Bận liên tục hơn một tuần, Lâm Tri Vi mới có thời gian rảnh để dạy thêm Ngữ văn cho đám nhóc.
Cô cũng chẳng còn cách nào khác, từ sau lần trước cô dạy thử một buổi, Viên Mạnh thay thầy cô giáo đến tận mấy lần nhưng không thấy có tác dụng gì với bọn họ cả.
Ba nam sinh thân hình cao to trưởng thành vây quanh cái bàn nhỏ, đầu tóc gọn gàng, nếu tùy tiện lôi một đứa ra ngoài chắc sẽ mở ngay được một buổi fan meeting. Nhưng bây giờ cả đám mặt mày ủ ê túm tụm lại với nhau thi học thuộc lòng văn cổ. Lâm Tri Vi gõ gõ mặt bàn: “Ai học thuộc xong trước, cơm trưa sẽ có thêm đùi gà.”
Lục Tinh Hàn ngẩng đầu giương mắt nhìn cô: “Có thể ăn cùng với chị không?” Lâm Tri Vi dùng tay vỗ vào đầu cậu.
Không từ chối, vậy có nghĩa là đồng ý.
Lục Tinh Hàn cười híp mắt nhấc sách lên, cảnh giác nhìn liếc qua tốc độ của Dung Thụy và Lương Thầm, rồi tiếp tục cố gắng tiêu hóa một bài văn dài khó hiểu.
Lâm Tri Vi cứ như vậy vừa làm stylist riêng lại vừa làm gia sư, Viên Mạnh thấy vậy cũng thấy ngại, nói nhỏ với cô: "Cô Tiểu Lâm, tháng này tôi gửi cô tiền dạy đám nhóc học thêm."
Cô cười cười từ chối: “Không cần đâu, đằng nào tôi cũng rảnh rỗi, bọn chúng nghe hiểu nên tôi cũng muốn giảng. Cũng sắp đến kỳ thi đại học rồi, hy vọng tất cả đều có kết quả tốt.”
Viên Mạnh biết cô không ngại, nên cũng không cưỡng ép cô đồng ý nữa, mà quyết định lần sau sẽ trực tiếp gửi tiền vào tài khoản của cô, cũng không thể để cô mất công vất vả vậy được. Nhưng anh ta bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác: “Đúng rồi, nghe nói bắt đầu từ tập tiếp theo, đội của các cô có thêm người mới hả?”
Nhắc đến chuyện này, Lâm Tri Vi lại thấy hơi đau đầu.
Lúc kết thúc tập thứ ba, sau khi bọn họ vừa trở về, sếp có đến tìm cô, bên cạnh còn dắt theo một người có vẻ rất quen mặt, vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, chính là cô bé mới tới studio.
Đây chính là người có gia cảnh xuất thân mà Hà Vãn nói, vừa vào đã gửi sai tài liệu cho giải trí Tinh Hỏa, còn đặt nhầm thực đơn trong tập một của chương trình giải trí, đến rót cà phê mà còn phải phân biệt đối xử.
Sếp cũng không hề bàn bạc mà dặn dò luôn: “Tri Vi, Tư Tư bắt đầu theo tổ từ tập sau, cô ấy vẫn còn nhỏ, là người mới, cô quan tâm cô ấy nhiều hơn nhé.”
Cô bé tên Tần Tư Tư đợi sếp nói xong, liền nở nụ cười, giơ bàn tay trắng nõn nà ra: “Chị Vi Vi, về sau phải làm phiền chị rồi.”
Mặc dù trước khi quay chương trình giải trí, sếp đã nói qua là vào trung kỳ hoặc cuối kỳ sẽ thêm cô ta vào đội, nhưng Lâm Tri Vi nghĩ, sau việc đặt nhầm thực đơn kia, việc này chắc sẽ hủy bỏ, hoặc ít nhất thì cũng tạm hoãn, xử phạt cô ta theo quy định của công ty.
Nhưng lần này không những cô ta không bị phạt, mà thời gian tham gia vào tổ còn sớm hơn dự định.
Mọi người trong đội của Lâm Tri Vi cũng đều không thích Tần Tư Tư, đột nhiên thêm vào đội, chỉ sợ đem lại kết quả tiêu cực.
Nhưng sếp không muốn nghe mấy lời này, đơn giản sắp xếp, không cho cô cơ hội phản đối.
Sau đó Lâm Tri Vi cũng từng đi tìm sếp, bà ta còn có chút không vui: “Tri Vi, tôi biết bây giờ năng lực và danh tiếng của cô đều khá tốt, nhưng cô vốn là đang làm việc cho công ty, luôn nghi ngờ về quyết định của tôi, có phải là không được tốt cho lắm?”
“Đợt trước cô đột nhiên giữa chừng rời tổ, được, tôi đồng ý, nhưng lần này Hà Vãn lại muốn xin nghỉ, tổ các cô dạo này có phải là hơi mất tập trung không?
Tôi chỉ là bảo cô dẫn dắt người mới mà thôi, khó lắm sao? Còn nữa, Tần Tư Tư tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, gia cảnh sâu rộng đến mức nào đến tôi còn không biết, cô ta đến chỗ chúng ta thực tập, đấy là sự may mắn, nếu ổn định, có thể đem đến bao nhiêu là tiền tài cô có biết không?”
“Cô chỉ cần dẫn dắt cô ta là được, những việc khác thì không cần phải lo.”
Lâm Tri Vi làm việc cho công ty ba năm, mấy việc bực bội khó chịu cô trải qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên khiến cô tức giận đến như vậy.
Viên Mạnh nhìn sắc mặt cô cũng hiểu ra phần nào, liền thở dài: “Xem ra chúng ta đều không dễ dàng, không biết cô đã nghe nói chưa, nhà tài trợ lớn nhất của "Đêm nay không ngủ" trong nội bộ của họ xảy ra vấn đề về tiền vốn, bắt đầu từ kỳ sau, phải thay nhà tài trợ khác rồi, lai lịch không đơn giản. Lúc trước Chủ tịch của bọn họ từng đến trường quay một lần, nghe nói rất trẻ, tôi chưa nhìn thấy mặt, đợi lần này anh ta mà đến, tôi phải đưa ba đứa ra gặp mặt.”
“Nhà tài trợ mới?” Lâm Tri Vi nhỏ giọng lặp lại, cứ cảm thấy là có chút ấn tượng mơ hồ, đột nhiên nghĩ đến một chi tiết, có chút bất ngờ: “Anh ta đến trường quay vào lúc nào?”
Viên Mạnh suy nghĩ: “Tối hôm cô xin nghỉ đi về trước ấy, hình như là cách đó một hôm thì đến.”
“... Tên là gì?”
“Tên thì tôi không chắc lắm nhưng biết họ là họ Tần.”
Nhà tài trợ mới đến hiện trường trường quay, Chủ tịch trẻ tuổi họ Tần… Còn có thể là ai nữa, chính là Tần Nhiên.
Lâm Tri Vi lúc này mới nhớ đến Tần Nhiên, sau lần xem mắt đầy khó xử lúc trước, cô không gặp lại anh ta nữa, nói là "Lần sau cho tôi đáp án", sau cùng thì cũng không có cơ hội thực hiện.
Cô vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Tinh Hàn vì muốn ăn đùi gà cùng với cô, mà đang nỗ lực viết văn cổ. Trong lòng cô luôn có dự cảm dường như sắp có sự việc không lành xảy ra.
Cô bận đến hơn nửa đêm mới kết thúc công việc của ngày hôm nay. Viên Mạnh theo thường lệ sắp xếp xe đưa Dung Thụy và Lương Thầm trở về trước, còn lại Lục Tinh Hàn đội mũ ngồi ở một góc tối ảm đạm, còn thiếu mỗi việc quấn lên cổ mình cái dây thừng, để dễ cho việc Lâm Tri Vi đến dắt cậu đi.
Lâm Tri Vi sợ liên lụy đến cậu, cũng phải trang bị đầy đủ, không dám tùy tiện lộ mặt, đi đến bên cạnh anh, đá đá giày cậu: “Em đi ra trước đi.”
Lục Tinh Hàn ngẩng đầu, lộ ra đường nét trên khuôn mặt, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chị đi trước đi, em ở cửa sổ nhìn chị đi rồi mới yên tâm.”
Cô cũng không muốn vì điều này mà tranh cãi, nên liền ôm mặt đi ra từ cửa chính rồi lên xe. Để tránh khỏi bị chụp lén và sự mai phục của fan, xe lượn hai vòng ở gần đó sau đó liền quay về phía cửa sau đón Lục Tinh Hàn.
Lâm Tri Vi cảm thấy đau đầu, không biết đến bao giờ Lục Tinh Hàn mới sửa được cái thói này. Từ lúc xảy ra chuyện ở gara, không cần biết là cô đi đâu, cậu đều phải đi theo, mỗi tối sau khi về nhà, không cần biết là bận đến mấy giờ, nhưng sau cùng chắc chắn sẽ lại ngủ ở nhà cô.
Viên Mạnh làm người đại diện cũng tự biết hổ thẹn, không những không ngăn cản mà còn dung túng cậu. Nói cái gì mà chuyện kia quá mạo hiểm, vết thương trong lòng thì cần hai người chữa trị cho nhau.
Thà rằng sắp xếp riêng một xe lòng vòng đến đón, cũng phải khiến Lâm Tri Vi thu nhận cậu.
Lâm Tri Vi từng từ chối, nhưng Lục Tinh Hàn tỏ vẻ tội nghiệp cọ cọ vào cánh tay cô, ỉu xìu cúi thấp đầu cầu xin: “Chị đừng rời khỏi tầm mắt của em mà, em sợ...”
“Tri Vi, em nhất định sẽ ngoan, em tự mình ngủ ở giường nhỏ.” Ánh mắt cậu ngoan ngoãn: “Để em nhìn thấy chị là được.”
Hừ, nói cứ như việc ngủ giường nhỏ là làm cậu mất giá vậy!
Lâm Tri Vi tự nhủ với bản thân, thôi, tùy cậu vậy, đằng nào chương trình tiếp theo cũng sắp bắt đầu ghi hình, lúc ấy cả đội phải xuất phát, Lục Tinh Hàn chắc chắn sẽ không có thời gian đích thân quản cô nữa.
Địa điểm ghi hình tập thứ tư là ở Miêu trại phía Tây Nam. Sáng sớm ngày lên đường, Lâm Tri Vi và Lục Tinh Hàn chia ra làm việc. Cô đi đến studio gặp mặt thành viên trong nhóm trước.
Người mới gia nhập Tần Tư Tư đến muộn nhất, lúc Lâm Tri Vi gọi điện giục đến lần thứ hai thì cô ta mới lững thững đi đến.
Tần Tư Tư ăn mặc tỉ mỉ, trong nhóm ai cũng là người chuyên nghiệp, đánh giá từ trên xuống dưới, từ túi xách đến bông tai, cái nào cũng là hàng hiệu giá giá trị không rẻ, nhìn không giống như đi làm việc, mà giống đi trình diễn thời trang.
Hà Vãn cố tình nhìn đồng hồ, không mấy vui vẻ: “Cô không biết thời gian tập trung à?”
Tần Tư Tư kẻ mắt kéo dài, trông càng quyến rũ hơn bình thường, cô ta cười một tiếng: “Xin lỗi nha, tôi quên mất.”
Lâm Tri Vi hơi cau mày, cũng không có thời gian so đo với cô ta, giơ tay ra hiệu: “Xuất phát thôi.”
Bọn họ phải đến giải trí Tinh Hỏa trước để tạo hình cho nhóm nhạc nam trước khi đến sân bay, sau đó thì tranh thủ lên chuyến máy bay tiếp theo bay sang Miêu trại.
Nhóm nhạc nam ngày càng nổi, fan đến đưa tiễn vừa nhiều lại vừa loạn, không còn thích hợp để cùng làm việc.
Cho nên bắt buộc phải chia ra.
Đến giải trí Tinh Hỏa thì trời vừa sáng, nhân lúc nhóm nhạc nam còn chưa đến, bọn họ phải chuẩn bị trước dụng cụ, là quần áo, Lâm Tri Vi nghĩ Tần Tư Tư mới đến nên sắp xếp cho cô ta công việc treo quần áo.
Đợi cô bận hết việc, đúng lúc quay người lại thì bắt gặp Tần Tư Tư nắm chặt lấy cái áo len của Dung Thụy, sắc mặt không được tự nhiên.
“Sao vậy?”
“Không.” Tần Tư Tư tránh né cô: “Áo này hơi nhăn.”
Lâm Tri Vi cảm thấy lạ, giành lấy kiểm tra, phía trái vạt áo của áo len vốn là cố tình làm cũ đã có chút xước chỉ, còn có vài sợi mắc vào móng giả của Tần Tư Tư.
Tần Tư Tư cũng dứt khoát buông tay không thèm che giấu: “Cái áo này cũng không đắt, tôi đền giá gốc là được chứ gì.”
Lâm Tri Vi cố kìm nén sự tức giận: “Vậy bây giờ cô lấy gì thay thế?”
Cô không muốn nhiều lời với Tần Tư Tư, vứt cái áo vào lòng Hà Vãn: "Chị Vãn, chị trông hộ em cái áo này, đừng để người khác động vào!”
Hà Vãn nhìn lướt qua, giận run cả người, đuổi theo cô: “Em định đi đâu?”
“Đi tìm cái kéo.”
Lâm Tri Vi vừa ra khỏi phòng trang điểm, Viên Mạnh dẫn ba thành viên của nhóm nhạc nam xuất hiện đúng giờ, Lục Tinh Hàn bước vào nhìn quét một lượt, không nhìn thấy Lâm Tri Vi, lông mày không nhịn được mà cau lại, sắc mặt cũng lạnh đi phần nào.
Xung quanh Dung Thụy và Lương Thầm nhanh chóng bị người vây chặt, mọi người phân công rõ ràng, vô cùng phối hợp, thuần thục kẹp tóc lên rồi bắt đầu đánh nền, chỉ có bên cạnh Lục Tinh Hàn là vắng vẻ, hoàn toàn không có ai.
Đôi mắt cậu khép hờ, lông mi rũ xuống tạo thành bóng mờ dưới mắt, gương mặt vô cùng tuấn tú.
Tuy lạnh lùng, nhưng càng lạnh lùng lại càng quyến rũ.
Tần Tư Tư đứng ở bên cạnh nhìn trước nhìn sau, cảm thấy có gì là lạ, cậu là người đẹp trai nhất nổi tiếng nhất trong nhóm, sao lại không ai để ý đến?
Cô ta cũng không trực tiếp đi qua, mà giả bộ vô tình đi đến bên cạnh ghế của Lương Thầm, hỏi đồng nghiệp đang bận bôi kem dưỡng trong đội: “Các người mặc kệ Lục Tinh Hàn sao?”
Đồng nghiệp hơi ngơ người, nhưng sau đó liền ha ha cười quái dị: “Cô mới đến có một hôm mà đã muốn quản? Vậy cô đi thử xem?”
Tần Tư Tư bĩu môi: “Cô có ý gì?”
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý gì cả, là thật lòng, thật dạ hi vọng.” Đồng nghiệp vẫy tay: “Cô giúp đỡ bọn tôi.”
Cô ta đã lướt qua rất nhiều ảnh và video, biết cậu đẹp trai, nhưng nghĩ là do trang điểm hoặc do sửa ảnh, vậy mà không ngờ người thật lại có thể đẹp đến vậy.
Cô kiên quyết theo tổ này là vì muốn chọc tức Lâm Tri Vi, tiện thể nếu có thể ngắm nhìn trai đẹp đương nhiên là tốt.
Tần Tư Tư lườm đồng nghiệp kia, chỉnh lại tóc tai, đi thẳng đến ghế của Lục Tinh Hàn.
Tất cả thành viên của đội trong phòng trang điểm, bao gồm Dung Thụy và Lương Thầm, thậm chí còn có cả Viên Mạnh phát hiện ra có điều không ổn, tất cả ánh mắt không hẹn mà đều nhìn về phía cô ta.
Tần Tư Tư nói: “Hôm nay tôi sẽ phụ trách anh.”
Đôi mắt đang nhắm của Lục Tinh Hàn chậm rãi mở ra.
Cô ta giơ tay hướng về phía dụng cụ trên bàn trang điểm, vừa định động vào, bờ môi mỏng của Lục Tinh Hàn khẽ động đậy: “Đừng động vào.”
“Hả?”
“Tôi nói...” Đôi mắt cậu âm trầm đến đáng sợ: “Đừng có động vào đồ của Tri Vi.”
Tần Tư Tư có chút khó chịu, không tin mình sẽ bị đàn ông đối xử như vậy, nói tiếp: “Đồ của cô ta thì làm sao? Tôi giúp anh tranh điểm phải dùng...”
Lục Tinh Hàn trực tiếp mở lời: “Anh Viên.”
Viên Mạnh giật mình, vui vẻ chạy đến: “Sao thế?”
Cậu lộ ra chút bực bội: "Không khí chỗ tôi không tốt lắm, anh mà không dọn dẹp ngay thì tôi đi đây.”
Viên Mạnh vỗ tay: “Xong ngay...” Vừa nói vừa ra hiệu với Tần Tư Tư: “Tinh Hàn do cô Tiểu Lâm phụ trách, cô lần đầu tiên cùng với đội, đi bận việc khác đi.”
Đang nói thì Lâm Tri Vi cuối cùng cũng vừa về đến, cô cầm kéo cắt dọc theo chỗ vạt áo bị mắc hỏng của cái áo len, khâu lại hai bên, buộc lỏng hai vạt áo, xong rồi!
Tần Tư Tư vẫn đứng bên cạnh ghế Lục Tinh Hàn vẫn chưa rời đi.
Lâm Tri Vi nhìn không hề chớp mắt về phía cô ta, không cần nhìn cũng biết cô ta lại làm trò gì.
Chắc chắn lại chọc phải Lục Tinh Hàn rồi.
Chẳng biết là loại lòng dạ hẹp hòi nào của cô đột nhiên lại làm loạn, Lâm Tri Vi còn chưa phản ứng lại đã tiện tay xoa đầu Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn ngẩng mặt, ánh mắt giận giữ liền trở nên dịu dàng, so với lúc nãy, giống như thay hẳn một người khác vậy, giọng nói ngọt lịm khẽ oán trách: “Tri Vi, chị đi đâu vậy?”
“Có chút việc đột xuất.”
“Bây giờ có thể trang điểm cho em chưa?”
“Có thể.”
Lâm Tri Vi lấy bông trang điểm ra, thấm chút nước dưỡng da bôi lên mặt cậu.
Lục Tinh Hàn vui vẻ, chớp chớp ánh mắt đầy vui sướng nhìn cô, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm gì đấy, Lâm Tri Vi nghe không rõ, vô thức cúi người ghé sát vào cậu.
“Em nói cái gì?”
“Em nói...” Lục Tinh Hàn nhìn cô chằm chằm: “Chúng ta đã xa nhau cả một buổi sáng rồi.”
“... Vậy nên?”
Vô vị, không nghe, đứng thẳng dậy.
Nhưng tâm trạng không hiểu sao bỗng tốt lên rất nhiều.
Lúc mà sắp phải xa nhau, Lục Tinh Hàn càng không coi ai ra gì, cười cười ghé sát, dùng âm lượng mà chỉ bọn họ mới nghe được: “Vậy nên, em rất nhớ chị.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT