“Vậy phải làm sao bây giờ, cô ta có thể quấn lấy tôi không, có phải là bây giờ đang trốn trong phòng tôi vì chuyện này không, tôi đã từ chối nhiệm vụ rồi, sao cô ta còn không chịu buông tha cho tôi chứ.” Sắc mặt của Mạc Tiểu Mộc trắng bệch nói.
Đường Nham quét nhanh trong phòng qua một lần, tuy rằng trong không khí có tồn tại khí đen nhàn nhạt, thế nhưng cũng không nhìn thấy có quỷ hồn.
“Yên tâm đi, bây giờ cô ta không có ở đây, tôi ở đây với cô, nếu như cô ta dám đến, tôi trực tiếp đầu xuôi đuôi lọt bắt lấy cô ta, cô ngủ trước một lúc đi, tôi thấy sắc mặt cô rất khó coi, bổ sung chút thể lực rồi lại nói” Đường Nham an ủi.
Mạc Tiểu Mộc nhìn người đàn ông trước mặt này, tâm trạng hoảng loạn nhất thời bình tĩnh lại, cô ta tin tưởng người này có đầy đủ năng lực để cô ta dựa vào, cho nên từ trên ghế sa lông đứng lên nói rằng: “Vậy tôi đi vào phòng ngủ một lúc, anh cứ ngồi ở đây đi, trong tủ lạnh có nước uống, muốn uống thì tự mình lấy nha.”
Mấy ngày nay đều không ngủ ngon giấc, cô ta thật sự cảm giác được thân thể rất mệt mỏi.
“Ừ, tôi biết rồi.” Đường Nham nói.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Đường Nham ở bên ngoài bảo vệ mình nên lần này Mạc Tiểu Mộc lại ngủ rất an ổn, một chút ác mộng cũng không mơ thấy, dường như là muốn bù đắp lại giấc ngủ mấy ngày qua vậy, một hơi ngủ đến trời đất mù mịt.
Đợi khi sắc trời dần dần đen kịt lại, thức ăn gọi bên ngoài cũng đã chuẩn bị tốt đưa đến, lúc này Đường Nham mới gõ cửa phòng một cái, gọi tên Mạc Tiểu Mộc.
“Tiểu Mộc, nhanh rời giường ra ăn cơm nè.”
Sau vài tiếng gọi, Mạc Tiểu Mộc mới mơ mơ màng màng từ trên giường bò xuống, mặc váy ngủ lỏng lẻo, đầu tóc rối bời mở cửa phòng đi ra, ánh mắt mê ly, một mặt không biết làm sao nhìn Đường Nham, đúng là có nhiều hơn mấy phần đáng yêu.
Đường Nham không nhịn được mà xì xì cười ra tiếng: “Xem cô ngủ thành con mèo hoang nhỏ rồi này, mau rửa mặt đi tắm một chút đi, tôi gọi thức ăn bên ngoài rồi, ngủ lâu như vậy, chắc chắn là đói bụng rồi đúng không?”
Vừa nghe Đường Nham nói như thế, Mạc Tiểu Mộc mới mới phản ứng được bây giờ là tình trạng gì, nhất thời hơi đỏ mặt, cúi đầu trầm mặc chạy vào phòng rửa tay, sau một phen rửa mặt mới quay lại phòng khách.
Trên bàn cơm bày mấy món ăn sáng cùng hai bát cháo loãng, nhìn qua như là bữa cơm tối của gia đình bình thường, có điều đúng là có cảm giác ấm áp.
“Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, không nên ăn những thứ nhiều dầu mỡ kia, thanh đạm khá tốt cho dạ dày, như thế nào, còn có thể chứ?” Đường Nham lo Mạc Tiểu Mộc sẽ không thích, vội vã giải thích.
“Ừ, bình thường tôi cũng thích ăn thanh đạm.” Mạc Tiểu Mộc trầm thấp nói một câu, liền nhận lấy đôi đũa Đường Nham đưa tới, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Ngủ cả một buổi trưa, đúng là cô ta cảm thấy bụng hơi trống rỗng.
Sau khi hai người yên tĩnh ăn cơm tối xong, Mạc Tiểu Mộc cầm chén đũa dọn vào nhà bếp, Đường Nham thì lại gọi điện thoại cho Lưu Tiểu Nhiên, báo cho cô tình huống ở đây một chút, dặn cô không cần lo lắng, muốn cô phải tự chăm sóc chính mình, nói không chừng tối hôm nay cô ở một mình hồn ma có thể quay lại, vì lẽ đó phải ngăn ngừa lỡ như anh không quay lại.
Cô nhóc Lưu có chút không vui nhìn Đường Nham ở cùng người phụ nữ khác, nhưng mà để Đường Nham bỏ Mạc Tiểu Mộc tự mình trở về, câu nói như thế này bây giờ cô không thể mở miệng được, không thể làm gì khác hơn là cảnh cáo anh vài câu, để anh giữ quy cũ, lúc này mới cúp điện thoại.
Lúc này đã là chín giờ tối, Đường Nham ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi phòng khách ra, bên trong đang phát một bộ phim kiếm hiệp, vai nam chính mặt áo trắng đang cầm kiếm bay mua chiến đấu, kết quả còn chưa xem được mấy phút, ti vi lại đột nhiên vang lên tiếng mất tín hiệu, hình ảnh cũng mơ hồ không rõ, dường như có thứ gì quấy nhiễu tín hiệu.
“Ai, Tiểu Mộc, ti vi nhà cô có phải là hỏng rồi không, sao lại biến thành thế này rồi?” Đường Nham cau mày quay vào nói với Mạc Tiểu Mộc trong phòng bếp.
Mạc Tiểu Mộc từ trong phòng bếp đi ra, vừa nhìn thấy sự kì lạ của ti vi, sắc mặt nhất thời thay đổi rõ rệt, sợ hãi nói với Đường Nham nói rằng: “Là, là thứ quỷ kia đến rồi, mỗi lần ti vi biến đổi thành như vậy, buổi tối nhất định tôi sẽ gặp ác mộng.”
Đường Nham vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời hồi hộp một hồi, vội vàng từ trên ghế sô pha đứng lên, quét mắt xem tình huống trong phòng một lúc, dưới mắt thần thông, đúng là cũng không có nhìn thấy quỷ ảnh gì, lúc này anh mới an lòng mấy phần.
“Đừng sợ đừng sợ, con quỷ hồn kia chưa từng xuất hiện” Đường Nham an ủi.
“Không, nhất định là cô ta xuất hiện, bằng không ti vị nhà tôi đang tốt, làm sao lại xuất hiện tình huống như thế” Mạc Tiểu Mộc lắc lắc đầu, chắc như đinh đóng cột nói.
“Nếu như cô ta thật sự xuất hiện, tôi không thể không phát hiện một chút tung tích nào được, vấn đề chắc chắn xuất phát từ chỗ khác, trước tiên cô đừng có hốt hoảng, để tôi kiểm tra cẩn thận một chút.” Đường Nham nói xong cũng đánh giá không khí xung quanh một lần nữa.
Đột nhiên, anh phát hiện thật sự giống như có một luồng khí đen cuồn cuộn không ngừng lan tràn trong phòng, mà xem hướng bay đến, chính là cửa lớn trong phòng.
Đường Nham di chuyển bước chân, rón rén đi tới cạnh cửa, sau đó anh đã nhìn thấy, những luồng khí đen từ trong khe cửa dật tản đi vào, đây cuối cùng là xảy ra chuyện gì, lẽ nào ngoài phòng có thứ gì sao.
Do dự một hồi, Đường Nham quyết định vẫn nên mở cửa xem thử một chút, bằng không cứ đoán mò như vậy cũng không đoán được cái gì, có điều, vì để ngăn ngừa lỡ như, anh rút roi da nhỏ trong ngực ra, chăm chú nắm trong tay, lúc này đi đến mở cửa phòng ra.
Làm anh bất ngờ chính là, trong hành lang ngoài phòng không có một bóng người, đến nửa con quỷ ảnh cũng đều không có, chỉ có điều trong không vẫn lưu lại mùi khí đen nồng nặc, hơn nữa hình như là bay ra từ cửa đối diện, cho dù không cần đi vào, Đường Nham cũng liền biết, chắc chắn người của căn nhà đối diện đã xảy ra chuyện, theo nguyên tắc cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái chùa, anh đi đến gõ cửa phòng một cái.
“Xin chào, có ai ở nhà không?”
Bên trong cửa yên tĩnh, không người đáp lại, lần này sắc mặt của Đường Nham càng thêm khó coi, anh có một dự cảm không tốt, hay là người bên trong này đã gặp chuyện bất ngờ, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, anh không có suy nghĩ nhiều, liền một bước dài đến, hung hăng đạp cửa vào phòng, nhanh một chút, nói không chắc còn có thể cứu, anh không để ý nét vẽ ở đây, đạp mấy đạp, cửa gỗ lớn liền bị anh đạp phá ra.
Trong phòng ánh đèn lúc sáng lúc tối, dường như có thứ gì đó không ngừng ấn bật tắt, ánh sáng bên trong chợt lóe lên, Đường Nham nhìn rõ ràng tình hình bên trong một chút, huyết dịch của anh liền lạnh xuống.
Trong phòng khách, một người đàn ông mập mạp đang vặn vẹo thân thể bồng bềnh giữa không trung, hai tay hai chân mở ra, tạo thành hình chữ đại – hình người nằm dang tay chân, bởi vì vừa vặn quay về phía cửa, vì lẽ đó Đường Nham có nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của ông ta.
Đó là vẻ mặt xuất hiện dưới tình huống vô cùng sợ hãi, người đàn ông vô cùng sợ, nước mắt nước mũi trên mặt giàn giụa, không ngừng nhếch miệng, nhưng ngay cả một chút âm thanh cũng đều không phát ra được, mà trôi nổi bên cạnh ông ta là một người phụ nữ, sắc mặt trắng bệch, viền mắt đen thui, trên bụng rách một mảng lớn, dòng máu lẫn vào ruột nhỏ xuống trên đất, dáng vẻ kia khỏi nói khủng bố đến mức nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT