“Thật là lợi hại, cái này thật sự đều là do cháu nghĩ ra đấy sao.” Trương Thiên Minh nghi ngờ hỏi.

“Chuyện riêng tư này chú đừng tiết lộ ra ngoài, Trương Lương cũng chưa từng nghe nói qua. Làm sao cháu biết được lời nói của cháu bỗng lại bộc lộ ra hết lên mặt chú như thế.” Đường Nham mỉm cười nói.

“Quả nhiên là nói đúng rồi, vừa rồi chú quả thực là đã xem thường cháu rồi.” Trương Thiên Minh ngưỡng mộ dơ ngón tay cái, chuyện này ông ta cũng không thể không tin, muốn xem thử trên thế giới này thật sự có những đồ vật bí ẩn có thể đoán ra được chuyện xảy ra trong tương lai.

“Chú phải làm như thế nào mới có thể tránh đi tai họa lần này, chỉ cần làm theo ý định ban đầu của chú là được rồi sao.”

“Làm theo như chú nghĩ đến sẽ tốt hơn được một chút, nhưng không thể không nói là không có chút sơ hở nào. Ngược lại cháu có thể cho chú biết một cách, không biết chú có thể tiếp nhận được hay không.” Sắc mặt Đường Nham vẫn không đổi.

“Ah, nói ra nghe xem.” Trương Thiên Minh hào hứng. Người trẻ tuổi trước mặt này hôm nay thực sự khiến ông ta vui mừng rất nhiều, làm ông ta không nhịn chờ được, mong chờ lời nói tiếp theo của anh.

“Cháu đang nuôi một hồn ma Phong Thuỷ, là một em ma nữ có dáng dấp xinh đẹp. Cô ta có thể giúp chú gạt bỏ vận rủi, xua đuổi tai họa. Có được cô ta, chú hoàn toàn có thể biến tất cả mong muốn thành sự thật. Chỉ có điều là giá cả rất đắt.” Đường Nham tiến đến bên tai Trương Thiên Minh nói nhỏ.

“Cái gì, ma nữ.” Trương Thiên Minh quá sợ hãi, nghi ngờ tai mình nghe nhầm.

Giống như các diễn viên trong phim truyền hình, ma nữ mặc đồ trắng, tóc tai bù xù, khoé mắt rỉ máu sao. Nếu có một con, đừng nói đến việc ông ta được vận may phát tài, chỉ sợ không đến vài ngày đã bị hù chết.

“Chú trước hết không cần sợ hãi, cháu cam đoan chứng thực cô ta vô cùng dễ bảo, sẽ không nổi giận. Như vậy đi, chú xem hàng trước một chút rồi hãy tiếp tục quyết định vậy.” Đường Nham nói xong, từ trong túi tiền lấy ra một bình sứ nhỏ. Mở nắp bình ra, một làn sương mù màu đen lập tức ùa ra.

Sau một hồi quay ở giữa không trung, nhanh chóng biến hoá thành một cô gái hấp dẫn lả lướt.

Trên người chỉ mặc một bộ nội y khó khăn lắm mới có thể che khuất được bộ phận quan trọng, phần váy ngắn ở thân dưới thì không thể ngắn hơn. Khuôn mặt kiều diễm, từ đầu đến đuôi tỏ ra là một cô gái trưởng thành quyến rũ, nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng sương, từng phút có thể khiến cho tận đáy lòng một người đàn ông có ham muốn chiếm hữu.

Trương Thiên Minh nhìn đến muốn chảy nước bọt. Gái đẹp ông ta thấy không ít, nhưng loại có thể dung hợp cả hai phong cách hoàn mỹ, ông ta thật đúng là chưa từng thấy qua. Nếu ma nữ đều trông như thế, vậy thật phải chết dưới tán hoa mẫu đơn biến thành ma cũng lãng mạn.

Mạnh Mộng sau khi xuất hiện, trước tiên cung kính cúi người với Đường Nham, gọi một tiếng chủ nhân. Trong khoảng thời gian này kết quả dạy dỗ cô ta chính là như thế, chỉ cần cô ta quên gọi một lần, cây roi da sẽ lập tức giáng xuống. Thế nên hiện tại dù trong lòng cô ta không muốn, thân thể cũng sẽ tự phản xạ có điều kiện mà thực hiện.

“Ngoan, mau tới chỗ ngài Trương chào hỏi.” Đường Nham chỉ vào Trương Thiên Minh, phân phó nói.

Mạnh Mộng biết nghe lời xoay người, cúi người gọi một tiếng ngài Trương. Chỗ mềm mại trước ngực vì động tác của cô ta làm lộ ra một khoảng bông trắng lớn, dù cô ta không làm gì cũng đều khiến hồn xiêu phách lạc.

“Thế nào, hồn ma này chú có hài lòng không.” Đường Nham dương dương đắc ý nói. Cô gái xinh đẹp thế này, anh không tin không có người đàn ông nào không động tâm.

