Môi cậu rất mềm, có chút ướt át, bên trong có máu nóng đang sôi trào.
Đầu ngón tay cô giống như chạm phải điện, cảm giác run rẩy lập tức truyền đến từng dây thần kinh nhỏ.
Lâm Tri Vi đột nhiên rút tay về, bờ vai duỗi thẳng không ngừng run rẩy, trong đầu như có pháo hoa cực lớn đang nổ tung, trong mắt lóe lên một mảng trắng rộng mênh mông. Cô rốt cuộc cũng không trách mắng cậu nữa, thẳng tay đẩy cậu ra, bước chân loạng choạng, vịn ghế ghế sô pha lao về phòng mình, đóng sầm cửa, khóa kín.
Phòng khách nhỏ vẫn sáng sủa dịu dàng, ngoài cửa sổ yên tĩnh, trời đã khuya. Người đi đường, xe cộ càng ngày càng thưa thớt.
Lục Tinh Hàn chán nản ở đấy, cậu cúi đầu, chậm rãi ngồi trên ghế sô pha, hai tay che mắt, giữ nguyên tư thế một lúc lâu mới mông lung nhìn về phía giường nhỏ.
Trên giường bị Lâm Tri Vi chất đầy đồ linh tinh, không còn lấy một chỗ trống nào cả.
Cậu đứng dậy đi tới, nhẹ chân nhẹ tay dỡ xuống từng cái một. Dựa theo trí nhớ xếp lại vào chỗ cũ. Đến khi toàn bộ đồ được chuyển đi, ga giường được trải phẳng phiu thì đã quá nửa đêm.
Phòng của Lâm Tri Vi vẫn không có chút động tĩnh nào.
Lục Tinh Hàn nằm trên giường, cẩn thận ôm lấy con thỏ lớn màu hồng cạnh gối vào trong ngực, lại cúi xuống đám lông ngắn ngủi, ngửi mùi hương còn sót lại trên cơ thể cô.
Điện thoại đột nhiên reo lên không ngừng, dai dẳng đến mức cậu không thể không lấy ra xem.
Quả nhiên là Viên Mạnh.
Lục Tinh Hàn trốn trong phòng tắm, nhỏ giọng trả lời điện thoại.
Bên phía Viên Mạnh vô cùng hỗn loạn, đủ loại tiếng ồn ào, náo nhiệt đến mức hoàn toàn không giống đêm khuya: “Nhóc con còn dám nghe điện thoại! Cậu có biết là gây ra rắc rối lớn đến cỡ nào không hả! Cậu thì hay rồi, cứ vậy đi thẳng một mạch, để lại một nửa công ty phải thu dọn phiền phức cho cậu…”
“Anh Viên.” Giọng cậu trầm thấp vô cùng: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Viên Mạnh sững sờ một lúc, tức giận được một nửa thì nghẹn lại: “Cậu… Cậu chịu thế nào hả?”
Lục Tinh Hàn nhìn mình trong gương, ánh mắt di chuyển đến đôi môi vừa hôn lên ngón tay cô: “Phối hợp với các biện pháp đối phó của công ty để vượt qua cơn dư luận này. Các chương trình giải trí tập sau và cả các hoạt động khác, tôi sẽ không gây rắc rối nữa, duy trì thiết lập đã định sẵn, kiếm nhiều tiền cho công ty, được không?”
Viên Mạnh hoàn toàn ngây người, một bụng đầy lời trách cứ chẳng mấy chốc tan biến hết, ngược lại trong lòng vô cùng sợ hãi: “Tôi nói này, Tinh Hàn, cậu không sao đấy chứ? Thật ra tôi làm quá chút thôi, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là muốn nhắc nhở cậu...”
Lục Tinh Hàn nhìn xuống: “Đúng sáu giờ sáng mai tôi đến công ty, gặp mặt rồi nói chuyện kỹ hơn.”
Có lẽ con người luôn trưởng thành sau một đêm.
Lúc trước cậu cảm thấy còn có rất nhiều cơ hội từ từ xâm nhập vào cuộc sống Tri Vi, để cô có thể cảm nhận tình yêu của cậu một cách tự nhiên êm dịu, nhưng bây giờ mọi thứ đều sụp đổ, xôi hỏng bỏng không.
Cậu không còn thời gian để tùy hứng như một đứa trẻ nữa.
Trưởng thành, kiếm tiền, trở nên đáng tin cậy, kiên trì quấn lấy cô, có được trái tim của cô, trở thành người thực sự xứng đáng để cô gửi gắm bản thân, có tư cách chiếm lấy toàn bộ của cô.
Mỗi một chuyện đều rất cấp bách.
Lục Tinh Hàn nằm trên chiếc giường nhỏ trằn trọc đến năm giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn âm u. Sau khi thu dọn lại con thỏ, giường không còn chút nếp nhăn nào, cậu mới rửa mặt bằng nước lạnh, đứng trước cửa phòng Lâm Tri Vi.
Năm phút trôi qua, cậu vẫn không gõ cửa.
Cậu lại nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp muộn giờ, cậu do dự đặt tay lên cửa, do dự hết lần này tới lần khác, vẫn không nhịn được mà quấy rầy cô.
Tối hôm qua cô khó chịu như vậy, chắc chắn cô còn ngủ chưa tỉnh.
“Tri Vi.” Lục Tinh Hàn thả tay trên tay vịn kim loại lạnh lẽo, trán tựa vào cửa, giọng nói rất nhẹ: “Em làm chị đau lòng, nhưng em đảm bảo, đây là lần cuối cùng.”
Em yêu chị, là chuyện duy nhất mà đời này em làm chị tổn thương.
Sau khi Lục Tinh Hàn rời đi, Lâm Tri Vi vốn chưa ngủ vén chăn bông đang che đầu lên, xoa xoa hốc mắt ngứa ngáy chua xót, chậm rãi ra khỏi giường tới gần cửa sổ.
Bầu trời hiện lên một tia sáng yếu ớt, xuyên qua màn đêm hỗn loạn nhuộm một màu đỏ thẫm mờ nhạt, dưới bầu trời như vậy, dáng người cậu đặc biệt chói mắt, giống như đang dần dần phá vỡ lớp vỏ thiếu niên tràn đầy sức sống, lộ ra dáng người cao lớn của một người đàn ông trưởng thành.
Đầu ngón tay của Lâm Tri Vi rũ xuống bên hông bắt đầu nóng lên, ngọn lửa thiêu đốt không chịu nổi.
Cô nắm lại, nhưng không thể giảm bớt cái cảm giác đó nên rút khăn tay ra lau thật mạnh, vậy mà lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Lục Tinh Hàn vừa lúc đi đến dưới cửa sổ của cô, ngẩng đầu nhìn lên.
Lâm Tri Vi suýt nữa bị ánh mắt nóng bỏng của cậu đâm thủng, cô vội vàng trốn sau rèm cửa, tim đập thình thịch.
Cho đến khi bóng lưng của Lục Tinh Hàn hoàn toàn biến mất, cô mới bắt đầu đi tới đi lui trong phòng ngủ nhỏ. Đêm qua đã vô số mảnh vỡ nhỏ đều găm lại trong lòng cô, môi cô bị cắn đến đỏ rực, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng thì buồn phiền ngã xuống giường, cuối cùng cô cảm nhận được cuộc đời không còn luyến tiếc là có cảm giác gì.
Xem lang sói ăn thịt uống máu thành chó con ngoan ngoãn, chỉ có loại có mắt không tròng như cô thôi!
Rõ ràng bị cậu… Bị cậu ức hiếp!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Lâm Tri Vi bật người ngồi dậy, nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân, sau khi cô trang điểm nhẹ nhàng để có thể ra ngoài thì xách túi đi ra ngoài. Lần đầu tiên cô không đi tàu điện ngầm, mà bỏ ra rất nhiều tiền ngồi taxi đến studio, ngay khi đến giờ làm việc, cô chạy thẳng lên gặp sếp.
Sếp sẽ luôn trang điểm tinh tế, hương thơm nức mũi, sếp nhìn thấy cô đi tới, nụ cười vẫn như thường lệ: “Nghỉ ngơi khỏe rồi chứ? Tập ba chương trình giải trí đã ấn định thời gian, cô chuẩn bị trước một chút, đến lúc ghi hình rồi thì không thể xin nghỉ nữa đâu đấy.”
Lâm Tri Vi đưa một tờ giấy lên bàn của sếp: “Sếp, đây là đơn tôi xin hủy bỏ chương trình giải trí lần này, tôi có thể nhận bất kỳ công việc nào khác, bắt đầu từ tập sau, xin hãy thay vị trí của tôi thành người khác.”
Sếp còn tưởng cô nói đùa, vừa mở tờ giấy ra, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, ngay cả đơn còn viết sẵn, vậy là đã xác định rồi.
“Gần đây cô sao vậy?” Sếp khẽ cười rồi thu lại, hai tay khoanh trước ngực, đứng lên: “Lúc trước trong cả đoàn đội, cô luôn làm việc có tâm nhất làm tôi bớt lo nhất, nhưng giờ thì sao? Công việc trong tay cũng có thể nói bỏ là bỏ sao?”
Lâm Tri Vi biết mình đuối lý, nói: “Là lý do riêng của tôi, tôi sẵn sàng chịu mọi hình phạt, hơn nữa tôi cũng đã liên hệ được với người thay tôi làm tiếp rồi, là người hôm trước vừa kết thúc công việc ở cùng đoàn phim...”
Trong studio có quy định, miễn là tiến độ công việc không bị ảnh hưởng, thì có thể được điều chỉnh khi chấp nhận mức phạt tiền, và phải tìm được người thay thế.
Cô không vi phạm quy tắc.
“Tri Vi.” Sếp lại vô cùng kích động, giọng điệu trở nên nặng nề hơn, quay lại mở tủ, rút ra liên tiếp mấy bản hợp đồng với giải trí Tinh Hỏa đập đến trước mặt Lâm Tri Vi: “Đừng tùy hứng vậy nữa, cô tự mình xem đi, trong hợp đồng chả có mấy điều kiện liên quan đến studio, điều quan trọng nhất để ký chính là bản thân Lâm Tri Vi cô!”
Lâm Tri Vi nhíu mày, dự cảm xấu trong lòng cô càng ngày càng mạnh, khi cẩn thận mở ra xem, tên của cô xuất hiện rất nhiều lần, đặc biệt là lần cuối cùng viết rõ ràng, cả mười tập của chương trình giải trí, cô đều phải đi theo đoàn, không thể thay thế giữa chừng, nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng, chuỗi số không ở đằng sau phần bồi thường cho những thiệt hại thực không thể đếm nổi!
Sếp thở dài chán nản, nhấn mạnh đến chuỗi số không đếm không hết: “Lý do cá nhân của cô, có thể nghiêm trọng hơn những số không này không?”
Lâm Tri Vi nâng bản hợp đồng, động không nổi, nói không ra.
Cô đột nhiên phát hiện, dường như ngay từ đầu, cô đã vô duyên vô cớ rơi xuống hố, hoàn toàn bị vây trong đó!
Trong tòa nhà giải trí Tinh Hỏa, Viên Mạnh cúp điện thoại, vừa mừng vừa sợ vỗ ngực, anh ta nhướng mày đắc ý nhìn Lục Tinh Hàn đang ngồi đối diện, điện thoại di động đập vào lòng bàn tay: “Không phải tôi tự khoe khoang đâu, anh Viên của cậu, bản lĩnh lo trước tính sau đề phòng cẩn thận quá đỉnh luôn! Nhìn xem, trúng rồi đó!”
Khi ký hợp đồng, anh ta mơ hồ đoán được rằng sớm muộn gì cô Lâm và Lục Tinh Hàn cũng xảy ra chuyện, nếu đến lúc đó tình hình lúc đó sẽ không kiểm soát được thì chắc chắn anh ta sẽ gặp nạn giữa đường, nên càng phải chú ý hơn sửa lại hợp đồng, không ngoài dự đoán lại đóng vai trò quyết định.
Nếu không phải anh ta sớm đã có chuẩn bị, cô Tiểu Lâm bây giờ đã không còn lo lắng gì mà rời đi rồi!
Lục Tinh Hàn kia không đi tìm chết mới lạ.
Viên Mạnh gõ bàn: “Này, cậu không khen tôi chút à.”.
Truyện Võng DuLục Tinh Hàn liếc nhìn anh ta, hời hợt vỗ tay hai cái, trong lòng khó chịu với quyết định của Tri Vi, lục phủ ngũ tạng giống như thắt lại, rối thành một cục, ngay đến thở cũng khó khăn.
Dung Thụy bên cạnh nghe hiểu, có chút kích động giống như khán giả xem kịch, xoa xoa tay hỏi: “Anh, trái tim thiếu nam trần trụi cuối cùng cũng bị lộ rồi à?”
Lục Tinh Hàn đẩy cậu ta ra.
Đâu chỉ là bại lộ, nơi sâu thẳm nhất, dáng vẻ không thể chịu nổi, mất kiểm soát nhất, đều không giữ lại được chút nào, bị cô nhìn thấy toàn bộ rồi.
Viên Mạnh lườm Dung Thụy một cái, ra hiệu cậu ta đừng hỏi, hắng giọng nói với Lục Tinh Hàn: “Hôm qua cậu gây náo loạn ở phòng tập thể hình, tôi đã giải thích với công ty là đang ghi lại một bộ phim tài liệu về sự phát triển của nhóm nhạc nam, thông tin chính thức được phòng quan hệ công chúng phát một lượt, chuyện này cũng xem như qua rồi.”
Lục Tinh Hàn thấp giọng nói: “Vâng, cảm ơn anh Viên.”
Cậu đột nhiên hiểu chuyện như vậy, thu lại gai nhọn, dần có dáng vẻ của nghệ sĩ chuyên nghiệp, Viên Mạnh cũng cảm thấy đau lòng.
Mặc dù tình yêu tuổi thiếu niên trong mắt anh ta quá ngốc nghếch, nhưng nghĩ đến mối tình đầu của mình, lại cảm thấy có chút đồng cảm.
Nghĩ rất lâu, không chỉ vì công việc của Tinh Hàn sau này được thuận lợi trôi chảy, mà còn vì những mối quan hệ riêng tư của Lục Tinh Hàn, Viên Mạnh cân đo đong đếm rất nhiều, quyết định giúp cậu một chút: “Đáng lẽ hôm qua có bữa cơm mà chưa ăn, tối nay sẽ bù lại, lần này anh sẽ tìm một nơi tuyệt đối an toàn, dẫn mấy nhóc đi uống thử rượu!”
Lục Tinh Hàn từ chối: “Tôi không uống rượu.”
Tri Vi không cho phép hút thuốc uống rượu, cậu không bao giờ sử dụng, cũng chưa từng phá lệ.
Viên Mạnh cười bí ẩn, hạ giọng nói: “Vậy nếu như bữa tiệc rượu kia, có thể đổi lấy cơ hội tới gần cô Tiểu Lâm, cậu có đi không đây?”
Lục Tinh Hàn đột ngột ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn anh ta, trong mắt như có ánh dao.
“Đi hay không đi?”
“Đi!”
Lâm Tri Vi thương lượng với sếp không có kết quả, hoàn toàn giữ nguyên quyết định ban đầu, cô mệt mỏi trở về tổ của mình. Cô cuối cùng cũng hiểu rõ, cuộc sống không còn gì nuối tiếc tính là gì, biết rõ núi có hổ, mà vẫn đi theo núi có hổ, đây mới thực là cuộc sống không còn gì nuối tiếc.
Hà Vãn cũng đi làm đúng giờ, lương tâm cắn rứt nên chẳng dám đến tìm cô.
“Chị Vãn?”
“Phải phải phải.” Hà Vãn giật cả mình, giẫm lên giày cao gót cộp cộp cộp chạy tới ngồi xổm bên chân cô, ân cần nắm lấy tay nhỏ gõ gõ: “Cô Tri Vi đây có gì dặn dò?”
Lâm Tri Vi nâng trán: “Xem mắt...”
Hà Vãn trực tiếp nằm sấp nên một đùi của cô, nước mắt chảy dài: “Chị lừa em, giấu em bán đứng em, muốn giết muốn chém tuyệt không chớp mắt!”
“Cơ mà…” Cô ấy lo lắng hỏi thăm: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phòng quan hệ công chúng đã đăng tin khắp nơi, ca sĩ chính của nhóm nhạc nam mới nổi Lục Tinh Hàn tối qua vô tình xuất hiện tại một trung tâm thể dục, gây ra một cuộc vây đuổi, địa chỉ thật vừa khéo, ngay bên dưới nhà hàng Tần Nhiên chỉ định, muốn nói hai chuyện này không có liên quan gì với nhau, có đánh chết cô ấy cũng không tin.
“Không sao.” Sắc mặt Lâm Tri Vi khó coi, cô lắc đầu: “Nhưng lần sau không thể như vậy nữa.”
Hà Vãn ỉu xìu gục đầu xuống, nắm lấy tay cô: “Chị xin lỗi, là chị quá sơ xuất, nhìn Tần Nhiên mấy năm nay vẫn nhớ mãi không quên được em, chị cảm thấy không nên bỏ qua.”
Lâm Tri Vi thản nhiên nói: “Em biết chị là vì muốn tốt cho em, nhưng chị nên nói trước với em.”
“Nói với em sợ em không đồng ý đó, hơn nữa cũng chẳng còn niềm vui bất ngờ nào nữa." Hà Vãn thành thật mà nói ra suy nghĩ của cô ấy: “Một người đàn ông có chất lượng tốt như vậy, một lòng chung tình, đi đâu mà kiếm đây, người khác nhìn vào ngưỡng mộ chết đi được ấy, Tần Nhiên tốt hơn một đứa em trai chẳng ổn về mặt nào kia...”
Lâm Tri Vi mở miệng cắt ngang: “Anh ta nhớ mãi chẳng quên, thâm tình, thì em nhất định phải cảm động thậm chí
thụ sủng nhược kinh sao? Điều kiện của anh ta tốt đến mấy đi chăng nữa cũng là chuyện của anh ta, sau bữa cơm tối qua, em càng xác định, em không có cảm giác với anh ta.”
*thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều mà sinh ra sợ hãi“Chị Vãn, mặc kệ là nói sao, cảm ơn chị.” Lâm Tri Vi nghiêm túc nhìn cô ấy: “Nhưng mà sau này, đừng để em trở tay không kịp thế nữa.”
Lâm Tri vi hiểu rõ, năm đó vừa đến studio, cô đã giúp đỡ Hà Vãn cũng là người mới như mình giải quyết những rắc rối lớn của khách hàng, từ đó cô ấy còn quan tâm đến cô hơn cả chị gái mình.
Nhưng một số việc luôn phải có điểm mấu chốt, nếu không khó tránh khỏi chuyện cũ tái diễn.
Cô cho rằng, mình lạnh lùng nên đối với ai cũng lạnh nhạt, Lục Tinh Hàn tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Cậu lòng lang dạ sói! Không thể tha thứ! Về sau trốn xa được chừng nào thì hay chừng đó!
Quyết định khá chắc chắn.
Nhưng đôi khi, chuyện phá hỏng mọi thứ… Hết lần này đến lần khác đều diễn ra vừa nhanh chóng lại vừa đột ngột.