Trong hai tháng Mạnh Mộng suy nghĩ, ngày nào ông Triệu cũng tới cửa hỏi thăm, còn tặng rất nhiều đồ chơi nhỏ, tùy ý ngồi một lúc rồi lập tức tự động rời đi, chưa bao giờ nhiều lời thêm một câu, cũng không khiến cô ta thêm áp lực. Dần dần, trái tim không muốn mở ra với người khác của Mạnh Mộng cũng từ từ tách ra thành một khe hở, sau đó không bao lâu thì đồng ý với lời cầu tình yêu của ông Triệu.

Lúc không có chuyện gì làm thì cô ở bên ông Triệu. Nếu Đường Nham có chuyện tìm cô ta, triệu hồi tới thì cô ta có thể tới với tốc độ nhanh nhất, có thể nói là một công đôi việc..

Đường Nham cũng vô cùng vui mừng với lần này, thật lòng chúc mừng cô ta có thể đạt được hạnh phúc.

Khoảng thời gian này cửa hàng phong thủy cũng sống có mùi có vị. Đường Nham cũng nhận người tới xin giúp đỡ từ bốn phương tám hướng, giải quyết hàng loạt hoàn cảnh khó khăn vì phong thủy tạo thành cho họ.

Với tư cách là nhân viên đầu tiên trong cửa hàng nhỏ, Mạc Tiểu Mộc làm công việc hàng ngày vô cùng cẩn thận, tiếp đãi khách, quét dọn vệ sinh, còn rót cà phê pha trà, hơn nữa cô ta có bề ngoài xinh đẹp nên vẫn khiến khách có cảm giác như tắm gió xuân.

Có điều hôm nay lúc cô ta làm việc thì hơi đặc biệt chút là mua một đống lớn đồ ăn, nói là mình mới học cách làm vài món mới, muốn nấu cho Đường Nham và Trương Lương nếm thử.

Trương Lương lại vô cùng hưng phấn vì chưa từng có cô bé nào nấu cơm cho anh ta. Ngược lại sắc mặt Đường Nham hơi khó coi. Anh luôn lo lắng Mạc Tiểu Mộc nấu đồ ăn sẽ quên bỏ cái này cái kia, cuối cùng khiến nó lộn xộn lung tung, không đành lòng nhìn thẳng.

Tiếc rằng lại không thể dội nước lạnh nên đành phải tính toán chờ lát nữa nếu không thể ăn thì mình nên dùng lời thế nào để an ủi cô ta.

Nhưng chờ tới lúc đồ ăn được bưng lên bàn, Đường Nham bị ngạc nhiên tới trợn mắt há hốc miệng, không nói tới mùi vị, ít nhất bề ngoài là màu sắc đều đủ, mấy món ăn sáng bày trên bàn một cách quy củ như là một bức tranh.

“Wow, Tiểu Mộc, tài nấu nướng của cô đúng là không tệ. Quả nhiên không phụ lòng mong đợi của tôi.” Trương Lương nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, kinh ngạc nói.

“Mau nếm thử hương vị xem như thế nào đi.” Mạc Tiểu Mộc được khen ngợi, vô cùng mất tự nhiên mà nói, trong lòng thì lại âm thầm đắc ý. Mình vì luyện nấu mấy món này mà lãng phí không ít thời gian, nếu không có chút thành tích thì chẳng phải quá mất mặt à.

Trương Lương cầm đũa lên đầu tiên, không thể chờ đợi được mà gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, khẽ cắn một cái. Nước thịt đậm đà tản ra khắp nơi trong miệng, vừa nóng vừa thơm. Tuy nói không thể so với tay nghề đầu bếp năm sao nhưng đã tính là miễn cưỡng có thể đạt tiêu chuẩn. Đối với Mạc Tiểu Mộc mà nói, có thể nấu thành như thế có lẽ cũng rất không dễ dàng.

“Ừm, thực sự là ăn ngon lắm.” Trương Lương khen ngợi lần nữa, đũa trong tay không dừng lại mà gắp thêm một miếng thịt.

“Ăn ngon như vậy thật à?” Đường Nham nghi ngờ hỏi. Hôm nay cách lần Mạc Tiểu Mộc nấu canh cá trước đó không bao lâu, sao tài nấu nướng của cô ta lợi hại như vậy. KHông phải thằng nhóc Trương Lương kia nể mặt em gái mới cố ý nói vậy chứ?

Trong lòng có nghi ngờ, Đường Nham cũng không kiềm được mà cầm đũa lên gắp một miếng thịt cho vào miệng. Đúng là mùi vị không tệ lắm, Trương Lương không nói dối. Anh cũng không kiềm được mà duỗi ngón tay cái ra với Mạc Tiểu Mộc.

“Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán*. Tiểu Mộc, tôi thực sự rất khâm phục cô.” Đường Nham hải lòng nói, ăn không ngon mấy nhưng ít nhất hương vị vô cùng bình thường, chắc chắn sẽ không lo ăn vào đau bụng.

Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải đối đãi nhau bằng cái nhìn khác.

“Chuyện này còn phải nói à? Không nhìn xem tôi là ai.” Mạc Tiểu Mộc đắc ý nói, trong lòng đã vui mừng đến nở hoa từ lâu.

Ngay lúc mấy người đang ăn cơm thì có một cô bé mười tám mười chín tuổi bước vào cửa hàng, nửa người trên mặc một cái áo thun in hoa, bên dưới mặc một cái quần jean bó sát, chân mang giày đá bóng màu trắng, khuôn mặt tròn tròn vô cùng đáng yêu, ăn mặc với dáng vẻ thiếu nữ thanh xuân.

“Xin hỏi cô cần gì à?” Mạc Tiểu Mộc nghênh đón, lễ phép hỏi.

“Tôi muốn hỏi một chút có phải Đường Nham ở đây không?” Cô bé hỏi, mắt chạm tới Mạc Tiểu Mộc thì vội vàng né tráng, nhìn xuống đất như thể vô cùng căng thẳng.

“Tôi chính là Đường Nham. Cô có chuyện gì không?” Vừa nghe nói là tìm mình, Đường Nham đứng ngay dậy, hỏi lại.

“Xin chào đàn anh Đường Nham. Tôi và anh học cùng một trường, có điều năm nay tôi mới nhập học. Đã nghe đại danh của anh từ lâu, hôm nay có thể thấy người thật thật sự là vui vẻ.” Vẻ mặt cô bé đầy kích động nói, trong ánh mắt nhìn về phía Đường Nham như có thể bay ra sao nhỏ.

Mẹ kiếp, thì ra là có fan tới tìm mình à? Hì hì, cảm giác được người ta sùng bái này đúng là không tệ. Đường nào đó hết sức hài lòng với lần này, lúc nói chuyện cũng không kiềm được mà hạ giọng xuống.

“Thì ra là đàn em à. Tới tìm tôi có chuyện gì không? Chỉ cần tôi có thể làm được sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức. Cô cứ nói đi.”

“Tuy tôi từng nghe rất nhiều truyền thuyết về anh ở trong trường nhưng dù sao cũng không được chứng kiến cho nên tôi muốn hỏi lần nữa anh am hiểu phong thủy xem tướng thật à?” Cô bé nghiêm mặt, nói với vẻ mặt thành thật.

“Đương nhiên. Cho tới bây giờ tôi đều nói thật, sẽ không lừa người.” Đường Nham nhìn thẳng mắt cô ta, không e dè mà nói.

“Vậy thì mời anh giúp tôi một chutú. Nhà tôi sắp tan tành rồi. Tôi không nỡ để bố mẹ chia tay tuy nhiên không có sức cứu vãn. Cho nên tôi chỉ có thể tới đây tìm anh giúp đỡ. Tôi nghe nói anh đã giúp rất nhiều người giải quyết vấn đề phong thủy trong nhà, còn cải vận. Chỉ cần anh có thể giúp bố mẹ tôi hòa thuận như ban đầu thì bảo tôi làm gì tôi cũng sẵn lòng.” Cô bé nói.

“À, là nhà cửa không yên à? Có thể thì có thể, có điều tôi phải tới nhà cô xem phong thủy mới được. Nếu là vấn đề về phong thủy thì đương nhiên tôi bằng lòng giúp cô nhưng nhỡ may tình cảm của bố mẹ cô bất hòa, không thể ở bên nhau thật thì tôi lực bất tòng tâm rồi.” Đường Nham nghiêm túc nói.

“Ừ, vậy bây giờ anh có rảnh không? Bây giờ tôi dẫn anh về nhà tôi. Gần đây bố mẹ tôi vẫn luôn cãi nhau, bây giờ đã ồn ào tới mức ly hôn. Hai người đã chuyển ra ngoài ở, ném mình tôi ở lại trong nhà không quan tâm.” Cô bé không thể chờ đợi được mà nói. Cô ta ming có thể mau chóng giải quyết vấn đề phong thủy trong nhà để bố mẹ hòa thuận như lúc ban đầu, khôi phục cuộc sống gia đình đầm ấm mỹ mãn trước kia.

“Được, bây giờ chúng ta đi luôn.” Đường Nham thấy dáng vẻ cô bé tâm hoảng ý loạn, nếu bảo cô ta chờ một lúc thì có lẽ sẽ sụp đổ mất, hiển nhiên là coi mình là cọng rơm cứu mạng cuối cùng vì vậy đồng ý luôn.

Sau khi ra cửa, Đường Nham lấy chìa khóa xe ra nhấn công tắc một chiếc xe màu đen, là công cụ để thay cho việc đi bộ, vẻ ngoài đại khí hết sức thu hút ánh mắt. Đây là kiểu xe mới ra mắt năm nay, tuy không phải xe sang trọng gì nhưng hơn ở chỗ hợp với điều kiện kinh tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play