói: “Đừng hòng nghĩ lấy tiền ly hôn để nuôi con kia và đứa con ngoài giá thú, nằm mơ đi.”
Phương Thừa Lâm không đồng ý. Người phụ nữ kia không có việc làm và đang cần tiền viện, cần tiền hóa trị, ghép tủy và chi phí phục hồi sau này. Ông sẵn sàng chỉ cần số tiền tối thiểu điều đó có thể đảm bảo cho cuộc phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong thì khôi phục tài chính, còn đâu thì đều tùy Chu Linh, nhưng Chu Linh lại không nhả ra.
Bà yêu và hận, sự trả thù của bà cũng quan trọng như sự nghiệp của bà. Lúc đầu Phương Thừa Lâm không quan tâm đến gì cả, công ty cổ phần với bất động sản vẫn đứng tên hai người, bây giờ bà bảo Phương Thừa Lâm không lấy một cắc nào mà cút, nếu Phương Thừa Lâm không đồng ý thì xem ai cạn sức trước.
Cứ trì hoãn như thế cho đến khi cậu chuyển sang trường khác, Phương Hiệt không muốn hỏi nữa. Sự cố chấp của Chu Linh và sự ghê tởm của Phương Thừa Lâm khiến cậu khó thở, nhưng mỗi ngày ở trường, cậu phải chịu đựng những tiếng xì xào và ánh mắt nhìn mình, cậu luôn phải giả vờ như không quan tâm.
Cậu đã chuyển trường.
Chuyển đến Thiệu Giang.
Đây là một điểm nút, một đường ranh giới, là một cách trốn thoát của cậu. Đôi khi cậu cảm thấy mình thực sự yếu đuối, một cậu bé 17 18 tuổi có tâm lý phòng vệ cao như vậy lại có thể dễ dàng vượt qua tuyến phòng vệ, dễ dàng phá vỡ đê.
Phương Hiệt không màng gì cả mà nói, sau khi suy nghĩ, hình như không có gì nói thêm, cậu thả lỏng cơ thể chìm vào ghế sô pha.
Thoải mái quá, Phương Hiệt nghĩ.
Đây là lần đầu tiên cậu kể hoàn chỉnh câu chuyện nhà mình cho người khác nghe, ngay cả Kỳ Hướng cũng chỉ biết mơ hồ, tại cậu thật sự không thích nói với mọi người, thứ nhất là cậu ấy cảm thấy xấu hổ, học sinh cấp 3 sắp trở thành người lớn muốn thổ lộ tình cảm gì đó… Thứ hai là cậu thực sự không còn gì để nói.
Nhưng vào một buổi tối bình thường như này, cậu uống hớp Coca như thể uống phải rượu giả, ngồi nói hết với Giang Tri Tân.
Thật nhẹ nhàng.
Phương Hiệt khẽ nhắm mắt lại, Giang Tri Tân ngồi bên cạnh cậu đã không nói chuyện từ nãy giờ, cậu cũng chẳng quan tâm, cứ thế nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cậu cảm thấy Giang Tri Tân bên cạnh động đậy, mấy giây sau, giọng nói của Giang Tri Tân vang lên bên tai cậu.
“Phương Hiệt.”
Tiếng rất gần, Phương Hiệt vừa mở mắt ra đã thấy Giang Tri Tân đang nằm nghiêng sát bên cạnh mình, cũng ngửa đầu nằm xuống, nhìn chằm chằm vào cậu. Khoảng cách giữa hai người rất gần- lúc mở mắt ra, thậm chí cậu có thể nhìn thấy lông mi của Giang Tri Tân.
Lông mi rất rất dài, tạo nên một cái bóng nhỏ dưới ánh sáng. Đôi mắt rất sáng, nếu tập trung nhìn thì chúng sẽ giống như có màu hổ phách.
Phương Hiệt lập tức quên mất mình định làm gì, trong tiềm thức phản ứng lại: “Hả?”
“Tuy rằng ngồi nói chuyện như này eo đau” Giang Tri Tân nói: “Nhưng chuyện đó không liên quan đến em.”
“… Tôi còn tưởng anh sẽ dạy tôi cách thuyết phục mẹ tôi hoặc cùng tôi mắng mỏ bố tôi chứ.” Phương Hiệt đáp.
“Nếu em muốn” Giang Tri Tân mỉm cười, “Nhưng tôi vẫn muốn nói với em rằng chuyện này không liên quan gì đến em. Mỗi ngày em không cần phải thuyết phục mẹ ly hôn như thế nào, không phải nghỉ xem nên hoà thuận với bố như nào, không cần phải nghĩ xem làm thế nào để đối mặt với bạn học cũ hay nghĩ xem có nên ghép tủy cho đứa trẻ kia không, dù nghĩ đến cái nào thì cũng đều cảm thấy có lỗi…”
Anh nhìn Phương Hiệt, có chút không kiên nhẫn, Nhưng vẫn chầm chậm nói: “Em có thể để nhiều thứ như vậy trong đầu sao?”
Phương Hiệt lặng im một chốc.
Cậu thực sự đang nghĩ về mấy điều này, khi còn ở Triều Thành, hầu như ngày nào cậu cũng nghĩ về những điều này, lúc đến Thiệu Giang thì ít hơn nhưng đôi khi chắc chắn sẽ lại nghĩ tới.
Trên khuôn mặt Giang Tri Tân không có biểu cảm gì, giọng điệu rất khác thường ngày, điềm đạm đứng đắn, nhưng lại có sức thuyết phục không thể giải thích được.
“Từ đầu đến cuối chuyện này không phải lỗi của em, cho nên không ai có thể yêu cầu em phải gánh chịu hậu quả, không ai có thể bắt em, càng không ai có thể lấy máu em hoặc tới ép em làm gì dó, bọn họ không xứng đáng.”
Anh Giang ngầu quá.
Phương Hiệt muốn cười, nhưng cũng khó chịu.
Dù không chịu thừa nhận nhưng từ khi người phụ nữ kia tìm đến, cậu rất sợ.
Dựa vào cái gì mà muốn cậu ghép tủy, cùng bố khác mẹ? Lúc nó sinh ra có hỏi ý kiến cậu không mà muốn cậu ghép, từ trước đến nay cậu muốn người anh em chưa từng gặp bao giờ này không?
Nhưng nếu nó thực sự chết thì sao? Bởi vì cậu từ chối ghép tủy.
“Em chuyển đến Thiệu Giang để học thì cứ chăm chỉ học tập.”
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, hai người đang nằm trên sô pha, giọng nói của anh trong trẻo và chắc nịch vang lên trong phòng khách yên tĩnh.
“Chung quanh em không có người khác quậy phá, cứ nhìn mình tôi đây là được.”
Phương Hiệt không nói hay cử động và Giang Tri Tân cũng vậy. Cả hai đều nghiêng đầu, ánh mắt nhìn nhau trong ánh sáng yên tĩnh.
Đèn không sáng, lạnh lẽo như một vầng trăng gần. Bộ phim kết thúc, bài hát kết phim là một bài hát tiếng Nga nhẹ nhàng.
Phương Hiệt không biết mình đang nghĩ gì, yết hầu của cậu vô thức cuộn lên xuống một chút.
“Đã nhìn” cậu nói.