Sau đó, oán niệm trong thân thể Tiếu Vi Vi trỗi dậy, thể khí màu xám bị phân giải thành vô số sợi dây nhỏ, che ngợp bầu trời bao phủ về hướng Đường Nham.

Đờ mờ đờ mờ!

Đường Nham bị cảnh tượng hùng vĩ đó làm cho giật nảy mình, không kịp phản ứng đã vô thức hét to một câu: “Tô Thiên!”

Một cơn gió mạnh lập tức nương theo màn sương dày gào thét lao tới, huyễn hóa thành một tấm bình phong thật to, bao lấy Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên ở trong đó.

Sau khi những sợi khí xám nhỏ kia tiếp xúc với bình phong thì đều biến mất giống như bị hòa tan.

Tiếu Vi Vi nhìn thấy đòn công kích của mình sắp trúng lại bị người khác cản lại thì tức xanh cả mặt, giận dữ hét: “Ai, là ai dám cản đường của bà!”

Sau khi ăn mòn hết sợi đen, bình phong mới theo gió tiêu tán huyễn hóa thành một bóng dáng yểu điệu, chính là Tô Thiên.

Cô đang nghỉ ngơi ở căn nhà sát vách nhà Đường Nham, bởi vậy vừa nghe anh gọi cô vội vàng lao đến ngay.

“Thứ quỷ như cô từ đâu tới vậy? Dám chạy đến đây giương oai, gan cũng lớn lắm!” Tô Thiên cười lạnh nói.

Bởi vì khí tràng của cô quá mạnh, cho nên dù xung quanh cũng có vài cô hồn dã quỷ nhưng đều bị cô dọa phải trốn đến chỗ khác từ lâu. Ứng Phong đã kiểm tra xung quanh nhiều lần, từng sửng sốt vì chưa từng thấy một tàn hồn nào cả, hôm nay lại có ma nữ tự động đưa tới cửa, thật đúng là kỳ lạ.

“Dám cản trở tôi, tất cả sẽ chết không được tử tế!” Tiếu Vi Vi lại vận chuyển khí ma của bản thân, huyễn hóa thành hai thanh kiếm sắc, một trái một phải đâm về hướng Đường Nham và Tô Thiên.

Đường Nham vội vàng vung sợi roi trong tay, nghênh đón một thanh kiếm trong đó, một roi này đã đánh nó tan thành sương mù. Mà Tô Thiên thì càng đơn giản hơn, cô trực tiếp ra tay, hấp thụ luôn thanh kiếm huyễn hóa từ khí ma kia vào trong cơ thể. Dù sao đối với cô mà nói thì đây đều là thứ đại bổ.

“Chết tiệt!” Hai lần công kích, đối phương đều không mất một sợi tóc nào, giống như sức mạnh của cô ta đối với bọn họ mà nói chỉ như đang chơi nhà chòi. Nhận thức này khiến Tiêu Vi Vi vô cùng phẫn nộ, lúc cô ta còn sống đã không bằng Lưu Tiểu Nhiên, không ngờ chết rồi vẫn bị lép vế hơn

Không, cho dù hôm nay cô ta có dùng hết toàn bộ khí lực thì cũng phải kéo bọn họ chết chung!

Tiếu Vi Vi tập trung toàn bộ sức mạnh của bản thân, định phát động lần tấn công thứ ba. Sau đó cô ta chưa kịp ra tay thì chỗ ngực đã truyền đến đau đớn dữ dội.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vạch phá bầu trời, Tiếu Vi Vi đau đớn quỳ trên mặt đất. Cô ta đưa tay muốn che ngực, nhưng vừa mới đưa tay tới gần thì nơi đó lại truyền đến cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt. Không biết lồng ngực của cô ta bị sao mà lại phát ra ba tia sáng màu vàng.

Thể khí màu xám tích tụ trong cơ thể của cô ta bắt đầu chạy quanh vùng ngực, quấn vào tia sáng vàng. Hai tia sáng ấy qua qua lại lại chèn ép lẫn nhau, cuối cùng tia sáng màu xám đã thắng, nó đồng hóa tia sáng màu vàng kia. Lúc này vẻ mặt đau đớn của Tiếu Vi mới giảm bớt rất nhiều, sức mạnh khi nãy vì phải kháng cự với tia sáng vàng nên gần như chẳng còn, bây giờ cô ta chẳng có sức để mà đứng lên.

“Đây là, xảy ra chuyện gì thế?” Tô Thiên nhìn tình huống đột ngột trước mặt rồi kinh ngạc hỏi.

“Tôi cũng không rõ lắm, có điều ánh sáng màu vàng kia hình như là pháp thuật gì đó. Chậc, thật đúng là kỳ quái, rốt cuộc người phụ nữ này đã trải qua những gì thế? Chết rồi mà oán khí lại mạnh như vậy, hơn nữa hồn phách bên trong lại còn có cả ánh sáng pháp thuật!” Đường Nham nhìn rồi chậc chậc, lấy làm kỳ lạ.

“Được rồi, xem dáng vẻ nửa chết nửa sống của cô ta hiện tại, chắc cũng chẳng còn sức để phản kháng đâu. Chuyện về sau giao cho anh đó!” Tô Thiên chậm rãi nói.

“Được, để xem hôm nay ông đây trừng trị cô ta như thế nào, lại dám tìm tới cửa chịu chết, đúng là chán sống rồi!” Đường Nham vung sợi roi trong tay định đi lên, nhưng ống tay áo lại bị người khác ra sức kéo lại.

“Đường, Đường Nham, anh sao vậy? Đang nói chuyện với ai thế?” Khuôn mặt nhỏ của Lưu Tiểu Nhiên trắng bệch, cô nhìn Đường Nham với vẻ mặt khẩn trương rồi hỏi. Cô không nhìn thấy sự tồn tại của Tô Thiên, chỉ có thể cảm giác được đó là một màn sương màu đen. Mà Đường Nham thì thản nhiên trò chuyện với màn sương kia, còn hợp lực đánh bại ma nữ Tiếu Vi Vi hung ác nữa. Điều này khiến cô ấy rối bời vì chưa từng trải qua cảnh tượng như thế.

“À, chuyện này hả? Đợi lát nữa anh sẽ giải thích cho em. Vừa rồi sợ lắm hả? Nhanh về phòng nghỉ ngơi một lúc đi. Cảnh tượng lát nữa chắc sẽ hơi đẫm máu, em đừng nhìn!” Đối diện với cặp mắt trong veo như nước của Lưu Tiểu Nhiên, Đường Nham thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể dỗ hai người về phòng ngủ trước.

Cũng may tâm tư của cô bé đơn thuần, lại rất tin tưởng anh, cho nên mặc dù rất sợ hãi nhưng cô cũng không nói gì thêm.

Bây giờ chỉ còn lại Đường Nham và hai con ma trong không gian rộng lớn.

Tay anh cầm roi ung dung đi tới trước mặt Tiếu Vi Vi, không nói hai lời đã vung tay lên rồi quất xuống.

“A, đau!”

Tiếu Vi Vi hét thảm một tiếng, bắt đầu trốn về sau theo bản năng, nhưng cô ta không còn sức để đứng nên chỉ có thể di chuyển bằng cách lăn lộn.

“Không phải khi nãy còn rất lợi hại ư? Sao giờ đã sợ rồi?” Đường Nham cười lạnh, vung tay quất thêm một roi.

“Đừng, đừng đánh tôi, sau này tôi không dám nữa!” Tiếu Vi Vi vừa kêu khóc vừa cuộn người lại. Trên da thịt loang lổ của cô ta lại có thêm hai vết roi thật dài. Đau đớn thấu tận linh hồn khiến cô ta không thể chịu đựng được.

“Bây giờ muốn xin tha thì quá muộn rồi, lần này ông đây sẽ đưa cô đến Tây Thiên, để cô hồn phi phách tán!” Khóe miệng Đường Nham nhếch lên nụ cười u ám, giơ cao roi dài trên tay. Bình thường anh còn chẳng dám động nhiều đến một ngón tay của cô bé Lưu, tiện nhân này lại dám có ý đồ với cô ấy hết lần này tới lần khác, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua!

“Đừng, tôi không muốn chết!” Tiếu Vi Vi hoảng sợ kêu la. Dù ở trạng thái linh hồn cũng được, cô ta không muốn chết lần nữa đâu.

Đối mặt với nỗi sợ hãi thật lớn, mong muốn sống sót của Tiếu Vi Vi càng thêm mãnh liệt. Cô ta tập trung chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, liều mạng bò qua chỗ Tô Thiên ở cách đó không xa.

Cô ta nhận ra cô gái này, trên vách tường trong tầng hầm ngầm kia dán rất nhiều bức hình của cô.

“Xin cô, xin cô hãy cứu tôi với, tôi không muốn hồn phi phách tán đâu!” Tiếu Vi Vi nằm dưới chân Tô Thiên mà van xin.

“Cô xin tôi làm gì, tôi đâu có quen cô!” Thái độ của Tô Thiên rất lạnh lùng.

“Tôi, tôi biết, cô và tôi cùng chết trong tay một người, chẳng lẽ cô không muốn báo thù ư? Chỉ cần cô tha cho tôi, tôi sẵn lòng hợp tác với cô để đối phó anh ta!” Bởi vì những bức ảnh trên tường, nên Tiếu Vi Vi mới cho rằng Tô Thiên cũng là nạn nhân của người đàn ông kia, vì vậy mới dám qua cầu cứu.

“Cái gì? Sao cô biết tôi với cô cùng chết trong tay một người?” Tô Thiên thay đổi sắc mặt, kinh ngạc hỏi.

Cái chết của cô vẫn là một bí ẩn, cô tìm kiếm rất lâu mà không có manh mối nào. Người phụ nữ trước mắt này, chẳng lẽ cô ta biết được chuyện gì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play