Cố Trường Ca ánh mắt ung dung, khẽ thổi ly trà trong tay.
Áo trắng như tuyết, không dính một hạt bụi.
Trên ngũ quan thanh tuấn dường như có một tầng sương mù bao phủ, thần sắc vô cùng bình đạm.
Cao cao tại thượng, quan sát hết thảy.
Là người khó có thể hiểu thấu.
Toàn bộ truyện sảy ra trong đại điện hắn dường như không để trong lòng.
Đặt mình nằm ở ngoài cục.
Rất ngầu, rất thâm sâu khó lường, đây là cảm giác trong lòng tất cả mọi người lúc này.
Mặc kệ là ai đều cảm thấy nam tử mặc áo trắng này thân phận không đơn giản.
Bất luận là khí chất hay là cử chỉ, đều lộ ra một cỗ siêu khí chất siêu phàm thoát tục.
Không phải người phàm!
Đương nhiên, mọi người hoàn toàn không biết Cố Trường Ca đang tỏ ra hời hợt, thực tế là hắn đang. . . Mờ mịt.
Hắn cũng không phải không thèm để ý đến chuyện xảy ra bên trong điện.
Mà là giờ phút này nguyên nhân chính là hắn đang phát ngốc vì ký ức dung hợp.
Hắn là một người xuyên không.
Một giây trước còn đang ngủ, kết quả trợn mắt tỉnh lại, đã đến thế giới huyền huyễn đầy nguy hiểm này.
Ở chỗ này cường giả trục trăng hái sao, di sơn đảo hải, phi thiên độn địa, kẻ yếu sẽ bị người giẫm đạp, mạng người như cỏ rác, hoàn toàn không có cái gọi là tôn nghiêm.
Hắn là đệ tử chân truyền của bất hủ đại giáo trên thượng giới xuống đây rèn luyện.
Thiên phú siêu tuyệt, bối cảnh khủng bố.
Nhưng lấy kinh nghiệm đọc truyện trên tiên hiệp của Cố Trường Ca kiếp trước thì bây giờ hoàn cảnh của hắn chẳng khác gì nhân vật phản diện, hoặc nói thẳng ra thì là nhân vật phụ, là pháo hôi lót đường cho main.
Kết quả này, làm Cố Trường Ca không khỏi cảm thấy đau tờ rym.
Nhìn qua bối cảnh trước mắt, chậc chậc chậc, vừa xuyên qua đã đụng phải tình huống máu chó, phải đối mặt với khí vận chi tử, con cưng của thiên mệnh.
Diệp Trận! Vừa nghe tên đã biết là nhân vật chính.
Hình như người họ Diệp, Cố Trường Ca từng gặp rất nhiều main mang họ này.
Chính mình vừa xuyên không đã đụng phải nhân vật chính, hơn nữa còn đứng ở phía đối lập?
"Cố Trường Ca. . ."
"Cố Trường Ca. . ."
Lúc này, Diệp Trần đã liên tiếp hô tên Cố Trường Ca mấy lần, nhưng lại không thấy đối phương trả lời.
Thậm chí ngay cả ánh mắt đều lười nhìn qua.
Loại khinh bỉ này, càng làm Diệp Trần giận sôi, hắn phẫn nộ nắm tay răng rắc.
"Làm càn, tên của công tử để cho ngươi gọi sao?"
Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng hét lớn, mang theo khí tức băng lãnh cùng phẫn nộ, cùng với một cỗ uy áp bàng bạc.
Người nói chuyện, là tân thánh tử mới được sắc phong của Thái Huyền thánh địa -Sở Huyền.
Hắn lạnh lùng tiếng lên phía trước, bàn tay lập loè đầy phù văn, huy động thần quang, chuẩn bị ra tay hảo hảo giáo huấn Diệp Trần một phen.
Lúc này, chính là cơ hội để hắn thể hiện bản thân.
Nếu không phải bị Cố Trường Ca khen câu không tồi.
Hắn cũng không thể nhẹ nhàng như vậy đã đè trên các đệ tử chân truyền khác, trở thành tân thánh tử của Thái Huyền thánh địa.
Cho nên đối với Cố Trường Ca, hắn vô cùng cảm kích.
Dù sao hắn không giống Tô Thanh Ca, có phụ thân làm Thánh Chủ, từ khi ra đời một khắc kia nàng đã được phong là thánh nữ.
"Làm càn, Diệp Trần, hôm nay ngươi dám giở trò trước mặt các vị khách nhân ở đây, ngươi nhiều lần khiêu khích tông môn, quả là rắp tâm gây chuyện. . ."
"Người đâu, mau đem giải xuống địa lao, chờ xử trí."
Lúc này. Một vị trưởng lão lại đứng dậy, lớn tiếng quát lớn.
Hắn cũng không bỏ qua cơ hội lấy lòng Cố Trường Ca này.
"Đúng vậy a, Thánh Chủ không bằng nhân cơ hội này, phế bỏ tu vi của Diệp Trần, trục xuất khỏi tông môn đi."
"Vừa lúc lấy đó bồi tội với Cố công tử."
Tên Dư trưởng lão này thấy thế, cũng nhao nhao đứng ra, nghĩa khí hùng hồn nói.
Tất cả khách nhân trong điện đều có chút khiếp sợ.
Vị này nam tử thần bí quần áo trắng này rốt cuộc có thân phận gì?
Diệp Trần sắc mặt lập tức tái đi.
Hắn đã nhận ra tình thế hoàn toàn bất lợi đối với mình.
Tất cả mọi người đều đang lấy lòng Cố Trường Ca.
Thậm chí ngay cả Tô Thanh Ca, đều không nói một lời.
Vì cái gì?
Cái này hoàn toàn khác với dự liệu của hắn?
Mà lúc này, một cỗ cảm giác mát lạnh bỗng nhiên từ trên nhẫn của hắn truyền khắp thân thể.
Tâm cảnh mất bình tĩnh của Diệp Trần lập tức bị đè xuống.
Cố Trường Ca ngồi ở chủ vị, uống một hớp trà, ánh mắt trở nên rất có hứng thú.
Thật vãi chưởng, mình còn chưa kịp nói gì tên Diệp Trần con cưng của thiên mệnh này đã thành bộ dáng như vậy?
Bất quá cũng rất xin lỗi thân phận khí vận chi tử của hắn.
Cố Trường Ca xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào chiếc nhẫn trong tay Diệp Trần.
Chậc chậc chậc.
Bộ dạng này quả nhẫn kia chắc có chứa bí mật để quật khởi của hắn rồi.
"Cố Trường Ca, ngươi trừ bỏ ỷ thế hiếp người ra, còn biết làm gì?"
Diệp Trần giờ phút này lại lên tiếng lần nữa, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.
Nếu như không có hắn, Tô Thanh Ca làm sao có thể bị Thái Huyền Thánh Chủ tự mình dâng lên?
Nghĩ đến đây, Diệp Trần liền cảm giác trong lòng nghẹn một cỗ buồn bực, hận không thể băm vằm Cố Trường Ca thành ngàn mảnh.
Cả đêm, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn tuy rằng hắn đã từng cùng Tô Thanh Ca trải qua hoạn nạn.
Nhưng cho tới nay hắn đối với nàng đều rất giữ chừng mực.
Vạt áo cũng không chạm qua!
Cố Trường Ca vẫn bình tĩnh rũ mắt uống trà, biểu tình không đổi, không biết hỉ nộ thế nào.
Nhưng trong lòng hắn đang thầm cười trộm.
Liên quan rắm gì đến lão tử.
Trong ký ức của nguyên chủ, không hề có tiểu nhân vật như Diệp Trần này.
Còn về việc Thái Huyền Thánh Chủ tự mình đem nữ nhi tới cũng không phải hắn mở miệng đòi.
Nịnh nọt, nịnh bợ lấy lòng.
Cái này ở mọi thế giới đều không phải rất bình thường sao?
Chớ nói chi là một thế giới cá lớn nuốt cá bé như thế này.
Ai bảo mình bối cảnh khủng bố chứ?
Diệp Trần này bổn sự khác thì không biết, nhưng khả năng chụp mũ cho người khác đúng là rất lợi hại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT