“Đã tới nước này còn nói bỏ cái gì mà bỏ. Cơ thể của ta tự ta biết, vốn không đi được bao xa. Nếu không phải có ta thì con đã chạy trốn thật xa lâu rồi chứ không phải dừng lại ở thành phố này lâu như thế. Đi nhanh đi.” Đạo sĩ trung niên thúc giục.
“Sư phụ, con…” Người đàn ông tay ngắn muốn nói lại thôi.
“Đi đi.” Đạo sĩ trung niên giận dữ hét.
Người đàn ông tay ngắn nhìn thoáng qua sư phụ nhà mình, khóe mắt ngấn lệ. Tuy nói hai người không có quan hệ máu mủ nhưng cũng đã quen nhau lâu. Sư phụ không quan tâm anh ta làm gì, dù là phạm tội giết người sư phụ cũng chưa từng ngăn cản. Ông hết sức yêu thương anh ta nhưng chuyện lại rơi vào bước này khiến anh ta không có cơ hội lựa chọn. Sau đó, anh ta lau hết nước mắt nơi khóe mắt, nhất quyết ngoảnh lại chạy về phía bóng tối. Có một câu sư phụ nói không sai, không thể để hai người cũng chết ở đây.
Đạo sĩ trung niên thở dài một hơi, ngồi xổm xuống dưới gốc đại thụ. Những chuyện ông ta đã làm ông ta rất rõ trong lòng, hôm nay nên có báo ứng.
Chờ Đường Nham dẫn vài con nô lệ quỷ đuổi theo tới thì thấy đạo sĩ trung niên dựa vào đại thụ, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười, hai tay không còn sức lực rũ xuống, đã không còn hơi thở. Một con dao găm tinh xảo đẹp đẽ cắm vào ngực ông ta, máu tươi thấm ướt vạt áo.
“Mẹ kiếp, người này vậy mà lại tự sát. Tôi thật không muốn mạng ông ta, vốn định đưa tới cục cảnh sát.” Đường Nham thở dài một tiếng, nói.
“Đưa tới cục cảnh sát, với tội của ông ta thì chỉ có một con đường chết. Ông ta có thể tự chấm dứt mạng mình chắc chắn cũng đã đoán trước được kết quả rồi. Có điều sao không thấy người đàn ông còn lại nhỉ.” Mạnh Mộng nhìn bốn phía trống rỗng một lúc, nghi ngờ hỏi.
“Gặp nguy hiểm nên chắc chắn trốn thật xa rồi. Chúng ta mau đuổi theo.” Đường Nham vội vàng nói.
Người đàn ông tay ngắn cả ngày sống an nhàn sung sướng, cũng không có nhiều thể lực nên chạy một lúc đã không chịu nổi, không qua bao lâu sau đã bị Ứng Phong chặn lại.
“Ngoan ngoãn đầu hàng đi, anh chạy không được nữa rồi.” Đường Nham lạnh lùng nói.
“Vậy à? Rốt cuộc tôi vẫn rơi vào trong tay các người rồi, thực sự là tạo hóa trêu người. Đáng tiếc đáng tiếc, lúc trước không đánh tan hồn phách của mấy người phụ nữ một lần luôn nếu không sẽ không có tình huống ngày hôm nay.” Người đàn ông tay ngắn cười khẽ hai tiếng, hơi hối hận mà nói.
“Ác giả ác báo, kết cục của anh đã được định từ lâu rồi.” Đường Nham lạnh lùng nói.
“Nhưng hết lần này tới lần khác tôi lại không muốn nhận kết cục này.” Người đàn ông tay ngắn khẽ lầm bầm một câu, tay phải lặng lẽ luồn vào trong túi áo, lấy một con dao găm ra, giấu trong tay áo, sau đó nhanh chóng đánh về phía Đường Nham.
Tốc độ của anh ta thực sự là kém xa mấy cây thực vật quái dị kia nên Đường Nham đối phó dư dả. Anh ngạc nhiên một giây rồi nhanh chóng cầm roi da trong tay quất lại.
“Á.”
Người đàn ông tay ngắn bị roi da quật đi thật xa, va vào cái cây bên cạnh, phát ra một tiếng hét thảm thiết rồi té lăn xuống đất.
Ứng Phong vung tay lên, hắc khí tỏa ra từ đầu ngón tay anh ta, vây người đàn ông tay ngắn chặt chặt chẽ chẽ.
“Hừ, muốn đánh lén tôi anh còn non lắm.” Đường Nham đi tới phía trước đá anh ta một đá, vừa cười giễu cợt vừa nói.
“Chuyện cho tới nước này tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa. Anh muốn làm thế nào thì làm thế đó đi.” Người đàn ông tay ngắn nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc người chém giết.
“Thực ra tôi vẫn rất tò mò một vấn đề. Người có tiền có thế như anh, hẳn rất nhiều phụ nữ bên cạnh mỡi đúng. Sao anh phải ra tay với các cô ấy? Đó đều là những sinh mạng vô tội mà.” Đường Nham nhìn người đàn ông nằm bên chân mình từ trên cao xuống, hỏi.
“Vì tôi hận họ. Phụ nữ là thứ khiến người ta ghét nhất thế giới này. Họ thường tham lam, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào khiến người ta thấy ghét.” Người đàn ông tay ngắn như nghĩ tới điều gì, mặt hiện ra vẻ khinh bỉ.
“Tuy tôi không phủ nhận đúng là có người như thế tồn tại nhưng nhân tính hay thay đổi, vốn không có người thập toàn thập mỹ. Anh cần gì cứ phải bắt lấy một điểm không tha như thế.” Đường Nham không hiểu hỏi.
“Anh đã không tin thì nghe tôi kể một câu chuyện xưa đi.” Người đàn ông tay ngắn biết mình sống không lâu nữa cho nên có dáng vẻ không sao cả, bình tĩnh giãy dụa cơ thể ngồi dậy từ trên mặt đất.
“Rửa tai lắng nghe.” Đường Nham khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói. Anh rất muốn biết rốt cuộc vì chuyện gì mà có thể khiến một người đàn ông bình thường trở thành tâm thần thế này.
Sau đó, người đàn ông ngắn tay rủ rỉ kể chuyện xưa của anh ta ra.
Trước kia, anh ta sống trong một gia đình rất giàu có. Bố anh ta kinh doanh một công ty khổng lồ, trong nhà ăn mặc không lo. Mẹ dịu dàng hiền lành, ngày nào cũng ở trong nhà làm bạn cạnh anh ta, cuộc sống bình thường lại tốt đẹp.
Nhưng cuộc sống như vậy không duy trì được bao lâu. Tới năm anh ta bảy tuổi, trong nhà vì phá sản mà trở thành không có gì cả. Bố cả ngày oán trời trách đất, ngày nào cũng uống say bét nhè, không làm việc cũng không làm việc nhà, nóng giận lên còn đánh mắng mẹ nhưng mẹ vẫn một mực lặng lẽ chịu đựng, không nhiều lời.
Mãi tới một ngày, anh ta không cẩn thận thấy mẹ bỏ ít bột phấn không biết tên vào trà của bố, lúc đó cũng không cảm thấy có gì nhưng không bao lâu sau, bố qua đời.
Sau khi làm xong tang lễ, anh thấy mẹ gọi điện thoại với một người thì chạy tới cửa nghe lén.
Chuyện tiếp theo thực sự khiến tâm hồn trẻ thơ của anh ta bị khiếp sợ.
Thì ra sở dĩ mẹ gả cho bố là vì bị người khác sai khiến để ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản. Còn cái chết của bố cũng là do một tay bà ta tạo thành. Những bột phấn mà bà ta bỏ vào trong ly là độc dược mãn tính.
Dưới bề ngoài dịu dàng lương thiện là một khuôn mặt âm tàn xấu xí, vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn.
Bắt đầu từ đó, anh ta nổi lên lòng căm thù phụ nữ, đặc biệt là những cô bé yếu đuối động lòng người, trong sáng lương thiện. Anh ta đặc biệt muốn xé rách khuôn mặt các cô, xem thử rốt cuộc trong lòng các cô xấu xa và đen tối tới mức nào.
Sau này anh ta quen sư phụ, học được rất nhiều thứ huyền diệu từ chỗ ông ta, cũng biết xử lý hiện trường phạm tội như thế nào mới không để lại dấu vết.
Lần đầu tiên ra tay, anh ta cảm nhận được sự thích thú khổng lồ, sau đó càng không thể cứu vãn, làm tổn thương vài người liên tục, mãi tới khi Đường Nham xuất hiện mới cắt đứt cuộc sống như thế của anh ta.
Nghe hết câu chuyện xưa xong, Đường Nham im lặng một lúc mới thản nhiên nói: “Mẹ anh lừa anh và bố anh đúng là có lỗi rất lớn nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều giống bà ta. Từ nhỏ anh sống trong gia đình như thế thảo nào tính cách cực đoan như vậy. Nhưng đó không phải là cái cớ để anh phạm sai lầm. Anh phải trả giá thật lớn vì những gì mình làm.” Đường Nham trầm giọng nói.
“Anh không sống trong thế giới của tôi sao biết cảm nhận của tôi? Kệ anh nói như thế nào, dù sao bây giờ tôi cũng không có chỗ để phản bác rồi.” Người đàn ông tay ngắn không sao cả mà nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT