Phiên ngoại 4: Kỹ năng nấu nướng gia đình.
Warning: Có cp của bộ khác xuất hiện.
.
Gần đây, một nền tảng phát sóng của thành phố B đang thực hiện một chương trình phát sóng đặc biệt.
Kì phát sóng này, ê-kíp quyết định lấy chủ đề cà phê, các đạo diễn và biên kịch bắt đầu hoạt động, ráo riết tìm kiếm liên hệ bạn bè người quen có liên quan trong ngành.
Tất nhiên Cố Cẩn Thư nhận được lời mời. Hiện tại Lieber khá có tiếng ở đây, chính y cũng thể hiện rất tốt trong những cuộc thi về cà phê, cũng đã được mời tham gia rất nhiều các hoạt động tương tự và được đánh giá rất cao.
Lúc bàn bạc tiến trình, Cố Cẩn Thư mới biết ê-kíp chương trình có mời một ông chủ quán ăn tư nhân đến thực hiện nấu ăn trực tiếp theo chủ đề cà phê. Y cần hợp tác với người kia để làm món tráng miệng và phục vụ cho khách mời tại trường quay.
Trong ngày phát sóng trực tiếp, Cố Cẩn Thư đến hơi muộn hơn thời gian bắt đầu. Phong cách bài trí trong trường quay không khác một cửa tiệm, dụng cụ cũng được chuẩn bị tương đối đầy đủ. Y chào hỏi vị đạo diễn mình quen biết, quay đầu lại chợt nhìn thấy ông chủ mời đến chuẩn bị các món ăn.
Người nọ thoạt trông tầm ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa nhã nhặn. Có lẽ ê-kíp đã đánh tiếng trước nên cả hai đang mặc chiếc áo sơ mi cùng tông màu trắng.
"Chào anh." Cổ Cẩn Thư lên tiếng trước, chủ động đưa tay ra: "Tôi họ Cố, Cố Cẩn Thư. Anh là ông chủ Trần nhỉ?"
"Không phải là ông chủ gì đâu, anh khách sáo rồi." Trần Nam Nhất cười cười, bắt tay với y, "Trần Nam Nhất."
Thừa dịp chương trình chưa bắt đầu, Cổ Cẩn Thư đến gần, cùng anh chọn nguyên liệu nấu ăn trên bàn: "Đây là cho món thịt nướng hạt cà phê ngày hôm nay phải không?"
Một món ăn rất mới mẻ, hạt cà phê trải trên thịt sẽ hấp thụ lượng dầu mỡ, hương vị khác với món thịt nướng mỡ màng bình thường, rất hợp với khẩu vị của Phó Nhạn Thời. Cố Cẩn Thư quan sát cân nhắc một hồi, định bụng khiêm tốn thỉnh giáo để về chăm bẵm người trong nhà.
"Mình lựa hạt khô sậm màu phải không?"
Trần Nam Nhất cầm hạt cà phê, hướng dẫn cho y xem: "Ừm. Hạt cà phê thường hay rang chín sậm đều được, dù sao cũng sẽ có thêm nhiệt."
Cổ Cẩn Thư âm thầm ghi nhớ, còn muốn hỏi thêm vài điều thì đạo diễn đã chuẩn bị vào chỗ. Người dẫn chương trình trang điểm kỹ lưỡng bước vào, chào hỏi hai người rồi bắt đầu hướng về ống kính giới thiệu.
Thời gian pha chế cà phê khá ngắn, vì vậy phần thực hiện của Cố Cẩn Thư đã được xếp lên trước. Chương trình này khá có tiếng tăm, thời gian phát sóng vào khung giờ vàng buổi tối, khán giả trực tiếp trên trường quay không ít, tiến độ triển khai rất nhanh chóng.
Cố Cẩn Thư ung dung trao đổi về hương vị và đặc điểm các loại hạt cà phê với người dẫn chương trình, đồng thời hoàn thành quá trình pha chế thuận lợi. Y rót chất lỏng màu đỏ sậm trong suốt vào ly, bày ra trước mắt các vị khách mời, rồi máy ảnh chuyển cảnh một cách tự nhiên.
Dựa theo kịch bản, y có thể nghỉ ngơi vài phút. Cố Cẩn Thư ngồi vào một chỗ hơi xa, uống một ngụm nước rồi mở điện thoại. Phó Nhạn Thời nhắn tin chút nữa sẽ đến đón.
Cố Cẩn Thư trả lời, ngửa đầu uống cạn nước rồi đứng vậy vào khu vực quay hình.
Phần giao lưu khách mời đặc biệt sắp kết thúc, ống kính trở về quầy nguyên liệu. Cố Cẩn Thư và người dẫn chương trình trao đổi một vài điểm chính về quá trình chế biến món ăn, góp phần giúp bầu không khí thêm sinh động.
Món ăn bước vào giai đoạn cuối cùng, Trần Nam Nhất cũng rảnh rang. Tránh sự im lặng, người dẫn chương trình đúng lúc lên tiếng: "Anh Trần thực hiện gọn gàng mau lẹ quá, xem ra không chỉ trong quán ăn, cả khi ở nhà anh cũng thường xuyên vào bếp phải không nhỉ."
"Thật ra tôi chưa làm món nay ở nhà nhiều." Trần Nam Nhất cười cười, "Chỉ cần nắm được điểm mấu chốt là đã có thể nấu rất tốt rồi. Những người mới học cũng có thể làm ra hương vị thơm ngon, không cần thiết phải là đầu bếp như tôi... Đúng vậy, các bạn có thể thử vào bếp nhà thử sức, cũng khá đơn giản."
"Vâng, mọi người hãy để ý chương trình phát sóng trực tiếp của chúng tôi nhé, và công thức chi tiết nằm ở dưới phần bình luận." Người dẫn chương trình tích cực quảng bá, tiếp tục trở về tán gẫu: "Có thể nhận được đánh giá như thế từ người có chuyên môn như anh, người nhà của anh Trần ắt phải có tay nghề lắm đây. Phải rồi, anh Cố đâu nhỉ?"
Người dẫn chương trình tinh mắt nhận ra trên tay y đeo nhẫn, đùa: "Anh đeo nhẫn là kết hôn rồi đúng không, bình thường ở nhà anh có thường xuống bếp không?"
Cố Cẩn Thư cười lắc đầu: "Bây giờ thì khá ít thôi, người trong nhà tôi đứng bếp thường xuyên hơn."
"Thế sao?" Người dẫn chương trình không nghi ngờ gì, tiếp tục: "Hẳn rằng khả năng nấu nướng của bà xã anh cũng rất tốt có phải không?"
Khả năng nấu nướng của Phó Nhạn Thời à... Cố Cẩn Thư ngẫm nghĩ một lúc, nói thật: "Cũng được, vẫn luôn có tiến bộ."
Trần Nam Nhất vừa rửa tay xong đang chuẩn bị dọn dĩa, nghe vậy thì chợt nhớ đến người đang nghiên cứu bên nước ngoài nọ, anh ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng mỉm cười thật khẽ.
"Haha có tiến bộ là tốt lắm rồi. Ok, trong thời gian chờ đợi thành phẩm ra lò chúng ra sẽ bắt đầu một trò chơi có thưởng nho nhỏ, ngoài giải thưởng đặc biệt bên cạnh tôi đây sẽ có thêm mã khuyến mãi cực lớn áp dụng trong cửa tiệm của hai khách mời chúng ta ngày hôm nay. Mọi người hãy tham gia sôi nổi..."
Thời gian phát sóng trực tiếp thực tế kéo dài không bao lâu, thế nhưng thời gian chuẩn bị và dọn dẹp lại mất hết hai, ba tiếng. Vất vả mới mới kết thúc, giờ cơm tối cũng sắp đến.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài. Lúc hai người ra khỏi tòa nhà, tia nắng chiều cuối cũng phía chân trời cũng đã tan mất vào màn đêm.
Cả đường đi Cố Cẩn Thư và Trần Nam Nhất chuyện trò về các món ăn và kinh nghiệm pha chế cà phê, hai bên đều cảm thấy rất hợp nhau. Vừa trao đổi phương thức liên lạc rồi kết bạn Wechat xong, từ xa xa y đã nhìn thấy Phó Nhạn Thời dựa người vào chiếc xe thường lái vẫy vẫy tay với mình.
"Vừa nãy là người vừa lên chương trình với em đúng không." Phó Nhạn Thời hỏi y lúc mở cửa xe.
Điều hòa trong xe mở vừa đủ, Cố Cẩn Thư ngồi xuống chưa bao lâu đã tháo khăn quàng cổ xuống, đưa cho người nhà cất đi xong mới hỏi ngược lại: "Giờ làm việc mà anh còn xem livestream à?"
"Anh xem bà xã của anh thì thuộc vào phạm vi giải quyết việc gia đình." Luật sư Phó thản nhiên đáp, "Lão Hạ lúc trước phục trách mảng hôn nhân và gia đình nói tỉ lệ xảy ra vấn đề trong gia đình của những người trong nghề rất cao, đề nghị mọi người không bận rộn gì thì nên về nhà."
"Anh cũng đâu cần phải về làm gì." Cố Cẩn Thư nghiêng đầu, nhịn cười hôn lên môi luật sư Phó, "Nhà mình có gì phải giải quyết đâu hả anh?"
"Có chứ." Phó Nhạn Thời thong dong khởi động xe, nắm tay tay y đáp, "Hôm nay dẫn chương trình nói phải lắm, còn biết em kết hôn rồi đỡ đụng phải mấy người chạy vào tiệm tiếp cận em. Sao mấy người lần trước không thấy được... hay là nhẫn này đơn giản quá? Bé cưng, hôm nào dẫn em đi mua một cái nhẫn kim cương chứ nhỉ."
Cố Cẩn Thư dở khóc dở cười: "Anh đừng xài tiền linh tinh, nhẫn nạm kim cương gì chứ... À nhắc mới nhớ, hôm nào em cũng phải rửa ly chén trong tiệm không tiện đeo nhẫn lắm, luồn vào dây chuyền rồi đeo vào cổ như anh Trần ấy là tốt nhất."
"Em nghe đâu bà xã nhà anh ấy là phó giáo sư đại học B, cả ngày làm thí nghiệm nên cũng đeo cùng nhau như thế. Ừm, tuy là bình thường công việc hằng ngày của anh không ảnh hưởng, nhưng mà..."
Phó Nhạn Thời cấp tốc vào trạng thái cảnh giác cao độ, xử lý liền nguy cơ gia đình có khả năng bộc phát: "Mấy chuyện này em so với nhà người ta làm gì. Không được, anh không đồng ý."
"Ừ, theo anh vậy." Cố Cẩn Thư cười híp cả mắt, năm ngón tay đan chặt lấy bàn tay người kia, thoải mái dựa người ra sau: "Vậy mình cứ giữ như bây giờ đi."
.
Anh Trần không biết chuyện gì đã xảy ra lúc này mới ngồi xe về nhà, gọi một cuộc điện thoại cho "bà xã Trần".
"Hôm qua em ngủ trễ lắm à?" Trần Nam Nhất tính sai giờ, bây giờ Edinburgh đang là sáng sớm. Nghe giọng hắn mệt mỏi không có tinh thần như vậy, anh quan tâm hỏi.
Hạ Quân Trì ừm một tiếng, đang định nói gì thì phía xa xa có người nói cảm ơn với hắn.
Trần Nam Nhất không nghe rõ, đoán chừng là học sinh nào đến tặng quà cho hắn, vừa đặt xuống đã vội chạy trốn. Anh bật cười: "Cảm ơn còn nghiêm túc như thế nữa, sinh viên lại bị em hù cho chạy hết rồi?"
Hạ Quân Trì mím môi, rất bất bình hạ thấp giọng: "Em đâu có."
Hắn vừa nói vừa cầm đồ đi mở cửa, tấm kính trang trí trên cửa phản chiếu bóng người mặc áo len cổ lọ màu nâu sẫm. Khí chất của cậu sinh viên trẻ trạc hai mươi mấy năm rồi đã dần biến đi mất, bình thường hắn đeo chiếc kính không gọng trông có phần nghiêm túc, lúc không mở miệng rất có khả năng hù dọa gây áp lực. Trong hai năm công tác tại đại học B, lớp hắn luôn xếp vị trí đầu toàn viện.
Trần Nam Nhất biết hắn đang đi làm thí nghiệm khảo sát với một nhóm đồng nghiệp, có giáo sư dẫn theo học sinh đến hỗ trợ. Mấy cô cậu sinh viên rất sợ vị giảng viên thoạt trông trẻ măng mà cực kỳ nghiêm túc này, cứ cẩn thận từng li từng tí một.
Mà Hạ Quân Trì chẳng thèm quan tâm đến hình tượng giảng viên nghiêm túc chỉn chu, đứng tại chỗ làm một hơi phản bác.
Xe taxi đã đỗ ngoài cổng khu dân cư, Trần Nam Nhất cảm ơn rồi xuống xe. Anh bước trên con đường lát đá trong khu nhà, nhẹ nhàng hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Khi nào em về?"
"Nhanh thôi." Cứ mỗi lần đụng đến chuyện này, Hạ Quân Trì sẽ luôn tỏ ra hơi bị bất bình, thế mà hôm nay hắn lại đổi chủ đề: "Ban nãy em xem buổi phát sóng của anh."
"Em xem làm gì." Trần Nam Nhất nở nụ cười, "Có phải em không biết nấu món đó đâu."
Thấy sắp vào thang máy, anh nói mình phải cúp máy vài giây, cuối cùng nghĩ thế nào mà lặp lại lời khen mình vừa nói trong buổi phát sóng: "Còn nấu rất ngon nữa."
Quả nhiên khóe môi Hạ Quân Trì cong lên: "Em biết."
Anh nhìn từng con số nhích lên, chậm rãi chờ thang máy mở ra.
Nhưng vừa khỏi thang máy, Trần Nam Nhất đã lập tức rơi vào vòng tay quen thuộc mình hằng nhung nhớ, nghe thấy người nhà đã về từ rất lâu rồi thỏa mãn vùi mặt vào hõm cổ mình, đáp lại lời khen kia bằng giọng điệu hết sức đương nhiên.
"Em không cần học. Mà em muốn nhìn thấy anh."
.
Editor có lời muốn nói:
Phó Nhạn Thời và Cố Cẩn Thư trong tác phẩm 暗涌 (các bạn có thể tìm với tên "Gợn Sóng" để đọc QT) của tác giả.
Đây là phiên ngoại cuối cùng mà tác giả đăng trên Trường Bội, nhưng như mình có nói ở chương cuối là bộ này có xuất bản (và mình đang chờ về TT) nếu có phiên ngoại mình sẽ edit và đăng sớm hen ~ Nên tạm thời mình chưa để kết thúc ở đây vì hy vọng còn nữa huhu.
Và cảm ơn mọi người đã đọc đến đây cùng mình ( ˘ ³˘)