Sắc mặt mạnh Mộng thay đổi rất lớn, cô ta cắn răng, lập tức thay đổi đi tới một bức tường, chuẩn bị thử một lần nữa.
“Không cần thử, căn phòng này nhất định đã bị động tay vào, nếu không người đàn ông kia đã không sợ hãi đến như vậy.” Đường Nham săc mặt ảm đạm nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ, chúng ta ngoan ngoãn ở đây chờ chết sao?” Tô Thiên sốt ruột.
“Nếu như tôi đoán không sai, phòng này chắc chắn có bày trận pháp, không chừng ngay lập tức sẽ gặp phải sát chiêu, nếu chúng ta muốn từ nơi này đi ra ngoài, nhất định phải nhanh tìm được vị trí mắt trận.” Đường Nham nhìn quanh bốn phía với sắc mặt có chút khó coi.
“Vậy thì chuyện này chúng ta không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào chính anh.” Tô Thiên khoát tay áo nói rằng, cái loại trận pháp này đến một chữ cô cũng không biết.
Đường Nham nhìn về phía bức tường đối diện, không biết nên bắt đầu từ vị trí nào, quên đi, trước hết thử một lần xem sao, anh phất tay, quăng một roi xuống.
“Vút vút.”
Roi với một lực mạnh đánh tới, kết quả chỉ sau một giây đã dội ngược trở lại, hơn nữa lực đạo vô cùng mạnh mẽ, gần như gấp hai lực đạo mà anh đã dùng, cơ thể Đường Nham không chịu nổi lực đạo mạnh mẽ này, cả người lảo đảo ngã lăn quay trên mặt đất.
“Anh không sao chứ?” Tô Thiên vội vàng bước tới đỡ anh dậy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Không có việc gì, trận pháp này cực kỳ lợi hại, có thể tăng gấp hai lần lực đạo công kích của mình, xem ra con đường liều mạng này không đi không được.” Đường Nham xoa xoa cái mông đau nhức, thở dài nói rằng.
“Còn những con đường khác.” Tô Thiên hỏi.
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra.” Đường Nham nghiêm túc nói.
Tô Thiên hoàn toàn hết chỗ nói rồi, không nghĩ ra cô ta vàng thật không sợ lửa đến như vậy a.
“Chúng tôi không biết một chút gì về trận pháp, căn bản cũng không biết bắt đầu từ đâu, hay đợi một lát nữa, xem ở đây có thay đổi gì không rồi hãy tính toán tiếp.” Đường Nham nói rồi tìm một cái ghế ngồi xuống.
Không đợi anh kịp nghỉ ngơi, trần nhà trên đầu đột nhiên có thay đổi, tường thành tối tăm biến hóa thành một đám mây đen, nhẹ nhàng thoáng qua, lại bắt đầu rơi xuống hoa tuyết.
“Chà, trong phòng này sao lại có tuyết rơi a.” Mạnh Mộng vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Cái này còn phải nói sao, nhất định là trận pháp kia tạo ra.” Đường Nham khoanh tay nói rằng, hôm nay anh chỉ mặt một chiếc áo ngắn tay, nhiệt độ của nơi này thật sự là quá thấp, làm anh lạnh đến phát run.
Tô Thiên vung tay lên, giữa không trung lập tức xuất hiện xương mù màu đen tạo thành một kết giới, ngăn không cho hoa tuyết bay ra ngoài.
Những bông hoa tuyết lấp lánh trên bầu trời, nhẹ nhàng rơi xuống từng mảnh, nếu không bị mắc kẹt ở đây, thì có thể thưởng thức một chút cảnh đẹp của tuyết rơi.
“Tôi đi đây, sao nhiệt độ lại giảm xuống nhanh như vậy?” Đường Nham xoa xoa tay đi tới, trên người lạnh như một tảng băng, ở đây ngoài anh ra còn lại đều là hồn ma, đối với sự thay đổi của nhiệt độ họ đều không có cảm giác, vì vậy chỉ có một mình anh là chịu ảnh hưởng.
Mà những hoa tuyết lấp lánh rơi xuống lập tức biến thành những lưỡi đao sắt bén, rạch ra một lỗ hỏng trên màn đen.
Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua bức màn ánh sáng, giống như muốn hướng về phía bọn họ.
“Vậy phải làm sao bây giờ a, không nghĩ ra được biện pháp, chúng ta đều sẽ chết, kết giới này chắc chắn chống đỡ không được bao lâu nữa.” Tiểu Vi Vi nhìn trên trời đầy những lưỡi đao tuyết đang phóng xuống, trong lòng không khỏi phát ra từng cơn ớn lạnh.
Tô Thiên trực tiếp xuất chiêu, tập trung ma lực trong cơ thể, sửa chữa vết rách trên kết giới, sau vài lần kiên trì không thành công cô lập tức bị rơi xuống, trong lúc tuyệt vọng, không còn cách nào khác cô chỉ có thể không ngừng truyền ma khí lên trên.
Cứ như vậy, cho đến khi đám mây đen trên đầu biến mất, lúc đó tuyết mới dừng rơi, Tô Thiên cũng thu lại kết giới, mà sức mạnh của cô cũng bị tiêu hao hơn phân nửa.
Hoa tuyết biến mất theo mây đen, chậm rãi bay hơi, dường như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Mọi người chưa kịp hít thở một hơi thì tai bạn thứ hai đã xảy ra, căn phòng nhanh chóng trở nên tối sầm, sau lại mấy giây mới từ từ sáng lên, nhưng cảnh tượng trước mắt rất khác so với cách đấy không lâu.
Xung quanh là một vùng đất đen bao la rộng lớn, cách đó không xa có một ngọn núi lửa đang hoạt động hừng hực,,bầu không khí đầy u ám áp lực, có cảm giác mấy phần giống như địa ngục.
“Lại là nơi quái quỷ gì đây?” Tiểu Vi Vi từ dưới đất đứng lên, nhìn hết thảy xung quanh rồi quanh rồi nghi ngờ hỏi.
“Có thể, là ảo giác, không có chút dấu hiệu xảy ra chuyện gì, mọi người chú ý giữ vững tâm trí, nghìn lần cũng đừng để bị mê hoặc.” Đường Nham nhắc nhở.
Kết quả anh vừa nói xong, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, ai, nhắc tào tháo là tào tháo đến rồi, ảo cảnh thật lợi hại a, thay đổi địa điểm quả thực quá dễ a.
Đường Nham xoay người muốn cùng tô Thiên chửi vài câu, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình đã sớm không còn một bóng người.
Cầm một cây cỏ lớn, với laoij tình huống đặt biệt này, thì không thể cùng nhau đối mặt sao, mỗi lần đều biến mất một người, Đường Nham im lặng không nói nên lời, thế nhưng mặt dù nói như vậy, anh vẫn ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.
Ngay sau đó, mảnh đất rộng lớn biến thành một mảng gạch lát sàn nhà nền màu trắng ngọc bích, trên đó đặt một chiếc giường lớn bằng tơ lụa, ánh mắt Đường Nham trở nên gắt gao từ khi sàn nhà xuất hiện, không phải anh chưa nhìn thấy qua sàn nhà lớn lại đẹp bao giờ, mà là bởi vì hình dáng người đang nằm trên giường kia.
Vẻ ngoài tươi trẻ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lại là Lưu Tiểu Nhiên người vừa mới gặp trong bữa tối, cô ấy đang mạc một bộ đồ lót ren gợi cảm, chỉ có những phần quan trọng được che lại bởi mảnh vải mỏng, còn lại là làn trắng như tuyết được để lộ ra bên ngoài, cảnh tượng này còn phải nói mê người đến mức nào.
Lưu Tiểu Nhiên đối với Đường Nham mà nói quả thực có lực hấp dẫn chết người.
Lưu Tiểu Nhiên cố ý ở trên giường bày ra tư thế vén xiêm áo lên, nhẹ nhàng liếm môi, vươn bàn tay thon dài mảnh mai ngoắc ngón tay về phía Đường Nham, hơi có chút hứng thú.
Vẻ ngoài thuần khiết cùng với tư thế gợi cảm, đối với một người đàn ông mà nói thì sức quyến rũ tất nhiên là không cần nói, đúng không, Đường Nham mở to mắt rướn người về phía trước, hoàn toàn bỏ qua hoàn cảnh nguy hiểm mà mình đang gặp phải, trong lòng cũng như trước mặt cũng chỉ có cô gái nhỏ nũng nịu kia.
Nhìn thấy trong mắt đường Nham đầy vẻ mê ly, nụ cười của Lưu Tiểu Nhiên càng sâu hơn, thậm chí còn từ trên giường bò xuống, chủ động mời anh đến.
Đường Nham chậm rãi bước tới trước mặt cô, khóe miệng cong lên, hung hắng vung roi da trong tay đánh tới.
“A”
Lưu Tiểu Nhiên lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, nằm mơ cô cũng không ngờ Đường Nham sẽ ra tay với chính cô.
“Anh, anh!” Lưu Tiểu Nhiên đưa tay chỉ Đường Nham, khuôn mặt dữ tợn đến vặn vẹo, đâu còn nửa phần hình dáng rung động dịu dàng khi trước.
“Hừ, loại như cô cũng muốn giả mạo là nha đầu của tôi sao, Tiểu Nhiên thường ngày là ăn mặc dịu dàng ngoan ngoãn nhất, nào có phong phanh như cô vậy, giả thần giả quỷ dù sao cũng phải giống một chút chứ.” Đường Nham vui vẻ cười châm biếm, roi trong tay lần nữa quất tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT