Lâm Tri Vi sợ mình không cẩn thận phát ra âm thanh kinh động đến cậu, cô che miệng lại, cố lấy bình tĩnh đi đến gần giường.

Ánh sáng của màn hình điện thoại chiếu lên khiến cho lông mày Lục Tinh Hàn nhíu lại, trán cậu ướt đẫm mồ hôi, màu sắc môi đỏ thẫm lại khô nứt. 

Tim Lâm Tri Vi như bị nghiền thành tro, cô xoay người muốn rút khăn tắm trong lồng ngực cậu đã bị vò đến nhàu nát ra, vừa động nhẹ một chút thì cậu đã khó chịu khịt khịt mũi, càng dùng sức ôm hơn, dù thế nào cũng không chịu buông.

Cậu lẩm bẩm trong miệng: “Vi Vi, đừng đi…”

Nói mớ nửa câu cũng đã nghe được cổ họng khản đặc, có lẽ đã sưng lên, không dễ phát ra âm thanh.

Lâm Tri Vi buông tay, hai hàng nước mắt lăn dài, cô khẽ chạm vào mặt cậu, rồi đến trán, nhiệt độ nóng đến kinh người, cô đè nén lại tâm tình, kéo chăn cao đến cằm cho anh rồi mới quay người dụi dụi mắt bước vào phòng tắm. 

Thấm ướt khăn rồi vắt khô, cẩn thận từng chút một để lên trán Lục Tinh Hàn.

Hình như cậu gặp ác mộng, bị quấn lại trong chăn nằm không dễ chịu nên cậu cứ trở mình liên tục, khiến cho chiếc khăn trên trán cũng bị lệch đi.

Lâm Tri Vi leo lên giường, dựa vào một bên gối của cậu, dịu dàng ôm lấy đầu cậu: “Em ngoan nào, chị về rồi, là chị nè, em đừng lộn xộn nữa.”

Âm thanh và mùi hương mà cậu tham luyến xuất hiện khiến cậu dần bình tĩnh hơn, theo thói quen cứ dùng sức dán lên người cô, hai tay ôm chặt lấy hông cô, tiếp tục lặp lại: “Vi Vi, đừng đi mà…”

“Không đi.” Ngực Lâm Tri Vi đau như muốn nổ tung, cúi người hôn lên khuôn mặt nóng ran của anh: “Chị không đi.”

Lục Tinh Hàn ngẩng đầu lên, vẫn còn đang cố gắng lại gần cô hơn trong giấc mơ, yết hầu khẽ chuyển động, cậu muốn hôn cô. 

Lâm Tri Vi ôm chặt cậu hơn, hôn từ mi mắt đến môi, cô dùng đầu lưỡi cọ xát môi cậu, như muốn làm những chỗ nứt nẻ ở môi cậu trở nên mềm mại hơn.

Lúc này Lục Tinh Hàn như hoàn toàn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lông mày cậu giãn ra, hô hấp cũng không còn khó khăn như trước, thành thật tựa vào lòng cô.

Nửa đêm nhiệt độ của cậu cuối cùng cũng giảm xuống, không còn nóng đến doạ người nữa.

Lâm Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận kéo khăn tắm ra gấp rồi đặt ở góc giường, sau đó xuống giường chuẩn bị đi thay chậu nước khác. Lúc này lông mi của cậu run run, mắt hơi hé mở, đôi mắt nhìn cô trống rỗng mờ mịt, không tập trung, rồi lại rất nhanh nhắm lại.

Cô trấn an vỗ vỗ cậu hai lần, cất điện thoại vào túi, sau đó bước vào phòng tắm đóng cửa lại.

Năm phút trước Viên Mạnh vừa nhắn tin qua Wechat cho cô hỏi thăm về tình hình của Lục Tinh Hàn.

Lâm Tri Vi trả lời anh ta một câu, xác định anh ta vẫn chưa ngủ nên cô gọi trực tiếp qua: “Anh Viên, cậu ấy khá hơn rồi.”

Âm thanh Viên Mạnh lộ ra đầy sự mệt mỏi, nghe thấy Lâm Tri Vi nói vậy anh ta mới yên tâm, thở dài không ngừng: “Thật may là có cô ở đó, nếu không thì không biết cậu ấy chịu hết đêm nay thế nào.”

Trán Lâm Tri Vi giật giật, âm thanh nghiêm lại hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Sức khỏe cậu ấy vốn rất tốt mà.”

Viên Mạnh chua xót nói: “Cho dù có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được nổi. Từ khi trở về, cậu ấy bắt đầu lao đầu làm việc liên tục ngày đêm không nghỉ ngơi hơn ba tháng, một giấc ngủ ngon cũng không có, mỗi ngày đều làm việc với cường độ cao, chống đỡ được đến tận bây giờ đã là kỳ tích rồi.”

Anh ta còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghĩ lại Lâm Tri Vi cũng không dễ dàng, một cô gái một thân một mình ở nước ngoài, những khó khăn vất vả cũng có thể đoán ra được bảy tám phần, anh ta hạ thấp giọng lại hỏi: “Cô có phải là rất nhanh nữa sẽ đi không?” 

Lâm Tri Vi hỏi lại: “Tinh Hàn có thể nghỉ bao nhiêu ngày? Cậu ấy nghỉ bao nhiêu ngày thì tôi ở lại bấy nhiêu.”

Còn vấn đề Hứa Đại nói hai ngày kia, đó là khi không có tình huống đặc biệt.

Hiện giờ Lục Tinh Hàn bệnh thành như vậy, cô không thể bỏ mặc anh mà đi được.

Không cần Hứa Đại lo lắng, cô có thể tự mình đi nói chuyện với thầy hướng dẫn.

Nhắc tới chuyện này, Viên Mạnh lại thấy tức giận, kiềm chế cả buổi mới nói: “Tôi vừa nói chuyện với bên công ty, tối đa chỉ có thể nghỉ ba ngày.”

“Ba ngày?” Lâm Tri Vi nghẹn ngào: “Cổ họng cậu ấy gần như không thể nói, muốn hồi phục lại 80% cũng cần ít nhất một tuần chứ? Tôi đã xem sơ qua lịch trình của cậu ấy, nhìn hết cả cũng không thấy lịch trình nào bắt phải làm gấp cả!”

“Bây giờ không có, nhưng tuỳ thời gian có thể sẽ phải thêm vào.” Viên Mạnh nghiến răng nghiến lợi: “Công ty giải trí Tinh Hoả hoàn toàn điên rồi, một chút giới hạn cuối cùng cũng không có, cô có biết, khi tôi báo cáo bệnh tình cậu ấy cho ông chủ, ông ta nói gì không?” Anh ta hít một hơi thật sâu rồi cố gắng khiến cho các từ ngữ trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ông ta nói, cảm vặt, viêm họng, ho khan thì có làm sao đâu, còn có thể thuận tiện ngược fan một chút, nếu như dây thanh quản bị huỷ không thể hát nữa thì đỡ tốn thời gian ông ta nghĩ tới việc ca hát, chuyên tâm đóng phim kiếm tiền là được rồi.”

Lâm Tri Vi suýt nữa làm đổ cả chậu nước.

Cô giữ chặt bồn rửa tay, cánh tay run rẩy.

Viên Mạnh khịt mũi: “Công ty biết rõ cậu ấy không có ý định gia hạn hợp đồng, còn một năm cuối chắc chắn sẽ hành cậu ấy mệt chết. Nhưng ngoại trừ chịu đựng ra vẫn còn cách khác, may mắn là Tinh Hàn chưa bao giờ chịu thua kém ai, bản thân luôn rất kiên cường, giá trị bản thân cũng cao, có vốn để giao dịch với công ty. Với cả tôi cũng sẽ bảo vệ cậu ấy, cô đừng lo lắng nhiều, chỉ cần cố gắng chăm sóc cậu ấy nhiều vào là được, cậu ấy thật sự đã rất nhớ cô.”

Viên Mạnh chăm chú nói: “Hơn nữa chúng ta cần tin tưởng Tinh Hàn, tuy cậu ấy không có bối cảnh phía sau nhưng so với những người khác có hậu trường vững chắc mà lại không dùng được, không lâu sau, với năng lực của cậu ấy chắc chắn có thể dẫm được cái công ty này xuống chân.”

Nói xong với Viên Mạnh, Lâm Tri Vi lại đứng trong phòng tắm thêm một lát, vừa thay xong chậu nước định đi ra thì nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến giọng nói buồn buồn, cô vừa định đi ra xem thì âm thanh Wechat nhắc nhở có tin nhắn vang lên.

Cô đảo mắt nhìn qua thì thấy tên Lục Tinh Hàn, chợt kinh ngạc đến ngây người.

Một đoạn tin nhắn thoại không dài được gửi tới, cô vội đưa lên tai nghe. Trong đoạn tin nhắn kia ra, giọng Lục Tinh Hàn không được tỉnh táo lắm, khàn khàn ho nhẹ một tiếng, kèm thêm âm thanh nức nở, chầm chậm nói: “Vi Vi, em mơ thấy chị về… Trong mơ thấy chị ôm em… Vậy mà tỉnh lại thì không thấy nữa.”

Lâm Tri Vi lập tức quăng điện thoại xuống, cô bước nhanh đến phòng ngủ.

Cửa “Phanh” một tiếng mở ra, Lục Tinh Hàn đang ôm cái khăn tắm, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ chôn vào trong gối.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Lục Tinh Hàn vẫn không nhúc nhích, đứng hình hoàn toàn.

Lâm Tri Vi bước chân liên tục, đá dép lê ra bò lên giường, bổ nhào lên người anh, ôm cả người và chăn vào lồng ngực: "Tinh Hàn, em không phải mơ, chị về rồi.”

Lục Tinh Hàn ngay cả mắt cũng không chớp, choáng váng một lúc, sức nặng trên người vẫn chưa biến mất.

Cậu bắt đầu có chút tin tưởng, gấp gáp muốn ôm lại, nhưng hai tay còn bị chăn khóa chặt không duỗi ra được, lời nói của cậu cũng không hoàn chỉnh, trong cổ họng phát ra âm thanh ách ách, phí rất nhiều sức lực giật tay ra ôm lấy mặt cô nhìn thật kỹ, dùng đôi môi đang cực nóng của mình cọ xát hôn nhẹ.

Nhìn đi, cô vẫn ở đây, đôi má mềm mềm, hai mắt đỏ như thỏ con, đúng là bé cưng của cậu rồi.

Lục Tinh Hàn rũ mắt phượng xuống, tránh không được ai oán một tiếng, trở mình chặn cô lại, dốc hết sức liều mạng vùi đầu vào cổ cô vừa cắn vừa cọ: "Sao chị lại ở đây được, em bị ảo giác đúng không?"

Cậu vén chăn lên, nhét cô vào bên trong, thân thể hai người kề sát không kẽ hở, cậu liếm láp vành tai cô, mơ hồ không rõ nói: "Hóa ra phát sốt sẽ tốt như vậy, có thể được nhìn thấy chị."

Lâm Tri Vi đau lòng muốn chết, ôm cổ cậu: "Tốt cái gì mà tốt, em không sốt chị cũng sẽ về thăm em." Cô nâng cằm cậu lên, xoa xoa đầu: "Tinh Hàn, em nhìn rõ này, đây không phải ảo giác, không phải mơ, là chị đây."

Miễn cưỡng kéo ra một chút khoảng cách, Lục Tinh Hàn si ngốc nhìn chằm chằm cô, sờ cũng sờ hôn cũng hôn chỗ này chỗ nọ rồi, lại hung hăng nhéo mình một cái, trong mắt cậu rốt cuộc cũng lóe ra niềm vui, rồi đột nhiên quay đầu đi, khụt khịt cái mũi, nói: "Không được, em bị bệnh, không thể lây bệnh cho chị." Cậu vội vàng nằm nghiêng người xuống, xoay người cô lại, vùi vào gáy cô, ôm thật chặt, không ngừng hôn lên tóc cô: "Thế này thì sẽ không lây nữa, bé cưng, chị đã về rồi!"

Lục Tinh Hàn đã tỉnh táo hoàn toàn, bản tính cún con cũng không thể kiềm chế được nữa, phóng túng triệt để, giọng nói uể oải dính dính người, cánh tay không ngừng tiến vào bên trong, ghì chặt eo cô: "Bé cưng ơi, em nhớ chị lắm, vừa rồi em gửi Wechat cho chị, chị nhận rồi đúng không? Em không cố ý đâu, em không muốn chị biết, nhưng lại không nhịn được."

Cậu cực kỳ tủi thân cắn cắn cô, sợ cô chạy nên kéo chân cô lại: "Hôm qua em tham gia tiết mục bị dính nước vào người, đặc biệt lạnh luôn, tối về sáng tác nhạc cũng nhớ chị, suốt một năm qua, tất cả các bài hát của em đều là dành cho chị, em làm gì cũng nhớ tới chị cả."

Lâm Tri Vi thật sự không thể nhịn được nữa, vùi trở lại vào ngực cậu, Lục Tinh Hàn hết lần này đến lần khác sức lực đều rất lớn, ngăn chặn cô lại không cho di chuyển, tiếp tục liều mạng quấn quýt làm nũng, lồng ngực phập phồng ở ngay sau lưng cô, nói năng lộn xộn: "Triệu Tính đang có một dự án điện ảnh mới, em biểu hiện trong buổi thử vai rất tốt, nếu lúc cuối cùng đó không bị ngất đi thì tốt hơn rồi, không sao cả, em có thể, có thể tìm được nhược điểm của ông ta, em cũng sẽ thoát khỏi giải trí Tinh Hoả được, chị phải tin em.”

"Chị tin, chị tin." Lâm Tri Vi đẩy cánh tay cậu ra, khó khăn xoay người qua đối mặt với cậu, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu: "Ngoan, em còn bệnh đó, mai lại nói tiếp nhé, ngủ thật ngon trước đi?" 

Hai con ngươi Lục Tinh Hàn sáng rực: "Không được, chị sẽ nhân lúc em ngủ mà bỏ đi."

"Chị không đi."

Ý thức cậu trở nên không rõ, âm thanh như con nít búng ra sữa: "Lừa gạt trẻ con, bé cưng không ngoan nha."

Từ khi làm bạn trai cô, Lục Tinh Hàn dần cũng trưởng thành lên, số lần làm nũng đã giảm đi rất nhiều, đã lâu rồi không như vậy.

Lâm Tri Vi đã sắp bị cậu ngọt đến ngấy chết, không kiên nhẫn đè đầu cậu qua hôn mạnh một cái: "Vậy bây giờ bé cưng nói thế nào nhóc con mới nghe đây?"

Cậu nháy mắt mấy cái: "Nói rằng chị sẽ không bao giờ rời xa em."

Lâm Tri Vi đưa tay xuống dưới gối, lấy cái hộp nhỏ cô đã sớm nhét vào kia, mở hộp, lấy chiếc nhẫn mà cô đã cẩn thận lựa chọn từ lâu, trịnh trọng đeo lên ngón giữa bên tay trái cho anh, nhẹ giọng cam đoan: "Tinh Hàn, sau khi học tập xong chị sẽ không bao giờ rời xa em nữa."

Lục Tinh Hàn cảm giác được có cái gì lạnh lạnh ở ngón tay, duỗi tay đến trước mắt xem, kim loại lạnh lẽo dường như có chút ấm áp: "Nhẫn..."

"Ừ, là nhẫn." Lâm Tri Vi chui vào ngực cậu: "Ôm chặt em nè."

Từ khi cậu quỳ xuống đất đeo nhẫn cho cô ở căn hộ thì cô đã nghĩ tới chuyện này.

Lục Tinh Hàn như bị điểm huyệt, đột nhiên trở nên ngoan hẳn, nặng nề trên người như được tháo bỏ hết xuống, chui vào trong chăn, lấy tay phải bảo vệ chiếc nhẫn một cách chặt chẽ, đôi con ngươi ngập nước nhìn qua cô: “Em nghe lời, em ngủ, chị không được đổi ý đấy, không thể nuốt lời.”

Lâm Tri Vi chọt chọt mặt cậu: "Vậy em nhắm mắt đi."

Cậu nghe theo.

"Ngủ."

Cậu giả vờ thở đều đều.

Lông mi lại cứ run run, có ý đồ muốn nhìn lén cô.

Còn tưởng là cô sẽ không phát hiện cơ.

Lâm Tri Vi vừa đau lòng vừa buồn cười, hôn nhẹ lên cái trán còn hơi nóng của cậu, tựa vào vai cậu: "Ngủ đi, sáng mai thức dậy nhất định sẽ thấy chị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play