Làn sương xám nhạt lượn lờ quanh cổ chân, lặng lẽ lan tỏa ra khắp sân khấu rộng lớn. Lâm Tri Vi ngồi ở dãy đầu, theo thói quen chuẩn bị máy tính bảng và máy ảnh, chờ đợi khoảnh khắc ánh đèn sân khấu tối đi.
Đây là buổi họp báo ra mắt trực tiếp của các thương hiệu lớn, mỗi tháng tổng cộng có khoảng mười cuộc họp không kể quy mô lớn nhỏ. Mới đầu, cô còn cảm thấy hồi hộp nhưng đến hôm nay thì đã trở nên thành thạo.
“Tri Vi... Giữ ghế này cho chị nhé?”
Lâm Tri Vi nghiêng đầu, thấy một bóng người đang khom lưng chạy tới. Cô cầm túi xách ở trên ghế lấy lại, nở nụ cười: “Nếu như em không giữ chỗ thì chị chỉ có thể ngồi ở phía dưới cùng thôi.”
Người con gái nháy mắt ngồi xuống, hai tay đan thành hình chữ thập nghiêng người chào cô. Tuy tiếng Trung của cô ấy không được lưu loát cho lắm nhưng vốn từ vựng lại tương đối phong phú: “Em biết chị yêu cái đẹp mà, ở đây lại có nhiều chàng trai cực phẩm như vậy, không lượn qua hậu trường nhìn cho đã con mắt thì đúng là lỗ vốn.”
Cô nàng bừng bừng sức sống miêu tả vài người nhưng Lâm Tri Vi lại chẳng có chút hứng thú nào, hắng giọng nói nhỏ: “Được rồi, chị thừa nhận, thực ra thì cũng bình thường thôi, không có ai đặc biệt xuất sắc cả. Dù sao thì ánh mắt chị cũng rất cao, em biết mà.”
Lâm Tri Vi lựa chọn không tiếp tục chủ đề như này nữa.
Cô biết, cũng rất rõ ràng, kể từ ngày học chung với chị Lam Linh này, cuối cùng thì cô cũng hiểu được thế nào là fan bà dì cuồng nhiệt chân chính.
Trước lúc cô muốn bịt lỗ tai, quả nhiên Lam Linh lại bắt đầu ôn lại bài cũ: “So với Hàn Hàn của chúng ta thì kém xa, người được khuôn mặt đẹp thì lại mất dáng người, người có vóc dáng đẹp thì lại không đủ khí chất...”
Lâm Tri Vi ảo não nhắm mắt, Lam Linh thích ai không thích, hết lần này tới lần khác lại say đắm Lục Tinh Hàn.
Từ khi cô và Lam Linh quen nhau tới nay, có thể nói mỗi ngày trôi qua đều phải nếm trải loại dằn vặt này.
Trong đám học sinh mà đạo sư dẫn theo, chỉ có mỗi Lâm Tri Vi và Lam Linh là người Châu Á, lại cùng là con gái với nhau nên rất nhanh đã trở nên thân thiết. Hơn nữa, sau khi biết được Lâm Tri Vi đã từng là chuyên gia trang điểm của Lục Tinh Hàn, Lam Linh càng có xúc động muốn khóc, trực tiếp thêm cô vào danh sách bạn tốt.
Thế giới của thiếu nữ theo đuổi ngôi sao đúng là đơn giản và cuồng nhiệt.
Ánh đèn trên sân khấu vụt tắt khiến cho bầu không khí cũng thay đổi theo. Tiếng nhạc nhẹ nhàng say đắm hòa quyện vào nhau. Một người mẫu với đôi chân thon dài bước ra mở màn trình diễn. Lâm Tri Vi nhanh chóng lên tinh thần, ghi lại cẩn thận những điều quan trọng cần chú ý của đối phương mãi cho đến khi cả dàn người mẫu đi hết.
Kết thúc bữa tiệc hoa lệ, Lâm Tri Vi thu dọn tất cả đồ đạc đứng dậy, đúng lúc này thì Lam Linh chạy đến: “Tới sân bay luôn chứ?”
Lâm Tri Vi gật đầu: “Đi thôi, trễ nữa là không kịp bây giờ. Sáng mai còn phải về viện thiết kế có việc.”
Lam Linh ai oán: “Mệt quá đi, ông ấy quả đúng là Voldemort chuyển thế mà. Mai bọn em phải đón giao thừa nhỉ? Ngày lễ lớn như vậy mà không cho người ta nghỉ ngơi gì cả.”
Chẳng những không được nghỉ mà còn phải tăng ca.
Như lời vị đạo sư được tôn là thần thoại trong giới stylist đã nói, dành thời gian để sống buông thả là một việc đáng xấu hổ.
Trên đường đến sân bay, Lam Linh ngắm gò má xinh đẹp dịu dàng của Lâm Tri Vi, nhẹ giọng hỏi: “Từ khi xuất ngoại đến bây giờ em vẫn chưa có cơ hội về nước, giao thừa cũng không được nghỉ, bạn trai em có ý kiến gì không?”
Lâm Tri Vi cúi đầu, tựa lưng vào ghế dựa.
Ý kiến?
Lấy mức độ của từ này, sau đó nhân lên n lần nữa là có thể miêu tả một phần trăm vạn người bạn trai của cô.
Sau khi cô mới hạ cánh được một ngày, viện thiết kế đã nhận được tin báo. Nhận điện thoại của vị đạo sư thần cấp kia rồi cô mới chợt nhận ra mình bị Hứa Đại cho một cú lừa.
Nói gì mà nhanh nhất một năm là kết thúc. Đạo sư bảo cô rằng trong số học trò được Hứa Đại đề cử, đúng là từng có một người tốt nghiệp trong vòng một năm, nhưng là không thể chịu đựng nổi, vừa lâm trận đã bỏ chạy, cơ bản không được coi là đạt yêu cầu. Nếu muốn chính thức được ông ấy thông qua thì nhanh nhất cũng phải mất hai năm trở lên.
Lúc Lâm Tri Vi báo cáo tiến độ với Hứa Đại thì cô không nhịn được hỏi, Hứa Đại chỉ nhẹ giọng cười: “Cô đã lăn lộn trong giới mấy năm nay, cũng hiểu cách nhìn mặt đoán ý, lúc đó em một mực không muốn đi, khẳng định là có lý do cá nhân. Nếu không rút ngắn thời gian nói gọn lại chút thì em có thể ngoan ngoãn đi theo sao? Em mà không đi thì cô lấy đâu ra học trò.”
Dù học hành chăm chỉ đến đâu cũng phải mất hai năm thời gian, cô còn phải thường xuyên theo Hứa Đại đi quanh thế giới.
Trong video chat, nhìn Lục Tinh Hàn gầy đi rõ rệt, Lâm Tri Vi hoàn toàn không đành lòng nói ra khỏi miệng.
Nếu cách xa vạn dặm, thông qua màn hình mà nói với cậu: “Chị không thể trở về đúng hạn, có thể kéo dài hơn so với kế hoạch ban đầu.” Khi đó, cô sợ cậu sẽ thực sự kết thúc cuộc gọi mà thầm khóc, rồi mặc kệ tất cả đuổi tới.
Ai nhìn qua cũng nghĩ rằng Lục Tinh Hàn là người mạnh mẽ, thế nhưng từ bé đến lớn, trước mặt cô thì cậu vẫn là đứa trẻ mít ướt.
Ngẫu nhiên trêu một chút cũng có thể rớt nước mắt bất cứ lúc nào.
Lâm Tri Vi chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, che mắt lại.
Không nghĩ được gì cả.
Lam Linh cảm thấy mình hẳn đã hỏi sai vấn đề nên mới khiến cho Tri Vi trở nên buồn bã như vậy. Trong lòng băn khoăn, rối rắm suy nghĩ hồi lâu cũng không có biện pháp nào, cô ấy bèn mở mấy video quý giá tích cóp được trong điện thoại ra, chọc chọc cô: “Nào nào nào, cùng nhau ngắm Hàn Hàn với chị nhé, Hàn Hàn đẹp trai như thế, nhìn nhiều một chút sẽ không thấy buồn nữa.”
Lâm Tri Vi càng muốn khóc hơn.
Lần nào cô nhớ Lục Tinh Hàn muốn điên lên là y như rằng Lam Linh sẽ đều đúng thời điểm mà mở video cho cô xem!
Xuyên tim cũng đừng có chuẩn như vậy chứ!
Lam Linh vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Không biết nửa đầu năm nay Hàn Hàn làm sao mà đột nhiên hormone toàn thân bùng nổ, ngày càng trở nên nghiêm túc, nhưng thời điểm không cười trông đẹp trai hơn hẳn, sợ là sẽ bị cô bé nào đó lừa mất thôi.” Cô nàng lấy tay che ngực: “Ai, mấy cô bé hiện giờ đều không có ai tốt, trong lòng bà dì ta đây lo lắng quá đi.”
Tiếng Lục Tinh Hàn trong video truyền vào tai, khiến cho nơi mềm yếu nhất trong lòng người cũng xốn xang. Lâm Tri Vi không thể nhịn được nữa, cô mở Wechat, ngón tay lướt cực nhanh: “Đang làm gì đó?”
Cậu trả lời ngay trong vài giây: “Em vừa mới diễn tập, giờ đang nghỉ giải lao, chờ chị xong việc.”
Sắp sửa đến giao thừa, năm nay cậu có tham gia Xuân Vãn*, vừa diễn tập qua vài lần. Lâm Tri Vi mím môi, chưa kịp nhắn lại, cậu đã vội hỏi: “Em có thể gặp chị không?”
*Xuân Vãn: chương trình cuối năm ở Trung Quốc, tương tự như Táo quân ở Việt Nam.
Ô tô dừng bánh, đã tới sân bay, Lam Linh kéo cô xuống xe.
Lâm Tri Vi chỉ đành nhắn lại: “Sắp phải lên máy bay rồi, chờ chị về nhà trọ rồi nói.”
Xa nhau gần nửa năm trời, vô số lần Lâm Tri Vi bắt gặp cảnh Lục Tinh Hàn vùi mình lẻ loi ở một góc, thẫn thờ cụp mắt nhìn chằm chằm điện thoại trong các video hậu trường hay trong ảnh chụp.
Hình ảnh này để lại ấn tượng quá sâu sắc, đến mức trải qua chuyện vừa rồi cô có thể tưởng tượng được ngay biểu tình của cậu lúc này.
Lam Linh vừa nhấc vali ra, vừa cùng Lâm Tri Vi tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi: “Hiện giờ mấy đứa con gái trong giới giải trí đều có quá nhiều âm mưu. Hàn Hàn lại quá mức tốt đẹp, chị lại không yên tâm với mấy nhỏ đó. Nếu sau này em ấy có thể tìm được một người như em thì tốt biết mấy.” Cô nàng ôm ngực cảm khái: “Vừa dịu dàng lại đáng yêu giống như em vậy đó, có thế thì chị mới cảm thấy yên tâm.”
Lâm Tri Vi thở dài yếu ớt.
Phải, Lam Linh không chỉ là fan bà dì cuồng nhiệt của Lục Tinh Hàn mà còn nhìn cô tương đối vừa ý. Nếu không phải không biết cô đã có “bạn trai” thì có lẽ đã tự động bổ não không biết bao nhiêu kịch bản rồi.
Sau khi đã ký gửi hành lý xong, Lâm Tri Vi cầm vé đi về phía cổng an ninh của sân bay, Lam Linh lôi kéo cô: “Tri Vi, hình như có một anh chàng đang nhìn em đấy.”
Không hứng thú.
Mắt Lâm Tri Vi nhìn thẳng nói: “Coi như không nhìn thấy là được.”
Từ khi ở viện thiết kế, những cô gái phương Đông da trắng tóc đen, vóc dáng nhỏ xinh đã luôn được đặc biệt hoan nghênh. Vậy nên ở bên ngoài một thời gian dài như vậy, cô đã hình thành được thói quen từ chối những người đến làm quen, tự có cách riêng của mình.
“Nhưng người này không giống.” Lam Linh nhỏ giọng, nhìn chăm chú: “Vô cùng đẹp trai! Chỉ kém Hàn Hàn chút xíu thôi! Tri Vi, Tri Vi, anh ta đang đi tới chỗ em này!”
Lần này Lâm Tri Vi không thể không ngẩng đầu, ánh mắt vừa chuyển, cô bất ngờ sửng sốt.
Một người đàn ông mặc âu phục, thân hình cao lớn, ngược dòng người từ xa bước tới. Tuy đã lâu không gặp nhưng gương mặt này quá quen thuộc nên càng không thể nhận lầm: “... Tần Nhiên?”
Tần Nhiên dừng chân đối diện với cô, hai mắt sáng rực: “Tri Vi, đúng là em!”
Lam Linh rất tự giác, sau khi thưởng thức qua vẻ bề ngoài của người đàn ông này một lượt thì tự động rút lui.
Sau khi quay xong chương trình giải trí ở Miêu trại, Lâm Tri Vi chưa gặp lại Tần Nhiên lần nào. Tần Nhiên cũng biết chừng mực mà không liên lạc với cô. Cô hoàn toàn không ngờ lại gặp nhau ở sân bay nước ngoài như thế này.
Tần Nhiên bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, cúi đầu nở nụ cười: “Em đẹp hơn rồi.”
Lâm Tri Vi khách khí nói một tiếng cảm ơn, trong lúc nhất thời không biết nên nói chuyện với anh ta kiểu gì cho phải.
Tần Nhiên chủ động giải thích: “Tập đoàn có một dự án quan trọng ở đây, anh mới đàm phán xong, đang chuẩn bị về nước...” Ánh mắt anh ta lóe lên: “Về đón Tết với Tư Tư, dù sao đó cũng là em gái anh.”
Lâm Tri Vi hiểu rõ gật đầu: “Cô ấy có khỏe không?”
Sau khi Trần Lệnh Nghi phát điên, cô không còn nghe ngóng tin tức gì về Tần Tư Tư nữa.
Tần Nhiên thấp giọng nói: “Con bé đã trở nên trưởng thành hơn trước, hoàn toàn tiếp quản công tác của Trần Lệnh Nghi, một lần nữa thay đổi bản thân bắt đầu vào công việc.”
Nhớ lại sự ấu trĩ của Tần Tư Tư lúc mới gặp, Lâm Tri Vi cảm thấy có chút vui mừng.
Phía đối diện, Tần Nhiên nhìn cô không chớp mắt, sau một chốc yên lặng, anh ta trầm giọng nói xin lỗi: “Em cũng biết đại khái tình cảnh trong gia đình anh. Xin lỗi, để tránh Tư Tư nên anh vốn cố tình không để ý tới tin tức trong nước. Trong lúc em gặp phải nhiều chuyện như vậy mà anh lại không thể kịp thời ra tay trợ giúp điều gì.”
Lâm Tri Vi cười: “Anh đâu có nghĩa vụ phải giúp tôi. Hơn nữa, chúng tôi cũng có thể tự giải quyết vấn đề, không phải hiện tại tất cả đều ổn rồi sao?”
Chúng tôi.
Đáy mắt Tần Nhiên ảm đạm: “Em đã thực sự ở bên cậu ta rồi à?”
Lâm Tri Vi nhướng mày: “Tôi tưởng Tần Tư Tư đã sớm nói cho anh biết rồi chứ.”
“Chỉ là anh không thể tin nổi mà thôi.” Loa phát thanh thúc giục khách hàng trong chuyến bay mà Tần Nhiên đăng ký, anh ta bất đắc dĩ nói: “Anh đi trước, em có gì… Muốn anh mang về nước cho cậu ta không?”
Thành thật mà nói, Lâm Tri Vi nghĩ Tần Nhiên đang cố ý.
Nhờ Tần Nhiên chuyển đồ tới cho Lục Tinh Hàn sao.
Đúng là muốn đòi mạng của người nào đó mà.
Tần Nhiên bật cười, lắc đầu: “Được rồi, không đùa nữa, anh biết cậu ta không phải người dễ trêu chọc.” Anh ta lùi lại một bước: “Hẹn gặp lại.”
Lâm Tri Vi chưa kịp nói không cần gặp lại, Tần Nhiên đã vội đi qua khu kiểm an, biến mất sau cánh cửa máy bay.
Cô ngẩn người nhìn chiếc máy bay cỡ lớn chở đầy hành khách đang đợi cất cánh bên ngoài, cúi đầu, xoay người đi tìm Lam Linh.
Về nước.
Nằm mơ cũng muốn về nước.
Gần nửa năm xa cách, cô và Lục Tinh Hàn vẫn chưa một lần gặp mặt.
Hai tháng trước, Lục Tinh Hàn không nhịn được nữa, nhất quyết muốn tới tìm cô, nhưng chương trình học của cô vừa mới bắt đầu, cả cô và mọi người đều bị vị đạo sư được xưng là Voldemort kia triệu tập để huấn luyện khép kín, nhằm tìm ra năng lực thực sự của mỗi người, phân lớp một lần nữa.
Hai tháng sau, lại đến mới giai đoạn khác càng khắc nghiệt hơn, đạo sư yêu cầu các cô đi thực nghiệm ở khắp nơi, có khi trong vòng một ngày phải đi liên tiếp mấy chỗ liền.
Cho dù Lục Tinh Hàn có thể tới nhưng cô cũng không thể biết được chính xác lúc đó bản thân đang ở chỗ nào.
Huống hồ, sau khi cô đi, Lục Tinh Hàn hoàn toàn bị công việc làm tê liệt thần kinh. Đôi khi lịch làm việc dày đặc khiến cho cậu không thể ngủ đủ giấc, cứ thế liên tục trong vài ngày chắc chắn cơ thể cậu sẽ không chịu nổi.
Cậu đã đề cập đến chuyện gặp nhau bao nhiêu thì cô cũng từ chối bấy nhiêu lần. Mỗi lần đối diện với ánh mắt cậu, trái tim cô đều mềm nhũn. Giọng nói cậu sẽ khàn khàn nói: “Vi Vi, chị gạt em, rõ ràng chị đã nói chúng ta có thể gặp nhau như thường mà.” Nhưng gần đây, cậu đã thôi lấy việc này ra làm khó cô.
Khi máy bay hạ cánh đến nơi thì trời đã khuya. Lâm Tri Vi và Lam Linh rủ nhau qua nhà trọ nhỏ cho thuê ngay cạnh viện thiết kế. Để có không gian riêng tư, hai người chia nhau thuê hai căn phòng liền kề, vừa có thể giúp đỡ nhau lại không làm phiền đến đối phương.
Một giờ sáng, Lam Linh vừa ngáp vừa tra chìa khóa mở cửa: “Hình như tối nay Hàn Hàn có một tiết mục phát sóng trực tiếp đấy, chị không đợi được nên sẽ để dành mai xem, em thì sao? Có muốn xem cùng không?”
Ngoài mặt Lâm Tri Vi cực kỳ bình tĩnh: “Không xem.”
Kết quả, vừa mới khóa cửa, việc đầu tiên cô làm chính là mở phần mềm phát sóng trực tiếp để trước mặt.
Hôm nay đã là Giao thừa, chỗ cô đang là ban đêm, Lục Tinh Hàn ở trong nước lại là 9 giờ sáng. Cậu cùng một số minh tinh nam trẻ tuổi đang hot sẽ tham diễn chương trình Xuân Vãn. Trên CCTV* sẽ có loạt các tiết mục mừng xuân được phát sóng trực tiếp. Vì fan nhà nào cũng sợ idol nhà mình bị người khác tranh mất nổi bật nên ai nấy cũng đều dàn trận đi tuyên truyền từ sớm.
*CCTV: viết tắt của China Central Television, Đài truyền hình trung ương Trung Quốc, là đài truyền hình quốc gia của Trung Quốc, có trụ sở tại Bắc Kinh. CCTV có mạng lưới 50 kênh chương trình, được phát sóng bằng 5 ngôn ngữ, phần lớn chương trình của đài này là tin tức, phim tài liệu, chương trình giáo dục, hài kịch, chương trình giải trí và phim truyền hình. (Wikipedia)
Lâm Tri Vi kết nối màn hình điện thoại lên tivi, xoa bóp đôi chân bủn rủn, tập trung tinh thần chăm chú theo dõi.
Trời đã khuya lắm rồi, cộng thêm mấy ngày bôn ba, kỳ thực cô đã buồn ngủ rã rời.
Nhưng chỉ cần có thể nhìn cậu một lần thì bất kể ra sao cô cũng có thể chịu đựng.
20 phút sau, chương trình đúng giờ phát sóng. Lục Tinh Hàn tôn quý đứng thẳng, một thân tây trang đỏ thẫm, khuôn mặt trắng sáng tựa bạch ngọc càng làm bật lên ngũ quan lập thể rõ ràng. Dù đứng cùng một chỗ với ai đi nữa cũng đều rất nổi bật.
Lâm Tri Vi không nhịn được đến gần màn hình tivi, lúc quay cảnh đặc tả thật giống như đang đối mặt với nhau.
Các tiết mục mừng xuân như thăm hỏi, chúc tết phần lớn đều diễn ra theo quy trình truyền thống nên không có gì thú vị. Sau khi người dẫn chương trình trò chuyện vài câu với khách mời. Còn cậu thì yên lặng đứng một bên, đợi đến khi tới lượt thì cậu sẽ lập tức tiến vào trạng thái tốt nhất.
Nếu không có đôi môi hồng hào quá mức kia thì có lẽ Lâm Tri Vi cũng sẽ không nhận ra được cậu đang bị cảm.
Hai giờ sáng, chương trình phát sóng những tiết mục cuối cùng, hát liên khúc, sau đó là truyền hình trực tiếp các khách mời đặc biệt và gọi điện thoại cho người nhà trực tiếp tại hiện trường.
Trên sóng truyền hình là một vài cảnh quay gia đình ấm cúng của một vài khách mời, cả người lớn và trẻ nhỏ cùng nhau quây quần hát ca, vui vẻ trao nhau những lời chúc phúc an lành trong không khí vui vẻ đầm ấm. Sau đó là hiện trường khách mời trực tiếp gọi điện thoại chúc tết người thân trong gia đình.
Lòng Lâm Tri Vi quặn thắt.
Quả nhiên, suốt cả chương trình, chỉ có mình Lục Tinh Hàn ngồi lẻ loi một bên ghế trên, duy trì nụ cười tiêu chuẩn mà không nói một lời. Lát sau, người dẫn chương trình hỏi cậu, đối mặt với màn ảnh, ánh mắt cậu nặng trĩu xa xăm, cười nhạt trả lời: “Người nhà tôi đang ở xa, không tiện bắt máy.”
Ai cũng đều có nhà, nhưng Lục Tinh Hàn thì không, gia đình của cậu chỉ có cô.
Lâm Tri Vi tắt tivi, lập tức đi tắm rửa. Cô dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm lại một lần nữa, đồng thời thay bộ quần áo cậu mua cho. Sau đó mở camera của điện thoại lên, ngồi ngay ngắn, bắt đầu quay video.
Kết thúc chương trình trực tiếp, Lục Tinh Hàn lễ phép chào tạm biệt mọi người, cùng Viên Mạnh trở về phòng nghỉ ngơi.
“Nhanh chóng ăn gì đó rồi còn phải uống thuốc nữa.” Lòng Viên Mạnh như lửa đốt, anh ta rót một cốc nước ấm rồi đưa qua: “Trông cậu có vẻ không ổn lắm, lỡ như ảnh hưởng đến tiết mục ca hát tối nay thì phải làm sao?”
Sắc mặt anh ta đen lại, chửi thầm: “Tiết mục vừa rồi đúng thật là, tôi đã đánh tiếng với họ là lúc sau đừng đặt câu hỏi cho cậu, thế mà họ vẫn cố tình! Sắp sửa bước sang năm mới mà vẫn cố tình gây chuyện hả?”
Lục Tinh Hàn không nói lời nào, cậu nuốt một viên thuốc, nhắm mắt dựa vào ghế, tay còn giữ khư khư chiếc điện thoại.
Ngoài kia ánh mặt trời sáng tỏ nhưng có lẽ bên kia vẫn còn đang nửa đêm.
Vừa muộn vừa mệt mỏi, Vi Vi có lẽ đã ngủ rồi.
Cậu vẫn không nhận được cuộc gọi nào.
Đúng lúc tâm trạng đang dần ảm đạm thì điện thoại bỗng rung lên mấy tiếng.
Lục Tinh Hàn vội vàng ngồi thẳng dậy, ngoài ý muốn phát hiện cô gửi cho cậu một đoạn video.
“Tai nghe.” Cậu ho khan vài tiếng, vội vã bảo Viên Mạnh: “Mau lấy tai nghe tới đây cho tôi.”
Viên Mạnh sờ sờ túi, lại tìm một vòng xung quanh: “Không mang theo rồi, đợi tôi ra ngoài mượn cho cậu.”
Lục Tinh Hàn không chờ được, xua tay, đứng dậy đi tới một góc khuất trong phòng nghỉ. Để không bị người khác nghe được những lời Vi Vi chỉ gửi cho mình, cậu quay mặt vào góc tường, ngồi xổm xuống, lại trùm mũ áo kín mít, nhanh chóng mở điện thoại, cho nhỏ tiếng rồi mới đưa mặt lại gần.
Trong video, Vi Vi xuất hiện, cười ngọt ngào với cậu.
Ánh đèn dịu dàng chiếu sáng khắp gian phòng, phủ lên đôi mắt cong cong của cô.
“Nhóc con, chúc mừng năm mới nha.”
“Em đã bước sang tuổi 19, tuy là chị chưa được tận mắt chứng kiến nhưng có thể tưởng tượng ra rồi.”
“Hôm nay đột nhiên nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, không phải là chị chưa từng trực tiếp khen ngợi… Khuôn mặt của em đẹp trai cỡ nào, dáng người cân đối bao nhiêu, ngay cả độ dài của lông mi, gân xanh trên mu bàn tay, thậm chí là một ánh mắt ngẫu nhiên cũng khiến cho chị...” Cô mím môi cười, có phần ngượng ngùng chỉ chỉ chính mình: “Cũng khiến cho trái tim chị rung động liên hồi.”
Cô che mặt: “Aaaaa, có phải quá thẳng thắn rồi không?”
Ngay cả một cái hít thở nhẹ Lục Tinh Hàn cũng không nỡ, cầm điện thoại trên tay không nhúc nhích.
Sau khi đỡ mắc cỡ, cô tiếp tục nói chuyện một cách nghiêm túc: “Với cả, nhóc con nhà chúng ta đúng là thông minh tuyệt đỉnh, vừa có thiên phú lại còn chăm chỉ nỗ lực, từ nhỏ đã đối xử với chị cực tốt, có thể khiến chị ỷ lại, cho chị cảm giác an toàn...”
Khóe mắt Lục Tinh Hàn đỏ lên, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại lưu luyến không rời.
“Ai cũng nên được khích lệ, nhóc con của chị tuyệt vời như thế thì đương nhiên càng phải được khen ngợi nhiều hơn nữa.” Hai má cô đỏ ửng, xích lại gần hơn một chút: “Sang năm mới, chúc cho bạn học Lục Tinh Hàn ngày càng anh tuấn tỏa sáng, sức khỏe dồi dào, không bệnh không tật, công việc mà em yêu thích càng được thăng tiến, người em yêu thương sâu đậm cũng đối với em như vậy nhé.”
“Người khác có gia đình, em cũng có.”
“Người khác được yêu thương, em cũng được.”
“Người khác được ca ngợi, được chúc phúc, em cũng không thiếu.”
Đôi mắt hạnh của cô trong trẻo sáng ngời, sóng mắt lăn tăn gợn lên những tình ý thấp thoáng: “Nhưng điều mà chị mong muốn nhất là năm mới này chính là chúng ta có thể mau chóng gặp lại nhau, để chị có thể tự mình nói ra, rằng chị nhớ em nhiều đến nhường nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT