Lâm Tri Vi bị quấn chặt trong áo khoác của cậu không động đậy được, cũng không muốn chuyển động, nụ hôn tùy ý của cậu buông xuống nơi khóe miệng cô, không thể chờ đợi được dừng lại trên môi, mọi ngóc ngách trong cơ thể đều bị nhiệt độ cơ thể cậu tập kích, nóng đến nỗi chóp mũi rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
Cô nên bình tĩnh hỏi thăm cậu, cậu bận rộn như vậy, sao lại có thời gian đến trường học.
Nhưng mà, hiện tại cô không lo được nhiều như thế, ở trong lồng ngực cậu thật sự rất dễ mất đi lý trí, cô không có tiền đồ chỉ muốn trầm luân trong đó, muốn cảm nhận sự tồn tại của cậu nhiều hơn.
Bước chân xen kẽ hỗn loạn.
Cô đứng không vững, đầu tựa vào trước tủ đồ, Lục Tinh Hàn kịp thời đưa tay ra đỡ, yêu thương vuốt ve, nhấc lên một chút, buộc cô dưới ánh đèn sáng phải đối mặt với cậu.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên, trong đôi mắt màu đen ngập tràn hình bóng cậu.
Giống như một lời mời thầm lặng và hấp dẫn nhất.
Lục Tinh Hàn lại cúi đầu ngậm lấy môi cô, mặc sức dây dưa, đầu lưỡi vô tình chạm vào trong khoang miệng cô, cùng đầu lưỡi mềm mại ấm nóng của cô quấn quýt bên trong, nhẹ nhàng thăm dò lẫn nhau.
Dòng điện chớp mắt chảy toàn thân, vội vàng muốn tiến vào sâu hơn.
Cánh cửa phòng để đồ đột ngột vang lên. Bị người từ bên ngoài đẩy ra, bảy tám học sinh vẫn còn kiên trì học cho đến khi thư viện đóng cửa cùng nhau đi vào, cùng nhau hô vừa mệt vừa buồn ngủ.
Lâm Tri Vi bị dọa tới mức run lên, cuống quýt tránh đi, kéo cậu trốn trong góc tối nhất.
Ngực Lục Tinh Hàn vẫn phập phồng, ôm cô cực kỳ chặt, kề sát tai cô khẽ thở gấp nói: "Chị đừng sợ, bọn họ sẽ không tới chỗ này."
Lâm Tri Vi ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm cậu như có điều muốn hỏi.
Lục Tinh Hàn im lặng hôn cô: "Cửa tủ ở dãy cuối cùng đều mở, ba lô của bọn họ chắc chắn không để ở đây."
Nếu không cậu cũng sẽ không bình tĩnh để cô đến đây.
Lâm Tri Vi lúc này mới nghiêng đầu nhìn qua, đúng là tiếng bước chân đến dãy phía trước đều dừng lại, không có ai bước về phía này nữa. Đợi mấy phút, cửa một lần nữa mở ra, mọi người đều đi ra ngoài. Lục Tinh Hàn vừa muốn cúi người, thì nghe thấy quản lý thư viện đang lên đến tầng hai, lần lượt gõ từng cánh cửa: "Thư viện lập tức đóng cửa, còn có bạn học nào không? Nhanh chóng về đi, ngày mai lại đến."
Lục Tinh Hàn đơ người, mím môi ủy khuất, ủ rũ cọ lên đỉnh đầu cô.
Lâm Tri Vi mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn là không nhịn được, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thằng nhóc con này mới hôn được một nửa thì dừng, thật khó cho cậu.
"Được rồi, nhanh đi ra đi." Cô nắm chặt tay cậu: "Đừng để bị đóng cửa nhốt ở bên trong."
Lâm Tri Vi hoảng hốt: "Thời gian gấp như vậy, em còn chạy đến đây làm gì?"
"Không phải là do em nhớ chị không chịu được sao..." Cậu cúi đầu xuống, "Muốn gặp chị, nói vài câu thôi cũng thỏa mãn rồi."
Xe Viên Mạnh chờ ở cửa sau như trộm. Sau khi hai người họ lên xe xong, anh ta không đợi Lâm Tri Vi hỏi, đã bắt đầu luyên thuyên không ngừng: "Cô Tiểu Lâm, cô không cần lo lắng làm lỡ chính sự của Lục Tinh Hàn, cậu ấy rất lợi hại, cùng một cường độ huấn luyện mà cậu ấy chỉ dùng một nửa thời gian hoàn thành ba nội dung, xin nghỉ ra ngoài cũng không ai có thể bắt được lỗi, đợi cậu ấy bận xong đợt này quay về, còn có thể giúp cô chuyển nhà đấy."
Lâm Tri Vi nghe xong, trong lòng cảm thấy chua xót.
Phải, cậu thông minh, cậu tài giỏi, thoạt nhìn thành thạo rất nhiều thứ, nhưng năng suất gấp đôi, chắc chắn vất vả gấp đôi, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Còn muốn giúp cô chuyển nhà?
Quá bướng bỉnh.
Có mặt Viên Mạnh, Lục Tinh Hàn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, chỉ dùng ánh mắt lưu luyến nhìn cô, thấp giọng cười nói: "Ngày kia chuyển nhà, chị chỉ cần soạn đồ dùng cần thiết là xong, cái khác không cần lo."
Lâm Tri Vi không đồng ý: "Em cứ bận việc của em đi, chị tự tìm công ty chuyển nhà."
Hai mươi phút sau thì tới cửa khách sạn, Lâm Tri Vi chuẩn bị xuống xe, Viên Mạnh không hiểu chuyện tình cảm quay người chào tạm biệt cô, còn Lục Tinh Hàn một tay đặt lên đầu Viên Mạnh xoay đi chỗ khác, tay còn lại kéo vai cô, mổ lên đôi môi đỏ mọng, lẩm bẩm một tiếng: "Tri Vi, lần sau."
Lâm Tri Vi đứng ở cửa sổ thủy tinh ở đại sảnh nhìn chiếc xe rời đi, giấu đi sự cuồng nhiệt trong lòng, cảm thấy bản thân mình thật sự xong đời rồi, sớm muộn gì cũng chết trong tay tên nhóc con này.
Mười tám tuổi rưỡi đã như này rồi, sau này lớn lên, cô còn đường nào để sống.
Trên đường Viên Mạnh lái xe đi đến sân bay, từ gương chiếu hậu nhìn trộm ghế sau, thấy Lục Tinh Hàn nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, không biết ngủ hay thức. Trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu, Lục Tinh Hàn thật sự rất mệt, vì tranh thủ thời gian nên từ tối qua đến giờ chưa ngủ được chút nào.
"Anh Viên, có chuyện gì sao?"
Hừ. Không ngủ. Như vậy cũng bị cậu phát hiện ra.
Viên Mạnh khẽ đáp một tiếng, thăm dò hỏi: "Tinh Hàn, đừng chê tôi nhiều chuyện nhé, tình hình của cậu tôi nhất định phải nắm rõ, có phải... Cậu theo đuổi được cô ấy rồi không?"
Lục Tinh Hàn không tự giác nở nụ cười, cúi đầu coi như đáp lại.
Viên Mạnh thở dài một hơi, vì cậu mà vừa mừng vừa lo, ngập ngừng hỏi: "Tôi ở bên cạnh với cậu nên có thể hiểu nhưng tôi nhắc trước hiện tại cậu không thể để người khác phát hiện ra, với thân phận bây giờ của cậu..."
"Tôi biết rồi." Lục Tinh Hàn cắt lời anh ta, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ: "Anh, tôi không muốn làm cái loại thần tượng chỉ biết bán vẻ ngoài và tình cảm của mình, tôi muốn khiến bản thân có thêm vốn ổn định, đợi đến sau này công khai để cô ấy không phải chịu nhiều quấy rầy."
Viên Mạnh mở miệng, thở dài một hơi, anh ta muốn nói, là để Lục Tinh Hàn vì bản thân suy nghĩ lại, chú ý có chừng mực, tuyệt đối đừng để bị chụp được hủy hoại tiền đồ phía trước. Nhưng hiện tại thấy, vẫn là không nên nói ra, trong đầu cậu làm gì có bản thân, toàn là Lâm Tri Vi.
Cũng tốt, thiếu niên có tình cảm chân thành mới dũng cảm không sợ hãi.
"Được rồi, tôi cũng xem như nằm trong tay tiểu tổ tông cậu rồi." Nội tâm Viên Mạnh vẫn còn rất ổn, anh ta biết Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi đều là người trong nhà, nên dứt khoát không nói lời vô ích, chỉ nhướng đôi lông mày: "Sau này tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cậu."
Vẫn như cũ, Lâm Tri Vi và Hà Vãn ở chung một phòng, khi cô lên tầng gọi điện thoại cho cô ấy, Hà Vãn đi dép lê ra đón cô, đóng cửa xong lập tức nhiều chuyện hỏi: "Anh Hàn của chị đến đây rồi?"
Xưng hô như thế làm Lâm Tri Vi vui vẻ một hồi: "Chị Vãn, sao lại gọi em ấy như thế?"
Hà Vãn nằm trên giường xoa mặt nạ: "Em vẫn chưa biết sao? Cả nhóm đều gọi cậu ấy như vậy, mọi người đều không có nguyên tắc, toàn bộ đều thành cấp dưới của em trai em hết rồi."
Lâm Tri Vi nhăn mũi: "Cuối cùng mấy người đã bị em ấy thu phục rồi."
Hứa Vãn liên tục gật đầu: "Em là người cuối cùng, thật kiên cường, cho em một like."
Lúc cô đang nói chuyện với Hà Vãn, Lục Tinh Hàn liên tục gửi tin nhắn Wechat cho cô đến tận khi cậu đến sân bay mới ngừng. Hà Vãn sớm rửa mặt xong, mãi hồi lâu, vẫn không nỡ đánh tan hạnh phúc nhỏ của cô, sau đó thực sự nhịn không được mới nói: "Tri Vi, có hai chuyện, chị cần nói trước với em."
Lâm Tri Vi ngẩng đầu lên.
"Việc thứ nhất." Sắc mặt Hà Vãn nghiêm túc, nói ra tên một tạp chí nữ rất nổi tiếng: "Bắt đầu từ tháng này, họ muốn lập ra một chuyên mục mới, mời ba nhà tạo mẫu có phong cách khác nhau đến bàn về việc hợp tác. Trần Lệnh Nghi cho rằng chắc chắn có bà ta, kết quả một tuần trước, bên tạp chí xác định rõ, họ muốn mời em."
Hứa Vãn hít một hơi, sắc mặt càng kém: "Chuyện thứ hai, Tần Tư Tư muốn quay lại, cũng là một tuần trước, em không nhìn thấy điệu bộ của cô ta lúc đó đâu, cô ta trực tiếp mang tiền đầu tư trụ lại, trở thành cổ đông mới của công ty, ngay tại nơi làm việc Trần Lệnh Nghi thăng chức cho cô ta thành tổng giám đốc, sau này nhóm của chúng ta, sợ là sẽ vất vả rồi.”
Lâm Tri Vi cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân tại sao thái độ của Trần Lệnh Nghi xấu đi nhanh như thế.
Chuyên mục tạp chí nữ là chuyện bà ta đã muốn đến rất lâu rồi, rơi vào tay nhà khác đã đành, vẫn mà lại vào tay cấp dưới của mình, nhịn cũng có thể nghẹn chết.
Về phía Tần Tư Tư, mặc dù không biết Tần Nhiên xử lý thế nào, nhưng có thể quang minh chính đại quay về như này, chắc hẳn phải rất tự tin. Bên Trần Lệnh Nghi chắc sẽ không nói lời tốt đẹp cho bọn cô.
Lâm Tri Vi làm ở công ty này lâu như vậy rồi, toàn bộ khổ cực, mệt mỏi, ủy khuất đều đã nếm qua nhưng đây là lần đầu tiên, trong đầu cô thật sự có ý nghĩ muốn rời đi.
Cô thận trọng nói: "Chị Vãn, nếu như em muốn..."
Hà Vãn lập tức nhấc tay: "Nếu em muốn ở lại, chị cùng em chống đỡ. Còn nếu em muốn đi, chị cũng sẽ cùng đi, hai chúng ta không tách rời."
Lâm Tri Vi không nói thêm nữa, chậm rãi gật đầu: "Hợp đồng sắp hết hạn rồi, xem tình hình trước, bà ta không nể tình cũ nhưng em vẫn nhớ, không muốn ồn ào quá khó coi."
Hà Vãn sợ nhất là cô quá yếu đuối, dễ bị bắt nạt, nhưng nghe cô nói thế, nhất thời yên tâm không ít, tâm tình buông lỏng rồi, khoát khoát tay: "Được rồi, trong lòng em có tính toán là tốt rồi, chị đoán tạm thời bà ta chắc cũng không trở mặt bày ra trò bịp bợm gì đâu, đừng nói đến chuyện này nữa. Đúng rồi, chị nhớ em đã tìm được nhà mới rồi, trước chương trình giải trí tập sau chuyển đi đúng không?"
"Vâng." Mặt Lâm Tri Vi có chút nóng lên: "Ngày kia ạ."
"Có cần chị đến giúp em không?"
Đợi ba giây, Lâm Tri Vi không trả lời, Hà Vãn chợt ngộ ra, vội vàng làm sáng tỏ: "Chị chỉ tiện miệng nói vậy thôi! Có anh Hàn ở đây, chắc chắn không cần chị, chị vẫn nên đợi em chuyển nhà xong rồi lại đến chơi!"
Nghe cô ấy nói xong một hơi không ngừng, Lâm Tri Vi mỉm cười ngã xuống giường.
Trở lại vào sáng hôm sau, kỳ nghỉ bệnh của Lâm Tri Vi còn chưa hết, không cần đi đến công ty tìm khó chịu. Cô vui vẻ ở nhà thu dọn đồ đạc, phần lớn những kiện đồ dùng lớn trong nhà đều của chủ nhà, cần chuyển đi rất ít, đồ vật nhỏ rất dễ thu dọn, chỉ một lúc là dọn xong rồi, đều bỏ ở chiếc giường nhỏ trong phòng khách.
Cô đem cái gối hình con chú lớn nhét vào túi nilon, có chút lo lắng, không biết chiếc giường nhỏ mà Lục Tinh Hàn yêu thích kia có cần chuyển qua không.
Đến ngày hẹn chuyển nhà, Lục Tinh Hàn nói trước với cô 3 giờ chiều sẽ bắt đầu.
Lâm Tri Vi nghiêm túc nói với cậu: "Tìm công ty chuyển nhà làm là được, em không cần đến."
Lục Tinh Hàn cách mấy phút mới gửi cho cô tin nhắn thoại, nghe tiếng hẳn là đang lúc nghỉ ngơi giữa giờ luyện nhảy, thở phì phò cũng không quên làm nũng, đơn giản nói hai chữ: "Đừng mà."
Lâm Tri Vi lo đến đỡ trán.
Đúng ba giờ, có người gõ cửa.
Cô chạy ra mở cửa nhìn, lúc đó yên tâm không ít, ngoài cửa thật sự người mặc đồng phục của công ty chuyển nhà, họ lần lượt vào nhà, cô đang muốn nhắn tin cho Lục Tinh Hàn, khen cậu nghe lời thì bỗng nhiên trước mắt có một bóng lướt qua, đều là áo mũ đồng phục, đeo khẩu trang, nhưng mà... Thân hình quá chói mắt rồi.
Buông di động xuống, cô nheo mắt lại nhìn chằm chằm thằng nhóc con có ý đồ xen lẫn trong chính giữa.
"Khụ!"
Nhóc con đang nghiêm túc chuyển đồ, lúc đi ngang qua người cô, đúng lúc bên cạnh không có người, cậu cách lớp khẩu trang, hôn nhanh lên mặt cô một cái, nét cười ẩn trong đôi mắt đào hoa.
Phòng Lục Tinh Hàn chọn nằm trong khu dân cư có tiếng trong thành phố, bảo vệ nghiêm ngặt, môi trường tốt, có không ít người của công chúng đều sống ở đây. Cậu mới ra mắt nên vẫn chưa mua nổi, nên chọn loại nhà thích hợp, rồi đóng tiền thuê đủ hai năm.
Đợi đến lúc vào nhà mới, Lâm Tri Vi mới phát hiện Lục Tinh Hàn không những chuyển chiếc giường nhỏ của cậu đến, mà còn sắp xếp đúng vị trí cũ ở phòng khách, rõ ràng có 3 phòng rộng rãi, đặt chiếc giường nhỏ ở đây, giống như một chiếc túi nhỏ trút giận.
Gần tối, người của công ty chuyển nhà cầm tiền rời đi, Viên Mạnh đến kiểm tra một lượt xác định không có vấn đề gì, cũng rời đi trước, còn lại Lục Tinh Hàn thân mang quần áo lao động.
Lâm Tri Vi đi ra đóng cửa, nhanh chóng đem mũ của cậu lấy xuống, đầu cậu toàn mồ hôi, theo hai má chảy thẳng xuống, khẩu trang đè lên mũi hiện ra những vết hằn đỏ.
Cô cau mày, bận rộn cởi áo khoác ngoài cho cậu, ống tay áo bên trong sớm đã ướt đẫm.
"Nhanh đi tắm rửa!" Lâm Tri Vi đẩy cậu vào phòng tắm: "Trời nắng to như thế không nên đi qua đi lại, em có thể đối tốt với bản thân chút được không?"
Lục Tinh Hàn không để ý kéo áo, đưa tay cởi thắt lưng, nghiêng đầu hôn khóe miệng cô: "Không thể, muốn chị đau lòng."
Nhìn thấy bóng lưng trần trụi của cậu, Lâm Tri Vi dời tầm mắt, cổ họng có chút khô khốc.
Trong tủ lạnh còn chưa kịp mua đồ gì khác, chỉ có mấy chai sữa dâu cô đưa đến, cô mở cho Lục Tinh Hàn một chai, bản thân đi dạo hai vòng quanh nhà mới, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, càng ngày càng khát, nhịn không được uống trước một ngụm.
Chưa kịp nuốt xuống, tiếng nước đã ngưng, Lục Tinh Hàn khoác áo choàng tắm màu đen bước ra.
Da cậu vốn dĩ đã trắng, có màu đen làm nền càng giống ngọc thạch sáng đến phát chói, mái tóc ẩm ướt vuốt ngược ra sau, mặt và môi dưới nước nóng bị hấp đến ửng đỏ, chỉ số hấp dẫn hoàn toàn nhảy theo cấp số mũ.
Lâm Tri Vi cảm thấy không ổn lắm.
Trong căn phòng lớn như vậy, đã không còn người làm phiền, chỉ có hai người bọn họ.
"Chiếc giường nhỏ này." Cô giống như tự nhiên tìm đề tài: "Chuyển đến đây để làm gì?"
Lục Tinh Hàn bước chậm về phía cô, đương nhiên nói: "Em ngủ."
"Nhưng nhà có ba phòng."
"À, một cái là phòng ngủ của chị, một cái làm phòng chứa quần áo, còn lại một phòng nhỏ, mấy ngày nữa thiết bị chuyển qua để làm phòng làm việc của em."
"... Dù sao cũng nên ưu tiên giải quyết vấn đề ở trước."
"Em thấy ở đây rất tốt, giữ cửa cho chị, làm chó nhỏ của chị." Lục Tinh Hàn tới gần, cô muốn trốn về ở phía sau, cậu lại ủy khuất nhìn cô: "Lúc nào chị mới công nhận em là bạn trai của chị, em mới không làm chó nhỏ đâu."
Vô lại y như lúc trước.
Nhưng cảm giác tồn tại của cậu quá mạnh, có một cảm giác nóng bỏng đang liên tục bị gặm nhấm trong cơ thể và trái tim.
Lâm Tri Vi lùi một bước nhỏ.
Lục Tinh Hàn nhận lấy chai sữa trong tay của cô, ngửa đầu uống hết, thuận tay để trên bàn, khóe môi còn dính lại một ít, hồng hồng trắng trắng không phân biệt rõ.
Cảm giác có nguy hiểm.
Lâm Tri Vi định mở miệng nói chuyện, nụ hôn của cậu bất ngờ ập đến.
Nhẹ nhàng, chạm một cái, nhưng con mắt đen kịt sâu thẳm ấy khóa chặt cô, khóe môi nhếch lên, độ cong vừa đúng để câu dẫn người mềm yếu.
"Lục Tinh Hàn, em..."
Lại hôn một cái.
Cô không tự giác lại lùi về sau một bước.
Cô lùi, cậu tiến, so với cô bước chân càng lớn, chân cọ xát vào nhau, ngọn lửa ngầm bốc lên.
Tai Lâm Tri Vi đỏ lên, vành tai trắng nõn từ từ biến thành màu hồng nhạt mê người, kề quá sát rồi, cánh tay cậu đưa qua, vòng qua eo cô, không dùng lực nhưng cũng không buông.
Cô căng thẳng nuốt nước bọt, tiếp tục lùi về sau.
Lục Tinh Hàn theo sát, cúi đầu khẽ hôn lần nữa.
Tim cô như muốn nổ tung, hô hấp dồn dập, đến khi không thể lùi được nữa, lúc bị bức đụng vào vách tường lạnh lẽo ở phía sau, bị cậu chặn ngang trong lồng ngực.
“Tri Vi, chị ở sân thượng trốn em, ở thư viện trốn em, bây giờ… Còn muốn trốn đi đâu?"
Giọng của cậu mất đi mấy phần trong trẻo của thiếu niên, trầm thấp mà từ tính.
Âm thanh cuối cùng vừa phát ra, sự nhẫn nại sau cùng đã đạt đến giới hạn, cậu bỗng nhiên cúi người, phủ lên phía trên đầu của cô, mạnh mẽ, hung hăng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Đầu lưỡi mở vào bên trong hàm răng yếu ớt, đoạt lấy sự ẩm ướt, mềm mại trong sự run rẩy kịch liệt. Cậu không kiềm chế được bản thân, tha hồ chiếm đoạt, muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất thuộc về cô làm của riêng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT