Đường Nham cẩn thận đánh giá ông ta vài lần, phát hiện giữa mày ông ta có quấn một tia khí đen, khí thần toàn thân cũng không được sung túc, quả nhiên là dấu hiệu gặp vận xui.
Tướng mạo góc cạnh rõ ràng, trên con đường sự nghiệp chính là điềm xấu, tiền tới mau nhưng cũng dễ dàng xảy ra chuyện, Có thể thấy người đàn ông này là người tài cao và gan cũng lớn, dám đua dám xông pha. Hơn nữa trên người ông ta toát ra loại hơi thở sinh ra đã có sẵn của người lãnh đạo, cho dù trên sự nghiệp xảy ra chút biến cố nhưng cũng có thể dễ dàng ổn định.
Những chỗ khác không xung khắc thì ắt hẳn phong thủy của nơi ở xảy ra vấn đề.
“Tôi nhìn tướng mạo của ông cũng không có chỗ nào tương khắc, cho nên suy đoán vấn đề chính là nơi mà ông bình thường ở lâu nhất, cần phải đi quan sát thực tế một phen mới được. Chứ hiện tại thật sự không nhìn ra có vấn đề gì nghiêm trọng cả.” Đường Nham cười nói với ông Triệu.
“Này, thật không vậy? Nơi tôi bình thường ở nhiều nhất là đấu trường quyền anh của tôi, chỗ đó ngư long hỗn tạp nên tương đối hay dễ xảy ra vấn đề, cho nên tôi cần phải ở nơi đó một thời gian dài mới có thể canh giữ khu vực đó. Nếu anh đã nói có vấn đề, vậy cùng tôi qua đó xem đi. Nhưng tôi nói thẳng trước, nếu anh không nắm chắc còn muốn ôm chuyện này vào người, tôi đem anh ném đến đấu trường quyền anh ngầm làm bao cát cho tuyển thủ dùng đấy.” Ông Triệu vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đường Nham.
Không có người dám nghi ngờ ông ta nói lời này là thật hay giả, chỉ nhìn khí thế trên dưới toàn thân từ ông ta, cho dù ông ta nói mình từng giết người, cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Trương Lương đứng một bên nhịn không được co rúm lại một chút, nhanh chóng nhìn về phía Đường Nham.
Đường Nham lại không hề dao động, trên mặt vẫn cứ tươi cười nhàn nhạt, trong lòng đã có tính toán trước nên gật đầu, anh vẫn tự tin với thực lực của mình, chỉ cần nơi đó không có hung quỷ ác linh gì đó thì đều dễ dàng giải quyết.
“Được, có quyết đoán, chúng ta đừng chậm trễ nữa, bây giờ xuất phát đi!” Trên mặt ông Triệu trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, ông ta từ trên sô pha đứng dậy, sửa sang lại một chút nếp nhăn trên quần áo, mặc kệ Đường Nham đồng ý hay là không đồng ý nên lập tức đi ra ngoài cửa.
Người đàn ông mặc vest màu đen đứng bên cạnh ông ta đi đến trước mặt Đường Nham bày ra tư thế mời, biểu cảm trên mặt như không cho phép từ chối.
Trong lòng Đường Nham không nhịn được mới thầm nghĩ một câu, lần này có như nào thì cũng có cảm giác mua may bán đắt. Hừ, chờ đến lúc chủ và thợ hung hăng đập ông ta, nếu không thì chẳng phải là muốn nhận tội oan sao?
“Này, cậu đi một mình phải cẩn thận chút, nhớ rõ là phải hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Trương Lương sáp lại gần cẩn thận dặn dò từng câu, trên mặt toàn là vẻ lo lắng.
“Yên tâm đi, thực lực của tôi cậu cũng không phải không biết, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Đường Nham vỗ nhẹ vai an ủi, sau đó xoay người hướng ra ngoài cửa.
Một chiếc Hummer mới tinh đang đỗ bên ngoài, người đàn ông mặc vest màu đen tiến lên mở cửa xe hàng ghế phía sau, chờ Đường Nham lên xe mới đóng cửa lại, ông ta thì ngồi xuống ghế lái khởi động xe.
Dọc theo đường đi, xe không ngừng vòng tới vòng lui ở nội thành, Đường Nham vốn đã không ngủ đủ giấc nên rất nhanh đã nổi lên cơn buồn ngủ, ngã xuống ghế ngồi, tron cơn mơ màng cũng không biết ngủ bao lâu. Mãi cho đến khi nghe thấy có người gọi tên mình thì Đường Nham mới từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Ngẩng đầu thấy một người đàn ông mặc vest đen đang đứng trước cửa xe, thấy anh tỉnh lại, sắc mặt không vui nói: “Anh Đường, chúng ta đã tới rồi, anh có thể xuống xe.”