“Ặc, hài lòng hài lòng, cái này, cái này cháu nuôi dưỡng như thế nào. Sao chú lại thấy không giống với trên tivi.” Trương Thiên Minh nuốt một ngụm nước bọt, đầu cũng di chuyển hỏi.

“Không gạt gì chú, lúc ban đầu hình tượng của cô ta cũng vô cùng doạ người. Trải qua giai đoạn sau dạy dỗ của cháu, hiện đã ổn hơn khá nhiều. Chú yên tâm đi, cô ta có thể làm bất cứ điều gì, hơn nữa không cần lo sẽ phản kháng lại.” Đường Nham giải thích.

“Tốt, vậy cứ theo lời cháu nói, để ma nữ này đến giúp chú giải quyết tai họa đi.” Trương Thiên Minh vỗ bàn một cái, nói chắc như đinh đóng cột.

“Chú cần phải suy nghĩ kỹ, vừa rồi cháu đã nói giá tiền cũng không rẻ ah.” Đường Nham xoa xoa đôi bàn tay, cười chế giễu”

“Nói đi bao nhiêu tiền.” Trương Thiên Minh vô cùng khí phách nói.

“Ba tỉ bốn trăm triệu!”

“Cái gì, sao nhiều thế.” Hai giọng nói đồng thời cất lên, một giọng từ Trương Lương, một giọng từ Trương Thiên Minh. Cả hai chú cháu lúc này lại rất ăn ý.

“ Dù thế nào chúng ta cũng là người một nhà. Tiểu Nham à, cháu không thể để rẻ một chút sao. Tiền của chú để đầu tư vào buôn bán, hơn nữa chú cũng không biết cái hồn ma kia của cháu rốt cuộc có hữu hiệu hay không.” Trương Thiên Minh cùng Trương Lương liếc nhau một cái, thở dài nói.

“Chú hai, không phải là cháu không có tình người. Không riêng cái này, vừa rồi xem tướng đều là xem miễn phí. Hơn nữa cháu nuôi dưỡng hồn ma này, hầu như số mệnh đều được bậc dậy nhanh hơn. Về phần có hữu hiệu hay không, đợi về sau khi mua bán xong, trả lại tiền. Nói thật chút tiền ấy đối với chú không thấm vào đâu.” Đường Nham bất đắc dĩ nói.

Trương Thiên Minh vừa liếc nhìn mỹ nhân đứng bên cạnh không nói tiếng nào, lập tức không cò kè mặc cả, còn rất hào phóng ký một tờ chi phiếu một tỉ bảy trăm triệu, nói là tiền đặt cọc. Nửa còn lại để kết thúc các dự án thu mua sẽ trả sau.

Đường Nham vui vẻ đón nhận.

Sau khi anh dặn dò vài câu muốn Mạnh Mông đàng hoàng vâng lời, lập tức thu hồi cô ta lại vào trong bình sứ, đưa cái bình cho Trương Thiên Minh. Còn dạy ông ta cách thức sử dụng, sau đó lấy ra một cái roi màu đen đưa cho ông ta.

Đó là do Đường Nham dựa theo phương pháp chế tạo Xích Viêm, dùng lông chó đen bện thành. Tuy không quá mạnh nhưng để đối phó với hồn ma không có cơ thể sống thì dùng rất tốt. Anh đã thí nghiệm nhiều lần, tuyệt đối hữu hiệu.

Trương Thiên Minh đi rồi, Trương Lương cầm lấy tờ chi phiếu trên bàn, chắc lưỡi hít hà: “Cậu thật là lợi hại, vừa ra tay là ba tỉ. Lần này chúng ta giàu rồi, ha ha ha ha ha.”

“Đây vốn là chuyện nằm trong dự tính, là cuộc giao dịch làm ăn nghiêm chỉnh đầu tiên. Sau này lúc vui sướng, cậu hãy chờ đến lúc bị tiền của em gái mềm mại đập đến chóng mặt.” Đường Nham trêu đùa.

“Đó là đương nhiên, đi theo Đường Nham là có cơm ăn. Đúng rồi, hồn ma này không phải chỉ mình cậu mới bắt được sao, cho chú hai mình, lần sau có khách đến thì phải làm sao.” Trương Lương nhướng mày hỏi.

“Cứ đi ắt sẽ có cách vượt qua, cùng lắm trước hết để Tô Thiên giải quyết. Sức lực của cô ta hiện tại rất lợi hại.” Đường Nham đang cùng Trương Lương nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Xin hỏi ngài Đường có ở đây không?”

Giọng nam hiền lành còn vì chứa chút cảm giác quen thuộc.

Đường Nham quay đầu lại nhìn, một người trẻ tuổi mang giày Tây đang đứng ở cửa ra vào.

Thật đúng là một khuôn mặt thân quen, đúng là Tô Kiến Quốc lúc trước cùng người trợ lý nhỏ.

“Ôi là ngài sao, mau ngồi đi, Trương Lương mau rót thêm chén trà nữa.” Đường Nham vừa đón tiếp người vừa gọi.

“Ngài Đường, ngài đừng khách khí như vậy, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi.” Người trợ lý được sủng ái có chút lo lắng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play