Nghe cuộc nói chuyện của hai người, sắc mặt của Lâm Thiên đã trở nên rất khó coi.
Tổ tiên của Lâm gia sao?
Đại nhân trẻ tuổi? He he, đây đều là thứ gì vậy chứ?
Trong mắt hắn, tất cả những nhân vật tồn tại của Thiên Thanh Giới chẳng qua đều là đứa trẻ con qua thăm ông nội mà thôi.
Kẻ mạnh nhất trong giới này cũng lắm cũng chẳng qua nổi Hư Thần Cảnh mà thôi.
Lâm Thiên cản bản là chẳng thèm quan tâm tới điều này.
“Bái kiến tổ tiên? Ta chẳng hứng thú, các ngươi biến đi.”
Lâm Thiên chẳng có bất cứ hảo cảm nào đối với hai kẻ này, lập tức làm mặt lạnh, hạ lệnh đuổi khách.
“Ngươi...”
Hai người sửng sốt, có chút tức giận.
Bình thường Lâm Thiên sẽ không nói với họ những lời như vậy.
Gần đây rốt cuộc là chúng gió hay gì mà tính cách lại trở nên quái gở như vậy.
Một thiếu niên trong số đó chuẩn bị động thủ, để giáo huấn Lâm Thiên một trận, nhưng lại bị thiếu nữ ở bên cạnh ngăn lại: “Tổ tiên từ Thượng Giới quay về, chuyện lớn này hắn lại không đi bái kiến, có lẽ là không muốn mang theo thân phận của người nhà họ Lâm nữa rồi.”
“Chúng ta đừng chuốc bực vào người nữa, đến lúc đó để gia chủ biết được, không tránh khỏi việc chúng ta bị trách phạt một trận.”
Thiếu nữ nói rồi, cũng không thèm quan tâm tới sắc mặt Lâm Thiên bỗng nhiên trở nên có chút khiếp sợ, kéo thiếu niên ở bên cạnh rời đi.
“Từ thượng giới quay về sao?”
Lâm Thiên khiếp sợ là bởi vì hắn nghe thấy được câu nói này.
Hắn vốn dĩ không muốn đi, thế nhưng liên quan tới chuyện của thượng giới, thì lại khiến cho hắn rất bận tâm.
“Bỏ đi, đi xem một chút thì có làm sao đâu, ta lại muốn xem xem, tổ tiên của Lâm Gia, rốt cuộc là ai...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Thiên khẽ thay đổi, sau đó im lặng không nói gì đi theo đằng sau hai người kia.
Thấy vậy, hai người kia bèn bật cười khanh khách.
Vừa rồi Lâm Thiên không phải là bộ dạng này.
Quả nhiên vẫn phải dùng tới gia chủ thì mới trị được hắn.
“He he...”
“Vừa rồi chẳng phải nói không đi sao?”
“Xem ra là vẫn sợ rồi, hắn vẫn rất để tâm tới thân phận của mình, suy cho cùng không có thân phận Lâm gia, hắn chẳng là cái gì cả.”
Loáng thoáng nghe thấy phía trước truyền tới giọng nói, khiến cho sắc mặt Lâm Thiên càng thêm khó coi, trong mắt ẩn hiện sát ý.
May mà hắn kìm nén lại được.
Lúc này, hắn vẫn cần thân phận của đệ tử Lâm gia.
Không thể để bại lộ lai lịch của bản thân.
Còn thiếu niên thiếu nữ đi trước dẫn đường, cũng không biết vào thời khắc này mình đang đi trước quỷ môn quan.
Lâm Thiên mặc dù tu vi không cao, thế nhưng dựa vào những thủ đoạn của kiếp trước, muốn giết hai kẻ này, vẫn là chuyện rất nhẹ nhàng.
...
Cùng lúc đó, trong đại sảnh của phủ đệ Lâm Gia.
Rất nhiều bóng người khí tức cường đại đang đứng đó.
Nơi đây tinh khí cuồn cuộn, thần quang ẩn hiện, khói vụ đan xen,có thể thấy được sự hùng hậu về gia thế của một cổ tộc vạn năm.
Bên ngoài đại sảnh, cũng có rất nhiều tộc nhân của Lâm gia đứng đó.
Đa số đều là nam nữ trẻ tuổi, bao phủ thần quang, thần thái sáng láng, họ đều là thế hệ thiên tài tinh nhuệ chủ đạo của Lâm gia, rất có danh tiếng tại Trung Châu đại địa.
Bọn họ vừa hiếu kỳ vừa xúc động nhìn vào trong đại sảnh, nhưng cũng không dám để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Suy cho cùng thì mỗi một người ở trong đại sảnh, đều là những nhân vật lão tộc có quyền hạn địa vị cao ở trong gia tộc.
Ngay đến cả đại trưởng lão bế quan vạn năm trước, gần như tọa hóa cũng phải hiện thân, đích thân nghênh đón!
Vị nam tử mặc trường y màu đen, ngồi ở vị trí đầu tiên, đang cúp mắt thưởng trà đó rốt ruộc là người có thân phận thế nào?
Ngay đến cả thị nữ cũng đẹp đến siêu lòng người khác, giống như tiên nữ cửu thiên.
Thậm chí tổ tiên đã phá không bay lên trời ở trong truyền thuyết cũng phải tỏ thái độ cung kính.
Đối với họ mà nói, sự việc thế này quả là ngoài sức tưởng tượng.
“Minh lão, các ngươi nói chuyện của các ngươi, không cần quan tâm tới ta.”
Cố Trường Ca ngồi ở vị trí trên cùng, mỉm cười, hắn lại cũng cảm thấy rất thú vị đối với trường hợp như vậy.
Đây không phải là hắn cố ý làm ra vẻ.
Mà là vẫn chưa xuống phi thuyền, vừa rồi đến tới tộc địa của Lâm Gia, thì đã có một tốp lão giả đang cung kính chờ đợi ở phía dưới, tự xưng là con cháu Lâm gia,
Sau đó, Cố Trường Ca đương nhiên cũng được họ cung kính mời tới Lâm gia.
Vốn dĩ là chẳng có chuyện gì, chỉ muốn đi dạo một vòng, Cố Trường Ca cũng chẳng hề từ chối.
Minh Lão giải thích đây là sự cảm nhận huyết mạch của con cháu đối với ông ta, biết được ông ta quay trở về Trung Châu rồi, liền đặc biết tới đây nghênh tiếp.
Mặc dù nói đơn giản như vậy, thế nhưng con cháu chào đón long trọng như vậy vẫn khiến cho Minh lão cảm thấy nở mày nở mặt.
Đặc biệt là tất cả những điều này đều xảy ra trước mặt của Cố Trường Cung.
Ông ta không muốn để cho công tử vừa mới đến Trung Châu đã dừng chân ở một nơi tan hoang.
Chuyến hạ giới cùng với công tử rèn luyện này nói ra thì cũng có thể xem là kỳ ngộ của ông ta.
Nếu như đang ở trên thượng giới, dựa vào địa vị thân phận của ông ta ở Cố gia, muốn đến gần Cố Trường Ca cũng là chuyện không thể chứ đừng nói tới là giúp Cố Trường Ca xử lý công chuyện.
“Lời này của công tử, lão nô cho dù thấy vui, cũng không dám để người ở một bên.”
Minh lão nghe thấy vậy, bất giác cười khổ nói.
Đương nhiên giọng điệu nửa đùa nửa thật này, ông ta cũng biết Cố Trường Ca sẽ không trách phạt ông ta.
Hôm nay thấy con cháu đều sống tốt, thậm chí đã trở thành một trong những cổ tộc lớn ở Trung Châu,điều này khiến cho Minh Lão rất vui, tâm trạng rất tốt.
Gan cũng lớn hơn ngày thường nhiều, bình thường ông ta không dám nói đùa kiểu vậy.
Lão nô?
Tổ tiên lại tự xưng là lão nô sao?
Mọi người ở trong đại sảnh nghe thấy lời này, đồng tử mắt không ngừng híp lại, trong lòng đột nhiên dâng trào lãnh ý.
Nam nữ trẻ tuổi ở ngoài cửa nghe thấy vậy mắt cũng mở thật to.
“Không sao.”
Cố Trường Ca cười cười, dĩ nhiên là không để tâm tới chuyện nhỏ này.
Thế nhưng việc con cháu và tổ tiên hàn huyện chuyện cũ như vậy, hắn ở đây làm gì chứ?
“Thanh Ca, cùng ta đi dạo một chút.”
Cố Trường Ca nói rồi, liền đặt ly trà xuống, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Vẻ mặt bình thản mà lại ấm áp, giống như không hề có chút phách lối nào, mang tới cho người ta cảm giác bình dị gần gũi.
Thế nhưng mọi người lại rất rõ, đây thực sự là một người cao cao tại thượng và tâm tư thầm kín.
Bên ngoài luôn tỏ ra ôn nhu, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện của việc nuôi dưỡng một thói quen tốt mà thôi.
Hoặc có thể nói là nể mặt Minh Lão.
“Thu Hàn, ngươi quen thuộc khu vực gần đây, chi bằng ngươi dẫn vị đại nhân trẻ tuổi này đi dạo vòng quanh một chút đi.”
Lúc này, gia chủ của Lâm gia thấy vậy, đột nhiên lên tiếng nói với một nữ nhi đang đứng ở ngoài cửa.
Minh lão nghe vậy, liền đưa ánh mắt tỏ ý tán thành với ông ta, hậu nhân này mắt nhìn khá lắm.