Tiếng bước chân ngoài tiểu viện ngày càng đến gần, ngoại trừ Lâm Thu Hàn còn có người khác nữa.

Sắc mặt Lâm Thiên yếu ớt, thân thể khẽ run.

Tâm của hắn không ngừng trầm xuống.

Bây giờ nên làm như thế nào?

Xông ra ngoài hay là bó tay chịu trói?

Tình trạng hiện tại của hắn rất không tốt, nguyên thần bị hao tổn dẫn đến kịch liệt phản hệ.

Ngay cả đi đường còn không vững làm sao mà chạy cho được?

Ngay lúc này hắn không khỏi cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng.

Cảm giác này giống như lúc trước khi hắn chuẩn bị phi thăng lên tiên giới, kết quả là nửa đường gặp bất trắc.

Cái cảm giác tuyệt vọng và bất lực này lại một lần nữa chi phối tâm trí hắn.

Lẽ nào đêm nay thực sự chỉ còn một con đường chết?

Ta không cam lòng! Thật vất vả mới sống lại được, vẫn chưa quay lại đỉnh cao phong độ như trước làm sao lại có thể chết thêm lần nữa?

Trong giờ khắc này Lâm Thiên điên cuồng rống to ở trong lòng.

Tựa hồ như trời cao cũng nghe được tiếng rống thống hận của hắn, tựa hồ như tìm được một chút hi vọng sống từ cõi chết.

Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu hắn.

Giả chết!

Đúng vậy!

Vì để giả chết cho giống, Lâm Thiên ra tay rất tàn độc, dứt khoát cắt đứt tâm mạch rồi dùng bí thuật bảo vệ tàn hồn giấu vào góc sâu nhất trong thức hải.

Trừ khi có vị tiền bối bản lĩnh hơn người ở đây bằng không cũng không ai có thể nhìn thấu cái bí thuật này của hắn.

Dù sao thần hồn nguyên bản của Lâm Thiên sớm đã bị đoạt mất, chỉ còn lại cái xác không, nếu hôm nay cả tâm mạch cũng đứt đoạn vậy chắc chắn là không còn cơ hội sống.

Mà bí pháp của hắn đặc biệt ở điểm, ba ngày sau bí pháp sẽ tự động giải trừ, sau khi hắn thức tỉnh có thể tự tu bổ lại tâm mạch bị tổn hại.

Nếu lúc đó có bị người Lâm gia phát hiện thì hắn cũng có thể mượn cớ bị mất trí nhớ, hồ đồ vượt qua.

Rất nhanh sau đó Lâm Thiên đã nghĩ thông hết thảy.

Hắn không chút do dự.

Bộp một tiếng, máu huyết phun trào, thân thể run rẩy, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Phanh một tiếng!

Cũng ngay lúc này, cửa sân viện bị đẩy ra.

"Tiểu Thiên đệ sao vậy?"

"Lâm Thiên..."

Một màn trước mắt này khiến cho Lâm Hàn Thu và những người bên cạnh sợ hãi đến biến sắc.

Ngày thứ hai.

Sắc trời tờ mờ sáng.

Cố Trường Ca bị động tĩnh ồn ào ở bên ngoài đánh thức, hắn khẽ mở mắt.



Tối hôm qua sau khi nuốt hết số lượng lớn ngoại vực thiên ma và sợi thọ mệnh của Lâm Thiên, nguyên thần của hắn đã đạt đến trạng thái cực đại.

Sợi thọ mệnh đó nói ra thì ban đầu thuộc về Lâm Thiên khi còn ở cảnh giới Thần vương.

Trong đó ẩn chứa không ít nguồn lực thọ nguyên.

Sau khi tiêu hóa xong số năng lượng đó, hắn ngủ được rất sâu.

Dù sao bây giờ hắn cũng không giống những người tu hành khác, cần phải thời thời khắc khắc thanh tỉnh ngồi xếp bằng tu luyện.

Hơn nữa tốc độ đột phá của cách thức tu hành hiện tại rất nhanh vậy thì cần gì phải làm khó mình như vậy.

"Công tử, bên ngoài điện có rất nhiều người, hẳn là đang đợi người."

Tô Thanh Ca sớm đã thức dậy, quần áo chỉnh tề, tóc đen mềm mại.

Trên khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, tỏa ra khí sắc động lòng người.

Nàng vừa vào gọi Cố Trường Ca vừa hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa điện.

Tối hôm qua lúc nàng còn ngủ say rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố Trường Ca không nói với nàng.

Thật ra nàng cũng không biết rõ lắm.

Vậy nên tại sao tất cả tộc nhân của Lâm gia và cả Minh lão đều có vẻ mặt nơm nớp lo sợ, cung kính đợi ở bên ngoài?

Nhìn bộ dáng như vậy chắc là đang đợi công tử.

"Xem ra đã bắt được người rồi." Cố Trường ca duỗi người tùy ý nói.

Tô Thanh Ca ở một bên hầu hạ hắn rời giường.

Nghe vậy nàng không khỏi nghi ngờ nói:"Công tử đang nói đến người nào?"

"Đương nhiên là người tối qua muốn giết ta." Cố Trường Ca thuận miệng trả lời.

Lâm gia phong tỏa tầng tầng lớp lớp như vậy, cho dù có chắp thêm cho Lâm Thiên đôi cánh cũng khó mà thoát thân được.

Cố Trường Ca vẫn rất yên tâm về điểm này.

"Tối hôm qua cư nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, ta lại không có bất kỳ cảm giác gì."

Nghe hắn nói như thế, Tô Thanh Ca sửng sốt.

Nàng ngủ say đến thế sao?

Phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không hay biết gì.

Hay là nói, thực ra là do công tử cố ý duy trì mọi động tĩnh ở mức âm thanh bé nhất tránh làm ồn đến nàng.

Nghĩ tới đây, Tô Thanh Ca có chút cảm động.

Người có thân phận như Cố Trường Ca, luôn ở trong vị thế cao cao tại thượng, đương nhiên luôn tùy tâm trạng mà hành động không chút để tâm đến mọi thứ xung quanh.

Sao lại có thể để ý đến suy nghĩ và cảm nhận của người khác?

Hắn đối với nàng tỉ mỉ chăm sóc như vậy, làm sao nàng có thể không biết cho được.

Nhưng chính vì như vậy mới khiến nàng càng lún càng sâu.

Cố Trường Ca cũng không biết được Tô Thanh Ca lại đang nghĩ những điều như này.

Tâm tư của nữ nhân, làm sao hắn cho thể đoán rõ ràng hết được.

Nhưng dựa vào thông báo của hệ thống, hắn biết được số điểm của mình tăng lên không ít, xem ra tâm thuần phục của Tô Thanh Ca đối với hắn lại sâu thêm một tầng.



Quả nhiên câu châm ngôn kia cũng có chỗ đúng, lâu ngày sinh tình.

"Tối hôm qua ngươi ngủ say như chết còn biết gì nữa đâu."

Cố Trường Ca thuận tiện giễu cợt nàng một câu rồi bước ra ngoài điện.

Tô Thanh Ca dùng mũi hừ nhẹ một tiếng sau đó hiếu kỳ nói:"Lẽ nào người tối qua muốn giết công tử là vị thiếu niên họ Lâm kia?"

"Ngươi làm sao đoán được?" Cố Trường Ca hơi ngạc nhiên.

"Căn cứ vào đoạn đối thoại của công tử với Lâm Thu Hàn cô nương, ta có thể cảm giác được, cái tên thiếu niên củi mục Lâm Thiên ấy có vấn đề." Tô Thanh Ca giải thích.

"Ngươi rất thông minh, không uổng công ta cưng chiều ngươi như vậy." Cố Trường Ca khen.

Chỉ là Tô Thanh vẫn có chút khó hiểu.

Vì sao tên thiếu niên họ Lâm kia lại nghĩ quẩn mà đến giết công tử chứ?

Sống tiếp không tốt sao?

Có đôi khi sự vô tri và lòng ghen ghét sẽ hại chết một mạng người.

Rất nhanh Cố Trường Ca đã ra đến bên ngoài điện.

Hắn nhìn một lượt đầu người nhấp nhô trước mắt, tất cả đều là tộc nhân của Lâm gia.

"Công tử, lão nô quản giáo không nghiêm, mong công tử trách phạt."

Minh lão đứng ở phía trước nhóm người, vẻ mặt hổ thẹn bước lên phía trước rồi quỳ xuống chuẩn bị thỉnh tội.

"Đã tìm thấy người?"

Thấy thế, pháp lực trong lòng bàn tay Cố Trường Ca khẽ động, nhẹ nhàng đỡ lấy ông ta, chỉ có điều nét mặt của hắn vẫn bình thản như trước, khiến người khác nhìn không ra vui buồn.

Đương nhiên hắn mặc dù biết nhưng vẫn cố ý hỏi.

Dù sao vấn đề này cũng không phải do Minh lão mà ra.

Chắc cũng không có ai trong Lâm gia lại nghĩ đến việc một tên gỗ mục yên yên ổn ổn sống qua ngày sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nhưng hắn nhất định phải bày ra một bộ biểu tình như hoàn toàn không biết chân tướng, dù sao để Lâm gia tự mình phát hiện ra thân phận của Lâm Thiên cũng thú vị hơn để một người ngoài như hắn vạch trần.

"Khởi bẩm công tử, người đã tìm được rồi nhưng mà..."

Minh lão nói đến đây, khuôn mặt tràn đầy vẻ áy náy.

Mà mọi người trong Lâm gia càng thêm nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Vị gia chủ Lâm gia lại càng thêm lo sợ, trên trán và sau lưng ông ta toàn là mồ hôi lạnh, hai chân cũng như nhũn ra.

Nếu như vị đại nhân trẻ tuổi này mà nổi giận, không chỉ có hắn mà cả toàn bộ Lâm gia, thậm trí vị tổ tiên kia cũng sẽ bị kéo vào một trận tai ương lớn.

Tâm tình của tất cả mọi người đều như vậy, trong lòng thấp thỏm lo âu, giống như đang chờ thiên tử hạ lệnh trách phạt.

Lâm Thu Hàn đứng giữa đoàn người, mặt trắng bệch, có chút không dám tin, tựa hồ như nàng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ sự đả kích tối hôm qua.

"Ah, người đó làm sao?" Cố Trường Ca có chút hứng thú hỏi.

Hắn cũng muốn biết tên Lâm Thiên này có thể giở ra trò gì nữa đây.

Trốn thì trốn không thoát, không lẽ muốn giải thích? Hay giả bộ làm như không biết?

"Tối hôm qua..."

Sau đó Minh lão có chút tự trách cùng hổ thẹn, bắt đầu giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play