“Nghe nói bây giờ cô nhóc là hoa khôi giảng đường rồi, lợi hại quá. Chắc chắn là rất nhiều người theo đuổi. Theo như tôi đoán thì tôi phải đứng sang một bên rồi.” Đường Nham nhìn Lưu Tiểu Nhiên bước từng bước tới, cau mày nói, dáng vẻ rất đau đớn lòng.

“Anh đừng nói thế. Những người kia đều là đồ buồn tẻ, toàn tùy tiện lấy mấy thứ đưa cho tôi. Tôi cảm thấy anh không tệ.” Giọng Lưu Tiểu Nhiên càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt cũng đỏ lên.

Đường Nham cười ha ha, cảm thấy cô bé này thật sự là thú vị, yếu đuối đáng yêu, chắc chắn ăn rất ngon miệng.

Hai người cũng đi xe buýt như hôm qua, may là lần này không xảy ra chuyện gì bất ngờ, ra khỏi trường rất thuận lợi

Chỉ có điều vừa ra tới cửa lớn, Đường Nham đã bị người ta chặn lại.

Là một người đàn ông trung niên mặt áo ngắn tay sẫm màu, mặt mày bình thường, đặt trên đường lớn cũng chỉ là một nhân vật người qua đường bình thường.

So ra thì cô bé ở bên cạnh ông ta xuất chúng hơn rất nhiều. Làn da trắng trẻo, khuôn mặt đẹp đẽ, đôi chân dài vô cùng tinh tế. Ngay cả áo sơ mi trắng quần jean đơn giản cũng khiến cô ta mặc lên cho ra cảm giác trong sáng không dính bụi trần. Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, giữa hai hàng mày có vài phần anh khí.

Đúng vậy, hai người này là cảnh sát điều tra vụ tai nạn xe của Lý Thanh Minh, lão Ngô và Mạc Tiểu Mộc. Chỉ có điều lúc này Vương Đông còn đang ngọ nguậy ở bãi đất hoang. Họ cũng không biết chuyện tai nạn xe.

Có thể là nữ sinh vô cùng nhạy cảm với người xinh đẹp như mìnhnên Mạc Tiểu Mộc không kiềm được mà lén quan sát Lưu Tiểu Nhiên vài lần. Dáng dấp cô bé này đúng là rất đẹp, nhìn có vẻ nhu mì điềm đạm, đúng là loại hình rất dễ kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông. Có thể quyến rũ được đại mỹ nhân, người đàn ông tên Đường Nham này vẫn là rất có bản lĩnh.

“Xin hỏi anh là Đường Nham à?” Lão Ngô hỏi theo lễ phép một câu.”

“Ặc, vâng.” Đường Nham vươn tay gãi đầu, nghi ngờ về lai lịch của hai người này.

“Tôi là lão Ngô của đội cảnh sát hình sự thành phố, tìm anh nói chút chuyện. Bây giờ có được không?” Lão Ngô dứt lời, móc chứng nhận cảnh sát ra cho Đường Nham xem.

Sao lại có cảnh sát tìm tới mình? Đường Nham thầm lẩm bẩm nhưng mặt vẫn không đổi sắc. Anh gật đầu đồng ý. Dù sao thì anh đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, không làm ra chuyện gì xấu thì cần gì phải sợ cảnh sát chứ.

“Được rồi, bên cạnh có một quán cà phê. Chúng ta qua đó ngồi chút đi.” Lão Ngô nói.

Đường Nham nhìn theo ngón tay Lão Ngô, thấy cách đó không xa nên cũng rất ngoan ngoãn đồng ý. Lưu Tiểu Nhiên bên cạnh lại hơi lo lắng, không kiềm được mà vươn tay kéo ống tay áo anh, mặt đầy vẻ lo âu.

Đường Nham mỉm cười trấn an cô ta: “Yên tâm đi, không sao đâu. Cô về trường trước, chờ lát nữa tôi và hai đồng chí cảnh sát nói chuyện xong sẽ nhắn tin cho cô.”

Lưu Tiểu Nhiên cắn môi rồi không nói thêm gì nữa. Tôi cô ta định đi cùng xem sao nhưng lại sợ mình nhiều chuyện chọc cho Đường Nham mất hứng, đành phải ngoan ngoãn xoay người đi vào trong trường.

Đường Nham thấy cô ta vào trường xong mới đi theo lão Ngô tới quán cà phê.

Bây giờ còn là sáng sớm, quán cà phê vừa mở cửa, còn chưa có khách. Ba người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Chờ nhân viên phục vụ bưng cà phê lên xong, lão Ngô mở miệng trước tiên, hỏi: “Tôi muốn hỏi anh về vụ án cô cả tập đoàn Đế Quốc bị giết. Nghe nói là anh giúp đỡ tìm được thi thể.”

Thì ra là tới vì chuyện này. Đường Nham lập tức hiểu rõ ra. Tô Kiến Quốc là dựa vào chỉ bảo của mình mới tìm được thi thể của Tô Thiên. Nếu quy công lao về mặt phong thủy thì đúng là quá không thể tưởng tượng nổi. Người khác không tin cũng hợp tình hợp lý. Tính toán như thế thì sự nghi ngờ của mình rất lớn. Cảnh sát sẽ tìm tới cửa hỏi thăm cũng là chuyện trong dự đoán cho nên anh cũng đồng ý rất thoải mái.

“À, chuyện này à. Từ bé tôi đã học xem tướng phong thủy. Lần trước vô tình gặp được tổng giám đốc Tô, cũng là có duyên nên chỉ điểm ông ấy vài câu. Sao? Có vấn đề gì không?”

Nói mộ hồi lại khá giống đoạn lời thoại thường có trong phim truyền hình, dùng có duyên để tóm tắt tất cả mọi thứ.

“Ha ha ha, đương nhiên là có. Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật hòa bình, chủ nghĩa vô thần phổ biến. Anh cũng là sinh viên đại học, không phải ngay điều này cũng không hiểu chứ? Vậy mà lại nói mấy chuyện không thực tế như phong thủy xem tướng này.” Mạc Tiểu Mộc lạnh mặt nói.

Cô ta chắc chắn sẽ không tin những lời nói vô căn cứ này. Vừa nhìn đã biết người đàn ông này nói hươu nói vượn. Hừ, tài ăn nói cũng không tệ lắm. Thảo nào có thể trêu ghẹo người đẹp nhỏ lúc nãy.

“Em gái cảnh sát này nói chuyện cũng quá võ đoán. Bây giờ là xã hội khoa học kỹ thuật không sai nhưng không phải là mọi thứ đều có thể dùng khoa học kỹ thuật để giải thích. Trên thế giới này còn có rất nhiều thứ khó hiểu. Chuyện linh dị không tìm ra nguyên nhân ở khắp mọi nơi trong nước cũng vô số kể. Cô không thể vì không từng thấy sự lợi hại của phong thủy mà cố tình đánh giá thấp.” Đường Nham phản bác không chút khách sáo.

Dáng vẻ em gái cảnh sát này quá xinh đẹp, tính tình cũng không nhỏ, nói chuyện cũng hùng hổ dọa người. Hừ, nếu rơi vào trong tay bản Đường, chắc chắn phải dạy dỗ một trận mới được.

“Thế giới tự nhiên bao la vạn trượng, chuyện chúng ta không thể giải quyết, không biết đáp án cũng rất bình thường. Cũng bởi vì thế loài người mới có thể không ngừng tìm tòi để tiến bộ không ngừng. Về phần những chuyện linh dị kia cũng chẳng qua là hình thành từ cơ duyên xảo hợp, vốn không tính là gì. Anh dùng hai điều này đã muốn chứng minh lời anh nói là thật, có phải quá khó khiến mọi người tin tưởng rồi không?” Mạc Tiểu Mộc cười mỉa, nói.

“Nếu tôi nói gì các người cũng không tin thì dẫn tôi tới cục cảnh sát đi, tùy tiện thẩm vấn thế nào cũng được. Chỉ cần có thể tìm ra chứng cứ tôi nói dối, tôi bảo đảm để mặc các người xử lý.” Đường Nham thoải mái dựa vào ghế, dáng vẻ các người thích thế nào thì chiều thế ấy.

Thời đại này cũng không biết ra sao nữa. Nói dối cũng cho rằng là thật, nói thật lại không ai tin.

Những con người ngu ngốc không biết gì.

Các người

Vĩnh viễn cũng sẽ không

Lĩnh ngộ được

Sự huyền bí của phong thủy siêu hình

Mẹ kiếp, ông đây quả nhiên là ngâm thơ ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người.

Đường nào đó vô cùng tự kỷ, hung hăng khen ngợi mình trong lòng một trận.”

“Anh…” Mạc Tiểu Mộc thấy dáng vẻ này của Đường Nham thì lập tức nổi giận, vỗ bàn một cái, đứng dậy.

Lão Ngô ngồi cạnh cô ta vội vàng ngăn cô ta lại, ấn cô ta xuống ghế nói: “Tiểu Mộc, tôi dạy cô thế nào? Gặp chuyện phải bình tĩnh tỉnh táo. Sao động một chút là tức giận thế.”

Mạc Tiểu Mộc bị đội trưởng nhà mình trách móc một trận, lập tức như quả bóng cao su xì hơi, khẽ lầm bẩm một câu là do anh ta nói hươu nói vượn trước rồi không dám lên tiếng nữa.

Ha ha, còn tưởng rằng em gái này là hotgirl giang hồ, ai cũng có dáng vẻ đó. Không ngờ còn có người đánh bại được cô ta. Quả nhiên ai cũng có khắc tinh. Đường Nham dù bận vẫn ung dung xem náo nhiệt, còn không quên cho Mạc Tiểu Mộc một ánh mắt khiêu khích cô nhận thua đu.

Mạc Tiểu Mộc tức tới mức lại muốn vỗ bàn, cơ thể vừa động thì lão Ngô đã ném một ánh mắt cảnh cáo qua. Cô ta đành phải rụt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play