Vẻ mặt Lục Tinh Hàn đứng đắn, cậu cũng không nói lung tung, cậu chính là chồng của Tri Vi, cho dù bây giờ cô không thừa nhận nhưng sớm muộn gì cũng là như vậy.
Dù sao Tri Vi cũng đang ở xa, chắc cô không nghe thấy.
Cho dù nghe được… Cậu cũng chịu đánh.
Cậu thanh niên đầu dây bên kia bỗng nhiên hiểu ra: “Được, vậy làm phiền anh nhất định phải nói với cô ấy, tôi đã sửa xong ổ cứng máy tính rồi, như bình thường sẽ tặng thêm một lần phục vụ kiểm tra hệ thống, kết quả phát hiện bên trong…”
Lúc này Lâm Tri Vi đã đi đến trước mặt, cầm lấy điện thoại, dùng khẩu hình hỏi Lục Tinh Hàn là ai.
Lục Tinh Hàn nhẹ giọng nói: “Bên sửa máy tính, xảy ra chút vấn đề.”
Cậu lờ mờ đoán được tình hình không đơn giản như vậy.
Chiếc máy tính này Lâm Tri Vi chuyên dùng để làm việc, để phòng ngừa thiết kế bị lộ ra ngoài, cậu đã đặc biệt dặn Viên Mạnh tìm chỗ chuyên nghiệp trong giới để sửa, không chỉ kỹ thuật giỏi mà việc an toàn bảo mật cũng phải đáng tin cậy.
Bên đó gọi điện thoại đến liên lạc trực tiếp, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Lục Tinh Hàn không yên lòng, vẻ mặt nghiêm túc, cậu đứng lên, trực tiếp mở loa ngoài.
Lâm Tri Vi nhận điện thoại rồi lên tiếng: “Xin chào?”
Cậu thanh niên tạm ngừng, rất nhanh nói tiếp: “Cô Lâm đúng không? Tình hình lúc nãy tôi đã nói qua với chồng cô một chút rồi…”
... Chồng!
Lâm Tri Vi trừng mắt nhìn Lục Tinh Hàn, tai Lục Tinh Hàn hơi ửng đỏ lên.
Nhanh như vậy đã bị lộ rồi!
Để không bị đánh, cậu vội dùng tay ra hiệu "Suỵt" một tiếng, nghe đối phương nói tiếp.
Cậu thanh niên nói: “Lúc tôi tiến hành kiểm tra hệ thống, phát hiện trong máy tính có cài đặt một chương trình thâm nhập theo dõi từ xa, không phải là loại camera theo dõi kiểu thông thường, mà chỉ cần mở máy, người điều khiển chương trình có thể tùy ý xem bất kì tài liệu nào có trong máy tính.”
Cậu ta cố gắng hết sức nói những từ thông dụng dễ hiểu để giải thích, hỏi thăm rất có trách nhiệm: “Chương trình này, bình thường lúc sử dụng máy tính sẽ không dễ gì phát hiện ra, cô Lâm, xin hỏi cô có biết việc này không?”
Theo dõi bất cứ lúc nào?
Làm sao có thể chứ…
Lâm Tri Vi kinh sợ, bàn tay vô thức bắt lấy tay Lục Tinh Hàn, dùng sức nắm chặt. Cô chỉ thấy toàn thân lạnh ngắt, giống như đột nhiên rơi vào thùng nước lạnh thấu xương.
Năm thứ hai cô vào phòng làm việc, chính tay Trần Lệnh Nghi tặng cho cô chiếc máy tính này làm phần thưởng cuối năm.
Năm đó cô vẫn còn dùng chiếc máy secondhand mua lúc đang học đại học, màn hình hay bị đơ biến thành màu xanh. Còn nhiều chuyện nên cô không nỡ bỏ tiền đổi cái khác, máy tính mới xuất hiện quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cô vẫn luôn trân trọng dùng đến hôm nay.
Lục Tinh Hàn cảm giác cô đang run lên khe khẽ, ôm lấy cô bọc vào trong lồng ngực, nghiêm túc hỏi: “Có biết được nó được cài vào lúc nào không?”
“Hẳn là cùng lúc với khi cài đặt máy, trước khi máy được sử dụng chính thức đã cài đặt xong rồi.”
“Bất kì tài liệu gì cũng đều có thể bị lấy cắp.”
“Thật ra cũng không gọi là ăn cắp.” Nam thanh niên có lẽ đã hiểu rõ tình hình, bất đắc dĩ thở dài: “Đây về cơ bản là khu vườn sau nhà người ta, chỉ cần cô mở máy là đối phương có thể tùy ý xem và lấy đi tất cả mọi thứ trong máy.”
Lục Tinh Hàn lập tức nghĩ đến chuyện quan trọng nhất: “Cậu kiểm tra hệ thống lần này, đối phương có phát hiện ra không?”
“Nhắc đến cũng thật trùng hợp, hai ngày nay tôi đều thức đêm tăng ca, rạng sáng ba bốn giờ đã bắt đầu kiểm tra, tìm ra vấn đề xong là không động đến nữa. Sau đó tôi cũng dùng cách khác để thử phát hiện thời gian đó không có vết tích người khác xâm nhập.” Cậu ta cam đoan: “Có thể khẳng định không bị phát hiện.”
Ánh mắt Lục Tinh Hàn lạnh lẽo, cậu dặn dò mấy câu đơn giản xong rồi tắt máy, suýt chút nữa cậu đã nghiền nát chiếc điện thoại rồi vứt ra ngoài.
Bình tĩnh nhớ lại chiếc điện thoại này của Lâm Tri Vi là do cậu mua, tuyệt đối an toàn nên mới tắt điện thoại ném xuống, đỡ Lâm Tri Vi đến bên ghế sô pha ngồi xuống.
Lâm Tri Vi nhíu chặt lông mày, não loạn thành một nùi, tất cả những việc lớn nhỏ xảy ra kể từ khi nhận chiếc máy tính này lần lượt hiện ra trước mắt cô.
Thảo nào.
Thảo nào trước đây có mấy lần Trần Lệnh Nghi giao nhiệm vụ cho cô, cô hoàn thành xong thiết kế, đúng lúc đó lại có thông báo chuyển sang cho người khác, mà kết quả cuối cùng, so với bản thiết kế của cô lại không khác biệt bao nhiêu.
Còn có đôi khi cô rảnh rỗi, để rèn luyện bản thân, cô chọn ra những lỗi tạo hình cơ bản nhất của nghệ sĩ trong giới làm mục tiêu, dùng những mẫu mới theo mùa của các thương hiệu lớn để luyện tập phối đồ, cô tùy tiện làm nên cũng quên mất. Nhưng sau đó không lâu, cô thấy Trần Lệnh Nghi tiếp xúc với những nghệ sĩ này hơn nữa còn hợp tác thành công.
Thậm chí một vài phong cách mà cô sưu tầm vì yêu thích, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trên người của Trần Lệnh Nghi, cô ta nghênh ngang mặc đi khắp mọi nơi, được khen ngợi không ít.
Cho dù Lâm Tri Vi suy nghĩ kỹ đến đâu cũng không thể nghĩ đến việc “ăn cắp” như trên, cô luôn cho rằng bọn họ có gu thẩm mỹ giống nhau, xu hướng hợp nhau lại còn coi Trần Lệnh Nghi như ân nhân trong nghề, thật tâm coi bà ta là bạn tốt.
Bây giờ nghĩ lại, may mắn nhất là cô công tư phân minh vì không muốn phân tâm nên từ trước đến nay chiếc máy tính này không bao giờ lưu bất kì tài liệu cá nhân nào, nếu không cho dù chỉ là một bức ảnh chụp chung với Lục Tinh Hàn, khó mà tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.
Trán cô vã ra một lớp mồ hôi lạnh, cô định khom người xuống ôm lấy đầu gối từ từ bình tĩnh lại nhưng mới cử động một chút đã bị Lục Tinh Hàn bế lên đùi.
Mồ hôi trên trán được lau sạch, mấy giọt nước mắt sinh lý ứa ra từ khóe mắt bởi tức giận chảy xuống cũng bị cậu hôn khô, sự ấm áp từng chút từng chút theo lòng tay truyền đến trên lưng.
Cả người cô giống như từ trên mũi đao quay về chiếc giường mềm mại, những cảm xúc mãnh liệt trong người cô được xoa dịu, dần dần bình ổn trở lại.
Lửa giận của Lục Tinh Hàn bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ, nhưng đối mặt với nguy cơ trước mắt, cậu nhất định phải tỉnh táo hơn Tri Vi, sau khi bình tĩnh hơn một chút, giọng nói ổn định trầm thấp vang lên: “Bây giờ chúng ta tạm thời đừng nghĩ đến việc trước kia bà ta thông qua thủ đoạn này làm ra những chuyện gì, việc khẩn cấp trước mắt là bà ta định làm gì tiếp theo, Vi Vi, chị nghĩ kỹ lại xem, trong máy tính có cái gì mà về sau bà ta có thể lợi dụng được.”
Dây thần kinh của Lâm Tri Vi bỗng nhiên co giật, nghĩ đến thứ quan trọng nhất: “...Tạ Hàm, bộ lễ phục dự thảm đỏ Liên hoan phim của Tạ Hàm.”
Bộ lễ phục duy nhất đã chính thức bàn bạc xong với đoàn đội bên phía Tạ Hàm, ngay cả các thương hiệu liên quan cũng đã liên hệ hết, toàn bộ tạo hình cuối cùng cũng đã quyết định.
Lục Tinh Hàn giữ thẳng người cô: “Có thể hủy làm lại không?”
“... Có thể." Lâm Tri Vi nắm tay: “Không được cũng phải làm cho được!”
Lục Tinh Hàn gật đầu, nheo mắt: “Muốn để bà ta nhận trừng phạt, hiện tại chúng ta chỉ có chương trình theo dõi này làm bằng chứng, không đủ để xử lý bà ta, cũng không thể xác định được tạo hình thảm đỏ lần này bà ta rốt cuộc có đạo theo hay không hoặc dùng cách thức gì để lấy cắp, cho nên…”
Lâm Tri Vi dưới sự chỉ dẫn của cậu, hai mắt cô lập tức sáng lên.
Ánh mắt chạm vào nhau, cô đọc hiểu ý nghĩ của Lục Tinh Hàn, mím môi, sắp xếp suy nghĩ, chậm rãi nói: “Cho nên chị cần nói rõ tình hình thực tế với Tạ Hàm, sửa bản thiết kế, chúng ta chuẩn bị xong từ trước nhưng ngoài mặt lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chiếc máy tính kia vẫn sử dụng như thường, để Trần Lệnh Nghi tiếp tục làm theo kế hoạch."
Án binh bất động, chờ bà ta tự giao nộp nhiều bằng chứng hơn.
Lục Tinh Hàn đúng hạn đến trường học báo danh huấn luyện quân sự, Dung Thụy và Lương Thầm cũng lần lượt khởi hành trong vòng ba ngày.
Nhóm nhạc có ba thành viên, Lục Tinh Hàn thi đỗ học viện âm nhạc, Dung Thụy vào học viện điện ảnh, Lương Thầm đăng ký thi nghệ thuật nhưng cuối cùng chen chân vào đại học truyền thông, bắt đầu một hướng đi vô cùng khác nhau.
Trong liên hoan phim lần này Lâm Tri Vi phải lo cho hai bên Lục Tinh Hàn và Tạ Hàm, trách nhiệm áp lực đều nặng nề như nhau, từ lúc đi sân bay đến tiệc tuyên bố trong thảm đỏ, phải dùng tất cả năm đến tám bộ tạo hình hoàn chỉnh, toàn bộ đều đang đợi cô quyết định lựa chọn.
Tạm thời Viên Mạnh sắp xếp cho cô một căn phòng làm việc nhỏ, tập hợp toàn bộ thành viên trong nhóm stylist lại một chỗ, lúc Tinh Hàn bắt đầu huấn luyện quân sự là mở đầu cho tám ngày bận rộn ròng rã quên ăn quên ngủ.
Cùng lúc đó, trong nhóm nhỏ vẫn còn hai cái máy tính mang từ phòng làm việc sang, Lâm Tri Vi mượn cớ chuyển hết chúng ra ngoài kiểm tra một lượt, đều không phát hiện vấn đề gì, xem ra ở trong tổ của cô, đối tượng Trần Lệnh Nghi nhắm đến chỉ có mình cô.
Mà chiếc máy tính bị theo dõi kia tiếp tục sử dụng một thời gian nữa, Lục Tinh Hàn nghĩ ra cách bảo các nhân viên kỹ thuật làm lão hóa hệ thống một cách tự nhiên, thường xuyên xuất hiện hiện tượng đơ máy bị virus giả, cuối cùng trở thành phế thải.
Để không gây ra những tức giận không đáng có, Lâm Tri Vi không kể cho mọi người nghe những việc mà Trần Lệnh Nghi đã làm, cho đến khi công việc cơ bản kết thúc, trước khi chuẩn bị xuất phát, cô chỉ lén nói ra cho Hà Vãn, để cô ấy tự biết phải làm thế nào.
Hà Vãn tức muốn té xỉu, chửi Trần Lệnh Nghi như tát nước mười mấy phút, Lâm Tri Vi nghe xong bật cười, đẩy đẩy cô ấy: “Được rồi, chị cũng không sợ mệt à.”
“Trước kia chị mặc dù thấy bà ta phiền nhưng cũng không nghĩ tới bà ta có thể đáng sợ như thế!” Hà Vãn thở gấp: “Ôi, em nói bà ta cay độc như thế, vậy trước kia chuyện các nhóm khác đồn bà ta ép buộc nhà thiết kế dưới tay ra ngoài, dùng quy tắc ngầm để đổi tài nguyên, không phải thật đấy chứ?”
Lâm Tri Vi lắc đầu, tự nhiên cô nghĩ tới trước đây khi tiếp xúc với đoàn đội của Trần Từ, Trần Lệnh Nghi ám chỉ cô phải cố gắng hết sức đáp ứng đủ các nhu cầu của khách hàng, đừng làm mất lòng người ta, nghĩ lại không khỏi cảm thấy ớn lạnh. “Đừng nghĩ tới việc này nữa, lần này đi ra ngoài…”
Lời còn chưa dứt, cô gái nhỏ tuổi nhất trong nhóm quơ quơ di động chạy rầm rầm lên lầu, lớn tiếng hỏi: “Chị Vi Vi, chị Vãn, hai chị xem tin tức mới nhất bên tiếp thị tung ra chưa?”
Lâm Tri Vi và Hà Vãn nhìn nhau, Hà Vãn đánh cô gái kia: “Em không làm việc, xem mấy tin lá cái làm gì?”
“Không phải hóng chuyện bình thường đâu, có liên quan đến chúng ta!” Cô gái cầm điện thoại đưa qua cho hai cô xem: “Hot girl mặt rắn này, hai chị thấy quen không? Là người mà Tần Tư Tư đã mang theo tham gia Liên hoan phim lần trước! Đã xảy ra chuyện rồi… Chen chân vào gia đình người khác, bị vợ cả lái xe đuổi theo mắng chửi ngay giữa đường giữa xá, nghe nói lần này có thể đi ké thảm đỏ, đều là dựa vào nhà trai chi nhiều tiền mua vé về.”
Thông tin về một hot girl mới nổi trên mạng theo lý mà nói sẽ không tạo ra sóng to gió lớn gì.
Nhưng thân phận của người đàn ông chống lưng cho cô hot girl này lại không đơn giản, có tiền có thế lại đa tình, là người có sức ảnh hưởng, đùng một cái ầm ĩ đến mức trên mạng mọi người ai cũng biết. Cô hot girl này không những không che giấu mà còn cao giọng phát biểu, bày tỏ thái độ làm người thứ ba không có gì xấu xa, tuyên bố hùng hồn tỏ ý thảm đỏ không đi không được, nhất định phải đẹp hơn tất cả mọi người ở đó.
Một thời gian các tin tức giải trí mới đều bị lu mờ, lướt bừa trên mạng cũng thấy vô số những lời mắng chửi.
Hà Vãn ghét bỏ "Chậc, chậc, chậc" mấy tiếng: “Tần Tư Tư cũng thật đen đủi, Trần Lệnh Nghi có nghìn vạn lựa chọn mà lại chọn một vị khách như thế này.”
Lâm Tri Vi suy nghĩ một hồi rồi hai mắt lóe sáng.
Đúng vậy, cô hot girl này, Tần Tư Tư đã từng nhắc qua, đúng là Trần Lệnh Nghi đặc biệt lựa chọn cho cô ta.
Như vậy trước khi đi tin xấu lộ ra, rốt cuộc mọi chuyện nằm ngoài dự liệu của Trần Lệnh Nghi, hay đây căn bản đã... Nằm trong kế hoạch của bà ta.
Đầu tháng chín, cách lễ khai mạc Liên hoan phim chỉ còn hai ngày, tất cả đoàn đội nối tiếp nhau xuất phát, trên Weibo tràn ngập đủ kiểu phong cách phối đồ thời trang sân bay, các phóng viên từ các trang web lớn không phân biệt ngày đêm túc trực sẵn ở cổng sân bay quốc tế. Theo bảng lịch trình bọn họ có trong tay, tính ra chỉ còn mấy người vẫn chưa xuất phát, lúc đếm tới Lục Tinh Hàn, tinh thần mọi người đều rất phấn chấn.
Chính là hôm nay.
Cả cộng đồng mạng chăm chú, các fan kích động chạy đến chiếm chỗ, kéo băng rôn từ sáng sớm. Chỉ sợ hành trình quốc tế đầu tiên của Hàn Hàn nhu thuận dễ thương không đủ long trọng.
Trước khi lên xe, trong phòng thay quần áo, Lâm Tri Vi lấy ra hai chiếc áo đen trắng cùng kiểu rộng rãi loại mỏng hở cổ lắc lắc trước mắt Lục Tinh Hàn: “Anh Hàn chọn đi, thích màu nào?”
Lúc Lục Tinh Hàn huấn luyện quân sự, cậu khá chăm chỉ bôi kem chống nắng nên không đen đi chút nào, trái lại trong vòng mấy ngày lại cao thêm một chút, đường nét cơ thể càng thêm cường tráng, vừa đứng trước mặt của Lâm Tri Vi cảm giác áp bức đã trở nên rõ ràng.
Lâm Tri Vi nhướng mày: “Là bạn trai của chị, năng lực thẩm mỹ phối đồ cơ bản của anh Hàn nhất định phải đạt tiêu chuẩn.”
“Được…” Âm cuối của cậu kéo dài, cầm lấy tay phải của cô: “Em chọn chiếc màu đen bên này.”
Lâm Tri Vi gật đầu hài lòng: “Kết quả đúng rồi, lý do là gì?”
Cô còn đang chờ thằng nhãi này nói chiếc áo này hợp với màu sắc của quần nhưng cậu lại nêu ra một lý do vô cùng đơn giản. Lục Tinh Hàn giơ cổ tay lên, đắc ý giơ ra chiếc vòng tay cô tặng cậu hôm Thất tịch, nói rất hợp tình hợp lý: “Bởi vì màu đen hợp với nó.”
Được thôi.
Cô biết rồi.
Trong đầu chỉ toàn là chuyện yêu đương.
Lâm Tri Vi nhịn cười đem quần áo mặc cho cậu xong thì thu dọn đồ đạc theo sát xe của cậu cùng xuất phát.
Tạ Hàm đến bên kia có một cuộc phỏng vấn nên đi trước một ngày, cô sắp xếp ba người trong nhóm đi cùng cô ấy, còn cô dẫn theo những người còn lại đi cùng Lục Tinh Hàn.
Toàn bộ đều được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần đợi sự kiện bắt đầu.
Xe vừa đến ngoài sân bay, Viên Mạnh dẫn vệ sĩ lập tức tự động tạo thành một vòng vây bao quanh, Lâm Tri Vi và nhân viên công tác cùng đi ở phía sau.
Lục Tinh Hàn đứng yên, quay đầu, nhìn cô.
Lâm Tri Vi cắn môi, yêu kiều lén nháy mắt với cậu một cái.
Nhóm fan hò hét chói tai lần sau to hơn lần trước, tranh giành nhau lao lên, cách một vòng vây của vệ sĩ, bao quanh Lục Tinh Hàn chậm chạp di chuyển lên phía trước.
Âm thanh của nhóm fan và truyền thông hòa thành một khối thống nhất.
Vô số người được cậu liếc mắt hoặc vẫy tay một cái mà kích động đến đỏ mặt tía tai.
Lâm Tri Vi nhìn thấy tay phải của Lục Tinh Hàn liên tục giơ lên, chiếc vòng tay kim loại lóe lên ánh sáng màu bạc, bị vô số ống kính chụp được.
Cô cúi đầu, giữ chặt sợi dây chuyền đôi che dưới cổ áo, ánh mắt nhịn không được cong lên.
Bóng dáng đang được mọi người nhiệt tình vây quanh và truy đuổi kia...
Là người của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT