Ôn Trì Chi thấy cô không lên tiếng, sau đó anh lại đổi một thái độ mềm mỏng hơn, anh gạt tàn thuốc rồi nói: "Dạng Dạng, anh thật sự không có ý gì khác. Hai chúng ta ở bên nhau chẳng phải là vì vui vẻ ư? Tại sao trong đầu em suốt ngày cứ phải suy nghĩ nhiều như thế?"
Anh kéo lấy tay cô đặt vào trong lòng bàn tay, nói: "Chuyện hôm đó là do anh thiếu cân nhắc, hay là em xem xét... quên đi nhé?"
Nhìn anh như thế này quả thật hiếm thấy.
Chung Dạng phát hiện ra cô và Ôn Trì Chi ở bên nhau càng lâu sẽ càng thấy tính khi của anh không hề trưởng thành thận trọng như lúc mới đầu, thi thoảng cũng sẽ có chút ương bướng của một đứa trẻ con. Ở gần nhau, lúc tâm trạng vui vẻ anh cũng sẽ chọc ghẹo trêu đùa cô, khiến cô đỏ bừng mặt mũi, còn anh ngồi ở một bên hút thuốc, mặt mày khoan khoái dễ chịu.
Đúng là đáng ghét!
Chung Dạng im lặng một lúc rồi ngước qua nhìn anh, cô nói: "Ôn Trì Chi, nếu nửa tháng này anh không đến tìm em thì vốn dĩ em đã dự định sẽ chia tay với anh rồi."
Cô nói lời này dáng vẻ rất bình tĩnh, Ôn Trì Chi nhìn cô, biết cô là người nghiêm túc, không giống như mấy cô gái khác mang chuyện chia tay ra để đe dọa chính mình.
Ôn Trì Chi mỉm cười, có ý trêu cô: "Em vô tâm thật đấy."
Chung Dạng gật đầu: "Đúng, em là người rất vô tâm!"
Nhìn cô như vậy anh lại càng cảm thấy cô ngày một thú vị. Ôn Trì Chi rướn người lại gần cô, tay đặt lên phần nhô lên trước ngực cô: "Vậy để anh xem em vô tâm tới mức nào?"
Hôm nay Chung Dạng mặc một chiếc váy in hoa màu nâu nhạt, ở phần cổ được thiết kế theo kiểu thắt nơ. Lúc này tay của Ôn Trì Chi đang vân vê chỗ nút thắt, động tác thành thục, chưa đến một giây đã bị anh kéo xuống. Sau cổ áo là phần xương quai xanh thấp thoáng cùng với làn da trắng nõn. Tay Ôn Trì Chi theo đó luồn vào sâu bên trong, Chung Dạng không biết anh đột nhiên lại dở trò lưu manh, rồi cô lại sợ anh thật sự sẽ ở đây làm điều gì đó, vậy là cô vội vã giữ chặt tay anh lại: "Đừng... đừng ở đây."
Ôn Trì Chi cũng không định làm gì cả, khẩu vị của anh vẫn chưa nặng đến mức đấy. Anh nhìn nét mặt Chung Dạng căng thẳng, những sự bực dọc khó chịu của mấy ngày nay đột nhiên đã vơi đi không ít. Anh giữ chặt cằm cô, sau đó hôn 'chụt chụt' xuống môi cô hai cái, anh nói: "Dạng Dạng, không được bướng nữa!"
Chung Dạng cúi đầu buộc lại nơ. Di động ở trong túi áo khoác bất chợt rung lên, Chung Dạng rút di động ra nhìn, là cô của cô gọi điện thoại đến. Chung Dạng một tay giữ dây váy, đằng hắng giọng rồi nói: "Cô à."
Ôn Trì Chi cười thản nhiên sau đó lại rướn người lại gần cô, Chung Dạng tưởng anh lại làm chuyện xấu gì đó nên vội rụt người lại ra phía sau. Ôn Trì Chi cười cười, cũng không làm gì cả, ngón tay vân vê hai chiếc dây thắt, Chung Dạng như nhìn ra được ý của anh nên mới không tránh nữa. Hơi thở của hai người rất gần, chỉ cần Chung Dạng cụp mắt xuống là có thể nhìn được rõ khuôn mặt của Ôn Trì Chi, đôi mắt hai mí, nếp nhăn chỗ mí mắt của anh cực đậm, sống mũi vừa cao vừa thằng, phần môi trên còn có đường lõm mờ nhạt.
Chung Dạng thất thần, Tô Vân ở đầu bên kia hỏi: "Dạng Dạng, con có nghe thấy không?"
Lông mi Chung Dạng khẽ run, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói: "Cô à, cô không phải xuống dưới đón con đâu, con đang đợi thang máy rồi ạ."
Nói xong liền chạm phải ánh mắt tràn đầy sự hứng thú của Ôn Trì Chi, mặt cô nóng bừng rồi nhanh chóng di chuyển tầm nhìn.
Cô ngắt máy, Ôn Trì Chi đã ngồi lại vào vị trí, anh lại châm điếu thuốc. Chung Dạng cau mày nhưng cũng không nói gì, cô giơ tay vén gọn những lọn tóc xõa xuống dưới trán, sau đó cúi đầu nhìn xuống hai chiếc dây lúc này đã được anh thắt lại thành hình nơ bướm, cô bỗng như nhớ ra gì đó, hỏi: "Ảnh thẻ của em có phải rơi ở trên xe anh không?"
Ôn Trì Chi nheo nheo mắt: "Ảnh thẻ nào?"
Chung Dạng nhìn thái độ của anh bèn cho rằng chắc là anh không nhìn thấy thật, cô thở dài một hơi rồi nói: "Thôi vậy."
Chung Dạng không nán lại quá lâu vì dù sao Tô Vân cũng vừa gọi điện thoại đến, cô mím môi rồi nói: "Em đi trước đây."
Ôn Trì Chi gật đầu: "Anh ở đây đợi em."
Chung Dạng ngây người, cô vội nói: "Em không biết lúc nào mới rời đi được."
"Không sao, anh sẽ đợi." Anh nói.
Đầu Chung Dạng nóng lên, buột miệng nói: "Hay là... anh lên trên cùng với em?"
Lời vừa nói ra còn chưa đợi Ôn Trì Chi mở miệng thì cô lại tự bác bỏ suy nghĩ này: "Thôi vậy."
Ôn Trì Chi bật cười, anh giục cô: "Em lên trên đi, đừng để cô em đợi."
Chung Dạng xuống xe, đi vào trong Khu nội trú, bước vào thang máy đi lên lầu năm. Cô vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Tô Vân cầm bình nước đi từ phòng bệnh ra ngoài, Chung Dạng bước lên trước mấy bước, Tô Vân nói: "Sao con đi lâu vậy? Cô còn tưởng con gặp chuyện gì rồi."
Chung Dạng hơi chột dạ: "Cửa hàng đó đông quá nên xếp hàng hơi lâu ạ."
Tô Vân không nghi ngờ cô, gật gật đầu: "Con vào phòng bệnh trước đi, cô đi lấy ít nước nóng."
Chung Dạng giơ tay lên lấy bình nước từ trong tay Tô Vân: "Để con đi cho. Muộn như này rồi cô mau đi ăn mỳ đi ạ."
Tô Vân cũng không cự tuyệt, dặn dò cô: "Vậy con cẩn thận, đừng để bị bỏng đấy."
"Vâng."
Chung Dạng đi đến phòng nước nóng lấy nước, nước vẫn chưa đun sôi, Chung Dạng bước đến trước cửa sổ, cửa sổ đó đối diện ngay với bãi đỗ xe dưới lầu, Chung Dạng nhìn xuống dưới, đếm đến chiếc xe thứ ba, dọc theo phía ngoài cửa sổ là một tia đỏ thấp thoáng như ẩn như hiện.
Chung Dạng rút di động ra gửi tin nhắn cho Ôn Trì Chi.
Ôn Trì Chi đang nói chuyện điện thoại với Dương Thận để giết thời gian, đúng lúc này lại nhìn thấy wechat hiển thị tin nhắn, Ôn Trì Chi mở ra xem: "Anh vẫn còn hút thuốc đấy à?"
Ôn Trì Chi nhìn màn hình điện thoại, như cười như không trả lời lại tin nhắn của cô.
Chung Dạng dựa người vào thành cửa, di dộng kêu -ting- một tiếng.
"Sao mũi em thính vậy?"
Chung Dạng đọc tin nhắn, đang lúc muốn trả lời lại nghe thấy giọng của Tô Vân ở phía sau lưng: "Sao con lấy nước thôi mà cũng lâu vậy?"
Chung Dạng gấp rút đứng thẳng người, sau đó theo bản năng nhét điện thoại lại vào trong túi, Tô Vân thấy cô như vậy thì cười nói: "Sao phản ứng của con lại như thế? Đang nói chuyện với bạn trai à?"
Chung Dạng nói: "Không phải đâu ạ."
Bình đun nước đúng lúc thông báo nước đã được đun sôi.
Chung Dạng mở nắp bình ra rồi hứng xuống dưới vòi nước nóng, cô lại nghe thấy Tô Vân ở đằng sau nói: "Nếu con có bạn trai thì dẫn về ra mắt cô với dượng đi, con từng này tuổi cũng nên yêu đương rồi."
Chung Dạng mất tập trung nên đổ chệch cả nước nóng ra bên ngoài, nước nóng bỏng rát đổ thẳng lên trên mu bàn tay cô, Chung Dạng "á" lên một cái rồi vội vã bỏ bình nước sang bên cạnh.
Nước nóng vẫn còn bốc hơi nghi ngút đổ tràn lan xuống dưới sàn nhà. Chung Dạng đang muốn đi lên đóng lại vòi nước thì bị Tô Vân chặn lại, bà vừa tự đi lên đóng vòi nước vừa nhắc Chung Dạng đi rửa tay: "Con mau ngâm tay vào trong nước lạnh đi."
Được nước lạnh rưới lên trên đã khiến cho chỗ bỏng dịu đi phần nào, thế nhưng chỗ bị bỏng vẫn ửng đỏ cả một mảng, Tô Vân nói: "Sao con lại bất cẩn thế hả? May mà không nặng lắm, đợi lát nữa nhớ xuống dưới lầu đi mua thuốc trị bỏng rồi bôi vào đấy."
Chung Dạng gật gật đầu.
Vì tay bị bỏng nên Tô Vân thúc giục Chung Dạng nhanh chóng đi mua thuốc, Chung Dạng cũng không ở lại thêm nữa. Cô rời khỏi Khu nội trú, Ôn Trì Chi vẫn đang ngồi trên ghế lái nói chuyện điện thoại.
Chung Dạng mở cửa xe bên ghế lái phụ rồi ngồi vào trong, Ôn Trì Chi nghiêng đầu nhìn cô: "Nhanh vậy sao?"
Chung Dạng "ừm" một tiếng.
Ôn Trì Chi khởi động xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, sau đó nghe thấy Chung Dạng nói: "Đợi lát nữa đi qua tiệm thuốc anh nhớ dừng lại một chút."
Ôn Trì Chi: "Em có chỗ nào không thoải mái à?"
"Không phải, em muốn mua thuốc trị bỏng."
Bấy giờ Ôn Trì Chi mới để ý tay trái của cô vẫn luôn đặt ở trên mu bàn tay phải, anh cho xe dừng lại, Chung Dạng nói: "Sao anh lại dừng ở đây, lát nữa cảnh sát giao thông đến dán giấy phạt là toi đó."
Ôn Trì Chi mặc kệ, anh tháo dây an toàn rồi nói: "Ai quan tâm tới bị dán giấy phạt hay không. Em đưa tay đây để anh xem."
Chung Dạng nghe lời làm theo.
Ôn Trì Chi cầm tay cô, da cô vốn dĩ đã mỏng, bây giờ mu bàn tay phải sưng đỏ cả một mảng, giống như vừa mới vớt ra từ trong nước đá, Ôn Trì Chi lấy tay chạm nhẹ vào đó, anh nói: "Sao lại thành như thế này?"
Chung Dạng có chút ngại ngùng, ấp úng nói: "Em lấy nước nóng giúp cô, không cẩn thận nên bị bỏng."
Ôn Trì Chi khẽ cười, giơ tay lên búng vào trán cô: "Em đúng là đồ ngốc."
Chung Dạng không phục: "Ai ngốc chứ?"
Ôn Trì Chi không thèm giằng co với cô, anh mở cửa, Chung Dạng vội vã kéo lấy áo anh, ngước mặt lên hỏi: "Này, anh đi đâu vậy?"
Cô giữ lấy tay áo anh, dáng vẻ dựa dẫm này khiến trong lòng Ôn Trì Chi như tan chảy, anh giơ tay xoa đầu cô rồi nói: "Ngoan, anh đi mua thuốc cho em."
Chung Dạng lúc này mới nhìn thấy đối diện có một tiệm thuốc, cô "ồ" một tiếng rồi mới nới lỏng tay ra.
Chung Dạng ngồi trong xe nhìn anh bước xuống rồi đóng cửa xe lại. Cô vừa ôm đầu gối vừa nhìn hình bóng của Ôn Trì Chi đi vào trong tiệm thuốc, dưới ánh đèn sáng rọi của tiệm thuốc, tư thế của anh thẳng tắp, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên quầy thuốc, đang cúi đầu để tìm thuốc trị bỏng cho cô.
Chung Dạng cứ nhìn chằm chằm, không hiểu sao hốc mắt lại có chút chua xót. Thật ra anh đối xử với cô tốt lắm.
~Hết chương 40~