Dịch: Duật Lam

2.

Trong bồn tắm, nước cao ngang ngực, Thiếu Ninh nhéo nhéo cánh tay gầy đi rõ rệt của mình, cổ họng có chút vị lạ.

Liếm liếm môi, Thiếu Ninh ngẩng đầu, không muốn để máu trong cổ họng chảy ra ngoài.

Chỉ là, càng về sau càng ho dữ dội, Thiếu Ninh nằm bên bồn tắm ho nửa ngày, cả hàm răng đều là máu.

Hoảng loạn lấy bàn chải đánh răng, đánh qua loa vội vã.

Bên ngoài tất nhiên cũng nghe thấy tiếng động, Hà Cảnh Dung mở cửa, sau khi thấy Thiếu Ninh chưa mặc đồ, ngây ra một lúc, lúc hết ngỡ ngàng mới hỏi một câu: “Sao thế?”

Trong miệng Thiếu Ninh toàn là bọt, nói không rõ: “Lúc đánh răng bị sặc đấy.”

Thật ra Thiếu Ninh nói cũng không được rõ ràng, nhưng hiếm thấy là Hà Cảnh Dung lại nghe hiểu: “Cẩn thận chút.”

Thiếu Ninh ngậm bàn chải gật đầu.

Thiếu Ninh đợi đến lúc Hà Cảnh Dung đi ra ngoài liền lập tức nhổ bọt ra, tiếp tục ho dữ dội, lấy tay che kín miệng, máu thấm qua kẽ tay liên tục chảy ra.

Ngẩng đầu nhìn, bởi vì ho mà cũng bắt đầu chảy nước mắt rồi.

Lại lần nữa vội vã đánh răng, Thiếu Ninh nhân lúc Hà Cảnh Dung đi tắm lén lấy thuốc ra uống, vẫn còn hơi đau, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu nữa.

Thiếu Ninh sấy khô tóc, Hà Cảnh Dung đi ra theo thói quen ngồi bên cạnh Thiếu Ninh.

Chờ đến lúc hắn kịp phản ứng tính đứng lên, Thiếu Ninh đã sấy tóc cho hắn rồi.

Nhìn Hà Cảnh Dung có vẻ không dễ chịu gì, nhưng được một lúc cũng híp mắt bắt đầu hưởng thụ, giống như một con mèo lớn lười biếng nằm hưởng thụ trên chân Thiếu Ninh.

Hà Cảnh Dung luôn là như thế, quen với việc lộ ra vẻ dịu dàng mà chính mình chẳng để ý, Thiếu Ninh ngây ngốc nhìn hắn, cho đến tận khi âm thanh của máy sấy biến mất, Thiếu Ninh mới thật sự có chút tỉnh ra.

Thiếu Ninh nằm trên giường, Hà Cảnh Dung ngủ ngay bên cạnh, Thiếu Ninh cảm nhận được rõ ràng Hà Cảnh Dung đã có cảm giác đấy rồi, nhưng vẫn quay lưng với cậu như cũ, không bằng lòng cùng cậu làm.

Thiếu Ninh có cảm giác Hà Cảnh Dung đang thủ tiết vì Tiêu Duyên, thở ra một tiếng hờn dỗi, Thiếu Ninh lật người đè lên Hà Cảnh Dung.

Hà Cảnh Dung hơi ngạc nhiên vì chưa từng thiếu một Thiếu Ninh to gan đến thế, lúc nhận ra thì đã bị đè lên rồi.

Người Thiếu Ninh hơi gầy, lúc da thịt cận kề Hà Canh Dung mới cảm nhận được một chút, nghĩ rằng nguyên nhân có lẽ là vì hai người chia tay, trong lòng Hà Cảnh Dung có chút hổ thẹn, động tác cũng dịu dàng hẳn.

Chỉ là, vào đúng lúc quan trọng, chuông điện thoại vang lên, Hà Cảnh Dung dậy bắt máy, dáng vẻ dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn nữa.

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Hà Cảnh Dung vỗ vỗ Thiếu Ninh, xoay người chỗ ai người nấy ngủ, Thiếu Ninh quay lưng với Hà Cảnh Dung không nhịn được mắng, Cố Thiếu Ninh mày đúng là đồ ngu!

5.

Lúc Triệu Tiếu Ngôn tìm đến nhà, Thiếu Ninh đang nằm ngủ trên sofa.

Thiếu Ninh không nghĩ đến cái nhà ngày còn có người đến thăm.

Tình cảm mà Triệu Tiếu Ngôn dành cho Tiêu Duyên tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, nhưng Triệu Tiếu Ngôn không giống Thiếu Ninh, hắn ta chỉ cần Tiêu Duyên hạnh phúc là được, như lúc xưa hắn ta có thể nhường Tiêu Duyên cho Hà Cảnh Dung.

Hôm nay, cũng có thể vì hai người họ mà đến tìm Thiếu Ninh tính sổ.

Thiếu Ninh nghĩ, Hà Cảnh Dung đúng là có nguyên một nhóm “bạn tốt” đấy.

Nhìn Triệu Tiếu Ngôn nổi dận đùng đùng trước mắt, thế mà lại có chút ngưỡng mộ, Triệu Tiếu Ngôn luôn là người có thể nghĩ thoáng như vậy, đối xử tốt với một người mà không cầu mong báo đáp, Tiêu Duyên được hắn ta đối đãi như vậy phải hạnh phúc biết nhường nào chứ.

Và hiển nhiên là, bản thân bị hắn ta đối xử như vậy thì phải đen đủi đến nước nào đây?

Thiếu Ninh liếc nhìn hắn, tự giác bưng cốc đi lấy nước.

“Cho dù cậu không đi, Tiêu Duyên và Hà Cảnh Dung vẫn ở bên nhau, cậu sao còn phải làm người ta chán ghét đến thế?”

Ngón tay đang sờ cốc của Thiếu Ninh ngừng lại, nâng mắt hỏi: “Là ý gì?”

Triệu Tiếu Ngôn tự nhiên mà ngồi xuống: “Cậu biết Tiểu Duyên mắc bệnh, là trầm cảm.”

“Nếu như là trước kia, tôi cũng không muốn quản quá nhiều, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, mỗi một ngày đối với Tiểu Duyên đều rất quý báu, tôi không hiểu vì sao cậu vẫn còn muốn Hà Cảnh Dung ở bên cậu thêm một tháng nữa?”

“Hơn nữa cậu cũng là người thông minh, hành vi này của cậu chỉ càng bào mòn đi hảo cảm của Hà Cảnh Dung với cậu mà thôi.”

Triệu Tiếu Ngôn một hơi nói không biết bao nhiêu, Thiếu Ninh chẳng thể chen vào tiếng nào.

Sau cùng, Thiếu Ninh ho nhẹ mấy tiếng, cổ họng hơi khó chịu: “Vậy nên là?”

“Rời xa Cảnh Dung, cậu thế này chỉ khiến Tiểu Duyên cảm giác tội lỗi.” Cảm xúc của Triệu Tiếu Ngôn có chút kích động, nói chuyện cũng trở nên to tiếng.

Trong bụng Thiếu Ninh lại bắt đầu đau, lục phủ ngũ tạng như lộn cả lên, vội vàng lấy thuốc, uống cùng với cốc nước đã nguội lạnh của mình.

Triệu Tiếu Ngôn cau mày: “Cậu đang uống gì?”

Đôi mày nhíu chặt của Thiếu Ninh chưa hề giãn ra: “… Thuốc đau họng.”

Triệu Tiếu Ngôn nghe xong cũng chẳng để tâm, cậu nói tiếp chủ đề của hắn ta: “Cảm giác tội lỗi gì?”

Triệu Tiếu Ngôn giận dữ: “Bản thân cậu không biết đổi vị trí suy nghĩ sao? Cảnh Dung ở đây với cậu, vẫn còn phải chăm sóc Tiểu Duyên, cậu ấy bận rộn hai bên mệt như thế, cậu không đau lòng, chẳng lẽ Tiểu Duyên sẽ không đau lòng ư?”

“Cảnh Dung mấy hôm nay đều ở chỗ Tiêu Duyên?” Thiếu Ninh rũ mi.

“Đương nhiên rồi, bệnh của Tiểu Duyên gần đây tốt lên, bác sĩ nói không nên để em ấy phải chịu thêm áp lực nữa.”

“Thế nên hôm nay là Cảnh Dung bảo anh đến?” Thiếu Ninh ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Triệu Tiếu Ngôn không được tự nhiên trốn đi cái nhìn của Thiếu Ninh: “Tất nhiên.”

Thiếu Ninh nắm chặt cốc, bình tĩnh nói: “Anh nói dối.”

Triệu Tiếu Ngôn cũng chẳng có cảm giác ngại ngùng vì bị nhìn thấu: “Cho dù không phải là Cảnh Dung kêu tôi đến, cậu cho rằng trong lòng Cảnh Dung sẽ không nghĩ như vậy à?”

Thiếu Ninh nhìn hắn ta, Triệu Tiếu Ngôn nói: “Tôi có thể đưa cậu đến nơi bọn họ ở, xem bọn họ hạnh phúc thế nào.”

6.

Hai người trước mắt một người ôn nhu, một người thanh tú, tổ hợp hai người vô hình chung khiến người khác cảm thấy thật hài hòa, nhưng Thiếu Ninh lại thấy như bị vũ khí sắc bén đâm thẳng vào tim vậy.

Hà Cảnh Dung nói với cậu phải đi công tác, nhưng thực tế lại là ở bên Tiêu Duyên.

Vậy mà cậu tin rồi.

Hà Cảnh Dung thấy Thiếu Ninh sắc mặt trở nên căng thẳng, nhưng cũng chẳng có vẻ muốn giải thích gì.

Mấy ngày không gặp, Hà Cảnh Dung phát hiện Thiếu Ninh lại gầy đi.

Thiếu Ninh nhắm mắt, sau cùng vẫn thử cong khóe miệng: “Cảnh Dung, em sẽ sớm dọn ra ngoài.”

Cánh tay đưa ra của Hà Cảnh Dung thu về, nét mặt có chút kì quái: “Em phải đi rồi?”

Thiếu Ninh quay đầu nhìn Tiêu Duyên, lộ ra nụ cười khổ: “Có lẽ trước lúc rời đi em nên nói với hai người một câu chúc hạnh phúc, nhưng mà, em không có nổi phong độ tốt như thế, nếu như còn có thể gặp lại hai người, em không hy vọng hai người sống tốt.”

Thiếu Ninh nói xong thở ra một hơi, không quan tâm đến nét mặt khó coi của những người xung quanh, xoay người đi mất.

Cậu sắp chết rồi, cậu đi chúc phúc người khác, ai chúc phúc cậu đây?

Cậu cứ mông lung mơ hồ như thế mà trải qua bốn năm, theo phía sau Hà Cảnh Dung, vì để nhận được sự chấp nhận của bố Hà Cảnh Dung, cậu bị bố Hà gây sức ép suốt hai năm, đồng thời chịu đựng sự soi mói bắt bẻ của bạn bè Hà Cảnh Dung và Tiêu Duyên.

Vì Hà Cảnh Dung, cậu có thể nhịn, có thể moi tim moi phổi bốn năm trời, chỉ bởi vì sợ hãi một ngày nào đó Hà Cảnh Dung sẽ trở lại bên cạnh Tiêu Duyên.

Nhưng mà ngày đó, cuối cùng cũng đến rồi.

Dựa theo chẩn đoán của bác sĩ, nguyên nhận chính hình thành bệnh của bản thân là do nút thắt ở trong lòng.

Nói không oán hận thì là giả, bốn năm trước Tiêu Duyên vì nguyên nhân học tập và áp lực từ gia đình hai biên, chẳng nói câu nào đã rời xa Hà Cảnh Dung, một cuộc điện thoại hay một lá thư cũng chẳng để lại.

Cậu yêu Hà Cảnh Dung trước cả Tiêu Duyên, nhưng lại chỉ dám đến gần hắn khi Tiêu Duyên đã buông tay.

Chỉ đến khi Hà Cảnh Dung ngầm thừa nhận sự tồn tại của cậu, vì Hà Cảnh Dung, cậu thừa nhận với gia đình, sự quan tâm của bố mẹ dành cho cậu chẳng có bao nhiêu, đến chuyện này đánh cũng không đánh lấy một trận, trực tiếp đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ.

Chương 2: 4 ~ 6

Dịch: Duật Lam

2.

Trong bồn tắm, nước cao ngang ngực, Thiếu Ninh nhéo nhéo cánh tay gầy đi rõ rệt của mình, cổ họng có chút vị lạ.

Liếm liếm môi, Thiếu Ninh ngẩng đầu, không muốn để máu trong cổ họng chảy ra ngoài.

Chỉ là, càng về sau càng ho dữ dội, Thiếu Ninh nằm bên bồn tắm ho nửa ngày, cả hàm răng đều là máu.

Hoảng loạn lấy bàn chải đánh răng, đánh qua loa vội vã.

Bên ngoài tất nhiên cũng nghe thấy tiếng động, Hà Cảnh Dung mở cửa, sau khi thấy Thiếu Ninh chưa mặc đồ, ngây ra một lúc, lúc hết ngỡ ngàng mới hỏi một câu: “Sao thế?”

Trong miệng Thiếu Ninh toàn là bọt, nói không rõ: “Lúc đánh răng bị sặc đấy.”

Thật ra Thiếu Ninh nói cũng không được rõ ràng, nhưng hiếm thấy là Hà Cảnh Dung lại nghe hiểu: “Cẩn thận chút.”

Thiếu Ninh ngậm bàn chải gật đầu.

Thiếu Ninh đợi đến lúc Hà Cảnh Dung đi ra ngoài liền lập tức nhổ bọt ra, tiếp tục ho dữ dội, lấy tay che kín miệng, máu thấm qua kẽ tay liên tục chảy ra.

Ngẩng đầu nhìn, bởi vì ho mà cũng bắt đầu chảy nước mắt rồi.

Lại lần nữa vội vã đánh răng, Thiếu Ninh nhân lúc Hà Cảnh Dung đi tắm lén lấy thuốc ra uống, vẫn còn hơi đau, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu nữa.

Thiếu Ninh sấy khô tóc, Hà Cảnh Dung đi ra theo thói quen ngồi bên cạnh Thiếu Ninh.

Chờ đến lúc hắn kịp phản ứng tính đứng lên, Thiếu Ninh đã sấy tóc cho hắn rồi.

Nhìn Hà Cảnh Dung có vẻ không dễ chịu gì, nhưng được một lúc cũng híp mắt bắt đầu hưởng thụ, giống như một con mèo lớn lười biếng nằm hưởng thụ trên chân Thiếu Ninh.

Hà Cảnh Dung luôn là như thế, quen với việc lộ ra vẻ dịu dàng mà chính mình chẳng để ý, Thiếu Ninh ngây ngốc nhìn hắn, cho đến tận khi âm thanh của máy sấy biến mất, Thiếu Ninh mới thật sự có chút tỉnh ra.

Thiếu Ninh nằm trên giường, Hà Cảnh Dung ngủ ngay bên cạnh, Thiếu Ninh cảm nhận được rõ ràng Hà Cảnh Dung đã có cảm giác đấy rồi, nhưng vẫn quay lưng với cậu như cũ, không bằng lòng cùng cậu làm.

Thiếu Ninh có cảm giác Hà Cảnh Dung đang thủ tiết vì Tiêu Duyên, thở ra một tiếng hờn dỗi, Thiếu Ninh lật người đè lên Hà Cảnh Dung.

Hà Cảnh Dung hơi ngạc nhiên vì chưa từng thiếu một Thiếu Ninh to gan đến thế, lúc nhận ra thì đã bị đè lên rồi.

Người Thiếu Ninh hơi gầy, lúc da thịt cận kề Hà Canh Dung mới cảm nhận được một chút, nghĩ rằng nguyên nhân có lẽ là vì hai người chia tay, trong lòng Hà Cảnh Dung có chút hổ thẹn, động tác cũng dịu dàng hẳn.

Chỉ là, vào đúng lúc quan trọng, chuông điện thoại vang lên, Hà Cảnh Dung dậy bắt máy, dáng vẻ dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn nữa.

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Hà Cảnh Dung vỗ vỗ Thiếu Ninh, xoay người chỗ ai người nấy ngủ, Thiếu Ninh quay lưng với Hà Cảnh Dung không nhịn được mắng, Cố Thiếu Ninh mày đúng là đồ ngu!

5.

Lúc Triệu Tiếu Ngôn tìm đến nhà, Thiếu Ninh đang nằm ngủ trên sofa.

Thiếu Ninh không nghĩ đến cái nhà ngày còn có người đến thăm.

Tình cảm mà Triệu Tiếu Ngôn dành cho Tiêu Duyên tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, nhưng Triệu Tiếu Ngôn không giống Thiếu Ninh, hắn ta chỉ cần Tiêu Duyên hạnh phúc là được, như lúc xưa hắn ta có thể nhường Tiêu Duyên cho Hà Cảnh Dung.

Hôm nay, cũng có thể vì hai người họ mà đến tìm Thiếu Ninh tính sổ.

Thiếu Ninh nghĩ, Hà Cảnh Dung đúng là có nguyên một nhóm “bạn tốt” đấy.

Nhìn Triệu Tiếu Ngôn nổi dận đùng đùng trước mắt, thế mà lại có chút ngưỡng mộ, Triệu Tiếu Ngôn luôn là người có thể nghĩ thoáng như vậy, đối xử tốt với một người mà không cầu mong báo đáp, Tiêu Duyên được hắn ta đối đãi như vậy phải hạnh phúc biết nhường nào chứ.

Và hiển nhiên là, bản thân bị hắn ta đối xử như vậy thì phải đen đủi đến nước nào đây?

Thiếu Ninh liếc nhìn hắn, tự giác bưng cốc đi lấy nước.

“Cho dù cậu không đi, Tiêu Duyên và Hà Cảnh Dung vẫn ở bên nhau, cậu sao còn phải làm người ta chán ghét đến thế?”

Ngón tay đang sờ cốc của Thiếu Ninh ngừng lại, nâng mắt hỏi: “Là ý gì?”

Triệu Tiếu Ngôn tự nhiên mà ngồi xuống: “Cậu biết Tiểu Duyên mắc bệnh, là trầm cảm.”

“Nếu như là trước kia, tôi cũng không muốn quản quá nhiều, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, mỗi một ngày đối với Tiểu Duyên đều rất quý báu, tôi không hiểu vì sao cậu vẫn còn muốn Hà Cảnh Dung ở bên cậu thêm một tháng nữa?”

“Hơn nữa cậu cũng là người thông minh, hành vi này của cậu chỉ càng bào mòn đi hảo cảm của Hà Cảnh Dung với cậu mà thôi.”

Triệu Tiếu Ngôn một hơi nói không biết bao nhiêu, Thiếu Ninh chẳng thể chen vào tiếng nào.

Sau cùng, Thiếu Ninh ho nhẹ mấy tiếng, cổ họng hơi khó chịu: “Vậy nên là?”

“Rời xa Cảnh Dung, cậu thế này chỉ khiến Tiểu Duyên cảm giác tội lỗi.” Cảm xúc của Triệu Tiếu Ngôn có chút kích động, nói chuyện cũng trở nên to tiếng.

Trong bụng Thiếu Ninh lại bắt đầu đau, lục phủ ngũ tạng như lộn cả lên, vội vàng lấy thuốc, uống cùng với cốc nước đã nguội lạnh của mình.

Triệu Tiếu Ngôn cau mày: “Cậu đang uống gì?”

Đôi mày nhíu chặt của Thiếu Ninh chưa hề giãn ra: “… Thuốc đau họng.”

Triệu Tiếu Ngôn nghe xong cũng chẳng để tâm, cậu nói tiếp chủ đề của hắn ta: “Cảm giác tội lỗi gì?”

Triệu Tiếu Ngôn giận dữ: “Bản thân cậu không biết đổi vị trí suy nghĩ sao? Cảnh Dung ở đây với cậu, vẫn còn phải chăm sóc Tiểu Duyên, cậu ấy bận rộn hai bên mệt như thế, cậu không đau lòng, chẳng lẽ Tiểu Duyên sẽ không đau lòng ư?”

“Cảnh Dung mấy hôm nay đều ở chỗ Tiêu Duyên?” Thiếu Ninh rũ mi.

“Đương nhiên rồi, bệnh của Tiểu Duyên gần đây tốt lên, bác sĩ nói không nên để em ấy phải chịu thêm áp lực nữa.”

“Thế nên hôm nay là Cảnh Dung bảo anh đến?” Thiếu Ninh ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Triệu Tiếu Ngôn không được tự nhiên trốn đi cái nhìn của Thiếu Ninh: “Tất nhiên.”

Thiếu Ninh nắm chặt cốc, bình tĩnh nói: “Anh nói dối.”

Triệu Tiếu Ngôn cũng chẳng có cảm giác ngại ngùng vì bị nhìn thấu: “Cho dù không phải là Cảnh Dung kêu tôi đến, cậu cho rằng trong lòng Cảnh Dung sẽ không nghĩ như vậy à?”

Thiếu Ninh nhìn hắn ta, Triệu Tiếu Ngôn nói: “Tôi có thể đưa cậu đến nơi bọn họ ở, xem bọn họ hạnh phúc thế nào.”

6.

Hai người trước mắt một người ôn nhu, một người thanh tú, tổ hợp hai người vô hình chung khiến người khác cảm thấy thật hài hòa, nhưng Thiếu Ninh lại thấy như bị vũ khí sắc bén đâm thẳng vào tim vậy.

Hà Cảnh Dung nói với cậu phải đi công tác, nhưng thực tế lại là ở bên Tiêu Duyên.

Vậy mà cậu tin rồi.

Hà Cảnh Dung thấy Thiếu Ninh sắc mặt trở nên căng thẳng, nhưng cũng chẳng có vẻ muốn giải thích gì.

Mấy ngày không gặp, Hà Cảnh Dung phát hiện Thiếu Ninh lại gầy đi.

Thiếu Ninh nhắm mắt, sau cùng vẫn thử cong khóe miệng: “Cảnh Dung, em sẽ sớm dọn ra ngoài.”

Cánh tay đưa ra của Hà Cảnh Dung thu về, nét mặt có chút kì quái: “Em phải đi rồi?”

Thiếu Ninh quay đầu nhìn Tiêu Duyên, lộ ra nụ cười khổ: “Có lẽ trước lúc rời đi em nên nói với hai người một câu chúc hạnh phúc, nhưng mà, em không có nổi phong độ tốt như thế, nếu như còn có thể gặp lại hai người, em không hy vọng hai người sống tốt.”

Thiếu Ninh nói xong thở ra một hơi, không quan tâm đến nét mặt khó coi của những người xung quanh, xoay người đi mất.

Cậu sắp chết rồi, cậu đi chúc phúc người khác, ai chúc phúc cậu đây?

Cậu cứ mông lung mơ hồ như thế mà trải qua bốn năm, theo phía sau Hà Cảnh Dung, vì để nhận được sự chấp nhận của bố Hà Cảnh Dung, cậu bị bố Hà gây sức ép suốt hai năm, đồng thời chịu đựng sự soi mói bắt bẻ của bạn bè Hà Cảnh Dung và Tiêu Duyên.

Vì Hà Cảnh Dung, cậu có thể nhịn, có thể moi tim moi phổi bốn năm trời, chỉ bởi vì sợ hãi một ngày nào đó Hà Cảnh Dung sẽ trở lại bên cạnh Tiêu Duyên.

Nhưng mà ngày đó, cuối cùng cũng đến rồi.

Dựa theo chẩn đoán của bác sĩ, nguyên nhận chính hình thành bệnh của bản thân là do nút thắt ở trong lòng.

Nói không oán hận thì là giả, bốn năm trước Tiêu Duyên vì nguyên nhân học tập và áp lực từ gia đình hai biên, chẳng nói câu nào đã rời xa Hà Cảnh Dung, một cuộc điện thoại hay một lá thư cũng chẳng để lại.

Cậu yêu Hà Cảnh Dung trước cả Tiêu Duyên, nhưng lại chỉ dám đến gần hắn khi Tiêu Duyên đã buông tay.

Chỉ đến khi Hà Cảnh Dung ngầm thừa nhận sự tồn tại của cậu, vì Hà Cảnh Dung, cậu thừa nhận với gia đình, sự quan tâm của bố mẹ dành cho cậu chẳng có bao nhiêu, đến chuyện này đánh cũng không đánh lấy một trận, trực tiếp đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play