Tiểu quỷ va vào tường xong thì rơi xuống đất, miệng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ không rõ như thể vô cùng tức giận, sau đó chợt lách người biến mất tại chỗ lần nữa.
Hai người Đường Nham và Tô Thiên lập tức tập trung tinh thần, bắt đầu quan sát động tĩnh xung quanh.
Mười mấy giây sau, Đường Nham nhạy bén cảm nhận bên cạnh mình bỗng có một luồng gió lạnh sắc bén, anh lập téc di chuyển thân hình, trốn qua một bên rồi ngẩng đầu nhìn sang thì phát hiện tên tiểu quỷ đang đứng ngay chỗ mình vừa đứng, vì tấn công vào không khí nên nó đang nhe răng trợn mắt với anh, hai mắt đỏ rực hung tợn mà trừng anh, dường như hết sức tức giận.
Đường Nham không cho nó cơ hội ra tay lần nữa, đánh thẳng một roi khiến nó rơi từ trên không trung xuống.
Tô Thiên bên cạnh phất tay, dùng hắc khí huyễn hóa thành một thanh trường đao, chém ngang eo tiểu quỷ thành hai nửa.
Kết quả là con tiểu quỷ nuôi để tụ tài này ngay cả tiếng kêu đau cũng không phát ra được một tiếng đã tan thành mây khói, tan đi ngay tại chỗ.
“A, rốt cuộc xong rồi.” Đường Nham thở ra một hơi, từ từ thả lỏng tinh thần.
“Đây chỉ là tiểu quỷ bình thường, giải quyết nó chẳng phải là chuyện rất dễ dàng à.” Tô Thiên mây trôi nước chảy nói.
“Lại chống lại chủ nhân có phải không? Tôi nói gì thì chính là cái đó, không được phản bác.” Đường Nham giận dữ hét, đánh rơi mặt mũi mình một cách trực tiếp như vậy thật sự là quá đáng.
Mặt Tô Thiên đen thui, ngoảnh sang một bên không lên tiếng nữa.
Đường Nham cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng, mặt như thiêu như đốt, vội vàng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Tiền Danh còn đang niệm chú ngữ trong một căn phòng khác, vừa hay cũng không tản ra chút lực tín ngưỡng nào nữa. Ứng Phong bên cạnh thì có vẻ mặt cao hứng bừng bừng. Nửa người anh ta đã hoàn thành hồn thể thực hóa, sức mạnh trong hồn phách tăng lên gấp đôi. Lợi ích lực tín ngưỡng mang lại vượt qua cả sự tưởng tượng của anh ta. Nghĩ tới những thứ Đường Nham từng hứa hẹn cho mình, anh ta cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.
Đường Nham thấy thế thì bước lên cắt đứt hành động của Tiền Danh. Đã không còn lực tín ngưỡng nữa thì không cần niệm chú, có điều rõ ràng những sức mạnh này khiến nửa người Ứng Phong đã hồn thể thực hóa, xem ra Tiền Danh đúng là đủ sợ chết.
“Đừng đọc chú ngữ nữa. Tôi đã giải quyết tên tiểu quỷ kia rồi. Sau này nó tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa. Tốt nhất cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt, sau này khí vận sẽ có sai lệch rất lớn với hiện tại. Đây là nhân quả khi dùng quỷ hồn để tụ tài, mong cậu đừng bị đả kích.”
“Tôi biết, tôi biết. Thực sự là rất cảm ơn anh Đường. Nếu không phải cậu thì tôi thật không biết nên làm cái gì bây giờ, e rằng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.” Tiền Danh kích động nói.
“Vậy được rồi, tôi tạm biệt cậu thôi. Sau này cậu có chuyện gì thì có thể tới cửa hàng tìm tôi.” Đường Nham nói.
“Tôi tiễn anh Đường.” Tiền Danh ân cần nói.
“Không cần, tôi tự lái xe là được.” Đường Nham cười từ chối. Từ giờ trở đi người đàn ông này sẽ gặp xui một thời gian, anh cũng không dám ngồi xe của anh ta, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì thê thảm, vẫn nên tự gọi xe, hệ số an toàn tương đối cao.
Đường Nham ra cửa, Tô Thiên mới tò mò hỏi: “Nếu để tôi ra tay giúp đỡ thì có thể thay đổi số mệnh giúp anh ta. Vì sao anh không đề cập chuyện này với anh ta?”
“Không được. Anh ta không chỉ cho tiểu quỷ kia ăn rất nhiều máu tươi mà còn bị hút phần lớn tinh khí, cơ thể đã bị vét sạch tới mức dầu hết đèn tắt. Có khi không được bao lâu nữa tính mạng anh ta sẽ đi tới cuối cùng. Cải vận lần nữa cũng không có tác dụng gì lớn. Tên của anh ta đã có định số, nếu chúng ta can thiệp quá nhiều sẽ gặp báo ứng. Dù sao việc nên làm tôi đã làm, sau đó chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi.” Đường Nham thở dài một hơi, nói.
Nghe anh nói xong, Tô Thiên hiểu ra, khẽ gật đầu, không hỏi nhiều tiếp nữa.
Về cửa hàng, Mạc Tiểu Mộc và Trương Lương tò mò sáp tới hỏi thăm Đường Nham xem chuyện tiến triển tới đâu, bị anh tùy tiện giải thích vài câu qua loa lấy lệ. Dù sao kết quả tốt là được, về phần quá trình thế nào thì không cần thiết phải nhiều lời.
Sau đó không còn khách khác tới cửa nữa, vì vậy Đường Nham rời cửa hàng trở về nhà mình. Lưu Tiểu Nhiên dịu dàng thông minh đã nấu xong cơm tối chờ anh, vừa vào cửa là có thể thấy một khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa và một bàn thức ăn bốc hơi nóng khiến Đường Nham cảm thấy trong lòng ấm áp.
Ăn cơm tối xong, Đường Nham về lại nhà mình, tìm bình sứ nhỏ đựng hồn phách Tiếu Vi Vi, thả cô ta ra ngoài.
Thời gian gần đây một chuyện nối tiếp một chuyến khiến quên mất con nhóc kia, bây giờ vừa hay có thời gian, phải dạy dỗ cô ta thật tốt một trận,
Tiếu Vi Vi yếu ớt không có sức lực miễn cưỡng ngưng tụ thành hình người, rơi từ trên không trung xuống đất, sắc mặt trắng bệch, không còn sinh khí.
“Bây giờ cô chỉ có một con đường có thể đi là làm nô lệ của tôi. Đương nhiên cô cũng có thể lựa chọn từ chối, có điều kết quả của cô ra sao tôi cũng không dám đảm bảo.” Đường Nham khoanh hai tay trước ngực, từ từ nói.
“Tôi nghe lời anh, cái gì tôi cũng nghe theo anh, chỉ cần anh có thể bỏ qua cho tôi là được.” Tiếu Vi Vi gật đầu liên tục, nói.
“Ừ, rất nghe lời đấy, tiết kiệm không ít sức lực cho tôi.” Đường Nham hài lòng nói. Mạnh Mộng vẫn tốt hơn chút, lúc trước khi dạy dỗ Tô Thiên cũng phải phí không ít công sức. Tâm nhãn của con nhóc kia nhiều hơn, lúc rảnh rỗi còn tính toán phản kháng mình như thế nào, quả thực là xấu xa không chịu nổi.
“Đã vậy thì từ hôm nay trở đi tôi nói gì cô làm cái đó, không được phép từ chối, không được phép phản kháng. Cô phải gọi tôi là chủ nhân, nếu có việc nào không làm được thì roi da của tôi không đùa đâu.” Đường Nham nửa đe dọa nửa cảnh cáo nói.
“Vâng, tôi sẽ thành thành thật thật nghe lời.” Tiếu Vi Vi sợ sệt nói.
Sau đó, Đường Nham cắn nát ngón tay, nặn ra một giọt máu tươi, nhỏ trên trán cô ta xem như là ký kết khế ước thành công.
Khi còn sống lá gan Tiếu Vi Vi không lớn. Sau khi chết biến thành quỷ hồn lại bị Đường Nham trừng trị một trận cho nên bây giờ lá gan càng nhỏ hơn, vốn không có lòng phản kháng gì. Đường Nham bảo cô ta làm gì cô ta sẽ thành thành thật thật làm cái đó, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, quả thực là không thể nghe lời hơn được nữa.
Lại qua mấy ngày nữa, Đường Nham liên lạc trước với ông Triệu, bảo là muốn tới sân võ của ông ta xem phong thủy lần nữa, vì vậy ông ta bảo vệ sỹ đưa anh qua đó.
Trên đường đi vẫn là bị bịt mắt bởi một miếng vải đen mỏng. Anh có thể cảm nhận được mình bước vào sân võ nhưng hai người mặc đồ đen đi theo vẫn không có ý định cởi mảnh vải ra mà một trái một phải đưa anh đi về phía trước.
Hôm nay sân võ vô cùng sôi nổi, hẳn là lúc việc làm ăn tốt nhất. Đường Nham có thể nghe thấy tiếng đàn ông hoan hô xung quanh xen lẫn tiếng chửi rủa rất rõ ràng, giọng nói lộn xộn vang lên không dứt bên tai.
Cứ đi như vậy một thời gian ngắn, tiếng động ồn ào bên tai từ từ yên lặng lại như thể đi tới một không gian bí mật nào đó. Lúc này người mặc đồ đen bên cạnh mới cởi mảnh vải trên mặt anh ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT