Tổn thất khí vận chi tử một trăm điểm khí vận , cuối cùng mình có thể lấy được năm trăm giá trị thiên mệnh.

Xem ra tỉ lệ đổi là một thành năm.

Nghe âm thanh nhắc nhở trong đầu của hệ thống, Cố Trường Ca trong lòng nghĩ như vậy.

Hắn tính toán thật kỹ dùng những giá trị thiên mệnh này tăng giảm bảng thuộc tính của mình.

Trong đại điện , Diệp Trần hôn mê bất tỉnh bị chấp pháp đệ tử áp giải đi.

Màn kịch náo loạn này cuối cùng cũng kết thúc.

Đông đảo các vị khách, cảm thán không thôi.

"Vị đại nhân tuổi trẻ này không chỉ có thực lực thâm sâu khó lường, chỉ sợ lai lịch cũng là lớn đến không dám tưởng tượng a."

"Không ngờ Thái Huyền Thánh Chủ lại để nữ nhi mình sủng ái nhất tự tiếp khách. . ."

Đại đa số ánh mắt mọi người mang theo thâm ý, nhao nhao suy đoán thân phận của Cố Trường Ca.

Bọn họ đều quyết định.

Trở về sẽ đem tất cả những chuyện ngày hôm nay bẩm báo lại tông môn.

Nếu có cơ hội qua lại thường xuyên với vị đại nhân tuổi trẻ này tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại.

Đương nhiên cũng có thể đoán được, sau đó không lâu Đông Hoang sẽ nhấc lên một trận phong ba bão táp.

Trận này sắc phong đại điển này kết thúc rất nhanh.

Yến tiệc sau sắc phong đại điển, Thái Huyền thánh tử Sở Huyền khí phách hiên ngang, ngạo nghễ nhất trong chúng đệ tự cùng thế hệ trong tông môn.

Cung kính mà kính Cố Trường Ca đang ngồi ở vị trí cao nhất một ly rượu nói, " đa tạ công tử cất nhắc chi ân, một ngày nào đó nếu có việc cần đến, nguyện đồng hành cùng công tử, cho dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ."

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, ý hắn là sẽ làm trâu làm ngựa cho Cố Trường Ca.

Nghĩ đến chính mình hiện giờ cũng không kém chó nhỏ vẫy đuôi theo chủ.

Sở Huyền thân làm Thái Huyền thánh tử.

Ngược lại cũng khá phù hợp.

Cố Trường Ca liền tiếp nhận ly rượu này, hơi mỉm cười, sau đó uống một hơi cạn sạch nói, " ta chỉ là kẻ hèn làm chuyện nhỏ mà thôi, Sở Huyền huynh không cần phải để ý như vậy ."

"Đa tạ công tử."

Sắc mặt Sở Huyền lập tức vui vẻ.

"Lão phu kính công tử một ly. . ."

"Công tử tới hạ giới, là may mắn của Đông Hoang ta. ."

Tất cả trưởng lão và đệ tử ở đây đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên đều hiểu cục diện trước mắt, cũng bắt đầu nhao nhao phụ họa, kính rượu Cố Trường Ca.

Đồng thời thầm mắng trong lòng cái tên Sở Huyền thật là nhanh nhạy.

Ngày thường không nhìn ra hắn nhanh nhạy khôn khéo như vậy.

Nhưng thật không ngờ công phu nịnh nọt của hắn lại không phải dạng vừa.

Nhanh như vậy liền trở thành chó săn của vị đại nhân tuổi trẻ này.

Trong lòng rất nhiều đệ tử nổi lên hâm mộ cùng ghen ghét .



"Thanh Ca. . ."

Thái Huyền Thánh Chủ thấy con gái mình sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ có chút thất thần .

Mày không khỏi nhíu lại.

Từ tình huống vừa rồi có thể nhìn ra, Cố công tử chắc chắn có hảo cảm với con gái mình.

Nhưng vì sao từ lúc sắc phong đại điển kết thúc không thấy Cố công tử nói gì nữa ?

"Phụ thân. . ."

Tô Thanh Ca khẽ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch.

Nàng không hề giải thích.

Cố Trường Ca sao lại có vẻ hứng thú với nàng.

Dáng vẻ khi nãy đơn thuần là cố ý làm để Diệp Trần xem.

Nàng không biết Diệp Trần cùng Cố Trường Ca trước đó rốt cuộc có thù oán gì, phải làm ra chuyện cố ý làm Diệp Trần nhục nhã.

Nhưng nàng biết vào lúc này, tốt nhất không nên khiến Cố Trường Ca tức giận.

Thân phận Cố hắn như vậy, bên người há lại thiếu thiên chi kiêu nữ?

Tô Thanh Ca rất thông minh, cho nên trong lòng vẫn tự biết mình.

"Ai. . ."

Thái Huyền Thánh Chủ ngược lại cũng không ngốc, từ thần sắc của nữ nhi, cũng đoán được điều gì.

Trên mặt lộ ra vẻ u sầu.

Nghe thấy tiếng thở dài của phụ thân, trong lòng Tô Thanh Ca cũng không dễ chịu.

Nàng biết phụ thân là người như thế nào.

Biết hắn làm như vậy nhất định là có nỗi khổ của riêng mình.

Nàng liếc mắt nhìn Cố Trường Ca một cái, do dự một chút.

Rốt cuộc cắn răng, đợi lúc yến hội sắp kết thúc, quyết định đi tới chỗ Cố Trường Ca nói lời xin lỗi.

Dù sao chuyện ngày hôm nay, nói cho cùng cũng là vì nàng mà ra.

Nhưng mà Cố Trường Ca từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc nhìn nàng đến một cái, mà đi theo Sở Huyền cười nói vui vẻ, trở về cung điện nghỉ ngơi.

Lời mời ngắm trăng tối nay, dường như chỉ là lời nói đùa mà thôi.

Đương nhiên, Cố Trường Ca đương nhiên chỉ là đùa mà thôi.

Hắn không thời gian rảnh rỗi cùng Tô Thanh Ca ngắm trăng gì cả.

Tuy rằng dưa ép có thể giải khát.

Nhưng giải khát cũng có thể gặp khí vận phản phệ, nói không chừng không biết sẽ gặp phải trời đánh hay thần thú tập kích gì đó.

Chuyện này quá nguy hiểm.

Tô Thanh Ca mặc dù rất xinh đẹp, bạch y tung bay, phong thái rung động lòng người, xinh đẹp tuyệt trần.

Nhưng cũng không đáng.



Thấy Cố Trường Ca đã đi xa, Tô Thanh Ca không khỏi ngây ngốc tại chỗ, lời muốn nói một câu cũng không kịp nói ra.

Tình tình của nàng trước giờ luôn lạnh nhạt với mọi chuyện và thích yên tĩnh.

Nói thì nói vậy, nhưng lầm đầu tiên nàng bị người khá khinh thị như vậy .

Mỗi lần Diệp Trần cùng nàng nói một câu, hắn cũng sẽ vui sướng hưng phấn nửa ngày.

Trong lòng Tô Thanh Ca không khỏi thở dài, chuẩn bị suy nghĩ biện pháp khác để cứu chữa.

"Cố Trường Ca này thực sự làm người khác khó có thể nắm bắt . ."

"So với tên Diệp Trần kia thú vị hơn nhiều."

Lúc này, trong đầu Tô Thanh Ca một giọng nữ mang theo ý cười vang lên.

Tuy rằng giọng nói vô cùng êm tai, lại lộ ra sự tà ác đáng sợ.

Bất quá Tô Thanh Ca hiển nhiên đã sớm quen với giọng nói này.

Trên mặt một mảnh bình tĩnh như cũ.

Từ khi nàng sinh ra thanh âm này vẫn luôn đi cùng nàng.

Đây là bí mật mà đến cả phụ thân nàng cũng chưa từng biết đến.

Nhất thể song hồn.

Đêm khuya.

Cố Trường Ca ở bên trong cung điện.

Một khuôn mặt mơ hồ của một hắc y lão giả, hiện lên giữa không trung.

"Chuyện tìm hiểu thế nào?"

Cố Trường Ca ngồi xếp bằng tại trên giường, ý thức vừa rời khỏi từ giao diện hệ thống, trợn mắt hỏi.

"Công tử, mọi chuyện quả nhiên như ngài sở liệu."

"Thái Huyền Thánh Chủ gọi Tô Thanh Ca đi, kể cho nàng nỗi khổ của mình."

"Nỗi khổ gì?"

Cố Trường Ca nhướng mày.

Hắc y lão giả cung kính trả lời nói, " hiện giờ người mạnh nhất Thái Huyền thánh địa là thái thượng trưởng lão, thật ra đã chết 3 năm trước, chỉ là tin tức chưa từng bị ngoại giới biết được. Thái Huyền thánh địa cần tìm gấp một chỗ dựa mới."

"Ngoài ra, thê tử của Thái Huyền Thánh Chủ, chính là quý nữ của thượng giới, năm đó bị này thế lực này tìm về thượng giới. Thái Huyền Thánh Chủ nghĩ rằng bằng con đường cho Tô Thanh Ca làm quen với công tử ngài, từ đó tìm được hành tung của thê tử."

"Nga, không nghĩ tới mọi chuyện lại bị ta đoán trúng."

Cố Trường Ca cười cười.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, nếu Tô Thanh Ca thân làm nữ chủ, nói vậy cũng có chỗ không đơn giản.

Vì thế đã để hắc y lão giả đi tìm hiểu tin tức.

Hắc y lão giả tên là Minh lão.

Xem như là hộ giá giả của hắn vì hắn hạ giới mà đến, thực lực rất cường đại.

Đừng nói là ở Thái Huyền thánh địa, ngay cả toàn bộ Đông Hoang, cũng không có mấy nơi hắc y lão giả không đi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play