“A, ngại quá, không cẩn thận ngủ quên mất.” Đường Nham xấu hổ cười, ra khỏi xe. Trước mắt anh là một tòa nhà xưởng hẻo lánh.
Thoạt nhìn có vẻ xưa cũ rách nát, cũng không biết đã tồn tại bao lâu, nhưng diện tích rất lớn, liếc mắt một cái nhìn không thấy đầu. Ông Triệu đã đứng ở cửa chờ, nhìn thấy Đường Nham xuống xe cũng không nói lời nào, xoay người bước vào bên trong.
Vì thế, Đường Nham cũng đi theo, người đàn ông mặc vest đen cũng đi theo phía sau làm vệ sĩ.
Sau khi mấy người đi vào nhà xưởng, tới trước cửa thang máy thì có hai người đàn ông cũng mặc vest đen đang đứng đó, vừa thấy bóng dáng Ông Triệu đã vội vàng cung kính chào hỏi, cúi đầu hô một tiếng đại ca.
Ông Triệu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Bên trong thế nào rồi?”
“Theo như ngài phân phó, đã ra mệnh lệnh dọn dẹp, từ chối tất cả khách, hiện tại bên trong không có một bóng người.” Một người đàn ông vội vàng đáp lại.
“Ừ, đứng đây canh giữ cẩn thận.” Ông Triệu hài lòng gật đầu, sau đó bước vào thang máy.
Đường Nham theo sau đi vào, người đàn ông mặc vest đen ấn ba con số. Sau đó cửa thang máy khép lại và bắt đầu di chuyển. Vài phút sau thì ngừng lại, cửa thang máy một lần nữa lại mở ra, Ông Triệu vẫn dẫn đầu đi ra ngoài như cũ.
Bên ngoài quả nhiên có một động khác, Đường Nham vừa đi ra ngoài vừa nhìn thẳng.
Đó là một không gian ngầm khổng lồ, có dạng hình tròn. Ở trung tâm xây một cái đài cao bằng phẳng, chung quanh đài cao còn xây vòng bảo hộ và màn lưới, Khu vực còn lại là dày đặc ghế ngồi, có thể chứa đến vài trăm người, tưởng tượng nếu như đầy người ngồi thì cảnh tượng nhất định sẽ rất ngoạn mục.
“Đây là đấu trường quyền anh ngầm của tôi, vì để cậu không bị quấy rầy, hôm nay cố ý không mở cửa đón khách, Bởi vậy nên tổn thất không ít tiền để hiện tại phải xem cậu, ngàn vạn lần đừng làm tôi thất vọng.” Ông Triệu liếc nhìn Đường Nham và từ từ nói.
“Đương nhiên.” Đường Nham không nhanh cũng không chậm đáp lại một câu.
Lúc anh đến thang máy đã lặng lẽ triệu hồi Ứng Phong ra, cho nên có thể lập tức tập trung lực tinh thần tương thông với tâm linh anh ta, đưa mắt thông linh chi lại đây.
Mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mặt đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu, trong đường cong không khí có chút lộn xộn, đục ngầu không chịu được, thậm chí còn có từng đợt từng đợt khí đen hỗn loạn.
Nơi này quả nhiên có khí đen, sau khi Đường Nham ý thức được điều này thì trong lòng giật mình, chẳng lẽ mình nói trúng rồi, thật sự ẩn giấu hung quỷ ác linh gì đó sao?
“Này, Ứng Phong, tôi thấy nơi này có khí đen, anh có nhận thấy có gì đó không hợp lý không?” Đường Nham hỏi trong lòng.
“Ừ, tôi cũng cảm nhận được nơi này đang ẩn giấu linh hồn một con quỷ, lực lượng còn không nhỏ.” Ứng Phong khẳng định.
“Này, anh biết vị trí của nó không?” Đường Nham vừa nghe lời này, cau này lui một bước, nhanh chóng chú ý động tĩnh chung quanh, sợ hồn con quỷ kia sẽ đột nhiên lao tới.
“Tôi không biết, nơi này là địa bàn của nó, hơi thở phân tán khắp nơi, không có biện pháp xác định cụ thể phương hướng và vị trí.” Ứng Phong lắc đầu nói.
“Ngọa tào, cái này phải làm sao bây giờ.” Sắc mặt Đường Nham khó coi, nếu muốn giải quyết vấn đề phong thuỷ ở nơi này, nhất định phải tìm ra con quỷ này, nếu nó không tự nguyện hiện thân thì không dễ dàng cho mình chút nào. “Như thế nào, vấn đề rất nghiêm trọng sao?” Ông Triệu chú ý tới sự biến đổi trên gương mặt của Đường Nham, mở miệng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT