Ôn Trì Chi lười biếng dựa người vào tường, thấp mắt nhìn cô. Ánh mắt của anh rất hời hợt, trên mặt treo một nụ cười cũng không kém phần thờ ơ, còn có chút uể oải.
Cổ tay cô vẫn đang được anh nắm trong lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt ở giữa, có chút ngưa ngứa, quấy nhiễu một đầm nước trong trái tim cô.
Chung Dạng không thể không thừa nhận đạo hạnh của người đàn ông này quá cao thâm, tiến lùi có chừng mực, mưa gió cũng không gây ra tiếng động, cô từng chút từng chút một đã bị anh thu hút. Từ khi còn nhỏ Chung Dạng đã không được đón nhận sự bao bọc quan tâm của bố mẹ, những lúc ở cạnh anh, sự lo lắng để ý tinh tế của anh khiến cho Chung Dạng cảm nhận được sự dễ chịu thoải mái.
Thang máy đi lên trên tầng, hai bên cửa từ từ mở ra.
Chung Dạng theo Ôn Trì Chi đi ra ngoài, tối nay anh uống rất nhiều, hai người đi vào trong phòng, anh tùy ý cởi bỏ áo khoác ngoài ném lên trên bàn uống trà, cả người mệt nhọc ngã xuống sofa, hai mắt nhắm chặt.
Chung Dạng quan sát một vòng, ánh mắt rơi xuống bình đun nước ở trên kệ bếp. Nhà bếp được thiết kế rất hiện đại, Chung Dạng mở vòi nước, đựng đầy nước, sau đó cắm đầu cắm vào ổ điện để đun nước.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước được đun sôi vang lên.
Tay Chung Dạng gác lên trên kệ bếp, ngón tay chạm phải mặt đá lạnh lẽo, cô lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, cảm thấy bản thân đúng là bị ấm đầu rồi, cũng không phải là đứa nhóc mười bảy mười tám tuổi nữa, thế mà không hiểu sao lại vẫn hồ đồ đi theo người đàn ông này về nhà anh ta?
Ôn Trì Chi nằm một lúc sau đó từ sofa đứng dậy, anh mở tủ lạnh cầm lấy một chai nước khoáng ra uống.
Chung Dạng thấy vậy vội nói: "Tôi đã đun nước nóng rồi."
Ôn Trì Chi mở nắm chai, ngửa cổ uống mấy ngụm rồi mới nói: "Tôi đang khát, uống cái này làm dịu trước đã."
Bấy giờ tiếng nước đã được đun xong -ding- lên.
Chung Dạng "ồ" một tiếng rồi đi qua lấy bình đun nước, không biết trong đầu đang nghĩ gì mà ngón tay lại chạm hẳn vào thân bình, cô bị bỏng kêu thé lên một tiếng.
"Á..."
Ôn Trì Chi kéo tay cô lại, nhíu chân mày: "Bị bỏng rồi à?"
"Chỉ một chút thôi."
Ôn Trì Chi nhìn cô: "Cô lại nghĩ gì vậy?"
Chung Dạng mím môi, hỏi: "Buổi tối tôi ngủ ở đâu?"
Anh lại cười, trên mặt hiếm thấy mấy phần tùy ý: "Vậy cô muốn ngủ ở đâu, Dạng Dạng?"
Ánh đèn trong phòng bếp yếu ớt, chỉ có một ngọn đèn tròn nhỏ, nửa sáng nửa tối.
Chung Dạng im lặng không lên tiếng, Ôn Trì Chi vẫn cười, ngón tay giữ chặt lấy cằm cô, hơi khẽ cúi người xuống, sau đó đặt lên trên môi cô một nụ hôn.
Trong lòng Chung Dạng như có một quả boom vừa nổ tung, nhưng cô không phản kháng lại, răng môi dây dưa quấn quýt, cô bị anh đè lên trên kệ bếp, một tay anh nắn bóp ở một bên ngực của cô.
Không biết là tay ai chạm phải chai nước khoáng đang để trên bàn, khiến chai nước rơi xuống đất phát ra tiếng động nặng nề, nước chảy lênh láng, tấm thảm màu nâu dưới sàn bỗng chốc ướt sũng một mảng.
...
Lúc Ôn Trì Chi tỉnh dậy là bốn giờ sáng.
Chung Dạng co rúc lại ở bên mép giường ngủ say, chăn được kéo che hết phần bụng dưới, một vài lọn tóc lòa xòa bên má, dáng vẻ ngủ say của cô trông thật ngoan ngoãn, giống hệt như một chú mèo con.
Ôn Trì Chi hơi rướn người ngồi dậy, cầm lấy bao thuốc ở bên cạnh rút ra một điếu kẹp lên trên miệng, sau đó nghiêng đầu nhìn Chung Dạng một cái. Nhắc tới mới thấy đúng là chuyện lạ hiếm gặp, có lần nào đưa phụ nữ về nhà, nằm lên tận trên giường rồi mà lại chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ, chẳng hề xảy ra chuyện gì cả?
Chuyện này mà để Dương Thận biết được chắc chắn sẽ cười anh thối mũi mấy ngày liền.
Chung Dạng không quen ngủ giường lạ, cả một đêm đều ngủ trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, đợi tới lúc cô tỉnh hẳn là vào bảy giờ sáng.
Tay cô vừa chạm vào mép chăn liền nghe thấy người ở bên cạnh hỏi: "Tỉnh rồi sao?"
Chung Dạng nghiêng đầu nhìn, Ôn Trì Chi dựa người ra sau thành giường, sắc mặt có chút biếng nhác, cũng không biết anh dậy từ khi nào. Cô ậm ừ một tiếng, vén chăn lên rồi xuống giường.
Ôn Trì Chi cũng rời giường theo cô, nói: "Em đánh răng rửa mặt đi, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn sáng."
Tối qua Chung Dạng ra ngoài chỉ đem theo mỗi điện thoại, còn lại những thứ khác đều không mang theo. Cô mở vòi nước, rửa mặt mũi rồi chỉnh đốn lại ngoại hình một chút.
Cô ra ngoài, Ôn Trì Chi đang nghe điện thoại. Chung Dạng đứng đực ở một bên, cũng không hề lên tiếng cắt ngang lời anh. Ôn Trì Chi nói thêm một hai câu rồi cúp máy.
Anh cầm di động, có chút kinh ngạc với tốc độ nhanh chóng này của cô: "Sao nhanh vậy?"
Chung Dạng: "Em không mang đồ trang điểm nên không tốn quá nhiều thời gian."
Ôn Trì Chi quan sát cô một lúc rồi nói: "Em không trang điểm cũng rất đẹp."
Lời này của anh chỉ là thuận miệng nói ra, ngữ khí bình đạm, giống như đang khen thời tiết hôm nay không tệ chút nào, thế nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy hưởng thụ.
Hai người ra ngoài, Ôn Trì Chi hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Chung Dạng không hề kén chọn: "Anh chọn đi, em sao cũng được."
Ôn Trì Chi cười cười: "Con gái các em ở độ tuổi này hiếm có ai hiểu chuyện nghe lời giống em lắm."
Chung Dạng hơi ngước đầu lên, hỏi ngược lại: "Anh Ôn quen biết rất nhiều các cô gái có độ tuổi giống như em sao?"
Một tay Ôn Trì Chi đặt trên vô lăng, trên mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Xin lỗi, câu này anh nói sai rồi."
Chung Dạng cũng không hề bám chặt mãi lấy vấn đề này, rút di động từ trong túi xách ra, cúi đầu nhắn tin cho Kha Trăn.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Ôn Trì Chi tưởng rằng cô đang giận dỗi, giơ tay qua chạm khẽ vào đầu gối cô: "Giận đấy à?"
Ánh mắt Chung Dạng rời khỏi di động, lắc lắc đầu: "Em không giận."
Ôn Trì Chi quan sát cô thật kỹ, nhìn vẻ mặt cô trông không giống như là đang khó chịu, bấy giờ anh mới yên tâm mà chuyển chủ đề: "Em sắp được nghỉ rồi đúng không?"
Chung Dạng khẽ gật đầu: "Còn khoảng hai tuần nữa."
Ôn Trì Chi: "Em đã đặt vé tàu chưa?"
Chung Dạng: "Vẫn chưa, đợi tới lúc đó mới tính."
Ôn Trì Chi cười cười: "Em là người ở đâu vậy?"
"Em là người Nhạc Dương."
Ôn Trì Chi gật gật đầu, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Ôn Trì Chi cho xe chạy đi, hai người đi đến một tiệm cháo, sau khi ăn sáng xong Ôn Trì Chi lái xe đưa Chung Dạng quay về đại học Z.
Chung Dạng quay về ký túc, Tiếu Thấm vẫn còn đang ngủ, Kha Trăn thì đã dậy từ lâu, đang ngồi trước bàn đọc sách ôn bài vở, thấy cô đi vào, cô ấy nói: "Tối qua cậu đi lúc nào thế? Mình chẳng phát hiện ra đấy."
Chung Dạng mím mím môi: "Một giờ sáng."
Kha Trăn kỳ quái: "Muộn thế rồi cậu còn ra ngoài làm gì?"
Chung Dạng có phần chột dạ, cô nói qua loa đại khái: "Bạn mình có chút chuyện đột xuất."
Khăn Trăn "Ồ" một tiếng, không hề nghi ngờ gì cô cả.
Chung Dạng lấy quần áo ngủ đi vào trong nhà tắm tắm rửa, xong xuôi lại chèo lên giường nằm ngủ tiếp. Tối qua cô chẳng tài nào ngủ được nên bây giờ thật sự cảm thấy rất buồn ngủ. Cô nằm xuống gối chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này cô ngủ rất mệt mỏi, toàn mơ thấy mấy điều dở dở ương ương, cô mơ mình gặp vợ của Ôn Trì Chi, là một người phụ nữ hiền thục dịu dàng, dáng vẻ yếu đuối khóc lóc sướt mướt kể khổ với cô. Rồi cảnh tượng lại chuyển đổi, chuyển đến trong trường học, cô bước đi trong sân trường, tất cả bạn học nhìn thấy cô đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cô giật mình bừng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mắt Chung Dạng nhìn chằm chằm lên trên trần nhà, ánh mắt có phần rời rạc, mạch suy nghĩ hỗn loạn, nghĩ tới những thứ trong mơ ban nãy sao lại chân thật đến thế. Trong lòng Chung Dạng cảm thấy sợ hãi, cô thừa nhận bản thân không phải là người có đạo đức thanh cao, cô cũng có mặt tăm tối của nhân tính giống như những người khác.
~Hết chương 13~